Lưu Manh Lão Sư

Chương 602: Hựu lạc lang thủ

Dạ Độc Túy

22/03/2013



“Không có”, tên cảnh sát kia lắc đầu nói.

Chu Lực Quyền mở bao tiền ra xem thì thấy trong đó chỉ có vài trăm đồng, không khỏi nhăn mặt khó chịu. Khi hắn đi bắt người, ngán nhất là gặp phải mấy tên tiền không có, vợ con cũng không. Trường hợp đó hắn có ra oai sao thì bọn kia cũng chẳng có tiền mà nộp. Khi đó chỉ còn cách chuyển hướng sang người phụ nữ cùng phòng mà thôi.

Khi đi bắt gái mại dâm, cảnh sát có thể phạt cả hai người. Trường hợp này bọn Chu Lực Quyền đương nhiên là thích nhất. Mỗi lần phạt vậy bọn chúng có thể thu được đến mấy ngàn đồng. Mấy ả kỹ nữ vốn cũng sợ bị bắt, vì nếu bị bắt thì có thể sẽ bị giam, vậy nên họ thà ngoan ngoãn giao tiền cho qua chuyện. Mỗi lần bị bắt quả tang, cảnh sát thường phạt họ 3000 đồng. Phạt ít thì vừa được ăn tiền, lần sau lại có thể bắt gặp mà phạt tiếp. Chứ nhiều quá các ả không nghe thì cả hai bên đều chẳng được lợi gì. Ba nghìn là số tiền vừa tầm. Sau đó vài ngày đi làm là các ả đã có thể thu lại được số tiền đó.

Vì vậy, Chu Lực Quyền đến bên cô gái đang nằm trên giường chuẩn bị phát lệnh phạt. Nhưng khi đến, hắn phát hiện thấy Tiểu Ny còn đang ngủ say nên lấy làm nghi ngờ. Có vẻ đây không phải là gái mại dâm mà tên tứ đầu gọi đến. Cô ta trông như gái nhà lành bị tên tứ đầu làm cho bất tỉnh rồi chuẩn bị cưỡng bức thì đúng hơn.

“Mẹ kiếp nhà ngươi. Có phải ngươi đang định cưỡng bức cô gái này không?” Chu Lực Quyền nhìn cô gái trên giường mà mắt cũng sáng lên. Tuy Tiểu Ny vẫn còn đang mặc đầy đủ quần áo nhưng sắc đẹp quốc sắc thiên hương của cô thì không gì có thể che át được.

“Đại ca, tôi làm sao dám? Cô ấy là bạn gái của tôi, chỉ là chưa thoải mái lắm với chuyện này thôi”, tên tứ đầu vội vàng trả lời.

Chu Lực Quyền đưa súng chỉ vào tên tứ đầu nói: “Mẹ kiếp ngươi còn định gạt tôi sao? Ngươi không biết trời cao đất dày gì sao? Đã thế tôi mang cả hai về cảnh cục, chờ cô gái này tỉnh dậy tôi sẽ cho các ngươi đối chứng”.

Tứ đầu bắt đầu thấy luống cuống. Con bà thằng cảnh sát này tinh thật. Nếu như Tiểu Ny tỉnh lại thì mình chắc chết. Võ công của nàng thế nào hắn đã chứng kiến rồi. Mình chắc chắn không phải đối thủ của nàng. Hắn bèn lắp bắp: “đừng đại ca. Tôi biết rồi mà. Tôi là người của Hoa hắc bang, chắc anh đã nghe qua?”

“Ngươi là người Hoa Hắc bang?” Chu Lực Quyền nhìn tên tứ đầu nghi ngờ. Hắn cũng biết về Hoa Hắc bang và biết người cầm đầu bang đó lúc này là Diệp Đại Vĩ.

“Đúng vậy, chúng tôi là người của Vạn Kiếm. Nếu anh không tin có thể gọi điện thoại kiểm tra”, tứ đầu vội nói.

Chu Lực Quyền cũng biết Vạn Kiếm. Hắn là con trai cả của vị tiền nhiệm chủ Hoa Hắc bang. Nghe tứ đầu nói vậy hắn cũng thấy tin tin, bèn nói: “Vậy được, ngươi đi đi”. Rồi hắn trả lại cái túi cho tứ đầu sau khi đã lấy hết tiền trong đó.

“Đại ca. Tôi mang cô gái này đi được không?” tứ đầu nhìn Tiểu Ny đang nằm trên giường mà nuốt nước miếng. Bỏ lỡ mất cô gái này thì thật đáng tiếc.

“Ngươi có muốn chết hay không hả? Ngươi còn muốn mang cô gái này đi để cưỡng gian tiếp sao? Thế thì cảnh sát như chúng ta sinh ra để làm gì hả?” Chu Lực Quyền mắng.

“Được được, thế tôi đi là được chứ gì?” tứ đầu vội vàng mặc quần áo vào rồi nhanh nhảu bỏ đi.

“Mấy người các ngươi mang cô ta về”, Chu Lực Quyền phất tay ra hiệu cho người của hắn.

Sau đó, bọn chúng vác Tiểu Ny mang về cảnh đội. Đến nơi, một tên hỏi Chu Lực Quyền: “đội trưởng, chúng ta để cô ta ở đâu bây giờ?”



Chu Lực Quyền suy nghĩ một chút rồi nói: “để cô ta nằm trên cái ghế kia”. Chu Lực Quyền vốn nghĩ chắc chỉ một lúc là cô ta sẽ tỉnh lại, ai ngờ đến tận bây giờ mà vẫn ngủ say như chết. Không biết tên tứ đầu kia đã cho nàng ta uống thuốc gì nữa?”

Bận rộn một hồi Chu Lực Quyền mới có thời gian ngẩng đầu nhìn Tiểu Ny. Chắc do vừa rồi Tiểu Ny bị mấy tên cảnh sát vác về nên một cái khuy áo bị tuột ra, để lộ một phần của cái yếm màu đỏ. Trời ạ, thời đại này mà cô ta còn dùng cái đó, chắc là người nông thôn mới ra thành phố rồi. Vậy rất có thể cô ta còn là xử nữ nữa cơ. Nghĩ đến đây Chu Lực Quyền thấy vô cùng hưng phấn. Hắn có phần ân hận sao vừa rồi ở trong lữ điếm hắn không “thử” luôn cô gái đó nhỉ? Chứ bây giờ ở trong cảnh đội thì không tiện chút nào.

Chu Lực Quyền nhìn quanh bốn phía thì thấy cảnh đội lúc này cũng không đông lắm. Hắn bèn nói với mấy tên thủ hạ của hắn: “các ngươi ở ngoài này trông nom, ta mang cô gái này vào trong kia thẩm vấn một chút”, nói xong hắn ôm lấy Tiểu Ny mang vào phòng phụ. Trong đó đã có sắn một chiếc giường nhỏ, là nơi mà mỗi lúc phải làm việc thêm giờ hắn hay vào nghỉ tạm.

“Vâng ạ”, tên thủ hạ của Chu Lực Quyền gật đầu. Hắn thừa biết đội trưởng mà mang cô ta vào phòng nghỉ tạm đó thì làm gì có chuyện hỏi cung. Vừa rồi bọn hắn cũng chứng kiến Tiểu Ny xinh đẹp nhường nào. Không thể tưởng tượng được ở nông thôn lại có một cô gái xinh như vậy.

Sau khi ôm Tiểu Ny mang vào gian phòng đó, Chu Lực Quyền đặt nàng nằm trên giường. Oa cô gái này càng nhìn càng thấy đẹp. Biết thế lúc nãy trong lữ điếm mình ra tay luôn cho rồi.

Chu Lực Quyền vội vàng cởi từng khuy áo của Tiểu Ny, một cái, hai cái.. chỉ trong giây lát các khuy áo đã bị cởi hết lộ ra cái yếm màu đỏ của Tiểu Ny. “Oa, sao da dẻ cô ta lại trắng mịn thế này, khuôn ngực còn cao vút, đầy đặn. Mẹ kiếp nông thôn mà cũng có phụ nữ trắng trẻo ngon lành vậy sao?” Chu Lực Quyền đứng đó mà thở dài, mình từng chơi bao nhiêu phụ nữ mà quả thật không có ai bằng được cô gái này.

Hắn đưa tay định tháo nốt nút thắt của cái yếm nhỏ che ngực Tiểu Ny.

“Đông đông đông”, chợt có ai đó đang gõ cửa phòng.

“Ai đó hả? Ta đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì chờ chút đi”, Chu Lực Quyền đành thu tay về, tức giận mà quát người nào đó đang đứng ngoài cửa.

“Ba ba ba”, lần này hình như không phải tiếng gõ cửa nữa mà là tiếng phá cửa.

“Mẹ kiếp ngươi muốn chết hay sao? Không nghe ta nói ta đang nghỉ ngơi sao?” Chu Lực Quyền tức giận ra mở cửa, dự định cho tên thuộc hạ ngu đần phá đám vài cái tát.

“Là cô sao?” Chu Lực Quyền ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cửa là đội trưởng đội hình cảnh Dương Quế Nguyệt. Hắn hấp tấp giữ cửa rồi ép mình đứng che cửa, không muốn cho Dương Quế Nguyệt nhìn thấy Tiểu Ny bên trong.

Nhưng Dương Quế Nguyệt đã nhìn thấy xống áo của Tiểu Ny đang bị mở phanh ra. Dù gì thì nàng cũng thầm thở phào. Mới vừa rồi nàng có việc đi ngang qua đội hai thấy Chu Lực Quyền ôm một cô gái mang vào phòng riêng, nàng biết ngay hắn định làm chuyện xấu. Bình thường Dương Quế Nguyệt cũng đã được nghe không ít những câu chuyện liên quan đến việc Chu Lực Quyền làm bậy, ức hiếp dân chúng, giờ còn được tận mắt chứng kiến hắn muốn cưỡng gian dân nữ ngay trong cảnh đội. Nàng nhìn cánh tay buông thõng của Tiểu Ny thì biết ngay nàng ta đang bị mê man bất tỉnh.

Vốn là người có tinh thần trọng nghĩa lớn, Dương Quế Nguyệt quyết định sẽ can thiệp vào chuyện này. Vì vậy, nàng đi vào đội 2 hỏi tìm Chu Lực Quyền. Mấy tên thủ hạ của Chu Lực Quyền biết rõ hắn đang bận việc bên trong nên đều nói hắn đã đi ra ngoài, không có ở cảnh đội.

Dương Quế Nguyệt cười lạnh mà nói nàng đã trông thấy Chu Lực Quyền ôm một cô gái đang bị ngất đi vào phòng riêng và đang có ý định mời lãnh đạo đến bắt quả tang Chu Lực Quyền cưỡng gian cô gái và sẽ tố bọn chúng là tòng phạm. Lúc đó bọn thuộc hạ của Chu Lực Quyền mới sợ hãi không dám can ngan. Bọn chúng cũng biết ở cảnh đội Dương Quế Nguyệt lợi hại như thế nào, lại thêm tính tình thẳng thắn và giỏi võ công nên nếu không phải lãnh đạo của nàng thì tốt nhất đừng có chọc vào nàng. Nếu không thể nào cũng bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập.

Dương Quế Nguyệt thấy không ai dám can mình nữa thì tự đến gõ cửa căn phòng nhỏ. Nhưng gõ một hồi mà Chu Lực Quyền vẫn không chịu ra mở cửa nên nàng đấm vào cửa mạnh hơn, còn dự định nếu hắn vẫn không mở thì sẽ tung một chưởng phá cửa. Nhưng sau khi nàng đấm cửa thì Chu Lực Quyền đã chịu ra mở cửa.

Bây giờ thì Chu Lực Quyền đang đứng giữa cửa mà mắng mình. Chuyện đó khiến Dương Quế Nguyệt vô cùng tức giận, nàng quát: “Chu Lực Quyền, đang trong giờ làm việc mà anh lại đi ngủ, thế còn ra thể thống gì nữa hả?”



“Tôi, tôi cảm thấy không được khỏe lắm”, Chu Lực Quyền thấy Dương Quế Nguyệt đứng đó thì thầm than khổ. Nếu nàng ta mà biết ý định của mình chắc sẽ không tha cho mình. Nữ nhân này ở cảnh đội đã nổi tiếng là ghét kẻ ác, võ công nàng ta lại rất giỏi, chính mình hẳn cũng không phải là đối thủ của nàng.

“Nếu không khỏe thì anh đến viện kiểm tra xem. Đi, tôi đưa anh đi”, Dương Quế Nguyệt mỉm cười nghĩ thầm: “Chu Lực Quyền, anh xem tôi là đứa trẻ lên ba sao? Anh không biết tôi đã thấy anh mang cô gái đó vào trong này sao?”

Chu Lực Quyền quả thật không biết Dương Quế Nguyệt đã nhìn thấy hắn ôm Tiểu Ny đi vào. Hắn vẫn tưởng Dương Quế Nguyệt tìm mình có chuyện nên nói: “Quế Nguyệt, cô tìm tôi có chuyện gì vậy? Chúng tôi đi ra kia nói chuyện”, vừa nói, Chu Lực Quyền vừa đi ra rồi nhanh chóng đóng cánh cửa phòng lại.

“Không được, chúng ta vào trong nói đi. Tôi có chuyện quan trọng, đứng bên ngoài nói không tiện”, Dương Quế Nguyệt lắc đầu nói.

“Không sao đâu, những người đó rất biết giữ mồm giữ miệng. Nếu cần tôi sẽ bảo bọn chúng đi ra ngoài. Đây là phòng nghỉ của tôi, chúng ta cô nam quả nữ mà vào trong thì chắc sẽ bị người ta đàm tiếu”. Nếu trước đây Dương Quế Nguyệt gợi ý vậy thì Chu Lực Quyền mừng quá. Nhưng giờ lại đang có Tiểu Ny ở trong phòng, nếu bị nàng ta phát hiện ra thì quả là nghiêm trọng.

“Sợ cái gì, chúng ta cứ mở cửa ra mà nói chuyện là được”, Dương Quế Nguyệt vừa nói vừa định đẩy cửa đi vào.

Chu Lực Quyền cả kinh vội đóng sập cửa ngăn không cho Dương Quế Nguyệt đi vào. Nhưng hắn làm sao mà địch lại được Dương Quế Nguyệt. Nàng phát chút nội lực vào tay rồi dùng sức đẩy cửa ra. Ngay lập tức cánh cửa bật mở còn Chu Lực Quyền bị lực đẩy ngã chổng vó lên trời.

“Ôi chao Chu đội trưởng, anh làm gì vậy hả? Sao lại ngồi trên mặt đất thế?” Dương Quế Nguyệt che miệng cười mà nói. Nàng thầm nghĩ “hừ Chu Lực Quyền anh mà cũng dám đấu với tôi sao?” Rồi nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ny nằm trên giường, cố ý hét lớn: “Chu đội trưởng, sao anh dám? Sao cô gái kia lại bị cởi áo ra thế kia?” nàng vừa nói vừa chạy đến bên người Tiểu Ny.

“Này, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Cô gái này uống phải mê hồn dược nên bất tỉnh. Quần áo cô ta bị cởi từ trước rồi. Tôi chỉ đưa cô ta vào đây mặc lại quần áo cho cô ta thôi”, Chu Lực Quyền vội vàng khoát tay giải thích. Nếu như Dương Quế Nguyệt nói với mọi người là hắn đã cưỡng gian một cô gái bị hôn mê ngay trong cảnh đội thì hắn chỉ có nước kết thúc.

Dương Quế Nguyệt vừa cười vừa nói: “nguyên lai là như vậy sao? Chu đội trưởng quả thật là người tốt. Nhưng đó là một cô gái, để một nam nhân giúp cô ta mặc quần áo thì đâu có được. Khi đó mọi người nói anh nhân cơ hội này để quấy rối người ta thì không phải mang tiếng anh sao?”

Chu Lực Quyền nghe mà toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng chỉ sợ Dương Quế Nguyệt sẽ nói vậy cho những người khác biết: “Nhưng tôi không có cách nào khác. Tất cả mọi người trong đội tôi đều là nam cả. Sao tôi có thể bắt ai khác làm một việc khó khăn như vậy được?”

“Thế này vậy, để tôi giúp cô ta mặc lại quần áo. Trường hợp này chuyển sang đội của tôi xử lý vậy”, Dương Quế Nguyệt là một người tốt, nàng không muốn để cô gái này ở lại đây thêm chút nào nữa. Chẳng phải nếu mình chỉ đến muộn một chút thì cô gái đó đã bị Chu Lực Quyền làm nhục rồi sao? Nhìn cách ăn mặc thì cô gái này có vẻ từ nông thôn đến, nhìn đáng thương thật. Bởi vì Dương Quế Nguyệt cũng là phụ nữ nên nàng cảm thấy rất thông cảm cho Tiểu Ny.

“Chuyện này…” Chu Lực Quyền có đôi chút do dự. Nếu như phải giao một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cho Dương Quế Nguyệt thì hắn không thấy cam lòng. Nhưng hắn cũng sợ những phiền toái mà Dương Quế Nguyệt gây ra.

Thấy hắn còn ngần ngừ, Dương Quế Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng mà nhìn Chu Lực Quyền nói: “Chu đội trưởng, không phải anh muốn tiếp tục giữ cô gái này đấy chứ? Hay anh vẫn còn có ý tứ gì?”

“Không phải, không phải”, Chu Lực Quyền vội vàng khoát tay. Xem ra hôm nay có Dương Quế Nguyệt ở đây, mình không có cơ hội gì với tiểu cô nương xinh đẹp này nữa rồi. Thôi quên đi vậy, giao cô ta cho Dương Quế Nguyệt thôi. Nghĩ tới đây, Chu Lực Quyền bất đắc dĩ mà nói: “được rồi, Quế Nguyệt, cô mang cô gái này đi vậy. Khi chúng tôi đến kiểm tra thì cái tên bại hoại đánh thuốc mê nàng ta đã chạy mất rồi nên chúng tôi không có đầu mối gì cả. Cô chờ cô gái này tỉnh dậy rồi hỏi nàng ta ý”.

“Tốt lắm Chu đội trưởng, tôi mang nàng ta qua đội chúng tôi đã”, nói xong, Dương Quế Nguyệt ôm lấy Tiểu Ny đi ra ngoài, vừa đi vừa hướng về phía Chu Lực Quyền mà cười.

“Mẹ kiếp nhà ngươi Dương Quế Nguyệt. Tôi cho cô nợ lần này. Một ngày nào đó tôi sẽ lột quần áo của cô ra rồi hủy hoại cô hàng trăm lần”, Chu Lực Quyền nhìn thân ảnh của Dương Quế Nguyệt đang dần rời đi mà bực tức thầm mắng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook