Lưu Manh Lão Sư

Chương 49: Mật mưu

Dạ Độc Túy

22/03/2013



“Chị của em là người con gái tốt nhất” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nắm lấy tay của Lý Yến, thuận tiện hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nếu có thể thường xuyên “khinh bạc” Lý Yến như vậy, Trần Thiên Minh hắn thật sự rất hạnh phục.

“Hư quá đi, lỡ có ai vào thấy được thì xấu hổ chết” Lý Yến thẹn thùng nói, nàng lắc lắc góc áo, lộ ra vài giọt mồ hôi trên da, làm cho Trần Thiên Minh lại được “khinh bạc” thêm một phen.

“Chị, ăn đi, trưa nay chị vẫn chưa ăn gì hết” Trần Thiên Minh vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa nói với nàng một cách yêu thương.

“Đồ ăn ở đây mắc lắm” Lý Yến cũng vừa ăn vừa nói. Bình thường nàng cũng rất ít đi ra ngoài ăn cơm, càng không bao giờ đến cái nơi đắt tiền xa hoa này để dùng cơm cả.

“Vậy ăn nhiều chút đi, về sau rãnh thì cứ đến đây ăn, có thể dẫn đồng nghiệp đến ăn cũng được. Đây là cái card, dùng cơm ở đây không cần trả tiền, chỉ cần kí tên là được” Trần Thiên Minh đem cái thẻ VIP nhất của khách sạn ra đưa cho Lý Yến, mỗi cái thẻ đều chỉ có một người phụ trách một đơn vị dùng, và trong thẻ cũng ghi rõ là ai có thể dùng được. Đến cuối tháng thì kết toán một lần, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều rắc rối nhỏ, mà những người đó cũng thích như vậy “Lão đại, chúng tôi đã đến!” Lâm Quốc và Trương Lệ Linh gõ cửa tiến vào. Trương Lệ Linh khi vừa nhìn thấy Lý Yến, hai mắt phẫn nộ, tràn ngập địch ý.

“Tôi giới thiệu một chút, đây là chị họ của tôi, Lý Yến, đây là giám đốc Lâm Quốc, đây là giám đốc Trương Lệ Linh" Trần Thiên Minh đồng loạt giới thiệu cả hai bên.

Trương Lệ Linh nghe Lý Yến là chị họ của Trần Thiên Minh, ánh mắt hoãn xuống, nghĩ: Vốn tưởng rằng sắc lang này lại đi dụ dỗ con gái nhà lành, thì ra là chị họ của hắn. Hừ!

“Chị Yến, chị thật hấp dẫn!” Trương Lệ Linh khen từ tận đáy lòng, đi đến bên cạnh Lý Yến, nắm lấy tay nàng nói chuyện một cách thân thiết.

“Giám đốc Trương, cô mới xinh đẹp! Da tay vừa trắng lại vừa mịn, cô mua sữa dưỡng da ở đâu vậy?” Lý Yến cũng có hảo cảm với cô gái xinh đẹp này, hơn nữa nàng cũng giúp Trần Thiên Minh làm việc, càng muốn có mối quan hệ tốt.

“Chị Yến, người ta đã gọi chị bằng chị rồi, chị cũng kêu em là Lệ Linh được rồi” Trương Lệ Linh nũng nịu nói, dường như giữa nàng và Lý Yến đã quen biết từ lâu với nhau.

“Được, vậy chị sẽ gọi em là Lệ Linh” Lý Yến gật đầu nói.

“Bây giờ chúng ta bàn chính sự đi” Trần Thiên Minh thấy hai người cứ nói những chuyện trên trời dưới đất, vội vàng nhắc nhỏ “Hôm nay tôi nói cho hai người biết vài việc, đó là về chuyện của chị Yến” Trần Thiên Minh đem đầu đuôi sự việc của Lý Yên ra kể lại một cách rõ ràng. Đặc biệt, khi nói đến đoạn Lý Yến bị lão viện trưởng xàm xỡ, Trương Lệ Linh tức giận đứng dậy nói: “Cái tên cặn bã xã hội này, nên đem đi xử bắn cho rồi!”



“Anh tính thế nào, lão đại? Anh nói là để cho chúng tôi xử lý sao?” Lâm Quốc dường như rất tỉnh táo, hắn biết, Trần Thiên Minh có đối sách, nên mới gọi hai người vào.

“Việc này cũng không cần gấp, tôi phải suy nghĩ một chút, mọi người cứ từ từ bàn bạc” Trần Thiên Minh nháy mắt với Lâm Quốc một cái, làm cho hắn ngừng nói lại, rồi quay sang Lý Yến nói: “Chị, cũng không còn sớm nữa, chẳng phải tối nay chị phải trực đêm sao?” Hắn đã muốn đưa Lý Yến về, vì một hồi nữa hắn cùng Lâm Quốc bàn bạc một số việc, không nên để cho Lý Yến biết.

“Đúng rồi, tối nay còn phải đi trực nữa" Lý Yến gật đầu.

“Vậy em để nhân viên khách sạn chở chị về nhà" Trần Thiên Minh quay đầu lại nói với Lâm Quốc: “Anh gọi Tiểu Tam lấy xe chở chị Yến về bệnh viện đi”.

“Chị về bệnh viện em có chút không yên tâm” Nhớ đến lão viện trưởng dê xồm kia, Trần Thiên Minh liền sợ Lý Yến bị hại nữa.

“Cũng phải đến bệnh viện đi làm mà" Lý Yến cười.

“Chị có thể không cần đi làm mà, em có thể nuôi chị được" Trần Thiên Minh nhìn Lý Yến, kiên định nói.

“Không được, mỗi người đều phải có sự nghiệp của mình, sao lại có thể để em nuôi chị chứ” Lý Yến lắc đầu, nàng cũng không muốn Trần Thiên Minh lo lắng nên nói: “Hơn nữa chị đi làm sẽ không ở cùng một chỗ với viện trưởng, hắn không dám làm bậy ở chốn đông người đâu”.

Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng có lý, rồi gọi Tiểu Tam chở chị Yến về bệnh viện.

Trương Lệ Linh trò chuyện với Lý Yến một hồi lâu sau mới chịu từ biệt.

“Lão đại, anh nói sao, nên làm thế nào?” Lâm Quốc thấy Lý Yến đã đi ra, sốt ruột hỏi.

“Giám đốc Trương, giúp tôi liên hệ với người nhận phần hoa hồng của chúng ta bên Cục vệ sinh, nói là ngày mai tôi muốn mời hắn đi ăn cơm. Cô cũng xuống làm việc trước đi” Trần Thiên Minh ý bảo Trương Lệ Linh ra ngoài.

Trương Lệ Linh gật đầu, đi ra ngoài.

“Lâm Quốc, anh tìm vài người theo dõi lão viện trưởng cùng đồng nghiệp của chị Yến, Từ Phượng Ngọc, theo dõi hành tung của bọn họ, nắm chắc thời gian và địa điểm” Trần Thiên Minh cúi xuống bên tai Lâm Quốc nói nhỏ.



“Tôi biết “Lâm Quốc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Chuẩn bị cho tôi trong ba ngày, đến lúc đó ra tay. Bọn chúng dám làm vậy với chị Yến, tôi cũng không khách khí với chúng nữa’ Trần Thiên Minh hung ác nói. Người không phạm ta, ta cũng không phạm người, người một khi đã phạm ta, ta nhất định không buông tha cho người" Trần Thiên Minh lại tiếp tục nói với Lâm Quốc: “Khi nào động thủ báo tôi một tiếng, tôi muốn đích thân ra tay!”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh, lão đại” Lâm Quốc cũng có thể hiểu được cảm giác của Trần Thiên Minh bây giờ.

“Mẹ của anh từ sau khi phẫu thuật xong, thân thể như thế nào rồi?” Trần Thiên Minh cũng chỉ gặp qua mẹ của Lâm Quốc đúng một lần.

“Sức khỏe của bà rất tốt, cảm ơn lão đại đã quan tâm” Quả thật nếu không có Trần Thiên Minh trợ giúp, mẹ của hắn không cách nào sống đến ngày hôm nay. Cho nên mỗi lần Lâm Quốc nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn cảm kích Trần Thiên Minh không thôi.

“Không sao thì tốt rồi, có thời gian thì đi thăm nhiều lên, hiện giờ có cần tiền không?”

“Không cần đâu, lão đại. Tiền lương mỗi tháng của tôi, tôi dùng nửa năm cũng không hết” Nói đến tiền là Lâm Quốc lại cảm kích, Trần Thiên Minh đối xử với hắn rất tốt. Việc bây giờ hắn có thể làm là, đi theo Trần Thiên Minh, cố gắng làm việc, báo đáp cho hắn hết thảy.

“Đưa cho mẹ của anh nhiều tiền vào, dù sao bà cũng đã vất vả cả đời, không được thảnh thơi" Trần Thiên Minh nói.

“Đúng vậy, tiền lương mỗi tháng của tôi đều đem cho bà một nửa. Lão đại, tôi thấy hình như người nhà của anh cũng không biết anh làm ăn bên ngoài, vậy người trong nhà…" Lâm Quốc cũng có thiện ý nhắc nhỏ Trần Thiên Minh. Hắn nhìn thấy cha mẹ của Trần Thiên Minh có mở một cái cửa hàng nhỏ, buôn bán từ sáng đến tối, cũng rất vất vả.

“Ừm, tôi thấy cũng nên tìm thời gian nói thật với họ. Họ đã quá cực khổ rồi” Trần Thiên Minh nghĩ cũng đã đến lúc nói cho cha mẹ hắn chuyện bên ngoài, không để họ phải vất vả tiếp nữa. Cha, mẹ hắn đã cực khổ cả đời, cũng nên để cho bọn họ hưởng phúc.

“Lão đại, tôi đi ra ngoài, se dặn Tiểu Tô dẫn theo hai người, giám sát bọn họ 24/7" Lâm Quốc nói xong, cũng đi ra làm việc. Chuyện của lão đại, so với chuyện của hắn quan trọng hơn nhiều, cho nên hắn cũng cố gắng hết sức.

“Bây giờ, là thời điểm ta phải mạnh mẽ lên. Ta muốn để cho những kẻ khi dễ ta, xem thường ta biết kết quả của những kẻ đã đắc tội với Trần Thiên Minh”.

Dưới sự cố gắng của Trương Lệ Linh, công ti địa ốc bên kia cũng phát triển vô cùng thuận lợi, hiện giờ cũng đã có ngân sách khấm khá. Công trình mà Trần Thiên Minh đã khai công, được rao giá quảng cáo rất cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook