Lưu Manh Lão Sư

Chương 437: Những đêm cô đơn khó ngủ

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Nếu như mình không gặp Trần Thiên Minh trước khi gặp Trang Dũng, khả năng mình sẽ thích Trang Dũng trước vì hắn là một nam nhân tốt, nhưng bây giờ lòng của mình đều bị cái tên lưu manh Trần Thiên Minh kia chiếm giữ rồi.

"Tôi không phải người tốt, tôi chỉ là ưa thích em mà thôi. Có thể làm cho em hạnh phúc, kỳ thật tôi cũng rất hạnh phúc." Trang Dũng sâu kín nhìn Hà Đào nói.

"Này, Hà Đào, nếu như không có Trần Thiên Minh, em sẽ thích tôi chứ?" Trang Dũng không khỏi hỏi.

Hà Đào nghĩ nghĩ, chăm chú nói: "Có khả năng như vậy, Có điều, tôi bây giờ không có cách nào để có thêm người nam nhân thứ hai." Hà Đào áy náy nói.

"Tôi hiểu, khi em chưa trở lại bên cạnh Trần Thiên Minh, tôi đều một mực cùng ở bên cạnh em. Tôi biết rõ tôi khó tranh đoạt với Trần Thiên Minh, nhưng tôi cũng sẽ không khiến nam nhân khác đến cướp em đi." Trang Dũng nói.

"Đối với anh như vậy rất không công bằng." Hà Đào thẹn thùng nói.

"Ha ha, ai kêu tôi thích em, yêu một người, là không thể nói có công bằng hay không," Trang Dũng nói.

"Cám ơn anh, Trang Dũng." Hà Đào cảm kích nói.

"Hà Đào, em đi lên phụ đạo một chút cho người ta đi, ở trường học có việc tôi phải đi trước, gặp lại sau." Trang Dũng nói xong, liền đi.

"Gặp lại sau." Hà Đào nhìn thoáng Trang Dũng rời đi, mình không biết nói như thế nào là tốt, Trang Dũng càng nhìn mình như vậy, càng làm cho lòng của mình thêm băn khoăn.

.........

Buổi chiều, Trần Thiên Minh nhận được điện thoại của Tiểu Hồng, cô bé nói muốn đi đến chỗ hắn để vui chơi. Trần Thiên Minh nghĩ phải giúp Tiểu Hồng mua laptop, liền đáp ứng ngay.

Trần Thiên Minh đưa Tiểu Hồng đến tiệm máy tính. Tiểu Hồng ban đầu không chịu mua máy tính, Trần Thiên Minh phải khuyên bảo mãi Tiểu Hồng mới chịu mua một laptop dùng.

Đến cửa hàng máy tính, Trần Thiên Minh và Tiểu Hồng sau khi thương lượng, Trần Thiên Minh mua một laptop trị giá 5000, phối trí tuy không đẹp lắm, nhưng Tiểu Hồng nhìn thấy như vậy, nói chỉ dùng để học tập, đã là tốt lắm rồi.

Mua xong máy tính, Trần Thiên Minh lại mang Tiểu Hồng đi ăn cơm, cơm nước xong, Tiểu Hồng nói muốn đi kiểm tra xem quần áo hắn trong lúc này có bẩn hay không. Lại nói khuya hôm nay đến ngủ, sáng mai lại trở lại trường học.

Ban đầu Trần Thiên Minh không chịu, nhưng Tiểu Hồng năn nỉ, Trần Thiên Minh đành phải đồng ý. Dù sao Tiểu Hồng cũng đã ngủ qua với mình, cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, Trần Thiên Minh liền dẫn Tiểu Hồng trở lại nơi hắn trước kia đã từng thuê.

"Thầy, anh không đến nỗi tệ lắm, quần áo không có bẩn."

Tiểu Hồng kiểm tra gian phòng Trần Thiên Minh một chút, sau đó thoả mãn nói.

"Đó là đương nhiên, em nghĩ rằng anh đều là người lười biếng như em sao?" Trần Thiên Minh cười nói.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này hắn cũng không có ở đây, đương nhiên

là không có quần áo bẩn. Mà ở trong công ty, y phục của mình chỉ cần thay ra, ngày hôm sau sẽ có người giúp hắn giặt.

"Bây giờ em không biết, dù sao trước kia anh là vậy đấy." Tiểu Hồng mềm mại nói :

"Thầy, anh làm sao mà lại giúp ta mua máy tính mắc như vậy hả, em không dám cầm đâu.''

"Như vậy đi, ngày mai anh sẽ cho em một cái chìa khóa ở đoàn ủy văn phòng, em nếu như về nhà hoặc là khi nào không có khả năng, em sẽ đem

laptop đặt ở phòng làm việc của anh." Trần Thiên Minh nghĩ nghĩ, nói.

"Vâng,'' Tiểu Hồng gật gật đầu, nói.

"Tiểu Hồng, em xem anh hôm nay mua cho em như vậy, sau này phải chăm chú học tin học đấy.'' Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng nói.

"Vâng," Tiểu Hồng cao hứng nói.

" Em cứ học máy vi tính đi, anh đi tắm rửa."

Nói xong, Trần Thiên Minh liền cầm y phục của mình đi tắm rửa.

Khi hắn tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tiểu Hồng còn đang trong phòng của mình chơi máy tính, vì vậy, liền mở TV xem.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Hồng từ trong phòng đi ra, cô bé nhìn Trần Thiên Minh nói:

"Thầy, anh đang ở đây xem TV hả?"

"Ừ, Tiểu Hồng, máy tính mới mua như thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

"Rất tốt, so với máy tính ở trường học thì tốt hơn nhiều, trong vòng một tháng, em tin tưởng mình có thể vượt qua các bạn cùng lớp khác."



Tiểu Hồng gật gật đầu cười nói.

"Tốt, có những lời này của em, anh rất an tâm."

Nghe Tiểu Hồng nói như vậy, Trần Thiên Minh cao hứng.

"Thầy, em đi tắm rửa, lát lại học máy vi tính tiếp."

Tiểu Hồng nói xong, cũng cầm theo quần áo và quần lót của mình hướng buồng vệ sinh đi đến. Xem ra, kế hoạch của nàng đã tốt, lấy quần áo của mình để tắm rửa.

"Két"Một thanh âm vang lên, cửa buồng vệ sinh mở ra, Tiểu Hồng đã tắm rửa xong đi ra.

Trần Thiên Minh con mắt không khỏi sáng ngời. Tắm rửa xong Tiểu Hồng mặc một bộ áo tơ màu hồng phấn, quần áo hơi mỏng khiến thân thể cô bé

được tôn lên, phía dưới là một cái quần trắng chỉ ngắn ngang đùi, Trần Thiên Minh không cần thiết gì đến quần ngắn, chỉ biết đùi Tiểu Hồng trắng nõn.

"Thầy, em đẹp không?" Tiểu Hồng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi Trần Thiên Minh.

"Đẹp lắm, đẹp lắm.'' Trần Thiên Minh kìm lòng không được nói.

Ngực Tiểu Hồng còn nhỏ trông như một nụ hoa đang dần phát dục, khiến hắn muốn sờ ngay lập tức.

Nghe được Trần Thiên Minh tán thưởng, Tiểu Hồng mặt càng đỏ hơn. Cô bé

nhẹ nhàng mà đi đến bên người Trần Thiên Minh, sau đó dùng tay ôm lấy cổ Trần Thiên Minh, hôn một cái lên mặt của hắn :

"Cám ơn Thầy, em đi chơi máy tính đây."

Tiểu Hồng nói xong, liền thẹn thùng chạy vào trong phòng.

"Đúng là yêu tinh hại người, biết rất rõ ràng mình không thể động đến, cô bé còn dụ dỗ mình như vậy."

Trần Thiên Minh mới vừa rồi bị Tiểu Hồng hôn một cái lên mặt, trong lòng âm thầm nói.

Có điều, thân thể Tiểu Hồng giống như càng ngày càng thành thục, hơn nữa giống như đã có thể hái được rồi. Nghĩ đến Tiểu Hồng ngực đã có điểm đầy đặn, mông tuy vẫn còn nhỏ, phía dưới Trần Thiên Minh liền cứng ngắc.

"Trời, nghe lời, ngoan ngoãn không nên lộn xộn."

Trần Thiên Minh nhìn thoáng phía dưới mình nhỏ giọng nói.

Xem ra, mình phải vào trong WC dội nước mới được. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh hướng buồng vệ sinh đi đến.

Tiến đến buồng vệ sinh, Trần Thiên Minh đã bị một giọt nước nhỏ xuống trên mặt.

"Không phải là trên lầu bị rỉ nước chứ?"

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn lên một chút, chỉ thấy phía trên có một cái quần lót nhỏ màu trắng,trên có đính một bông hoa nhỏ, hơn nữa giọt nước lại từ đó rơi ra, nước từ chiếc quần lót màu trắng đó nhỏ xuống.

Đó là một bông hoa tinh khiết trên quần lót màu trắng, chính diện có một đóa hoa nhỏ, ướt át. Trần Thiên Minh nghĩ bông hoa nhỏ này nằm ở vùng quan trọng của Tiểu Hồng, nghĩ là lại khiến phía dưới càng cứng ngắc, đến nỗi khiến hắn không giải quyết được vấn đề của phía dưới không được.

Không có cách nào, Trần Thiên Minh đành phải không nhìn xem cái quần lót kia của Tiểu Hồng, hắn hít một hơi, khiến mình tỉnh táo lại.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mà xoa bóp phía dưới mình, sau đó lại ngồi trở lại trên ghế salon xem TV. Không biết Tiểu Hồng học như thế nào. Có điều, coi cô bé thông minh tài trí, còn có máy tính phụ trợ, hẳn là không có vấn đề.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Hồng trong gian phòng đi tới. Cô bé thấy Trần Thiên Minh còn đang xem TV trong phòng khách, vì thế liền nghịch ngợm chạy đến sau lưng Trần Thiên Minh, đôi bàn tay nhỏ bé che mắt Trần Thiên Minh, nói:

"Thầy, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh cần nghỉ ngơi một lát mới được."

Trần Thiên Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hồng ra, cười nói:

"Tiểu Hồng, em học như thế nào rồi?"

Theo thói quen, Trần Thiên Minh vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Hồng, trong nội tâm một hồi thoải mái, tay Tiểu Hồng xíu xiu mềm mại, làm như không có xương. Bàn tay nhỏ bé như vậy, học máy vi tính hẳn là rất thích hợp.

"Rất tốt, Thầy, em nghĩ ngày mai mình nên đi mua một quyển sổ để ghi chép nữa.''

Tiểu Hồng vừa nói vừa giao thân xác của mình dựa vào đầu Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy đầu của mình bị ngực Tiểu Hồng đè nặng, loại cảm giác mềm khiến hắn muốn vừa rồi ở buồng vệ sinh chụp lấy bông hoa trắng ấy. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng đem hai chân kẹp lấy, kẹp lấy phía dưới đang cứng của mình.



"Tiểu Hồng, ngày mai anh và em đi." Trần Thiên Minh lo lắng nói, Tiểu Hồng ở trong tiệm sách chạy tới chạy lui, hắn lo lắng.

"Không cần, Thầy, em đã lớn rồi, thời gian tới đây dài như vậy rồi, em có thể tự đi mua, anh để cho em độc lập một chút không được sao?"

Tiểu Hồng cầu khẩn Trần Thiên Minh.

"Được rồi, nếu như em có sự tình gì cứ gọi điện thoại cho anh ngay đấy." Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.

Tiểu Hồng nói như vậy, hẳn là cũng nên để cho cô bé độc lập, dù sao cô bé cũng là một cô gái 17 tuổi rồi.

"Cám ơn Thầy," Tiểu Hồng cao hứng nói :

"Thầy, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi!" Tiểu Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Chúng ta đi ngủ?"

Trần Thiên Minh thiếu chút nữa từ trên ghế salon ngã xuống, Tiểu Hồng không biết lần trước mình khó khăn lắm mới ngủ được sao? Bây giờ lại cùng mình ngủ, mình nhất định lại là một đêm dài khó ngủ đây.

"Đúng vậy, đi thôi, Thầy."

Tiểu Hồng nhẹ nhàng mà lôi kéo cánh tay Trần Thiên Minh.

"Người ta mệt nhọc, muốn ngủ mà."

"Thôi, Tiểu Hồng, anh nghĩ nên xem TV một lát, em đi ngủ trước đi." Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.

Hắn để cho Tiểu Hồng ngủ trước, đến lúc đó hắn ở trên ghế salon ngủ là tốt nhất.

"Không được, em muốn cùng anh ngủ, nếu như anh không ngủ cùng em, em ngủ không được."

Cô bé làm sao chịu nghe Trần Thiên minh, cô bé biết rõ Trần Thiên Minh

sẽ từ chối, cho nên, cô sẽ không bỏ qua cho Trần Thiên Minh, vì vậy, cô

dùng sức lôi kéo Trần Thiên Minh.

Không có cách nào khác Trần Thiên Minh đành phải đứng người lên, bị Tiểu Hồng lôi kéo tiến vào gian phòng ngủ.

"Thầy, anh như vậy mà láu lỉnh thật."

Tiểu Hồng vẻ mặt cao hứng, nghĩ mình rốt cục có thể cùng Trần Thiên Minh ngủ, cô liền mở cờ trong bụng. Cô bé kéo Trần Thiên Minh đến trên giường, sau đó đẩy Trần Thiên Minh xuống giường.

"Tiểu Hồng, em hay là ngủ ở trong này đi, anh ngủ ở bên ngoài, đến lúc đó em nằm mộng lại quẳng anh xuống giường."

Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng nói.

"Sao? Thầy nói thật ra cũng là đạo lý, em ngủ ở trong này cũng được. Có điều Thầy, chúng ta chính là đã nói, anh không cần phải lát sau bỏ chạy đi ra ngoài, nếu không, em sẽ không thuận theo."

Tiểu Hồng nhìn thoáng Trần Thiên Minh nói.

"Làm sao ta lại là hạng người như vậy được?" Trần Thiên Minh cười theo nói.

Hắn chính là nghĩ chờ Tiểu Hồng đang ngủ, hắn sẽ lén chạy ra phòng khách ngủ.

"Sẽ không chứ.'' Tiểu Hồng điềm điềm cười.

Cô nhảy lên giường, sau đó ngủ ngon.

"Thầy, anh mau lên đây ngủ đi!"

Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh còn không có lên giường, liền thúc giục hắn.

"Được rồi,"

Trần Thiên Minh đành phải chậm rãi lên giường, cẩn thận nằm ở mép giường bên cạnh, hắn sợ mình đụng phải Tiểu Hồng, dục hỏa sẽ bốc lên, hắn sợ mình không khống chế được.

"Thầy, anh qua đây một chút không được sao, sao lại cách xa em như vậy," Tiểu Hồng không thuận theo nói.

Cô bé thấy Trần Thiên Minh cách mình xa như vậy, không khỏi cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, cô muốn Trần Thiên Minh và mình ngủ, chính là nghĩ có thể ôm Trần Thiên Minh ngủ, mà Trần Thiên Minh cách xa mình như vậy sao được?

Nghĩ tới đây, Tiểu Hồng khẽ cắn môi, lập tức đứng lên, nàng cởi chiếc áo màu hồng phấn xuống, sao đó cũng chầm chậm thoát khỏi chiếc quần ngắn màu trắng ra luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook