Chương 702: Ta đây sẽ giết nàng
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Nghe Trinh Tử nói như vậy, Trần Thiên Minh không khỏi nhìn thoáng qua nữ nhân trước mắt này, không thể tưởng tượng được ý của nàng cũng giống như suy nghĩ của mình, xem ra bản thân không thể xem thường nữ nhân này. "Cô là do một tay Liễu Sinh Lương Tử huấn luyện sao?" Trần Thiên Minh lên tiếng hỏi, nếu như Liễu Sinh Lương Tử lần trước mang nàng đi trộm Tây Thi kính mà nói, rất có khả năng mình sẽ không dễ dàng như vậy.
"Trần tiên sinh, Trinh Tử tiểu thư huấn luyện người rất bí mật, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ chúng tôi cũng sẽ không để cho đội ngũ bí mật của Trinh Tử xuất hiện đâu, thế nhưng hiện tại tiểu thư bị mất tích, chúng tôi chỉ còn cách này mà thôi." Điền Cát thấy hiện tại võ công của Trần Thiên Minh cao như vậy, cho nên bao hi vọng đều đặt hết trên người hắn.
Trinh Tử nhìn Trần Thiên Minh nói: "Ngươi sẽ dùng phương pháp này của ta chứ? Khi các ngươi công kích Tỉnh Điền gia tộc, ta sẽ trốn đi tìm tiểu thư."
"Làm như vậy, cô rất có khả năng sẽ chết đó?" Trần Thiên Minh cũng nhìn Trinh Tử nói, hắn không thể tưởng tượng được bên người Liễu Sinh Lương Tử lại có hai người ưu tú như Trinh Tử cùng Điền Cát. Đối với người dưới tay mà nói, trung thành chính là phương châm chính yếu nhất.
"Ta biết, thế nhưng ta không sợ, nếu có thể cứu được tiểu thư ra cho dù có chết ta cũng cam tâm." Trinh Tử cắn răng kiên quyết nói.
Trần Thiên Minh không nói gì, bây giờ là chín giờ tối, đến mười một giờ bọn họ sẽ xuất phát.
"Trần Thiên Minh, ngươi có thể dùng phương pháp vừa nãy của ta không?" Trinh Tử hiện tại cũng biết võ công của Trần Thiên Minh cao hơn rất nhiều so với mình.
"Lão đại của bọn tôi cũng nghĩ muốn dùng phương pháp này." Lâm Quốc nói.
"Hắn cũng nghĩ đến phương pháp này?" Trinh Tử có điểm ngạc nhiên, nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh cũng có suy nghĩ giống mình, nói như vậy tâm tư của hắn cũng phi thường kín đáo. Trách không được tiểu thư bọn họ lại thua ở trong tay người này, xem ra lần này Điền Cát đi Z quốc tìm Trần Thiên Minh là đúng.
Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như cô, cho nên hành động tối nay sẽ do tôi chỉ huy đi." Nói xong Trần Thiên Minh chỉ vào một cái ghế dài để Điền Cát cùng Trinh Tử ngồi xuống.
Trinh Tử ngồi xuống, sau đó nói: "Ngươi nói đi."
"Mười một giờ chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó chúng ta sẽ chia ra làm ba đường, Điền Cát mang người của anh đi, Trinh Tử mang 20 người, ngoài ra do huynh đệ của tôi là Lâm Quốc bọn họ dẫn đầu, nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là bọn người của các anh phải nghe lời chúng tôi." Trần Thiên Minh nói với mọi người.
Điền Cát nói: "Đám người Trinh Tử có thể nói được tiếng Z quốc."
"Người nào sẽ xông vào mai phục?" Trinh Tử nêu ra nghi vấn.
"Đương nhiên là tôi." Trần Thiên Minh cười cười nói. Nguyên bản hắn muốn nói: "Đương nhiên là người anh tuấn tiêu sái suất ca ta đây" thế nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trinh Tử, hắn đành thôi.
"Ngươi? Ngươi lưu lại sẽ rất nguy hiểm." Trinh Tử nói.
Trần Thiên Minh nói: "Võ công của tôi tốt nhất ở đây, các người tốt nhất là ở ngoài, tôi lưu lại tiềm phục là nhân tuyển tốt nhất. Còn nữa Trinh Tử cô không phải là muốn tôi chết hay sao? Điều này chính là hợp ý cô còn gì?"
"Ngươi..." Trinh Tử bị Trần Thiên Minh nói quả là không còn lời gì đáp lại. "Được, ngươi đi chết đi!"
"Trinh Tử, tôi biết cô hận tôi đã xúc phạm tới tiểu thư nhà cô, cho nên lần này tôi liều chết đi cứu nàng chính là để đền bù tổn thất lúc trước kia đối với nàng." Trần Thiên Minh thành tâm nói.
Trinh Tử oán hận nói: "Trần Thiên Minh, ngươi biết không? Có một số chuyện thương tổn đối với nữ nhân mà nói chính là sống không bằng chết."
"Trinh Tử, những lời nói nhảm này để sau này hãy nói, để tôi cứu tiểu thư các người ra, sau đó hãy báo thù đi, rất có khả năng đêm nay tôi sẽ chết ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc, lúc đó các người muốn tìm tôi báo thù cũng không được nữa." Trần Thiên Minh mỉm cười nói, tính toán ngày hôm nay không biết là thực hiện được bao nhiêu phần, bởi vì hiện tại có tìm được Liễu Sinh Lương Tử còn không biết, nếu như chính mình bị phát hiện mà nói, thưc sự là trốn không thoát a.
"Lão đại, đến lúc đó anh phát ra tín hiệu, bọn em sẽ vào cứu anh." Trương Ngạn Thanh nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Không được, nếu như tôi không có phát tín hiệu, ngàn vạn lần các cậu không nên xông vào cứu tôi, lúc đó tôi cũng sẽ không cứu được Liễu Sinh Lương Tử a."
"Không, lão đại, mọi người không thể để anh chết ở bên trong được." Lâm Quốc nói.
"A Quốc, đây là mệnh lệnh, cậu nhất định phải phục tùng, nhất định phải phối hợp với Điền Cát bọn họ cứu Liễu Sinh Lương Tử ra." Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng..." Lâm Quốc dừng lại một chút, có điểm nói không ra lời. Nghe Trần Thiên Minh nói, cho dù Trần Thiên Minh có phải chết, thế nhưng cũng muốn bọn họ chấp hành mệnh lệnh.
"A Quốc, cậu phải biết, người có thể giết được tôi còn chưa có xuất hiện trên đời đâu, cậu cứ nhớ rõ lời tôi dặn là được. Không quản sự tình như thế nào, đều phải đợi tín hiệu của tôi, nếu như không có tín hiệu, các cậu ngàn vạn lần đừng có mà xông vào." Trần Thiên Minh nói.
"Lâm Quốc cắn răng nói: "Bọn em biết rồi."
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt của Trinh Tử thoáng thay đổi, hiện tại nàng có chút hoài nghi chuyện phát sinh giữa Trần Thiên Minh và Liễu Sinh Lương Tử, rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu thư hận Trần Thiên Minh như vậy, mà sao Trần Thiên Minh lại muốn cứu tiểu thư? Hiện tại không nên nghĩ tới chuyện này nữa, tìm cách cứu tiểu thư ra rồi bàn sau.
"Được, A Quốc, cậu nói cách thức truyền tín hiệu của chúng ta cho bọn họ biết, còn nữa, đưa cho Điền Cát, Trinh Tử mỗi người một cái tai nghe. Điền Cát, đây là tài sản riêng của bọn tôi, các anh phải bảo quản cẩn thận đừng để mất đó." Trần Thiên Minh muốn đánh vỡ không khí khẩn trương này, cho nên nói giỡn một câu.
Trinh Tử lạnh lùng nói: "Nếu như làm hư đến lúc đó ta sẽ đền cho ngươi."
"Trinh Tử tiểu thư, lão đại của chúng tôi có ý là, tai nghe chỉ dùng để mọi người liên lạc thôi, ngàn vạn lần không nên vứt đi, nếu không mọi người sẽ không liên lạc được với nhau." Tiểu Tô ở bên cạnh nói.
"Ha ha Trinh Tử cũng nói giỡn thôi mà." Điền Cát vội vàng đứng ra hòa giải.
"Điền Cát, anh tìm một người phụ trách giúp tội nghe lén, bởi vì tôi không hiểu tiếng nói của các anh, nếu như nghe bọn họ nói tiếng Nhật thì hỏng mất." Trần Thiên Minh chuẩn bị thiết bị cho người này.
Điền Cát gật đầu nói: "Được, đến lúc đó tôi sẽ an bài người cho anh, cách dùng máy móc do anh chỉ bảo hắn nhé."
"Bây giờ tôi sẽ nói qua một chút về quá trình hành động lần này. Một hồi nữa, Điền Cát sẽ dẫn người từ phía sau xông vào, Trinh Tử bên trái, A Quốc bên phải, các người nhất định phải nhớ kỹ, chỉ được ở bên ngoài thôi, nếu bên trong có người lao ra, các người nhất định phải chạy, sau đó đợi tôi ở bên ngoài là được." Trần Thiên Minh nói.
"Trần tiên sinh, nếu như bọn chúng đuổi theo chúng tôi thì làm thế nào?" Điền Cát hỏi.
Trần Thiên Minh cười nói: "Tốt nhất là bọn chúng lao ra hết, như vậy tôi có thể bắt được Tỉnh Điền Đại Lang áp chế bọn chúng để đòi Liễu Sinh Lương Tử, bất quá bọn chúng sẽ không ngu như vậy đâu." Trần Thiên Minh đã từng được Chung Hướng Lượng đưa cho tư liệu liên quan tới Tỉnh Điền Đại Lang và gia tộc của hắn.
"Vậy sau đó chúng tôi sẽ đứng ở bên ngoài chờ tin tức của anh đúng không?" Trinh Tử hỏi.
"Đúng, nếu như tôi không có phát ra tín hiệu, không quản tôi còn sống hay đã chết, mọi người không thể xông vào, Lâm Quốc đến lúc đó cậu sẽ báo cho mọi người biết, không để cho bọn họ xông vào." Trần Thiên Minh dường như có thâm ý gì đó nhìn Lâm Quốc.
"Em biết rồi, lão đại anh cứ yên tâm đi." Lâm Quốc nói.
"Tốt lắm trước tiên mọi người hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, mười một giờ chúng ta sẽ xuất phát." Trần Thiên Minh phất phất tay để mọi người lui ra ngoài. Hắn để Lâm Quốc lại, sau đó nhỏ giọng nói chuyện.
Tại Tỉnh Điền gia tộc, Tỉnh Điền Đại Lang đang ngồi nói chuyện với hai Ninja: "Các cậu chú ý cho tôi, mấy ngày nay tin tức Điền Cát đột nhiên mất tích, bây giờ lại thấy hắn xuất hiện, nhất định hắn đi cầu viện binh."
Tên Ninja cao gật đầu nói: "Vâng, tông chủ tôi biết rồi, tôi vẫn luôn phái người đi giám thị người của Liễu Sinh gia tộc cùng Tá Đằng gia tộc, nếu như bọn chúng có động tĩnh gì tôi sẽ là người biết trước tiên."
"Mụ nội mày, Thạch Căn, mày có phải là bị bệnh không? Lúc này mà mày còn cho người dám thị Tá Đằng gia tộc, có phải là mày ngại bên mình thừa người?" Tỉnh Điền Đại Lang nghe thủ hạ của mình an bài người như vậy, hắn không khỏi chỉ vào cái mũi của tên kia, tức giận mắng to.
"Không phải mà, tông chủ, tôi sợ Tá Đằng gia tộc làm mấy chuyện xấu cho nên." Thạch Căn sợ hãi nói, tông chủ của mình hỉ nộ vô thường, lần trước đã có một tên thủ hạ làm việc sai lầm nên bị tông chủ giết chết.
Tỉnh Điền Đại Lang âm âm cười nói: "Hắc hắc Tùng Tỉnh, ngươi nói cho Thạch Căn chân tướng đi, nếu không hắn còn chưa biết gì đâu." Tỉnh Điền Đại Lang nói với tên Ninja còn lại tên là Tùng Tỉnh.
Tùng Tỉnh vội vàng nói: "Thạch Căn, thiếu chủ của Tá Đằng gia tộc là Tá Đằng Mộc đã bị tôi hạ độc dược, hiện tại bọn Tá Đằng gia tộc đã phải dựa dẫm hết vào chúng ta rồi.
Thạch Căn thoáng vỗ đùi, cao hứng nói: “Trách không được, tôi còn tưởng rằng Tá Đằng gia tộc giả vờ khuất phục chúng ta, nguyên lai phụ thân của Tá Đằng Mộc là Tá Đằng Dương sợ con mình mất mạng thế cho nên hắn mới nghe lời chúng ta.”
"Đương nhiên đây là âm mưu do tông chủ chúng ta nghĩ ra." Thật ra âm mưu này là do Tùng Tỉnh giúp Tỉnh Điền Đại Lang bày ra, thế nhưng hiện tại hắn muốn chụp cho tông chủ để vuốt mông ngựa.
"Ha ha chờ khi ta cướp được Liễu Sinh gia tộc cùng với Tá Đằng gia tộc tới tay, đến lúc đó sẽ hợp nhất ba đại gia tộc của Mộc Nhật quốc lại, toàn bộ sản nghiệp đều là của ta." Tỉnh Điền Đại Lang ha ha cười.
"Đúng vậy mưu kế của tông chủ thực sự là cao minh." Thạch Căn cũng không kém thế hắn liền tới vuốt mông ngựa.
Liễu Sinh nói với Tỉnh Điền Đại Lang: "Tông chủ vì sao chúng ta không để người của Tá Đằng gia tộc đi đối phó với Liễu Sinh gia tộc, hiện tại Tá Đằng gia tộc không phải đã chịu sự khống chế của chúng ta rồi sao?"
Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Ngươi không biết à? Tá Đằng Dương Nhất cũng không phải người ngu, tốt nhất là không nên động tới bọn chúng, chỉ cần bọn chúng nghe lời ta đó mới là điểm mấu chốt. Nếu như muốn diệt trừ cả Tá Đằng gia tộc mà nói, Tá Đằng Dương Nhất chắc chắn sẽ không để ý tới con trai của mình nữa, cho nên chúng ta chỉ cần không xúc phạm tới Tá Đằng Dương Nhất là được rồi."
"Tôi hiểu rồi." Tùng Tỉnh gật đầu nói.
"Tông chủ, vì sao hiện tại lại không đem Liễu Sinh Lương Tử kia cưới đi, còn để nàng ở phía sau làm gì?" Thạch Căn hỏi.
Tâm tình của Tỉnh Điền Đại Lang hôm nay dường như rất tốt, thế cho nên hắn vừa cười vừa nói: "Liễu Sinh Lương Tử tuy xinh đẹp hấp dẫn ta như vậy, thế nhưng sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc ở phía sau nàng còn hấp dẫn hơn. Hiện tại ta muốn nàng cam tâm tình nguyện khuất phục hoặc là đồng ý để toàn bộ sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc cho ta, ta đây sẽ thả nàng ra."
"Nếu như nàng không đồng ý thì sao?" Tùng Tỉnh nói.
"Ta đây sẽ giết nàng, nhưng mà trước khi giết nàng, ta còn muốn làm chút chuyện tốt đã." Tỉnh Điền Đại Lang âm âm cười.
"Đến lúc đó sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc chưa chắc đã đã thuộc về Tỉnh Điền gia tộc chúng ta." Thạch Căn lo lắng nói.
Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Có một ít khả năng sẽ bị Tỉnh Điền gia tộc chúng ta chiếm đoạt, thế nhưng không nhiều lắm, Liễu Sinh Lương Tử nào có dễ dàng đồng ý chuyển tất cả sản nghiệp cho ta như vậy! Còn nữa, đến lúc đó Tá Đằng gia tộc rất có khẳ năng sẽ vụng trộm đi hôi của, chuyện tình như vậy ai cũng đừng mơ tưởng động tay vào.
"Vậy có sợ Thiên vương biết hay không?" Tùng Tỉnh nói.
"Chỉ cần chúng ta chúng ta không làm lớn, động tác gọn gàng sạch sẽ không lưu lại chứng cơ, người khác cũng không nói được gì." Tỉnh Điền Đại Lang nói.
"Trần tiên sinh, Trinh Tử tiểu thư huấn luyện người rất bí mật, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ chúng tôi cũng sẽ không để cho đội ngũ bí mật của Trinh Tử xuất hiện đâu, thế nhưng hiện tại tiểu thư bị mất tích, chúng tôi chỉ còn cách này mà thôi." Điền Cát thấy hiện tại võ công của Trần Thiên Minh cao như vậy, cho nên bao hi vọng đều đặt hết trên người hắn.
Trinh Tử nhìn Trần Thiên Minh nói: "Ngươi sẽ dùng phương pháp này của ta chứ? Khi các ngươi công kích Tỉnh Điền gia tộc, ta sẽ trốn đi tìm tiểu thư."
"Làm như vậy, cô rất có khả năng sẽ chết đó?" Trần Thiên Minh cũng nhìn Trinh Tử nói, hắn không thể tưởng tượng được bên người Liễu Sinh Lương Tử lại có hai người ưu tú như Trinh Tử cùng Điền Cát. Đối với người dưới tay mà nói, trung thành chính là phương châm chính yếu nhất.
"Ta biết, thế nhưng ta không sợ, nếu có thể cứu được tiểu thư ra cho dù có chết ta cũng cam tâm." Trinh Tử cắn răng kiên quyết nói.
Trần Thiên Minh không nói gì, bây giờ là chín giờ tối, đến mười một giờ bọn họ sẽ xuất phát.
"Trần Thiên Minh, ngươi có thể dùng phương pháp vừa nãy của ta không?" Trinh Tử hiện tại cũng biết võ công của Trần Thiên Minh cao hơn rất nhiều so với mình.
"Lão đại của bọn tôi cũng nghĩ muốn dùng phương pháp này." Lâm Quốc nói.
"Hắn cũng nghĩ đến phương pháp này?" Trinh Tử có điểm ngạc nhiên, nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh cũng có suy nghĩ giống mình, nói như vậy tâm tư của hắn cũng phi thường kín đáo. Trách không được tiểu thư bọn họ lại thua ở trong tay người này, xem ra lần này Điền Cát đi Z quốc tìm Trần Thiên Minh là đúng.
Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như cô, cho nên hành động tối nay sẽ do tôi chỉ huy đi." Nói xong Trần Thiên Minh chỉ vào một cái ghế dài để Điền Cát cùng Trinh Tử ngồi xuống.
Trinh Tử ngồi xuống, sau đó nói: "Ngươi nói đi."
"Mười một giờ chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó chúng ta sẽ chia ra làm ba đường, Điền Cát mang người của anh đi, Trinh Tử mang 20 người, ngoài ra do huynh đệ của tôi là Lâm Quốc bọn họ dẫn đầu, nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là bọn người của các anh phải nghe lời chúng tôi." Trần Thiên Minh nói với mọi người.
Điền Cát nói: "Đám người Trinh Tử có thể nói được tiếng Z quốc."
"Người nào sẽ xông vào mai phục?" Trinh Tử nêu ra nghi vấn.
"Đương nhiên là tôi." Trần Thiên Minh cười cười nói. Nguyên bản hắn muốn nói: "Đương nhiên là người anh tuấn tiêu sái suất ca ta đây" thế nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trinh Tử, hắn đành thôi.
"Ngươi? Ngươi lưu lại sẽ rất nguy hiểm." Trinh Tử nói.
Trần Thiên Minh nói: "Võ công của tôi tốt nhất ở đây, các người tốt nhất là ở ngoài, tôi lưu lại tiềm phục là nhân tuyển tốt nhất. Còn nữa Trinh Tử cô không phải là muốn tôi chết hay sao? Điều này chính là hợp ý cô còn gì?"
"Ngươi..." Trinh Tử bị Trần Thiên Minh nói quả là không còn lời gì đáp lại. "Được, ngươi đi chết đi!"
"Trinh Tử, tôi biết cô hận tôi đã xúc phạm tới tiểu thư nhà cô, cho nên lần này tôi liều chết đi cứu nàng chính là để đền bù tổn thất lúc trước kia đối với nàng." Trần Thiên Minh thành tâm nói.
Trinh Tử oán hận nói: "Trần Thiên Minh, ngươi biết không? Có một số chuyện thương tổn đối với nữ nhân mà nói chính là sống không bằng chết."
"Trinh Tử, những lời nói nhảm này để sau này hãy nói, để tôi cứu tiểu thư các người ra, sau đó hãy báo thù đi, rất có khả năng đêm nay tôi sẽ chết ở bên trong Tỉnh Điền gia tộc, lúc đó các người muốn tìm tôi báo thù cũng không được nữa." Trần Thiên Minh mỉm cười nói, tính toán ngày hôm nay không biết là thực hiện được bao nhiêu phần, bởi vì hiện tại có tìm được Liễu Sinh Lương Tử còn không biết, nếu như chính mình bị phát hiện mà nói, thưc sự là trốn không thoát a.
"Lão đại, đến lúc đó anh phát ra tín hiệu, bọn em sẽ vào cứu anh." Trương Ngạn Thanh nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Không được, nếu như tôi không có phát tín hiệu, ngàn vạn lần các cậu không nên xông vào cứu tôi, lúc đó tôi cũng sẽ không cứu được Liễu Sinh Lương Tử a."
"Không, lão đại, mọi người không thể để anh chết ở bên trong được." Lâm Quốc nói.
"A Quốc, đây là mệnh lệnh, cậu nhất định phải phục tùng, nhất định phải phối hợp với Điền Cát bọn họ cứu Liễu Sinh Lương Tử ra." Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng..." Lâm Quốc dừng lại một chút, có điểm nói không ra lời. Nghe Trần Thiên Minh nói, cho dù Trần Thiên Minh có phải chết, thế nhưng cũng muốn bọn họ chấp hành mệnh lệnh.
"A Quốc, cậu phải biết, người có thể giết được tôi còn chưa có xuất hiện trên đời đâu, cậu cứ nhớ rõ lời tôi dặn là được. Không quản sự tình như thế nào, đều phải đợi tín hiệu của tôi, nếu như không có tín hiệu, các cậu ngàn vạn lần đừng có mà xông vào." Trần Thiên Minh nói.
"Lâm Quốc cắn răng nói: "Bọn em biết rồi."
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt của Trinh Tử thoáng thay đổi, hiện tại nàng có chút hoài nghi chuyện phát sinh giữa Trần Thiên Minh và Liễu Sinh Lương Tử, rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu thư hận Trần Thiên Minh như vậy, mà sao Trần Thiên Minh lại muốn cứu tiểu thư? Hiện tại không nên nghĩ tới chuyện này nữa, tìm cách cứu tiểu thư ra rồi bàn sau.
"Được, A Quốc, cậu nói cách thức truyền tín hiệu của chúng ta cho bọn họ biết, còn nữa, đưa cho Điền Cát, Trinh Tử mỗi người một cái tai nghe. Điền Cát, đây là tài sản riêng của bọn tôi, các anh phải bảo quản cẩn thận đừng để mất đó." Trần Thiên Minh muốn đánh vỡ không khí khẩn trương này, cho nên nói giỡn một câu.
Trinh Tử lạnh lùng nói: "Nếu như làm hư đến lúc đó ta sẽ đền cho ngươi."
"Trinh Tử tiểu thư, lão đại của chúng tôi có ý là, tai nghe chỉ dùng để mọi người liên lạc thôi, ngàn vạn lần không nên vứt đi, nếu không mọi người sẽ không liên lạc được với nhau." Tiểu Tô ở bên cạnh nói.
"Ha ha Trinh Tử cũng nói giỡn thôi mà." Điền Cát vội vàng đứng ra hòa giải.
"Điền Cát, anh tìm một người phụ trách giúp tội nghe lén, bởi vì tôi không hiểu tiếng nói của các anh, nếu như nghe bọn họ nói tiếng Nhật thì hỏng mất." Trần Thiên Minh chuẩn bị thiết bị cho người này.
Điền Cát gật đầu nói: "Được, đến lúc đó tôi sẽ an bài người cho anh, cách dùng máy móc do anh chỉ bảo hắn nhé."
"Bây giờ tôi sẽ nói qua một chút về quá trình hành động lần này. Một hồi nữa, Điền Cát sẽ dẫn người từ phía sau xông vào, Trinh Tử bên trái, A Quốc bên phải, các người nhất định phải nhớ kỹ, chỉ được ở bên ngoài thôi, nếu bên trong có người lao ra, các người nhất định phải chạy, sau đó đợi tôi ở bên ngoài là được." Trần Thiên Minh nói.
"Trần tiên sinh, nếu như bọn chúng đuổi theo chúng tôi thì làm thế nào?" Điền Cát hỏi.
Trần Thiên Minh cười nói: "Tốt nhất là bọn chúng lao ra hết, như vậy tôi có thể bắt được Tỉnh Điền Đại Lang áp chế bọn chúng để đòi Liễu Sinh Lương Tử, bất quá bọn chúng sẽ không ngu như vậy đâu." Trần Thiên Minh đã từng được Chung Hướng Lượng đưa cho tư liệu liên quan tới Tỉnh Điền Đại Lang và gia tộc của hắn.
"Vậy sau đó chúng tôi sẽ đứng ở bên ngoài chờ tin tức của anh đúng không?" Trinh Tử hỏi.
"Đúng, nếu như tôi không có phát ra tín hiệu, không quản tôi còn sống hay đã chết, mọi người không thể xông vào, Lâm Quốc đến lúc đó cậu sẽ báo cho mọi người biết, không để cho bọn họ xông vào." Trần Thiên Minh dường như có thâm ý gì đó nhìn Lâm Quốc.
"Em biết rồi, lão đại anh cứ yên tâm đi." Lâm Quốc nói.
"Tốt lắm trước tiên mọi người hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, mười một giờ chúng ta sẽ xuất phát." Trần Thiên Minh phất phất tay để mọi người lui ra ngoài. Hắn để Lâm Quốc lại, sau đó nhỏ giọng nói chuyện.
Tại Tỉnh Điền gia tộc, Tỉnh Điền Đại Lang đang ngồi nói chuyện với hai Ninja: "Các cậu chú ý cho tôi, mấy ngày nay tin tức Điền Cát đột nhiên mất tích, bây giờ lại thấy hắn xuất hiện, nhất định hắn đi cầu viện binh."
Tên Ninja cao gật đầu nói: "Vâng, tông chủ tôi biết rồi, tôi vẫn luôn phái người đi giám thị người của Liễu Sinh gia tộc cùng Tá Đằng gia tộc, nếu như bọn chúng có động tĩnh gì tôi sẽ là người biết trước tiên."
"Mụ nội mày, Thạch Căn, mày có phải là bị bệnh không? Lúc này mà mày còn cho người dám thị Tá Đằng gia tộc, có phải là mày ngại bên mình thừa người?" Tỉnh Điền Đại Lang nghe thủ hạ của mình an bài người như vậy, hắn không khỏi chỉ vào cái mũi của tên kia, tức giận mắng to.
"Không phải mà, tông chủ, tôi sợ Tá Đằng gia tộc làm mấy chuyện xấu cho nên." Thạch Căn sợ hãi nói, tông chủ của mình hỉ nộ vô thường, lần trước đã có một tên thủ hạ làm việc sai lầm nên bị tông chủ giết chết.
Tỉnh Điền Đại Lang âm âm cười nói: "Hắc hắc Tùng Tỉnh, ngươi nói cho Thạch Căn chân tướng đi, nếu không hắn còn chưa biết gì đâu." Tỉnh Điền Đại Lang nói với tên Ninja còn lại tên là Tùng Tỉnh.
Tùng Tỉnh vội vàng nói: "Thạch Căn, thiếu chủ của Tá Đằng gia tộc là Tá Đằng Mộc đã bị tôi hạ độc dược, hiện tại bọn Tá Đằng gia tộc đã phải dựa dẫm hết vào chúng ta rồi.
Thạch Căn thoáng vỗ đùi, cao hứng nói: “Trách không được, tôi còn tưởng rằng Tá Đằng gia tộc giả vờ khuất phục chúng ta, nguyên lai phụ thân của Tá Đằng Mộc là Tá Đằng Dương sợ con mình mất mạng thế cho nên hắn mới nghe lời chúng ta.”
"Đương nhiên đây là âm mưu do tông chủ chúng ta nghĩ ra." Thật ra âm mưu này là do Tùng Tỉnh giúp Tỉnh Điền Đại Lang bày ra, thế nhưng hiện tại hắn muốn chụp cho tông chủ để vuốt mông ngựa.
"Ha ha chờ khi ta cướp được Liễu Sinh gia tộc cùng với Tá Đằng gia tộc tới tay, đến lúc đó sẽ hợp nhất ba đại gia tộc của Mộc Nhật quốc lại, toàn bộ sản nghiệp đều là của ta." Tỉnh Điền Đại Lang ha ha cười.
"Đúng vậy mưu kế của tông chủ thực sự là cao minh." Thạch Căn cũng không kém thế hắn liền tới vuốt mông ngựa.
Liễu Sinh nói với Tỉnh Điền Đại Lang: "Tông chủ vì sao chúng ta không để người của Tá Đằng gia tộc đi đối phó với Liễu Sinh gia tộc, hiện tại Tá Đằng gia tộc không phải đã chịu sự khống chế của chúng ta rồi sao?"
Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Ngươi không biết à? Tá Đằng Dương Nhất cũng không phải người ngu, tốt nhất là không nên động tới bọn chúng, chỉ cần bọn chúng nghe lời ta đó mới là điểm mấu chốt. Nếu như muốn diệt trừ cả Tá Đằng gia tộc mà nói, Tá Đằng Dương Nhất chắc chắn sẽ không để ý tới con trai của mình nữa, cho nên chúng ta chỉ cần không xúc phạm tới Tá Đằng Dương Nhất là được rồi."
"Tôi hiểu rồi." Tùng Tỉnh gật đầu nói.
"Tông chủ, vì sao hiện tại lại không đem Liễu Sinh Lương Tử kia cưới đi, còn để nàng ở phía sau làm gì?" Thạch Căn hỏi.
Tâm tình của Tỉnh Điền Đại Lang hôm nay dường như rất tốt, thế cho nên hắn vừa cười vừa nói: "Liễu Sinh Lương Tử tuy xinh đẹp hấp dẫn ta như vậy, thế nhưng sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc ở phía sau nàng còn hấp dẫn hơn. Hiện tại ta muốn nàng cam tâm tình nguyện khuất phục hoặc là đồng ý để toàn bộ sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc cho ta, ta đây sẽ thả nàng ra."
"Nếu như nàng không đồng ý thì sao?" Tùng Tỉnh nói.
"Ta đây sẽ giết nàng, nhưng mà trước khi giết nàng, ta còn muốn làm chút chuyện tốt đã." Tỉnh Điền Đại Lang âm âm cười.
"Đến lúc đó sản nghiệp của Liễu Sinh gia tộc chưa chắc đã đã thuộc về Tỉnh Điền gia tộc chúng ta." Thạch Căn lo lắng nói.
Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Có một ít khả năng sẽ bị Tỉnh Điền gia tộc chúng ta chiếm đoạt, thế nhưng không nhiều lắm, Liễu Sinh Lương Tử nào có dễ dàng đồng ý chuyển tất cả sản nghiệp cho ta như vậy! Còn nữa, đến lúc đó Tá Đằng gia tộc rất có khẳ năng sẽ vụng trộm đi hôi của, chuyện tình như vậy ai cũng đừng mơ tưởng động tay vào.
"Vậy có sợ Thiên vương biết hay không?" Tùng Tỉnh nói.
"Chỉ cần chúng ta chúng ta không làm lớn, động tác gọn gàng sạch sẽ không lưu lại chứng cơ, người khác cũng không nói được gì." Tỉnh Điền Đại Lang nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.