Lưu Manh Lão Sư

Chương 426: Tao chính là vương pháp

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Sau khi tan học, Tôn Úy Đình cùng mấy nam sinh bước vào phòng đoàn ủy nơi Trần Thiên Minh làm việc.

“Các em ngồi đi.”

Trần Thiên Minh chỉ vào mấy chiếc ghế tựa rồi nói với bọn họ.

“Thầy, thầy tìm bọn em có chuyện gì vậy?” Tôn Úy Đình nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh quay đầu nhìn ngang phía sau bọn họ, nói:

“Tôn Úy Đình, các em nói cho thầy biết, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì cả.”

Tôn Úy Đình thấy bạn học ở bên cạnh muốn nói rõ sự tình với Trần Thiên Minh, vội đứng lên nói.

“Không có chuyện gì sao? Em đừng tưởng thầy không biết, mặt em bị thương là do bị người ta đánh, tuy tuổi các em giờ không còn nhỏ nữa, nhưng em nghĩ kỹ đi, hiện giờ các em còn là học sinh, có một số việc các em có thể giải quyết, nhưng một số việc khác thì không thể.” Trần Thiên Minh nói với Tôn Úy Đình.

Mặt Tôn Úy Đình giờ đã bị đánh thành ra như vậy, không biết đối phương có chịu bỏ qua hay không, nếu như cứ như vậy bỏ qua thì không có gì để nói. Nhưng Trần Thiên Minh sợ đối phương không chịu bỏ qua, làm chuyện này càng lúc càng lớn, đến lúc đó thì rất phiền phức. Cho nên, hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nếu như thực sự đã được giải quyết thì thôi đi.

“Không sợ, chúng em không sợ chúng.” Tôn Úy Đình nói có phần khiên cưỡng.

“Thầy hỏi em, Tôn Úy Đình, các em đã giải quyết xong với đối phương chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Tôn Úy Đình.

“Giải quyết rồi.” Tôn Úy Đình ấp úng nói.

Mắt hắn nhấp nháy, không dám nhìn Trần Thiên Minh.

“Giải quyết rồi sao?” Trần Thiên Minh nhíu mày,

Nhìn thái độ của Tôn Úy Đình thì giải quyết xong rồi mới là lạ.

“Em phải nói cho rõ, thầy nghe nói em va chạm với dân xã hội đen, đừng nên mập mờ, đến lúc đó sẽ hại em lẫn bạn học khác.”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn lướt quá mấy nam sinh kia.

“Thầy ơi, chuyện vẫn chưa được giải quyết, người của Phi Xà bang nói nếu như bọn em không đưa một vạn đồng, thì chúng thấy bọn em một lần đánh một lần, bọn chúng còn nói lần này đánh Úy Đình không tính, chỉ là cảnh cáo, lần sau nếu đánh bọn em, sẽ còn đánh nặng tay hơn so với Úy Đình.” Một nam sinh sợ hãi nói.

Vốn hắn muốn chống cự lại, nhưng đối phương là xã hội đen, bọn họ là học sinh, có thể chống nổi sao? Nếu như đối phương chỉ đòi một ngàn đồng, mấy người bọn họ có thể dồn đủ, nhưng một vạn đồng, bọn họ không thể đưa nổi.

“Vậy em nói xem chuyện là như thế nào?”

Trần Thiên Minh nghe bọn Phi Xà bang đòi đám Tôn Úy Đình một vạn đồng, nên hỏi nguyên nhân tại sao.

Vốn Tôn Úy Đình muốn ngăn cản bạn học nói ra, nhưng bạn học vì sợ Trần

Thiên Minh nên đã nói ra mọi chuyện, hắn cũng đành để cho bạn học nói.

Thì ra, vào đêm thứ bảy tuần trước bọn Tôn Úy Đình đi tới vũ trường nhảy, trong lúc đang nhảy vô tình đụng phải người của Phi Xà bang, lúc đó Tôn Úy Đình thấy đối phương chỉ có hai tên, bọn họ tới sáu người cho nên bọn họ cũng không sợ, vì vậy liền tranh cãi.

Cãi qua cãi lại, bọn Phi Xà bang liền động thủ, lúc đó bọn Tôn Úy Đình đông hơn, đánh cho hai tên Phi Xa bang phải bỏ chạy.

Sau đó không biết từ đâu bọn Phi Xà bang tra ra trường mà đám Tôn Úy Đình học, bọn chúng đứng trước cổng trường Cửu Trung, đồng thời bắt bọn Tôn Úy Đình bồi thương cho chúng tiền thuốc men, tuyên bố đòi một vạn đồng, nếu không đưa mỗi ngay bọn chúng sẽ đứng trước cổng trường chận



đánh bọn Tôn Úy Đình.

“Sao không báo cảnh sát, để cảnh sát tóm chúng?” Trần Thiên Minh nói.

Đối phó với chuyện này, nên báo cảnh sát mới được. Chỉ là không biết Phi Xà bang là bang hội nào, nếu là bang hội như Hoa Hắc bang, thì ngay cả cảnh sát cũng không có cách đối phó, vì phía sau hậu trường của chúng rất mạnh.

“Thầy ơi, báo cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát không thể bảo vệ chúng em cả ngày được, nếu như thấy cảnh sát tới, chúng liền né tránh, nếu như không có cảnh sát, chúng sẽ tìm bọn em.” Tôn Úy Đình lắc đầu, đáp.

“Vậy em định làm thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi Tôn Úy Đình.

Tôn Úy Đình lắc đầu, đáp: “Em cũng không biết, hơn nữa bọn em cũng không có nhiều tiền như vậy, đồng thời lúc đó là do chúng ra tay trước, chúng em cũng chưa đánh bọn chúng bị gì nặng cả, chúng dựa vào cái gì đòi bọn em trả nhiều tiền như vậy, chúng còn nói lý nữa không chứ? Nếu như chúng dám tìm bọn em, bọn em nhất định cùng chúng liều mạng một phen.”

Tôn Úy Đình cắn chặt răng, hắn là một người cá tình rất mạnh, hắn tuyệt không cúi đầu trước bọn Phi Xà bang.

“Nếu như chúng tới tìm các em, các em sẽ liều mạng với chúng sao?”

Trần Thiên Minh nhìn cái kiểu huyết khí mạnh mẽ của Tôn Úy Đình, cười nói.

Xem ra, các em còn chưa hiểu về bọn xã hội đen, nếu như chúng nói đạo lý, chúng sẽ không gọi là xã hội đen.

“Đúng vậy.” Tôn Úy Đình cắn răng nói.

Những nam sinh khác cũng do dự gật đầu. Tất cả đều lọt vào mắt Trần Thiên Minh, xem ra chúng rất kiên trì, biết không đánh lại Phi Xa bang, nhưng lại không có tiền để đưa, cho nên đành phải liều mạng với bọn Phi Xa bang.

“Được rồi, các em về nhà đi.”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa thu thập đồ đạc trên bàn, sau đó cùng bọn Tôn Úy Đình đi ra ngoài.

“Thầy đi trước đi, hay để chúng em đi trước.”

Lúc sắp tới cổng trường, Trần Thiên Minh dừng lại nói với Trần Thiên Minh.

“Tại sao?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên nói.

“Em sợ bọn Phi Xa bang ở bên ngoài đang chờ bọn em, thầy là một giáo viên tốt, chúng em không muốn liên lụy thầy.” Tôn Úy Đình nói,

Mấy học sinh khác cùng liền phụ họa nói không muốn liên lụy Trần Thiên Minh.

Lúc này, Trần Thiên Minh cảm thấy có chút cảm động, ai bảo học sinh kỷ luật bất hảo không thuốc cứu chữa, như bọn Tôn Úy Đình bình thường kỷ luật trong lớp không tốt, nhưng trong thời khác then chốt lại không muốn liên lụy thầy giáo, muốn chính mình đối mặt với đám người xã hội đen.

“Không sao đâu, dù sao thầy cũng muốn về nhà, mọi người đi cùng nhau, hơn nữa, tuy những người đó là xã hội đen, nhưng thấy thầy là giáo viên, chắc họ sẽ bỏ qua cho các em.” Trần Thiên Minh cười.

Hắn muốn xem Phi Xa bang là bọn nào, xem bọn chúng rốt cục lợi hại cỡ nào, dám đòi học sinh của mình một vạn đồng.

“Thầy ơi, bọn chúng là xã hội đen, chúng không sợ thầy đâu.”

Tôn Úy Đình sợ Trần Thiên Minh không chịu đi, sốt ruột nói.

“Ha ha, vậy sao? Thầy muốn xem bọn chúng có sợ không? Đi thôi, tối hôm

nay các em còn phải tự học nữa đấy!”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Tôn Úy Đình đi ra ngoài.

Tôn Úy Đình vốn còn muốn nói thêm nhưng bị Trần Thiên Minh kéo không thể nào dừng chân lại, đành phải thôi nói.

Mấy nam sinh khác cũng đi theo Trần Thiên Minh với Trần Thiên Minh.



Lúc đi tới cửa quẹo qua bên phải, từ hai phía bỗng vọt ra mấy tên côn đồ, bọn chúng tóc đều nhuộm thành sáu màu, đồng thời đều ăn mặc áo quần của dân đua xe, có vẻ như là bọn người muốn lái xe. Mà ở bên cạnh chúng có hơn mười chiếc mô tô đua xe lớn, còn có mấy kẻ đang ngồi trên xe nữa.

“Thằng nhóc kia, đem tiền tới chưa?”

Một tên côn đồ thấy bọn Tôn Úy Đình bước ra, vui vẻ cười nói.

“Chúng tao không có tiền.”

Tôn Úy Đình nhìn vào một tên đối diện, chúng có mười mấy tên, mình chỉ có sáu người, thêm Trần Thiên Minh nữa là bảy, đánh không lại chúng được.

“Không có tiền, chơi tao hả, bọn mày không hỏi gia đình sao? Một thằng nộp hơn một ngàn đồng, vậy là đủ rồi. Nếu bọn mày không đưa trước năm ngàn đồng, thứ bảy tuần sau phải nộp thêm một ngàn đồng tiền lãi.”

Tên côn đồ mắng Tôn Úy Đình, chúng thấy đám Tôn Úy Đình chỉ là học sinh dễ ăn hiếp, cho nên mới hăm dọa đám Tôn Úy Đình.

“Không phải một vạn đồng sao? Sao lần này năm ngàn, lần sau lại thành một vạn mốt rồi?” Trần Thiên Minh đột nhiên chen vào hỏi.

Tên côn đồ đắc y đáp: “Cái này gọi là lãi, bọn mày chậm một ngày, sẽ phải nộp thêm một ngàn đồng, cho nên, bọn mày suy nghĩ cho kỹ đi, nếu như hôm nay không giao ra một vạn đồng, ngày mai bọn mày sẽ phải giao một vạn mốt, cuối tuần sau sẽ phải giao một vạn hai. À, mày là thằng nào vậy?” Tên côn đồ thấy áo quần của Trần Thiên Minh không giống học sinh, hơn nữa trưa hôm nay cũng không gặp Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy tên côn đồ hỏi thân phận của mình, hắn cười đáp: “Tôi là giáo viên của bọn họ.”

“Thầy giáo?” Tên côn đồ nghe xong cười ha hả, hắn còn tưởng Tôn Úy Đình

gọi ai đến tính sổ chúng, giờ nghe được Trần Thiên Minh là giáo viên trường Cửu Trung này, bọn họ lên thi nhau cười ha hả.

“Đúng vậy, tôi là giáo viên của bọn họ, này, lão đại, các anh không thể nể mặt tôi, buông tha cho học trò của tôi sao, chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Trần Thiên Minh nói với tên côn đồ.

“Tao ngất, mặt mũi của tên thầy giáo là cái chó gì, tao nói cho mày biết tên thầy giáo kia, mày mau cút cho nhanh, nếu không cả mày tao cũng đánh.” Tên côn đồ giơ nắm tay chỉ về phía Trần Thiên Minh nói.

“Anh dám đánh giáo viên sao, anh có còn sợ vương pháo hay không?” Trần Thiên Minh giả vờ sợ hãi nói.

Tên côn đồ cười ha ha, Trần Thiên Minh càng sợ chúng càng đắc ý:

“Vương pháp, ông đây là vương pháp, nói cho mày hay, bọn chúng dám đánh anh em của tao trong sàn, còn vương pháp hay không chứ?”

Trần Thiên Minh nói: “Là do đàn em của anh đánh học trò của tôi trước mà? Theo luật pháp, bọn họ chỉ tự vệ, hơn nữa, đàn em của anh không phải vẫn khỏe sao? Nếu không, đem người đi giám định pháp y đi?”

“Ông mày nói có chuyện thì có chuyện, cần gì làm giám định pháp y? Nếu như hôm nay chúng nó không chịu đưa tiền cho tao, chúng đừng hòng chạy.” Tên côn đồ cười to.

Tay chân chúng luôn không sạch sẽ, nếu đi đồn công an khai làm sao giám định pháp y, chưa chắc chúng chiếm được chỗ tốt.

Trần Thiên Minh hơi suy nghĩ, nói: “Vậy cũng không thể đánh chúng, bớt một chút đi, chúng chỉ là học sinh thôi mà.””

“Như vậy đi, thấy mày là thầy giáo đã đứng ra cầu xin, tao cũng bớt chút ít, bớt một ít, chỉ thu của chúng 9800 đồng, chín tám chín tám. Ha ha.”

Tên côn đồ vui vẻ cười, hắn vì mình định ra chín ngàn tám trăm đồng mà vui vẻ, vừa lừa được một số tiền, đúng là một ý hay.

“Cái gì, anh cũng qua xấu xa rồi, bọn họ chỉ là học sinh, anh đòi bọn họ tới 9800 đồng, vậy sao mà được chứ? Hơn nữa, trưa nay không phải anh đã đánh học sinh của tôi sao? Cứ vậy đi, tôi đưa cho các anh 200 đồng, mọi người bỏ qua mọi chuyện, được không?” Trần Thiên Minh nói với tên côn đồ.

“Tao ngất, mày xem tao là ăn mày hả, hai trăm đồng mà muốn đuổi tao đi

sao, Phi Xa bang chúng tao đâu phải là bang hội nhỏ, tao là lão đại của bang, tao từng ăn cơm vài lần với đường chủ Hoa Hắc bang, có chút giao tình, nếu như dám chọc giận tao, tao sẽ khiến bọn chạy không thể chịu nổi.”

Tên côn đồ càng nói càng tự đắc, cứ như hắn là đường chủ Hoa Hắc bang không bằng.

“Hoa Hắc bang?” Trần Thiên Minh nhíu mày, xem ra bọn Phi Xa bang rốt cục chỉ là một bang hội cóc nhái, hắn chỉ từng cùng ăn cơm vài lần với đường chủ Hoa Hắc bang mà thôi, xem ra, cái bang Phi Xa bang này cũng chẳng có gì là lợi hại cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook