Lưu Manh Lão Sư

Chương 750: thuyết phục

Dạ Độc Túy

22/03/2013



"Được rồi, Tiểu Vân. Ngươi đừng nói thế, ngươi xem ... ngươi luyện công lâu như vậy, người đầy mồ hôi. Ngươi đi tắm một chút đi. Cái váy ngủ này là ta mua mới, cũng chưa dùng qua lần nào." - Phương Thuý Ngọc lấy một cái váy ngủ màu trắng đưa cho Phùng Vân.

"Vâng, cám ơn chị." - Phùng Vân thấy bản thân mình luyện công lâu như thế, người dính đầy mồ hôi thật.

Phương Thuý Ngọc nhìn Phùng Vân sắp vào phòng tắm, nàng vội vàng chạy đến gian phòng làm việc của mình. Gian phòng làm việc này nhìn qua rất bình thường, có hai chiếc máy tính (Biên : đặt camera trong phòng tắm quay trộm chăng ). Nàng ngồi vào một máy, trong máy hiện lên hình ảnh camera mọi phía, tất nhiên là có phòng tắm (Biên : , đoạn này với câu sau ai pro thì đọc lại rồi biên lại hộ em, em không hiểu nổi.)

Trên màn hình đã có cảnh Phùng Vân thoát y. Nàng từ từ cởi áo ngoài, lộ ra nội y màu hồng. Quần jean được tụt xuống, cũng có nội y bên dưới màu hồng.

"Chà ... Vóc người không tệ !" - Phương Thúy Ngọc hưng phấn liếm môi.

Phùng Vân cởi nốt đồ lót treo lên. Phương Thúy Ngọc tự YY nhìn lại tưởng tượng bản thân mình sẽ "xoa nắn" ngực Phùng Vân như thế nào. (Biên : Xem phim les, em thích "cạ bưởi" hơn )

Nhìn Phùng Vân lấy tay tẩy rửa người, Phương Thúy Ngọc cũng không chịu được mà lấy tay mình "tự sướng" vì bộ quần áo mỏng đang mặc cũng không ảnh hưởng lớn.

"A !" - Phương Thúy Ngọc kêu lên.

Càng nhìn Phùng Vân, nàng càng thấy hưng phấn. Lần này so với các lần khác, quả thật "lên đỉnh" nhanh hơn.

Thấy Phùng Vân đang mặc quần áo, sắp ra khỏi nhà tắm, Phương Thúy Ngọc nhanh chóng tắt máy tính đi ra khỏi phòng ...

"Thúy tỷ, chị nóng lắm à ... ?" - Phùng Vân thấy Phương Thúy Ngọc mặt đỏ bừng nên hỏi.

"Đúng vậy, bây giờ chị cần tắm một chút." - Vừa mới "tự sướng" xong nên nàng cũng cần "tẩy rửa". Mà Phùng Vân vừa ở trong ra, tranh thủ "tự sướng" thêm phát nữa cũng được.

(Biên : nói thật là em cũng không hiểu ... Les tự sướng thì cũng phải "thông ống", thế sao không thích đàn ông nhỉ ...)

"Thế chị tắm đi nhé ..." - Phùng Vân đáp lại.

"Tối nay em ngủ với chị được không ?"

"Vâng, cũng được ạ." - Phùng Vân lễ phép (vuông vắn ???) trả lời ... Phụ nữ ở cùng với nhau, không phải lo (Biên : TV sắp bị "thịt" rồi ).

"Ừm. Đợi ăn cơm xong rồi ngủ ..."

———

(Ở một nơi khác ...)

Thấy trên màn hình điện thoại của mình là tên "Hoàng Na", Trần lão lưu manh đành nghe điện :

"Na tỷ, đã lâu không gặp." (Biên : Dính đến mẹ con họ Hoàng này là hay lắm )

Bây giờ công ty Trần Thiên Minh cũng đang được Hoàng Na giúp đỡ, cũng nên thân mật với nàng ta một chút !

"Trần tiên sinh, ngươi đang ở đâu, rảnh không ? Ăn với ta bữa cơm đạm bạc ? (Biên : buồn ngủ biên láo )"



"Ừm. Ngươi nói địa điểm, ta tới ngay." - Cô ta gọi mình, chắc có việc gì khẩn cấp đây !

Vào phòng ăn, Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na ngồi bàn ăn, gần đó là mấy người bảo tiêu. Mấy người bảo tiêu nhận ra hình dáng quen thuộc của Trần lão lưu manh, gật đầu với nhau rồi đi ra.

"Trần tiên sư, mời ngồi." - Hoàng Na nói.

Nhưng Trần Thiên Minh vẫn chưa ngồi, hỏi ngay :

"Na tỷ tìm ta có việc gì ?"

"Ngươi cứ gọi ta là Hoàng Na, không cần gọi Na tỷ." - Hoàng Na lạnh lùng, nói.

"Vâng, Na tỷ." - Trần Thiên Minh ngồi xuống gần Hoàng Na. Trước đây nàng ta đối với Trần Thiên Minh chưa bao giờ lạnh lùng như thế. Điều này làm cho Trần lão lưu manh cũng có ý nghĩ muốn đùa với nàng.

Hoàng Na cau mày, nói :

"Trần Thiên Minh, ngươi không cần ngồi gần ta như vậy. Chân ngươi đá phải ta rồi."

Hoàng Na thấy Trần lão lưu manh càng ngày càng quá đáng. Chân hắn còn chạm phải chân mình. Nói chung làm nàng không tự giữ vững được tâm lí, thậm chí có thể nhào vào mà ôm hắn ...

"Na tỷ, ngươi không cần làm thế đâu. Tóm lại ta đã sai ở việc gì mà ngươi lạnh lùng với ta như vậy ?" - Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na, hỏi.

Hoàng Na mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng bề ngoài của nàng cũng chỉ như hai mươi. Quả thật nếu chưa điều tra về thân thế của Hoàng Na, đánh chết thì Trần lão lưu manh cũng không tin nữ nhân ngồi gần hắn ba mươi tuổi.

"Ngươi chỉ là thầy của con gái ta, buông tay ra." - Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh còn đặt tay lên đùi mình, quả thật có chút "ý loạn tâm mê".

"Trừ khi ngươi gọi ta là Thiên Minh, nếu không ta sẽ không buông tay."

Hoàng Na vẫn cố giữ nguyên sự lãnh đạm của mình :

"Được rồi, Thiên Minh, ngươi buông tay ra, đừng động vào ta."

"Na tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì không ?" - Trần Thiên Minh bỏ tay ra, lách mông sang cái ghế xa hơn.

"Tiểu Lăng gần đầy không thèm học, suốt ngày lên mạng ... Ta chỉ sợ nó lại giống như trước đây." - Hoàng Na thở dài.

Hóa ra việc Hoàng Na tìm Trần lão lưu manh là vì con nàng ... Đúng là người mẹ tốt !

Trần Thiên Minh cũng thầm nghĩ :

"Na tỷ, ngươi biết không ... Dạo này Tiểu Lăng học rất tốt, top 10 toàn trường đấy !" - Trần Thiên Minh hỏi lại.

Quả là hơi kì quái ... Nếu cô nàng không học ở nhà thì sao kết quả cao vậy.

"Tiểu Lăng vào được top 10 ... ?" - Hoàng Na giật mình như không tin được.

"Hoàng Lăng không nói với cô à ?"



Hoàng Na lắc đầu :

"Không hề có a."

Lạ thật ... Bình thường Hoàng Lăng sẽ khoe với mẹ chứ, đằng này không khoe ... Chắc có chuyện rồi đây !

"Trần Thiên Minh, cố gắng đến nhà ta nhiều một chút. Ta biết ngươi bận nhiều việc nhưng Hoàng Lăng không chịu nghe lời ta mà chỉ nghe ngươi ... Có lẽ ngươi đến thì con bé sẽ học tốt hơn." - Hoàng Na đành "xuống nước", vì con gái, nàng có thể làm tất cả ...

"À ... Na tỷ, không cần làm vậy đâu. Hoàng Lăng thích ta, nhỡ ta đến đó, nàng lại làm bậy gì ..." - Trần Thiên Minh lo lắng đáp lại. (Biên : lão này đào hoa vãi, ăn cả mẹ lẫn con T_T)

Hoàng Na làm ra vẻ mặt đau khổ :

"Thực sự ta cũng không còn cách gì vì Tiểu Lăng không nghe lời ta ... Nàng chỉ nghe lời ngươi thôi ... Với lại ngươi có lẽ sẽ không làm gì Tiểu Lăng." - dù sao Hoàng Na cũng yên tâm vì Trần Thiên Minh không hề có tình cảm với Hoàng Lăng. Cho dù Trần lão lưu manh có đến thì dù Hoàng Lăng nảy sinh tình cảm, nhưng học hành tốt hơn.

Dù Trần Thiên Minh không chịu, nhưng có lẽ thuyết phục thêm chút nữa là hắn sẽ làm. Nhưng tiếc là, Trần Thiên Minh không phải loại người hám tiền nên không muốn nhận chuyện này.

"Nhà ta vẫn còn mấy lão bà ... Ta không làm được đâu !" - Trần Thiên Minh đáp.

"Thiên Minh, ngươi cứ giả vờ như quan tâm đến Tiểu Lăng là được ... Ngươi cứ đến cho Tiểu Lăng vui, chịu khó học hơn."

"Ta sẽ cố gắng ..."

Dù sao công ty Trần Thiên Minh vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Na, việc này không nhận cũng không xong.

"Vậy mỗi tuần ngươi đến một lần nhé."

"Nếu không bận, ta sẽ đi. Lần sau ngươi không cần lạnh nhạt với ta thế ... Nhìn ngươi như thế, ta cũng không thoải mái lắm."

"Được rồi ... Nếu Hoàng Lăng không ở bên cạnh, ta sẽ không làm thế ..."

"Tốt." - Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Hoàng Na, không khỏi nghĩ, mình giúp Hoàng Lăng học, không biết nàng ta có "lấy thân báo đáp" mà đại chiến 300 hiệp trên giường với mình không. (Biên : )

"Lần này là ta mời, ngươi muốn ăn gì ?"

"Đậu hũ."

"Cái gì ?" - Hoàng Na đỏ mặt.

"Ta muốn ăn đậu hũ thôi."

"Hừ ... Ngươi cố ý nói thế để trêu ta." - Hoàng Na liếc mắt. Dù sao Trần Thiên Minh đáp ứng rồi, Hoàng Na cũng thấy thoải mái hơn.

"Na tỷ, ngươi làm sao thế ? Ta là chính nhân quân tử, chỉ thích ăn đậu hũ thôi ... Mà ngươi đừng nghĩ bậy bạ. Nhìn ta đẹp trai như vậy nên thế gian có bao nhiêu cô gái bám theo mà ta không đáp ứng họ đó !" - Trần Thiên Minh "thổi da bò" (tương đương "chém gió" ở VN).

"Ta còn không biết ngươi như thế nào ư ?" - Hoàng Na cũng không hiểu tại sao, ở bên Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy đặc biệt vui vẻ ...

Những ký ức ngày xưa Trần Thiên Minh làm bảo vệ ở nhà mình không khỏi tràn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook