Lưu Manh Lão Sư

Chương 387: Tiền Riêng

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Trần Thiên Minh cười lạnh nói: “Ông biết là tốt rồi, nếu ông dám chọc đến tôi, vậy thì ông tự mình chuẩn bị đi.”

“Không dám, không dám, tôi sao dám trêu chọc Trần tiên sinh chứ.” Mã Bân một bên lau mồ hôi, một bên cười bồi với Trần Thiên Minh.

Hiện giờ, ông ta nào dám đắc tội với Trần Thiên Minh, mỹ nữ làm sao có thể so được với Kính Tây Thi 100 triệu USD chứ.

Trần Thiên Minh cũng không thèm để ý đến Mã Bân nữa, hắn cùng đám Yến đi xem Kính Tây Thi. Kỳ thật người tới nơi này chủ yếu đều là vì Kính Tây Thi 100 triệu USD này mà thôi, thế nên, Trần Thiên Minh liền đưa các nàng đến trước hộp triển lãm của Kính Tây Thi, sau đó giải thích cho các nàng biết.

“Chào các vị đại tẩu.”

Lâm Quốc cùng chiêm Ỷ nhìn thấy đám Yến, bọn họ vội vàng chào các nàng. Hiện giờ, bốn người phụ nữ này đều ở tại tầng năm của công ty, tất cả đều biết các nàng.

“Quốc Ca, các anh bảo vệ ở chỗ này khổ cực không?” Trương Lệ Linh quan tâm hỏi.

“Có gì mà khổ, chúng ta có thể thay ca, ban ngày cũng chẳng có chuyện gì, phải như đám lão đại canh buổi tối mới là mệt.” Lâm Quốc lắc đầu nói.

“Thiên Minh, Kính Tây Thi này thật đẹp!” Tiểu Trữ nhìn hình Tây Thi phía sau kính. Nàng cao hứng nói.

“Đúng vậy, rất xinh đẹp, chỉ là Tây Thi này so với mọi người vẫn còn kém một chút.” Trần Thiên Minh vội vàng vỗ mông nữ nhân của mình.

Nữ nhân mà, dù cho có thể nào cũng không được nói nữ nhân khác xinh hơn

trước mặt các nàng, đặc biệt là nam nhân của mình nói nữ nhân khác đẹp hơn trước mặt các nàng.

“Đi chết đi, Trần Thiên Minh, anh nói láo cũng quá đáng rồi đó nha, đây chính là Tây Thi trong tứ đại mỹ nhân, chúng ta làm sao có thể so với nàng ta chứ?”

Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, hờn dỗi nói.

“Làm sao vậy chứ? Em có nghe câu ‘tình nhân trong mắt là Tây Thi’ không? Trần Thiên Minh anh thấy các em còn xinh đẹp hơn Tây Thi trong Kính Tây Thi kia, ai dám nói các em không đẹp, anh sẽ liều mạng với hắn! Em nhìn mà xem, những người phụ nữ trong triển lãm này, ai có thể so được với các em chứ?” Trần Thiên Minh lại tiếp tục vỗ mông nữ nhân của mình.

Đáng tiếc, chỗ này nhiều người như vậy, không thể trước mặt họ mà vuốt ve nữ nhân của mình được.

“Thiên Minh, ánh mắt của anh thật là sắp hỏng rồi nha, anh nhìn lại đi, vị cảnh sát tỷ tỷ này không phải rất xinh đẹp sao?”

Tiểu Trữ lúc này đã nhận ra Dương quế Nguyệt ở bên cạnh, lần trước, chính cô nàng này đã bắt nàng và Trần Thiên Minh về cảnh cục. Mặc dù là Dương quế Nguyệt hung ác đối với Trần Thiên Minh, nhưng mà đối với nàng lại rất tốt, cho nên, nàng có ấn tượng rất sâu với Dương quế Nguyệt.

“Đúng vậy, em cũng nhìn ra mắt của Trần Thiên Minh mù sao.”

Dương quế Nguyệt mỉm cười với Tiểu Trữ, sau đó hung hăng mắng Trần Thiên Minh một câu.

Trần Thiên Minh vừa nghe xong, hắc tức vô cùng, Dương quế Nguyệt này, chúng ta đã nước sông không phạm nước giếng, thế mà cô ta trước mặt nhiều nữ nhân của mình như vậy lại chế nhạo mình. Chỉ nghĩ thôi, Trần Thiên Minh đã cố gằng nhìn quanh, sau đó cố ý hỏi Tiểu Trữ:

“Tiểu Trữ, em nói người nào? Làm gì có mỹ nữ nào, sao anh không phát hiện ra mỹ nữ nào trong triển lãm này xinh đẹp hơn các em chứ?”

“Chị cảnh sát kia không phải rất đẹp sao?”

Tiểu Trữ dùng ánh mắt liếc về phía Dương quế Nguyệt, sau đó nói với Trần Thiên Minh.

“Trời ạ, Tiểu Trữ, ánh mắt em có sao không đó?”

Trần Thiên Minh cố ý liếc nhìn Dương quế Nguyệt một cái, sau đó đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

“Trời, ‘hung nữ’ này mà cũng được coi là mỹ nữ sao, vậy thì heo mẹ cũng thành mỹ nữ rồi. Phụ nữ như thế này, còn không xinh đẹp bằng một nửa các em đó, nàng ta có xách giày cho các em cùng không xứng.”

Trần Thiên Minh nhìn thấy mắt Dương quế Nguyệt lúc trắng lúc đỏ, trong lòng hắn rất thoải mái. Ai kêu nàng ta vừa rồi ‘dìm hàng’ mình chứ, đấy là nàng ta tự tìm thôi.

“Thiên Minh!”



Cả bốn nữ nhân đều đồng thời trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, hình như Trần Thiên Minh nói hơi quá vậy.

Dương quế Nguyệt thấy mình còn đang phải chấp hành công vụ, không thể

làm gì được Trần Thiên Minh, vì thế nàng xiết chặt nắm tay mình, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nếu như hai tròng mắt mà có thể giết người, chắc chắn là Trần Thiên Minh đã bị Dương quế Nguyệt băm thây vạn đoạn rồi.

Sau khi xem xong Kính Tây Thi, Trần Thiên Minh liền tiếp tục đưa đám nữ nhân của mình đi xem những văn vật khác nữa, chỉ là đám Yến lắc đầu không muốn đi xem.

“Mỗi người mười đồng cũng không có.” Lương Thi Mạn đáng tiếc nói.

“Cái gì mà mười đồng?” Trần Thiên Minh hỏi Lương Thi Mạn.

“Tiến vào triển lãm này phải mua vé, mỗi người mười đồng, bốn người bọn em là bốn mươi đồng. Thiên Minh, anh không biết sao?”

Lương Thi Mạn kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: “Anh không biết được, sao các em không nói sớm cho anh biết, anh ra ngoài đưa mọi người vào, như vậy không mất bốn mươi đồng rồi.”

Mã Bân này cũng thật biết các kiếm tiến, mấy ngày này người tới xem vô số, phỏng chừng một ngày không được một vạn thì cũng vài ngàn như vậy mà cứ nhân với mười lên, vậy trông phải một trăm thì cũng phải được mười vạn.

“Trần Thiên Minh, anh mau đưa em bốn mươi đồng.”

Trương Lệ Linh đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, tức giận nói với Trần Thiên Minh.

“Trời ạ, sao lại bắt anh trả các em bốn mươi đồng? Anh nhận được của các em sao? Em sao vừa rồi không hỏi đầu heo béo Mã Bân kia chứ!” Trần Thiên Minh oan uổng nói.

“Em mặc kệ, anh có trả không? Không trả em không để yên đâu.”

Trương Lệ Linh bắt đầu lại xuất hiện bạn tính ớt cay của mình. Nàng nghiêm mặt đầy hung ác, cứ như muốn mạng Trần Thiên Minh vậy.

“Cái này, cái này, anh còn…” Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh như vậy, hắn vội vàng trả lời.

Không phải chỉ là bốn mươi đồng thôi sao? Trong valy mình còn bốn mươi vạn cơ mà?

“Được rồi, Lệ Linh, em không phải là giữ tiền của anh sao? Em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà!”

Trần Thiên Minh giờ mới nhớ ra Trương Lệ Linh chính là tổng quản nội vụ của mình, nàng không phải quản tiền của mình sao? Tại sao nàng không tự lấy đi. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

“Cái gì mà tiền của anh, đó là tiền cả nhà mà, tiền của mọi người, anh giờ phải lấy tiền riêng ra trả cho mấy tỵ muội bọn em.” Trương Lệ Linh nũng nịu nói.

“ Chị em ơi hiện giờ nam nhân có tiền đều hư hỏng, chúng ta nhất định phải lấy sạch tiền của anh ấy, không để anh ấy có tiền riêng, nếu không, anh ấy sẽ đi tìm nữ nhân khác.”

Trương Lệ Linh nói xong, ba nữ nhân kia đều gật đầu đồng ý với lời nàng, đều muốn Trần Thiên Minh trả lại tiền. Trần Thiên Minh thấy các nàng đứng cùng chiến tuyến như vậy, hắn không còn cách nào đành gật đầu đáp ứng.

“Thiên Minh, anh nói cho mọi người biết là anh có bao nhiêu tiền mau?” Trương Lệ Linh tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh.

“Anh, anh nào có tiền riêng gì, tiền của anh không phải là do em quản lý sao?” Trần Thiên Minh chột dạ nói.

Mình trong khỏang thời gian Trương Lệ Linh dồn tiền vào công ty bất động sản đã lén giữ lại chi phiếu 14 vạn, nếu như nói ra cho nàng, vậy không phải là mình bị trắng tay sao.

“Được lắm, trưa nay anh rảnh phải không? Mời bọn em đi ăn cơm, khó có khi nào tất cả chị em cùng đi dạo phố.” Trương Lệ Linh hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy, anh lát nữa gọi điện cho Trương Ngạn Thanh đến đây hỗ trợ một chút, chờ khi cậu ta tới thì chúng ta đi ăn cơm. Hơn nữa, chúng ta cùng ăn cơm ở gần đây, có chuyện gì anh còn kịp chạy lại, hẳn là sẽ không vấn đề gì.”

Nói xong, Trần Thiên Minh liền lấy điện thoại ra gọi cho Trương Ngạn Thanh một cuộc, kêu hắn đến đây canh một lúc.

Một hồi sau, Trương Ngạn Thanh đi tới. Trần Thiên Minh liền cùng đám nữ nhân của mình đi đến khách sạn đối diện ăn cơm.

Thức ăn là do bốn nữ nhân chọn, gồm năm món một canh, sau đó Trần Thiên

Minh nhìn qua thức ăn một chút, cảm thấy thức ăn này cũng không đắt.



Xem ra, nữ nhân của mình đều tốt, đều biết tính tiền cho nam nhân của mình. Trong lòng Trần Thiên Minh nghĩ mà cao hứng.

Trần Thiên Minh ngồi giữa bốn nữ nhân, mỗi bên trái phải đều có hai người, thật sự là rất thoải mái. Xem ra, sau khi mình bảo vệ xong Kính Tây Thi, phải tìm thời gian chơi 5P mới được.

Nhìn những bộ ngực cao vút của chúng nữ, hơn nữa da mỗi người đều trắng nõn, vòng eo thì nhỏ nhắn tinh tế, bờ mông vểnh cao mà căng tròn.

Nhìn đến vậy, phía dưới Trần Thiên Minh lại bắt đầu phản ứng, nếu như không phải đi trông Kính Tây Thi, Trần Thiên Minh thật sự muốn đi đến khách sạn gọi một phòng rồi cùng chúng nữ vận động thân thể một chút.

Cứ như thế, mọi người vừa ăn vừa nói cười, Trần Thiên Minh lúc thì sờ bên này một chút, lúc lại xoa bóp bên kia một chút, vừa tửu vừa sắc, lại có món ngon, thật là sướng vô cùng.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Thiên Minh liền gọi người đến tính tiền, sau đó, hắn đưa thẻ ngân hàng, nói muốn ‘quẹt thẻ’. Chỉ một lát sau, người phục vụ đã mang theo hóa đơn cùng máy ‘quẹt’, Trần Thiên Minh ‘quẹt thẻ’ rồi bấm mật mã vào máy, sau đó thì thu thẻ về.

“Trần Thiên Minh, anh đưa thẻ đây.” Trương Lệ Linh cười giảo hoạt.

“Em, em muốn làm gì?”

Trần Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt Trương Lệ Linh

như tiểu nhân âm hiểm nhìn mình, trong lòng hắn có chút sợ hãi.

“Mấy chị em bọn em sau khi thương lượng đã nhất trí cho rằng, anh không nên có tiền riêng, anh cần tiền cứ nói với bọn em, đến lúc đó bọn em sẽ đưa.” Trương Lệ Linh cười gian.

Nàng mới rồi muốn Trần Thiên Minh mời cơm, đó chính là muốn biết Trần Thiên Minh có bao tiền, hiện giờ nàng phát hiện Trần Thiên Minh có thẻ riêng, vì thế sao không nhân cơ hội làm tới chứ?

“Thẻ của anh cũng không có bao tiền, em cầm cũng vô ích mà.”

Trần Thiên Minh nói trái với lương tâm, Nếu như số tiền trong thẻ này mà bị Trương Lệ Linh biết, vậy thì mình không có chỗ thoát rồi.

Trương Lệ Linh không tin Trần Thiên Minh nói, nàng cướp lấy thẻ trên tay Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói:

“Có tiền không em xem là biết, anh không được xen vào.”

“Em không biết mật mã, làm sao mà tra?” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

“Mật mã có phải là XXXXXX không hả?” Trương Lệ Linh vừa cười vừa nói.

Mời rồi lúc Trần Thiên Minh bấm mật mã, nàng đã nhìn chằm chằm, vì thế biết mật mã của thẻ này.

“Em sao lại biết mật mã?” Trần Thiên Minh vô cùng hoảng sợ,

Trương Lệ Linh không phải nhân lúc mình ngủ mê nói ra mà biết chứ?

“Hắc hắc, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, Trần Thiên Minh, anh nói đi, bên ngoài anh còn có nữ nhân khác không?”

Trương Lệ Linh lớn tiếng tra hỏi Trần Thiên Minh.

“Không, không có.” Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu :

“Được rồi, tiền này là anh gửi cho Mỹ Cầm, em cầm rồi thì làm sao anh gửi đây?”

Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ ra, kiếm cách lấy thẻ về, mặc dù lần trước hắn đã gửi cho Mỹ Cầm 5 vạn, nhưng mà Trương Lệ Linh không biết, thử xem cách này có lấy lại được thẻ không.

“Cái việc này anh không cần quan tâm, chị Yến nói vài ngày nữa chị ấy rảnh, bọn em cùng về thăm chị Cầm, đến lúc đó sẽ đưa tiền của anh gửi cho chị ấy, còn có cha và mẹ anh nữa.”

Trương Lệ Linh rất ‘chu đáo’, nàng sợ Trần Thiên Minh lại nói gửi tiền cho cha mẹ hắn, vì thế, nàng dứt khoát cắt đứt cớ của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt của Trương Lệ Linh kiên định như vậy, hắn chỉ đành cười khổ ở bên cạnh. Xem ra, Trương Lệ Linh nhất định là không chịu trả mình thẻ rồi.

Ôi, lát hỏi vay Trương Ngạn Thanh để tán gái xem sao. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook