Chương 347: Tìm ra đột phá khẩu
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Diệp Đại Vĩ và Chu Lực Quyền đang ăn cơm trong một nhà hàng.
“Lực Quyền, chuyện đó giải quyết thế nào?”
“Vĩ ca, chuyện đó hơi khó. Thằng Trần Thiên Minh đó võ công rất lợi hại. Bọn em không đối phó được nó” Chu Lực Quyền xấu hổ nói.
Hôm qua Thái Cơ gọi điện nói với hắn Diệp Đại Vĩ là con nuôi của ông ta, có toàn quyền sử lý chuyện của Thái Đông Phong nên hắn không dám đắc tội với Diệp Đại Vĩ.
“Vậy cậu hãy dùng chức vụ của mình để xử lý hắn” Diệp Đại Vĩ tức giận nói với Chu Lực Quyền.
Một tên vô tích sự, nhận tiền của hắn nhưng lại không làm được việc.
“Hiện tại đang có chút rắc rối. Trần Thiên Minh đã thuê một luật sư ở tỉnh tới tên là Điền Tuấn Huy. Thằng này lợi hại lắm. em đã cho người đi điều tra. Nó là một luật sư rất nổi tiếng ở tỉnh, quan hệ rất rộng. Nói thực bây giờ em cũng không dám làm gì với Trần Thiên Minh”
Kỳ thật nguyên nhân chính là Chu Lực Quyền thấy võ công của Trần Thiên Minh rất lợi hại. Lần trước hắn bị Trần Thiên Minh chỉnh cho một lần nên hắn không dám dùng tư hình với Trần Thiên Minh nữa.
“Vậy cậu thúc bên kiểm sát nhanh chóng khởi tố Trần Thiên Minh. Đến lúc đó ông cụ sẽ tác động lên tòa án, chắc chắn Trần Thiên Minh sẽ bị án nặng” Diệp Đại Vĩ nói.
Ông cụ mà hắn nói chính là Thái Cơ. Hắn vẫn không dám ra mặt vì hắn sợ Trần Thiên Minh phát hiện ra
“Khởi tố Trần Thiên Minh thì không vấn đề gì. Nhưng tay luật sư Điền Tuấn Huy kia ghê lắm. Em sợ khi ra tòa chưa chắc chúng ta đã có lợi thế” Chu Lực Quyền lo lắng nói.
“Luật sư Điền Tuấn Huy. Được, người này cứ để cho ạnh. Anh cho người tới xử lý hắn” Diệp Đại Vĩ cười âm trầm.
Bây giờ Trần Thiên Minh đang bị tạm giam. Bọn Lâm Quốc không là gì với hắn. Lát nữa hắn gọi điện cho Vạn Kiếm bảo hắn phái người của Hoa Hắc bang đi làm. Hắn muốn gã luật sư đó bị thương không tiếp tục vụ án của Trần Thiên Minh. Nếu không phải luật sư từ tỉnh tới, có quan hệ rộng. Diệp Đại Vĩ thực sự muốn giết chết luật sư đó.
“Vĩ ca. Anh nói vậy là em yên tâm. Thằng luật sư đó rất cứng đầu anh nhất định phải cho người dạy cho hắn một bài học. Mẹ kiếp. Từ tỉnh tới thì sao chứ. Tới thành phố chúng ta. Cho dù hắn là người cứng rắn nhưng cũng không ăn lại bọn côn đồ chúng ta phái đi” Chu Lực Quyền cười nhạt.
“Cứ thế mà làm. Cậu chuẩn bị việc của cậu. Tôi làm việc của tôi. Lão gia nói chuyện đó thành công, cậu sẽ thăng thêm một cấp” Diệp Đại Vĩ cười nói.
“Vậy hay quá. Vĩ ca, sau này anh có chuỵện gì cứ phân phó. Dù có xông vào biển lửa em cũng không từ” Chu Lực Quyền vỗ ngực nói to.
Bây giờ hắn chỉ ngang cấp với Dương Quế Nguyệt. Chỉ cần sau này hắn cao hơn Dương Quế Nguyệt một cấp, làm lãnh đạo của nàng. Dương Quế nguyệt chắc chắn sẽ thích hắn.
Bản thân hắn có thể vuốt ve hai đỉnh Thái sơn đầy đặn của nàng, ôm nàng làm “chuyện đó”” Nghĩ vậy Chu Lực Quyền phát ra tiếng cười âm hiểm.
Hôm qua khi Điền Tuấn Huy cảnh cáo Chu Lực Quyền. Chu Lực Quyền không dám tìm Trần Thiên Minh gây chuyện nữa.
Trần Thiên Minh rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại. Hắn là đại ca trong phòng tạm giam số bốn. Có người ăn uống cùng hắn, đánh bài, chơi mạt chược. Đầu Trọc còn bảo hai phạm nhân đấm vai, bóp chân cho hắn, nhưng Trần Thiên Minh không đồng ý. Nếu hắn gọi hai mỹ nữ thì ok. Trần Thiên Minh nổi hết cả da gà khi nghĩ tới để đàn ông làm chuyện đó.
“Đại ca, em không có cách nào cả. Ở đây không có phụ nữ” Đầu Trọc bối rối nói.
“Đầu Trọc. Nếu sau này các chú ra ngoài. Anh sẽ gọi các cô em xinh đẹp cho các chú vui chơi thỏa thích” Trần Thiên Minh hào phóng nói.
“Đại ca. anh nhớ nhé. Đến lúc đó em sẽ chơi đùa chán thì thôi. Con mẹ nó, lâu lắm rồi em chưa được chơi đùa với phụ nữ” Đầu Trọc vuốt đầu nói:
“Nhưng bọn em đều mắc trọng tội, cả đời này không thể ra ngoài. Nếu không có người che chở thì tất cả phạm nhân trong phòng này đã bị đem đi xử bắn hết rồi”.
Trần Thiên Minh nghe Đầu Trọc nói thế hắn cũng không biết nói gì nữa. Chắn chắn trước kia bọn Đầu Trọc đã làm không ít chuyện xấu, có thể sống sót coi như cũng may lắm rồi. Bọn chúng sao có thể muốn ra ngoài được nữa.
“Đại ca, anh đừng như vậy. Bọn em cũng hiểu chuyện của mình. Hôm nay có rượu, uống say ở phòng tạm giam này, đãi ngộ còn tốt hơn so với trong trại tù. Bọn em ở đây ai cũng có chi phiếu, muốn mua cái gì chỉ cần gọi cảnh sát cầm catalogue vào. Bọn em trả tiền. Mẹ kiếp, xã hội bây giờ là thế đó. Người nào có tiền người đó chính là cha là mẹ” Đầu Trọc cao hứng nói.
"Nào chúng ta uống rượu” Trần Thiên Minh nói to.
Nếu bọn Đầu Trọc đã hiểu như vậy, bọn họ cũng sẽ vui vẻ sống thêm mấy chục năm nữa. Có thể sống vui vẻ là chuyện không dễ dàng gì.
“Trần Thiên Minh ra ngoài có người gặp” Viên cảnh sát mở cửa phòng tạm giam nói với Trần Thiên Minh.
“Được, anh phải đi, các anh em, cứ uống trước nhưng đừng uống hết cứ để lại cho anh một bát” Trần Thiên Minh cười nói rồi đi ra ngoài.
Tới phòng tiếp khách Trần Thiên Minh nhìn thấy bốn người, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Điền Tuấn Huy và một người lạ mặt đeo kính nhưng Trần Thiên Minh thấy người này quen quen.
“Đại ca, anh ở trong này thế nào?” Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh lo lắng hỏi.
Dù võ công Trần Thiên Minh cao cường nhưng ở nơi này chỉ nói chuyện luật pháp, không nói chuyện bằng nắm tay.
“Anh khỏe lắm. Điền luật sư, hôm nay mọi người tới đây có phải là có đầu mối mới không?” Trần Thiên Minh tò mò hỏi.
“Không, chưa có tiến triển gì. Là do một người muốn gặp anh. Tôi chỉ dẫn người đó tới thôi”
Điền Tuấn Huy lắc đầu nói với Trần Thiên Minh, sau đó hắn nhìn người lạ đó.
“Thiên Minh, là ta” Người lạ đó vừa nói vừa bỏ kính mắt ra.
“Sư huynh là anh hả?” Trần Thiên Minh chăm chú nhìn hắn nhận ra đó là Chung Hướng Lựơng. Vấn đề là Chung Hướng Lượng trông khác so với ngày thường.
“Ha, ha. Không nhận ra anh hả. Anh phải hóa trang một chút để không ai nhận ra anh” Chung Hướng Lượng vui vẻ nói.
“Sư huynh, vì chuyện của em mà làm phiền tới anh” Trần Thiên Minh bối rối nói.
“Mọi người đã là huynh đệ với nhau thì không nên nói vậy. Thiên Minh, anh tới gặp em là để nói em không cần lo lắng. Anh đã liên lạc với các cơ quan liên quan ở trên tỉnh. Dù phải ra tòa, bọn họ sẽ không dám là xằng bậy. Tốt nhất là bây giờ phải tìm ra chứng cứ mới, chứng minh em trong sạch như vậy sẽ không phải ra tòa nữa” Chung Hướng Lượng nói.
“Dù sao bọn họ cũng không làm gì được em. Nếu như thật sự không xong em sẽ bỏ trốn” Trần Thiên Minh cười nói.
“Hiện tại còn chưa tới mức độ đó. Em cứ cẩn thận suy nghĩ lại tình huống lúc đó rồi nói cho anh” Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh.
Vì vậy Trần Thiên Minh liền kể lại chi tiết mới về tiếng chuông đồng hồ cho Chung Hướng Lượng.
“Thiên Minh, em mướn xe tới bệnh viện sau khi rời khỏi chỗ Thái Đông Phong hết bao nhiêu thời gian?”
Chung Hướng Lượng nghe Trần Thiên Minh kể xong hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi lại Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ rồi trả lời: “Cụ thể bao nhiêu em không nhớ nhưng đại khái chừng ba mươi phút gì đó”.
Chung Hướng Lượng không nói gì nữa hắn cúi đầu trầm tư suy nghĩ rồi hắn ngẩng đầu hỏi Trần Thiên Minh:
“Thiên Minh, em vừa nói khi em rời khỏi chỗ Thái Đông Phong, hắn chỉ bị thương, không chết, đúng không?”
“Đúng vậy” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Em tự ra tay nên em biết hắn cùng lắm là bị thương nặng. Đối với người luyện võ mà nói vết thương đó không phải là vết thương trí mạng. Sau đó xuất hiện hai ngươi bịt mặt nổ súng vào em, em bị bắn trúng nên chạy đi”.
“Tuấn Huy, hình như tôi đã tìm ra đột phá khẩu. Cậu hãy phân tích giúp tôi. Thiên Minh rời nơi Thái Đông Phong tới bệnh viện mất nửa tiếng, khi tới bệnh viện chắc chắn có thầy thuốc nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng. Nếu tôi cử
chuyên gia từ tỉnh tới hiện trường Thái Đông Phong chết điều tra lại. Nếu thời gian Thái Đông Phong chết trùng với thời gian Thiên Minh tới bệnh viện hoặc lệch chút ít, hôặc muộn hơn so với thời gian Thiên Minh tới bệnh viện như vậy có thể chứng minh Thiên Minh không giết Thái Đông Phong không nhỉ?” Chung Hướng Lượng hỏi Điền Tuấn Huy.
“Điều này có thể được. Em cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng có hai điểm nghi vấn. Lúc Trần tiên sinh rời đi có thể hung thủ đã sát hại Thái Đông Phong như vậy thời gian Thái Đông Phong chết với thời gian Trần tiên sinh rời đi không khác biệt lắm như vậy tòa án có thể xoay ngược lại gây bất lợi cho Trần tiên sinh. Thứ hai là khi đó hung thủ ra tay sát hại Thái Đông Phong nhưng hắn chưa chết ngay, liệu hắn có chết sau đó nửa giờ không? Em sợ luật sư của đối phương sẽ phản bác lại”
Điền Tuấn Huy nói ra nghi vấn của mình.
Chung Hướng Lượng cười nói: “Nghi vấn sau của cậu không tồn tại. Hôm qua tôi đã lén quan sát thi thể Thái Đông Phong. Vết thương trí mạng của hắn là ở yết hầu. Căn cứ vào độ sâu cửa vết thương, đó là do đao gây ra, một đao trí mạng, sẽ không có chuyện chết từ từ. Đến lúc chuyên gia ở tỉnh phân tích sẽ phát hiện ra. Hơn nữa Thái Đông Phong chịu bị sáu vết thương. Hung thủ không có ý định giết ngay Thái Đông Phong. Đầu tiên cắt gân tay, chân, sau đó cắt “đồ chơi” của hắn cuối cùng mới cắt yết hầu. Xem thủ pháp ra tay đây là một sát thủ có tâm lý biến thái. Hắn muốn Thái Đông Phong chịu nỗi thống khổ trước khi chết, sau đó mới giết hắn. Vì vậy tôi đoán chừng thời gian Thái Đông Phong chết sẽ không cách xa thời gian Thiên Minh bỏ đi” Chung Hướng Lượng giải thích rõ ràng.
Điền Tuấn Huy suy nghĩ một lát rồi gật đầu, vui vẻ nói với Chung Hướng Lượng:
“Anh Hướng Lượng. Anh và em chỉ là người không biết chuyên môn nhưng nghe anh phân tích em cũng thấy hợp lý. Hung thủ chắc chắc có cừu hận ghê gớm với Thái Đông Phong vậy mới cắt “của quý” của Thái Đông Phong. Hắn sẽ không giết Thái Đông Phong ngay. Dĩ nhiên nói thế chúng ta cũng phải mời chuyên gia từ tỉnh về xem xét”.
Trần Thiên Minh nghe hai người nói chuyện hắn cũng hiểu được. Hơn nữa Chung Hướng Lượng rất chu đáo khi mời chuyên gia ở tỉnh về xem xét hiện trường án mạng của Thái Đông Phong. Hắn cảm kích nói với Chung Hướng Lượng.
“Sư huynh, cám ơn anh”.
“Nhìn em xem. Tự nhiên lại khách khí vậy. không biết cách này có ăn thua không nữa. Phải đợi chuyên gia xem xét xong mới biết. Hôm nay anh sẽ cử người đi lên tỉnh mời chuyên gia. Kỳ thật vụ án này của em không rõ ràng lắm, hình như vẫn có người đang giở trò quỷ sau lưng. Em đã an bài khá tốt bảo A Quốc bảo vệ cho Tuấn Huy. Nếu không sáng nay Tuấn Huy có thể đã gặp phiền toái lớn, không giúp được em theo vụ án này”
Chung Hướng Lượng cười nói với Trần Thiên Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.