Chương 748: trả tiền
Dạ Độc Túy
22/03/2013
"Hắc hắc ... Xem các ngươi còn đi được không ?" - Đại Mã và 2 tên đàn em dần dần làm thành thế "tam giác" vây quanh Phương Thúy Ngọc và Phùng Vân.
"Chỉ bằng các ngươi ?" - Phương Thúy Ngọc lạnh lùng.
"Chúng ta đem hai nàng bắt lại, sau đó sẽ dần dần dạy dỗ ..." - Đại Mã cười dâm.
Hắn đang tưởng tượng ra cảnh mình cùng hai nàng đại chiến 600 hiệp trên giường (thằng này trâu thế sao ).
2 tên đàn em kia bèn nhằm Phương Thúy Ngọc ra đòn. Bọn chúng nghĩ vừa nãy nhờ may mắn nên nàng mới cứu được Phùng Vân ra nên không thèm dùng võ công.
"Thúy tỷ, ngươi đi đi. Ta không muốn liên lụy đến ngươi !" - Phùng Vân vẫn nghĩ Phương Thúy Ngọc chỉ là một nữ nhân bình thường, tình huống này chạy đi là tốt nhất.
Phương Thúy Ngọc lắc đầu :
"Tiểu Vân, ngươi không phải sợ. Có ta ở đây thì không ai khi dễ ngươi được đâu !"
"Ai da ..." - Một tên đàn em của Đại Mã bị Phương Thúy Ngọc cho một đòn, lăn ra đất mà kêu đau.
Tên còn lại lập tức dừng lại, nói :
"Mã ca cẩn thận. Cô ta biết võ công."
Phương Thúy Ngọc lạnh lùng đe dọa :
"Các ngươi biết là tốt. Tranh thủ bây giờ ta chưa nổi giận thì cút đi, bằng không đừng trách ta vô tình."
Nàng vừa nói vừa ngầm vận nội công. Bọn Đại Mã mà còn dám động thủ thì nàng sẽ dùng hết lực.
"Mẹ kiếp. Nó có chút võ công thôi thì việc gì phải sợ."
Đại Mã vừa nói vừa nhằm vào Phương Thúy Ngọc ra chiêu "hắc hổ trộm tâm" nhắm vào ngực nàng. (chắc cũng giống chiêu "bóp vú long trảo thủ" của Vi Tiểu Bảo @@)
"Hạ lưu !" - Nàng tức giận hét lớn, vận nội lực vào tay đánh vào Đại Mã.
Đại Mã dính một chưởng bay ra xa, sợ hãi kêu lên :
"Mẹ nó, cô ta biết cả nội công !" - Đại Mã kinh ngạc kêu lên.
Hắn định dùng số đông áp đảo, bèn kêu :
"Tất cả cùng xông vào đi !"
"Cho các ngươi biết sự lợi hại của ta." - Vừa nói, Phương Thúy Ngọc vừa ra chiêu. Một tên lại bị một quyền đánh bật ra xa. Tên kia chưa kịp vào đã bị Phương Thúy Ngọc dùng nội công, đánh hắn bay lên một chút mới rơi xuống.
Đại Mã vội vàng chạy trốn. Hắn biết tốt nhất là không dây vào Phương Thúy Ngọc.
"Ngươi sang đây !" - Phương Thúy Ngọc quát.
"Hảo hán, không, cô nãi nãi tha mạng a!" - Đại Mã vội vàng kêu lên.
"Hừ, ai bảo ngươi khi dễ muội muội của ta. Ta trừng phạt ngươi thế nào bây giờ ?" - Phương Thúy Ngọc lại quát to.
Phùng Vân thì tròn mắt ngạc nhiên. Một cô gái trẻ xinh đẹp, tuổi không quá hai mươi mà võ công thật lợi hại. Trong chớp mắt đã đánh ngã bọn Đại Mã võ công không phải là kém.
Đại Mã ra vẻ mặt đau khổ (nguyên gốc là "cầu xin" ??) nói :
"Cô nãi nãi, ta cũng không muốn tìm cô ta làm gì. Nhưng cô ta thiếu tiền của ta, ta không thể không đòi được ..."
Phương Thúy Ngọc hỏi lại Phùng Vân :
"Tiểu Vân, lần trước là bọn họ đến tìm ngươi ở hộp đêm ?"
"Đúng vậy." - Phùng Vân trả lời.
"Lần trước chẳng phải ngươi đã giải quyết rồi sao. Chắc bọn này lại viện ra cái cớ đấy để chiếm tiện nghi đây !" - Phương Thúy Ngọc giơ tay lên định hạ thủ Đại Mã.
Phùng Vân lắc đầu nói :
"Ta cũng không biết nữa."
"Không phải đâu. Lần đó có một người bảo trả tiền hộ Tiểu Vân, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa đưa tiền." - Đại Mã nhanh chóng nói.
"Bọn họ chưa trả tiền cho ngươi ?" - Phùng Vân tức giận hỏi.
"Đúng vậy. Họ bảo thứ hai trả tiền, nhưng ta không thấy họ liên lạc. Ta đành tìm ngươi đòi tiền."
Phương Thúy Ngọc chen vào :
"Vậy Tiểu Vân thiếu của ngươi bao nhiêu tiền ?"
"15 vạn." - Đại Mã vội vã đáp lời.
Phùng Vân nhìn Phương Thúy Ngọc, nói:
"Thúy tỷ, việc của ta, ta sẽ tự giải quyết. Không cần phiền ngươi."
"Ngươi sẽ giải quyết như thế nào ?"
"Ta sẽ tự nghĩ cách."
Phương Thúy Ngọc cười, bảo Phùng Vân :
"Thôi không cần đâu. Dù sao ta thấy ngươi cũng là người tốt, việc này cứ để ta lo."
"Thế thì tốt rồi !" - Đại Mã liều mạng gật đầu. Có người trả tiền hộ Phùng Vân là tốt rồi, hắn không phải đi đòi nợ mệt mỏi như thế này nữa.
"Thúy tỷ, không cần đâu ! Đây là 15 vạn đó !" - Phùng Vân thất kinh.
"Không có gì đâu. Ngươi vẫn gọi ta là "chị", chẳng lẽ ngươi có việc thì người chị này không thể giúp ngươi sao ?" (nguyên văn là "tỷ", nhưng em sửa là "chị" cho hợp @@)
Nói xong, Phương Thúy Ngọc rút trong túi ra một tờ chi phiếu và một cái bút. Một lát sau, Phương Thúy Ngọc cầm tờ ngân phiếu đưa cho Đại Mã, không quên răn đe :
"Sau này mà ngươi còn làm phiền Tiểu Vân là không xong với ta đâu."
Đại Mã đáp lại :
"Không đâu, không đâu. Việc gì cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng. Ta đòi nợ, có tiền rồi thì sẽ không tìm con nợ nữa đâu !"
Xong lục đục kéo hai gã đàn em đi.
Phùng Vân cảm kích :
"Thúy tỷ, ta nợ ngươi 15 vạn. Sau này có tiền ta sẽ trả cho ngươi."
Phương Thúy Ngọc kéo tay Phùng Vân, vừa cười vừa nói :
"Nha đầu ngốc, đây là chị ngươi cho ngươi, ngươi không cần trả lại."
"Thế làm sao được ?" - Phùng Vân giật mình.
Bản thân hai người cũng mới gặp nhau hai lần, chẳng hề thân thiết lắm. Vả lại, 15 vạn cũng không phải con số nhỏ.
"Sao mà không được. Ta từ đầu đã thấy rất quý ngươi, cảm thấy ngươi là người dùng được. Sau này ngươi theo ta làm việc, không phải lo gì đâu." - Phương Thúy Ngọc nắm lấy tay Phùng Vân.
Phùng Vân cũng nghĩ đến việc Phương Thúy Ngọc là lesbian (người đồng tính nữ). Nàng chỉ đơn thuần nghĩ Phương Thúy Ngọc quý mình thôi. Hơn nữa, Phương Thúy Ngọc so với Phùng Vân thì gần như là hơn mọi mặt ... Nàng ta xinh đẹp hơn, còn có tiền, lại biết võ công. Phùng Vân với nàng ta cũng dần có chút ngưỡng mộ.
"Thúy tỷ, ta sợ ta sẽ không giúp gì được ngươi. Tuy ta tự sống cũng được mấy năm, nhưng không có nhiều tiền, cũng không có võ công ..."
Phương Thúy Ngọc vừa cười vừa nói :
"Thực ra từ đầu ta thích ngươi vì ngươi thật thà, tốt bụng. Tuy bây giờ ngươi không biết võ công, nhưng ta dạy cho ngươi thì sao ?"
"Ngươi chịu dạy ta võ công ?" - Phùng Vân trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Võ công Phương Thúy Ngọc lợi hại như vậy mà lại chịu dạy mình, mình thật may mắn.
"Đương nhiên rồi. Ta sẽ dạy ngươi những môn lợi hại nhất, để sau này không ai bắt nạt được ngươi. Kẻ nào bắt nạt được ngươi thì cũng sẽ chết với ta !"
"Cảm ơn Thúy tỷ, sau này ta nhất định sẽ theo ngươi, nghe lời ngươi."
Phương Thúy Ngọc nói :
"Tiểu Vân, ngươi đến chỗ ta mà ở. Chỗ ta ở cũng rộng lắm."
"Nhưng ta đang ở với bạn mình rồi ..." - Phùng Vân khó xử đáp lại.
"Vậy ngươi về nói với bạn ngươi : sẽ dọn ra ngoài một thời gian. Dù sao nhà ta cũng gần hộp đêm, ngươi tiện đi lại hơn."
Phùng Vân suy nghĩ một chút rồi đáp lại :
"Vậy cũng được. Để tối nay ta về nói với bạn ta."
"Không cần đâu. Ngươi gọi điện thoại cho bạn ngươi là được." - Phương Thúy Ngọc không có ý buông tha cho Phùng Vân, vẫn nắm tay nàng, lòng như đang có lửa thiêu (Phương Thúy Ngọc ngon thế mà lại bị les, phí quá T_T).
"Vâng." - Phùng Vân gật đầu.
Vì vậy, Phương Thúy Ngọc len lén kéo Phùng Vân đi. Nàng biết Phùng Vân vẫn đang bị bám theo, có lẽ là thuộc hạ của Trần Thiên Minh, nên cần cẩn thận.
Đại Mã đi đến hộp đêm, lên cầu thang vào phòng quản lí. Một bóng người xuất hiện ... Là gã quản lí đi trước, theo sau là Phương Thúy Ngọc.
"Hà ca, việc ngươi giao ta đã làm rồi ..." - Đại Mã vừa thấy quản lí xuất hiện, bèn cúi đầu, khom lưng nói.
"Tốt lắm. Không bị nàng ta phát hiện ra chứ ?" - Quản lí hỏi lại.
Đại Mã lắc đầu, trả lời :
"Lúc đó ta diễn như thật rồi. Làm sao nàng ta biết được."
"Thế ngươi đi đi. Đến một chỗ nào xa vào. Tiểu Vân mà biết Trần Thiên Minh trả tiền rồi, nói cho hắn thì không xong đâu !" - Gã mà Đại Mã gọi là Hà ca nói.
"Ta biết rồi." - Đại Mã nói xong xoay người bỏ đi.
"Đại Mã, ngươi còn thiếu của ta một thứ."
Đại Mã vội vã quay lại :
"Cái gì a ?"
"Lão bản đưa cho ngươi chi phiếu kia cũng không phải ít đâu. Trả lại ta 15 vạn đó đi." - Gã quản lí trừng mắt.
"Hà ca, đến nơi kia mà ta không có tiền thì cũng không sống nổi đâu ..." - Đại Mã nở nụ cười cầu tài.
"Tiền Trần Thiên Minh đưa cho ngươi vứt đi đâu rồi ?" - Quản lí vặn lại. Thực ra Trần Thiên Minh đưa tiền cho Đại Mã từ thứ hai rồi. Nhưng vẫn theo lệnh quản lí diễn trò nên mới tìm Phùng Vân.
Đại Mã thấy sắc mặt quản lí đã đổi. Không giao chi phiếu không xong. Hắn đành thò tay vào túi ngực, lấy ra.
"Ta hiểu ngươi không có nhiều tiền nên mới để cho ngươi cầm 5 vạn đó. Đến thành phố mới ngươi có thể tìm người Ma Môn mà tiếp tục làm việc." - Quản lí vừa cầm chi phiếu, vừa trả lời.
"Thế thì tốt quá. Cám ơn Hà ca. Sau này ta sẽ nhất nhất nghe lời ngươi." - Đại Mã liều mạng mà vỗ ngực, nói.
Nhận 5 vạn này, đi đến thành phố M. còn hơn là chết đói ở đây !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.