Chương 470: Trúng đạn
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Trần Thiên Minh nói xong, tay trái vận nội lực quét một vòng, nhất thời một cỗ khí lưu cường đại hướng bọn Diệp Đại Vĩ đánh tới. Vì biết bốn kẻ này võ công không kém, Trần Thiên Minh đã vận toàn bộ nội lực bản thân mà đánh. Diệp Đại Vĩ thầy Trần Thiên Minh công kích đến cũng không dám chậm trễ vận toàn bộ công lực lên đánh trả. Do Trần Thiên Minh phải công kích cùng lúc 4 người, dù sao thế công cũng bị yếu đi không ít so với bình thường, vì vậy bọn Diệp Đại Vĩ mới có dễ dàng qua được chiêu đầu tiên này. Biết công lực bọn người này, Trần Thiên Minh cũng giật mình, xem ra ngày hôm nay mình không tránh được một trận khổ chiến rồi, Tá Đằng Mộc cũng đã tung ra lực lượng mạnh nhất để bắt Hoàng Lăng đây. Tuy nhiên, Trần Thiên Minh cũng không quá sợ hãi, hắn cũng đã lường trước được tình huống này, bản thân đấu không lại thì cũng có thể chạy, trình độ khinh công của hắn rất cao minh, ngoài ra hắn vẫn còn một ngón bí mật.
“Ha ha, mấy con khỉ chỉ biết nhảy nhót mà cũng đòi đuổi theo ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một trận no đòn” Trần Thiên Minh vừa cười vừa len lén thò tay vào túi lục lọi. Sau đó hắn hướng hai người bịt mặt phía trước công tới một chiêu, chỉ thấy một vật lăng lợi ẩn trong chưởng phong của hắn lao về phía Tá Đằng Mộc và tên thượng nhẫn.
Diệp Đại Vĩ nghe Trần Thiên Minh nói sẽ đấu với bọn hắn nên trong lòng yên tâm, hắn chỉ sợ Trần Thiên Minh lại tiếp tục chạy trốn, như vậy sẽ khó khăn không ít. Qua giao đấu, hắn nắm chắc chỉ cần 3 người có võ công tương đương hắn là có thể bình thủ với Trần Thiên Minh, thậm chí còn chiếm thượng phong, hiện tại có 4 người ở đây, như vậy là chắc thắng rồi, Diệp Đại Vĩ âm thầm đắc ý.
Tá Đằng Mộc cùng tên thượng nhẫn thấy Trần Thiên Minh đánh qua vội vận lực tiếp đòn, hiện tại hắn biết ở đây có 4 cao thủ, nhất định có thể đánh thắng, vì vậy cũng lơ là việc đề phòng đối với Trần Thiên Minh. Khi tiếp xúc với nội lực của Trần Thiên Minh, hắn chợt cảm thấy có điểm bất thường.
“Nguy rồi, hắn sử dụng ám khí” Tá Đằng Mộc thất thanh kêu lên. Thì ra Trần Thiên Minh lợi dụng chưởng phong để ngầm phóng tới 2 cái đinh sắt hướng tới hắn và tên thượng nhẫn.
Sau khi đánh xong 2 chưởng, Trần Thiên Minh đã lách người chuẩn bị, hiện tại thấy bản thân khó có thể chiếm thượng phong nên hắn đã lợi dụng tình huống này liền ôm Hoàng Lăng, nhằm tới vị trí Tá Đằng Mộc và tên thượng nhẫn vượt qua.
“Ôi” tên thượng nhân do phát hiện muộn nên đã trúng đòn, ôm tay kêu lên, còn Tá Đằng Mộc thì phát hiện ra sớm hơn nên đã dùng khinh công tránh được.
Nghe tiếng kêu của tên thượng nhẫn, Trần Thiên Minh vui vẻ nói vọng lại “Ha ha, ám khí vừa rồi có độc, ngươi cứ chờ chết đi” sau đó lại vận nội lực toàn thân phóng vụt đi, bọn Diệp Đại Vĩ chỉ thấy một cái bóng lóe lên rồi biến mất.
“Con mẹ nó, đồ xảo trá” Diệp Đại Vĩ thẹn quá hóa giận, không ngờ Trần Thiên Minh cố ý nói sẽ đánh một trận mà lại tìm cơ hội trốn thoát. “Chúng ta đuổi theo” Diệp Đại Vĩ cùng Vân Ma nhắm hướng Trần Thiên Minh lao đi.
“Tay ngươi ra sao” Tá Đằng Mộc quan tâm hỏi tên thượng nhẫn.
“Thiếu gia, không có chuyện gì, chắc là tên đó lừa gạt, tôi chỉ bị đau, không thấy cảm giác tê dại” tên thượng nhẫn lắc đầu, bởi vì bình thường, khi bị trúng ám khí có độc thì sẽ phải có cảm giác tê dại.
“Vậy chúng ta đuổi theo, đừng để hắn chạy thoát” nói xong hướng bọn Diệp Đại Vĩ đuổi theo.
Vì mỗi thượng nhẫn rất khó đào tạo về cả võ công lẫn mưu kế, vì thế nên Tá Đằng Mộc vẫn phải quan tâm tới hắn trước, mặc dù bắt Hoàng Lăng là một chuyện rất quan trọng.
Bọn Diệp Đại Vĩ đuổi đến công viên thì mất hẳn dấu tích của Trần Thiên Minh. Công viên này có nhiều cây lớn cùng giả sơn che lấp, trừ khi bọn chúng bám sát theo Trần Thiên Minh thì mới có thể đuổi theo được, đằng này khi bọn chúng xuất phát thì Trần Thiên Minh đã cách rất xa, đến bây giờ đã mất hoàn toàn dấu vết.
Diệp Đại Vĩ dừng bước cẩn thận quan sát hai bên, phía trước là một cái hồ nhân tạo, bên trong có trồng sen, phía sau hồ chính là khu dân cư, nếu Trần Thiên Minh đã chạy tới đó thì rất khó có thể tìm thấy hắn.
Lúc này, Tá Đằng Mộc cùng tên thượng nhẫn cũng đã tới nơi, thấy Diệp Đại Vĩ và Vân ma đứng đó, sốt ruột hỏi “Đại Vĩ, sao không đuổi nữa”
“Chúng tôi đuổi đến đây thì mất dấu hắn” Diệp Đại Vĩ tiu nghỉu lắc đầu. Hừ, nếu không phải hai người để Trần Thiên Minh chạy trốn, hiện tại đã không mất dấu hắn, Diệp Đại Vĩ âm thầm nghiến răng, tuy nhiên hắn cũng không dám trách cứ Tá Đằng Mộc, dù sao vẫn còn phải lợi dụng Tá Đằng gia tộc để phát triển.
“Đại Vĩ, cậu nói bọn chúng liệu có trốn trong hồ sen không” Vân Ma chỉ hồ nước hỏi. Hiện tại công viên đã về khuya, không còn ngọn đèn nào, mặt hồ lại có lá sen và cỏ che khuất, vì thế bọn chúng không thể quan sát được tình hình dưới hồ.
“Bọn họ trốn ở đây để chờ ngươi bắt chắc, người chạy trối chết thường chỉ liều mạng chạy về phía trước” Tá Đằng Mộc âm thầm trách Diệp Đại Vĩ đã bỏ lỡ cơ hội đuổi theo, để Hoàng Lăng chạy thoát, như vậy là mất một cơ hội lớn rồi.
“Cái đó cũng có khả năng” Diệp Đại Vĩ vuốt cằm nói.
“Để tôi thử xem” Tá Đằng Mộc nghe vậy liền nói, sau đó vung hai tay đánh về phía hồ nước, nhất thời trong hồ nổi lên vô số bọt nước, cả hồ lay động. Xem ra Tá Đằng Mộc đã dùng toàn bộ công lực, nếu có người ở dưới, thế nào cũng bị buộc phải chui lên, Diệp Đại Vĩ thấy Tá Đằng Mộc dùng phương pháp này cũng móc súng bắn vào hồ nước mấy phát. Sau đó hắn cẩn thận quan sát mặt hồ xem có người nổi lên không, khoảng trên 2 phút, thấy mặt hồ không có động tĩnh gì, hắn nói với mọi người “Đi thôi, chúng ta qua khu dân cư kia tìm, ở đây không có ai”.
Bởi vì Diệp Đại Vĩ suy luận, bọn họ ở đây đã khá lâu, một người bình thường không có khả năng nín thở lâu như vậy được, cho dù Trần Thiên Minh có võ công cao cường, có thể chịu được nhưng còn Hoàng Lăng, nàng tuyệt không chịu đựng được. Vì thế nên hắn tuyệt không cho rằng bọn Trần Thiên Minh đang nấp trong hồ.
Bốn người bọn chúng liền hướng tới khu dân cư tìm tiếp.
Lát sau, trong hồ nổi lên hai bóng người, đó chính là Trần Thiên Minh và Hoàng Lăng.
Hiện tại cả hai đang ướt đẫm, Hoàng Lăng trong miệng ngậm một thân cỏ rỗng. Thì ra để Hoàng Lăng có thể lặn lâu dưới nước, Trần Thiên Minh đã lấy một ống cỏ để nàng ngậm làm ống thở.
“Thầy, bây giờ thế nào” Hoàng Lăng run rẩy hỏi. Hiện tại đêm đã khuya, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nàng lại ngâm trong nước một thời gian, vì thế không khỏi cảm thấy rét run.
“Em rất lạnh phải không” Trần Thiên Minh lo lắng hỏi
“Vâng, rất lạnh” Hoàng Lăng gật đầu
“Cố gắng chịu đựng một lúc, chúng ta về nhà nào” Trần Thiên Minh nói xong ôm Hoàng Lăng chạy về hướng ngược với bọn Diệp Đại Vĩ, như vậy sẽ không đụng phải bọn chúng, đồng thời đó cũng chính là hướng về nhà Hoàng Lăng, vì vậy nên hắn mới liều lĩnh chọn phương án núp dưới hồ.
Trần Thiên Minh cùng Hoàng Lăng về tới biệt thự, đã thấy bọn Lâm Quốc đứng đợi trước cửa. Thấy hắn, Lâm Quốc kêu lên “Lão đại, mọi người đã về”
Vừa rồi, nhận được điện thoại của tiểu Ngũ, bọn họ thật sự lo lắng, nhưng vì không biết Trần Thiên Minh đang ở đâu, lại sợ trúng kế điệu hổ ly sơn nên cũng không dám ra ngoài tìm hắn, chỉ đành ở đây, vừa bảo vệ Hoàng Na, vừa chờ tin tức của hắn. Giờ thấy hắn đã về liền cảm thấy vui vẻ không nói lên lời.
“A Quốc, mau gọi bác sỹ cho Hoàng Lăng, nàng có khả năng bị cảm lạnh” Trần Thiên Minh gật đầu nói, bởi vì biết trong biệt thự của Hoàng Na có bác sỹ riêng nên Trần Thiên Minh mới nói thế.
Hiện tại, y phục của Hoàng Lăng ướt sũng, dán sát vào người, đặc biệt hôm nay nàng lại diện một cái áo trắng, vì thế nên lộ rõ những đường cong của cơ thể, đặc biệt bộ ngực, tuy không lớn nhưng cũng thật động lòng.
Nghe Trần Thiên Minh nói thế, Lâm Quốc vội vàng đi tìm bác sỹ, tiểu Tô ở bên cạnh chợt nói “Lão đại, sao trên lưng anh lại có vết máu”
“Không việc gì, tôi trốn ở trong nước một thời gian, bọn chúng dùng súng bắn, tôi sợ Hoàng Lăng bị trúng đạn nên dùng lưng chắn lại, bất quá ta đã vận nội lực bảo vệ, đạn chỉ ở bên ngoài, không thể vào sâu được” Trần Thiên Minh mỉm cười nói. Vừa rồi ở trong nước hắn cũng biết mình đã trúng đạn, tuy nhiên vì muốn sớm đưa Hoàng Lăng về nên hắn cũng không quản, mặt khác, viên đạn cũng không đi sâu, chỉ cần vận công cầm máu là được.
“Vậy anh có cần vào viện không” Tiểu tô lo lắng hỏi, mặc dù Trần Thiên Minh không phải là lần đầu tiên trúng đạn nhưng hắn vẫn cảm thấy lo.
“Ha ha, mấy con khỉ chỉ biết nhảy nhót mà cũng đòi đuổi theo ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một trận no đòn” Trần Thiên Minh vừa cười vừa len lén thò tay vào túi lục lọi. Sau đó hắn hướng hai người bịt mặt phía trước công tới một chiêu, chỉ thấy một vật lăng lợi ẩn trong chưởng phong của hắn lao về phía Tá Đằng Mộc và tên thượng nhẫn.
Diệp Đại Vĩ nghe Trần Thiên Minh nói sẽ đấu với bọn hắn nên trong lòng yên tâm, hắn chỉ sợ Trần Thiên Minh lại tiếp tục chạy trốn, như vậy sẽ khó khăn không ít. Qua giao đấu, hắn nắm chắc chỉ cần 3 người có võ công tương đương hắn là có thể bình thủ với Trần Thiên Minh, thậm chí còn chiếm thượng phong, hiện tại có 4 người ở đây, như vậy là chắc thắng rồi, Diệp Đại Vĩ âm thầm đắc ý.
Tá Đằng Mộc cùng tên thượng nhẫn thấy Trần Thiên Minh đánh qua vội vận lực tiếp đòn, hiện tại hắn biết ở đây có 4 cao thủ, nhất định có thể đánh thắng, vì vậy cũng lơ là việc đề phòng đối với Trần Thiên Minh. Khi tiếp xúc với nội lực của Trần Thiên Minh, hắn chợt cảm thấy có điểm bất thường.
“Nguy rồi, hắn sử dụng ám khí” Tá Đằng Mộc thất thanh kêu lên. Thì ra Trần Thiên Minh lợi dụng chưởng phong để ngầm phóng tới 2 cái đinh sắt hướng tới hắn và tên thượng nhẫn.
Sau khi đánh xong 2 chưởng, Trần Thiên Minh đã lách người chuẩn bị, hiện tại thấy bản thân khó có thể chiếm thượng phong nên hắn đã lợi dụng tình huống này liền ôm Hoàng Lăng, nhằm tới vị trí Tá Đằng Mộc và tên thượng nhẫn vượt qua.
“Ôi” tên thượng nhân do phát hiện muộn nên đã trúng đòn, ôm tay kêu lên, còn Tá Đằng Mộc thì phát hiện ra sớm hơn nên đã dùng khinh công tránh được.
Nghe tiếng kêu của tên thượng nhẫn, Trần Thiên Minh vui vẻ nói vọng lại “Ha ha, ám khí vừa rồi có độc, ngươi cứ chờ chết đi” sau đó lại vận nội lực toàn thân phóng vụt đi, bọn Diệp Đại Vĩ chỉ thấy một cái bóng lóe lên rồi biến mất.
“Con mẹ nó, đồ xảo trá” Diệp Đại Vĩ thẹn quá hóa giận, không ngờ Trần Thiên Minh cố ý nói sẽ đánh một trận mà lại tìm cơ hội trốn thoát. “Chúng ta đuổi theo” Diệp Đại Vĩ cùng Vân Ma nhắm hướng Trần Thiên Minh lao đi.
“Tay ngươi ra sao” Tá Đằng Mộc quan tâm hỏi tên thượng nhẫn.
“Thiếu gia, không có chuyện gì, chắc là tên đó lừa gạt, tôi chỉ bị đau, không thấy cảm giác tê dại” tên thượng nhẫn lắc đầu, bởi vì bình thường, khi bị trúng ám khí có độc thì sẽ phải có cảm giác tê dại.
“Vậy chúng ta đuổi theo, đừng để hắn chạy thoát” nói xong hướng bọn Diệp Đại Vĩ đuổi theo.
Vì mỗi thượng nhẫn rất khó đào tạo về cả võ công lẫn mưu kế, vì thế nên Tá Đằng Mộc vẫn phải quan tâm tới hắn trước, mặc dù bắt Hoàng Lăng là một chuyện rất quan trọng.
Bọn Diệp Đại Vĩ đuổi đến công viên thì mất hẳn dấu tích của Trần Thiên Minh. Công viên này có nhiều cây lớn cùng giả sơn che lấp, trừ khi bọn chúng bám sát theo Trần Thiên Minh thì mới có thể đuổi theo được, đằng này khi bọn chúng xuất phát thì Trần Thiên Minh đã cách rất xa, đến bây giờ đã mất hoàn toàn dấu vết.
Diệp Đại Vĩ dừng bước cẩn thận quan sát hai bên, phía trước là một cái hồ nhân tạo, bên trong có trồng sen, phía sau hồ chính là khu dân cư, nếu Trần Thiên Minh đã chạy tới đó thì rất khó có thể tìm thấy hắn.
Lúc này, Tá Đằng Mộc cùng tên thượng nhẫn cũng đã tới nơi, thấy Diệp Đại Vĩ và Vân ma đứng đó, sốt ruột hỏi “Đại Vĩ, sao không đuổi nữa”
“Chúng tôi đuổi đến đây thì mất dấu hắn” Diệp Đại Vĩ tiu nghỉu lắc đầu. Hừ, nếu không phải hai người để Trần Thiên Minh chạy trốn, hiện tại đã không mất dấu hắn, Diệp Đại Vĩ âm thầm nghiến răng, tuy nhiên hắn cũng không dám trách cứ Tá Đằng Mộc, dù sao vẫn còn phải lợi dụng Tá Đằng gia tộc để phát triển.
“Đại Vĩ, cậu nói bọn chúng liệu có trốn trong hồ sen không” Vân Ma chỉ hồ nước hỏi. Hiện tại công viên đã về khuya, không còn ngọn đèn nào, mặt hồ lại có lá sen và cỏ che khuất, vì thế bọn chúng không thể quan sát được tình hình dưới hồ.
“Bọn họ trốn ở đây để chờ ngươi bắt chắc, người chạy trối chết thường chỉ liều mạng chạy về phía trước” Tá Đằng Mộc âm thầm trách Diệp Đại Vĩ đã bỏ lỡ cơ hội đuổi theo, để Hoàng Lăng chạy thoát, như vậy là mất một cơ hội lớn rồi.
“Cái đó cũng có khả năng” Diệp Đại Vĩ vuốt cằm nói.
“Để tôi thử xem” Tá Đằng Mộc nghe vậy liền nói, sau đó vung hai tay đánh về phía hồ nước, nhất thời trong hồ nổi lên vô số bọt nước, cả hồ lay động. Xem ra Tá Đằng Mộc đã dùng toàn bộ công lực, nếu có người ở dưới, thế nào cũng bị buộc phải chui lên, Diệp Đại Vĩ thấy Tá Đằng Mộc dùng phương pháp này cũng móc súng bắn vào hồ nước mấy phát. Sau đó hắn cẩn thận quan sát mặt hồ xem có người nổi lên không, khoảng trên 2 phút, thấy mặt hồ không có động tĩnh gì, hắn nói với mọi người “Đi thôi, chúng ta qua khu dân cư kia tìm, ở đây không có ai”.
Bởi vì Diệp Đại Vĩ suy luận, bọn họ ở đây đã khá lâu, một người bình thường không có khả năng nín thở lâu như vậy được, cho dù Trần Thiên Minh có võ công cao cường, có thể chịu được nhưng còn Hoàng Lăng, nàng tuyệt không chịu đựng được. Vì thế nên hắn tuyệt không cho rằng bọn Trần Thiên Minh đang nấp trong hồ.
Bốn người bọn chúng liền hướng tới khu dân cư tìm tiếp.
Lát sau, trong hồ nổi lên hai bóng người, đó chính là Trần Thiên Minh và Hoàng Lăng.
Hiện tại cả hai đang ướt đẫm, Hoàng Lăng trong miệng ngậm một thân cỏ rỗng. Thì ra để Hoàng Lăng có thể lặn lâu dưới nước, Trần Thiên Minh đã lấy một ống cỏ để nàng ngậm làm ống thở.
“Thầy, bây giờ thế nào” Hoàng Lăng run rẩy hỏi. Hiện tại đêm đã khuya, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nàng lại ngâm trong nước một thời gian, vì thế không khỏi cảm thấy rét run.
“Em rất lạnh phải không” Trần Thiên Minh lo lắng hỏi
“Vâng, rất lạnh” Hoàng Lăng gật đầu
“Cố gắng chịu đựng một lúc, chúng ta về nhà nào” Trần Thiên Minh nói xong ôm Hoàng Lăng chạy về hướng ngược với bọn Diệp Đại Vĩ, như vậy sẽ không đụng phải bọn chúng, đồng thời đó cũng chính là hướng về nhà Hoàng Lăng, vì vậy nên hắn mới liều lĩnh chọn phương án núp dưới hồ.
Trần Thiên Minh cùng Hoàng Lăng về tới biệt thự, đã thấy bọn Lâm Quốc đứng đợi trước cửa. Thấy hắn, Lâm Quốc kêu lên “Lão đại, mọi người đã về”
Vừa rồi, nhận được điện thoại của tiểu Ngũ, bọn họ thật sự lo lắng, nhưng vì không biết Trần Thiên Minh đang ở đâu, lại sợ trúng kế điệu hổ ly sơn nên cũng không dám ra ngoài tìm hắn, chỉ đành ở đây, vừa bảo vệ Hoàng Na, vừa chờ tin tức của hắn. Giờ thấy hắn đã về liền cảm thấy vui vẻ không nói lên lời.
“A Quốc, mau gọi bác sỹ cho Hoàng Lăng, nàng có khả năng bị cảm lạnh” Trần Thiên Minh gật đầu nói, bởi vì biết trong biệt thự của Hoàng Na có bác sỹ riêng nên Trần Thiên Minh mới nói thế.
Hiện tại, y phục của Hoàng Lăng ướt sũng, dán sát vào người, đặc biệt hôm nay nàng lại diện một cái áo trắng, vì thế nên lộ rõ những đường cong của cơ thể, đặc biệt bộ ngực, tuy không lớn nhưng cũng thật động lòng.
Nghe Trần Thiên Minh nói thế, Lâm Quốc vội vàng đi tìm bác sỹ, tiểu Tô ở bên cạnh chợt nói “Lão đại, sao trên lưng anh lại có vết máu”
“Không việc gì, tôi trốn ở trong nước một thời gian, bọn chúng dùng súng bắn, tôi sợ Hoàng Lăng bị trúng đạn nên dùng lưng chắn lại, bất quá ta đã vận nội lực bảo vệ, đạn chỉ ở bên ngoài, không thể vào sâu được” Trần Thiên Minh mỉm cười nói. Vừa rồi ở trong nước hắn cũng biết mình đã trúng đạn, tuy nhiên vì muốn sớm đưa Hoàng Lăng về nên hắn cũng không quản, mặt khác, viên đạn cũng không đi sâu, chỉ cần vận công cầm máu là được.
“Vậy anh có cần vào viện không” Tiểu tô lo lắng hỏi, mặc dù Trần Thiên Minh không phải là lần đầu tiên trúng đạn nhưng hắn vẫn cảm thấy lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.