Chương 123: Phát điên
Liễm Chu
05/03/2024
Thần Nhứ cười, cúi người vỗ vỗ vai Lục Lăng Hàn, “Làm theo lời ta nói, tương lai cô sẽ là mẫu nghi thiên hạ.” Đến khi nàng bước ra khỏi cửa, Lục Lăng Hàn vẫn còn ngây ngốc. Tới lúc ả phản ứng lại được, bên trong tẩm điện vang vọng tiếng thét.
--------------------
Nghe Lục Lăng Hàn nói, Thần Nhứ gật đầu. “Cô nói đúng. Mạc Ly đã gả vào cung Đức Xương thì chính là người của hoàng gia nước Lịch. Mà cô...” Ánh mắt nàng lạnh lẽo, “Cô hết lần này tới lần khác muốn giết ta, cô dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ không đáp trả?”
Môi Lục Lăng Hàn hơi nhúc nhích, “Ta chính là công chúa nước Phong!” Danh hiệu công chúa nước Phong vẫn là niềm tự kiêu của ả, đặc biệt là ở trước mặt một công chúa mất nước.
“Công chúa?” Thần Nhứ cười lạnh, “Ai mà không phải công chúa? Mạc Ly cũng là một công chúa! Ta không đáp trả, một là vì có Mạc Ly ở đây. Muội ấy không phải người thông minh, nếu cô chết, muội ấy sẽ sinh ra ý nghĩ không nên có. Hai là vì em gái của cô, Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam cố gắng bảo vệ. Quan hệ giữa các nước nói cho cùng chỉ có lợi ích, nếu không phải Lăng Lam đưa ra lợi ích thỏa mãn ta, cô đã sớm chết mấy trăm lần.” Thần Nhứ hít sâu một hơi, cúi đầu vuốt phẳng góc áo nhăn nheo, “Lục Lăng Hàn, cho dù không có võ công, ta muốn giết cô cũng không cần người khác hỗ trợ.”
Lục Lăng Hàn cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngươi rốt cuộc vẫn không dám giết ta.”
Thần Nhứ ngẩng mặt, yên lặng nhìn ả một lúc lâu mới gật đầu đáp: “Không sai. Vì thế nên cô còn sống tới bây giờ. Hiện tại Thái tử có con, mà cô thì vĩnh viễn không thể mang thai. Cô sẽ đối xử với đứa bé kia như thế nào đây?”
Trong phòng tiếp tục lặng thinh. Lục Lăng Hàn không ngốc, ả hiểu ý Thần Nhứ. Nhưng ả không muốn nói ra câu trả lời đó. “Ngươi muốn ta nuôi nó?”
“Đó là lý do duy nhất để ta không giết cô. Con trai của Mạc Ly cần một người mẹ, một người mẹ coi nó như con ruột. Vì thế, cô không được phép có con.” Thần Nhứ nói ra mục đích của nàng, thanh âm vang vọng trong phòng như đang tuyên án.
“Không! Ngươi không thể làm vậy! Ta giết mẫu thân của nó mà ngươi lại muốn ta nuôi nó? Ngươi điên rồi!” Lục Lăng Hàn cảm thấy chuyện này căn bản là bất khả thi.
Thần Nhứ cười vô cùng mỹ lệ, giống như nàng yêu tinh ẩn sâu trong rừng cây ban đêm, xinh đẹp mà mê hoặc. “Ta tin rằng cô sẽ đối xử tốt với nó. Cho dù cô không muốn đối tốt với nó, Thái tử cũng sẽ không đồng ý. Lục Lăng Hàn, nếu cô muốn giữ địa vị thái tử chính phi của mình thì hãy nuôi nấng con trai Mạc Ly cho đàng hoàng, đây là lời khuyên cuối cùng ta dành cho cô.”
Lục Lăng Hàn nhìn Thần Nhứ như thế này, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt. “Ngươi... Ngươi đã làm gì Thái tử? Hay phải nói... Ngươi đã làm gì với mọi người trong cung Đức Xương?”
Thần Nhứ cười, cúi người vỗ vỗ vai Lục Lăng Hàn, “Làm theo lời ta nói, tương lai cô sẽ là mẫu nghi thiên hạ.” Đến khi nàng bước ra khỏi cửa, Lục Lăng Hàn vẫn còn ngây ngốc. Tới lúc ả phản ứng lại được, bên trong tẩm điện vang vọng tiếng thét.
Cảnh Hàm U về cung thì nghe được tin tức ngầm: Thái tử phi Lục Lăng Hàn phát điên rồi. Lục Lăng Hàn nói ra tên Thần Nhứ, vì vậy Hoàng hậu hạ chỉ phạt Thần Nhứ quỳ trong cung Đoan Hoa, hiện tại đã qua hai canh giờ.
Cảnh Hàm U không kịp về cung Vũ Yên, thay vào đó chạy thẳng tới cung Đoan Hoa. Thần Nhứ đang quỳ trong sân của cung Đoan Hoa. Hôm nay trời nhiều nắng, tuyết dưới chân nàng tan một chút, bây giờ sắc trời dần muộn, nước tuyết lại kết thành băng. Cảnh Hàm U đi tới, Thần Nhứ ngẩng đầu mỉm cười, tỏ ý mình không sao. Cảnh Hàm U biết, nếu không phải vì đã khôi phục nội lực thì Thần Nhứ đã sớm ngất đi rồi.
“Ta đi nói chuyện với mẫu hậu.”
Cảnh Hàm U vừa muốn nhấc chân đã bị Thần Nhứ kéo ống tay áo. “Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương bất mãn với ta, để ngài ấy phát tiết ra cũng tốt. Nàng bận rộn cả ngày rồi, về đi thôi.”
Cảnh Hàm U cũng biết ý tứ của Thần Nhứ, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều dính dáng tới nàng ấy, mẫu hậu khôn khéo của nàng sớm đã tức tối. “Được, ta không đi nói với mẫu hậu, ta ở bên nàng.” Nàng nói xong liền quỳ gối cạnh Thần Nhứ.
Thần Nhứ lắc đầu. “Nếu ta là Hoàng hậu nương nương thì sớm đã bị nàng làm tức chết.”
“Ta biết ta bất hiếu.” Cảnh Hàm U cũng bất đắc dĩ. Người mình yêu và người nhà nhất định phải ở thế đối lập, nàng bị kẹp ở giữa chỉ đành bảo vệ một bên và làm trái ý một bên. Mà quan hệ đối lập này vừa vặn do chính tay nàng thúc đẩy. Đây hẳn là báo ứng. Cảnh Hàm U nghĩ.
Hai người cứ như vậy quỳ trên phiến đá lạnh lẽo của cung Đoan Hoa suốt nửa canh giờ. Phụng Linh đi ra thông báo: “Hoàng hậu nương nương nói hôm nay chấn chỉnh đủ rồi, cho phép Thuận Ân quận chúa trở về.”
Thần Nhứ muốn đứng dậy, nhưng sau khi quỳ hai canh giờ rưỡi chân nàng hoàn toàn không động đậy được. Cảnh Hàm U trực tiếp ôm người về cung Vũ Yên. Vừa vào cửa nàng đã sai người đi chuẩn bị nước nóng, nhưng lại không dám đặt đôi chân đông cứng của Thần Nhứ vào nước nóng. Nàng không thể làm gì khác ngoài tự mình vắt khăn bằng nước ấm rồi chậm rãi lau cho nàng ấy. “Có khá hơn không?”
Thần Nhứ nhíu mày, chân bị đông cứng hoàn toàn mất đi cảm giác thế nhưng không quá khó chịu. Bây giờ dần dần hồi phục, lại cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy không chịu nổi.
Cảnh Hàm U biết nàng khổ sở, nhưng cũng không thể tưởng tượng được, chỉ đành lau nhanh hơn, mong hai chân của nàng mau chóng khôi phục cảm giác.
Dằn vặt một phen, trán Thần Nhứ đầy mồ hôi. Hai chân cuối cùng cũng có thể động đậy. Lúc này hai người mới cùng đi tắm.
“Lục Lăng Hàn phát điên thật ư?” Tay Cảnh Hàm U còn đang giúp Thần Nhứ hoạt động hai chân.
“Sao có thể?” Thần Nhứ cười nói: “Chỉ là nhất thời không thể chấp nhận sự thật mà kêu la vài tiếng. Là người trong cung Đức Xương bị kinh sợ thôi. Có lẽ là nhìn chính phi đoan trang quen rồi, chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế của cô ta.” Chân nàng đã tốt hơn rất nhiều, vừa muốn tránh khỏi Cảnh Hàm U thì đã bị bắt lại.
“A!” Thần Nhứ kêu một tiếng, cơ thể đã bị nhốt chặt trong lòng Cảnh Hàm U. Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt toàn là khiêu khích. “Nàng lại muốn thế nào?”
Cảnh Hàm U không nói gì, tay ở trong nước lại đưa ra đáp án.
Bọt nước tung toé, Thần Nhứ thoắt tránh khỏi ôm ấp, bơi về phía khác. Ao tắm rửa của hai người cũng không lớn, Thần Nhứ vừa sải tay bơi hai cái đã bị Cảnh Hàm U nắm chân kéo về.
“Đã nói là tắm rửa!” Thần Nhứ có chút bất mãn. Đôi môi hơi chu lên lập tức bị Cảnh Hàm U hôn, cũng không thốt nên lời nữa.
Nụ hôn qua đi, mặt Thần Nhứ đỏ ửng. Người nàng tựa vào ngực Cảnh Hàm U, đầu đặt lên vai nàng ấy, “Lần này đến lượt ta có được không?”
Cảnh Hàm U nhướng mày. “Nàng chắc chứ?”
Thần Nhứ giơ tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Cảnh Hàm U, “Nhu Gia công chúa mỹ lệ đến thế, ai mà không muốn có được?” Lời nói khinh bạc như vậy, thốt ra từ miệng nàng lại khiến người ta động lòng vô cùng.
Cảnh Hàm U nhận ra, sau khi khôi phục nội lực Thần Nhứ sinh động hơn rất nhiều. Sớm biết như vậy, lúc trước tại sao lại bắt nàng ấy uống chén “Hư Không” đó? Quả nhiên đầu óc mình không quá thông minh.
Nghĩ thế bèn cảm thấy mắc nợ người trong lòng rất nhiều. Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U bất động, tay nàng liền chậm rãi trượt xuống, dần dần xoa đến nơi đẹp nhất của nữ tử. Hơi thở của hai người đều có chút bất ổn, giữa hơi nước mịt mờ, tất cả đều mỹ lệ đến mức vô thực.
Cảnh Hàm U nghe lời để Thần Nhứ muốn làm gì thì làm. Sư tỷ của nàng cũng không có thiên phú gì ở phương diện này, vì thế lúc trở lại giường, Cảnh Hàm U vẫn được toại nguyện ăn sư tỷ đến xương cốt không còn.
“Chuyện này... đến cùng tại sao... khiến nàng nghiện như thế?” Mưa nghỉ mây ngừng, Thần Nhứ thở hổn hển, nhìn Cảnh Hàm U dịu dàng lau mồ hôi trên người nàng.
“Bởi vì nàng.” Cảnh Hàm U trả lời đơn giản mà trực tiếp. Nàng cũng không phải hạng mê muội sắc dục, nhưng chỉ vì đối tượng là Thần Nhứ, nàng liên tục mất khống chế. Mỗi khi Thần Nhứ để lộ ra thần sắc quyến rũ mà ngày thường không thấy, Cảnh Hàm U sẽ vì đó mà điên cuồng.
Mây mưa một hồi, Thần Nhứ miệng khô lưỡi khô, sau khi uống trà nóng Cảnh Hàm U đưa mới thấy cổ họng ổn hơn một chút. Tuy nhiên, nàng vừa quay đầu đã thấy Cảnh Hàm U cười như một chú cáo già.
“Sao nàng lại cười đáng sợ như thế?” Thần Nhứ hỏi, không nhịn được mà hơi co lại thân thể hướng về bên trong giường.
Cảnh Hàm U lại lấy ra một cái bình nhỏ từ trong khay, mở nắp, một mùi thơm thoảng qua. Nàng đưa tay kéo chân Thần Nhứ, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên đầu gối nàng ấy.
“Rốt cuộc vẫn là vết thương do lạnh cứng, không thể qua loa.” Ban đầu thuốc mỡ hơi lạnh, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu nóng lên, làm Thần Nhứ dễ chịu hơn nhiều.
“Nàng cũng bôi một ít đi.” Thần Nhứ ngồi dậy muốn thoa thuốc mỡ cho Cảnh Hàm U, không chú ý đến việc mình không có một manh áo che thân.
Dấu vết lấm ta lấm tấm trên cơ thể nàng khiến mắt Cảnh Hàm U tối lại, “Thần Nhứ, nàng mê hoặc ta như vậy là muốn làm thêm lần nữa ư?”
Thần Nhứ liếc Cảnh Hàm U một cái, lấy áo ngủ khoác lên người rồi cẩn thận thoa thuốc mỡ cho nàng. “Lần sau, nếu việc này lại xảy ra thì cũng không cần chịu chung với ta. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương có chừng mực, sẽ không đến mức lấy mạng ta.” Nói tới đây liền thấy trước mắt chao đảo, người bị đẩy ngã lên giường một lần nữa. “Nàng vẫn chưa xằng bậy đủ sao? Đừng quá đáng!”
“Ta cũng có chừng mực.” Cảnh Hàm U cười hôn cái miệng nhỏ hơi mở ra, thưởng thức vẻ đẹp bên trong.
Cung Đức Xương.
Lục Lăng Hàn uống thuốc mà Thái y viện kê, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ả nằm trên giường cẩn thận nhớ lại lời Thần Nhứ nói. Có mấy câu có thể xem là uy hiếp, thế nhưng cũng có mấy câu chỉ dẫn. Dẫu ra sao, nếu mình thật sự không thể sinh dục nối dõi, tình cảnh trong cung Đức Xương tất nhiên sẽ gian nan. Cũng may ả là hòa thân công chúa, Hoàng đế và Hoàng hậu nước Lịch cũng không dám thẳng tay phế bỏ ả. Trước mắt quan trọng nhất là xác định chuyện này.
Liên tiếp nửa tháng, ả bí mật phái người tìm kiếm bậc y thuật cao minh, cuối cùng cũng tìm được một vị thần y. Ả xuất cung đến xem bệnh nhưng đáp án vẫn như cũ. Sau khi về cung ả lại để mấy vị thái y lành nghề trong Thái y viện kiểm tra, đáp án không hề thay đổi. Lần này ả đã triệt để tuyệt vọng. Đồng thời ả phát hiện Thái tử càng ngày càng lạnh nhạt với ả, nửa tháng rồi không vào phòng của ả. Lẽ nào Thái tử đã biết? Lục Lăng Hàn càng nghĩ càng bất an.
Niệm Sinh sắp đầy tháng rồi. Cung Đức Xương cũng bắt đầu gọi nó là “tiểu hoàng tôn“. Lục Lăng Hàn khổ sở lâu như vậy mới nhớ tới đứa bé này. Ả sai bảo mẫu ôm nó tới, nhìn em bé trắng trẻo đáng yêu trước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Nếu như ngươi là con của ta thì tốt biết mấy.” Lục Lăng Hàn cười khổ, không nhịn được đưa tay chơi đùa với Niệm Sinh, Niệm Sinh không sợ bị chọc, cầm ngón tay Lục Lăng Hàn cười khanh khách, hoàn toàn không biết người phụ nữ trước mắt là kẻ thù giết mẹ mình.
--------------------
Nghe Lục Lăng Hàn nói, Thần Nhứ gật đầu. “Cô nói đúng. Mạc Ly đã gả vào cung Đức Xương thì chính là người của hoàng gia nước Lịch. Mà cô...” Ánh mắt nàng lạnh lẽo, “Cô hết lần này tới lần khác muốn giết ta, cô dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ không đáp trả?”
Môi Lục Lăng Hàn hơi nhúc nhích, “Ta chính là công chúa nước Phong!” Danh hiệu công chúa nước Phong vẫn là niềm tự kiêu của ả, đặc biệt là ở trước mặt một công chúa mất nước.
“Công chúa?” Thần Nhứ cười lạnh, “Ai mà không phải công chúa? Mạc Ly cũng là một công chúa! Ta không đáp trả, một là vì có Mạc Ly ở đây. Muội ấy không phải người thông minh, nếu cô chết, muội ấy sẽ sinh ra ý nghĩ không nên có. Hai là vì em gái của cô, Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam cố gắng bảo vệ. Quan hệ giữa các nước nói cho cùng chỉ có lợi ích, nếu không phải Lăng Lam đưa ra lợi ích thỏa mãn ta, cô đã sớm chết mấy trăm lần.” Thần Nhứ hít sâu một hơi, cúi đầu vuốt phẳng góc áo nhăn nheo, “Lục Lăng Hàn, cho dù không có võ công, ta muốn giết cô cũng không cần người khác hỗ trợ.”
Lục Lăng Hàn cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngươi rốt cuộc vẫn không dám giết ta.”
Thần Nhứ ngẩng mặt, yên lặng nhìn ả một lúc lâu mới gật đầu đáp: “Không sai. Vì thế nên cô còn sống tới bây giờ. Hiện tại Thái tử có con, mà cô thì vĩnh viễn không thể mang thai. Cô sẽ đối xử với đứa bé kia như thế nào đây?”
Trong phòng tiếp tục lặng thinh. Lục Lăng Hàn không ngốc, ả hiểu ý Thần Nhứ. Nhưng ả không muốn nói ra câu trả lời đó. “Ngươi muốn ta nuôi nó?”
“Đó là lý do duy nhất để ta không giết cô. Con trai của Mạc Ly cần một người mẹ, một người mẹ coi nó như con ruột. Vì thế, cô không được phép có con.” Thần Nhứ nói ra mục đích của nàng, thanh âm vang vọng trong phòng như đang tuyên án.
“Không! Ngươi không thể làm vậy! Ta giết mẫu thân của nó mà ngươi lại muốn ta nuôi nó? Ngươi điên rồi!” Lục Lăng Hàn cảm thấy chuyện này căn bản là bất khả thi.
Thần Nhứ cười vô cùng mỹ lệ, giống như nàng yêu tinh ẩn sâu trong rừng cây ban đêm, xinh đẹp mà mê hoặc. “Ta tin rằng cô sẽ đối xử tốt với nó. Cho dù cô không muốn đối tốt với nó, Thái tử cũng sẽ không đồng ý. Lục Lăng Hàn, nếu cô muốn giữ địa vị thái tử chính phi của mình thì hãy nuôi nấng con trai Mạc Ly cho đàng hoàng, đây là lời khuyên cuối cùng ta dành cho cô.”
Lục Lăng Hàn nhìn Thần Nhứ như thế này, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt. “Ngươi... Ngươi đã làm gì Thái tử? Hay phải nói... Ngươi đã làm gì với mọi người trong cung Đức Xương?”
Thần Nhứ cười, cúi người vỗ vỗ vai Lục Lăng Hàn, “Làm theo lời ta nói, tương lai cô sẽ là mẫu nghi thiên hạ.” Đến khi nàng bước ra khỏi cửa, Lục Lăng Hàn vẫn còn ngây ngốc. Tới lúc ả phản ứng lại được, bên trong tẩm điện vang vọng tiếng thét.
Cảnh Hàm U về cung thì nghe được tin tức ngầm: Thái tử phi Lục Lăng Hàn phát điên rồi. Lục Lăng Hàn nói ra tên Thần Nhứ, vì vậy Hoàng hậu hạ chỉ phạt Thần Nhứ quỳ trong cung Đoan Hoa, hiện tại đã qua hai canh giờ.
Cảnh Hàm U không kịp về cung Vũ Yên, thay vào đó chạy thẳng tới cung Đoan Hoa. Thần Nhứ đang quỳ trong sân của cung Đoan Hoa. Hôm nay trời nhiều nắng, tuyết dưới chân nàng tan một chút, bây giờ sắc trời dần muộn, nước tuyết lại kết thành băng. Cảnh Hàm U đi tới, Thần Nhứ ngẩng đầu mỉm cười, tỏ ý mình không sao. Cảnh Hàm U biết, nếu không phải vì đã khôi phục nội lực thì Thần Nhứ đã sớm ngất đi rồi.
“Ta đi nói chuyện với mẫu hậu.”
Cảnh Hàm U vừa muốn nhấc chân đã bị Thần Nhứ kéo ống tay áo. “Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương bất mãn với ta, để ngài ấy phát tiết ra cũng tốt. Nàng bận rộn cả ngày rồi, về đi thôi.”
Cảnh Hàm U cũng biết ý tứ của Thần Nhứ, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều dính dáng tới nàng ấy, mẫu hậu khôn khéo của nàng sớm đã tức tối. “Được, ta không đi nói với mẫu hậu, ta ở bên nàng.” Nàng nói xong liền quỳ gối cạnh Thần Nhứ.
Thần Nhứ lắc đầu. “Nếu ta là Hoàng hậu nương nương thì sớm đã bị nàng làm tức chết.”
“Ta biết ta bất hiếu.” Cảnh Hàm U cũng bất đắc dĩ. Người mình yêu và người nhà nhất định phải ở thế đối lập, nàng bị kẹp ở giữa chỉ đành bảo vệ một bên và làm trái ý một bên. Mà quan hệ đối lập này vừa vặn do chính tay nàng thúc đẩy. Đây hẳn là báo ứng. Cảnh Hàm U nghĩ.
Hai người cứ như vậy quỳ trên phiến đá lạnh lẽo của cung Đoan Hoa suốt nửa canh giờ. Phụng Linh đi ra thông báo: “Hoàng hậu nương nương nói hôm nay chấn chỉnh đủ rồi, cho phép Thuận Ân quận chúa trở về.”
Thần Nhứ muốn đứng dậy, nhưng sau khi quỳ hai canh giờ rưỡi chân nàng hoàn toàn không động đậy được. Cảnh Hàm U trực tiếp ôm người về cung Vũ Yên. Vừa vào cửa nàng đã sai người đi chuẩn bị nước nóng, nhưng lại không dám đặt đôi chân đông cứng của Thần Nhứ vào nước nóng. Nàng không thể làm gì khác ngoài tự mình vắt khăn bằng nước ấm rồi chậm rãi lau cho nàng ấy. “Có khá hơn không?”
Thần Nhứ nhíu mày, chân bị đông cứng hoàn toàn mất đi cảm giác thế nhưng không quá khó chịu. Bây giờ dần dần hồi phục, lại cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy không chịu nổi.
Cảnh Hàm U biết nàng khổ sở, nhưng cũng không thể tưởng tượng được, chỉ đành lau nhanh hơn, mong hai chân của nàng mau chóng khôi phục cảm giác.
Dằn vặt một phen, trán Thần Nhứ đầy mồ hôi. Hai chân cuối cùng cũng có thể động đậy. Lúc này hai người mới cùng đi tắm.
“Lục Lăng Hàn phát điên thật ư?” Tay Cảnh Hàm U còn đang giúp Thần Nhứ hoạt động hai chân.
“Sao có thể?” Thần Nhứ cười nói: “Chỉ là nhất thời không thể chấp nhận sự thật mà kêu la vài tiếng. Là người trong cung Đức Xương bị kinh sợ thôi. Có lẽ là nhìn chính phi đoan trang quen rồi, chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế của cô ta.” Chân nàng đã tốt hơn rất nhiều, vừa muốn tránh khỏi Cảnh Hàm U thì đã bị bắt lại.
“A!” Thần Nhứ kêu một tiếng, cơ thể đã bị nhốt chặt trong lòng Cảnh Hàm U. Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt toàn là khiêu khích. “Nàng lại muốn thế nào?”
Cảnh Hàm U không nói gì, tay ở trong nước lại đưa ra đáp án.
Bọt nước tung toé, Thần Nhứ thoắt tránh khỏi ôm ấp, bơi về phía khác. Ao tắm rửa của hai người cũng không lớn, Thần Nhứ vừa sải tay bơi hai cái đã bị Cảnh Hàm U nắm chân kéo về.
“Đã nói là tắm rửa!” Thần Nhứ có chút bất mãn. Đôi môi hơi chu lên lập tức bị Cảnh Hàm U hôn, cũng không thốt nên lời nữa.
Nụ hôn qua đi, mặt Thần Nhứ đỏ ửng. Người nàng tựa vào ngực Cảnh Hàm U, đầu đặt lên vai nàng ấy, “Lần này đến lượt ta có được không?”
Cảnh Hàm U nhướng mày. “Nàng chắc chứ?”
Thần Nhứ giơ tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Cảnh Hàm U, “Nhu Gia công chúa mỹ lệ đến thế, ai mà không muốn có được?” Lời nói khinh bạc như vậy, thốt ra từ miệng nàng lại khiến người ta động lòng vô cùng.
Cảnh Hàm U nhận ra, sau khi khôi phục nội lực Thần Nhứ sinh động hơn rất nhiều. Sớm biết như vậy, lúc trước tại sao lại bắt nàng ấy uống chén “Hư Không” đó? Quả nhiên đầu óc mình không quá thông minh.
Nghĩ thế bèn cảm thấy mắc nợ người trong lòng rất nhiều. Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U bất động, tay nàng liền chậm rãi trượt xuống, dần dần xoa đến nơi đẹp nhất của nữ tử. Hơi thở của hai người đều có chút bất ổn, giữa hơi nước mịt mờ, tất cả đều mỹ lệ đến mức vô thực.
Cảnh Hàm U nghe lời để Thần Nhứ muốn làm gì thì làm. Sư tỷ của nàng cũng không có thiên phú gì ở phương diện này, vì thế lúc trở lại giường, Cảnh Hàm U vẫn được toại nguyện ăn sư tỷ đến xương cốt không còn.
“Chuyện này... đến cùng tại sao... khiến nàng nghiện như thế?” Mưa nghỉ mây ngừng, Thần Nhứ thở hổn hển, nhìn Cảnh Hàm U dịu dàng lau mồ hôi trên người nàng.
“Bởi vì nàng.” Cảnh Hàm U trả lời đơn giản mà trực tiếp. Nàng cũng không phải hạng mê muội sắc dục, nhưng chỉ vì đối tượng là Thần Nhứ, nàng liên tục mất khống chế. Mỗi khi Thần Nhứ để lộ ra thần sắc quyến rũ mà ngày thường không thấy, Cảnh Hàm U sẽ vì đó mà điên cuồng.
Mây mưa một hồi, Thần Nhứ miệng khô lưỡi khô, sau khi uống trà nóng Cảnh Hàm U đưa mới thấy cổ họng ổn hơn một chút. Tuy nhiên, nàng vừa quay đầu đã thấy Cảnh Hàm U cười như một chú cáo già.
“Sao nàng lại cười đáng sợ như thế?” Thần Nhứ hỏi, không nhịn được mà hơi co lại thân thể hướng về bên trong giường.
Cảnh Hàm U lại lấy ra một cái bình nhỏ từ trong khay, mở nắp, một mùi thơm thoảng qua. Nàng đưa tay kéo chân Thần Nhứ, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên đầu gối nàng ấy.
“Rốt cuộc vẫn là vết thương do lạnh cứng, không thể qua loa.” Ban đầu thuốc mỡ hơi lạnh, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu nóng lên, làm Thần Nhứ dễ chịu hơn nhiều.
“Nàng cũng bôi một ít đi.” Thần Nhứ ngồi dậy muốn thoa thuốc mỡ cho Cảnh Hàm U, không chú ý đến việc mình không có một manh áo che thân.
Dấu vết lấm ta lấm tấm trên cơ thể nàng khiến mắt Cảnh Hàm U tối lại, “Thần Nhứ, nàng mê hoặc ta như vậy là muốn làm thêm lần nữa ư?”
Thần Nhứ liếc Cảnh Hàm U một cái, lấy áo ngủ khoác lên người rồi cẩn thận thoa thuốc mỡ cho nàng. “Lần sau, nếu việc này lại xảy ra thì cũng không cần chịu chung với ta. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương có chừng mực, sẽ không đến mức lấy mạng ta.” Nói tới đây liền thấy trước mắt chao đảo, người bị đẩy ngã lên giường một lần nữa. “Nàng vẫn chưa xằng bậy đủ sao? Đừng quá đáng!”
“Ta cũng có chừng mực.” Cảnh Hàm U cười hôn cái miệng nhỏ hơi mở ra, thưởng thức vẻ đẹp bên trong.
Cung Đức Xương.
Lục Lăng Hàn uống thuốc mà Thái y viện kê, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ả nằm trên giường cẩn thận nhớ lại lời Thần Nhứ nói. Có mấy câu có thể xem là uy hiếp, thế nhưng cũng có mấy câu chỉ dẫn. Dẫu ra sao, nếu mình thật sự không thể sinh dục nối dõi, tình cảnh trong cung Đức Xương tất nhiên sẽ gian nan. Cũng may ả là hòa thân công chúa, Hoàng đế và Hoàng hậu nước Lịch cũng không dám thẳng tay phế bỏ ả. Trước mắt quan trọng nhất là xác định chuyện này.
Liên tiếp nửa tháng, ả bí mật phái người tìm kiếm bậc y thuật cao minh, cuối cùng cũng tìm được một vị thần y. Ả xuất cung đến xem bệnh nhưng đáp án vẫn như cũ. Sau khi về cung ả lại để mấy vị thái y lành nghề trong Thái y viện kiểm tra, đáp án không hề thay đổi. Lần này ả đã triệt để tuyệt vọng. Đồng thời ả phát hiện Thái tử càng ngày càng lạnh nhạt với ả, nửa tháng rồi không vào phòng của ả. Lẽ nào Thái tử đã biết? Lục Lăng Hàn càng nghĩ càng bất an.
Niệm Sinh sắp đầy tháng rồi. Cung Đức Xương cũng bắt đầu gọi nó là “tiểu hoàng tôn“. Lục Lăng Hàn khổ sở lâu như vậy mới nhớ tới đứa bé này. Ả sai bảo mẫu ôm nó tới, nhìn em bé trắng trẻo đáng yêu trước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Nếu như ngươi là con của ta thì tốt biết mấy.” Lục Lăng Hàn cười khổ, không nhịn được đưa tay chơi đùa với Niệm Sinh, Niệm Sinh không sợ bị chọc, cầm ngón tay Lục Lăng Hàn cười khanh khách, hoàn toàn không biết người phụ nữ trước mắt là kẻ thù giết mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.