Chương 100: Tỉnh lại
Liễm Chu
11/08/2023
Khuôn mặt đẹp đẽ của Phụng Linh lộ ra ý cười thâm thuý. "Thuở nhỏ công
chúa không ở trong cung, có rất nhiều chuyện trong cung người không hiểu rõ. Phong Thành công chúa vốn không cần biết gì cả, miễn là ngài ấy
nhận định là được rồi. Ngài ấy nhận định việc này do Thuận Ân quận chúa
làm thì chính là Thuận Ân quận chúa làm. Đây là quyền lợi và cũng là sự
tuỳ hứng của cành vàng lá ngọc hoàng gia."
Một phen giải thích, Cảnh Hàm U không hẳn tin hoàn toàn nhưng cũng nghe vào nhiều ít. Phụng Linh vốn không hi vọng Cảnh Hàm U tin tất cả, thấy nàng trầm tư không nói liền về cung phục mệnh.
Cảnh Hàm U nghĩ hồi lâu mới cảm thấy đây quả thật là lời giải thích hợp lý. Ân oán giữa Phong Thành cùng với Phùng quý phi và Thần Nhứ bắt nguồn từ lâu. Sau khi Phùng quý phi về nước Vân, Phong Thành không có mẫu phi che chở nên sớm đã không thấy tăm hơi ân sủng ngày xưa. Cô ta oán hận Thần Nhứ là bình thường. Nhưng cũng chính vì lời giải thích này quá hợp lý nên Cảnh Hàm U mới không tin được.
"Công chúa đang lo lắng gì ạ?" Trần Tâm nhìn Cảnh Hàm U nhíu mày trầm tư, không nhịn được mà hỏi.
Cảnh Hàm U ngẩng đầu hỏi: "Phong Thành lấy đâu ra hương U Đàm? Thứ này ngay cả ta cũng chưa từng thấy, cô ta ở lâu trong thâm cung thì có được nó từ đâu?"
Trần Tâm vội vàng đáp: "Vậy nô tỳ phái người đi thăm dò."
Cảnh Hàm U thế mà lắc đầu, "Đương nhiên là phải tra, tuy nhiên không cần vội. Mẫu hậu đã nói ra tên Phong Thành, dù thật dù giả cũng sẽ có chứng cứ hoàn chỉnh. Mẫu hậu luôn luôn làm việc cẩn thận, chắc chắn sẽ không để chúng ta tra ra manh mối trong chuyện này." Nàng dừng một chút, "Phi Diệp Tân vẫn không có tin tức à?"
Trần Tâm lắc đầu một cái. "Người ở biên cảnh vẫn chưa báo gì ạ."
Cảnh Hàm U cau mày, thân thể Thần Nhứ đã không chống đỡ được quá lâu.
Thư viện Phi Diệp Tân.
Chưởng viện đọc thư trong tay, đuôi lông mày hơi giương, khóe miệng vẽ ra đường cong nhỏ. Điều này làm cho Giang Phong Mẫn vừa đi vào phòng kinh ngạc. "Tin tức gì vậy, sao vẻ mặt của nàng đáng sợ thế?"
Chưởng viện sờ sờ mặt mình, "Ta đang cười mà."
"Nàng cười đến muốn giết người được chưa." Giang Phong Mẫn đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, tự rót một chén trà, uống một hớp nói: "Lại là hai đứa đồ đệ đáng phiền lòng của nàng?"
"Thần Nhứ trúng hương U Đàm." Chưởng viện nhẹ giọng đáp.
Giang Phong Mẫn mới uống một ngụm trà, vẫn chưa nuốt xuống, nghe lời này suýt nữa phun ra ngoài. Chỉ là nhìn ánh mắt giết người của Chưởng viện, nàng thực sự không dám, phải cố hết sức mới miễn cưỡng nuốt xuống bụng. "Nàng... đã xử lý chưa?"
Khoé miệng Chưởng viện vẫn giữ nụ cười như có như không, "Đương nhiên. Bây giờ tin tức chắc đã truyền ra thư viện. Chỉ là dù cho cứu người xong, chuyện này cũng không kết thúc dễ dàng như thế."
"Xong." Giang Phong Mẫn ca thán trong lòng, lần này thật sự chọc xù lông người trước mặt.
Bốn ngày kể từ khi Thần Nhứ gặp chuyện, biên giới nước Lịch rốt cuộc có tin tức, bọn người được phái đến nước Phong ngày đêm đưa về thuốc giải hương U Đàm. Biên cảnh lập tức sai một đám người hộ tống thuốc giải tiến vào kinh. Từ biên cảnh đến thành Tinh Lam đi tắt nhanh nhất cũng phải mất hai ngày, trong lúc đó Cảnh Hàm U vẫn chỉ có thể chờ đợi. Tuy vậy nàng không hề nhàn rỗi.
Kết quả điều tra là Phong Thành công chúa ôm hận Thần Nhứ, phái cung nữ tâm phúc ra hiệu thuốc bên ngoài mua hương U Đàm. Có được kết quả, Cảnh Hàm U lập tức kết luận việc này không liên quan tới Phong Thành công chúa. Sơ hở duy nhất của mẫu hậu thông minh của mình là không biết về hương U Đàm. Hương này tuy có thể khiến người hôn mê, nhưng cũng là thuốc hay hiếm có. Một người bệnh đến giai đoạn cuối có thể dùng hương này rơi vào hôn mê để đợi lương y đến. Thứ đồ vừa lợi vừa hại như vầy, hiệu thuốc tầm thường không thể mua được. Nói một cách chính xác, ngay cả Cảnh Hàm U cũng không biết nơi nào làm ra hương U Đàm. Đương nhiên, nếu Phong Thành công chúa thật sự muốn tìm thì chưa chắc không tìm được. Nhưng có rất nhiều cách hại Thần Nhứ, cần gì kiếm hương U Đàm hiếm có thế kia? Còn nữa, nếu Phong Thành công chúa thật sự muốn hại Thần Nhứ thì sao lại dùng loại đồ không làm chết người?
Nhưng sau khi loại trừ Phong Thành, Cảnh Hàm U vẫn không nghĩ ra. Hoàng hậu cố ý giấu giếm, mọi người trong hậu cung đều bịt chặt miệng, đến Cảnh Hàm U cũng không dám làm quá mức. Tuy nhiên, tin tức biên cảnh mới báo về chắc chắn đã gợi cho Cảnh Hàm U một luồng suy nghĩ mới.
"Người ở nước Phong có thuốc giải, vậy thì hương U Đàm cũng nằm trong tay bọn họ." Cảnh Hàm U nhìn Trần Tâm, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
Trần Tâm đi theo Cảnh Hàm U nhiều năm, nghe lời này liền rõ ý tứ ẩn trong đó. Người ở nước Phong không thù không oán gì với Thần Nhứ, không thể trà trộn vào hoàng cung hại nàng. Thế nhưng trong hoàng cung lại có một vị công chúa đến từ nước Phong, hơn nữa còn có quan hệ phức tạp với Thần Nhứ.
"Công chúa, vậy chỉ có thái tử phi, người hãy suy nghĩ kỹ đi ạ." Trần Tâm chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy trái tim đập thình thịch.
"Yên tâm, trước khi có chứng cứ xác thực, ta sẽ không động vào cô ta." Ý tứ là một khi chứng thực được chuyện này, nàng sẽ lập tức ra tay.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu vừa dùng bữa trưa, lúc này đang đứng trong sân ngắm hoa. Ngoại trừ cung nữ thiếp thân Phụng Linh, những thái giám cung nữ khác đều đứng khá xa.
"Nương nương, Nhu Gia công chúa điều tra xong liền im ắng. Người xem... công chúa có tin không?" Phụng Linh cẩn thận hỏi.
"Khó nói." Hoàng hậu thở dài, "Nhu Gia hẳn là nhìn ra vấn đề gì. Nhưng vậy cũng không sao. Chuyện vốn không phải do Phong Thành làm, cho là Nhu Gia thật sự tin, Phong Thành cũng sẽ không ngốc đến độ ngoan ngoãn cam chịu. Việc này vốn là để bịt miệng Nhu Gia. Bây giờ dù nó không tin thì cũng sẽ không tới chỗ bổn cung hỏi chuyện." Hoàng hậu nói, tiện tay hái mấy cành hoa, cung nữ liền dâng lên bình hoa cổ nhỏ. Bà xoay người dặn Phụng Linh: "Mấy cành này nở thật đẹp, ngươi đưa đến cung Đức Xương đi. Nói với thái tử phi là bổn cung nhớ tới nó."
"Nô tỳ tuân chỉ." Phụng Linh cầm bình hoa ra ngoài.
Đêm ngày thứ sáu Thần Nhứ hôn mê, Cảnh Hàm U nhận được tin tức người ở nước Phong đã tiến vào thành Tinh Lam. Nàng phái Trần Tâm đi lấy thuốc giải, mình thì ở lại canh giữ Thần Nhứ. Tuy rằng mỗi ngày nàng đều dốc lòng chăm sóc, Thần Nhứ vẫn gầy gò đi từng ngày. Thân thể nàng ấy vốn yếu ớt, trải qua chuyện này không biết sẽ tệ đến mức nào. Nhưng những chuyện đó hiện tại không đáng lo, miễn là nàng có thể tỉnh lại.
Cảnh Hàm U kéo tay Thần Nhứ, nói liên miên mấy chuyện đồng môn học nghệ năm xưa. Từng việc từng việc, dường như kể mãi cũng không hết.
Trời tảng sáng, Trần Tâm rốt cuộc mang về thuốc giải, còn có một lá thư nữa.
"Công chúa, người ở nước Phong nói là người nhất định phải đọc thư trước."
Cảnh Hàm U mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ không xa lạ gì, là chữ của đồng môn đến từ nước Phong - Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam. Trong thư Lục Lăng Lam viết vô cùng rõ ràng, nói mình nhận được tin từ Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân mới biết Thần Nhứ trúng hương U Đàm. Hương này được làm trong một thành nhỏ ở biên giới nước Phong, rất ít người biết. Lục Lăng Lam biết rõ nếu đưa thuốc giải sẽ làm Cảnh Hàm U hoài nghi Lục Lăng Hàn, thế nhưng nàng không thể từ chối mệnh lệnh của Chưởng viện, cũng không thể mặc kệ tình đồng môn với Thần Nhứ, vì thế tại đây thỉnh cầu Cảnh Hàm U tha cho Lục Lăng Hàn. Trong thư không có lời lẽ uy hiếp gì, ngôn từ khẩn thiết. Cảnh Hàm U xem xong không khỏi lắc đầu, dẫu ra sao, cứu Thần Nhứ mới là việc cấp bách. Về Lục Lăng Hàn thì vẫn nên chờ Thần Nhứ tỉnh lại mới quyết định.
Đút thuốc giải xong, rất nhanh đã có hiệu quả. Thần Nhứ hôn mê sáu ngày rốt cuộc mở mắt ra.
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U kích động đến mức đỏ vành mắt.
Thần Nhứ không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt trấn an Cảnh Hàm U rằng mình không sao. Lúc này nàng mới phát hiện thân thể của mình quá suy yếu, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Cảnh Hàm U sai người bưng cháo tổ yến lên, cẩn thận đút cho nàng mấy muỗng.
"Nàng cảm thấy thế nào?"
Thần Nhớ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng vươn bàn tay gầy yếu kéo tay Cảnh Hàm U, hé môi, tuy rằng không phát ra được chữ nào, thế nhưng nhìn khẩu hình của nàng, Cảnh Hàm U vẫn biết Thần Nhứ muốn nói rằng "Ta nhớ nàng." Cảnh Hàm U cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, nỗi sợ hãi khi sống sót qua tai nạn khiến nàng ôm chặt Thần Nhứ, sợ rằng nếu mình buông lỏng tay, người trong ngực sẽ tiêu tan như mây khói.
Linh Âm và Lâm Lang ở bên thấy vậy thì kinh hãi. Cơ thể quận chúa yếu như vậy, làm sao chịu được cái ôm của Nhu Gia công chúa. Quả nhiên, Thần Nhứ bắt đầu ho khan. Cảnh Hàm U tỉnh táo lại vội vàng buông nàng ra, giúp nàng vỗ lưng điều hòa hơi thở.
Thần Nhứ ho rất nhiều, đến khi phun ra một ngụm máu tươi mới thôi.
Cảnh Hàm U đỏ mắt, vừa muốn mở miệng đã bị Thần Nhứ giơ tay che lại. Câu chữ bị chặn đứng trong miệng.
"Phun ra ngụm máu này, ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Nàng không cần lo lắng." Giọng nói tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn nghe được. Chỉ là thân thể của nàng rất suy nhược, nói xong câu này liền ngã vào lòng Cảnh Hàm U thở hổn hển.
"Tốt rồi, không sao là tốt rồi." Cảnh Hàm U nhẹ nhàng ôm nàng, bảo Linh Âm và Lâm Lang lau dọn vết máu trên đất, sau đó đốt đàn hương xua đi mùi máu trong không khí. Hai người làm xong đều thức thời lui xuống.
"Ta rốt cuộc bị làm sao vậy?" Thần Nhớ nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Hàm U vốn định chờ sức khoẻ nàng ổn định hơn rồi mới nói chuyện này, bây giờ thấy nàng đề cập thì giản lược lại tình huống. "Lục Lăng Lam muốn giữ lại cái mạng của tỷ tỷ của muội ấy, ta vội vã cứu nàng, không thể không đồng ý. Nói cho cùng vẫn là nhờ có mặt mũi của sư phụ."
Thần Nhứ cười yếu ớt, "Nàng nên lo lắng sau này phải gặp mặt sư phụ thế nào đi. Danh nghĩa của sư phụ không dễ dùng như vậy."
Cảnh Hàm U cúi đầu hôn lên trán nàng, "Vì nàng, sư phụ phạt ta thế nào ta cũng chịu."
Tay Thần Nhứ khoát lên tay Cảnh Hàm U, tựa hồ muốn cầm, lại đột ngột mất sức lực rủ xuống. Cảnh Hàm U chủ động kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay mình.
"Có người sư tỷ này ở đây, chí ít còn có thể hứng lửa giận của sư phụ thay nàng." Thần Nhứ nói xong câu này, đầu gục xuống, lại rơi vào hôn mê.
Cảnh Hàm U giật bắn mình, may mà lần này hơi thở Thần Nhứ đều đều, chỉ là một giấc ngủ bình thường mà thôi. Trần Tâm ở ngoài cửa vào bẩm báo rằng Trần thái y đã đến.
Từ lúc Thần Nhứ tỉnh, Cảnh Hàm U đã sai người đi mời Trần thái y, bây giờ tới thật đúng lúc. Trần thái y bắt mạch cho Thần Nhứ xong, nói rằng độc trong người nàng đã tiêu, chỉ là cơ thể vô cùng suy yếu cần nghỉ ngơi, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được. Trần thái y đi, Trần Tâm khuyên mãi Cảnh Hàm U mới chịu đi nghỉ ngơi. Đêm nay là đêm bình yên nhất kể từ khi Thần Nhứ trúng độc.
Hôm sau lúc mặt trời lên cao, Thần Nhứ mới tỉnh lại. Mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt ân cần của Cảnh Hàm U, nàng cười nói: "Nhìn mắt không đỏ như hôm qua, hẳn là đã nghỉ ngơi."
Một phen giải thích, Cảnh Hàm U không hẳn tin hoàn toàn nhưng cũng nghe vào nhiều ít. Phụng Linh vốn không hi vọng Cảnh Hàm U tin tất cả, thấy nàng trầm tư không nói liền về cung phục mệnh.
Cảnh Hàm U nghĩ hồi lâu mới cảm thấy đây quả thật là lời giải thích hợp lý. Ân oán giữa Phong Thành cùng với Phùng quý phi và Thần Nhứ bắt nguồn từ lâu. Sau khi Phùng quý phi về nước Vân, Phong Thành không có mẫu phi che chở nên sớm đã không thấy tăm hơi ân sủng ngày xưa. Cô ta oán hận Thần Nhứ là bình thường. Nhưng cũng chính vì lời giải thích này quá hợp lý nên Cảnh Hàm U mới không tin được.
"Công chúa đang lo lắng gì ạ?" Trần Tâm nhìn Cảnh Hàm U nhíu mày trầm tư, không nhịn được mà hỏi.
Cảnh Hàm U ngẩng đầu hỏi: "Phong Thành lấy đâu ra hương U Đàm? Thứ này ngay cả ta cũng chưa từng thấy, cô ta ở lâu trong thâm cung thì có được nó từ đâu?"
Trần Tâm vội vàng đáp: "Vậy nô tỳ phái người đi thăm dò."
Cảnh Hàm U thế mà lắc đầu, "Đương nhiên là phải tra, tuy nhiên không cần vội. Mẫu hậu đã nói ra tên Phong Thành, dù thật dù giả cũng sẽ có chứng cứ hoàn chỉnh. Mẫu hậu luôn luôn làm việc cẩn thận, chắc chắn sẽ không để chúng ta tra ra manh mối trong chuyện này." Nàng dừng một chút, "Phi Diệp Tân vẫn không có tin tức à?"
Trần Tâm lắc đầu một cái. "Người ở biên cảnh vẫn chưa báo gì ạ."
Cảnh Hàm U cau mày, thân thể Thần Nhứ đã không chống đỡ được quá lâu.
Thư viện Phi Diệp Tân.
Chưởng viện đọc thư trong tay, đuôi lông mày hơi giương, khóe miệng vẽ ra đường cong nhỏ. Điều này làm cho Giang Phong Mẫn vừa đi vào phòng kinh ngạc. "Tin tức gì vậy, sao vẻ mặt của nàng đáng sợ thế?"
Chưởng viện sờ sờ mặt mình, "Ta đang cười mà."
"Nàng cười đến muốn giết người được chưa." Giang Phong Mẫn đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, tự rót một chén trà, uống một hớp nói: "Lại là hai đứa đồ đệ đáng phiền lòng của nàng?"
"Thần Nhứ trúng hương U Đàm." Chưởng viện nhẹ giọng đáp.
Giang Phong Mẫn mới uống một ngụm trà, vẫn chưa nuốt xuống, nghe lời này suýt nữa phun ra ngoài. Chỉ là nhìn ánh mắt giết người của Chưởng viện, nàng thực sự không dám, phải cố hết sức mới miễn cưỡng nuốt xuống bụng. "Nàng... đã xử lý chưa?"
Khoé miệng Chưởng viện vẫn giữ nụ cười như có như không, "Đương nhiên. Bây giờ tin tức chắc đã truyền ra thư viện. Chỉ là dù cho cứu người xong, chuyện này cũng không kết thúc dễ dàng như thế."
"Xong." Giang Phong Mẫn ca thán trong lòng, lần này thật sự chọc xù lông người trước mặt.
Bốn ngày kể từ khi Thần Nhứ gặp chuyện, biên giới nước Lịch rốt cuộc có tin tức, bọn người được phái đến nước Phong ngày đêm đưa về thuốc giải hương U Đàm. Biên cảnh lập tức sai một đám người hộ tống thuốc giải tiến vào kinh. Từ biên cảnh đến thành Tinh Lam đi tắt nhanh nhất cũng phải mất hai ngày, trong lúc đó Cảnh Hàm U vẫn chỉ có thể chờ đợi. Tuy vậy nàng không hề nhàn rỗi.
Kết quả điều tra là Phong Thành công chúa ôm hận Thần Nhứ, phái cung nữ tâm phúc ra hiệu thuốc bên ngoài mua hương U Đàm. Có được kết quả, Cảnh Hàm U lập tức kết luận việc này không liên quan tới Phong Thành công chúa. Sơ hở duy nhất của mẫu hậu thông minh của mình là không biết về hương U Đàm. Hương này tuy có thể khiến người hôn mê, nhưng cũng là thuốc hay hiếm có. Một người bệnh đến giai đoạn cuối có thể dùng hương này rơi vào hôn mê để đợi lương y đến. Thứ đồ vừa lợi vừa hại như vầy, hiệu thuốc tầm thường không thể mua được. Nói một cách chính xác, ngay cả Cảnh Hàm U cũng không biết nơi nào làm ra hương U Đàm. Đương nhiên, nếu Phong Thành công chúa thật sự muốn tìm thì chưa chắc không tìm được. Nhưng có rất nhiều cách hại Thần Nhứ, cần gì kiếm hương U Đàm hiếm có thế kia? Còn nữa, nếu Phong Thành công chúa thật sự muốn hại Thần Nhứ thì sao lại dùng loại đồ không làm chết người?
Nhưng sau khi loại trừ Phong Thành, Cảnh Hàm U vẫn không nghĩ ra. Hoàng hậu cố ý giấu giếm, mọi người trong hậu cung đều bịt chặt miệng, đến Cảnh Hàm U cũng không dám làm quá mức. Tuy nhiên, tin tức biên cảnh mới báo về chắc chắn đã gợi cho Cảnh Hàm U một luồng suy nghĩ mới.
"Người ở nước Phong có thuốc giải, vậy thì hương U Đàm cũng nằm trong tay bọn họ." Cảnh Hàm U nhìn Trần Tâm, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
Trần Tâm đi theo Cảnh Hàm U nhiều năm, nghe lời này liền rõ ý tứ ẩn trong đó. Người ở nước Phong không thù không oán gì với Thần Nhứ, không thể trà trộn vào hoàng cung hại nàng. Thế nhưng trong hoàng cung lại có một vị công chúa đến từ nước Phong, hơn nữa còn có quan hệ phức tạp với Thần Nhứ.
"Công chúa, vậy chỉ có thái tử phi, người hãy suy nghĩ kỹ đi ạ." Trần Tâm chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy trái tim đập thình thịch.
"Yên tâm, trước khi có chứng cứ xác thực, ta sẽ không động vào cô ta." Ý tứ là một khi chứng thực được chuyện này, nàng sẽ lập tức ra tay.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu vừa dùng bữa trưa, lúc này đang đứng trong sân ngắm hoa. Ngoại trừ cung nữ thiếp thân Phụng Linh, những thái giám cung nữ khác đều đứng khá xa.
"Nương nương, Nhu Gia công chúa điều tra xong liền im ắng. Người xem... công chúa có tin không?" Phụng Linh cẩn thận hỏi.
"Khó nói." Hoàng hậu thở dài, "Nhu Gia hẳn là nhìn ra vấn đề gì. Nhưng vậy cũng không sao. Chuyện vốn không phải do Phong Thành làm, cho là Nhu Gia thật sự tin, Phong Thành cũng sẽ không ngốc đến độ ngoan ngoãn cam chịu. Việc này vốn là để bịt miệng Nhu Gia. Bây giờ dù nó không tin thì cũng sẽ không tới chỗ bổn cung hỏi chuyện." Hoàng hậu nói, tiện tay hái mấy cành hoa, cung nữ liền dâng lên bình hoa cổ nhỏ. Bà xoay người dặn Phụng Linh: "Mấy cành này nở thật đẹp, ngươi đưa đến cung Đức Xương đi. Nói với thái tử phi là bổn cung nhớ tới nó."
"Nô tỳ tuân chỉ." Phụng Linh cầm bình hoa ra ngoài.
Đêm ngày thứ sáu Thần Nhứ hôn mê, Cảnh Hàm U nhận được tin tức người ở nước Phong đã tiến vào thành Tinh Lam. Nàng phái Trần Tâm đi lấy thuốc giải, mình thì ở lại canh giữ Thần Nhứ. Tuy rằng mỗi ngày nàng đều dốc lòng chăm sóc, Thần Nhứ vẫn gầy gò đi từng ngày. Thân thể nàng ấy vốn yếu ớt, trải qua chuyện này không biết sẽ tệ đến mức nào. Nhưng những chuyện đó hiện tại không đáng lo, miễn là nàng có thể tỉnh lại.
Cảnh Hàm U kéo tay Thần Nhứ, nói liên miên mấy chuyện đồng môn học nghệ năm xưa. Từng việc từng việc, dường như kể mãi cũng không hết.
Trời tảng sáng, Trần Tâm rốt cuộc mang về thuốc giải, còn có một lá thư nữa.
"Công chúa, người ở nước Phong nói là người nhất định phải đọc thư trước."
Cảnh Hàm U mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ không xa lạ gì, là chữ của đồng môn đến từ nước Phong - Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam. Trong thư Lục Lăng Lam viết vô cùng rõ ràng, nói mình nhận được tin từ Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân mới biết Thần Nhứ trúng hương U Đàm. Hương này được làm trong một thành nhỏ ở biên giới nước Phong, rất ít người biết. Lục Lăng Lam biết rõ nếu đưa thuốc giải sẽ làm Cảnh Hàm U hoài nghi Lục Lăng Hàn, thế nhưng nàng không thể từ chối mệnh lệnh của Chưởng viện, cũng không thể mặc kệ tình đồng môn với Thần Nhứ, vì thế tại đây thỉnh cầu Cảnh Hàm U tha cho Lục Lăng Hàn. Trong thư không có lời lẽ uy hiếp gì, ngôn từ khẩn thiết. Cảnh Hàm U xem xong không khỏi lắc đầu, dẫu ra sao, cứu Thần Nhứ mới là việc cấp bách. Về Lục Lăng Hàn thì vẫn nên chờ Thần Nhứ tỉnh lại mới quyết định.
Đút thuốc giải xong, rất nhanh đã có hiệu quả. Thần Nhứ hôn mê sáu ngày rốt cuộc mở mắt ra.
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U kích động đến mức đỏ vành mắt.
Thần Nhứ không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt trấn an Cảnh Hàm U rằng mình không sao. Lúc này nàng mới phát hiện thân thể của mình quá suy yếu, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Cảnh Hàm U sai người bưng cháo tổ yến lên, cẩn thận đút cho nàng mấy muỗng.
"Nàng cảm thấy thế nào?"
Thần Nhớ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng vươn bàn tay gầy yếu kéo tay Cảnh Hàm U, hé môi, tuy rằng không phát ra được chữ nào, thế nhưng nhìn khẩu hình của nàng, Cảnh Hàm U vẫn biết Thần Nhứ muốn nói rằng "Ta nhớ nàng." Cảnh Hàm U cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, nỗi sợ hãi khi sống sót qua tai nạn khiến nàng ôm chặt Thần Nhứ, sợ rằng nếu mình buông lỏng tay, người trong ngực sẽ tiêu tan như mây khói.
Linh Âm và Lâm Lang ở bên thấy vậy thì kinh hãi. Cơ thể quận chúa yếu như vậy, làm sao chịu được cái ôm của Nhu Gia công chúa. Quả nhiên, Thần Nhứ bắt đầu ho khan. Cảnh Hàm U tỉnh táo lại vội vàng buông nàng ra, giúp nàng vỗ lưng điều hòa hơi thở.
Thần Nhứ ho rất nhiều, đến khi phun ra một ngụm máu tươi mới thôi.
Cảnh Hàm U đỏ mắt, vừa muốn mở miệng đã bị Thần Nhứ giơ tay che lại. Câu chữ bị chặn đứng trong miệng.
"Phun ra ngụm máu này, ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Nàng không cần lo lắng." Giọng nói tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn nghe được. Chỉ là thân thể của nàng rất suy nhược, nói xong câu này liền ngã vào lòng Cảnh Hàm U thở hổn hển.
"Tốt rồi, không sao là tốt rồi." Cảnh Hàm U nhẹ nhàng ôm nàng, bảo Linh Âm và Lâm Lang lau dọn vết máu trên đất, sau đó đốt đàn hương xua đi mùi máu trong không khí. Hai người làm xong đều thức thời lui xuống.
"Ta rốt cuộc bị làm sao vậy?" Thần Nhớ nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Hàm U vốn định chờ sức khoẻ nàng ổn định hơn rồi mới nói chuyện này, bây giờ thấy nàng đề cập thì giản lược lại tình huống. "Lục Lăng Lam muốn giữ lại cái mạng của tỷ tỷ của muội ấy, ta vội vã cứu nàng, không thể không đồng ý. Nói cho cùng vẫn là nhờ có mặt mũi của sư phụ."
Thần Nhứ cười yếu ớt, "Nàng nên lo lắng sau này phải gặp mặt sư phụ thế nào đi. Danh nghĩa của sư phụ không dễ dùng như vậy."
Cảnh Hàm U cúi đầu hôn lên trán nàng, "Vì nàng, sư phụ phạt ta thế nào ta cũng chịu."
Tay Thần Nhứ khoát lên tay Cảnh Hàm U, tựa hồ muốn cầm, lại đột ngột mất sức lực rủ xuống. Cảnh Hàm U chủ động kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay mình.
"Có người sư tỷ này ở đây, chí ít còn có thể hứng lửa giận của sư phụ thay nàng." Thần Nhứ nói xong câu này, đầu gục xuống, lại rơi vào hôn mê.
Cảnh Hàm U giật bắn mình, may mà lần này hơi thở Thần Nhứ đều đều, chỉ là một giấc ngủ bình thường mà thôi. Trần Tâm ở ngoài cửa vào bẩm báo rằng Trần thái y đã đến.
Từ lúc Thần Nhứ tỉnh, Cảnh Hàm U đã sai người đi mời Trần thái y, bây giờ tới thật đúng lúc. Trần thái y bắt mạch cho Thần Nhứ xong, nói rằng độc trong người nàng đã tiêu, chỉ là cơ thể vô cùng suy yếu cần nghỉ ngơi, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được. Trần thái y đi, Trần Tâm khuyên mãi Cảnh Hàm U mới chịu đi nghỉ ngơi. Đêm nay là đêm bình yên nhất kể từ khi Thần Nhứ trúng độc.
Hôm sau lúc mặt trời lên cao, Thần Nhứ mới tỉnh lại. Mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt ân cần của Cảnh Hàm U, nàng cười nói: "Nhìn mắt không đỏ như hôm qua, hẳn là đã nghỉ ngơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.