Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 481: Khối gạch lãng mạn (2)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

26/03/2013



"Mắc mỏ gì đến ngươi, Lãnh Huyết Thất, ta phát hiện ngươi thật sự rất nhàm chán, mỗi ngày đều ở trong này làm chuyện vớ vấn gì ấy, nhanh quay về Lãnh Huyết Tổ đi!" Diệp Lãng rất không khách khí nói.

"Tên vô lương tâm nhà ngươi, ta không phải vì ngươi mới ở đây sao, ta ở đây giúp ngươi tìm hiểu không biết bao nhiêu tin tức!" Lãnh Huyết Thất rất là khó chịu nói.

"Tin tức gì? Vì sao ta chưa tùng nhận được?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.

"Mấy tin tức này đều là vì ngươi, nhưng không thể nói với ngươi!" Lãnh Huyết Thất thần bí nói, mấy ngày nay quả thật nàng đang rất vội vì thứ này, mỗi ngày phải đổi một thân phận đi tìm hiểu tin tức.

Lãnh Huyết Thất làm một tên lừa đảo, đồng thời cũng là một gián điệp rất cao cấp, tìm hiểu tin tức là sở trường của nàng.

Nàng biết rõ việc Diệp Lãng theo đuổi Lý Nguyệt thì mình không thể cống hiến được gì nên rõ ràng đi chấp hành nhiệm vụ của Lãnh Huyết Tổ, đi tìm hiểu chuyện phòng thí nghiệm mà Diệp Lãng để lại.

Nói tới đây cũng hiện ra lý do tế nhị mà nàng không nói cho Diệp Lãng, cũng không phải nàng không tranh công mà việc này Diệp Lãng cũng biết, chẳng qua là nàng đang tìm hiểu xem phía Tường Không Để Quốc biết bao nhiêu mà thôi.

Mà Tường Không Đế Quốc biết nhiều ít tựa hồ không có ý nghĩa gì với Diệp Lãng, hắn sẽ không thấy hứng thú!

"Tiểu Ngũ, đi săn thú cần chuẩn bị cái gì?" Khi chuẩn bị xuất phát, đột nhiên Diệp Lãng nghĩ đến vấn đề này.

"Chỉ cần cung tiễn, con mồi bị bắn trúng ngươi có thể cất vào trong không gian vật phẩm, có thể bảo tồn đầy đù! Những người khác không có không gian vật phầm thì có thể giao cho tồ chức giả, bọn họ sẽ hỗ trợ thu!" Lãnh Huyết Ngũ nói.

"Hóa ra là vậy, vậy nếu ta làm bừa, trực tiếp ném vào rất nhiều con mồi thì không phải ta thắng sao?" Diệp Lãng nghĩ đến biện pháp này liền trực tiếp hỏi.

"Hoạt động sẽ có người giám sát, nếu bị bắt thì sẽ trở thành đối tượng bị mọi người phỉ nhổ nên bình thường không ai đám làm như vậy!" Lãnh Huyết Ngũ hồi đáp.

"Vậy à, thế thì chúng ta đi thôi!" Diệp Lãng nói.

"Ừ!" Lãnh Huyết Ngũ đáp.

Lần này Lãnh Huyết Ngũ vẫn đi theo Diệp Lãng, vẫn đang âm thầm, dưới tình huống như vây săn mà phải giấu từ một nơi bí mật gần đó tựa hồ trở nên rất khó khăn nhưng dường như vẫn không tạo được nan đề với Lãnh Huyết Ngũ, nàng vẫn có thể thoải mái giải quyết.



Kỳ thật đi vây săn thì người bình thường rất khó đến gần nên việc Lãnh Huyết Ngũ bảo vệ Diệp Lãng dường như càng đơn giản hơn.

Bất quá Lãnh Huyết Ngũ lại phát hiện một nan đề khác, cũng không phải của mình mà là Diệp Lãng!

"Tiểu ngu ngốc, ngươi không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó bọn họ đều là cưỡi ngựa săn thú, ngươi làm sao giờ?" Lãnh Huyết Ngũ phát hiện vấn đề này rất nghiêm trọng.

"Không sao cả, ta đi bộ là được, có nhiều chỗ ngựa cũng không lên được!" Diệp Lãng không thèm, để ý nói.

"Nhưng có đôi khi phải cưỡi ngựa đuổi theo con mồi..."

"Ta chạy còn nhanh hơn ngựa, không sao cả!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời.

N ít

Nói cũng đúng, quả thật Diệp Lãng chạy rất nhanh, Lãnh Huyết Ngũ cũng không phải gặp qua mới chỉ một lần.

Lên xe xuất phát!

Diệp Lãng khác người ta, người ta đều là cưỡi ngựa đi đến nơi vây săn, mà hắn thì ngồi xe ngựa đi!

Bãi săn là hơn năm trăm dặm trong vùng núi ở phía Tây Hoàng Thành, ở đó có rất nhiều các loại chim bay cá nhảy, còn có một phần ma thú, là một nơi rất thích hợp để vây săn!

Nói đến ma thú thì cũng thuộc trong phạm vi vây săn, chỉ cần ngươi có khả năng liệp sát, càng là ma thú cao cấp thì điểm càng cao, rất nhiều người còn trực tiệp ngắm về phía ma thủ, như vậy có thể dễ đạt được điểm cao hơn.

Có điều ma thú cũng không phải dễ liệp sát đến vậy bởi quy cũ lần này là chỉ có thể dùng cung tiễn bẫy rập, không được dùng vũ khí khác, ma pháp luyện kim thuật cũng không được dùng.

Kỳ thật lần này Vũ Giả sẽ càng dễ nổi bật hom, tuy rằng không thể dùng vũ khí khác nhưng cung tiễn cũng có thể phát huy đấu khí chỉ cần luyện luyện một chút là được.

Khi Diệp Lãng ở sân tập bắn không thấy mấy người sử đụng đấu khí bắn tên kỳ thật cũng không phải không có mà vì tất cả mọi người đều tập luyện trong tối để người ta không thể biết được thực hư của mình.



"Muội muội, sao ngươi còn chưa đi! Mau, chúng ta đi vây săn!" ở đại môn Lý gia, Lý Nguyệt còn dắt ngựa đi từ từ, tựa hồ đang chờ cái gì đó từ sáng đến giờ, mà Lý Ngạn vừa khôi phục thương thế đi ra, nhìn thấy Lý Nguyệt liền chào hỏi, cũng muốn Lý Nguyệt đi cùng mình.

"Tốt!" Lý Nguyệt xoay người lên ngựa, sau đó giục ngựa chạy đi.

"Muội muội, ngươi chậm một chút. Thật là, không nói thì ngươi không đi, vừa đi lại đi nhanh như vậy!" Lý Ngạn đuối theo nhưng tốc độ của Lý Nguyệt rất nhanh làm hắn không thể đuổi kịp.

Tọa kỵ của Lý Nguyệt không phải hàng thường, mà thuật cưỡi ngựa của nàng cũng rất mạnh, dù sao nàng cũng là một giáo úy!

"Hừ! Đúng là một ngu ngốc, ngươi sẽ không đến nhà ta đi chung sao?" Lý Nguyệt có điểm khó chịu nói.

Kỳ thật vừa rồi Lý Nguyệt đang chờ Diệp Lãng, nàng cảm thấy hôm qua mình nói như vậy thì nếu Diệp Lãng thông minh hơn một chút thì nên trực tiếp qua đi cùng nàng, như vậy có thể bảo đảm trăm phần trăm gặp nhau.

Đến khu vực săn bắn, nhiều người như thế thì ai biết ai ở đâu!

Kỳ thật điểm này cũng không phải đám người Athena và Lãnh Huyết Thất sơ sẩy, các nàng cũng biết như vậy là tốt nhất nhưng như vậy sẽ bại lộ một nhược điểm của Diệp Lãng là hắn không biết cưỡi ngựa.

Không biết cưỡi ngựa có thể sẽ mang đến đả kích cho nữ hài tử, sẽ làm hình tượng Diệp Lãng bị hao tốn nên bọn họ quyết định để cả hai bên đến khu vực săn bắn rồi tính sau.

Kỳ thật ngoài nguyên nhân trên còn có một nguyên nhân rất quan trọng là việc Diệp Lãng không biết cưỡi ngựa có rất nhiều người biết, nếu Diệp Lãng sắm vai người này, lại không biết cưỡi ngựa, kết hợp thêm, một ít đặc điểm sẽ làm người ta cảm thấy hắn chính là Diệp Lãng!

Như vậy cũng không sai, có thể tạo thành một trường hợp vô tình gặp mặt, đến lúc đó có thể càng lãng mạn hơn một chút, chỉ cần Diệp Lãng không phá hư là được!

Các nàng cũng biết rất nhiều chuyện lãng mạn, khi gặp phải Diệp Lãng sẽ trở nên ảm đạm!

Bất quá có đôi khi một ít chuyện rất bình thường, thậm chí khôi hải, khi gặp phải Diệp Lãng có thể sẽ trở nên rất lãng mạn, ví dụ như sự kiện khối gạch hôm qua.

Rất nhiều năm sau, khi Lý Nguyệt cầm khối gạch này, trong lòng tràn ngập không phải ý cười mà một loại hạnh phúc...

"Tiểu Ngũ, ngươi đoán xem ở đây có bao nhiêu người!" Khi xe ngựa của Diệp Lãng đến nơi, nhìn qua cửa số có thể nhìn thấy tình cảnh người người tấp nập làm người ta không khỏi hoải nghi vùng núi này có thể thừa nhận được sự săn bắn điên cuồng của đám người kia không.

Kỳ thật rất nhiều người đều lo lắng như vậy nhưng nơi này vẫn luôn thể, sau khi bị săn bắn xong thì rất nhanh khôi phục lại sinh cơ, giống như vô cùng vô tận vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook