Chương 667: Luận bàn (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
26/03/2013
- Cái gì?! Kiếm pháp của đệ? Đệ biết kiếm pháp sao?
Long Cát công chúa kinh ngạc hỏi, nàng chưa bao giờ nghe nói Diệp Lãng biết kiếm pháp, hơn nữa xem ra còn rất cao mình.
- Hôm qua không phải đệ nói rồi sao, đệ dùng kiếm pháp cứu những cô dâu đó, bây giờ còn hỏi?
Diệp Lãng nghi hoặc nhìn Long Cát công chúa, ánh mắt ấy như đang hỏi, hôm qua tỷ có nghe đệ nói chuyện không.
- Ta cứ tưởng đệ dùng Luyện kim thuật giành chiến thắng, kiếm thuật chỉ là cách đệ che mắt.
Long Cát công chúa trả lời, nàng cũng như rất nhiều người, mặc dù nghe nói Diệp Lãng dùng kiếm thuật, nhưng đều không tin là kiếm thuật thật.
- Không có, đệ đâu có dùng Luyện kim thuật, kiếm pháp của đệ rất cao minh, không tin tỷ thử mà xem, đệ tin rằng tỷ sẽ trở thành bại tướng dưới tay đệ.
Diệp Lãng nhìn Long Cát công chúa, nhướng mày, đầy vẻ huênh hoang.
- Được, đến lúc đó đừng trách tỷ tỷ ta nặng tay!!
Long Cát công chúa nhìn Diệp Lãng theo kiểu thích thì chiều, xem ai sợ ai.
- Tiểu Khả Lâm, muội nghỉ một lúc, đợi chút xem ta dùng kiếm thế nào.
Diệp Lãng nói với tiểu công chúa, ra dáng một sự phụ.
Không sai, Diệp Lãng muốn dạy dỗ cô bé này, ý, chỉ là dạy nàng võ kĩ, không có ý gì khác, đừng nghĩ sai.
Lúc Diệp Lãng thi triển kiếm ý cho Tiểu Phi xem, đã phát hiện cô bé này không giống những người khác, trải qua một thời gian xem xét, Diệp Lãng phát hiện tiểu công chúa là một kì tài học võ, ngột tính rất cao.
May mà, bây giờ thân thể nàng mới chỉ là bảy tám tuổi, cho nên, xây dựng nền móng vẫn còn kịp.
Cũng được, nền móng này có khả năng phải dựng rất lâu, nếu như nàng giữ mãi hình dạng này, vậy thì nền móng của nàng sẽ trở thành nền móng thâm hậu nhất trong lịch sử.
Không lớn, đương nhiên là có thể liên tục xây dựng nền móng, điều kiện này không phải ai cũng có thể có được!!
Tin rằng, nếu tiểu công chúa ở cạnh Diệp Lãng trong một thời gian dài, tiền đồ của nàng sẽ là vô lượng.
Nếu như nói, sau này nàng có thể lớn, vậy thì sẽ trở thành lớp tuyệt đỉnh cao thủ mới, những người khác không thể sánh vai với nàng.
Nhưng, nếu như nàng mãi ở trong cơ thể bảy tám tuổi, vậy thì rất khó phát triển, dù sao cơ thể trẻ con vẫn khác cơ thể người lớn, có hạn chế nhất định.
Đương nhiên, năng lực tự bảo vệ không có vấn đề, có thể khiến nàng tự bảo vệ, có lẽ phải là tuyệt thế cao thủ.
- Vâng!
Tiểu công chúa ngoan ngoãn nghe lời, thu kiếm, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đương nhiên, muốn nàng phát ra âm thanh cũng rất khó, ngoài Diệp Lãng, nếu ai bắt chuyện với nàng, cũng đều nhận được một sự im lặng.
- Ý, các ngươi đang làm gì vậy?
- Diệp Lãng, không phải đệ muốn đấu một trận với Long Cát công chúa chứ, đừng có ngốc vậy, tỷ ấy rất biến thái.
Lúc này, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng xuất hiện, thấy Diệp Lãng và Long Cát công chúa đang đối phong, họ lập tức phát biểu ý kiến.
Trong nhận thức của hai người, Diệp Lãng chỉ biết chút Luyện kim thuật, còn Long Cát công chúa đã gần tiếp cận thiên cấp, biết đâu bây giờ đã là thiên cấp.
Nếu so sánh hai người, họ cảm thấy, Diệp Lãng hình như kém hơn chút xíu, à không, thực sự là kém hơn rất nhiều.
- Là đang đánh nhau, thực lực biểu tỷ thế nào ta biết, nhưng, hai người cứ chờ đấy.
Diệp Lãng cười nói, vung kiếm trong tay, bộ dạng rất tự nhiên.
- Đệ đệ đẹp trai quá!
- Bây giờ mới phát hiện là chàng oai như vậy.
- Không tệ, trưởng thành rồi!
Ba cô gái háo sắc thi nhau nói, đương nhiên, chỉ là trước mặt Diệp Lãng, và phải không có ai ở đó, thiếu đi một điều kiện, họ đều không làm vậy.
- Ca ca, đẹp trai...
Sau khi ba cô gái nói xong, tiểu công chúa cũng dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn Diệp Lãng sùng bái, khiến ba cô gái không khỏi toát mồ hôi.
Không lẽ nói, mình chỉ bằng một cô bé con?
Không phải, tuyệt đối không phải!!
- Đẹp trai chứ, động tác này đệ nghĩ mãi mới ra đấy, chuyên dùng để lừa các thiếu nữ... tỷ, biểu tỷ, Tiểu Thất, các người đúng là...
-...
Ba cô gái lúc này rất muốn tóm lấy Diệp Lãng đánh cho hắn một trận, dám đả kích họ như vậy, ngươi không muốn sống nữa hả.
- Đừng có khua môi múa mép nữa, lại đây, cho ta xem kiếm pháp của đệ.
Long Cát công chúa cầm lấy Hoả long tiên của mình, một roi quất xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt.
- Ê ê, Long Cát, tỷ hình như hơi quá đấy, đả thương đệ đệ của muội, muội sẽ cho tỷ biết tay!
Diệp Lãng chưa kịp nói gì, Diệp Lam Vũ đã lên tiếng cảnh cáo.
Cũng khó trách Diệp Lam Vũ, trong tim nàng, Diệp Lãng không phải là đối thủ của Long Cát công chúa, với tình hình này, xem ra Long Cát công chúa định chơi thật, như vậy, nếu Diệp Lãng bị thương gì thì biết tính sao.
- Yêm tâm, nếu bị thương ta sẽ chữa cho!
Long Cát công chúa cười nói.
-...
Hai người Diệp Lam Vũ trầm mặc.
- Không cần tỷ trị, một mình ta cũng có thể. Không đúng, ta sẽ không bị thương, tại sao phải trị.
Diệp tiếp lời xong, nói được một nửa mới kịp phản ứng.
-...
- Ta sẽ không để đệ bị thương, với thực lực của đệ, ta thực sự không nỡ, bắt đầu thôi!
Long Cát công chúa tức giận nói, sau đó chuẩn bị bắt đầu.
Mặc dù mọi người đều nghĩ Diệp Lãng thực lực không cao, nhưng họ tuyệt đối không nghĩ, hắn không có thực lực, cho dù bây giờ đấu võ với Long Cát công chúa, thì cũng không có người lo lắng.
- Ta cũng sẽ không để tỷ bị thương, ta cũng không nỡ.
Diệp Lãng nói.
-...
Câu nói này, chỉ khiến mọi người thêm trầm mặc, bởi vì họ đều cảm thấy, hắn đang học theo Long Cát công chúa, chứ không ai nghĩ là hắn đang nói thật.
- Nhóc, đừng bướng bỉnh nữa!
Long Cát công chúa cười cười, cho dù Diệp đang học theo mình thì đã làm sao, chí ít hắn nói không nỡ đả thương mình.
- Cái gì, ta không có bướng! Đợi chút, để đệ tìm kiếm của mình đã... Lúc nãy chỉ là trưng bày thôi...
Diệp Lãng lúc nãy tạo dáng thu kiếm, bây giờ phải loay hoay một lúc mới tìm ra thanh kiếm thực sự cần dùng.
-...
- Kiếm lớn quá...
Long Cát công chúa nhíu mày.
- Ai cũng nói vậy, nhưng, họ đều phải hối hận vì đã coi thường thanh kiếm của đệ...
Diệp Lãng thản nhiên nói.
- Người khác hối hận hay không ta không biết, nhưng đệ dùng thanh kiếm này đối phó với ta, không phải coi thường ta quá sao, để đệ đâm một kiếm, thì cũng chỉ rách chút xíu da mà thôi...
Long Cát công chúa nhíu mày nói.
- Một chút là được rồi, có nhiều lúc, một chút cũng có thể mất mạng... ý, hừ, kiếm của lão tử sao lại nhỏ thế này!!
Trong lúc Diệp Lãng còn đang bận tạo dáng, đột nhiên phát hiện thanh kiếm trong tay mình đúng là nhỏ thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.