Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 564: Tiền thuốc men (2)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

26/03/2013



Lý Nguyệt sững sờ, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng lại đang cân nhắc cho mình, đây là việc làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ngươi không cần cân nhắc ta, bây giờ ta là con tin bị ngươi bắt cóc, ta không chủ động đi làm, chuyện của ngươi làm không liên quan đến ta.

Lý Nguyệt nói ra.

- Ah, như vậy thì đơn giản, Sư tử tiến lên!

Diệp Lãng sau khi nghe được lời nói của Lý Nguyệt, liền quyết định bắt đầu xông cửa, nhưng mà, lúc hắn xông cửa thì mọi việc lại không dễ dàng như vậy.

Nếu như nói, thời điểm Diệp Lãng đang nói chuyện, muốn vượt qua cửa thì rất dễ dàng, nhưng thời điểm Lý Nguyệt nói, thì đó là lúc phiền toái nhất.

Vào lúc đó, Diệp Lãng nhìn thấy ở cửa thành có mấy trăm người và vật cản, đây là thủ vệ của Mục Dương trấn, do tên tiểu Đô Thống kia quản lý, đương nhiên, quyền lợi cao nhất không nằm trong tay hắn.

Tại Mục Dương trấn có năm ngàn binh sĩ, tiểu Đô Thống như hắn chỉ có thể quản lý năm trăm người mà thôi, phía trên còn có đại Đô Thống, Thiên Tướng, Nha Tướng, người lãnh đạo cao nhất đóng ở đây chính là Nha Tướng.

Tại Tường Không đế quốc, quân chức trong quân đoàn được chia làm: Ngũ Trưởng, quản lý tiểu đội năm người: Thập Trường, quản lý hai mươi người: Bách Phu Trưởng, quản lý trăm người: tiểu Đô Thống, quản lý năm trăm người; đại Đô Thống, quản lý một ngàn người; Thiên Tướng, quản lý ba ngàn người; Nha Tướng, quản lý năm ngàn người; Tướng Quân, một vạn người.

Còn lên cao hơn, thì có Thượng Tướng Quân, Đại Tướng Quân, Nguyên Soái, Đại Nguyên Soái, nhưng người này quản lý quân số không cố định, nhưng những người này lại chính là những người có quyền quyết sách trong quân đoàn.

Về phần Lý Nguyệt là Giáo Úy, thuộc về một hệ thống khác, là hệ thống trực thuộc hoàng đế quản lý, có chút khác biệt với quân đoàn.

Ở cái Mục Dương trấn này lại có một Nha Tướng, đồng thời có năm ngàn quân đóng ở đây, điều này đã đủ để nói rõ tầm quan trọng của Mục Dương trấn.

- Con sư tử này, tại sao lại không biết bay chứ.

Diệp Lãng vỗ vỗ đầu sư tử, có chút cảm khái, vào lúc đó, hắn nhìn thấy phía trước nhiều người như vậy, làm cho hắn trong thời gian ngắn muốn bay ra ngoài.

- Rống rống...

Sư tử gầm lên, không biết có phải đang phàn nàn suy nghĩ hão huyền của Diệp Lãng hay không.

Nhìn thấy phía trước có nhiều binh lính như vậy, bộ dạng dù có chết cũng phải thủ vững, Diệp Lãng dứt khoát buông tha suy nghĩ xông cửa, lại nói bọn người này, có lẽ sẽ cho mình vượt qua.

Dù sao thời gian còn nhiều, chậm một chút cũng không có vấn đề gì, so với tốn thời gian chém chém giết giết còn tốt hơn.

- Còn muốn trốn sao?

Tên tiểu Đô Thống đuổi theo, nhìn thấy Diệp Lãng bất động, còn tưởng rằng Diệp Lãng đã khuất phục, sợ hãi.

- Trốn? Ta chưa bao giờ nghĩ qua, nhiều nhất là đổi cách di chuyển khác.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời, hắn cũng không cho tên tiểu Đô Thống có cơ hội trả lời, lại trực tiếp nói ra:

- Ngươi nhanh chóng mở cửa thành ra, ta không muốn tốn thời gian dây dưa với các ngươi.

- Muốn ta mở cửa thành cũng được, nhưng ngươi phải bồi thường tổn thất cho thủ hạ của ta, một người một ngàn kim tệ, mười hai người là một vạn hai, tăng thêm khổ phí của ta, đưa cho ta một vạn năm, sau đó ngươi có thể đi!

Tên tiểu Đô Thống kia cười lạng, hắn cảm giác mình mở miệng đòi điều kiện, Diệp Lãng sẽ không cấp nổi cho hắn, nhưng hắn sẽ cho Diệp Lãng trả giá, bổ sung một ít điều kiện.

- Nguyên lai là đòi tiền, sao ngươi không nói sớm, một vạn năm đúng không.

Diệp Lãng rất trực tiếp ném kim phiếu một vạn năm ra.

- Hiện tại tránh ra cho ta.

Tiền đối với Diệp Lãng mà nói, chỉ là một con số mà thôi, hắn cũng thích tiêu tiền, mà đám người kia vừa nói đó là tiền thuốc men, dù nói thế nào thì buổi chiều Lý Nguyệt đã chém mười hai người.

...

Tiểu Đô Thống tiếp nhận tờ kim phiếu bay tới, hắn ngây người, bởi vì hắn nhìn thấy kim phiếu này là hàng thật giá thật, trong tay hắn chính là một vạn năm ngàn kim tệ.

Vừa nhìn thấy tên thiếu niên này ném ra nhẹ nhàng như vậy, giống như tờ kim phiếu này hoàn toàn chẳng là thứ gì quan trọng, thiếu niên này tuyệt đối không phải là thiếu niên bình thường.

Nếu là như vậy, chuyện này càng thú vị hơn.

- Này này, bảo người của ngươi mở cửa ra.

Diệp Lãng chỉ vào đám binh sĩ phía trước, sau đó nói với tên tiểu Đô Thống.

- Vị thiếu gia này, ta vừa nói ngươi trả tiền thuốc men thì có thể rời khỏi, nhưng vị tỷ tỷ của ngươi lại không thể.

Tên tiểu Đô Thống này nhìn Diệp Lãng cười nói, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, đây là mị lực của tiền a.

- Tại sao?

Diệp Lãng khó hiểu hỏi thăm, Lý Nguyệt ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.



- Bởi vì nàng đã làm tổn thương huynh đệ của ta.

Giọng tên tiểu Đô Thống trầm xuống, giống như muốn dùng âm thanh này nói cho Diệp Lãng biết, chuyện này rất nghiêm trọng.

- Vừa rồi ta đã đưa cho ngươi tiền thuốc men, chuyện này nên chấm dứt được rồi.

Diệp Lãng nói ra, hắn không thèm để ý tới ngữ khí của đối phương, hắn vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

- Chuyện này vốn có thể chấm dứt, nhưng tỷ tỷ của ngươi ra tay quá độc ác, chém đứt tay chân của người ta.

Trên mặt tên tiểu Đô Thống đầy hàn ý.

- Đây là đáng đời bọn họ! Chỉ nhìn thái độ của bọn họ, chắc chắn trước kia đã làm chuyện này không ít lần, nếu không phải là trêu chọc chúng ta, cũng sẽ trêu chọc người khác, cho nên, tỷ tỷ của ta chém đứt tay chân của họ, làm cho bọn họ không còn năng lực để gây tai họa cho dân chúng.

Diệp Lãng trả lời rất trực tiếp, ngữ khí rất bình thản, không có gì kinh ngạc, giống như đang nói một chuyện bình thường, đồng thời đây cũng là một sự thật rất bình thường.

Lý Nguyệt nghe được lời nói của Diệp Lãng liền cảm thấy kinh ngạc, nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ nói cho Diệp Lãng biét, tại sao hắn lại biết suy nghĩ của mình?

Chẳng lẽ, chúng ta đã đến mức... Ah, ta đang suy nghĩ gì thế này!

Vào lúc này Lý Nguyệt đỏ mặt một cách khó hiểu, mà những người bên cạnh cũng không hiểu, vì sao vào lúc này nàng lại đỏ mặt?

- Dù là bọn họ sai, nhưng việc trừng phạt là việc của Tham Lang quân đoàn tự mình xử lý, không cần ngoại nhân quan tâm đến.

Tiểu Đô Thống nói rất âm trầm.

- Ngươi cảm thấy nên làm thế nào bây giờ? Có cần thêm một ít tiền thuốc men hay không? Muốn bao nhiêu, ngươi cứ mở miệng.

Vào lúc đó, Lý Nguyệt mà giật nhẹ Diệp Lãng một cái, thấp giọng nói ra:

- Cho dù ngươi muốn bại gia cũng không nên cho bọn họ, bọn họ đều là một lũ cặn bã bại hoại!

Diệp Lãng cười cười, không có trả lời Lý Nguyệt, mà tiếp tục nhìn tên tiểu Đô Thống kia, đang đợi đáp án của hắn.

Trong đầu của hắn bây giờ đang suy nghĩ, suy nghĩ thế cục hiện giờ, nên cầm một chút tiền, hay là là sư tử ngoạm?

Nhìn thái độ của Diệp Lãng đối với kim tệ, ít nhất nói rõ hắn không phải một thiếu niên bình thường, nhất định là có bối cảnh, mà bối cảnh này mình không thể trêu chọc, đây chính điều mà hắn đang cân nhắc.

Nếu như không thể trêu chọc, đương vậy thì cầm một ít chỗ tốt là được, không nên tiếp tục dây dưa nữa, nếu có thể, vậy thì phải ép khô tên tiểu tử này mới được.

Cần tiếp tục nữa không?

Trong đầu hắn đã có quyết định, hắn muốn tiếp tục.

Nhưng cuối cùng, tiểu Đô Thống đã đưa ra quyết định, một quyết định làm hắn hối hận suốt đời, hắn muốn là người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.

- Chỉ cần đem tất cả tiền trên người của ngươi cho ta, sau đó cho tỷ tỷ của ngươi ở lại hầu hạ ta một đêm, ta sẽ cho các ngươi an toàn rời đi.

Tiểu Đô Thống dùng nụ cười dâm tà nhìn Lý Nguyệt, tư sắc của Lý Nguyệt có thể làm cho bất luận nam nhân nào nhìn thấy cũng động tâm không thôi.

- Điều kiện này ta không đáp ứng, ta sẽ cho các ngươi thêm một vạn nữa để làm tiền thuốc men, chuyện này cứ như vậy mà chấm dứt.

Diệp Lãng vừa cười vừa nói, lấy ra một tờ kim phiếu một vạn kim tệ ném qua.

- Ngươi bị ngốc à, đưa cho bọn chúng làm gì, bọn chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lý Nguyệt rất muốn đánh Diệp Lãng một trận, tờ kim phiếu một vạn kia giống như đem bánh bao đánh chó.

- Ha ha, không phải các ngươi đều nói ta rất ngốc sao?

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

- Ngươi đúng là ngốc, nhưng là ngốc đáng yêu! Loại chuyện này sau này không được làm nữa.

Lý Nguyệt cười cười, thời điểm này nàng lại không có chút tức giận, Diệp Lãng chính là người như vậy, hiện tại hắn có vốn liếng để làm thế, có gì phải sợ sao? Cứ theo hắn rời đi là được.

Vào lúc đó, đột nhiên Diệp Lãng trở nên rất nghiêm túc, nói ra:

- Lý Nguyệt! Có chút tiền cứ cho, bằng không lương tâm của ta không yên.

???

Lý Nguyệt có chút khó hiểu, không rõ lời này của Diệp Lãng là có ý gì.

- Vị công tử này, cái này vẫn chưa đủ...

Tên tiểu Đô Thống kia nhìn Diệp Lãng rất tham lam, giống như muốn Diệp Lãng đưa thêm một ít tiền.

Diệp Lãng lắc đầu, vừa cười vừa nói:

- Đủ rồi, số tiền thuốc men này đã đủ rồi!



- Chưa đủ! Người nhà của mười hai thủ hạ của ta cũng cần phải nuôi, chút tiền này không đủ.

Tên tiểu Đô Thống híp mắt, giống như muốn giấu đôi mắt của hắn đi.

- Ngươi sai rồi, không phải mười hai người, là bốn trăm bảy mươi ba người, mỗi người có thể được phân hai mươi kim tệ vẫn còn dư.

Diệp Lãng cười nói.

- Bốn trăm bảy mươi ba người? Lời này của ngươi là có ý gì? Làm sao lại có nhiều người như thế?

Tiểu Đô Thống có chút nghi hoặc.

- Đúng vậy, số tiền này nhất định phải cho!

Hai mắt Lý Nguyệt phát sáng, nàng đã minh bạch ý tứ của Diệp Lãng, nàng bắt đầu có chút hưng phấn, rất tán thưởng với quyết định của Diệp Lãng.

- Không phải là toàn bộ các ngươi sao?

Diệp Lãng chỉ chỉ vào những binh lính trước mặt, nói rất lạnh nhạt.

...

Tiểu Đô Thống trầm xuống, hắn đã hiểu ra ý tứ của Diệp Lãng.

- Móa! Tiểu tử, ngươi dám đùa nghịch ta! Ngươi tưởng ngươi là ai chứ, chúng ta hơn bốn trăm người, ngươi có thể làm bị thương toàn bộ sao?

- Có lẽ không thể! Toàn bộ tổn thương ta làm không được...

Diệp Lãng nói rất nhẹ nhàng.

Vào lúc đó, sắc mặt của tiểu Đô Thống bắt đầu có chút vui vẻ, cảm thấy Diệp Lãng cũng tự biết sức mình, biết rõ mình không tự lượng sức, nhưng mà, sau khi hắn nghe được câu nói sau thì sắc mặt hắn liền đen lại.

Chỉ thấy Diệp Lãng tiếp tục nói:

- Toàn bộ tổn thương ta làm không được, bởi vì ta không khống chế tốt lực đạo, có lẽ sẽ giết chết mấy người. Yên tâm, chết ta sẽ đền gấp bội cho!

- Mẹ khiếp, ngươi nghĩ mình là ai, các huynh đệ, bắt tiểu tử này cho ta!

Tiểu Đô Thống phẫn nộ, sau đó ra lệnh một tiếng, nhưng binh lính bên cạnh xông về phía hai người Diệp Lãng.

- Đầu tiên sẽ phế ngươi!

Diệp Lãng nhìn về phía tên tiểu Đô Thống cười nói, sau đó lấy vũ khí ra, chỉ là, vào lúc đó, Lý Nguyệt đã đè tay hắn lại.

- Chuyện này giao cho ta! Ngươi đừng có dùng những vật kia, dùng vũ kỹ của ngươi, hoặc tiễn thuật cũng được.

Sau khi Lý Nguyệt lưu lại một câu, liền rút kiếm ra tiến về phía trước, lao về phía tên tiểu Đô Thống.

Lấy tính cách của Lý Nguyệt, nàng không thích nhất chính là những tên bại hoại trong quân đội, nhất là vừa rồi tên tiểu Đô Thống này muốn nàng ngủ với hắn một đêm, còn nhìn nàng cười rất dâm đãng, nếu nàng không thể tử tay làm thịt tên tiểu Đô Thống này nàng sẽ không thể thoải mái.

Mà Lý Nguyệt không cho Diệp Lãng dùng luyện kim vật phẩm, chính là vì không muốn thân phận của Diệp Lãng bị bại lộ.

- Vậy thì dùng cung tiễn, đúng lúc, ta có mấy ngàn mủi tên... Tiểu sư tử, né tránh những công kích kia, nhảy đến nơi an toàn.

Diệp Lãng an vị tên lưng sư tử, sau đó bắn một mũi tên ra.

- A!

- A...

Chỉ một lát, liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn đang tiếp tục kêu lên, tiếp tục thật lâu, thật lâu, làm cho một ít người phải ngoái đầu nhìn lại.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy cục diện, đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không nghĩ tới có người lại trực tiếp khiêu chiến Tham Lang quân đoàn, tuy chỉ có vài trăm người, nhưng đối phương chỉ có hai người a.

Hai người a, hai người này có thể giết mấy trăm binh sĩ người ngã ngựa đổ, mà bọn họ làm rất tiêu sái tự nhiên, thậm chí không bị chút tổn thương nào.

Cô gái kia chính là tiểu ma nữ trong truyền thuyết a, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, rất bạo lực rất huyết tinh, nàng đi đến đâu ở đó có huyết tinh bắn ra.

Máu tươi, tứ chi gãy rụng bay đầy trời...

Tiểu ma nữ này, tuyệt đối không phải võ giả Lục cấp, mẹ khiếp, ai đã báo cáo tin tức này vậy, nói nàng là Lục cấp, Lục cấp có thể mạnh như vậy sao? Tuyệt đối là ngoài Cửu cấp.

Còn nữa, tiểu ma nữ này tuyệt đối không phải võ giả bình thường, ra tay rất tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều làm cho người ta mất đi năng lực hành động, thậm chí là trí mạng, đây là chuyện võ giả làm không được, nữ võ giả lại càng không được.

Còn tên thiếu niên kia, không phải võ giả, nhưng hắn còn khó chơi hơn võ giả rất nhiều, tiễn thuật như thần, mỗi một mũi tên đều làm cho một người mất đi năng lực hành động, thậm chí còn có thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, không, phải nói là hai người.

Tiễn thuật của thiến niên này như thần, theo cách nghĩ của bọn họ, dù hắn có uy lực mạnh hơn nữa, nếu bị người ta vây vào bên trong, đến lúc đó vật lộn cận thân, dù tiễn thuật có cao minh hơn nữa cũng chỉ là phế vật.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook