Chương 23: Vết thương không thể chữa khỏi 2
Châu Bát Mẫn
13/09/2023
Đại phu nhân nghe đầu đuôi câu chuyện xong liền cười đắc ý, bà ta
chậm dãi nói:"Tên nhóc này cũng thật to gan dám làm trái lời dặn của cha nó!".
Tuyết Vân cười nói:" Phu nhân đây là cơ hội để người có thể dạy dỗ cho y một bài học đấy ạ!".
Đại phu nhân:" Đúng thế! giờ mà trừng phạt nó thì lão gia sẽ chẳng có lý do gì để mà trách ta!....Nào người đâu! mau đưa Mặc Khắc tới đây cho ta!".
Hai người nam nhân có thân hình hơi gầy tiến vào cửa lớn của Vạn Hoa Các
" Phu nhân có lệnh, nói ngươi mau chóng đến phủ của người, người ấy có chuyện cần hỏi!".
Mặc Khắc biết rằng đến đó sẽ có chuyện chẳng lành nhưng bây giờ không đi, hai từ an toàn cũng chẳng có chi bằng trước hết nghe lời họ thì hơn.
Đại phu nhân:" Tới rồi?".
Thế Lang với gương mặt hằm hằm bước vào:"Mẫu Thân người đừng nghĩ con không hề hay biết chuyện của mẹ Mặc Khắc, con khuyên người đừng làm những chuyện trái ý trời nữa!".
Đại phu nhân quay ngoắt qua nhìn Tuyết Vân chằm chằm, cô vội vàng lắc đầu đáp:" Không phải nô tỳ nói, nô tỳ xin thề!".
Thế Lang:"Người hãm hại mẫu thân đệ ấy, ngăn cấm không cho huynh đệ bọn con gặp nhau, người không sợ chuyện này sớm sẽ bị bại lộ khi đệ ấy biết được sẽ ra sao đây, cha và người ngoài biết được người cũng chẳng an toàn. Người không sợ báo ứng sao?. Mặc Khắc là đệ đệ con, con không muốn nhìn đệ ấy bị người dày vò nữa, mẫu thân à hãy dừng lại đi!".
Đại phu nhân bước xuống bục, tát cho Thế Lang một bạt tai thật mạnh rồi quát:" NGƯƠI CÂM MIỆNG NGAY CHO TA! Ngươi đã ngày càng hỗn hào rồi, ta nói cho ngươi biết ta không sợ trời không sợ đất càng không sợ bị tiết lộ Chu gia ta từ xưa đến nay làm bao việc ác đâu phải chịu báo ứng, tại sao đến đời ta thì phải sợ? ngươi mau làm tốt chức trách của một kẻ kế thừa gia sản đi, ta lệnh cho ngươi cấm túc một tháng mau về phòng mà kiểm điểm bản thân đi !!!".
Thế Lang ôm lấy một bên mặt thất vọng nói:"Người tát con, tại sao lúc nào người cũng đánh con vậy, con sai người dạy là phải, người sai thì sao chứ...con...KHÔNG PHỤC!!!!!!"- nói rồi y quay người dời đi
Đại phu nhân:" Thật làm ta tức chết mà!".
Tuyết Vân:" phu nhân, tên tiện chủng kia tới rồi ạ!".
Đại phu nhân ngồi chở lại ghế đáp:" Cho nó vào đi!".
Mặc Khắc bị hai nô tài kia đẩy vào trong sảnh mất thăng bằng xém ngã xuống đất, thấy Đại phu nhân ngự trên cao y ngoan ngoãn hành lễ.
Đại phu nhân :" Nghe nói ngươi đã phạm phải luật cấm thờ phụng người không nên thờ phụng!".
Mặc Khắc:" Ta chỉ là muốn báo hiếu ân sinh thành của mẫu thân!".
Đại phu nhân:" Nhưng theo quy tắc đã đề ra thì ngươi sẽ phải chịu phạt đấy !".
Mặc Khắc :"..."
Đại phu nhân nói tiếp:"Ta định lần này sẽ phạt ngươi cái gì đó nhẹ nhẹ thôi nhưng hôm nay tâm trạng ta thực sự không tốt một chút nào...rất tệ...vì thế cho nên ngươi phải trách bản thân đã chọn sai ngày để phạm tội rồi! " Dứt lời bà ra hiệu cho Tuyết Vân mang lên một cái khay bên trên đặt một con dao găm sắc nhọn và một lọ thuốc bên cạnh .
Tên hạ nhân vừa đưa Mặc Khắc tới đã đạp vào hai khớp chân của y khiến y ngã quỳ xuống đất, hai nô tài khác giữ chặt tay chân y. Tuyết Vân dâng cái khay kia lên phía trước hướng tới bên Đại phu nhân.
Bà ta nhẹ nhàng vuốt từ gò má xuống tới cằm thì nâng mặt y lên cười nham hiểm nói:" Gương mặt này quả là quá đẹp nhưng cũng thật đáng ghét, sao lại giống nàng tới vậy cơ chứ, chi bằng ta sẽ giúp ngươi hủy đi bức tranh xinh đẹp này nhé!!!" xong bà cười lớn, một tay bóp chặt lấy cằm y tay còn lại cằm lấy dao găm kia ra sức rạch một vệt dài hơi chéo một chút từ gò má cho tới dưới má, y vùng vẫy trong tuyệt vọng vì đang bị đám hạ nhân ghì chặt.
Bà ta dùng sức rạch sâu mũi dao vào mặt của Mặc Khắc, đường dao đi đến đâu máu chảy xôi xả đến đấy, bà cố tình rạch chậm để y có thể cảm nhận được cơn đau rõ ràng nhất.
Rạch xong Đại phu nhân thong thả lau tay cầm lọ thuốc mang tên Dã Tác Hàn kia lên đổ vào vết thương đang bê bết máu của Mặc Khắc khiến y đau đớn chết đi sống lại.
Đại phu nhân :" Ngươi biết đây là gì không, đây là một thứ có thể khiến cho vết sẹo này ngàn đời không thể chữa khỏi, đã vậy còn có tác dụng cướp đi mạng sống của ngươi nữa đấy!".
Tuyết Vân :" Này! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì mau đem tên nhóc này ném chở về Vạn Hoa Các đi chứ!".
"Rõ!".
Sau đó y được đưa chở về Vạn Hoa Các....
Mặc Khắc cảm thấy khắp người dần tê liệt cử động khó khăn lạnh buốt vô cùng, bắt đầu bị choáng váng y cố lết tới bên giường với lấy chiếc chăn chùm lên cơ thể rồi không ngừng run rẩy.
Mặc Khắc phun ra một ngụm máu lớn, máu đã chuyển qua thành màu đen:"hộc hộc...hự..lạnh...lạnh quá...lạnh chết mất..còn rất đau nữa...phải làm sao đây... mẫu thân ơi con phải làm sao đây...thật đau khổ...mình buồn ngủ quá cơ thể chỉ cần di chuyển nhẹ thôi cũng đã khiến cho mình đau muốn chết...khó thở quá...Chắc phải bỏ cuộc thôi! sẽ chẳng có ai cứu mình đâu...".
Chợt một giọng nói vang vọng trong đầu y :"Khắc nhi!!! Khắc nhi!!! con phải cố lên! hức gắng lên con! hức con đừng bỏ cuộc hãy hít thở đi, con sẽ không sao đâu hức khắc nhi phấn chấn lên đi con...mau lên!!!!".
Mặc Khắc khẽ lẩm bẩm trong vô thức:"Mẹ? mẹ ơi!!".
-----------------1 canh giờ sau -----------------
Hàng lông mi của Mặc Khắc khẽ động đậy, hô hấp dần ổn định, y mở mắt :"Không phải chứ! rõ ràng là mình bị chúng độc rồi mà sao bây giờ lại cảm tình bình thường vậy nhỉ?".( Góc tiết lộ:" Ma Hoàn vốn đã có độc tố mạnh nhất thế gian trong người lên chất độc kia không là gì với y cả")
Đột nhiên có người có gõ cửa phòng y gọi nho nhỏ :" Thiếu gia, thiếu gia!".
Mặc Khắc nói nhỏ:" Ai vậy chứ! nghe giọng như vậy chắc là của nữ nhân!".
" Thiếu gia ơi! người có trong đó không?".
Mặc Khắc:".....".
"Nếu người không trả lời ta sẽ đẩy cửa bước vào đấy nhé!".
Tuyết Vân cười nói:" Phu nhân đây là cơ hội để người có thể dạy dỗ cho y một bài học đấy ạ!".
Đại phu nhân:" Đúng thế! giờ mà trừng phạt nó thì lão gia sẽ chẳng có lý do gì để mà trách ta!....Nào người đâu! mau đưa Mặc Khắc tới đây cho ta!".
Hai người nam nhân có thân hình hơi gầy tiến vào cửa lớn của Vạn Hoa Các
" Phu nhân có lệnh, nói ngươi mau chóng đến phủ của người, người ấy có chuyện cần hỏi!".
Mặc Khắc biết rằng đến đó sẽ có chuyện chẳng lành nhưng bây giờ không đi, hai từ an toàn cũng chẳng có chi bằng trước hết nghe lời họ thì hơn.
Đại phu nhân:" Tới rồi?".
Thế Lang với gương mặt hằm hằm bước vào:"Mẫu Thân người đừng nghĩ con không hề hay biết chuyện của mẹ Mặc Khắc, con khuyên người đừng làm những chuyện trái ý trời nữa!".
Đại phu nhân quay ngoắt qua nhìn Tuyết Vân chằm chằm, cô vội vàng lắc đầu đáp:" Không phải nô tỳ nói, nô tỳ xin thề!".
Thế Lang:"Người hãm hại mẫu thân đệ ấy, ngăn cấm không cho huynh đệ bọn con gặp nhau, người không sợ chuyện này sớm sẽ bị bại lộ khi đệ ấy biết được sẽ ra sao đây, cha và người ngoài biết được người cũng chẳng an toàn. Người không sợ báo ứng sao?. Mặc Khắc là đệ đệ con, con không muốn nhìn đệ ấy bị người dày vò nữa, mẫu thân à hãy dừng lại đi!".
Đại phu nhân bước xuống bục, tát cho Thế Lang một bạt tai thật mạnh rồi quát:" NGƯƠI CÂM MIỆNG NGAY CHO TA! Ngươi đã ngày càng hỗn hào rồi, ta nói cho ngươi biết ta không sợ trời không sợ đất càng không sợ bị tiết lộ Chu gia ta từ xưa đến nay làm bao việc ác đâu phải chịu báo ứng, tại sao đến đời ta thì phải sợ? ngươi mau làm tốt chức trách của một kẻ kế thừa gia sản đi, ta lệnh cho ngươi cấm túc một tháng mau về phòng mà kiểm điểm bản thân đi !!!".
Thế Lang ôm lấy một bên mặt thất vọng nói:"Người tát con, tại sao lúc nào người cũng đánh con vậy, con sai người dạy là phải, người sai thì sao chứ...con...KHÔNG PHỤC!!!!!!"- nói rồi y quay người dời đi
Đại phu nhân:" Thật làm ta tức chết mà!".
Tuyết Vân:" phu nhân, tên tiện chủng kia tới rồi ạ!".
Đại phu nhân ngồi chở lại ghế đáp:" Cho nó vào đi!".
Mặc Khắc bị hai nô tài kia đẩy vào trong sảnh mất thăng bằng xém ngã xuống đất, thấy Đại phu nhân ngự trên cao y ngoan ngoãn hành lễ.
Đại phu nhân :" Nghe nói ngươi đã phạm phải luật cấm thờ phụng người không nên thờ phụng!".
Mặc Khắc:" Ta chỉ là muốn báo hiếu ân sinh thành của mẫu thân!".
Đại phu nhân:" Nhưng theo quy tắc đã đề ra thì ngươi sẽ phải chịu phạt đấy !".
Mặc Khắc :"..."
Đại phu nhân nói tiếp:"Ta định lần này sẽ phạt ngươi cái gì đó nhẹ nhẹ thôi nhưng hôm nay tâm trạng ta thực sự không tốt một chút nào...rất tệ...vì thế cho nên ngươi phải trách bản thân đã chọn sai ngày để phạm tội rồi! " Dứt lời bà ra hiệu cho Tuyết Vân mang lên một cái khay bên trên đặt một con dao găm sắc nhọn và một lọ thuốc bên cạnh .
Tên hạ nhân vừa đưa Mặc Khắc tới đã đạp vào hai khớp chân của y khiến y ngã quỳ xuống đất, hai nô tài khác giữ chặt tay chân y. Tuyết Vân dâng cái khay kia lên phía trước hướng tới bên Đại phu nhân.
Bà ta nhẹ nhàng vuốt từ gò má xuống tới cằm thì nâng mặt y lên cười nham hiểm nói:" Gương mặt này quả là quá đẹp nhưng cũng thật đáng ghét, sao lại giống nàng tới vậy cơ chứ, chi bằng ta sẽ giúp ngươi hủy đi bức tranh xinh đẹp này nhé!!!" xong bà cười lớn, một tay bóp chặt lấy cằm y tay còn lại cằm lấy dao găm kia ra sức rạch một vệt dài hơi chéo một chút từ gò má cho tới dưới má, y vùng vẫy trong tuyệt vọng vì đang bị đám hạ nhân ghì chặt.
Bà ta dùng sức rạch sâu mũi dao vào mặt của Mặc Khắc, đường dao đi đến đâu máu chảy xôi xả đến đấy, bà cố tình rạch chậm để y có thể cảm nhận được cơn đau rõ ràng nhất.
Rạch xong Đại phu nhân thong thả lau tay cầm lọ thuốc mang tên Dã Tác Hàn kia lên đổ vào vết thương đang bê bết máu của Mặc Khắc khiến y đau đớn chết đi sống lại.
Đại phu nhân :" Ngươi biết đây là gì không, đây là một thứ có thể khiến cho vết sẹo này ngàn đời không thể chữa khỏi, đã vậy còn có tác dụng cướp đi mạng sống của ngươi nữa đấy!".
Tuyết Vân :" Này! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì mau đem tên nhóc này ném chở về Vạn Hoa Các đi chứ!".
"Rõ!".
Sau đó y được đưa chở về Vạn Hoa Các....
Mặc Khắc cảm thấy khắp người dần tê liệt cử động khó khăn lạnh buốt vô cùng, bắt đầu bị choáng váng y cố lết tới bên giường với lấy chiếc chăn chùm lên cơ thể rồi không ngừng run rẩy.
Mặc Khắc phun ra một ngụm máu lớn, máu đã chuyển qua thành màu đen:"hộc hộc...hự..lạnh...lạnh quá...lạnh chết mất..còn rất đau nữa...phải làm sao đây... mẫu thân ơi con phải làm sao đây...thật đau khổ...mình buồn ngủ quá cơ thể chỉ cần di chuyển nhẹ thôi cũng đã khiến cho mình đau muốn chết...khó thở quá...Chắc phải bỏ cuộc thôi! sẽ chẳng có ai cứu mình đâu...".
Chợt một giọng nói vang vọng trong đầu y :"Khắc nhi!!! Khắc nhi!!! con phải cố lên! hức gắng lên con! hức con đừng bỏ cuộc hãy hít thở đi, con sẽ không sao đâu hức khắc nhi phấn chấn lên đi con...mau lên!!!!".
Mặc Khắc khẽ lẩm bẩm trong vô thức:"Mẹ? mẹ ơi!!".
-----------------1 canh giờ sau -----------------
Hàng lông mi của Mặc Khắc khẽ động đậy, hô hấp dần ổn định, y mở mắt :"Không phải chứ! rõ ràng là mình bị chúng độc rồi mà sao bây giờ lại cảm tình bình thường vậy nhỉ?".( Góc tiết lộ:" Ma Hoàn vốn đã có độc tố mạnh nhất thế gian trong người lên chất độc kia không là gì với y cả")
Đột nhiên có người có gõ cửa phòng y gọi nho nhỏ :" Thiếu gia, thiếu gia!".
Mặc Khắc nói nhỏ:" Ai vậy chứ! nghe giọng như vậy chắc là của nữ nhân!".
" Thiếu gia ơi! người có trong đó không?".
Mặc Khắc:".....".
"Nếu người không trả lời ta sẽ đẩy cửa bước vào đấy nhé!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.