Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
Chương 134: Đang lúc ông ta tức tối
Ss Tần
22/01/2024
Thế nhưng người đứng sau Kim Thiên Lượng rất thận trọng, sau khi người đại diện bị bắt cóc đã lập tức gọi điện đến, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điện thoại di động của Kim Thiên Lượng bị hack, mười giây đã cúp máy. Khi gọi lại thì điện thoại bị khóa. Hơn nữa, đã gần một giờ trôi qua kể từ khi người đại diện bị bắt cóc, cũng không có ai đến đồn cảnh sát tìm Kim Thiên Lượng để nói cho ông ta biết về sự cố đột ngột này. Những người nổi tiếng trên mạng vẫn đang tác oai tác quái bôi nhọ, hoàn toàn không biết rằng mình sắp gặp tai họa.
Có vẻ như người đứng sau Kim Thiên Lượng nhận ra ông †a đang bị nhắm đến, nên đã bỏ rơi ông ta. Điều đó cũng chứng †ỏ rằng đăng sau những người nổi tiếng trên mạng chỉ có Kim Thiên Lượng là người giật dây.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, có lẽ vì lời nói của Sở Vũ Hiên nên cảm thấy hơi bất an, Kim Thiên Lượng lấy điện thoại di động tiện tay gọi cho một người nổi tiếng trên mạng.
Thế nhưng màn hình vẫn cứ báo đang gọi mà không có âm thanh từ đầu bên kia.
Kim Thiên Lượng cau mày, đang định gọi cho người khác, một người nổi tiếng trên mạng nào đó đến đồn cảnh sát cùng ông ta đột nhiên hoảng sợ đi tới, giơ điện thoại ra trước mặt ông ta, hạ giọng run rẩy nói: "Sếp... sếp Kim, Thanh Lộ đang livestream, cô ta... cô ta nói ông...nói ông bỏ thuốc cưỡng hiếp cô ta, còn đe dọa cô ta gài bẫy sếp Sở. Cô ta... cô ta còn có bằng chứng quay lén ông đánh cô ta. Con khốn này, ngay từ đầu cô ta đã bắt thóp ông.”
Kim Thiên Lượng có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng một hồi, theo bản năng nhìn về phía phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn Sở Vũ Hiên năm ở tầng một, cuối hành lang phía Tây.
Hành lang tối tăm, người kia đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Giống như ma quỷ trong vực sâu âm u, đang nhìn một người sắp chết, trên môi còn nở nụ cười tối tăm.
"Chúng ta nên làm gì đây... sếp Kim, Thanh Lộ sẽ không bán đứng tất cả chúng ta chứ! Chúng ta... trong nhóm của chúng ta không có cô ta, ông... ông có bao giờ nói cho cô ta biết chúng ta cấu kết để hãm hại sếp Sở không? Sếp Kim, ông nói gì đi, chúng ta nên phải làm sao đây?”
Phải làm sao? Trong đầu Kim Thiên Lượng chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Vào lúc này, mẹ nó, ai còn quan tâm các người phải làm sao?
"Thanh Lộ, con điếm chết tiệt này! Mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ giết mày!"
Kim Thiên Lượng trong nháy mắt chạy ra khỏi đội cảnh sát hình sự, Kim Thiên Lượng vừa chạy vừa gọi điện thoại, nhưng vẫn như trước, màn hình hiển thị đang gọi, ngoài ra không có phản hồi nào cả.
Lúc này ông ta mới nhận ra rằng điện thoại di động của mình có lẽ đã bị gì rồi.
Nhưng điện thoại di động của ông ta luôn ở bên người, rốt cuộc là thần tiên thần thông quảng đại ra sao mà có thể thi triển cách không như thế?
Đang lúc ông ta tức tối thì một chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng lại bên cạnh ông ta, tài xế là một thanh niên tóc vàng: "Lên xel"
Kim Thiên Lượng sửng sốt, đang không biết có phải người phía sau phái tới đón ông ta không? Ngay sau đó, cửa sau được mở ra, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra, túm lấy cổ áo ông ta, nhanh chóng kéo ông ta vào trong xe.
Lý Bân một tay bó bột, tay còn lại túm tóc Kim Thiên Lượng, cái miệng to thiếu một chiếc răng cửa cười toe toét nói: “Thăng chó, ông nội Lý của mày đã đợi rất lâu rồi.”
Vừa nói, hắn ta vừa túm lấy đầu Kim Thiên Lượng, đập mạnh vào đầu gối của mình.
Tội nghiệp sếp Kim, còn chưa kịp nhìn rõ những người này đến từ đâu đã bị đánh đến choáng váng, sau đó lại bị đập mạnh vào sau đầu, lập tức bất tỉnh, trong lúc mơ hồ ông ta nhìn thấy một người bị trói ở hàng ghế cuối cùng, trên mặt đầy vết thương, miệng dán băng keo, hình như là... cậu chủ nhà họ Cao.
"Lái xe!" Lý Bân cười ha ha nói, sau đó gọi điện cho lão Ngũ: "Anh Ngũ, đã bắt được cả hai, mang đến đâu cho anh đây?"
Lão Ngũ ở đầu bên kia nói: “Ở đây có một tòa nhà đang xây, vị trí rất tốt, tôi gửi định vị cho cậu... Nhớ đổi biển số, đổi xe giữa đường, đừng để bị cảnh sát theo dõi."
"Được! Đến ngay đây!"
Có vẻ như người đứng sau Kim Thiên Lượng nhận ra ông †a đang bị nhắm đến, nên đã bỏ rơi ông ta. Điều đó cũng chứng †ỏ rằng đăng sau những người nổi tiếng trên mạng chỉ có Kim Thiên Lượng là người giật dây.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, có lẽ vì lời nói của Sở Vũ Hiên nên cảm thấy hơi bất an, Kim Thiên Lượng lấy điện thoại di động tiện tay gọi cho một người nổi tiếng trên mạng.
Thế nhưng màn hình vẫn cứ báo đang gọi mà không có âm thanh từ đầu bên kia.
Kim Thiên Lượng cau mày, đang định gọi cho người khác, một người nổi tiếng trên mạng nào đó đến đồn cảnh sát cùng ông ta đột nhiên hoảng sợ đi tới, giơ điện thoại ra trước mặt ông ta, hạ giọng run rẩy nói: "Sếp... sếp Kim, Thanh Lộ đang livestream, cô ta... cô ta nói ông...nói ông bỏ thuốc cưỡng hiếp cô ta, còn đe dọa cô ta gài bẫy sếp Sở. Cô ta... cô ta còn có bằng chứng quay lén ông đánh cô ta. Con khốn này, ngay từ đầu cô ta đã bắt thóp ông.”
Kim Thiên Lượng có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng một hồi, theo bản năng nhìn về phía phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn Sở Vũ Hiên năm ở tầng một, cuối hành lang phía Tây.
Hành lang tối tăm, người kia đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Giống như ma quỷ trong vực sâu âm u, đang nhìn một người sắp chết, trên môi còn nở nụ cười tối tăm.
"Chúng ta nên làm gì đây... sếp Kim, Thanh Lộ sẽ không bán đứng tất cả chúng ta chứ! Chúng ta... trong nhóm của chúng ta không có cô ta, ông... ông có bao giờ nói cho cô ta biết chúng ta cấu kết để hãm hại sếp Sở không? Sếp Kim, ông nói gì đi, chúng ta nên phải làm sao đây?”
Phải làm sao? Trong đầu Kim Thiên Lượng chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Vào lúc này, mẹ nó, ai còn quan tâm các người phải làm sao?
"Thanh Lộ, con điếm chết tiệt này! Mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ giết mày!"
Kim Thiên Lượng trong nháy mắt chạy ra khỏi đội cảnh sát hình sự, Kim Thiên Lượng vừa chạy vừa gọi điện thoại, nhưng vẫn như trước, màn hình hiển thị đang gọi, ngoài ra không có phản hồi nào cả.
Lúc này ông ta mới nhận ra rằng điện thoại di động của mình có lẽ đã bị gì rồi.
Nhưng điện thoại di động của ông ta luôn ở bên người, rốt cuộc là thần tiên thần thông quảng đại ra sao mà có thể thi triển cách không như thế?
Đang lúc ông ta tức tối thì một chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng lại bên cạnh ông ta, tài xế là một thanh niên tóc vàng: "Lên xel"
Kim Thiên Lượng sửng sốt, đang không biết có phải người phía sau phái tới đón ông ta không? Ngay sau đó, cửa sau được mở ra, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra, túm lấy cổ áo ông ta, nhanh chóng kéo ông ta vào trong xe.
Lý Bân một tay bó bột, tay còn lại túm tóc Kim Thiên Lượng, cái miệng to thiếu một chiếc răng cửa cười toe toét nói: “Thăng chó, ông nội Lý của mày đã đợi rất lâu rồi.”
Vừa nói, hắn ta vừa túm lấy đầu Kim Thiên Lượng, đập mạnh vào đầu gối của mình.
Tội nghiệp sếp Kim, còn chưa kịp nhìn rõ những người này đến từ đâu đã bị đánh đến choáng váng, sau đó lại bị đập mạnh vào sau đầu, lập tức bất tỉnh, trong lúc mơ hồ ông ta nhìn thấy một người bị trói ở hàng ghế cuối cùng, trên mặt đầy vết thương, miệng dán băng keo, hình như là... cậu chủ nhà họ Cao.
"Lái xe!" Lý Bân cười ha ha nói, sau đó gọi điện cho lão Ngũ: "Anh Ngũ, đã bắt được cả hai, mang đến đâu cho anh đây?"
Lão Ngũ ở đầu bên kia nói: “Ở đây có một tòa nhà đang xây, vị trí rất tốt, tôi gửi định vị cho cậu... Nhớ đổi biển số, đổi xe giữa đường, đừng để bị cảnh sát theo dõi."
"Được! Đến ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.