Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
Chương 70: Khi nào anh về?
Ss Tần
16/01/2024
Khi thang máy đến tầng một, hai anh em sóng vai nhau đi đến bãi đậu xe, Lão Ngũ nhìn chiếc GTR của mình, sau đó nhìn xe của Sở Vũ Hiên, cười toe toét: “Đại ca, lái xe của anh đi, nào, đưa chìa khóa cho tôi.”
Sở Vũ Hiên: “Lái của cậu đi. Giống nhau cả mà”
"Thượng đế ơi! Chỉ là vỏ thôi! Xe của anh được chỉnh sửa theo cấp độ đua, tôi nghe Lão Tam nó có giá hơn 8 triệu? Để tôi thử xem!”
“Được” Sở Vũ Hiên cười nửa miệng: "Đánh một trận đi, nếu như cậu có thể thẳng tôi, tôi tặng cậu.”
Nụ cười phấn khích và mong đợi của Lão Ngũ hiện lên trên mặt, anh ta vội vàng mở cửa xe bước vào.
Sở Vũ Hiên đi vòng đến ghế phụ, vừa lên xe đã gọi điện cho Lão Tam: "Vẫn còn ở bệnh viện à2"
Lão Tam: “Ừm, tình trạng của Trần Cường vẫn như cũ, tạm thời ổn định, bác sĩ nói sau ca phẫu thuật tiếp theo sẽ có thể đưa ra kết luận.”
Sở Vũ Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trở về công ty, hai ngày tiếp đến tạm thời lái xe chở Triệu Nhã Nam”
“Ồ.." Lão Tam trả lời: “Tôi sẽ đến ngay bây giờ!
Sở Vũ Hiên đang chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy đầu bên kia lẩm bẩm: “Anh nổi hứng còn muốn kéo tôi mệt theo à? Hầu hạ xong ông bố lại hầu hạ đứa con, bây giờ lại phục vụ vợ, sau này sẽ phục vụ cháu trai...Ông bố nhà anh còn vậy vào tiền lương và tiền thưởng của tôi, ôi cái mệnh của tôi! Phật tổ ơi, người không đi làm sao? Phù hộ cho hoà thượng như con với!"
“Lão Tam, cậu chưa cúp điện thoại.”
Bầu không khí đông cứng mấy giây, bị tiếng cười gần như phát rồ của Lão Ngũ phá vỡ: “Hahahaha... Đồ ngốc chết tiệt, đại ca đang nhờ cậu bảo vệ chị dâu, tên họ Cao đó có điều không ổn”
Lão Tam: “Đại ca, tôi không biết anh có tin hay không, vừa rồi tôi thật sự nói mớ đó! Tên họ Cao đó có điều không ổn à? Tôi sẽ đi đánh anh ta trước, sau đó đưa anh ta đi gặp Phật tổi”
Sở Vũ Hiên bất lực nhéo mi tâm: "Có đôi lúc, tôi thật sự muốn giết chết hai người...”
Buổi trưa, trước cổng phía nam trường đại học Giang Đông, một chiếc GTR màu xanh đậu bên đường, ngay sau đó, một người nước ngoài tóc vàng mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa bước xuống xe.
“Đại ca, anh có chắc là tôi ăn mặc như sinh viên đại học không... Mẹ kiếp... Tôi đã 26 tuổi rồi, xấu hổ quá.”
Sở Vũ Hiên ngồi ở ghế phụ, không có ý định xuống xe, nhìn Lão Ngũ từ trên xuống dưới cười nói: “Trông cũng giống, tự tin lên... Đi thôi, vào trò chuyện vui vẻ với đồng bào của cậu đi
Lão Ngũ bĩu môi, nghịch nghịch chiếc nút trông bình thường nhưng thực ra là một chiếc camera rồi quay người bước vào trường.
Sở Vũ Hiên thả lưng ghế xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Triệu Nhã Nam gọi điện thoại tới: “Hạ Trúc muốn chấm dứt hợp đồng, tôi nhờ bộ phận pháp lý ước tính sơ bộ. Vì cô ta không gây ra ảnh hưởng đáng kể đến công ty nên số tiền bồi thường thiệt hại khoảng 30 triệu, anh thấy sao?”
“Anh nghe lời vợ anh.” Sở Vũ Hiên khẽ nói.
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó mơ hồ vang lên tiếng thở yếu ớt từ Triệu Nhã Nam, có lẽ là vì Cao Ninh và Hạ Trúc còn ở đó nên cô không nổi giận, cô lạnh lùng nói: “Sếp Sở, xin
hãy cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Sở Vũ Hiên đè nén sự thích thú, cười nói: "Bọn họ có ý gì?
“Luật sư của nhà họ Cao đến đây, nghe ý ông ta nói họ muốn giảm xuống còn 22 triệu.”
Sở Vũ Hiên im lặng, ánh mắt trầm xuống trong chốc lát, nói: "Nói với bọn họ, chuyện này đợi anh trở về sẽ giải quyết.”
Triệu Nhã Nam: “Khi nào anh về?”
“Nếu em nhớ anh thì anh sẽ về ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị Triệu Nhã Nam cắt đứt.
Sở Vũ Hiên mỉm cười, sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhän WeChat cho Lão Nhị: “Kiểm tra xem gần đây nhà họ Cao đang có liên lạc với ai, đặc biệt là Cao Chấn Thanh.”
Nếu chỉ là Cao Ninh đến công ty, có lẽ là vì yêu Hạ Trúc nên mới bất chấp nói chuyện chấm dứt hợp đồng đến cùng.
Nhưng khi luật sư của nhà họ Cao đến thì sự việc đã thay đổi.
Làm sao cha con nhà họ Cao vừa mới xin nương tay lại dám tìm đến cửa mà không có người chỉ điểm?
Theo lý mà nói thì không nên đi loanh quanh như thế mới đúng chứ?
Sở Vũ Hiên thở dài, lẩm bẩm nói: "Hy vọng là mình lo lắng thái quá, haiz... Tôi đã cho các người một con đường sống, các người đừng tìm cái chết đấy.”
Sở Vũ Hiên: “Lái của cậu đi. Giống nhau cả mà”
"Thượng đế ơi! Chỉ là vỏ thôi! Xe của anh được chỉnh sửa theo cấp độ đua, tôi nghe Lão Tam nó có giá hơn 8 triệu? Để tôi thử xem!”
“Được” Sở Vũ Hiên cười nửa miệng: "Đánh một trận đi, nếu như cậu có thể thẳng tôi, tôi tặng cậu.”
Nụ cười phấn khích và mong đợi của Lão Ngũ hiện lên trên mặt, anh ta vội vàng mở cửa xe bước vào.
Sở Vũ Hiên đi vòng đến ghế phụ, vừa lên xe đã gọi điện cho Lão Tam: "Vẫn còn ở bệnh viện à2"
Lão Tam: “Ừm, tình trạng của Trần Cường vẫn như cũ, tạm thời ổn định, bác sĩ nói sau ca phẫu thuật tiếp theo sẽ có thể đưa ra kết luận.”
Sở Vũ Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trở về công ty, hai ngày tiếp đến tạm thời lái xe chở Triệu Nhã Nam”
“Ồ.." Lão Tam trả lời: “Tôi sẽ đến ngay bây giờ!
Sở Vũ Hiên đang chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy đầu bên kia lẩm bẩm: “Anh nổi hứng còn muốn kéo tôi mệt theo à? Hầu hạ xong ông bố lại hầu hạ đứa con, bây giờ lại phục vụ vợ, sau này sẽ phục vụ cháu trai...Ông bố nhà anh còn vậy vào tiền lương và tiền thưởng của tôi, ôi cái mệnh của tôi! Phật tổ ơi, người không đi làm sao? Phù hộ cho hoà thượng như con với!"
“Lão Tam, cậu chưa cúp điện thoại.”
Bầu không khí đông cứng mấy giây, bị tiếng cười gần như phát rồ của Lão Ngũ phá vỡ: “Hahahaha... Đồ ngốc chết tiệt, đại ca đang nhờ cậu bảo vệ chị dâu, tên họ Cao đó có điều không ổn”
Lão Tam: “Đại ca, tôi không biết anh có tin hay không, vừa rồi tôi thật sự nói mớ đó! Tên họ Cao đó có điều không ổn à? Tôi sẽ đi đánh anh ta trước, sau đó đưa anh ta đi gặp Phật tổi”
Sở Vũ Hiên bất lực nhéo mi tâm: "Có đôi lúc, tôi thật sự muốn giết chết hai người...”
Buổi trưa, trước cổng phía nam trường đại học Giang Đông, một chiếc GTR màu xanh đậu bên đường, ngay sau đó, một người nước ngoài tóc vàng mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa bước xuống xe.
“Đại ca, anh có chắc là tôi ăn mặc như sinh viên đại học không... Mẹ kiếp... Tôi đã 26 tuổi rồi, xấu hổ quá.”
Sở Vũ Hiên ngồi ở ghế phụ, không có ý định xuống xe, nhìn Lão Ngũ từ trên xuống dưới cười nói: “Trông cũng giống, tự tin lên... Đi thôi, vào trò chuyện vui vẻ với đồng bào của cậu đi
Lão Ngũ bĩu môi, nghịch nghịch chiếc nút trông bình thường nhưng thực ra là một chiếc camera rồi quay người bước vào trường.
Sở Vũ Hiên thả lưng ghế xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Triệu Nhã Nam gọi điện thoại tới: “Hạ Trúc muốn chấm dứt hợp đồng, tôi nhờ bộ phận pháp lý ước tính sơ bộ. Vì cô ta không gây ra ảnh hưởng đáng kể đến công ty nên số tiền bồi thường thiệt hại khoảng 30 triệu, anh thấy sao?”
“Anh nghe lời vợ anh.” Sở Vũ Hiên khẽ nói.
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó mơ hồ vang lên tiếng thở yếu ớt từ Triệu Nhã Nam, có lẽ là vì Cao Ninh và Hạ Trúc còn ở đó nên cô không nổi giận, cô lạnh lùng nói: “Sếp Sở, xin
hãy cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Sở Vũ Hiên đè nén sự thích thú, cười nói: "Bọn họ có ý gì?
“Luật sư của nhà họ Cao đến đây, nghe ý ông ta nói họ muốn giảm xuống còn 22 triệu.”
Sở Vũ Hiên im lặng, ánh mắt trầm xuống trong chốc lát, nói: "Nói với bọn họ, chuyện này đợi anh trở về sẽ giải quyết.”
Triệu Nhã Nam: “Khi nào anh về?”
“Nếu em nhớ anh thì anh sẽ về ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị Triệu Nhã Nam cắt đứt.
Sở Vũ Hiên mỉm cười, sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhän WeChat cho Lão Nhị: “Kiểm tra xem gần đây nhà họ Cao đang có liên lạc với ai, đặc biệt là Cao Chấn Thanh.”
Nếu chỉ là Cao Ninh đến công ty, có lẽ là vì yêu Hạ Trúc nên mới bất chấp nói chuyện chấm dứt hợp đồng đến cùng.
Nhưng khi luật sư của nhà họ Cao đến thì sự việc đã thay đổi.
Làm sao cha con nhà họ Cao vừa mới xin nương tay lại dám tìm đến cửa mà không có người chỉ điểm?
Theo lý mà nói thì không nên đi loanh quanh như thế mới đúng chứ?
Sở Vũ Hiên thở dài, lẩm bẩm nói: "Hy vọng là mình lo lắng thái quá, haiz... Tôi đã cho các người một con đường sống, các người đừng tìm cái chết đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.