Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
Chương 168: Sau khi anh nói xong
Ss Tần
01/02/2024
Tám giờ sáng, Sở Vũ Hiên vừa ngủ thiếp đi trên ghế sô pha thì đột nhiên bị một tiếng rống tê tâm phế liệt đánh thức.
Còn lão Tứ đang đứng trước pho tượng Quan Nhị Gia đọc kinh thánh, anh ta chợt đứng dậy, vô thức rút thanh kiếm trên eo ra.
Tiểu Thanh cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, trong tay cầm dao làm bếp, cô ấy và lão Tứ liếc mắt nhìn nhau.
Sở Vũ Hiên nhíu chặt lông mày, giọng nói anh có hơi khàn khàn do hút thuốc lá quá nhiều suốt đêm qua: "Hắc Tử tỉnh rồi, lão Tứ, mang anh ta ra đây đi."
Sau khi anh nói xong, lão Tam vừa mặc quần áo vừa đi ra khỏi phòng ngủ, sau khi chào hỏi Sở Vũ Hiên xong, anh ta nhìn về phía Tiểu Thanh cười ngốc nghếch.
Cùng lúc đó, lão Ngũ cũng đi xuống lầu, bộ dạng chưa tỉnh ngủ của anh ta trông có vẻ hơi đáng yêu và ngốc nghếch.
Chỉ một lát sau, Hắc Tử đã bị lão Tứ kéo ra ngoài.
Con nghiện này cuối cùng cũng tỉnh táo, anh ta lần lượt nhìn Sở Vũ Hiên và những người khác, trong đầu anh ta cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, mất một lúc lâu, rốt cuộc anh ta cũng đã chắp vá những ký ức còn sót lại tầm bảy đến tám phần, anh ta cười khổ thở dài: 'Khá lắm! Các người thật sự rất tàn nhãn, tối hôm qua nhóm của tôi có hơn 50 người, tất cả họ đều biến mất? Sở Vũ Hiên, tôi thực sự đã nhìn nhầm anh rồi! Trâu bò, mẹ nó, thực sự rất trâu bòI"
Dù sao thì cũng là người "Gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng”, có được thành tựu của ngày hôm nay, bản lĩnh thực sự phi thường, ngay cả khi đang ở trong tình thế hiện tại, Hắc Tử cũng dường như không quá sợ hãi, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để trêu chọc một vài người: "Cô nhóc, kỹ năng bản tỉa của cô thật sự rất tốt! Chậc chậc, tối qua, tôi thực sự đã học được thêm nhiều kiến thức!... Này, trong tay anh có một cây kiếm khá tốt đấy, anh có thể lấy cho tôi một cái khi có thời gian được không... Anh bạn khổng lồ này, cú đấm sấm sét, tôi sẽ nhớ kỹ anh, ha ha ha... Sở Vũ Hiên, nếu tôi có vài người anh em như thế này, toàn bộ Giang Thành này đều phải mang họ của tôi!"
Sở Vũ Hiên cũng không hề tức giận hay bực bội, anh ra hiệu bảo lão Tứ cởi trói cho Hắc Tử, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá rồi ném cho Hắc Tử một điếu, anh cũng ngậm một điều vào khóe miệng mình, sau khi châm lửa xong, anh nói: "Trước tiên, tôi sẽ hỏi anh một câu, anh còn nhớ người mà anh đã nói vào tối qua không?”
Hắc Tử duỗi tay, ý của anh ta là muốn Sở Vũ Hiên đưa bật lửa cho mình, sau khi châm lửa rồi hít một hơi thật sâu thì anh ta mới nói: "Nhớ chứ, Đông Tử đó, tôi không hề nói dối anh, người mà cha anh đang tìm chính là người đó."
Sở Vũ Hiên tiếp tục hỏi: "Vậy anh có nói cho anh ta biết là Sở Môn đang tìm anh ta hay không?”
Hắc Tử cười khổ: "Này, ngày hôm qua... Không, hôm trước tôi mới biết là các anh đang tìm anh ta, tối hôm qua anh cũng quậy tung nóc nhà tôi mà, làm sao mà tôi có thời gian để nói cho anh ta biết? Hơn nữa, tôi và anh ta cũng không hề có giao tình gì, nếu có thì chỉ là mối quan hệ giữa người mua và người bán mà thôi, người trong giới giang hồ đều có một đạo lý chính là "Đừng lắm miệng”, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc làm của tôi, tôi cần gì phải nói cho anh ta biết về những điều đó chứ?”
Nói đến đây, Hắc Tử hơi khựng lại một chút, anh ta mỉm cười nói: "Người anh em, rốt cuộc thì Đông Tử này đã làm gì vậy? Đào mộ tổ của Sở Môn các người à? Anh ta rất quan trọng đối với Sở Môn các người hả. Tối hôm qua, vì đang ở tình thế cấp bách cho nên tôi mới lấy anh ta ra, không ngờ lại rất hữu dụng, ha ha..."
Sở Vũ Hiên cũng không muốn giải thích: "Đừng nói nhảm, làm giao dịch đi."
Hắc Tử nhún nhún vai: "Tôi biết, anh muốn tôi hẹn gặp Đông Tử ra ngoài mà, chúng ta bàn luận về điều kiện đi, anh cũng không thể để cho tôi làm việc phí công vô ích đâu đúng không?”
Sở Vũ Hiên nhếch môi nói: "Nếu vậy thì sao anh không nhắc tới đi?"
Hắc Tử ngẫm nghĩ một lúc và nói: "Chuyện tối hôm qua lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tôi gây phiền phức, e rằng lúc này, tài khoản ngân hàng của tôi cũng đã bị đóng băng rồi cũng nên? Ôi, anh làm thế này là đang khiến tôi không thể nào ở lại Giang Thành nữa! Nếu không thì... Anh cho tôi hai hoặc ba trăm triệu đi, sau này tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở nước ngoài được không? Này, Sở Môn của các người có sản nghiệp kếch xù, anh sẽ không keo kiệt đến mức không nỡ bỏ ra một ít tiền như vậy đúng không? Thực sự không được thì bảo cha anh đến đàm phán với tôi thôi.”
Nụ cười trên mặt Sở Vũ Hiên dần dần tiêu tan, anh lạnh lùng nói: "Nhắc nhở anh một chút, tôi lựa chọn giao dịch với anh chỉ vì tôi muốn tránh khỏi một ít phiền phức mà thôi... Nếu như đã biết anh ta là ai, tôi cũng không sợ sẽ không tìm thấy anh ta, chẳng qua là tôi sẽ phải lãng phí thời gian vài ngày, anh có hiểu ý của tôi không?"
Đây cũng là lý do vì sao Sở Vũ Hiên giữ lại Hắc Tử, dù sao thì bây giờ Tô Đông cũng là người buôn bán ma túy, để làm được như vậy, không chỉ hành tung bí ẩn mà sự sự cảnh giác của anh ta cũng cực kỳ cao, lợi dụng Hắc Tử để câu anh ta ra ngoài sẽ bớt đi nhiều phiền phức, nếu anh tự mình tìm kiếm, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức.
Hơn nữa, bây giờ Sở Trì Khanh đang giăng lưới khắp nơi, nói không chừng có lẽ Tô Đông cũng đã nhận được tin tức, tốt nhất là mau chóng động thủ càng sớm càng tốt, để quá lâu sẽ nảy sinh biến cố.
Hắc Tử hút hai hơi thuốc và cau mày: "Vậy là tôi không còn sự lựa chọn nào khác? Phải làm việc miễn phí cho anh sao?”
Sở Vũ Hiên: "10 triệu."
"Ha ha..." Hắc Tử búng tàn thuốc, trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên nói: "Họ Sở kia, đừng tưởng rằng tôi thật sự không có não, chờ đến khi bắt được Tô Đông, anh sẽ thả tôi đi ư? Hử..."
Sở Vũ Hiên: "Anh cũng nói anh không còn sự lựa chọn nào khác, hoặc là tin tôi, sau khi chuyện này thành công, anh cầm 10 triệu cao chạy xa bay, hoặc là, bây giờ tôi lập tức tiễn anh một đoạn đường."
Hắc Tử im lặng một lúc lâu, cho đến khi hút xong một điếu thuốc, anh ta mới trầm giọng: "Cho tôi gặp lão Ngải một chút."
Sở Vũ Hiên liếc mắt nhìn lão Tam, ngay sau đó, lão Tam lập tức kéo Ngải Đạt Cảnh đang hấp hối đi ra.
Hắc Tử sững sờ một lúc: "Mẹ kiếp, suýt chút nữa là nhận không ra rồi, đánh đến mức sưng như đầu heo... Sở Vũ Hiên, từ giờ trở đi, đừng chạm vào lão Ngải, tôi hứa với anh, tối nay tôi sẽ hẹn Đông Tử ra ngoài, với bản lĩnh các anh em của anh, không khó để bắt được anh ta... Sau khi mọi chuyện thành công anh hãy thả tôi và lão Ngải đi, tôi sẽ đưa anh số tài khoản ngân hàng, một lát sau anh có thể chuyển một nửa số tiền vào đó, sau đó, anh hãy chuẩn bị cho tôi một chiếc thuyền, tôi phải tận mắt nhìn thấy anh làm hai việc này!"
Sở Vũ Hiên cười khế rồi đồng ý: "Được rồi, bây giờ chúng ta hãy di chuyển đến bến tàu Nam Loan, vừa vặn tôi cũng có một chiếc thuyền ở đó, một lát nữa sẽ dẫn anh đến đó xem."
Hắc Tử: "Sở Vũ Hiên, tốt nhất là anh nên tuân thủ lời hứa, nếu không dù có làm quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Sở Vũ Hiên bất lực: "Tôi thề, tôi, Sở Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không chạm vào một cọng lông của các người, tin tôi đi. Hắc Tử, suy cho cùng, hai chúng ta cũng không có thù oán gì, người của anh chém tôi bốn nhát, tôi đột kích vào nhà anh, chúng ta huề nhau, bây giờ anh còn bận bịu giúp đỡ tôi, tại sao tôi lại có thể giết anh chứ? Mười triệu đối với tôi thực sự chỉ là một số tiền nhỏ, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà anh chỉ xứng đáng với cái giá này, tôi sẽ không cho thêm."
Hắc Tử nửa tin nửa ngờ, nhưng dựa trên tình thế hiện tại, anh ta thực sự không được lựa chọn mà chỉ có cầu mong ngóng trông Sở Vũ Hiên sẽ là người coi trọng chữ tín.
"Nói nghe xem, tối nay anh sẽ làm cách nào để có thể hẹn anh ta ra ngoài vậy?" Sở Vũ Hiên hỏi.
"Dễ thôi." Hắc Tử cầm hộp thuốc lá của Sở Vũ Hiên lên, tự mình châm một điếu: "Đông Tử chỉ có thể coi là một trung gian trong giới ma túy thôi, tôi đã lấy hàng ở chỗ anh ta nhiều năm, mỗi lần tôi lấy ít nhất 100 cân, sau khi tôi nhận được, ngoài việc sử dụng cho riêng mình, tôi còn đưa hàng cho một số hộp đêm, trong số khách hàng đó sẽ có một vài ngôi sao, ha ha, kiếm một chút tiền để tiêu vặt đó mà... Cho nên, ở một phương diện nào đó, anh ta cũng được coi là nhà trên của tôi, chỉ cần tôi nói muốn lấy hàng, muốn gặp anh ta cũng không phải là chuyện khó."
Sở Vũ Hiên trầm ngâm: "Quán bar M.J cũng được xem là địa bàn của anh, đêm hôm qua xảy ra động tĩnh lớn như vậy, anh ta chắc chắn sẽ biết là đã có chuyện xảy ra với anh, phỏng chừng cũng khó gặp, anh hãy nghĩ ra chiêu khác đi."
Hắc Tử mỉm cười nói: "Yên tâm đi, họ có gián điệp ở trong nhà nước, chỉ cần họ thăm dò và biết được tôi không rơi vào tay cảnh sát, họ sẽ không nghỉ ngờ tôi, còn về chuyện xảy ra vào tối qua, tôi chỉ cần tùy tiện bịa ra một lý do với anh ta là được... Tôi mua hàng từ một trăm cân, anh ta có thể chống lại sự cám dỗ lớn như vậy không? Chỉ cần cẩn thận một chút, dẫn theo nhiều người đi cùng, lựa chọn một điểm giao dịch thuận tiện cho việc chạy trốn mà thôi."
Sở Vũ Hiên vẫn có hơi lo lắng: "Anh có thể đảm bảo anh ta sẽ tự mình đến điểm hẹn không?"
Hắc Tử mỉm cười lắc đầu: "Anh thực sự không có một chút hiểu biết gì về cái nghề này, với một số lượng lớn như vậy, anh ta làm sao có thể yên tâm để một nhân vật nhỏ đi giao dịch được? Anh cho rằng anh ta là loại trung gian lớn ở Mexico, thuộc hạ dưới trướng đều là tinh binh hãn tướng sao?”
Lão Ngũ:...
Anh ta đang khoe khoang quê hương chất phác của lão Ngũ à?
Sau khi cân nhắc suy nghĩ kỹ lại, Sở Vũ Hiên dặn dò mấy anh em: "Ba người các cậu, còn có Tiểu Thanh, tối nay cùng Hắc Tử đi đến điểm hẹn, Tô Đông đó chắc chắn sẽ biết tôi nên tôi không tiện lộ diện, nếu không sẽ dọa anh ta sợ."
Còn lão Tứ đang đứng trước pho tượng Quan Nhị Gia đọc kinh thánh, anh ta chợt đứng dậy, vô thức rút thanh kiếm trên eo ra.
Tiểu Thanh cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, trong tay cầm dao làm bếp, cô ấy và lão Tứ liếc mắt nhìn nhau.
Sở Vũ Hiên nhíu chặt lông mày, giọng nói anh có hơi khàn khàn do hút thuốc lá quá nhiều suốt đêm qua: "Hắc Tử tỉnh rồi, lão Tứ, mang anh ta ra đây đi."
Sau khi anh nói xong, lão Tam vừa mặc quần áo vừa đi ra khỏi phòng ngủ, sau khi chào hỏi Sở Vũ Hiên xong, anh ta nhìn về phía Tiểu Thanh cười ngốc nghếch.
Cùng lúc đó, lão Ngũ cũng đi xuống lầu, bộ dạng chưa tỉnh ngủ của anh ta trông có vẻ hơi đáng yêu và ngốc nghếch.
Chỉ một lát sau, Hắc Tử đã bị lão Tứ kéo ra ngoài.
Con nghiện này cuối cùng cũng tỉnh táo, anh ta lần lượt nhìn Sở Vũ Hiên và những người khác, trong đầu anh ta cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, mất một lúc lâu, rốt cuộc anh ta cũng đã chắp vá những ký ức còn sót lại tầm bảy đến tám phần, anh ta cười khổ thở dài: 'Khá lắm! Các người thật sự rất tàn nhãn, tối hôm qua nhóm của tôi có hơn 50 người, tất cả họ đều biến mất? Sở Vũ Hiên, tôi thực sự đã nhìn nhầm anh rồi! Trâu bò, mẹ nó, thực sự rất trâu bòI"
Dù sao thì cũng là người "Gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng”, có được thành tựu của ngày hôm nay, bản lĩnh thực sự phi thường, ngay cả khi đang ở trong tình thế hiện tại, Hắc Tử cũng dường như không quá sợ hãi, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để trêu chọc một vài người: "Cô nhóc, kỹ năng bản tỉa của cô thật sự rất tốt! Chậc chậc, tối qua, tôi thực sự đã học được thêm nhiều kiến thức!... Này, trong tay anh có một cây kiếm khá tốt đấy, anh có thể lấy cho tôi một cái khi có thời gian được không... Anh bạn khổng lồ này, cú đấm sấm sét, tôi sẽ nhớ kỹ anh, ha ha ha... Sở Vũ Hiên, nếu tôi có vài người anh em như thế này, toàn bộ Giang Thành này đều phải mang họ của tôi!"
Sở Vũ Hiên cũng không hề tức giận hay bực bội, anh ra hiệu bảo lão Tứ cởi trói cho Hắc Tử, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá rồi ném cho Hắc Tử một điếu, anh cũng ngậm một điều vào khóe miệng mình, sau khi châm lửa xong, anh nói: "Trước tiên, tôi sẽ hỏi anh một câu, anh còn nhớ người mà anh đã nói vào tối qua không?”
Hắc Tử duỗi tay, ý của anh ta là muốn Sở Vũ Hiên đưa bật lửa cho mình, sau khi châm lửa rồi hít một hơi thật sâu thì anh ta mới nói: "Nhớ chứ, Đông Tử đó, tôi không hề nói dối anh, người mà cha anh đang tìm chính là người đó."
Sở Vũ Hiên tiếp tục hỏi: "Vậy anh có nói cho anh ta biết là Sở Môn đang tìm anh ta hay không?”
Hắc Tử cười khổ: "Này, ngày hôm qua... Không, hôm trước tôi mới biết là các anh đang tìm anh ta, tối hôm qua anh cũng quậy tung nóc nhà tôi mà, làm sao mà tôi có thời gian để nói cho anh ta biết? Hơn nữa, tôi và anh ta cũng không hề có giao tình gì, nếu có thì chỉ là mối quan hệ giữa người mua và người bán mà thôi, người trong giới giang hồ đều có một đạo lý chính là "Đừng lắm miệng”, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc làm của tôi, tôi cần gì phải nói cho anh ta biết về những điều đó chứ?”
Nói đến đây, Hắc Tử hơi khựng lại một chút, anh ta mỉm cười nói: "Người anh em, rốt cuộc thì Đông Tử này đã làm gì vậy? Đào mộ tổ của Sở Môn các người à? Anh ta rất quan trọng đối với Sở Môn các người hả. Tối hôm qua, vì đang ở tình thế cấp bách cho nên tôi mới lấy anh ta ra, không ngờ lại rất hữu dụng, ha ha..."
Sở Vũ Hiên cũng không muốn giải thích: "Đừng nói nhảm, làm giao dịch đi."
Hắc Tử nhún nhún vai: "Tôi biết, anh muốn tôi hẹn gặp Đông Tử ra ngoài mà, chúng ta bàn luận về điều kiện đi, anh cũng không thể để cho tôi làm việc phí công vô ích đâu đúng không?”
Sở Vũ Hiên nhếch môi nói: "Nếu vậy thì sao anh không nhắc tới đi?"
Hắc Tử ngẫm nghĩ một lúc và nói: "Chuyện tối hôm qua lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tôi gây phiền phức, e rằng lúc này, tài khoản ngân hàng của tôi cũng đã bị đóng băng rồi cũng nên? Ôi, anh làm thế này là đang khiến tôi không thể nào ở lại Giang Thành nữa! Nếu không thì... Anh cho tôi hai hoặc ba trăm triệu đi, sau này tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở nước ngoài được không? Này, Sở Môn của các người có sản nghiệp kếch xù, anh sẽ không keo kiệt đến mức không nỡ bỏ ra một ít tiền như vậy đúng không? Thực sự không được thì bảo cha anh đến đàm phán với tôi thôi.”
Nụ cười trên mặt Sở Vũ Hiên dần dần tiêu tan, anh lạnh lùng nói: "Nhắc nhở anh một chút, tôi lựa chọn giao dịch với anh chỉ vì tôi muốn tránh khỏi một ít phiền phức mà thôi... Nếu như đã biết anh ta là ai, tôi cũng không sợ sẽ không tìm thấy anh ta, chẳng qua là tôi sẽ phải lãng phí thời gian vài ngày, anh có hiểu ý của tôi không?"
Đây cũng là lý do vì sao Sở Vũ Hiên giữ lại Hắc Tử, dù sao thì bây giờ Tô Đông cũng là người buôn bán ma túy, để làm được như vậy, không chỉ hành tung bí ẩn mà sự sự cảnh giác của anh ta cũng cực kỳ cao, lợi dụng Hắc Tử để câu anh ta ra ngoài sẽ bớt đi nhiều phiền phức, nếu anh tự mình tìm kiếm, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức.
Hơn nữa, bây giờ Sở Trì Khanh đang giăng lưới khắp nơi, nói không chừng có lẽ Tô Đông cũng đã nhận được tin tức, tốt nhất là mau chóng động thủ càng sớm càng tốt, để quá lâu sẽ nảy sinh biến cố.
Hắc Tử hút hai hơi thuốc và cau mày: "Vậy là tôi không còn sự lựa chọn nào khác? Phải làm việc miễn phí cho anh sao?”
Sở Vũ Hiên: "10 triệu."
"Ha ha..." Hắc Tử búng tàn thuốc, trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên nói: "Họ Sở kia, đừng tưởng rằng tôi thật sự không có não, chờ đến khi bắt được Tô Đông, anh sẽ thả tôi đi ư? Hử..."
Sở Vũ Hiên: "Anh cũng nói anh không còn sự lựa chọn nào khác, hoặc là tin tôi, sau khi chuyện này thành công, anh cầm 10 triệu cao chạy xa bay, hoặc là, bây giờ tôi lập tức tiễn anh một đoạn đường."
Hắc Tử im lặng một lúc lâu, cho đến khi hút xong một điếu thuốc, anh ta mới trầm giọng: "Cho tôi gặp lão Ngải một chút."
Sở Vũ Hiên liếc mắt nhìn lão Tam, ngay sau đó, lão Tam lập tức kéo Ngải Đạt Cảnh đang hấp hối đi ra.
Hắc Tử sững sờ một lúc: "Mẹ kiếp, suýt chút nữa là nhận không ra rồi, đánh đến mức sưng như đầu heo... Sở Vũ Hiên, từ giờ trở đi, đừng chạm vào lão Ngải, tôi hứa với anh, tối nay tôi sẽ hẹn Đông Tử ra ngoài, với bản lĩnh các anh em của anh, không khó để bắt được anh ta... Sau khi mọi chuyện thành công anh hãy thả tôi và lão Ngải đi, tôi sẽ đưa anh số tài khoản ngân hàng, một lát sau anh có thể chuyển một nửa số tiền vào đó, sau đó, anh hãy chuẩn bị cho tôi một chiếc thuyền, tôi phải tận mắt nhìn thấy anh làm hai việc này!"
Sở Vũ Hiên cười khế rồi đồng ý: "Được rồi, bây giờ chúng ta hãy di chuyển đến bến tàu Nam Loan, vừa vặn tôi cũng có một chiếc thuyền ở đó, một lát nữa sẽ dẫn anh đến đó xem."
Hắc Tử: "Sở Vũ Hiên, tốt nhất là anh nên tuân thủ lời hứa, nếu không dù có làm quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Sở Vũ Hiên bất lực: "Tôi thề, tôi, Sở Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không chạm vào một cọng lông của các người, tin tôi đi. Hắc Tử, suy cho cùng, hai chúng ta cũng không có thù oán gì, người của anh chém tôi bốn nhát, tôi đột kích vào nhà anh, chúng ta huề nhau, bây giờ anh còn bận bịu giúp đỡ tôi, tại sao tôi lại có thể giết anh chứ? Mười triệu đối với tôi thực sự chỉ là một số tiền nhỏ, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà anh chỉ xứng đáng với cái giá này, tôi sẽ không cho thêm."
Hắc Tử nửa tin nửa ngờ, nhưng dựa trên tình thế hiện tại, anh ta thực sự không được lựa chọn mà chỉ có cầu mong ngóng trông Sở Vũ Hiên sẽ là người coi trọng chữ tín.
"Nói nghe xem, tối nay anh sẽ làm cách nào để có thể hẹn anh ta ra ngoài vậy?" Sở Vũ Hiên hỏi.
"Dễ thôi." Hắc Tử cầm hộp thuốc lá của Sở Vũ Hiên lên, tự mình châm một điếu: "Đông Tử chỉ có thể coi là một trung gian trong giới ma túy thôi, tôi đã lấy hàng ở chỗ anh ta nhiều năm, mỗi lần tôi lấy ít nhất 100 cân, sau khi tôi nhận được, ngoài việc sử dụng cho riêng mình, tôi còn đưa hàng cho một số hộp đêm, trong số khách hàng đó sẽ có một vài ngôi sao, ha ha, kiếm một chút tiền để tiêu vặt đó mà... Cho nên, ở một phương diện nào đó, anh ta cũng được coi là nhà trên của tôi, chỉ cần tôi nói muốn lấy hàng, muốn gặp anh ta cũng không phải là chuyện khó."
Sở Vũ Hiên trầm ngâm: "Quán bar M.J cũng được xem là địa bàn của anh, đêm hôm qua xảy ra động tĩnh lớn như vậy, anh ta chắc chắn sẽ biết là đã có chuyện xảy ra với anh, phỏng chừng cũng khó gặp, anh hãy nghĩ ra chiêu khác đi."
Hắc Tử mỉm cười nói: "Yên tâm đi, họ có gián điệp ở trong nhà nước, chỉ cần họ thăm dò và biết được tôi không rơi vào tay cảnh sát, họ sẽ không nghỉ ngờ tôi, còn về chuyện xảy ra vào tối qua, tôi chỉ cần tùy tiện bịa ra một lý do với anh ta là được... Tôi mua hàng từ một trăm cân, anh ta có thể chống lại sự cám dỗ lớn như vậy không? Chỉ cần cẩn thận một chút, dẫn theo nhiều người đi cùng, lựa chọn một điểm giao dịch thuận tiện cho việc chạy trốn mà thôi."
Sở Vũ Hiên vẫn có hơi lo lắng: "Anh có thể đảm bảo anh ta sẽ tự mình đến điểm hẹn không?"
Hắc Tử mỉm cười lắc đầu: "Anh thực sự không có một chút hiểu biết gì về cái nghề này, với một số lượng lớn như vậy, anh ta làm sao có thể yên tâm để một nhân vật nhỏ đi giao dịch được? Anh cho rằng anh ta là loại trung gian lớn ở Mexico, thuộc hạ dưới trướng đều là tinh binh hãn tướng sao?”
Lão Ngũ:...
Anh ta đang khoe khoang quê hương chất phác của lão Ngũ à?
Sau khi cân nhắc suy nghĩ kỹ lại, Sở Vũ Hiên dặn dò mấy anh em: "Ba người các cậu, còn có Tiểu Thanh, tối nay cùng Hắc Tử đi đến điểm hẹn, Tô Đông đó chắc chắn sẽ biết tôi nên tôi không tiện lộ diện, nếu không sẽ dọa anh ta sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.