Chương 152
Thủy Sắc Thiên Thanh
11/05/2021
LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 152
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Ngày đó, Thành Kiến Quốc khi rời khỏi Hoa Sách thì tâm trạng vẫn rất tốt. Nếu luật sư Khương quá mức từ bi, đồng ý xử lý vấn đề nhận nuôi đứa trẻ thì gã bị mắng mấy câu không xứng có con lại có đáng gì. Giải quyết xong vấn đề khó khăn là được.
Vì thế Thành Kiến Quốc đã mấy hôm không liên hệ với vợ Lưu Lệ Phương còn phá lệ gọi đi một cuộc. Vẫn là kiểu cũ, hai người vừa mở miệng chính là một trận chửi rủa lẫn nhau, tuy nhiên cuối cùng Thành Kiến Quốc vẫn đắc ý dào dạt mà nói tin tốt ấy cho đối phương.
- Cô còn muốn đẩy nha đầu kia cho tôi. Ha, tôi nói cô biết, cô nằm mơ. Tới lúc đó cô vì ngược đãi đứa nhỏ mà bị giải trừ quan hệ nhận nuôi thì chờ mà ăn cơm tù đi. – Thành Kiến Quốc châm chọc nói.
Lưu Lệ Phương cũng không chịu yếu thế:
- Tôi ngược đãi đứa nhỏ? Có chứng cứ gì chứng minh tôi ngược đãi đứa nhỏ? Thành Kiến Quốc, tôi nói cho anh biết, nếu tôi khăng khăng khẳng định anh cũng có phần thì anh chạy không thoát đâu. Chẳng phải anh cũng một lòng trông mong vứt bỏ nó sao? Có tư cách gì mà nói tôi?
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều. Hai người tranh luận không ra được kết quả gì. Sau khi cho nhau một bụng tức thì cuối cùng hậm hực cúp điện thoại.
Cả hai đều nghĩ chờ chuyện này kết thúc sẽ lặng lẽ ly hôn, sau đó tới chết không gặp lại.
Chỉ tiếc, hai kẻ thề chết không gặp ấy, chưa được mấy hôm đã bị mời vào cùng một cục cảnh sát uống trà.
Lưu Lệ Phương lúc đánh đứa bé thì rất uy phong, nhưng vừa gặp cảnh sát đã thành thật như chim cút. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta đến nơi này, vừa bước vào đã ngồi yên lặng, kêu gì làm nấy, hỏi gì đáp nấy, vẻ gai góc trước kia giờ chẳng còn lại chút gì.
Không lâu sau, Thành Kiến Quốc cũng bị đưa đến. Hai người không rõ nguyên nhân, rối rít hỏi: “Đồng chí cảnh sát, đây... đây là tìm chúng tôi đến để làm gì?”
Cảnh sát nghiêm mặt liếc một cái: “Trong lòng mấy người không biết sao?”
Tim cả hai đánh thịch một tiếng. Bọn họ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, chỉ trừ một chuyện...
Đôi vợ chồng trước còn muốn ly hôn, lúc này lại rất ăn ý, đồng loạt giả ngu nói: “Bọn tôi thật sự không biết.”
Cảnh sát nói rõ: “Có đơn vị tố giác với chúng tôi hai người ngược đãi trẻ em. Sau khi xác minh, xác nhận tình huống là thật.”
Vì thế, Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương thật sự đúng như lời bọn họ nói lúc trước, cùng nhau bị nhốt mười lăm ngày.
Đứa bé giờ xem như ở lại nhà Khương Vu và Thẩm Mộ. Hai cô cũng không hỏi cha mẹ nuôi đặt cho em tên gì mà trực tiếp thuận miệng kêu bằng biệt danh Thẩm Mộ vô tình gọi trước đó: bé Ngoan.
- Bé Ngoan, sáng con muốn ăn gì?
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm thời tiết rất đẹp. Thẩm Mộ bước vào phòng ngủ của đứa bé, vỗ nhẹ để em rời giường, sau đó xoay người đi kéo màn.
“Xoạch” một tiếng, ánh mặt trời ấm áp tràn vào, chiếu lên người cô bé nóng hầm hập. Em nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt bên giường, đã gần mười giờ.
Cô bé đột nhiên cảm thấy lo sợ. Trước giờ ở nhà, em không dám ngủ lâu như vậy. Nếu dậy hơi muộn một chút là sẽ bị mẹ túm thẳng từ trên giường xuống.
“Ngủ, ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ. Đời trước mày là heo sao?”
Lời quở trách mấy hôm trước vẫn còn quanh quẩn bên tai. Gương mặt cô bé trắng bệch. Em vội tuột xuống giường, bắt đầu luống cuống chân tay gấp chăn.
Thẩm Mộ nghe được động tĩnh sau lưng, vừa xoay người đã sửng sốt. Mình lúc sáu tuổi đã biết làm những việc này sao?
Đáp án là: Không.
Thẩm Mộ đang định bước đến giúp một tay, nào ngờ vừa mới đụng vào góc chăn, đứa bé đã lập tức thành thật đứng nghiêm, như vừa làm sai chuyện gì động trời, lẩm bẩm nói với Thẩm Mộ: “Xin lỗi dì, con dậy muộn. Ngày mai con nhất định sẽ thức sớm hơn.”
Thẩm Mộ vừa buồn cười lại vừa đau lòng: “Ngoan, sao con lại xin lỗi?”
- Con... con dậy muộn nha. – Cô nhóc cúi đầu.
Thẩm Mộ cười, vươn tay bế cô bé rồi thơm lên mặt em: “Trong nhà chúng ta ấy, là trẻ con đang tuổi lớn, phải ngủ nhiều mới đúng. Bé Ngoan làm rất tốt, vì sao phải xin lỗi?”
Cô nhóc ngẩn người, không biết nên nói gì.
- Hơn nữa bé Ngoan cũng không phải người dậy trễ nhất đâu. – Nói xong, Thẩm Mộ ôm đứa bé, mặc kệ giường đệm mới gấp được một nửa, bước thẳng ra ngoài, đi đến phòng ngủ của mình cùng Khương Vu.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trên chiếc giường lớn mềm mại chiếm hơn nửa không gian phòng là Khương Vu đang vùi mình trong chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt, mắt nhắm chặt, thở thật đều.
Thẩm Mộ đặt cô nhóc xuống. Hai người một lớn một nhỏ rón rén đến bên mép giường.
- Bé heo. – Thẩm Mộ vừa gọi vừa chọc chọc chóp mũi Khương Vu.
Bé con đứng bên nhìn, cảm thấy những gì trước mắt thật quá ngạc nhiên.
Heo hẳn là lời dùng để chửi mắng người khác mới đúng. Bởi vì mẹ em vẫn luôn mắng em là heo. Đời này là heo, đời trước cũng là heo. Ăn như heo, ngủ như heo. Mặc cho ai bị mắng như vậy cũng sẽ không cho rằng heo là lời gì hay.
Nhưng vừa rồi dì Thẩm Mộ cũng nói dì Khương Vu đang ngủ là bé heo, mà ánh mắt dì rất dịu dàng, động tác trên tay cũng thật nhẹ, khiến chữ heo này nghe vào tai cũng có ý nghĩa khác hẳn.
Cô nhóc ghé vào mép giường, đầu tiên là nhìn Thẩm Mộ, sau đó lại quan sát mặt Khương Vu.
Dì này cũng thật đẹp quá. Lông mi dài ơi là dài, giống hệt búp bê Barbie, món đồ chơi duy nhất em có. Cô nhóc bất giác cũng muốn bắt chước Thẩm Mộ mà duỗi tay chạm vào, nhưng em vẫn nhát gan, tay đưa đến một nửa đã vội rụt lại. Em không dám làm chuyện quá suồng sã, sợ chọc đối phương không vui.
Thẩm Mộ nhìn bộ dạng cẩn thận của cô nhóc, trực tiếp nắm lấy bàn tay em, đưa đến sờ nhẹ lên mũi Khương Vu.
- Bé heo dậy đi, bé Ngoan cũng tới nhìn em rồi này.
Bé con có phần ngượng ngùng, xoay người định trốn vào lòng Thẩm Mộ.
Thật ra lúc Thẩm Mộ trêu thì Khương Vu cũng đã tỉnh. Cô vẫn luôn nhắm mắt, đúng lúc này đột nhiên mở bừng, cả người nhào qua, vung tay giả làm lão hổ, túm lấy một lớn một nhỏ đối diện.
- Là ai quấy rầy ta ngủ? Ta muốn ăn các ngươi. – Khương Vu dù có giả vờ hung ác thì trong mắt người khác cũng chỉ như mèo con dựng lông.
Cô nhóc thoạt tiên là giật mình, sau đó bị trêu đến cười khanh khách. Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vu cùng Thẩm Mộ nghe được tiếng cười ngây thơ, hoạt bát như vậy của em. Trong phòng nháy mắt ngập tràn vui vẻ, ấm cúng.
Cảm giác này thật sự quá tốt. Khương Vu cảm thấy tim mình như được lấp đầy. Cô thật sự không cách nào diễn tả được cảm xúc ấy, khi vừa mở mắt đã thấy Thẩm Mộ cùng bé Ngoan xuất hiện ngay bên cạnh.
Thế giới hai người đúng là rất tốt, rất ngọt ngào, Khương Vu hưởng thụ cả đời cũng sẽ không chán. Nhưng khi ba người tạo thành một mái ấm thì sự rung động đó cũng không gì có thể thay thế được.
- Bé heo biến thành lão hổ. Lão hổ tỉnh rồi, chúng ta chạy mau. – Thẩm Mộ khoa trương mà nắm tay bé con ù chạy. Khương Vu cũng rất phối hợp đuổi theo sau. Trong phòng ngập tràn tiếng cười nói rộn ràng, đây chắc chắn sẽ là một cuối tuần rất vui vẻ.
Cười đủ, chơi xong, Khương Vu dẫn cô nhóc đi rửa mặt, thắt tóc, còn Thẩm Mộ làm bữa sáng cho ba người.
Trứng chiên, sữa bò, salad tươi ngon. Vì có trẻ con nên để cân bằng dinh dưỡng, Thẩm Mộ còn cố ý rửa thêm một mớ dâu tây.
Chờ đến khi Thẩm Mộ chuẩn bị xong hết thảy, dọn ra bàn thì Khương Vu bên kia cũng đã thắt xong bím tóc cho cô nhóc.
Bản thân Khương Vu trước giờ vẫn luôn để tóc kiểu đơn giản nhất. Hoặc là cột đuôi ngựa, hoặc là xõa qua vai. Ngoài ra không còn kiểu gì đặc biệt. Chỉ khi Thẩm Mộ báo trước sẽ hẹn hò vào lúc nào thì ngẫu nhiên Khương Vu mới tỉ mỉ ăn diện một phen. Còn bình thường, cô đều giữ phong cách đơn giản phù hợp với nghề nghiệp bản thân.
Lần trước khi đón Thẩm Xán đến, Thẩm Mộ cũng đã rất ngạc nhiên vì Khương Vu có thể thắt tóc đẹp như vậy. Dù sao cô tay vụng, cảm thấy chải tóc kiểu này kiểu kia là một chuyện rất khó. Nhưng chuyện khó ấy tới tay Khương Vu lại trở nên rất đơn giản. Nhìn xem, cô nhóc giờ đã xinh xinh đẹp đẹp đứng trước mặt mình. Khương Vu còn nói với vẻ vô cùng đắc ý: “Thế nào? Không tệ chứ hỉ?”
Thẩm Mộ cổ vũ: “Ừ, rất đẹp.”
Bé con hiển nhiên cũng rất thích, vội chạy đi soi gương.
Dùng bữa sáng xong, cả nhà mới có thời gian ngồi xuống sửa sang lại số quần áo tối qua ba người cùng dạo phố mua về.
Đồ của Khương Vu và Thẩm Mộ đã thử ngay lúc ấy, cho nên đại đa số quần áo vắt trên sô pha hiện tại là đồ của bé con.
Cô nhóc đã có ý thức tự thân rất mạnh. Khương Vu lấy ra từng món quần áo, đưa đến tay cô bé để em tự vào phòng thay.
Bé Ngoan trông cũng thở phào một hơi, ôm đồ bước vào phòng. Nhưng chỉ lát sau, cửa phòng ngủ hơi hé mở, một cái đầu nhỏ lại ló ra.
- Dì ơi. – Cô nhóc nhỏ giọng gọi một tiếng.
Khương Vu vội bước đến, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô nhóc mà hỏi: “Sao vậy con?”
- Con không kéo dây kéo lên được. Dì giúp con được không? – Cô bé nhỏ giọng nói.
Khương Vu cười bước vào phòng. Đến khi hai người trở ra, Thẩm Mộ nhìn đến một tiểu thiên sứ trắng nõn, đáng yêu đang đứng trước mặt mình. Trên chiếc váy yếm màu hồng phấn điểm xuyết những cánh hoa anh đào trắng. Bé con vốn dĩ đã có làn da sáng, mặc vào chiếc áo sơ mi trắng cổ hoa khiến em trông càng lóa mắt.
- Đẹp chứ? – Bộ này là do Khương Vu chọn. Nhìn hiệu quả trước mắt, cô thấy rất vừa lòng.
Thẩm Mộ lại xách một chiếc túi khác: “Thử tiếp bộ này.”
- Được rồi.
Khương Vu bình thường mua quần áo cho bản thân thì vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lúc này sửa soạn cho bé con lại làm không biết mệt.
Suốt cả buổi sáng, Khương Vu cùng Thẩm Mộ chỉ huy cô nhóc chơi game thời trang. Ba cái váy, hai quần yếm, cộng thêm hai đôi giày cùng chiếc mũ nhỏ trên đầu. Món nào các cô cũng rất ưng ý.
- Em thấy mắt chọn đồ cho bé con của em vẫn rất tốt. – Khương Vu gật đầu, tự tán thưởng bản thân.
Thẩm Mộ cũng không chịu thua: “Chị thấy mắt chị tốt hơn.”
- Là em.
- Chị.
Hai tên quỷ ấu trĩ bắt đầu tranh chấp ngay trước mặt cô nhóc. Cuối cùng còn đòi em đứng ra phân xử, nói xem thích nhất cái nào.
Cô nhóc nhìn món này, lại nhìn món kia, cuối cùng chỉ có thể cười nói thích hết. Em đang định về phòng cởi bộ quần áo trên người thì đã bị Thẩm Mộ đã kéo tay lại.
Quần jeans be bé xứng với chiếc áo con thuần một màu vàng nhạt. Thẩm Mộ lại tiện tay úp chiếc mũ nhỏ mới mua lên đầu cô nhóc. Bộ đồ này vừa tiện hoạt động, cũng thích hợp với kế hoạch tiếp theo của Thẩm Mộ.
- Được, chính là set này. Chúng ta sửa soạn một chút rồi chuẩn bị xuất phát. – Thẩm Mộ cười nói.
Lúc này, ngay cả Khương Vu cũng thấy bất ngờ: “Sửa soạn một chút đi đâu cơ?”
- Công viên giải trí, nơi đại biểu cho tuổi thơ.
- ... Làm ơn, bây giờ đang là mùa đông.
_____________
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Ngày đó, Thành Kiến Quốc khi rời khỏi Hoa Sách thì tâm trạng vẫn rất tốt. Nếu luật sư Khương quá mức từ bi, đồng ý xử lý vấn đề nhận nuôi đứa trẻ thì gã bị mắng mấy câu không xứng có con lại có đáng gì. Giải quyết xong vấn đề khó khăn là được.
Vì thế Thành Kiến Quốc đã mấy hôm không liên hệ với vợ Lưu Lệ Phương còn phá lệ gọi đi một cuộc. Vẫn là kiểu cũ, hai người vừa mở miệng chính là một trận chửi rủa lẫn nhau, tuy nhiên cuối cùng Thành Kiến Quốc vẫn đắc ý dào dạt mà nói tin tốt ấy cho đối phương.
- Cô còn muốn đẩy nha đầu kia cho tôi. Ha, tôi nói cô biết, cô nằm mơ. Tới lúc đó cô vì ngược đãi đứa nhỏ mà bị giải trừ quan hệ nhận nuôi thì chờ mà ăn cơm tù đi. – Thành Kiến Quốc châm chọc nói.
Lưu Lệ Phương cũng không chịu yếu thế:
- Tôi ngược đãi đứa nhỏ? Có chứng cứ gì chứng minh tôi ngược đãi đứa nhỏ? Thành Kiến Quốc, tôi nói cho anh biết, nếu tôi khăng khăng khẳng định anh cũng có phần thì anh chạy không thoát đâu. Chẳng phải anh cũng một lòng trông mong vứt bỏ nó sao? Có tư cách gì mà nói tôi?
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều. Hai người tranh luận không ra được kết quả gì. Sau khi cho nhau một bụng tức thì cuối cùng hậm hực cúp điện thoại.
Cả hai đều nghĩ chờ chuyện này kết thúc sẽ lặng lẽ ly hôn, sau đó tới chết không gặp lại.
Chỉ tiếc, hai kẻ thề chết không gặp ấy, chưa được mấy hôm đã bị mời vào cùng một cục cảnh sát uống trà.
Lưu Lệ Phương lúc đánh đứa bé thì rất uy phong, nhưng vừa gặp cảnh sát đã thành thật như chim cút. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta đến nơi này, vừa bước vào đã ngồi yên lặng, kêu gì làm nấy, hỏi gì đáp nấy, vẻ gai góc trước kia giờ chẳng còn lại chút gì.
Không lâu sau, Thành Kiến Quốc cũng bị đưa đến. Hai người không rõ nguyên nhân, rối rít hỏi: “Đồng chí cảnh sát, đây... đây là tìm chúng tôi đến để làm gì?”
Cảnh sát nghiêm mặt liếc một cái: “Trong lòng mấy người không biết sao?”
Tim cả hai đánh thịch một tiếng. Bọn họ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, chỉ trừ một chuyện...
Đôi vợ chồng trước còn muốn ly hôn, lúc này lại rất ăn ý, đồng loạt giả ngu nói: “Bọn tôi thật sự không biết.”
Cảnh sát nói rõ: “Có đơn vị tố giác với chúng tôi hai người ngược đãi trẻ em. Sau khi xác minh, xác nhận tình huống là thật.”
Vì thế, Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương thật sự đúng như lời bọn họ nói lúc trước, cùng nhau bị nhốt mười lăm ngày.
Đứa bé giờ xem như ở lại nhà Khương Vu và Thẩm Mộ. Hai cô cũng không hỏi cha mẹ nuôi đặt cho em tên gì mà trực tiếp thuận miệng kêu bằng biệt danh Thẩm Mộ vô tình gọi trước đó: bé Ngoan.
- Bé Ngoan, sáng con muốn ăn gì?
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm thời tiết rất đẹp. Thẩm Mộ bước vào phòng ngủ của đứa bé, vỗ nhẹ để em rời giường, sau đó xoay người đi kéo màn.
“Xoạch” một tiếng, ánh mặt trời ấm áp tràn vào, chiếu lên người cô bé nóng hầm hập. Em nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt bên giường, đã gần mười giờ.
Cô bé đột nhiên cảm thấy lo sợ. Trước giờ ở nhà, em không dám ngủ lâu như vậy. Nếu dậy hơi muộn một chút là sẽ bị mẹ túm thẳng từ trên giường xuống.
“Ngủ, ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ. Đời trước mày là heo sao?”
Lời quở trách mấy hôm trước vẫn còn quanh quẩn bên tai. Gương mặt cô bé trắng bệch. Em vội tuột xuống giường, bắt đầu luống cuống chân tay gấp chăn.
Thẩm Mộ nghe được động tĩnh sau lưng, vừa xoay người đã sửng sốt. Mình lúc sáu tuổi đã biết làm những việc này sao?
Đáp án là: Không.
Thẩm Mộ đang định bước đến giúp một tay, nào ngờ vừa mới đụng vào góc chăn, đứa bé đã lập tức thành thật đứng nghiêm, như vừa làm sai chuyện gì động trời, lẩm bẩm nói với Thẩm Mộ: “Xin lỗi dì, con dậy muộn. Ngày mai con nhất định sẽ thức sớm hơn.”
Thẩm Mộ vừa buồn cười lại vừa đau lòng: “Ngoan, sao con lại xin lỗi?”
- Con... con dậy muộn nha. – Cô nhóc cúi đầu.
Thẩm Mộ cười, vươn tay bế cô bé rồi thơm lên mặt em: “Trong nhà chúng ta ấy, là trẻ con đang tuổi lớn, phải ngủ nhiều mới đúng. Bé Ngoan làm rất tốt, vì sao phải xin lỗi?”
Cô nhóc ngẩn người, không biết nên nói gì.
- Hơn nữa bé Ngoan cũng không phải người dậy trễ nhất đâu. – Nói xong, Thẩm Mộ ôm đứa bé, mặc kệ giường đệm mới gấp được một nửa, bước thẳng ra ngoài, đi đến phòng ngủ của mình cùng Khương Vu.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trên chiếc giường lớn mềm mại chiếm hơn nửa không gian phòng là Khương Vu đang vùi mình trong chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt, mắt nhắm chặt, thở thật đều.
Thẩm Mộ đặt cô nhóc xuống. Hai người một lớn một nhỏ rón rén đến bên mép giường.
- Bé heo. – Thẩm Mộ vừa gọi vừa chọc chọc chóp mũi Khương Vu.
Bé con đứng bên nhìn, cảm thấy những gì trước mắt thật quá ngạc nhiên.
Heo hẳn là lời dùng để chửi mắng người khác mới đúng. Bởi vì mẹ em vẫn luôn mắng em là heo. Đời này là heo, đời trước cũng là heo. Ăn như heo, ngủ như heo. Mặc cho ai bị mắng như vậy cũng sẽ không cho rằng heo là lời gì hay.
Nhưng vừa rồi dì Thẩm Mộ cũng nói dì Khương Vu đang ngủ là bé heo, mà ánh mắt dì rất dịu dàng, động tác trên tay cũng thật nhẹ, khiến chữ heo này nghe vào tai cũng có ý nghĩa khác hẳn.
Cô nhóc ghé vào mép giường, đầu tiên là nhìn Thẩm Mộ, sau đó lại quan sát mặt Khương Vu.
Dì này cũng thật đẹp quá. Lông mi dài ơi là dài, giống hệt búp bê Barbie, món đồ chơi duy nhất em có. Cô nhóc bất giác cũng muốn bắt chước Thẩm Mộ mà duỗi tay chạm vào, nhưng em vẫn nhát gan, tay đưa đến một nửa đã vội rụt lại. Em không dám làm chuyện quá suồng sã, sợ chọc đối phương không vui.
Thẩm Mộ nhìn bộ dạng cẩn thận của cô nhóc, trực tiếp nắm lấy bàn tay em, đưa đến sờ nhẹ lên mũi Khương Vu.
- Bé heo dậy đi, bé Ngoan cũng tới nhìn em rồi này.
Bé con có phần ngượng ngùng, xoay người định trốn vào lòng Thẩm Mộ.
Thật ra lúc Thẩm Mộ trêu thì Khương Vu cũng đã tỉnh. Cô vẫn luôn nhắm mắt, đúng lúc này đột nhiên mở bừng, cả người nhào qua, vung tay giả làm lão hổ, túm lấy một lớn một nhỏ đối diện.
- Là ai quấy rầy ta ngủ? Ta muốn ăn các ngươi. – Khương Vu dù có giả vờ hung ác thì trong mắt người khác cũng chỉ như mèo con dựng lông.
Cô nhóc thoạt tiên là giật mình, sau đó bị trêu đến cười khanh khách. Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vu cùng Thẩm Mộ nghe được tiếng cười ngây thơ, hoạt bát như vậy của em. Trong phòng nháy mắt ngập tràn vui vẻ, ấm cúng.
Cảm giác này thật sự quá tốt. Khương Vu cảm thấy tim mình như được lấp đầy. Cô thật sự không cách nào diễn tả được cảm xúc ấy, khi vừa mở mắt đã thấy Thẩm Mộ cùng bé Ngoan xuất hiện ngay bên cạnh.
Thế giới hai người đúng là rất tốt, rất ngọt ngào, Khương Vu hưởng thụ cả đời cũng sẽ không chán. Nhưng khi ba người tạo thành một mái ấm thì sự rung động đó cũng không gì có thể thay thế được.
- Bé heo biến thành lão hổ. Lão hổ tỉnh rồi, chúng ta chạy mau. – Thẩm Mộ khoa trương mà nắm tay bé con ù chạy. Khương Vu cũng rất phối hợp đuổi theo sau. Trong phòng ngập tràn tiếng cười nói rộn ràng, đây chắc chắn sẽ là một cuối tuần rất vui vẻ.
Cười đủ, chơi xong, Khương Vu dẫn cô nhóc đi rửa mặt, thắt tóc, còn Thẩm Mộ làm bữa sáng cho ba người.
Trứng chiên, sữa bò, salad tươi ngon. Vì có trẻ con nên để cân bằng dinh dưỡng, Thẩm Mộ còn cố ý rửa thêm một mớ dâu tây.
Chờ đến khi Thẩm Mộ chuẩn bị xong hết thảy, dọn ra bàn thì Khương Vu bên kia cũng đã thắt xong bím tóc cho cô nhóc.
Bản thân Khương Vu trước giờ vẫn luôn để tóc kiểu đơn giản nhất. Hoặc là cột đuôi ngựa, hoặc là xõa qua vai. Ngoài ra không còn kiểu gì đặc biệt. Chỉ khi Thẩm Mộ báo trước sẽ hẹn hò vào lúc nào thì ngẫu nhiên Khương Vu mới tỉ mỉ ăn diện một phen. Còn bình thường, cô đều giữ phong cách đơn giản phù hợp với nghề nghiệp bản thân.
Lần trước khi đón Thẩm Xán đến, Thẩm Mộ cũng đã rất ngạc nhiên vì Khương Vu có thể thắt tóc đẹp như vậy. Dù sao cô tay vụng, cảm thấy chải tóc kiểu này kiểu kia là một chuyện rất khó. Nhưng chuyện khó ấy tới tay Khương Vu lại trở nên rất đơn giản. Nhìn xem, cô nhóc giờ đã xinh xinh đẹp đẹp đứng trước mặt mình. Khương Vu còn nói với vẻ vô cùng đắc ý: “Thế nào? Không tệ chứ hỉ?”
Thẩm Mộ cổ vũ: “Ừ, rất đẹp.”
Bé con hiển nhiên cũng rất thích, vội chạy đi soi gương.
Dùng bữa sáng xong, cả nhà mới có thời gian ngồi xuống sửa sang lại số quần áo tối qua ba người cùng dạo phố mua về.
Đồ của Khương Vu và Thẩm Mộ đã thử ngay lúc ấy, cho nên đại đa số quần áo vắt trên sô pha hiện tại là đồ của bé con.
Cô nhóc đã có ý thức tự thân rất mạnh. Khương Vu lấy ra từng món quần áo, đưa đến tay cô bé để em tự vào phòng thay.
Bé Ngoan trông cũng thở phào một hơi, ôm đồ bước vào phòng. Nhưng chỉ lát sau, cửa phòng ngủ hơi hé mở, một cái đầu nhỏ lại ló ra.
- Dì ơi. – Cô nhóc nhỏ giọng gọi một tiếng.
Khương Vu vội bước đến, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô nhóc mà hỏi: “Sao vậy con?”
- Con không kéo dây kéo lên được. Dì giúp con được không? – Cô bé nhỏ giọng nói.
Khương Vu cười bước vào phòng. Đến khi hai người trở ra, Thẩm Mộ nhìn đến một tiểu thiên sứ trắng nõn, đáng yêu đang đứng trước mặt mình. Trên chiếc váy yếm màu hồng phấn điểm xuyết những cánh hoa anh đào trắng. Bé con vốn dĩ đã có làn da sáng, mặc vào chiếc áo sơ mi trắng cổ hoa khiến em trông càng lóa mắt.
- Đẹp chứ? – Bộ này là do Khương Vu chọn. Nhìn hiệu quả trước mắt, cô thấy rất vừa lòng.
Thẩm Mộ lại xách một chiếc túi khác: “Thử tiếp bộ này.”
- Được rồi.
Khương Vu bình thường mua quần áo cho bản thân thì vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lúc này sửa soạn cho bé con lại làm không biết mệt.
Suốt cả buổi sáng, Khương Vu cùng Thẩm Mộ chỉ huy cô nhóc chơi game thời trang. Ba cái váy, hai quần yếm, cộng thêm hai đôi giày cùng chiếc mũ nhỏ trên đầu. Món nào các cô cũng rất ưng ý.
- Em thấy mắt chọn đồ cho bé con của em vẫn rất tốt. – Khương Vu gật đầu, tự tán thưởng bản thân.
Thẩm Mộ cũng không chịu thua: “Chị thấy mắt chị tốt hơn.”
- Là em.
- Chị.
Hai tên quỷ ấu trĩ bắt đầu tranh chấp ngay trước mặt cô nhóc. Cuối cùng còn đòi em đứng ra phân xử, nói xem thích nhất cái nào.
Cô nhóc nhìn món này, lại nhìn món kia, cuối cùng chỉ có thể cười nói thích hết. Em đang định về phòng cởi bộ quần áo trên người thì đã bị Thẩm Mộ đã kéo tay lại.
Quần jeans be bé xứng với chiếc áo con thuần một màu vàng nhạt. Thẩm Mộ lại tiện tay úp chiếc mũ nhỏ mới mua lên đầu cô nhóc. Bộ đồ này vừa tiện hoạt động, cũng thích hợp với kế hoạch tiếp theo của Thẩm Mộ.
- Được, chính là set này. Chúng ta sửa soạn một chút rồi chuẩn bị xuất phát. – Thẩm Mộ cười nói.
Lúc này, ngay cả Khương Vu cũng thấy bất ngờ: “Sửa soạn một chút đi đâu cơ?”
- Công viên giải trí, nơi đại biểu cho tuổi thơ.
- ... Làm ơn, bây giờ đang là mùa đông.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.