Chương 26
Hoài Thượng
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 26
Kết quả cuối cùng của buổi thẩm vấn là, song phương vẫn còn khả năng khôi phục quan hệ, tòa án tạm quyết định không ly hôn.
Mấy luật sư kia quả nhiên không phải chỉ ngồi chơi xơi nước, đăng mấy bản ghi chép trong quá trình thẩm vấn lên mạng, chẳng cần đến báo mạng làm gì, đoạn ghi hình bỗng nhiên trở thành “hot”. Điện thoại Cận Viêm được update những tin tức nóng hổi nhất, mở lên toàn thấy tiêu đề là: Tường thuật trực tiếp thẩm vấn ly hôn đồng tính Tra nam quỳ xuống cầu xin không ly hôn hình ảnh preview là trên mặt quan tòa treo đầy hắc tuyến.
Đoạn video này dài đến bốn phút mười chín giây, kể từ khi Cận Viêm khóc rống quỳ xuống, đến khi quan tòa không thể chịu được nữa tuyên bố giải lao mới hết. Vì tầm nhìn bị che khuất nên Tưởng Khâm chỉ lộ sườn mặt, trông hoàn toàn ngây dại, vẻ mặt mù mờ không biết phải làm sao, có người thẩm phán tốt bụng cho anh cốc nước.
Cận Viêm dương dương tự đắc thưởng thức xong, lại xem đến phần bình luận, chỉ thấy toàn là: “Cái này…. Hình như hơi làm quá!” “Quỳ trong tòa án cũng không phải dễ dàng đâu, cho người ta thêm cơ hội đi.” “Hahahahaaaa tra nam tiếu lâm quá nha, đang làm nghề gì á?” “Tiểu thụ thật mê man thật đáng thương quá o(﹏)o…”
Mấy tờ báo mạng tốc độ khá nhanh, không lâu sau đã lục lọi ra được thân phận của Cận Viêm, sau đó liệt kê ra xuất thân giàu có và địa vị quyền thế cùng đủ mọi tin đồn. Từ từ những bình luận dần đổi hướng, đại đa số mọi người đều cho rằng chỉ một lần ăn phở vẫn có thể miễn cưỡng tha thứ, hơn nữa người có địa vị như vậy mà nói quỳ liền quỳ, rõ ràng là rất thành tâm sám hối.
Tốc độ lan truyền của tin nosnglusc nào cũng nhanh chóng mặt, dần dần không chỉ trong giới giải trí, mà tất cả bạn bè đều biết anh Cận bị vợ đưa ra tòa đòi ly hôn. Đoạn video quỳ xuống khóc lóc được lan truyền rộng rãi, hầu như những tên tay trong và những ông trùm đã bị Cận Viêm xử đều vội vàng download xuống, xem xong tỏ ra rất khoái trá.
Cận Viêm mặc kệ mưa sa bão tố, ta vẫn tự do tự tại ra khỏi tòa án còn ngâm nga ca hát, trên đường về nhà gọi điện thoại cho Lê Mông hạ chỉ: “Mau thu dọn đồ đạc trốn sang nhà chú Vệ Hồng đi, mẹ con đang rất phẫn nộ, đừng có mà giáp mặt.”
Lê Mông khuẩn trương hỏi: “Ba thành công à?”
“Chính vì ta thành công nên mẹ con mới phẫn nộ như thế. Nếu không con nghĩ là có chuyện gì hả?”
Lê Mông cuống quýt hỏi: “Nhưng mà chú Đoàn Hàn Chi đáng sợ lắm…. Nếu con ở nhà có bị Tưởng Khâm đánh hay không?”
Cận Viêm suy nghĩ một lúc, đành thừa nhận: “Nếu con quẫy quẫy đuôi chúc mừng thắng lợi thì có thể lắm.”
Lê Mông không thèm dong dài nửa câu, lập tức cầm theo điện thoại, phóng thẳng vào phòng ngủ lấy ví tiền (trong đó có các loại thẻ tín dụng), hai quân cờ Vân Nam (vật chơi cờ may mắn), móc khóa hình con cừu bằng thủy tinh (có thể lúc lắc đuôi), đồ ngủ hoa (chưa thấy bao giờ hả đồ đầu đất?) bỏ vào một cái bao nhỏ, nhào thẳng ra khỏi cửa.
Tiểu thái tử có trí thông minh vô cùng phát triển, nhưng tứ chi mềm yếu vô cùng, thuộc loại sợ mạnh hiếp yếu không tiền đồ. Khi còn nhỏ bị bỏng tay cũng khóc cả ngày trời, càng khóc lại càng hưng phấn. Nếu ở thời chiến chắc chắn sẽ là một tên nhát cáy điển hình.
Cận Viêm đã đoán đúng. Về học tập hắn không được thông minh, nhưng đối với tâm lý của Tưởng Khâm thì nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu lấy Tưởng Khâm làm mẫu nghiên cứu, hắn thật sự có thể viết được hẳn một quyển tâm lý học.
Về đến nhà Tưởng Khâm như muốn ngất đi, thậm chí cũng không biết phải làm gì, chỉ đứng trong phòng ngủ lóng nga lóng ngóng nửa giờ mới nhớ ra phải thu dọn các thứ.
Lần này anh thu dọn toàn bộ đồ đạc, dường như tủ quần áo đã không còn gì lúc hành lý đã trở thành mớ hỗn độn mới nhớ ra còn chưa đặt vé, vội vàng tìm di động gọi đến cho công ty hàng không nhưng di động lại biến mất, anh cũng không nhớ ra là lấy điện thoại bàn để gọi, chỉ bực dọc lục lọi cả người mình, cuối cùng mới nhớ ra là để quên trong xe.
Cận Viêm về đến nhà đúng lúc anh đang gọi điện cho công ty hàng không, hắn không nói câu nào, lập tức giật ngay cái di động, tiện tay ném lên sô pha.
“Em không được đi đâu cả, đây mới là nhà em.”
Tưởng Khâm thực sự nói không nên lời, muốn động tay động chân với Cận Viêm, nhưng cổ tay cứ run lên bần bật. Vài giây sau anh lại quay người đi lấy điện thoại, nhưng bị Cận Viêm ngăn lại một cách dễ dàng, kéo thẳng lên giường ngủ.
Lần này rất nhanh gọn —— lúc Cận Viêm nổi giận lực tay thật sự đáng sợ, khác xa hoàn toàn với những lúc cười vui đùa giỡn. Tưởng Khâm dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, trong lúc vùng vẫy bị khuỷu tay Cận Viêm vô tình đánh trúng cằm, ngã mạnh xuống giường.
Cú chạm đó không hề nhẹ, Tưởng Khâm không nói được gì, ôm mặt thành một cục.
“Ở đây sao? Có đau không?” Cận Viêm ngồi trên giường, ôm anh vào lòng ngực thật chặt, lấy tay xoa lên vị trí bị đụng trúng.
Một lúc sau Tưởng Khâm mới thở được, sau đó đưa tay ra giáng cho Cận Viêm một quyền lệch hẳn người. Đánh xong anh cũng không ở lại, lao ra khỏi phòng, mở tủ rượu ra, lấy đại một chai Lafite.
Cận Viêm nhìn thấy chai rượu, nhất thời hoảng loạn: “Trời ơi là trời! Thế này thì chết người mẹ nó rồi! Em đứng lại trước đã, đổi sang chai rỗng đi rồi…..”
Lời còn chưa dứt, chai rượu vang kia đã bay đến, Cận Viêm ôm đầu lăn xuống giường, phút chốc chai rượu rơi xuống vỡ tung ra.
“Mẹ em…. Dừng tay dừng tay…. Đm! Em dám!”
Cậm Viêm vừa kêu la thảm thiết vừa giẫm lên thủy tinh đầy sàn chạy ra ngoài, chưa kịp ra đến cửa đã thấy chai Lafite thứ hai bay qua đỉnh đầu, cái gương đằng sau lập tức rơi xuống đất.
Tưởng Khâm lại bước tiếp sang tủ rượu bên kia, Cận Viêm cảm thấy không xong rồi, nếu tiếp tục nữa ông đây nhất định sẽ bị ném trúng, vậy nên nhanh chân chạy đến ôm lấy Tưởng Khâm ra khỏi phòng.
Cả hai người đều bị những mảnh thủy tinh nhỏ dính vào, lúc ra đến phòng khách cả người Cận Viêm đều ướt sũng, đưa tay ra mới thấy trên lòng bàn tay có một vết thương tương đối sâu. Hắn vội chạy đi nhìn Tưởng Khâm, thấy anh mặt mũi vẫn hoàn hảo, chỉ có một vết xước nhỏ ở cổ.
“Tay em không sao chứ? Tại sao không mang tất?” Cận Viêm cúi đầu nhìn anh đi tất, rồi run rẩy kéo tay anh ra xem, cả bàn tay đều là chất lỏng màu đỏ, không rõ là rượu hay là máu. Hắn lấy tay Tưởng Khâm chà sát vào quần áo mình mấy lần, lật qua lật lại xem xét, xác định là không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, “Em nói xem em đang làm cái gì, bàn tay này quý báu bao nhiêu, vừa có thể chơi đàn vừa có thể chơi cờ….”
Tưởng Khâm thở hổn hển liên hồi, nháy mắt đã lên cơn: “Mẹ anh buông ra! Cút đi! Đừng ép tôi phải giết chết anh!”
Cận Viêm vỗ nhẹ anh nói: “Thôi đi, cầm dao giết cá còn không dám, em muốn giết ai.”
“Mẹ anh chết đi……..”
“Mẹ anh xuống mồ bao năm rồi, em cũng không nên kéo dậy, ngoan nào.”
Tưởng Khâm đứng lên muốn đi, Cận Viêm lập tức lao ra khóa cửa, động tác còn nhanh hơn báo. Tưởng Khâm không tranh lại hắn, đành trở vào đi tìm chìa khóa, còn chưa kịp xoay người đã thấy Cận Viêm chạy nhanh như chớp vào phòng ngủ, nhảy qua đống thủy tinh vỡ, rút ra một chùm chìa khóa ở trong áo khoác của Tưởng Khâm.
Tưởng Khâm như ý thức được gì, giận dữ nói: “Đưa cho tôi!”
Anh đến trước cửa phòng ngủ đẩy ra, Cận Viêm vừa tách chìa khóa cửa ra khỏi chùm chìa khóa, vừa ngăn cửa không cho anh vào. Hai người giằng co nhau một lúc, Cận Viêm thắng, đem chìa khóa ra trước cửa sổ, không nói năng gì liền ném thẳng ra ngoài.
Tưởng Khâm trong phút chốc như đã hóa đá. Vài giây sau đột nhiên anh có phản ứng lại, quay đi tìm chìa khóa của Cận Viêm.
Cận Viêm đắc ý nói: “Ở trong ngực anh này.”
Tưởng Khâm lên lầu tìm Lê Mông, Cận Viêm nói: “Con trai chúng ta không có ở nhà.”
Tưởng Khâm thật sự điên lên, đứng trên cầu thang lầu một rất muốn nhảy xuống.
Vậy mà Cận Viêm còn khoanh tay đứng nhìn: “Nhảy đi, em nhảy đi!”
Trên thế giới còn có một loại người khiến cho thần phật không tức không giận không chịu được. Phẩm chất được bồi dưỡng hơn hai mươi năm của Tưởng Khâm đã bị hủy hoại trong giây lát, anh quay lại vác thùng máy tính của Lê Mông lên ném xuống cầu thang, dùng hết sức mình nhắm vào Cận Viêm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số linh kiện máy tính rơi vỡ ra khắp phòng. Cận Viêm trốn không kịp, bị cái CPU đập trúng, kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống sô pha nằm bất động.
Cơn giận của Tưởng Khâm vẫn chưa nguôi, anh đi thẳng xuống lầu rồi lục lọi chìa khóa trong ***g ngực Cận Viêm.
Đột nhiên Cận Viêm trợn tròn hai mắt, lấy ra chìa khóa trong ngực mình trước khi Tưởng Khâm bước xuống, nhét thẳng vào miệng!
Thủ đoạn này thật sự ngoan độc, dọa Tưởng Khâm mất hồn mất vía, chỉ biết đứng lặng ở cầu thang: “Anh… anh… nhả ra cho tôi!”
Cận Viêm ngậm chìa khóa nói ú ớ: “Vậy em đừng lại đây.”
Tưởng Khâm chầm chậm đi lên lầu, dáng vẻ vừa cảnh giác vừa cứng ngắc. Cận Viêm nheo mắt thưởng thức một lúc, rồi nhổ chìa khóa ra tay: “Từ hôm nay trở đi chúng ta không ai được ra khỏi cửa, chỉ ở nhà trong thế giới của hai người. Chính vì không có thế giới của hai người nên chúng ta mới có mâu thuẫn, bây giờ ông đây ở nhà hai mươi mấy tiếng mỗi ngày với em, đảm bảo em sẽ không có ý kiến gì.”
Cổ họng Tưởng Khâm như ứ đọng máu, rất muốn nhổ ra phun thẳng vào mặt Cận Viêm.
“Cũng đừng có gọi Lê Mông đến mở cửa, ban nãy em vừa đập phá sách dạy đánh cờ hai tháng trời nó mới đánh xong, nó tìm em liều mạng cũng không chừng.” Cận Viêm cúi xuống nhìn đống linh kiện máy tính, cảm thán: “Nói không chừng còn có manga và trò chơi nó sưu tập mấy năm trời, tsk tsk, em thật ác quá.”
Tưởng Khâm quả thật không còn cách nào, phẫn nộ nói: “Đến tột cùng là anh muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào.”
“Mẹ nó anh tột cùng là muốn thế nào?!”
“Không thế nào…..” Cận Viêm nhìn sắc mặt anh, chợt thức thời sửa lời: “Anh đi nấu cơm cho em.”
Tưởng Khâm vừa định nói mẹ anh nấu cho chó ăn đi! Nhưng lại không nói ra được, Cận Viêm như biết được anh muốn nói gì, trừng mắt lên quát: “Tưởng Khâm em đừng quá đáng! Anh ra ngoài làm ăn thì em bực dọc, anh ở nhà với em em lại không vui! Có thôi đi không! Không nói nữa, tối nay ăn tôm hùm.”
Nếu không có khoảng không ngăn cách với cầu thang, Tưởng Khâm đã bóp cổ Cận Viêm. Có lẽ trực giác cho thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, Cận Viêm rụt đầu lại cười giảng hòa, nói: “Em không thích thì chúng ta đổi món khác, ăn cơm thập cẩm được không? Ngoan, ăn xong anh rửa chén, rửa xong sẽ xem Resident Evil với em.” Nói xong cong mông lên chạy thẳng vào nhà bếp mặc tạp về vào.
Tưởng Khâm giống như oan hồn vất va vất vưởng đi vào phòng ngủ, ngồi dưới sàn nhà đầy thủy tinh, thất tha thất thiểu.
Anh vẫn không chấp nhận được lúc bị Cận Viêm dùng vẻ mặt lạnh lùng không chút lưu tình nào vạch trần, điều này không chỉ khiến sâu trong tiềm thức anh cực kỳ khó chịu, mà còn khiến anh rất nhục nhã. Lý trí lên tiếng nói là anh biết Cận Viêm đúng, nhưng tình cảm lại căm ghét vô cùng, nói đúng hơn là oán hận: rõ ràng là anh sai, dựa vào cái gì mà nói tôi không đúng?
Tưởng Khâm là người vô cùng thông minh và nhạy cảm, còn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có yêu cầu rất khắc nghiệt với bản thân, nếu xảy ra chuyện gì đó anh sẽ nghĩ ngay đến trách nhiệm của mình đầu tiên. Nhiều khi có chuyện theo khách quan mà nói thì không liên quan đến anh, nhưng tự bản thân anh lại cho là có, ngay lúc này trong lòng anh sẽ tự trách mình. Nếu có người vạch trần sự tự trách này của mình, aanh sẽ thẹn quá hóa giận, cảm thấy thế giới nội tâm đã bị người khác phá hủy.
Ngoài điều đó ra, anh còn tự làm mình bị áp lực tâm lý ——- trong suốt ba mươi năm đầu cuộc đời mình, áp lực tâm lý này đã khiến anh trở nên vô cùng mạnh mẽ, Cận Viêm có thể thấy nội tâm anh có sự bình tĩnh áp đảo, ngay tại thời điểm quan trọng có thể làm người khác sợ không nói nên lời.
Nhưng khả năng chịu đựng của người nội tâm cũng có giới hạn, mạnh mẽ như Tưởng Khâm cũng không ngoại lệ. Nó khiến anh ép buộc mình phải đè nén sự nôn nóng và nỗi sợ hãi, cùng với những cảm xúc tiêu cực, một ngày nào đó sẽ giải tỏa ra gấp bội.
Bây giờ chính là thời khắc đó.
Cận Viêm vào vai lưu manh đã đủ rồi, không dám táy máy gì nữa, chỉ chăm chăm chú chú nấu cơm: “Vợ ơi! Ra đây ăn gì tí đi.”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nổ, là do Tưởng Khâm đập cửa.
Cận Viêm đê tiện cầm bát cơm chạy tới trước cửa ngồi xổm: “Vợ à, em ra đi, cả ngày không ăn gì rồi, cẩn thận bụng đói quá là đau dạ dày, không làm gì được đâu. Có cá hấp và cơm thập cẩm….. Được rồi, anh thừa nhận cơm thập cẩm hôm qua là mua ở ngoài siêu thị, nhưng ngon không kém đâu.”
Cánh cửa ầm một tiếng, chắc là ở bên trong ném ra thứ gì.
Cận Viêm lại ồn ào: “Được rồi, chúng ta không ăn cơm thập cẩm mua trong siêu thị nữa, ngày mai anh cho người đi tìm đậu đỏ, nấu chè đậu đỏ cho em. Đáng tiếc là trong nhà không còn mỡ lợn, nếu không rang lên cũng thơm ngon lắm…. Quên mất là ăn nhiều mỡ lợn không tốt cho sức khỏe, lần trước chúng ta đi kiểm tra sức khỏe đường máu hơi cao….”
“Cút!”
“……………..” Cận Viêm ngạc nhiên nói: “Cái này cũng không được nói? Đường máu hơn cao thì có gì phải ngượng?! Da mặt em mỏng quá đi, nhìn anh này, trong công ty ai cũng biết anh phải ăn ít đường, đến tuổi này còn cách nào khác đâu, chúng ta cũng không phải đang ở tuổi Lê Mông….”
Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh tức giận của Tưởng Khâm: “———-Câm họng lại! Cút đi cho tôi!”
Cận Viêm: “………………”
Cận Viêm quay về phòng khách như một cô dâu nhỏ, ngoan ngoãn ăn hết cơm, sau đó phần cơm lại cho Tưởng Khâm, rồi rửa sạch bát đũa.
Hắn có hơi lo lắng cho Tưởng Khâm khi để anh ở một mình trong phòng ngủ đầy thủy tinh nên đã thử ra ngoài ban công, nhưng không có chỗ nào leo lên cửa sổ vào phòng ngủ nên lại thôi, sau đó hắn lại nghĩ có khi nào ngủ trước cửa phòng ngủ tốt hơn không, nhưng nghĩ lại, lỡ như ban đêm Tưởng Khâm đói bụng muốn ăn gì đó, vừa mở cửa ra đã thấy hắn ngay trước mặt, vậy làm sao được? Vậy nên phải hậm hực vứt bỏ kế hoạch này.
Rơi vào đường cùng, Cận Viêm đành về thư phòng giải quyết công việc, vừa mới mở máy tính lên đã có hàng trăm lá mail, tất cả đều do bạn bè gửi đến:
“Anh Cận, anh quỳ trong tòa án thật à? Đoạn clip đó có phải giả không?”
“Chắc chắn là giả đó anh Cận! Ai dám mang anh ra đùa giỡn em san bằng cả nhà nó!”
“Đoạn clip này lên đầu trang mấy ngàn lần rồi, anh Cận số đỏ rồi……….”
Có một bức là của Cận Vệ Quốc gửi tới, trong thư chỉ toàn dấu ba chấm và một câu: “Chị chú đã hẹn trước với bác sĩ khoa thần kinh rồi, rảnh thì tới kiểm tra đầu óc đi.”
Cận Viêm mở trang web video lên, quả nhiên đang ở trang đầu, hơn nữa trên mấy dễn đàn lớn còn có người viết bài kể lại chuyện ông chủ Thời Tinh Giải Trí vì lăng nhăng ở ngoài mà bị buộc ly hôn, phải quỳ lạy khóc rống trong tòa án để cầu xin bà xã hồi tâm chuyển ý vô cùng hào hứng.
Những lời truyền nhau thế này so với mấy tờ báo mạng đúng là lợi hại hơn, thậm chí có bài còn lục lại tấm ảnh Tưởng Khâm từng chụp cho một tờ báo trước đây, rất nhanh đã leo lên đầu trang, tiêu đề chỉ có ba chữ ———- Xứng đôi không?
Cận Viêm sặc nước phun ra đầy màn hình.
Bài viết này chỉ trong một thời gian ngắn đã có vô số phản hồi, tuyệt đại đa số đều cho rằng rất xứng đôi: Tưởng kế toán thì cả ba trăm sáu mươi độ đều anh tuấn tự nhiên, gương mặt trắng noãn lạnh lùng thanh tú, được rất nhiều phụ nữ yêu mến còn ông chủ công ty giải trí cũng có thể miễn cưỡng xem là cao ráo đẹp trai, tuy mọi người đều muốn nhìn cho rõ hắn thuộc loại nào, nhưng trong clip hắn khóc thê thảm quá thành ra phá hỏng cả gương mặt…..
Cận Viêm kéo thanh cuộn xuống, đột nhiên nhìn thấy một phản hồi khiến hắn hóa thạch ngay tức khắc:
“Không xứng, hoàn toàn không xứng đôi. Mấy người đúng là một lũ ngốc, lẽ nào không nhìn thấy nước mũi ông chủ kia chảy ra tèm lem hết sao? Vậy mà cũng có thể bảo đẹp trai?”
————- Cái gì mà nước mũi! Làm sao có nước mũi được! Đích thị là bôi nhọ ông đây! Cận Viêm vừa phát hỏa vừa trợn mắt, chợt nhãn cầu thành một đường thẳng: ID của kẻ bình luận kia là “Tôi là Đoàn Hàn Chi”.
Cận Viêm: “………………..”
Cận Viêm nổi trận lôi đình ném bài viết sang cho Vệ Hồng, sau đó gọi điện hỏi: “Này ông quản giáo vợ thế nào vậy hả? Nước mũi ở đâu, ông nói Đoàn đạo diễn chỉ cho tôi xem?!”
Vệ Hồng là một người hiền lành, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nước mũi, vậy nên chạy đi xin chỉ thị Đoàn Hàn Chi. Không lâu sau phía bên kia vang lên giọng nói của Đoàn Hàn Chi, vô cùng bực bội: “Tôi đã nói không có Tưởng Khâm hắn không xong mà, chỉ số IQ thật làm cho người ta lo lắng. Cậu nói hắn ngẫm lại xem, tôi làm sao mà có thể lấy tên thật để bình luận, kẻ gửi bài chắc chắn là Quan Phong.”
“……………”
“Nhân tiện nói thêm, “Tên của tôi là Quan Phong’, đó mới thật sự là tôi, công nhận thông minh quá đi haha.”
“…………”
Ngay lúc này đây trong lòng Cận Viêm như bị sét đánh. Một hồi sau hắn mới run rẩy bấm qua trang tiếp theo, quả nhiên lại thấy “Tôi là Đoàn Hàn Chi” bình luận:
“P/S: Khóc lóc quỳ lạy cũng vô dụng, nếu kế toán viên có thể vứt bỏ tra công nhất định sẽ tìm được người khác tốt hơn. Dù sao thì, trang phục của kế toán viên rất có thẩm mỹ, không biết có hứng thú đến công ty người mẫu phát triển sự nghiệp không?”
Cận Viêm: “…………..”
Trong lòng Cận Viêm tràn đầy ý niệm trả thù đời, muốn phun ra một tràng đậu xanh rau má, từ này về sau quên đi đoạn clip này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 26
Kết quả cuối cùng của buổi thẩm vấn là, song phương vẫn còn khả năng khôi phục quan hệ, tòa án tạm quyết định không ly hôn.
Mấy luật sư kia quả nhiên không phải chỉ ngồi chơi xơi nước, đăng mấy bản ghi chép trong quá trình thẩm vấn lên mạng, chẳng cần đến báo mạng làm gì, đoạn ghi hình bỗng nhiên trở thành “hot”. Điện thoại Cận Viêm được update những tin tức nóng hổi nhất, mở lên toàn thấy tiêu đề là: Tường thuật trực tiếp thẩm vấn ly hôn đồng tính Tra nam quỳ xuống cầu xin không ly hôn hình ảnh preview là trên mặt quan tòa treo đầy hắc tuyến.
Đoạn video này dài đến bốn phút mười chín giây, kể từ khi Cận Viêm khóc rống quỳ xuống, đến khi quan tòa không thể chịu được nữa tuyên bố giải lao mới hết. Vì tầm nhìn bị che khuất nên Tưởng Khâm chỉ lộ sườn mặt, trông hoàn toàn ngây dại, vẻ mặt mù mờ không biết phải làm sao, có người thẩm phán tốt bụng cho anh cốc nước.
Cận Viêm dương dương tự đắc thưởng thức xong, lại xem đến phần bình luận, chỉ thấy toàn là: “Cái này…. Hình như hơi làm quá!” “Quỳ trong tòa án cũng không phải dễ dàng đâu, cho người ta thêm cơ hội đi.” “Hahahahaaaa tra nam tiếu lâm quá nha, đang làm nghề gì á?” “Tiểu thụ thật mê man thật đáng thương quá o(﹏)o…”
Mấy tờ báo mạng tốc độ khá nhanh, không lâu sau đã lục lọi ra được thân phận của Cận Viêm, sau đó liệt kê ra xuất thân giàu có và địa vị quyền thế cùng đủ mọi tin đồn. Từ từ những bình luận dần đổi hướng, đại đa số mọi người đều cho rằng chỉ một lần ăn phở vẫn có thể miễn cưỡng tha thứ, hơn nữa người có địa vị như vậy mà nói quỳ liền quỳ, rõ ràng là rất thành tâm sám hối.
Tốc độ lan truyền của tin nosnglusc nào cũng nhanh chóng mặt, dần dần không chỉ trong giới giải trí, mà tất cả bạn bè đều biết anh Cận bị vợ đưa ra tòa đòi ly hôn. Đoạn video quỳ xuống khóc lóc được lan truyền rộng rãi, hầu như những tên tay trong và những ông trùm đã bị Cận Viêm xử đều vội vàng download xuống, xem xong tỏ ra rất khoái trá.
Cận Viêm mặc kệ mưa sa bão tố, ta vẫn tự do tự tại ra khỏi tòa án còn ngâm nga ca hát, trên đường về nhà gọi điện thoại cho Lê Mông hạ chỉ: “Mau thu dọn đồ đạc trốn sang nhà chú Vệ Hồng đi, mẹ con đang rất phẫn nộ, đừng có mà giáp mặt.”
Lê Mông khuẩn trương hỏi: “Ba thành công à?”
“Chính vì ta thành công nên mẹ con mới phẫn nộ như thế. Nếu không con nghĩ là có chuyện gì hả?”
Lê Mông cuống quýt hỏi: “Nhưng mà chú Đoàn Hàn Chi đáng sợ lắm…. Nếu con ở nhà có bị Tưởng Khâm đánh hay không?”
Cận Viêm suy nghĩ một lúc, đành thừa nhận: “Nếu con quẫy quẫy đuôi chúc mừng thắng lợi thì có thể lắm.”
Lê Mông không thèm dong dài nửa câu, lập tức cầm theo điện thoại, phóng thẳng vào phòng ngủ lấy ví tiền (trong đó có các loại thẻ tín dụng), hai quân cờ Vân Nam (vật chơi cờ may mắn), móc khóa hình con cừu bằng thủy tinh (có thể lúc lắc đuôi), đồ ngủ hoa (chưa thấy bao giờ hả đồ đầu đất?) bỏ vào một cái bao nhỏ, nhào thẳng ra khỏi cửa.
Tiểu thái tử có trí thông minh vô cùng phát triển, nhưng tứ chi mềm yếu vô cùng, thuộc loại sợ mạnh hiếp yếu không tiền đồ. Khi còn nhỏ bị bỏng tay cũng khóc cả ngày trời, càng khóc lại càng hưng phấn. Nếu ở thời chiến chắc chắn sẽ là một tên nhát cáy điển hình.
Cận Viêm đã đoán đúng. Về học tập hắn không được thông minh, nhưng đối với tâm lý của Tưởng Khâm thì nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu lấy Tưởng Khâm làm mẫu nghiên cứu, hắn thật sự có thể viết được hẳn một quyển tâm lý học.
Về đến nhà Tưởng Khâm như muốn ngất đi, thậm chí cũng không biết phải làm gì, chỉ đứng trong phòng ngủ lóng nga lóng ngóng nửa giờ mới nhớ ra phải thu dọn các thứ.
Lần này anh thu dọn toàn bộ đồ đạc, dường như tủ quần áo đã không còn gì lúc hành lý đã trở thành mớ hỗn độn mới nhớ ra còn chưa đặt vé, vội vàng tìm di động gọi đến cho công ty hàng không nhưng di động lại biến mất, anh cũng không nhớ ra là lấy điện thoại bàn để gọi, chỉ bực dọc lục lọi cả người mình, cuối cùng mới nhớ ra là để quên trong xe.
Cận Viêm về đến nhà đúng lúc anh đang gọi điện cho công ty hàng không, hắn không nói câu nào, lập tức giật ngay cái di động, tiện tay ném lên sô pha.
“Em không được đi đâu cả, đây mới là nhà em.”
Tưởng Khâm thực sự nói không nên lời, muốn động tay động chân với Cận Viêm, nhưng cổ tay cứ run lên bần bật. Vài giây sau anh lại quay người đi lấy điện thoại, nhưng bị Cận Viêm ngăn lại một cách dễ dàng, kéo thẳng lên giường ngủ.
Lần này rất nhanh gọn —— lúc Cận Viêm nổi giận lực tay thật sự đáng sợ, khác xa hoàn toàn với những lúc cười vui đùa giỡn. Tưởng Khâm dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, trong lúc vùng vẫy bị khuỷu tay Cận Viêm vô tình đánh trúng cằm, ngã mạnh xuống giường.
Cú chạm đó không hề nhẹ, Tưởng Khâm không nói được gì, ôm mặt thành một cục.
“Ở đây sao? Có đau không?” Cận Viêm ngồi trên giường, ôm anh vào lòng ngực thật chặt, lấy tay xoa lên vị trí bị đụng trúng.
Một lúc sau Tưởng Khâm mới thở được, sau đó đưa tay ra giáng cho Cận Viêm một quyền lệch hẳn người. Đánh xong anh cũng không ở lại, lao ra khỏi phòng, mở tủ rượu ra, lấy đại một chai Lafite.
Cận Viêm nhìn thấy chai rượu, nhất thời hoảng loạn: “Trời ơi là trời! Thế này thì chết người mẹ nó rồi! Em đứng lại trước đã, đổi sang chai rỗng đi rồi…..”
Lời còn chưa dứt, chai rượu vang kia đã bay đến, Cận Viêm ôm đầu lăn xuống giường, phút chốc chai rượu rơi xuống vỡ tung ra.
“Mẹ em…. Dừng tay dừng tay…. Đm! Em dám!”
Cậm Viêm vừa kêu la thảm thiết vừa giẫm lên thủy tinh đầy sàn chạy ra ngoài, chưa kịp ra đến cửa đã thấy chai Lafite thứ hai bay qua đỉnh đầu, cái gương đằng sau lập tức rơi xuống đất.
Tưởng Khâm lại bước tiếp sang tủ rượu bên kia, Cận Viêm cảm thấy không xong rồi, nếu tiếp tục nữa ông đây nhất định sẽ bị ném trúng, vậy nên nhanh chân chạy đến ôm lấy Tưởng Khâm ra khỏi phòng.
Cả hai người đều bị những mảnh thủy tinh nhỏ dính vào, lúc ra đến phòng khách cả người Cận Viêm đều ướt sũng, đưa tay ra mới thấy trên lòng bàn tay có một vết thương tương đối sâu. Hắn vội chạy đi nhìn Tưởng Khâm, thấy anh mặt mũi vẫn hoàn hảo, chỉ có một vết xước nhỏ ở cổ.
“Tay em không sao chứ? Tại sao không mang tất?” Cận Viêm cúi đầu nhìn anh đi tất, rồi run rẩy kéo tay anh ra xem, cả bàn tay đều là chất lỏng màu đỏ, không rõ là rượu hay là máu. Hắn lấy tay Tưởng Khâm chà sát vào quần áo mình mấy lần, lật qua lật lại xem xét, xác định là không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, “Em nói xem em đang làm cái gì, bàn tay này quý báu bao nhiêu, vừa có thể chơi đàn vừa có thể chơi cờ….”
Tưởng Khâm thở hổn hển liên hồi, nháy mắt đã lên cơn: “Mẹ anh buông ra! Cút đi! Đừng ép tôi phải giết chết anh!”
Cận Viêm vỗ nhẹ anh nói: “Thôi đi, cầm dao giết cá còn không dám, em muốn giết ai.”
“Mẹ anh chết đi……..”
“Mẹ anh xuống mồ bao năm rồi, em cũng không nên kéo dậy, ngoan nào.”
Tưởng Khâm đứng lên muốn đi, Cận Viêm lập tức lao ra khóa cửa, động tác còn nhanh hơn báo. Tưởng Khâm không tranh lại hắn, đành trở vào đi tìm chìa khóa, còn chưa kịp xoay người đã thấy Cận Viêm chạy nhanh như chớp vào phòng ngủ, nhảy qua đống thủy tinh vỡ, rút ra một chùm chìa khóa ở trong áo khoác của Tưởng Khâm.
Tưởng Khâm như ý thức được gì, giận dữ nói: “Đưa cho tôi!”
Anh đến trước cửa phòng ngủ đẩy ra, Cận Viêm vừa tách chìa khóa cửa ra khỏi chùm chìa khóa, vừa ngăn cửa không cho anh vào. Hai người giằng co nhau một lúc, Cận Viêm thắng, đem chìa khóa ra trước cửa sổ, không nói năng gì liền ném thẳng ra ngoài.
Tưởng Khâm trong phút chốc như đã hóa đá. Vài giây sau đột nhiên anh có phản ứng lại, quay đi tìm chìa khóa của Cận Viêm.
Cận Viêm đắc ý nói: “Ở trong ngực anh này.”
Tưởng Khâm lên lầu tìm Lê Mông, Cận Viêm nói: “Con trai chúng ta không có ở nhà.”
Tưởng Khâm thật sự điên lên, đứng trên cầu thang lầu một rất muốn nhảy xuống.
Vậy mà Cận Viêm còn khoanh tay đứng nhìn: “Nhảy đi, em nhảy đi!”
Trên thế giới còn có một loại người khiến cho thần phật không tức không giận không chịu được. Phẩm chất được bồi dưỡng hơn hai mươi năm của Tưởng Khâm đã bị hủy hoại trong giây lát, anh quay lại vác thùng máy tính của Lê Mông lên ném xuống cầu thang, dùng hết sức mình nhắm vào Cận Viêm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số linh kiện máy tính rơi vỡ ra khắp phòng. Cận Viêm trốn không kịp, bị cái CPU đập trúng, kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống sô pha nằm bất động.
Cơn giận của Tưởng Khâm vẫn chưa nguôi, anh đi thẳng xuống lầu rồi lục lọi chìa khóa trong ***g ngực Cận Viêm.
Đột nhiên Cận Viêm trợn tròn hai mắt, lấy ra chìa khóa trong ngực mình trước khi Tưởng Khâm bước xuống, nhét thẳng vào miệng!
Thủ đoạn này thật sự ngoan độc, dọa Tưởng Khâm mất hồn mất vía, chỉ biết đứng lặng ở cầu thang: “Anh… anh… nhả ra cho tôi!”
Cận Viêm ngậm chìa khóa nói ú ớ: “Vậy em đừng lại đây.”
Tưởng Khâm chầm chậm đi lên lầu, dáng vẻ vừa cảnh giác vừa cứng ngắc. Cận Viêm nheo mắt thưởng thức một lúc, rồi nhổ chìa khóa ra tay: “Từ hôm nay trở đi chúng ta không ai được ra khỏi cửa, chỉ ở nhà trong thế giới của hai người. Chính vì không có thế giới của hai người nên chúng ta mới có mâu thuẫn, bây giờ ông đây ở nhà hai mươi mấy tiếng mỗi ngày với em, đảm bảo em sẽ không có ý kiến gì.”
Cổ họng Tưởng Khâm như ứ đọng máu, rất muốn nhổ ra phun thẳng vào mặt Cận Viêm.
“Cũng đừng có gọi Lê Mông đến mở cửa, ban nãy em vừa đập phá sách dạy đánh cờ hai tháng trời nó mới đánh xong, nó tìm em liều mạng cũng không chừng.” Cận Viêm cúi xuống nhìn đống linh kiện máy tính, cảm thán: “Nói không chừng còn có manga và trò chơi nó sưu tập mấy năm trời, tsk tsk, em thật ác quá.”
Tưởng Khâm quả thật không còn cách nào, phẫn nộ nói: “Đến tột cùng là anh muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào.”
“Mẹ nó anh tột cùng là muốn thế nào?!”
“Không thế nào…..” Cận Viêm nhìn sắc mặt anh, chợt thức thời sửa lời: “Anh đi nấu cơm cho em.”
Tưởng Khâm vừa định nói mẹ anh nấu cho chó ăn đi! Nhưng lại không nói ra được, Cận Viêm như biết được anh muốn nói gì, trừng mắt lên quát: “Tưởng Khâm em đừng quá đáng! Anh ra ngoài làm ăn thì em bực dọc, anh ở nhà với em em lại không vui! Có thôi đi không! Không nói nữa, tối nay ăn tôm hùm.”
Nếu không có khoảng không ngăn cách với cầu thang, Tưởng Khâm đã bóp cổ Cận Viêm. Có lẽ trực giác cho thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, Cận Viêm rụt đầu lại cười giảng hòa, nói: “Em không thích thì chúng ta đổi món khác, ăn cơm thập cẩm được không? Ngoan, ăn xong anh rửa chén, rửa xong sẽ xem Resident Evil với em.” Nói xong cong mông lên chạy thẳng vào nhà bếp mặc tạp về vào.
Tưởng Khâm giống như oan hồn vất va vất vưởng đi vào phòng ngủ, ngồi dưới sàn nhà đầy thủy tinh, thất tha thất thiểu.
Anh vẫn không chấp nhận được lúc bị Cận Viêm dùng vẻ mặt lạnh lùng không chút lưu tình nào vạch trần, điều này không chỉ khiến sâu trong tiềm thức anh cực kỳ khó chịu, mà còn khiến anh rất nhục nhã. Lý trí lên tiếng nói là anh biết Cận Viêm đúng, nhưng tình cảm lại căm ghét vô cùng, nói đúng hơn là oán hận: rõ ràng là anh sai, dựa vào cái gì mà nói tôi không đúng?
Tưởng Khâm là người vô cùng thông minh và nhạy cảm, còn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có yêu cầu rất khắc nghiệt với bản thân, nếu xảy ra chuyện gì đó anh sẽ nghĩ ngay đến trách nhiệm của mình đầu tiên. Nhiều khi có chuyện theo khách quan mà nói thì không liên quan đến anh, nhưng tự bản thân anh lại cho là có, ngay lúc này trong lòng anh sẽ tự trách mình. Nếu có người vạch trần sự tự trách này của mình, aanh sẽ thẹn quá hóa giận, cảm thấy thế giới nội tâm đã bị người khác phá hủy.
Ngoài điều đó ra, anh còn tự làm mình bị áp lực tâm lý ——- trong suốt ba mươi năm đầu cuộc đời mình, áp lực tâm lý này đã khiến anh trở nên vô cùng mạnh mẽ, Cận Viêm có thể thấy nội tâm anh có sự bình tĩnh áp đảo, ngay tại thời điểm quan trọng có thể làm người khác sợ không nói nên lời.
Nhưng khả năng chịu đựng của người nội tâm cũng có giới hạn, mạnh mẽ như Tưởng Khâm cũng không ngoại lệ. Nó khiến anh ép buộc mình phải đè nén sự nôn nóng và nỗi sợ hãi, cùng với những cảm xúc tiêu cực, một ngày nào đó sẽ giải tỏa ra gấp bội.
Bây giờ chính là thời khắc đó.
Cận Viêm vào vai lưu manh đã đủ rồi, không dám táy máy gì nữa, chỉ chăm chăm chú chú nấu cơm: “Vợ ơi! Ra đây ăn gì tí đi.”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nổ, là do Tưởng Khâm đập cửa.
Cận Viêm đê tiện cầm bát cơm chạy tới trước cửa ngồi xổm: “Vợ à, em ra đi, cả ngày không ăn gì rồi, cẩn thận bụng đói quá là đau dạ dày, không làm gì được đâu. Có cá hấp và cơm thập cẩm….. Được rồi, anh thừa nhận cơm thập cẩm hôm qua là mua ở ngoài siêu thị, nhưng ngon không kém đâu.”
Cánh cửa ầm một tiếng, chắc là ở bên trong ném ra thứ gì.
Cận Viêm lại ồn ào: “Được rồi, chúng ta không ăn cơm thập cẩm mua trong siêu thị nữa, ngày mai anh cho người đi tìm đậu đỏ, nấu chè đậu đỏ cho em. Đáng tiếc là trong nhà không còn mỡ lợn, nếu không rang lên cũng thơm ngon lắm…. Quên mất là ăn nhiều mỡ lợn không tốt cho sức khỏe, lần trước chúng ta đi kiểm tra sức khỏe đường máu hơi cao….”
“Cút!”
“……………..” Cận Viêm ngạc nhiên nói: “Cái này cũng không được nói? Đường máu hơn cao thì có gì phải ngượng?! Da mặt em mỏng quá đi, nhìn anh này, trong công ty ai cũng biết anh phải ăn ít đường, đến tuổi này còn cách nào khác đâu, chúng ta cũng không phải đang ở tuổi Lê Mông….”
Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh tức giận của Tưởng Khâm: “———-Câm họng lại! Cút đi cho tôi!”
Cận Viêm: “………………”
Cận Viêm quay về phòng khách như một cô dâu nhỏ, ngoan ngoãn ăn hết cơm, sau đó phần cơm lại cho Tưởng Khâm, rồi rửa sạch bát đũa.
Hắn có hơi lo lắng cho Tưởng Khâm khi để anh ở một mình trong phòng ngủ đầy thủy tinh nên đã thử ra ngoài ban công, nhưng không có chỗ nào leo lên cửa sổ vào phòng ngủ nên lại thôi, sau đó hắn lại nghĩ có khi nào ngủ trước cửa phòng ngủ tốt hơn không, nhưng nghĩ lại, lỡ như ban đêm Tưởng Khâm đói bụng muốn ăn gì đó, vừa mở cửa ra đã thấy hắn ngay trước mặt, vậy làm sao được? Vậy nên phải hậm hực vứt bỏ kế hoạch này.
Rơi vào đường cùng, Cận Viêm đành về thư phòng giải quyết công việc, vừa mới mở máy tính lên đã có hàng trăm lá mail, tất cả đều do bạn bè gửi đến:
“Anh Cận, anh quỳ trong tòa án thật à? Đoạn clip đó có phải giả không?”
“Chắc chắn là giả đó anh Cận! Ai dám mang anh ra đùa giỡn em san bằng cả nhà nó!”
“Đoạn clip này lên đầu trang mấy ngàn lần rồi, anh Cận số đỏ rồi……….”
Có một bức là của Cận Vệ Quốc gửi tới, trong thư chỉ toàn dấu ba chấm và một câu: “Chị chú đã hẹn trước với bác sĩ khoa thần kinh rồi, rảnh thì tới kiểm tra đầu óc đi.”
Cận Viêm mở trang web video lên, quả nhiên đang ở trang đầu, hơn nữa trên mấy dễn đàn lớn còn có người viết bài kể lại chuyện ông chủ Thời Tinh Giải Trí vì lăng nhăng ở ngoài mà bị buộc ly hôn, phải quỳ lạy khóc rống trong tòa án để cầu xin bà xã hồi tâm chuyển ý vô cùng hào hứng.
Những lời truyền nhau thế này so với mấy tờ báo mạng đúng là lợi hại hơn, thậm chí có bài còn lục lại tấm ảnh Tưởng Khâm từng chụp cho một tờ báo trước đây, rất nhanh đã leo lên đầu trang, tiêu đề chỉ có ba chữ ———- Xứng đôi không?
Cận Viêm sặc nước phun ra đầy màn hình.
Bài viết này chỉ trong một thời gian ngắn đã có vô số phản hồi, tuyệt đại đa số đều cho rằng rất xứng đôi: Tưởng kế toán thì cả ba trăm sáu mươi độ đều anh tuấn tự nhiên, gương mặt trắng noãn lạnh lùng thanh tú, được rất nhiều phụ nữ yêu mến còn ông chủ công ty giải trí cũng có thể miễn cưỡng xem là cao ráo đẹp trai, tuy mọi người đều muốn nhìn cho rõ hắn thuộc loại nào, nhưng trong clip hắn khóc thê thảm quá thành ra phá hỏng cả gương mặt…..
Cận Viêm kéo thanh cuộn xuống, đột nhiên nhìn thấy một phản hồi khiến hắn hóa thạch ngay tức khắc:
“Không xứng, hoàn toàn không xứng đôi. Mấy người đúng là một lũ ngốc, lẽ nào không nhìn thấy nước mũi ông chủ kia chảy ra tèm lem hết sao? Vậy mà cũng có thể bảo đẹp trai?”
————- Cái gì mà nước mũi! Làm sao có nước mũi được! Đích thị là bôi nhọ ông đây! Cận Viêm vừa phát hỏa vừa trợn mắt, chợt nhãn cầu thành một đường thẳng: ID của kẻ bình luận kia là “Tôi là Đoàn Hàn Chi”.
Cận Viêm: “………………..”
Cận Viêm nổi trận lôi đình ném bài viết sang cho Vệ Hồng, sau đó gọi điện hỏi: “Này ông quản giáo vợ thế nào vậy hả? Nước mũi ở đâu, ông nói Đoàn đạo diễn chỉ cho tôi xem?!”
Vệ Hồng là một người hiền lành, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nước mũi, vậy nên chạy đi xin chỉ thị Đoàn Hàn Chi. Không lâu sau phía bên kia vang lên giọng nói của Đoàn Hàn Chi, vô cùng bực bội: “Tôi đã nói không có Tưởng Khâm hắn không xong mà, chỉ số IQ thật làm cho người ta lo lắng. Cậu nói hắn ngẫm lại xem, tôi làm sao mà có thể lấy tên thật để bình luận, kẻ gửi bài chắc chắn là Quan Phong.”
“……………”
“Nhân tiện nói thêm, “Tên của tôi là Quan Phong’, đó mới thật sự là tôi, công nhận thông minh quá đi haha.”
“…………”
Ngay lúc này đây trong lòng Cận Viêm như bị sét đánh. Một hồi sau hắn mới run rẩy bấm qua trang tiếp theo, quả nhiên lại thấy “Tôi là Đoàn Hàn Chi” bình luận:
“P/S: Khóc lóc quỳ lạy cũng vô dụng, nếu kế toán viên có thể vứt bỏ tra công nhất định sẽ tìm được người khác tốt hơn. Dù sao thì, trang phục của kế toán viên rất có thẩm mỹ, không biết có hứng thú đến công ty người mẫu phát triển sự nghiệp không?”
Cận Viêm: “…………..”
Trong lòng Cận Viêm tràn đầy ý niệm trả thù đời, muốn phun ra một tràng đậu xanh rau má, từ này về sau quên đi đoạn clip này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.