Chương 16
D.J. Machale
15/04/2016
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
Trong căn hộ lẻ loi của ông Gunny dưới tầng hầm khách sạn Manhattan Tower, Courtney đọc nhật ký của Bobby, một mình. Những trang giấy vuông vức màu hạnh đào, mỗi chiều rộng khoảng ba mươi phân. Bobby đã viết thư bằng mực đen rồi đặt vào một cái túi dẹt không thấm nước, cuộn túi lại và cột chặt. Khi chuyện trên Ibara mở dẫn trên những trang giấy trước mắt cô, Courtney lại nhận ra cô nhớ Mark đến ngần nào. Một mình đọc những vấn đề của Bobby, cô cảm thấy vừa cô đơn vừa đau khổ. Cô cần Mark. Cần một người bạn. Cô muốn tìm Dodger, nhưng sau những gì xảy ra với Whitney Wilcox trên Trái Đất Thứ Hai, cô không thể quá hấp tấp đặt niềm tin vào một kẻ xa lạ. Vì vậy khi Dodger chứng kiến vụ nhật ký của Bobby hiện ra trong khu vườn bên ngoài khách sạn, Courtney đã hoảng hốt nhặt lên, chạy vào khách sạn.
Dodger vừa đuổi theo vừa kêu lên:
- Ê! Cô đi đâu đó?
Courtney la lên, vẫn không ngừng sải chân bước:
- Mặc tôi.
- Cái đó thình lình xuất hiện. Sao cô làm được vậy?
- Ảo thuật. Tôi là một nhà ảo thuật. Làm khá chứ, hả? Nhưng màn trình diễn kết thúc rồi. Đi đi.
Cô bước vội lên mấy bậc thềm. Dodger bám sát theo:
- Cô không là nhà ảo thuật gì ráo. Vụ này có gì khác đây. Cô không là người ngoài hành tinh chứ?
Courtney đứng phắt lại:
- Anh giỡn hả? Không tin đó là một trò ảo thuật, mà lại chấp nhận chuyện tôi tới từ Diêm Vương* tinh à? (Pluto: Diêm Vương Tinh, hành tinh xa nhất trong hệ mặt trời)
- Tôi không chấp nhận gì hết, chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi.
Courtney thấy Dodger là một gã coi bộ cũng được. Bobby tin hắn. Ông Gunny cũng tin hắn. Trước kia như vậy đã đủ để cô tin, nhưng bây giờ thì không. Cô la lên:
- Anh nói đúng. Tôi là người ngoài hành tinh. Đừng bép xép, nếu không tôi cho anh bốc hơi luôn đó.
Vừa cố quay đi, cô đã bị Dodger níu vai lại. Courtney giận dữ giật ra. Dodger nói:
- Nghe này. Ông Gunny yêu cầu tôi giúp bất kỳ ai xuất hiện với một cái nhẫn như thế này. Sao tôi có thể làm được điều đó nếu cô không trung thực với tôi chứ?
Courtney muốn tin anh chàng nhỏ con này. Muốn lắm lắm. Cô thành thật nói:
- Tôi rất tiếc, nhưng không phải lỗi của anh.
Để Dodger đứng ngẩn ngơ trên bậc thềm, cô chạy vội vào căn hộ của ông Gunny, rồi suốt mấy tiếng sau đó nghiền ngẫm từng chữ trong nhật ký của Bobby. Đọc những cuộc phiêu lưu của Bobby không là công việc mới lạ gì với Courtney, nhưng lần này cô cảm thấy khác hẳn. Ngoài lần tới Nước Đen, Courtney luôn cảm thấy cô chỉ là một người quan sát. Những sự kiện Bobby viết ra, không ảnh hưởng trực tiếp tới cô.
Những ngày đó đã kết thúc rồi.
Các lãnh địa đang tự xáo trộn vào nhau. Bọn dado đã xuất hiện trên Quillan và ba lãnh địa Trái Đất. Chúng xuất hiện trên quê nhà cô trong hình dạng một con mèo máy. Courtney biết, những gì Bobby diễn tả không chỉ xảy ra trên Ibara. Vấn đề đang trở nên phức tạpTrận chiến với Saint Dane thình lình không còn là chuyện đấu tranh từng lãnh địa. Bây giờ là chuyện chung của toàn thể Halla.
Ngồi một mình trong căn hộ đó, Courtney biết rằng tìm Mark không chỉ là cứu bạn, mà có thể còn ảnh hưởng tới những sự kiện trên cả ba lãnh địa của Trái Đất. Ảnh hưởng tới Bobby trên Ibara. Ảnh hưởng tới từng sinh vật trong Halla. Saint Dane đang làm cú đẩy cuối cùng để xô ngã các lãnh địa. Nhận thức đó làm cô choáng váng. Cô lo lắng cho Bobby và những gì cậu ấy phát hiện ra trên Ibara, nhưng cô cũng biết mình không thể làm gì được. Cô còn phải tập trung vào nhiệm vụ trên Trái Đất Thứ Nhất.
Cô phải tìm Mark.
Chuông điện thoại reo làm cô giật nẩy mình. Tiếng chuông lớn đến chói tai, không êm dịu như chuông điện thoại trong bếp nhà cô trên Trái Đất Thứ Hai. Điện thoại của ông Gunny reo như tiếng còi cứu hỏa. Bình tĩnh lại, cô nhấc ống nghe màu đen nặng trịch lên, ngập ngừng nói:
- A lô.
Tiếng Dodger khẩn khoản:
- Đừng cúp máy.
Cô không đặt ống nghe xuống, nhưng cũng không trả lời vì không biết phải nói gì.
Tiếng Dodger:
- Tôi đoán ra rồi. Pendragon và cô là tội phạm đang chạy trốn hả?
Courtney phì cười:
- Tội phạm chạy trốn? Còn anh là gì, đạo chích hả?
- Không. Tôi không dính dáng gì tới tụi chúng. Thật đó
Courtney cố tập trung lại. Không thể nhìn thế giới này với quan điểm của Trái Đất Thứ Hai. Đây là năm 1937. Một lãnh địa khác với những quy luật khác.
- Nghe này Dodger. Tôi hiểu những gì mới nhìn thấy đã làm anh hoảng hốt.
- Là sao?
- Ý tôi là, anh đã thấy một điều… không bình thường, nó làm anh… bối rối.
Dodger đồng ý:
- Nói lại đi, em gái.
- Đừng gọi tôi là “em gái”, hay “cái váy”, hoặc “ghệ” hay “gái” hay bất cứ từ hạ cấp nào mà đám con trai có thể nghĩ ra.
- Xin lỗi.
- Ước gì tôi có thể tin anh. Nhưng tôi không thể. Tôi đã từng bị hố. Ý tôi là tôi đã từng bị lừa.
- Ồ, tôi hiểu rồi. Cô đã bị một thằng bạn trai ngu ngốc cho rơi, đúng không?
- Phải, nói vậy cũng có phần đúng.
Courtney cười thầm, nghĩ rằng Dodger không thể nhận ra hắn nói sát với sự thật đến mức nào. Dodger nói tiếp:
- Vậy thì đâu có vấn đề gì! Tôi đâu muốn làm bạn trai cô. Tôi không có thời gian cho mấy cái váy, à… ừm, cho mấy cô gái. Xin lỗi, lỡ miệng.
Courtney mềm lòng. Dodger đang lấy được sự tin tưởng của cô, nhưng cô biết đó chính xác là kiểu cách Saint Dane sẽ làm. Đưa ra nhừng gì cô đang cần nhất: tình bạn và sự giúp đỡ. Courtney sẵng giọng:
- Cám ơn, Dodger. Nhưng cũng không cám ơn đâu. Có lẽ khi nào có dịp tôi sẽ giải thích, nhưng không là hôm nay.
Courtney cúp máy. Cô chỉ vừa kịp thu dọn những trang nhật ký và cho vào cái túi không thấm nước thì có tiếng gõ cửa. Nhìn quanh tìm chỗ giấu nhật ký, cô chọn chỗ giấu ưng ý của ông Gunny: bếp lò.
Vừa cấp tốc đóng cửa lò, Courtney vừa hỏi:
- Ai
Một giọng nam đầy chuyên nghiệp vang lên:
- Phục vụ phòng.
- Tôi không gọi gì hết.
Lại có tiếng gõ cửa. Courtney bắt đầu hoảng. Phòng này không còn lối ra nào khác nữa. Chạy lại cửa, nhìn qua lỗ nhỏ, cô thấy…
Dodger đang cười cười nhìn lại cô. Cậu ta phải nhón gót để cao bằng lỗ hổng, vui vẻ nói:
- Bữa tối miễn phí đây!
Courtney không thể ngăn được nụ cười. Hoặc cậu ta là một gã ngốc chân thật, hoặc Saint Dane đóng kịch tài giỏi hơn cô tưởng. Ngập ngừng, cô mở khóa rồi mở rộng cửa. Dodger đứng sau một xe đẩy đầy các đĩa đồ ăn được đậy bằng nắp bạc. Bụng Courtney sôi ùng ục. Cô nghi hoặc hỏi:
- Sao anh tới đây nhanh quá vậy?
Dodger chỉ một cửa cách đó vài mét, cuối hành lang:
- Tôi gọi cô bằng điện thoại trong phòng giặt ủi đằng kia. Đoán là cô đói sau khi phóng qua vũ trụ. Diêm Vương tinh, đúng không?
Hắn nở một nụ cười rất hồn nhiên chân thật.
- Vào đi. Nếu anh định gây khó dễ cho tôi, chắc để tôi no bụng rồi gây khó dễ cũng được.
- Ồ, không đâu. Trong khuê phòng của quý bà là không được như vậy đâu.
- Đó không là… Tôi muốn hỏi… đó không là công việc của anh sao?
- Đúng, nhưng tôi không tới đây vì công việc chính thức. Tôi tới đây vì việc của ông Gunny.
Courtney lom lom nhìn Dodger. Mùi thơm tỏa ra từ những đĩa đậy kín làm miệng cô túa đầy nước bọt. Cô nói
- Cho anh biết. Nếu anh nói thật, chắc anh sẽ gọi đó là “thật thà”, thì tôi xin lỗi vì đã quá bí mật với anh. Còn nếu anh không nói thật, thì anh quá rõ tôi từ đâu tới rồi đó. Vậy thì biến đi!
- Chà, cô làm tôi bối rối quá. Cô nên hiểu là tôi nợ ông Gunny nhiều lắm. Cô biết không, tôi không phải là một đứa trẻ ngoan đâu. Ông Gunny đã đưa tôi vào đây, cho tôi một việc làm. Ông tin tôi. Trước đó chưa ai từng đối xử với tôi như vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình cũng đã làm tốt công việc. Tất cả là việc ông Gunny đã cho tôi cơ hội. Vì vậy nếu ông yêu cầu tôi bơi sang Đức, “bộp” một phát ngay miệng lão Adolph, tôi sẽ “bơi” và “bộp” ngay. Theo tôi thấy, việc giúp cô là chuyện nhỏ như con thỏ.
- Thôi được! Tôi chịu thua rồi! Chà, anh làm tôi khóc đây này… Tôi bắt đầu có vẻ mến anh rồi đó. Thật không tin nổi.
Dodger cười láu lỉnh:
- Tôi có tài thuyết phục người ta mà.
- Này, phải theo điều kiện tôi đặt ra. Đừng đặt câu hỏi. Đừng theo dõi tôi. Và chỉ làm những gì tôi yêu cầu, nếu anh đồng ý, tôi sẽ vui lòng nhận sự giúp đỡ của anh.
Dodger toác miệng cười chân thành, đặt tay lên vành mũ, chào nói:
- Sẵn sàng phục vụ quý bà. Khi nào chúng ta bắt đầu?
- Sáng mai. Chín giờ. Và đừng gọi tôi là quý bà.
- Vậy gọi bằng gì?
- Courtney. Không tước hiệu. Không màu mè tiếng lóng. Chỉ “Courtney” thôi.
- Rõ. Chín giờ. Gặp cô tại hành lang?
Courtney không giấu nổi nụ cười:
- Rõ. Cám ơn, Dodger. Nhưng hãy nhớ, nếu anh là Saint Dane, tôi sẵn sàng cho anh biết t
- Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ hiểu ý nghĩa câu nói của cô là cái chết tiệt gì. Bây giờ hãy thưởng thức bữa ăn ngon. Hẹn gặp cô vào sáng sớm mai, thật tươi tỉnh nhé.
Hắn lại đưa tay lên mũ chào, rồi trở ra đẩy xe đồ ăn vào phòng. Những ý nghĩ về Dodger, Saint Dane và Ibara đều tan biến trong mấy phút cô thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn. Dodger đã đem đến một bữa ăn ê hề thịt gà tây cắt lát, khoai tây nghiền, hạnh nhân trộn nước xốt thịt, nước xốt trái nam việt quất, đậu cô-ve xào bơ. Chẳng khác nào lễ Tạ Ơn đến sớm mấy tuần. Vừa định ngấu nghiến đồ ăn, Courtney chợt nghĩ, bằng cách nào đó Saint Dane biết cô mê tiệc Tạ Ơn đến thế nào, và bữa ăn này là một cách khác lấy lòng tin của cô. Hắn tinh quái đến thế thật sao? Courtney quyết định là cô quá đói, cóc cần thận trọng. Dẹp bỏ nỗi sợ “bị-mua-chuộc-bằng-thịt-gà” ra khỏi đầu. Courtney cho miếng thịt vào miệng. Ngon tuyệt. Vì ăn quá nhanh, kết quả là cô cảm thấy mình căng phồng, nhưng Courtney không quan tâm. Dodger thật là chu đáo, kèm cả món bánh bí ngô và sữa. Cô quyết định để tiêu hóa bớt mới ăn tới món bánh bí ngô. Nhưng món bánh quá hấp dẫn, nên chỉ năm phút sau cô sà xuống miếng bánh, không bỏ sót một mẩu vụn nào.
Trời đã khuya. Courtney kết thúc bữa tiệc lúc gần mười giờ đêm. Vào giường với cái bụng căng phồng là dại dột, nhưng chất bổ dưỡng của gà tây làm cô buồn ngủ rũ rượi. Cô không thể nhướng nổi mắt để đánh răng và cởi quần áo trước khi lăn xuống giường, đi ngay vào giấc ngủ. Ý nghĩ sau cùng của cô là: bữa ăn thịnh soạn của Dodger đã tặng cô thêm một phần thưởng. Cô sẽ ngủ thẳng một giấc, không giãy giụa trở mình như cô thường phải chịu đựng mỗi khi có việc phải suy nghĩ lo lắng. Như vậy sẽ rất tốt, vì cô biết ngày mai sẽ là một ngày bận rộn. Cô sẽ bắt đầu tìm kiếm Mark trong cái thế giới xa lạ này.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại chói lói làm Courtney thức giấc. Cô bật dậy, sẵn sàng vơ quần áo và chạy ra khỏi tòa nhà để tránh hỏa hoạn. Một giây sau cô mới nhận ra đó chỉ là tiếng chuông điện thoại. Cô tự nhủ:
- Mấy người-ngày-xưa này bị gì vậy? Họ bị điếc cả sao?
Cô nghe điện thoại. Là giọng nói thân thiện của Dodger:
- Đổi ý rồi hả?
Courtney liếc nhìn đồng hồ bên giường. Chínưỡi. Cô đã ngủ gần mười hai tiếng.
- Ôi, xin lỗi. Tôi ra ngay.
Không kịp tắm, Courtney tròng vội cái quần len và sơ mi trắng. Cô mang vớ, buộc dây giày da, rồi mặc áo lạnh màu xanh lục. Sau cùng là cái mũ mềm để nhét hết tóc vào trong. Chưa biết sẽ tìm thấy gì trên Trái Đất Thứ Nhất nhưng cô biết chắc một điều: không muốn bất cứ ai đối xử với mình như một cái váy. Hài lòng, Courtney ra khỏi phòng, tiến tới cầu thang.
Hành lang khách sạn rộn rịp người. Courtney thấy Dodger đang đứng dựa vào cây cột cẩm thạch, gần phòng tiếp khách. Cô quan sát một lúc. Trông hắn khá vô tư. Quần đen, áo khoác ngắn màu xám tro. Trông hắn còn nhí hơn khi không mặc đồng phục. Đã vậy lại còn lùn nữa chứ. Hắn đứng đó, tươi cười vẫy tay với những khách quen đi qua. Dù không trong ca trực, hắn vẫn vội chạy tới giúp một bà lão đem hành lý vào bàn tiếp tân. Vì mấy anh bồi khách sạn đang bận rộn, không nhìn thấy bà. Dodger không có gì để Courtney có thể nghĩ hắn là Saint Dane, trừ khi cô nghĩ ai cũng có thể là Saint Dane. Cô sẽ không ngừng cảnh giác, nhưng cô cần sự giúp đỡ để tìm kiếm Mark. Cũng đáng để liều. Ra khỏi cửa, đút tay vào túi, cô bước tới Dodger. Thấy cô, Dodger tươi tỉnh hẳn.
- Cô đây rồi. Chúc buổi chiều vui vẻ.
- Phải, rất vui. Chúng ta đi nói chuyện.
- Tuân lệnh, thưa quý bà.
Nói xong, Dodger nhăn mặt:
- Tôi định nói là đồng ý, Courtney.
Courtney cùng Dodger vào phòng khách đầy người đang chuyện trò xã giao. Cô ngừng lại, nói:
- Không được. Có chỗ nào riêng tư một chút không?
Nghĩ một giây, cô nói thêm:
- Riêng tư nhưng phải có người.
- Cô muốn một chỗ riêng tư nhưng lại có cả người khác?
- Ừ… đúng vậy.
Cô thấy câu hói của mình thật tức cười. Dodger hỏi:
- Vẫn chưa tin tôi sao? Kể cả sau bữa tối với gà tây?
- Nhất là sau bữa tối có gà tây. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.
- Không có chi. Xin theo tôi.
Dodger đưa cô qua phòng khách sang trọng. Anh chàng thấp nhỏ đi nghênh ngang như là chủ nhân của nơi này. Hắn đưa Courtney qua nhà hàng của khách sạn, vào nhà bếp bận rộn. Một anh bếp gọi:
- Ê, Dodger. Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cậu sao?
Dodger trả lời nhanh nhảu:
- Không, tớ làm việc suốt.
Một anh bếp khác huýt sáo, rồi kêu lên:
- Dodger! Búp bê Kewpie[8] đó của ai vậy?
Courtney la lại:
- Này anh bạn, anh phải gọi là “quý bà”.
Mấy anh bếp cười, vờ như sợ hãi lắm. Dodger cũng cười ha hả. Courtney thấy hắn rất được mọi người yêu thích.
Saint Dane có được mọi người yêu thích không? Cô vội bỏ qua ý nghĩ đó, nó chỉ làm cô thêm điên đầu.
Dodger đưa Courtney ra sau bếp. Đây là nơi rửa bát đĩa. Nóng và đầy hơi nước, chỉ có vài người đang làm việc.
Dodger hỏi:
- Nơi này thế nào? Yên tĩnh nhưng không quá yên tĩnh, không ai làm phiền chúng ta và có vài nhân chứng phòng xa tôi làm điều gì cô không thích. Cô chỉ phải chịu đựng hơi nước và mấy cái đĩa dơ bẩn thôi.
- Nơi này tốt rồi.
- Nào, tôi có thể giúp cô chuyện gì?
- Nếu anh là người như anh nói, anh sẽ không hiểu những gì tôi sắp nói. Nếu anh không là người như anh nói, anh đã hiểu tất cả những gì tôi sắp nói rồi. Vì vậy, tôi nói hay không, sẽ không quan trọng. Hiểu chứ?
Dodger nhìn Courtney chua chát:
- Sau câu “Nơi này tốt rồi” thì tôi chẳng hiểu cô nói gì hết.
- Tốt. Vấn đề là thế này. Tôi đang cố tìm một người. Cậu ấy là bạn của tôi. Cũng là bạn của Bobby và ông Gunny.
- Cậu ta cũng là một tội phạm bị truy nã?
Courtney lớn tiếng:
- Không. Không ai trong chúng tôi là tội phạm truy nã.
Một anh chàng rửa bát quay lại nhìn. Dodger la lên:
- Yên tâm, Tony, không có gì đâu.
Tony nhún vai trở lại công việc.
Courtney tiếp tục:
- Việc chúng tôi tìm cậu ấy là vô cùng quan trọng. Tôi sẽ không cho anh biết nguyên nhân, vì chuyện quá dài và chưa chắc anh sẽ tin.
- Và… nếu tôi là tôi, tôi sẽ không hiểu, nhưng nếu tôi không là tôi thì tôi đã hiểu rồi, nhưng tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, vì vậy tôi là cái quái gì đây?
bắt đầu nôn nóng rồi. Đây là chuyện nghiêm túc.
- Xin lỗi. Hãy cho tôi biết về anh bạn cô đang tìm.
- Tên cậu ấy là Mark Dimond. Mười bảy tuổi, tóc xoăn đen, đeo kính.
- Ồ, chuyện nhỏ như con thỏ. Ở New York này có cả triệu gã giống hình ảnh đó.
Courtney thêm vào:
- Cậu ấy cà lăm khi bị bối rối.
- Thu hẹp xuống còn nửa triệu. Chúng ta sắp tìm được rồi.
Courtney quát:
- Đừng làm trò nữa!
Cả hai nhìn Tony. Lần này anh chàng rửa bát không quay lại. Dodger nói:
- Xin lỗi. Không có chi tiết nào đặc biệt hơn một chút sao?
- Có một thứ. Nếu ở nhà, tôi nghĩ là có thể dùng để tìm ra dấu vết cậu ấy. Nhưng tôi không ở nhà. Tôi không hiểu mọi chuyện ở đây hoạt động như thế nào. Đó chính là lý do tôi đang nói chuyện với anh đó.
Courtney bắt đầu nóng máu. Tony lại quay qua nhìn. Cô la lớn:
- Ê Tony, lo việc của anh đi!
Dodger đưa Courtney vào khu nhà kho, chung quanh là những kệ chất đầy bát đĩa sạch. Hắn trấn an cô:
- Được rồi. Cho tôi biết sự thể đi.
Courtney hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Ngày 6 tháng Mười, Mark nộp hồ sơ xin chứng nhận phát minh tại Văn phòng Phát minh Hoa Kỳ. Theo tôi, khi xin bằng sáng chế, người ta sẽ yêu cầu phải có địa chỉ hay một thứ gì đó, để có thể liên lạc. Tôi chúng ta có được thông tin đó, có thể chúng ta sẽ biết tin cậu ta từ đâu.
Dodger chờ cho Courtney nói thêm. Nhưng Courtney chẳng nói thêm gì nữa. Hắn hỏi:
- Có vậy thôi.
- Có vậy thôi.
- Tất cả chỉ có vậy để chúng ta tiến hành tìm kiếm?
- Tôi e là vậy.
- Cô nói anh chàng bí ẩn này là một nhà phát minh?
Courtney vừa định nói “không”, nhưng chính xác Mark là như vậy. Cô nói:
- Đúng. Mark là một nhà phát minh. Nếu có ông Gunny ở đây, ông ấy sẽ cho anh biết vì sao việc tìm ra cậu ấy quan trọng như thế nào. Nhưng ông không ở đây. Chỉ có tôi. Anh giúp tôi được không?
Courtney nhìn Dodger nhíu mày, nện gót tới lui, gãi đầu. Rồi lại nên gót tới lui. Chẳng cử chỉ nào của hắn làm cô yên tâm. Tinh thần suy sụp, cô thú thật:
- Tôi biết là vô vọng. Chẳng cách nào tìm một người theo kiểu này được.
- Không. Tìm cậu ta không là vấn đề. Tôi có bạn bè làm trong chính phủ.
Phấn chấn lại, Courtney la lên hỏi:
- Không đùa chứ? Sao trông anh có vẻ lo lắng thế?
- Tôi không hình dung nổi cái tên nhóc phát minh nào đó thì có gì mà quan trọng đến mức ông Gunny muốn tôi phải tìm ra cho bằng được.
Courtney nắm ve áo Dodger kêu lên:
- Khi nào gặp Gunny, anh hãy hỏi ông ấy. Còn bây giờ chúng ta đi tìm Mark ngay. Nghe không Tony?
Anh chàng rửa bá nhún vai, trở lại công việc.
Mấy phút sau, Courtney đứng ngoài bốt điện thoại gần hành lang, chờ Dodger gọi điện. Cửa đóng, nên cô không nghe được gì. Nhưng cô thấy hắn vừa cười nói vừa vung vẩy tay nhấn mạnh lời hắn nói. Cuối cùng, sau một đỗi lâu như một đời người, Dodger treo ống nghe, mở cánh cửa kính ra khỏi bốt điện thoại. Hắn nhìn Courtney không nói một lời. Mặt tỉnh bơ. Cũng không vung vẩy tay ra hiệu. Cô nóng nảy hỏi:
- Sao?
- Người ta cứ nghĩ bồi khách sạn chỉ là những thằng chuyên xách va ly và vẫy taxi, cô biết chứ? Nhưng chúng tôi có quyền lực mà hầu hết mọi người không thấy. Thí dụ, nếu một sếp đại gia nào sắp tới thành phố, mà khách sạn đã được đặt hết phòng, tôi có thể làm cho một gã thật sự hãnh diện bằng cách lo cho sếp của hắn một phòng. Vì tôi biết có những phòng đặc biệt dành cho các nhân vật VIP vào phút chót.
Dodger hãnh diện cười với Courtney. Courtney thẫn thờ nhìn Dodger.
- Anh nói với tôi chuyện này vì…
- Vì một người bạn cần tôi giúp đỡ, và tôi sẽ lo cho sếp của anh ta một căn hộ hảo hạng trong khách sạn này. Bây giờ anh bạn đó nợ tôi một đặc ân, hiểu chứ?
- Không hiểu lắm.
Dodger đứng ưỡn người, vuốt mái tóc đã được chải chuốt rất kỹ lưỡng:
- Tình cờ anh bạn này đang làm việc tại Washington và được tiếp cận một số hồ sơ không luôn được phép công khai. Nếu cô hiểu ý tôi…
Courtney la to:
- Nói ngay đi.
- Hai Bốn Mươi Waverly Palace.
- Đó là…
Dodger tự hào thông báo: một chung cư trong làng, nơi cậu bạn Mark Dimond của cô đang ở. Bây giờ cô nghĩ tôi là tôi chưa?
Courtney vòng tay ôm chặt Dodger:
- Tôi không biết anh là ai, và ngay lúc này tôi cóc cần biết, vì có thể anh vừa mới cứu toàn thể nhân loại khỏi bị hủy diệt hoàn toàn.
Cô buông Dodger, chạy ra phía cửa. Hắn đứng đó một lúc, đắm mình trong vinh quang.
Rồi hắn tắt nụ cười, vừa chạy theo Courtney vừa kêu lên:
- Mình vừa mới làm gì cơ?
Trong căn hộ lẻ loi của ông Gunny dưới tầng hầm khách sạn Manhattan Tower, Courtney đọc nhật ký của Bobby, một mình. Những trang giấy vuông vức màu hạnh đào, mỗi chiều rộng khoảng ba mươi phân. Bobby đã viết thư bằng mực đen rồi đặt vào một cái túi dẹt không thấm nước, cuộn túi lại và cột chặt. Khi chuyện trên Ibara mở dẫn trên những trang giấy trước mắt cô, Courtney lại nhận ra cô nhớ Mark đến ngần nào. Một mình đọc những vấn đề của Bobby, cô cảm thấy vừa cô đơn vừa đau khổ. Cô cần Mark. Cần một người bạn. Cô muốn tìm Dodger, nhưng sau những gì xảy ra với Whitney Wilcox trên Trái Đất Thứ Hai, cô không thể quá hấp tấp đặt niềm tin vào một kẻ xa lạ. Vì vậy khi Dodger chứng kiến vụ nhật ký của Bobby hiện ra trong khu vườn bên ngoài khách sạn, Courtney đã hoảng hốt nhặt lên, chạy vào khách sạn.
Dodger vừa đuổi theo vừa kêu lên:
- Ê! Cô đi đâu đó?
Courtney la lên, vẫn không ngừng sải chân bước:
- Mặc tôi.
- Cái đó thình lình xuất hiện. Sao cô làm được vậy?
- Ảo thuật. Tôi là một nhà ảo thuật. Làm khá chứ, hả? Nhưng màn trình diễn kết thúc rồi. Đi đi.
Cô bước vội lên mấy bậc thềm. Dodger bám sát theo:
- Cô không là nhà ảo thuật gì ráo. Vụ này có gì khác đây. Cô không là người ngoài hành tinh chứ?
Courtney đứng phắt lại:
- Anh giỡn hả? Không tin đó là một trò ảo thuật, mà lại chấp nhận chuyện tôi tới từ Diêm Vương* tinh à? (Pluto: Diêm Vương Tinh, hành tinh xa nhất trong hệ mặt trời)
- Tôi không chấp nhận gì hết, chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi.
Courtney thấy Dodger là một gã coi bộ cũng được. Bobby tin hắn. Ông Gunny cũng tin hắn. Trước kia như vậy đã đủ để cô tin, nhưng bây giờ thì không. Cô la lên:
- Anh nói đúng. Tôi là người ngoài hành tinh. Đừng bép xép, nếu không tôi cho anh bốc hơi luôn đó.
Vừa cố quay đi, cô đã bị Dodger níu vai lại. Courtney giận dữ giật ra. Dodger nói:
- Nghe này. Ông Gunny yêu cầu tôi giúp bất kỳ ai xuất hiện với một cái nhẫn như thế này. Sao tôi có thể làm được điều đó nếu cô không trung thực với tôi chứ?
Courtney muốn tin anh chàng nhỏ con này. Muốn lắm lắm. Cô thành thật nói:
- Tôi rất tiếc, nhưng không phải lỗi của anh.
Để Dodger đứng ngẩn ngơ trên bậc thềm, cô chạy vội vào căn hộ của ông Gunny, rồi suốt mấy tiếng sau đó nghiền ngẫm từng chữ trong nhật ký của Bobby. Đọc những cuộc phiêu lưu của Bobby không là công việc mới lạ gì với Courtney, nhưng lần này cô cảm thấy khác hẳn. Ngoài lần tới Nước Đen, Courtney luôn cảm thấy cô chỉ là một người quan sát. Những sự kiện Bobby viết ra, không ảnh hưởng trực tiếp tới cô.
Những ngày đó đã kết thúc rồi.
Các lãnh địa đang tự xáo trộn vào nhau. Bọn dado đã xuất hiện trên Quillan và ba lãnh địa Trái Đất. Chúng xuất hiện trên quê nhà cô trong hình dạng một con mèo máy. Courtney biết, những gì Bobby diễn tả không chỉ xảy ra trên Ibara. Vấn đề đang trở nên phức tạpTrận chiến với Saint Dane thình lình không còn là chuyện đấu tranh từng lãnh địa. Bây giờ là chuyện chung của toàn thể Halla.
Ngồi một mình trong căn hộ đó, Courtney biết rằng tìm Mark không chỉ là cứu bạn, mà có thể còn ảnh hưởng tới những sự kiện trên cả ba lãnh địa của Trái Đất. Ảnh hưởng tới Bobby trên Ibara. Ảnh hưởng tới từng sinh vật trong Halla. Saint Dane đang làm cú đẩy cuối cùng để xô ngã các lãnh địa. Nhận thức đó làm cô choáng váng. Cô lo lắng cho Bobby và những gì cậu ấy phát hiện ra trên Ibara, nhưng cô cũng biết mình không thể làm gì được. Cô còn phải tập trung vào nhiệm vụ trên Trái Đất Thứ Nhất.
Cô phải tìm Mark.
Chuông điện thoại reo làm cô giật nẩy mình. Tiếng chuông lớn đến chói tai, không êm dịu như chuông điện thoại trong bếp nhà cô trên Trái Đất Thứ Hai. Điện thoại của ông Gunny reo như tiếng còi cứu hỏa. Bình tĩnh lại, cô nhấc ống nghe màu đen nặng trịch lên, ngập ngừng nói:
- A lô.
Tiếng Dodger khẩn khoản:
- Đừng cúp máy.
Cô không đặt ống nghe xuống, nhưng cũng không trả lời vì không biết phải nói gì.
Tiếng Dodger:
- Tôi đoán ra rồi. Pendragon và cô là tội phạm đang chạy trốn hả?
Courtney phì cười:
- Tội phạm chạy trốn? Còn anh là gì, đạo chích hả?
- Không. Tôi không dính dáng gì tới tụi chúng. Thật đó
Courtney cố tập trung lại. Không thể nhìn thế giới này với quan điểm của Trái Đất Thứ Hai. Đây là năm 1937. Một lãnh địa khác với những quy luật khác.
- Nghe này Dodger. Tôi hiểu những gì mới nhìn thấy đã làm anh hoảng hốt.
- Là sao?
- Ý tôi là, anh đã thấy một điều… không bình thường, nó làm anh… bối rối.
Dodger đồng ý:
- Nói lại đi, em gái.
- Đừng gọi tôi là “em gái”, hay “cái váy”, hoặc “ghệ” hay “gái” hay bất cứ từ hạ cấp nào mà đám con trai có thể nghĩ ra.
- Xin lỗi.
- Ước gì tôi có thể tin anh. Nhưng tôi không thể. Tôi đã từng bị hố. Ý tôi là tôi đã từng bị lừa.
- Ồ, tôi hiểu rồi. Cô đã bị một thằng bạn trai ngu ngốc cho rơi, đúng không?
- Phải, nói vậy cũng có phần đúng.
Courtney cười thầm, nghĩ rằng Dodger không thể nhận ra hắn nói sát với sự thật đến mức nào. Dodger nói tiếp:
- Vậy thì đâu có vấn đề gì! Tôi đâu muốn làm bạn trai cô. Tôi không có thời gian cho mấy cái váy, à… ừm, cho mấy cô gái. Xin lỗi, lỡ miệng.
Courtney mềm lòng. Dodger đang lấy được sự tin tưởng của cô, nhưng cô biết đó chính xác là kiểu cách Saint Dane sẽ làm. Đưa ra nhừng gì cô đang cần nhất: tình bạn và sự giúp đỡ. Courtney sẵng giọng:
- Cám ơn, Dodger. Nhưng cũng không cám ơn đâu. Có lẽ khi nào có dịp tôi sẽ giải thích, nhưng không là hôm nay.
Courtney cúp máy. Cô chỉ vừa kịp thu dọn những trang nhật ký và cho vào cái túi không thấm nước thì có tiếng gõ cửa. Nhìn quanh tìm chỗ giấu nhật ký, cô chọn chỗ giấu ưng ý của ông Gunny: bếp lò.
Vừa cấp tốc đóng cửa lò, Courtney vừa hỏi:
- Ai
Một giọng nam đầy chuyên nghiệp vang lên:
- Phục vụ phòng.
- Tôi không gọi gì hết.
Lại có tiếng gõ cửa. Courtney bắt đầu hoảng. Phòng này không còn lối ra nào khác nữa. Chạy lại cửa, nhìn qua lỗ nhỏ, cô thấy…
Dodger đang cười cười nhìn lại cô. Cậu ta phải nhón gót để cao bằng lỗ hổng, vui vẻ nói:
- Bữa tối miễn phí đây!
Courtney không thể ngăn được nụ cười. Hoặc cậu ta là một gã ngốc chân thật, hoặc Saint Dane đóng kịch tài giỏi hơn cô tưởng. Ngập ngừng, cô mở khóa rồi mở rộng cửa. Dodger đứng sau một xe đẩy đầy các đĩa đồ ăn được đậy bằng nắp bạc. Bụng Courtney sôi ùng ục. Cô nghi hoặc hỏi:
- Sao anh tới đây nhanh quá vậy?
Dodger chỉ một cửa cách đó vài mét, cuối hành lang:
- Tôi gọi cô bằng điện thoại trong phòng giặt ủi đằng kia. Đoán là cô đói sau khi phóng qua vũ trụ. Diêm Vương tinh, đúng không?
Hắn nở một nụ cười rất hồn nhiên chân thật.
- Vào đi. Nếu anh định gây khó dễ cho tôi, chắc để tôi no bụng rồi gây khó dễ cũng được.
- Ồ, không đâu. Trong khuê phòng của quý bà là không được như vậy đâu.
- Đó không là… Tôi muốn hỏi… đó không là công việc của anh sao?
- Đúng, nhưng tôi không tới đây vì công việc chính thức. Tôi tới đây vì việc của ông Gunny.
Courtney lom lom nhìn Dodger. Mùi thơm tỏa ra từ những đĩa đậy kín làm miệng cô túa đầy nước bọt. Cô nói
- Cho anh biết. Nếu anh nói thật, chắc anh sẽ gọi đó là “thật thà”, thì tôi xin lỗi vì đã quá bí mật với anh. Còn nếu anh không nói thật, thì anh quá rõ tôi từ đâu tới rồi đó. Vậy thì biến đi!
- Chà, cô làm tôi bối rối quá. Cô nên hiểu là tôi nợ ông Gunny nhiều lắm. Cô biết không, tôi không phải là một đứa trẻ ngoan đâu. Ông Gunny đã đưa tôi vào đây, cho tôi một việc làm. Ông tin tôi. Trước đó chưa ai từng đối xử với tôi như vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình cũng đã làm tốt công việc. Tất cả là việc ông Gunny đã cho tôi cơ hội. Vì vậy nếu ông yêu cầu tôi bơi sang Đức, “bộp” một phát ngay miệng lão Adolph, tôi sẽ “bơi” và “bộp” ngay. Theo tôi thấy, việc giúp cô là chuyện nhỏ như con thỏ.
- Thôi được! Tôi chịu thua rồi! Chà, anh làm tôi khóc đây này… Tôi bắt đầu có vẻ mến anh rồi đó. Thật không tin nổi.
Dodger cười láu lỉnh:
- Tôi có tài thuyết phục người ta mà.
- Này, phải theo điều kiện tôi đặt ra. Đừng đặt câu hỏi. Đừng theo dõi tôi. Và chỉ làm những gì tôi yêu cầu, nếu anh đồng ý, tôi sẽ vui lòng nhận sự giúp đỡ của anh.
Dodger toác miệng cười chân thành, đặt tay lên vành mũ, chào nói:
- Sẵn sàng phục vụ quý bà. Khi nào chúng ta bắt đầu?
- Sáng mai. Chín giờ. Và đừng gọi tôi là quý bà.
- Vậy gọi bằng gì?
- Courtney. Không tước hiệu. Không màu mè tiếng lóng. Chỉ “Courtney” thôi.
- Rõ. Chín giờ. Gặp cô tại hành lang?
Courtney không giấu nổi nụ cười:
- Rõ. Cám ơn, Dodger. Nhưng hãy nhớ, nếu anh là Saint Dane, tôi sẵn sàng cho anh biết t
- Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ hiểu ý nghĩa câu nói của cô là cái chết tiệt gì. Bây giờ hãy thưởng thức bữa ăn ngon. Hẹn gặp cô vào sáng sớm mai, thật tươi tỉnh nhé.
Hắn lại đưa tay lên mũ chào, rồi trở ra đẩy xe đồ ăn vào phòng. Những ý nghĩ về Dodger, Saint Dane và Ibara đều tan biến trong mấy phút cô thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn. Dodger đã đem đến một bữa ăn ê hề thịt gà tây cắt lát, khoai tây nghiền, hạnh nhân trộn nước xốt thịt, nước xốt trái nam việt quất, đậu cô-ve xào bơ. Chẳng khác nào lễ Tạ Ơn đến sớm mấy tuần. Vừa định ngấu nghiến đồ ăn, Courtney chợt nghĩ, bằng cách nào đó Saint Dane biết cô mê tiệc Tạ Ơn đến thế nào, và bữa ăn này là một cách khác lấy lòng tin của cô. Hắn tinh quái đến thế thật sao? Courtney quyết định là cô quá đói, cóc cần thận trọng. Dẹp bỏ nỗi sợ “bị-mua-chuộc-bằng-thịt-gà” ra khỏi đầu. Courtney cho miếng thịt vào miệng. Ngon tuyệt. Vì ăn quá nhanh, kết quả là cô cảm thấy mình căng phồng, nhưng Courtney không quan tâm. Dodger thật là chu đáo, kèm cả món bánh bí ngô và sữa. Cô quyết định để tiêu hóa bớt mới ăn tới món bánh bí ngô. Nhưng món bánh quá hấp dẫn, nên chỉ năm phút sau cô sà xuống miếng bánh, không bỏ sót một mẩu vụn nào.
Trời đã khuya. Courtney kết thúc bữa tiệc lúc gần mười giờ đêm. Vào giường với cái bụng căng phồng là dại dột, nhưng chất bổ dưỡng của gà tây làm cô buồn ngủ rũ rượi. Cô không thể nhướng nổi mắt để đánh răng và cởi quần áo trước khi lăn xuống giường, đi ngay vào giấc ngủ. Ý nghĩ sau cùng của cô là: bữa ăn thịnh soạn của Dodger đã tặng cô thêm một phần thưởng. Cô sẽ ngủ thẳng một giấc, không giãy giụa trở mình như cô thường phải chịu đựng mỗi khi có việc phải suy nghĩ lo lắng. Như vậy sẽ rất tốt, vì cô biết ngày mai sẽ là một ngày bận rộn. Cô sẽ bắt đầu tìm kiếm Mark trong cái thế giới xa lạ này.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại chói lói làm Courtney thức giấc. Cô bật dậy, sẵn sàng vơ quần áo và chạy ra khỏi tòa nhà để tránh hỏa hoạn. Một giây sau cô mới nhận ra đó chỉ là tiếng chuông điện thoại. Cô tự nhủ:
- Mấy người-ngày-xưa này bị gì vậy? Họ bị điếc cả sao?
Cô nghe điện thoại. Là giọng nói thân thiện của Dodger:
- Đổi ý rồi hả?
Courtney liếc nhìn đồng hồ bên giường. Chínưỡi. Cô đã ngủ gần mười hai tiếng.
- Ôi, xin lỗi. Tôi ra ngay.
Không kịp tắm, Courtney tròng vội cái quần len và sơ mi trắng. Cô mang vớ, buộc dây giày da, rồi mặc áo lạnh màu xanh lục. Sau cùng là cái mũ mềm để nhét hết tóc vào trong. Chưa biết sẽ tìm thấy gì trên Trái Đất Thứ Nhất nhưng cô biết chắc một điều: không muốn bất cứ ai đối xử với mình như một cái váy. Hài lòng, Courtney ra khỏi phòng, tiến tới cầu thang.
Hành lang khách sạn rộn rịp người. Courtney thấy Dodger đang đứng dựa vào cây cột cẩm thạch, gần phòng tiếp khách. Cô quan sát một lúc. Trông hắn khá vô tư. Quần đen, áo khoác ngắn màu xám tro. Trông hắn còn nhí hơn khi không mặc đồng phục. Đã vậy lại còn lùn nữa chứ. Hắn đứng đó, tươi cười vẫy tay với những khách quen đi qua. Dù không trong ca trực, hắn vẫn vội chạy tới giúp một bà lão đem hành lý vào bàn tiếp tân. Vì mấy anh bồi khách sạn đang bận rộn, không nhìn thấy bà. Dodger không có gì để Courtney có thể nghĩ hắn là Saint Dane, trừ khi cô nghĩ ai cũng có thể là Saint Dane. Cô sẽ không ngừng cảnh giác, nhưng cô cần sự giúp đỡ để tìm kiếm Mark. Cũng đáng để liều. Ra khỏi cửa, đút tay vào túi, cô bước tới Dodger. Thấy cô, Dodger tươi tỉnh hẳn.
- Cô đây rồi. Chúc buổi chiều vui vẻ.
- Phải, rất vui. Chúng ta đi nói chuyện.
- Tuân lệnh, thưa quý bà.
Nói xong, Dodger nhăn mặt:
- Tôi định nói là đồng ý, Courtney.
Courtney cùng Dodger vào phòng khách đầy người đang chuyện trò xã giao. Cô ngừng lại, nói:
- Không được. Có chỗ nào riêng tư một chút không?
Nghĩ một giây, cô nói thêm:
- Riêng tư nhưng phải có người.
- Cô muốn một chỗ riêng tư nhưng lại có cả người khác?
- Ừ… đúng vậy.
Cô thấy câu hói của mình thật tức cười. Dodger hỏi:
- Vẫn chưa tin tôi sao? Kể cả sau bữa tối với gà tây?
- Nhất là sau bữa tối có gà tây. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.
- Không có chi. Xin theo tôi.
Dodger đưa cô qua phòng khách sang trọng. Anh chàng thấp nhỏ đi nghênh ngang như là chủ nhân của nơi này. Hắn đưa Courtney qua nhà hàng của khách sạn, vào nhà bếp bận rộn. Một anh bếp gọi:
- Ê, Dodger. Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cậu sao?
Dodger trả lời nhanh nhảu:
- Không, tớ làm việc suốt.
Một anh bếp khác huýt sáo, rồi kêu lên:
- Dodger! Búp bê Kewpie[8] đó của ai vậy?
Courtney la lại:
- Này anh bạn, anh phải gọi là “quý bà”.
Mấy anh bếp cười, vờ như sợ hãi lắm. Dodger cũng cười ha hả. Courtney thấy hắn rất được mọi người yêu thích.
Saint Dane có được mọi người yêu thích không? Cô vội bỏ qua ý nghĩ đó, nó chỉ làm cô thêm điên đầu.
Dodger đưa Courtney ra sau bếp. Đây là nơi rửa bát đĩa. Nóng và đầy hơi nước, chỉ có vài người đang làm việc.
Dodger hỏi:
- Nơi này thế nào? Yên tĩnh nhưng không quá yên tĩnh, không ai làm phiền chúng ta và có vài nhân chứng phòng xa tôi làm điều gì cô không thích. Cô chỉ phải chịu đựng hơi nước và mấy cái đĩa dơ bẩn thôi.
- Nơi này tốt rồi.
- Nào, tôi có thể giúp cô chuyện gì?
- Nếu anh là người như anh nói, anh sẽ không hiểu những gì tôi sắp nói. Nếu anh không là người như anh nói, anh đã hiểu tất cả những gì tôi sắp nói rồi. Vì vậy, tôi nói hay không, sẽ không quan trọng. Hiểu chứ?
Dodger nhìn Courtney chua chát:
- Sau câu “Nơi này tốt rồi” thì tôi chẳng hiểu cô nói gì hết.
- Tốt. Vấn đề là thế này. Tôi đang cố tìm một người. Cậu ấy là bạn của tôi. Cũng là bạn của Bobby và ông Gunny.
- Cậu ta cũng là một tội phạm bị truy nã?
Courtney lớn tiếng:
- Không. Không ai trong chúng tôi là tội phạm truy nã.
Một anh chàng rửa bát quay lại nhìn. Dodger la lên:
- Yên tâm, Tony, không có gì đâu.
Tony nhún vai trở lại công việc.
Courtney tiếp tục:
- Việc chúng tôi tìm cậu ấy là vô cùng quan trọng. Tôi sẽ không cho anh biết nguyên nhân, vì chuyện quá dài và chưa chắc anh sẽ tin.
- Và… nếu tôi là tôi, tôi sẽ không hiểu, nhưng nếu tôi không là tôi thì tôi đã hiểu rồi, nhưng tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, vì vậy tôi là cái quái gì đây?
bắt đầu nôn nóng rồi. Đây là chuyện nghiêm túc.
- Xin lỗi. Hãy cho tôi biết về anh bạn cô đang tìm.
- Tên cậu ấy là Mark Dimond. Mười bảy tuổi, tóc xoăn đen, đeo kính.
- Ồ, chuyện nhỏ như con thỏ. Ở New York này có cả triệu gã giống hình ảnh đó.
Courtney thêm vào:
- Cậu ấy cà lăm khi bị bối rối.
- Thu hẹp xuống còn nửa triệu. Chúng ta sắp tìm được rồi.
Courtney quát:
- Đừng làm trò nữa!
Cả hai nhìn Tony. Lần này anh chàng rửa bát không quay lại. Dodger nói:
- Xin lỗi. Không có chi tiết nào đặc biệt hơn một chút sao?
- Có một thứ. Nếu ở nhà, tôi nghĩ là có thể dùng để tìm ra dấu vết cậu ấy. Nhưng tôi không ở nhà. Tôi không hiểu mọi chuyện ở đây hoạt động như thế nào. Đó chính là lý do tôi đang nói chuyện với anh đó.
Courtney bắt đầu nóng máu. Tony lại quay qua nhìn. Cô la lớn:
- Ê Tony, lo việc của anh đi!
Dodger đưa Courtney vào khu nhà kho, chung quanh là những kệ chất đầy bát đĩa sạch. Hắn trấn an cô:
- Được rồi. Cho tôi biết sự thể đi.
Courtney hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Ngày 6 tháng Mười, Mark nộp hồ sơ xin chứng nhận phát minh tại Văn phòng Phát minh Hoa Kỳ. Theo tôi, khi xin bằng sáng chế, người ta sẽ yêu cầu phải có địa chỉ hay một thứ gì đó, để có thể liên lạc. Tôi chúng ta có được thông tin đó, có thể chúng ta sẽ biết tin cậu ta từ đâu.
Dodger chờ cho Courtney nói thêm. Nhưng Courtney chẳng nói thêm gì nữa. Hắn hỏi:
- Có vậy thôi.
- Có vậy thôi.
- Tất cả chỉ có vậy để chúng ta tiến hành tìm kiếm?
- Tôi e là vậy.
- Cô nói anh chàng bí ẩn này là một nhà phát minh?
Courtney vừa định nói “không”, nhưng chính xác Mark là như vậy. Cô nói:
- Đúng. Mark là một nhà phát minh. Nếu có ông Gunny ở đây, ông ấy sẽ cho anh biết vì sao việc tìm ra cậu ấy quan trọng như thế nào. Nhưng ông không ở đây. Chỉ có tôi. Anh giúp tôi được không?
Courtney nhìn Dodger nhíu mày, nện gót tới lui, gãi đầu. Rồi lại nên gót tới lui. Chẳng cử chỉ nào của hắn làm cô yên tâm. Tinh thần suy sụp, cô thú thật:
- Tôi biết là vô vọng. Chẳng cách nào tìm một người theo kiểu này được.
- Không. Tìm cậu ta không là vấn đề. Tôi có bạn bè làm trong chính phủ.
Phấn chấn lại, Courtney la lên hỏi:
- Không đùa chứ? Sao trông anh có vẻ lo lắng thế?
- Tôi không hình dung nổi cái tên nhóc phát minh nào đó thì có gì mà quan trọng đến mức ông Gunny muốn tôi phải tìm ra cho bằng được.
Courtney nắm ve áo Dodger kêu lên:
- Khi nào gặp Gunny, anh hãy hỏi ông ấy. Còn bây giờ chúng ta đi tìm Mark ngay. Nghe không Tony?
Anh chàng rửa bá nhún vai, trở lại công việc.
Mấy phút sau, Courtney đứng ngoài bốt điện thoại gần hành lang, chờ Dodger gọi điện. Cửa đóng, nên cô không nghe được gì. Nhưng cô thấy hắn vừa cười nói vừa vung vẩy tay nhấn mạnh lời hắn nói. Cuối cùng, sau một đỗi lâu như một đời người, Dodger treo ống nghe, mở cánh cửa kính ra khỏi bốt điện thoại. Hắn nhìn Courtney không nói một lời. Mặt tỉnh bơ. Cũng không vung vẩy tay ra hiệu. Cô nóng nảy hỏi:
- Sao?
- Người ta cứ nghĩ bồi khách sạn chỉ là những thằng chuyên xách va ly và vẫy taxi, cô biết chứ? Nhưng chúng tôi có quyền lực mà hầu hết mọi người không thấy. Thí dụ, nếu một sếp đại gia nào sắp tới thành phố, mà khách sạn đã được đặt hết phòng, tôi có thể làm cho một gã thật sự hãnh diện bằng cách lo cho sếp của hắn một phòng. Vì tôi biết có những phòng đặc biệt dành cho các nhân vật VIP vào phút chót.
Dodger hãnh diện cười với Courtney. Courtney thẫn thờ nhìn Dodger.
- Anh nói với tôi chuyện này vì…
- Vì một người bạn cần tôi giúp đỡ, và tôi sẽ lo cho sếp của anh ta một căn hộ hảo hạng trong khách sạn này. Bây giờ anh bạn đó nợ tôi một đặc ân, hiểu chứ?
- Không hiểu lắm.
Dodger đứng ưỡn người, vuốt mái tóc đã được chải chuốt rất kỹ lưỡng:
- Tình cờ anh bạn này đang làm việc tại Washington và được tiếp cận một số hồ sơ không luôn được phép công khai. Nếu cô hiểu ý tôi…
Courtney la to:
- Nói ngay đi.
- Hai Bốn Mươi Waverly Palace.
- Đó là…
Dodger tự hào thông báo: một chung cư trong làng, nơi cậu bạn Mark Dimond của cô đang ở. Bây giờ cô nghĩ tôi là tôi chưa?
Courtney vòng tay ôm chặt Dodger:
- Tôi không biết anh là ai, và ngay lúc này tôi cóc cần biết, vì có thể anh vừa mới cứu toàn thể nhân loại khỏi bị hủy diệt hoàn toàn.
Cô buông Dodger, chạy ra phía cửa. Hắn đứng đó một lúc, đắm mình trong vinh quang.
Rồi hắn tắt nụ cười, vừa chạy theo Courtney vừa kêu lên:
- Mình vừa mới làm gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.