Chương 46
D.J. Machale
15/04/2016
NḤÂT KÍ #32
(Tiếp theo)
IBARA
Saint Dane nhạo báng với thái độ trịch thượng:
- Pendragon, đây là thời khắc vô cùng hả hê. Ta biết sau cùng thì mi cũng từ bỏ thần tượng chính trực của mi, để tự đặt mình vào, nói sao nhỉ? – trò bẩn. Sau cùng, mi đã nhận ra cách duy nhất để cứu Halla là gom Halla thành một mối. Đó là điều ta đã nói từ lâu. Vinh quang thật sự của Halla sẽ tới với sự hợp nhất. Chỉ lúc đó mới đạt được chiến thắng tận cùng.
- Chiến thắng? Chiến thắng gì? Mi luôn nói về việc cứu Halla và phá bỏ những bức tượng giữa các lãnh địa, nhưng.. vì sao? Mục đích của việc đó là gì?
Tên quỷ sứ khoái trá:
- Chắc chắn bây giờ mi đã hiểu phần nào rồi.
Bên trên, tiếng nổ rầm rầm. Đây không là lúc để tra vấn Saint Dane, nhưng hắn đang nói những điều trước mình chưa hề được nghe.
- Mi đã từng cố chứng minh là con người không đủ khả năng tự dẫn dắt số phận của họ. Mi cố chứng minh điều đó với ai?
Saint Dane khiêu khích:
- Mi sắp tìm ra câu trả lời rồi đó.
Tâm trí mình bấn loạn. Đang tới gần sự thật hơn bao giờ hết, nhưng điều đó làm mình sợ khủng khiếp. Sợ hơn cả tiếng tak đang nổ trên kia. Mình hỏi:
- Chuyện gì sẽ xảy ra sau Hội Tụ? Nếu mi thực hiện theo cách của mi và các lãnh địa sụp đổ dưới ảnh hưởng của mi, sau đó là gì? Chỉ có thế thôi? Đó là tất cả mục đích của mi? Mi trở thành vua của tất cả mọi lãnh địa?
Hắn khùng khục cười:
- Gần giống thế.
Mình hỏi thẳng:
- Vậy hiện nay ai là vua?
Saint Dane tiến một bước gần mình. Hơi lạnh tỏa ra từ hắn. Mình không nhúc nhích. Hắn rít lên:
- Sau cùng thì bây giờ mi thấy sự thật rồi.
- Ta không thấy gì hết. Sự thật là gì?
Đôi mắt hắn không rời mình. Khi hắn nói, giọng điệu phẫn nộ mình chưa từng thấy:
- Một trật tự mới đang tới, Pendragon. Halla chỉ là bước khởi đầu.
Mình suýt ngất. Có thể đó là sự thật không? Còn có điều gì đó vĩ đại hơn cả Halla? Sao có thể như vậy được? Mình cố gắng hết sức để giọng nói không khản đặc:
- Ta sẽ chặn đứng mi. Ngay tại đây. Ngay lúc này.
Saint Dane cười khềnh:
- Mấy ngàn dado trên kia có thể lo vụ đó.
Hoàn toàn tự tin, mình nói:
- Đây không là vấn đề quân đội. Hay vũ khí. Đây là chuyện đúng sai. Dù mi có bẻ cong vấn đề, đường lối của mi là sai.
Những tiếng nổ bên trên làm đường hầm run rẩy.
Saint Dane nói:
- Không. Vấn đề là quân đội và vũ khí. Và là.. sự khiếp sợ, là sức mạnh. Sợ hoãi là vũ khí lớn nhất của ta. Halla sẽ là sức mạnh của ta. Đó là… chuyện phải thế thôi, vì đó là đường lối ta sẽ thi hành.
Chỉ còn một việc để làm. Mình quay đầu chạy. Không chạy khỏi Saint Dane. Mình chạy tới tak. Phải kích nó ngay. Mình chạy không xa. Tên quỉ sứ truy cản mình từ phía sau. Sau tất cả những trận đánh. Tất cả mọi bí ẩn và khốn khổ. Những lãnh địa bị mất và những lãnh địa được cứu thoát. Những người chết và những người sống lại. Tất cả dẫn tới sự việc này. Một trận quyết chiến giữa mình và Saint Dane. Mình vùng vẫy, nhưng hắn ghì chặt mình với hai bàn tay lạnh buốt. Saint Dane rít lên:
- Pendragon, thời gian không là bạn của mi nữa rồi. Chúng không thể giữ chân dado lâu hơn nữa đâu.
Mình thúc cùi chỏ ngay mũi hắn. Hắn gào lên đau đớn. Ôi, đã quá! Mình khoái hắn bị đau. Hắn choáng váng lảo đảo. Mình thoát ra. Nhưng chỉ chạy được mấy bước, mình bị hắn túm lại, quăng mạnh vào vách hầm. Hắn rất nhanh. Nhanh tàn bạo luôn. Mình va đập mạnh tới nỗi làm đá vỡ rào rào rơi xuống đầu và lăn tới chân mình.
Đường hầm chấn động dưới sức nổ lúc này dồn dập hơn. Mình phải có tak. Có thể Alder không thể cầm chân dado lâu hơn nữa. Nhặt cục đá, mình ném dứ về Saint Dane. Hắn đưa tay lên tự vệ, mình tấn công liền. Phóng vào hắn, hai chân tới trước, thân mình song song với mặt đất. Cả hai chân mình bay trúng ngay ngực hắn đánh bật hắn sang một bên. Hắn hự lên, nhưng bật khỏi vách hầm, lao tới mình. Mình bị bất ngờ. Hắn quá nhanh. Ôm ghì lấy mình, hắn vật mình xuống đất. Hắn cũng rất mạnh. Mình không thể thoát ra. Trong thoáng giây, mình đã nằm ngửa với Saint Dane chễm chệ ngồi trên ngực. Hai gối hắn kèm chặt hai cánh tay mình. Mình cố đá, nhưng không có lực đẩy. Kẹt cứng luôn.
Mắt rực lửa, hắn đã mất bình tĩnh. Từ đâu đó, hắn rút ra một con dao ba móng của quái tang. Mình mới chỉ thoáng thấy, dao đã kề cổ. Hắn trừng trừng nhìn xuống mình, thở hồng hộc, một dòng nước bọt ròng ròng khỏi miệng. Mấy vết thẹo đó trên cái đầu sói lọi của hắn phập phồng máu… hay bất cứ là thứ gì đang chảy trong huyết quản hắn.
Saint Dane gầm gừ:
- Mi sai lầm tới nỗi sẵn sàng chết vì niềm tin của mình sao?
Mình cố thoát ra, nhưng hắn đè mạnh hơn. Sức ép của con dao làm mình nghẹt thở.
Giọng như một kẻ hóa rồ, hắn rít lên:
- Mi thua rồi, pendragon. Mi chẳng là gì nữa.
Mình sắp chết. Nhưng mình không sợ. Thật sự không sợ. Mình tin tưởng những gì đã nói với Siry. Và tin những gì Saint Dane đã nói với mình. Lữ khách là ảo ảnh, và với ý nghĩ kỳ quặc, mình muốn biết ý nghĩa của chuyện đó là gì.
Một tiếng gào dữ dội vang lên.
- Aaaaaa!
Saint Dane bật khỏi mình như bị một ô tô chạy hết tốc lực đâm trúng. Hắn bay qua đầu mình, lăn trên mặt đất cùng sức mạnh vừa lao vào hắn…
Siry.
Vừa vật lộn với gã Lữ khách ma quái, Siry vừa gào lên:
- Lẹ lên.
Siry không biết cách chiến đấu. Không sao. Nó là đứa không dễ bỏ cuộc. Saint Dane cố thoát khỏi nó, nhưng Siry ghì chặt hắn đủ lâu để mình đứng dậy và thấy một thứ trên cây cung bỏ rơi. Siry đã đem về ba mũi tên tẩm t
Những tiếng nổ rung chuyển đường hầm. Tới lúc rồi. Mình chạy tới cây cung. Saint Dane sẽ không bị kềm chế lâu. May mắn thì mình sẽ bắn được một phát. Một phát quan trọng. Tay phải cầm tên, tay trái cầm cung. Lâu rồi không bắn cung, nhưng mình nghĩ điều đó không quan trọng. Vấn đề là tak, không cần thiết nhắm trúng hồng tâm. Gần trúng là đủ rồi.
Di chuyển nhanh chóng nhưng thận trọng, mình đứng thẳng, vai nghiêng về cuối đường hầm, gài tên lên dây cung. Phải thật tập trung. Chỉ có một cơ hội. Một sơ xảy sẽ thành thảm họa.
Sau cùng Saint Dane thoát khỏi Siry. Vẫn nằm ngửa hắn vặn người trườn tới mình. Mình có thể nhận ra cơn thịnh nộ của hắn. Chỉ vài giây nữa hắn sẽ đứng dậy, xông tới mình. Tay trái dang thẳng, mình nâng cung, kéo dây cho tới khi cảm thấy đuôi tên bằng lông vũ chạm má.
Saint Dane cố gắng đứng dậy. Siry kêu lớn:
- Pendragon!
Mình bình tĩnh ra lệnh:
- Nằm xuống.
Mình đã sẵn sàng. Một giây nữa thôi, Saint Dane sẽ lọt vào tầm nhắm. Phải thả tên bay thôi. Một thoáng trước khi mình buông dây cung, đầu Saint Dane lật ra sau, hắn ngã chúi mặt xuống đất. Siry gào lên:
- Bắn!
- Đây là sự kết thúc.
Mình nói và thả dây cung.
Một thoáng sau, Saint Dane tan thành khói, cuốn qua mình. Còn lại mình và Siry, cách Armageddon[19] năm mươi mét.
Mình gào lên:
- Chạy!
Buông cây cung, mình chạy. Siry. Chúng mình phóng chạy vì mạng sống. m thanh đàu tiên mình nghe là tiếng rít sắc gọn. Trước đây mình đã nghe âm thanh này. Đó là tiếng tak bắt cháy. Một giây sau…
Thế giới sụp đổ sau lưng hai đứa mình. Đường hầm sáng rực vì lửa phát ra từ chất nổ. Mình cảm thấy hơi nóng và rồi tiếng nổ đến không chịu nổi. Nhìn vội lại, mình thấy một quả bóng lửa đang đến gần đường hầm phía sau chúng mình. Mặt đất rung chuyển làm tụi mình rất khó chạy. Tưởng sẽ bị nấu chín, nhưng chúng mình gặp một giao lộ nhỏ hơn, vội nhảy tránh vừa lúc áp lực của tiếng nổ phóng qua. Làn sóng lửa khủng khiếp thổi qua, hơi nóng như đốt cháy xém mặt mình. Tưởng quần áo bị cháy rụi. Chúng mình tránh được ngọn lửa, nhưng sức nổ đang xé rách đường hầm. Đá cát trút xuống xung quanh. Chắng khác nào đang ở trong lòng đất giữa một trận địa chấn. Đường hầm chính biến hóa thành hỏa ngục. Hai đứa mình phải chạy sâu hơn vào đường hầm giao lộ.
Đẩy Siry tới trước, mình nói:
- Chắc phải có một lối ra khác.
Mặt đất rung chuyển làm hai đứa mất thăng bằng. Địa đạo cổ không chịu nổi. Đá liên tục thoi vào hai đứa mình. Vừa chạy chúng mình phải vừa choàng tay lên đầu. Đường hầm sau chúng mình sụp đổ. Nếu phía trước không còn đường nào khác nữa, hai đứa sẽ bị chôn vùi.
Chúng mình bị chôn thật.
Đường hầm phía trước cũng đã sụp đổ.
- Dưới kia.
Mình la lên, đẩy Siry xuống một khúc mái – hay sàn, hay bất cứ thứ gì – đã bị đổ. Đó là một tảng đá dài, rơi xuống và tạo thành một khoảng trống bên dưới. Trông nó có vẻ đủ mạnh để bảo vệ hai đứa khỏi bất cứ thứ gì từ trên trút xuống, cho đến khi nào chính nó không bị vỡ và nghiền nát chúng mình. Siry và mình cố lách vào khoảng trống, co sát vào nhau, chờ hồi kết cuộc. Một thế giới đất cát trút xuống như mưa. Mình gần như không thở nổi. Cảm giác như phổi đầy cát bụi. Mình và Siry ôm chặt nhau. Dù sống sót hay bị đè nát, hai đứa sẽ sống chết cùng nhau.
Ba mươi giây. Đó là phỏng đoán của mình từ lúc tak phát nổ tới khi sự chấn động lắng xuống. Ba mươi giây dài như một đời. Nhưng cả hai đứa mình đều còn thở. Chút chút thôi. Không knhiều. Hai đứa không nhúc nhích thật lâu. Vì sợ va chạm phải thứ gì đó gây sụp đổ.
Siry hiền lành hỏi:
- Hết rồi hả?
Mình nhìn qua hai cánh tay khoanh trước mặt. Chẳng có gì để nhìn. Mình từ từ lố đầu ra khỏi tảng đá. Không khí đầy bụi và đất, không thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngoài… đất và bụi. Mình kéo áo, che ngang miệng, cố ngăn bụi vào phổi. Từ từ, khó khăn, không khí thoáng dần. Sau mấy phút cực khổ, mình có được cái nhìn đầu tiên vào những gì hai đứa mình đang gặp phải.
Mình bật cười ha hả. Siry vội hỏi:
- Chuyện gì?
Đường hầm sụp đổ cả hai bên chúng mình, hóa ra lại là điều hay. Mình thấy một tia sáng mỏng manh rọi qua đống đổ nát. Khi bụi hoàn toàn lắng xuống, mình thấy một mảnh trời xanh. Mình kêu lên:
- Chúng ta có thể leo ra rồi.
Với ra sau, mình nắm tay Siry đang xòe ra và kéo nó ra khỏi nơi tạm trú. Hai đứa trườn lên hố đá dốc chẳng mấy chốc nhường chỗ cho cát. Chẳng bao lâu hai đứa đã tới mặt đất, lom lom nhìn Núi Hội Đồng. Còn nguyên.
Chỉ tay lên trên, Siry nói:
- Nhìn kìa!
Trên rìa núi là… người. Người của làng Rayne. Họ còn sống. Sống sót từ vụ nổ. Xúm xít bên nhau, lặng lẽ nhìn về làng của họ… và về tương lai
Mình và Siry leo ra khỏi đống đổ nát của đường hầm, tìm đường trở lại Núi Hội Đồng. Một đám khói và bụi lơ lửng trên ngôi làng phía sau, nên chúng mình không thể thấy những tổn thất do bom tak gây ra. Một thứ mình thấy ngay: đất không còn như xưa nữa. Sức mạnh của vụ nổ thật sự đã tác động như một vụ động đất. Những đợt tấn công náo động của lũ dado chắc đã bị đường hầm kéo đi. Kết quả là: chúng mình không thể tìm được đường trở lại núi, vì.. không có đường. Ít ra, trông nó không còn giống một con đường nữa.
- Pendragon!
Tiếng reo mừng vang lên. Đó là Alder. Còn sống. Anh chạy tới hai đứa mình từ một vòng bụi xoáy. Một hình ảnh đẹp nhất mà mình có thể mong chờ. Nụ cười tươi rói của anh nở rộng qua làn khói. Cả ba chúng mình ôm chặt lấy nhau.
Chàng dũng sĩ của Denduron lùi lại, hỏi:
- Này, hai cậu có nghe tiếng nổ đó không?
Siry và mình trố mắt nhìn anh ta. Alder nói ngay:
- Đùa thôi. Cậu không là người duy nhất có tinh thần hài hước đâu Pendragon.
Alder nói đùa. Một câu đùa ngớ ngẩn, nhưng vẫn là nói đùa. Mình phì cười:
- Ha, mình đoán đó là một thông báo chính thức. Halla sẽ không bao giờ giống trước nữa.
Anh thân mật bóp vai mình. Siry hỏi:
- Còn bọn dado sao rồi?
Alder nghiêm túc lại:
- Rất khó kềm chân nổi chúng. Đợt sau còn nhiều hơn đợt trước. Hơn rất nhiều. Tụi mình không thể ngăn chúng lâu hơn nữa.
Mình bảo
- Tôi muốn thấy chúng.
Alder dẫn tụi mình leo qua những mảnh đổ nát nhô lên từ lòng đất. Dường như bây giờ hầu hết địa đạo đã ở trên mặt đất. Nhưng không gian đầy bụi, mình không thể thấy gì cách xa chừng một mét.
Trên đường đi, Alder nói:
- Các cung thủ thật dũng cảm. Tôi từng chiến đấu bên những chiến binh tài năng hơn rất nhiều, nhưng không ai can trường như họ. Thậm chí khi quân số dado tăng gấp bội, họ không hề nao núng. Tôi chạy từ vị trí này tới vị trí khác, hướng dẫn cho họ cách giương cung tốt nhất để bắn tên trúng dado, nhưng không thể có mặt tại tất cả mọi nơi. Họ mau chóng tự học lẫn nhau.
Siry hỏi:
- Rồi khi tak phát nổ thì sao?
- Tôi cho họ biết, khi đất rung chuyển là dấu hiệu sắp nổ. Vì vậy họ đã không bối rối khi nghe tiếng nổ. Họ bỏ vũ khí để tháo chạy. Đất như đang trồi lên ngay dưới chân, quăng chúng tôi tới trước như một làn sóng. Nhưng tôi không tin không ai bị thương nặng. Chúng tôi đã rất may mắn.
Mình hỏi:
- Còn dado thì sao?
Anh ta đưa hai đứa mình tới một gò đá cát khổng lồ mới xuất hiện tại đây. Cả ba leo lên đỉnh gò, nhìn cho rõ chiến trường. Chính xác hơn, nhìn những gì còn lại của nó.
Khói lơ lửng như một lớp sương ma quái khắp nơi. Khi làn gió nhẹ nhiệt đới thổi mỏng làn khói, đủ lộ ra từng chi tiết, mình không tin vào những gì đang thấy. Tưởng chắc mình đã lầm.
Siry há hốc miệng kinh ngạc:
- Biến mất rồi!
Ngôi làng Rayne không còn nữa. Thay vào đó là một đống bừa bộn của những căn lều bị tàn phá và cây cối gục đổ. Ngay trước mắt chúng mình là một hố bom khổng lồ. Alder
- Chúng ở ngay trên tak. Mấy ngàn dado. Từ sau dồn lên còn nhiều hơn nữa. Mình tin chúng không còn tồn tại nữa. Không biết từ nào để diễn tả cho đúng.
- Bốc hơi.
- Đúng. Tên nào không bốc hơi thì nổ tan thành từng mảnh vụn. Có thể một số thoát thân qua đường biển, nhưng không nhiều.
Siry bàng hoàng nhìn mình hỏi:
- Có thể như thế không? Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ một đoàn quân?
Alder tuyên bố:
- Chính xác đó là điều chúng ta đã làm. Ibara an toàn rồi.
Bước khỏi hai người mấy bước, mình nhìn xuống tàn tích của ngôi làng. Đúng, chúng mình đã thắng. Bất chấp sự chênh lệch đáng kinh ngạc. Đáng lẽ mình phải ăn mừng. Nhưng không. Nhẹ lòng thì có, nhưng không hồ hởi như khi sút banh vào lưới. Trận chiến đã kết thúc. Saint Dane đã thất bại. Nhưng với giá nào? Làng Rayne bị phá hủy. Phải mấy thế hệ nữa mới có thể trở lại như xưa. Quan trọng hơn, bước ngoặt của Veelox đã đi chệch hướng. Dù cuộc chiến với dado thật ấn tượng, nhưng đó không là bước ngoặt. Bước ngoặt đã xảy ra từ khi những kẻ Đào tẩu tiêu diệt mấy con thuyền hành hương. Phải mất một thời gian dài, toàn thể Veelox mới có thể được tái tạo. Với mình, cảm giác như thắng một trận đánh, nhưng thua cả một cuộc chiến tranh.
Điều khốn khổ nhất là biết mình đã phải làm gì để thắng trận đánh này. Tự hạ mình ngang tầm Saint Dane, sử dụng kỹ thuật và phương tiện của các lãnh địa khác. Tất cả những chuyện đó đáng giá không? Với Ibara, là một thành công hay thất bại? Đứng đó, nhìn xuống cảnh tàn phá, mình không biết chính xác câu trả lời.
Nghe một tiếng quạ sắc gọn trên đầu, nhìn lên, mình thấy một con chim đen to lớn đang vút qua làng, như kiểm tra tổn thất. Mình biết đó là ai. Hắn đã mất một đoàn quân, nhưng hắn sẽ chiến đấu lại. Mưu ma chước quỉ tiếp theo của hắn sẽ là gì? Rồi kế tiếp đó? Rồi kế tiếp nữa? Chiến tranh này cứ thế tiếp tục cho đến khi cuối cùng, hắn tìm ra cách làm cho Hội Tụ xảy ra, để nắm quyền kiểm soát Halla? Rồi sau đó là gì? Hắn bảo Halla chỉ là bước “khởi đầu” là gì? Ngoài kia còn gì khác nữa? Tất cả nghe chừng đều vô vọng khủng khiếp.
Đứng trên gò, quan sát kết quả của một chiến thắng đáng ngờ, mình nhận ra trận đánh chưa kết thúc. Còn nhiều điều phải làm trên Ibara. Mình nói với Alder và Siry:
- Bây giờ chúng ta phải trở lại núi.
Siry hỏi:
- Vì sao? Kết thúc rồi mà.
- Chưa đâu.
Alder hỏi:
- Cậu nói gì vậy, Pendragon?
Nhìn xoáy vào mắt bạn, mình nói:
- Chúng ta đuổi theo Saint Dane.
Ba đứa mình chạy qua đống đổ nát của làng Rayne, tiến về Núi Hội Đồng. Nhiều cung thủ bị thương dẫn lối cho tụi mình tới thùng tak cuối cùng. Trong khi Alder vác thùng tak, mình chỉ thị cho Siry đem theo những vũ khí giết dado còn lại. Sau cùng, mình lấy cây cung và hai mũi tên tẩm tak của một cung thủ bị thương.
Alder hỏi:
- Kế hoạch của cậu là sao, Pendragon?
- Trước hết, chúng ta tới ống dẫn.
Sau khi Siry trở lại với vũ khí, chúng mình tiến ra bờ biển. Cảm giác đầy ủ ê khi đi qua tàn tích của ngôi làng. Quá nhiều năm nỗ lực đã bị tiêu hủy trong vài giây. Bởi tay mình. Thật đáng trách. Tụi mình thay phiên nhau vác thùng tak. Thùng nặng và rất khó đi. Tới bờ biển, mình ngạc nhiên thấy vực đá có ống dẫn còn nguyên vẹn. Sức nổ không ảnh hưởng tới nơi này. Chiếc dygo đậu tại cửa địa đạo mới khoan vẫn còn đó.
Mình nhìn ra biển. Nước xanh trong vẫn phẳng lặng như bao giờ. Khó hình dung nổi, vừa mới đây một hạm đội dado đã vượt qua nơi này. Điều đó thật sự cho mình hy vọng: Ibara có thể trở lại vẻ đẹp bơ của nó. Có thể nói đó cũng là hy vọng về toàn thể Veelox. Chính niềm hy vọng đó đã thuyết phục là mình sắp làm một việc đúng đắn. Mình nói:
- Trước hết, chúng ta trả lại những thứ này về đúng lãnh địa của chúng. Syri, cậu lái dygo được không?
- Chắc chắn được rồi!
- Đem nó lại Zadaa. Alder, đưa những vũ khí này lại Quillan. Đặt tại cổng vào ống dẫn. Dygo cũng vậy. Đặt tại cổng, rồi ra ngay.
Siry hỏi:
- Để tak lại? Đó là cách chúng ta sẽ hạ Saint Dane.
- Đúng. Để tak lại.
Alder hỏi:
- Sao việc này nghiêm trọng vậy, Pendragon?
- Trước hết là vì việc chúng ta gây ra vụ này tại đây là quá đủ tệ hại rồi. Tôi muốn chúng biến hết. Tất cả.
Siry hỏi:
- Còn dado và thuyền trượt? Chúng ta không thể trả lại tất cả thuyền trượt, đúng không? Và cũng không bao giờ thu dọn hết những mảnh vụn của dado.
Mình đáp ngay:
- Chúng ta không đem chúng tới đây. Tôi chỉ muốn tống đi những gì do chúng ta đem tới.
Alder và Siry nhìn nhau. Họ nghĩ mình điên rồi. Cũng không quá lầm. Alder nói:
- Thôi được. Nếu cậu cảm thấy là đúng.
Siry tiến tới dygo. Nó đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy cuộc “dạo chơi”. Khi nó sắp leo lên xe, mình gọi:
- Siry
Nó ngoái lại nhìn, mình tiếp:
- Cha cậu hẳn sẽ hãnh diện vì cậu.
Nó nở một nụ cười thân thiện ấm áp mà mình tưởng trong nó không có tình cảm đó.
Vào dygo, nó cho xe lăn ngay vào đường hầm, tiến tới ống dẫn. Alder và mình bước sau nó với tak và vũ khí của Quillan. Anh ta cứ liếc nhìn mình. Có chuyện gì đó làm anh ta bồn chồn. Mình không ngạc nhiên, Alder là một gã thông minh.
- Đang nghĩ gì vậy, Pendragon? Từ sau trận đánh, cậu lặng lẽ một cách kỳ lạ.
- Chỉ có suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Siry ngừng dygo gần chỗ sứt mình đã khoan qua cái ao là miệng ống dẫn. Nó mở cửa, nói:
- Ai muốn đi không? Vui lắm đó.
Thình lình nó lại như một đứa trẻ bình thường mười lăm tuổi. Mình kêu lên:
- Chúc chuyến đi vui vẻ.
Đóng cửa, rồi lại mở ra, nó la lớn:
- Zadaa!
Nó nhìn mình:
- Thấy không? Tôi đang học nè. Sẽ trở lại ngay.
Ống dẫn sống động. Nước xoay vòng. Mình chờ cho đến khi tiếng nhạc lên cao nhất, rồi ra hiệu cho nó tiến lên. Siry nhấn ga. Dygo lăn bánh vào ao nước tròn bằng đá, chúi tới, rồi như rơi vào ống dẫn. Một lát sau, nó biến mất.
Mình nói với Alder:
- Tới lượt anh.
Chàng hiệpĩ nhặt chỗ vũ khí còn lại lên, hỏi mình:
- Tiếp theo là gì?
- Như đã nói, chúng ta bám theo Saint Dane.
Alder gật, nhưng trong thâm tâm nghi hoặc mình không nói đúng sự thật. Anh ta biết có chuyện bất ổn.
- Cậu biết là mình luôn sẵn sàng có mặt vì cậu.
Gật đầu cảm ơn, nhưng mình thề là suýt bật khóc.
- Quillan!
Alder kêu lên và ống dẫn lại sống động. Mình ôm lấy anh:
- Tôi không biết phải nói gì.
- Nói là sẽ đắn đo cân nhắc trước khi làm điều gì đó có thể làm cậu ân hận.
Mình không trả lời. Alder nhìn sâu vào mắt mình. Anh ấy cố tìm kiếm dấu hiệu những gì mình đang suy nghĩ. Mình quay đi. Ánh mắt ấy giết mình mất. Alder bước đến miệng ao, nói:
- Tạm biệt bạn.
Ánh sáng tràn ngập đường hầm và anh ấy biến mất.
Không thể biết mình còn bao nhiêu thời gian cho đến khi họi trở lại, vì vậy mình hành động ngay. Chạy tới thùng tak, mình kéo vào trong hang động, nhẹ nhàng đặt lên cát, đối diện thẳng vòng đá vào ống dẫn. Không lãng phí một giây, mình nhặt cung tên lên, phóng ra khỏi đường hầm. Tới miệng hầm, mình quay lại, quì một gối:
- Quạ!
Tiếng kêu quen thuộc vang lên trên đầu. Ngước lên, mình thấy con chim đen đang bay vòng trên cao.
- Bây giờ chỉ còn ta và mi.
Mình tự nhủ. Hay nói với hắn. Mình nhì xuống nhẫn Lữ khách. Vẫn đang tỏa sáng. Mình đặt tên lên dây cung, chĩa vào đường hầm. Nhắm mắt trái, nhìn suốt chiều dài thân tên tới ống dẫn, mình thì thầm:
- Vĩnh biệt các bạn. Chúc may mắn.
Buông dây cho mũi tên bay tới, mình nhào xuống cát. Mũi tên rít lên khi phóng vào địa đạo tối tăm. Một tiếng nổ nhỏ, rồi một tiếng rít, tiếp theo là tiếng bộc phá vang ra. Nhảy bật dậy, mình chạy ra hướng biển, trước quả cầu lửa dội ra từ đường hầm. Sức chấn động quăng mạnh mình lên cát, hơi nóng bỏng rát lưng. Mình nằm im, không dám chuyển động. Những mảnh đá vụn trút xuống như mưa. Mình che đầu, sợ những mảnh lớn hơn rơi trúng. Tiếng nổ khủng khiếp vang dội ra xa. Chờ tới khi sỏi đá ngừng rơi, mình e dè nhìn lên để thấy những gì còn lại trên vách đá.
Chẳng còn gì nhiều. Mặt vách đá cao, dốc đứng bây giờ vỡ nát. Đường hầm đã biến mất dưới hàng tấn đá. Mình nhìn mặt nhẫn. Không còn tỏa sáng. Nó trở lại là mặt đá xám. Đó là bằng chứng mình cần.
Mình đã phá hủy ống dẫn trên Ibara.
Saint Dane sẽ không thể rời khỏi lãnh địa này.
Mình cũng vậy.
(Tiếp theo)
IBARA
Saint Dane nhạo báng với thái độ trịch thượng:
- Pendragon, đây là thời khắc vô cùng hả hê. Ta biết sau cùng thì mi cũng từ bỏ thần tượng chính trực của mi, để tự đặt mình vào, nói sao nhỉ? – trò bẩn. Sau cùng, mi đã nhận ra cách duy nhất để cứu Halla là gom Halla thành một mối. Đó là điều ta đã nói từ lâu. Vinh quang thật sự của Halla sẽ tới với sự hợp nhất. Chỉ lúc đó mới đạt được chiến thắng tận cùng.
- Chiến thắng? Chiến thắng gì? Mi luôn nói về việc cứu Halla và phá bỏ những bức tượng giữa các lãnh địa, nhưng.. vì sao? Mục đích của việc đó là gì?
Tên quỷ sứ khoái trá:
- Chắc chắn bây giờ mi đã hiểu phần nào rồi.
Bên trên, tiếng nổ rầm rầm. Đây không là lúc để tra vấn Saint Dane, nhưng hắn đang nói những điều trước mình chưa hề được nghe.
- Mi đã từng cố chứng minh là con người không đủ khả năng tự dẫn dắt số phận của họ. Mi cố chứng minh điều đó với ai?
Saint Dane khiêu khích:
- Mi sắp tìm ra câu trả lời rồi đó.
Tâm trí mình bấn loạn. Đang tới gần sự thật hơn bao giờ hết, nhưng điều đó làm mình sợ khủng khiếp. Sợ hơn cả tiếng tak đang nổ trên kia. Mình hỏi:
- Chuyện gì sẽ xảy ra sau Hội Tụ? Nếu mi thực hiện theo cách của mi và các lãnh địa sụp đổ dưới ảnh hưởng của mi, sau đó là gì? Chỉ có thế thôi? Đó là tất cả mục đích của mi? Mi trở thành vua của tất cả mọi lãnh địa?
Hắn khùng khục cười:
- Gần giống thế.
Mình hỏi thẳng:
- Vậy hiện nay ai là vua?
Saint Dane tiến một bước gần mình. Hơi lạnh tỏa ra từ hắn. Mình không nhúc nhích. Hắn rít lên:
- Sau cùng thì bây giờ mi thấy sự thật rồi.
- Ta không thấy gì hết. Sự thật là gì?
Đôi mắt hắn không rời mình. Khi hắn nói, giọng điệu phẫn nộ mình chưa từng thấy:
- Một trật tự mới đang tới, Pendragon. Halla chỉ là bước khởi đầu.
Mình suýt ngất. Có thể đó là sự thật không? Còn có điều gì đó vĩ đại hơn cả Halla? Sao có thể như vậy được? Mình cố gắng hết sức để giọng nói không khản đặc:
- Ta sẽ chặn đứng mi. Ngay tại đây. Ngay lúc này.
Saint Dane cười khềnh:
- Mấy ngàn dado trên kia có thể lo vụ đó.
Hoàn toàn tự tin, mình nói:
- Đây không là vấn đề quân đội. Hay vũ khí. Đây là chuyện đúng sai. Dù mi có bẻ cong vấn đề, đường lối của mi là sai.
Những tiếng nổ bên trên làm đường hầm run rẩy.
Saint Dane nói:
- Không. Vấn đề là quân đội và vũ khí. Và là.. sự khiếp sợ, là sức mạnh. Sợ hoãi là vũ khí lớn nhất của ta. Halla sẽ là sức mạnh của ta. Đó là… chuyện phải thế thôi, vì đó là đường lối ta sẽ thi hành.
Chỉ còn một việc để làm. Mình quay đầu chạy. Không chạy khỏi Saint Dane. Mình chạy tới tak. Phải kích nó ngay. Mình chạy không xa. Tên quỉ sứ truy cản mình từ phía sau. Sau tất cả những trận đánh. Tất cả mọi bí ẩn và khốn khổ. Những lãnh địa bị mất và những lãnh địa được cứu thoát. Những người chết và những người sống lại. Tất cả dẫn tới sự việc này. Một trận quyết chiến giữa mình và Saint Dane. Mình vùng vẫy, nhưng hắn ghì chặt mình với hai bàn tay lạnh buốt. Saint Dane rít lên:
- Pendragon, thời gian không là bạn của mi nữa rồi. Chúng không thể giữ chân dado lâu hơn nữa đâu.
Mình thúc cùi chỏ ngay mũi hắn. Hắn gào lên đau đớn. Ôi, đã quá! Mình khoái hắn bị đau. Hắn choáng váng lảo đảo. Mình thoát ra. Nhưng chỉ chạy được mấy bước, mình bị hắn túm lại, quăng mạnh vào vách hầm. Hắn rất nhanh. Nhanh tàn bạo luôn. Mình va đập mạnh tới nỗi làm đá vỡ rào rào rơi xuống đầu và lăn tới chân mình.
Đường hầm chấn động dưới sức nổ lúc này dồn dập hơn. Mình phải có tak. Có thể Alder không thể cầm chân dado lâu hơn nữa. Nhặt cục đá, mình ném dứ về Saint Dane. Hắn đưa tay lên tự vệ, mình tấn công liền. Phóng vào hắn, hai chân tới trước, thân mình song song với mặt đất. Cả hai chân mình bay trúng ngay ngực hắn đánh bật hắn sang một bên. Hắn hự lên, nhưng bật khỏi vách hầm, lao tới mình. Mình bị bất ngờ. Hắn quá nhanh. Ôm ghì lấy mình, hắn vật mình xuống đất. Hắn cũng rất mạnh. Mình không thể thoát ra. Trong thoáng giây, mình đã nằm ngửa với Saint Dane chễm chệ ngồi trên ngực. Hai gối hắn kèm chặt hai cánh tay mình. Mình cố đá, nhưng không có lực đẩy. Kẹt cứng luôn.
Mắt rực lửa, hắn đã mất bình tĩnh. Từ đâu đó, hắn rút ra một con dao ba móng của quái tang. Mình mới chỉ thoáng thấy, dao đã kề cổ. Hắn trừng trừng nhìn xuống mình, thở hồng hộc, một dòng nước bọt ròng ròng khỏi miệng. Mấy vết thẹo đó trên cái đầu sói lọi của hắn phập phồng máu… hay bất cứ là thứ gì đang chảy trong huyết quản hắn.
Saint Dane gầm gừ:
- Mi sai lầm tới nỗi sẵn sàng chết vì niềm tin của mình sao?
Mình cố thoát ra, nhưng hắn đè mạnh hơn. Sức ép của con dao làm mình nghẹt thở.
Giọng như một kẻ hóa rồ, hắn rít lên:
- Mi thua rồi, pendragon. Mi chẳng là gì nữa.
Mình sắp chết. Nhưng mình không sợ. Thật sự không sợ. Mình tin tưởng những gì đã nói với Siry. Và tin những gì Saint Dane đã nói với mình. Lữ khách là ảo ảnh, và với ý nghĩ kỳ quặc, mình muốn biết ý nghĩa của chuyện đó là gì.
Một tiếng gào dữ dội vang lên.
- Aaaaaa!
Saint Dane bật khỏi mình như bị một ô tô chạy hết tốc lực đâm trúng. Hắn bay qua đầu mình, lăn trên mặt đất cùng sức mạnh vừa lao vào hắn…
Siry.
Vừa vật lộn với gã Lữ khách ma quái, Siry vừa gào lên:
- Lẹ lên.
Siry không biết cách chiến đấu. Không sao. Nó là đứa không dễ bỏ cuộc. Saint Dane cố thoát khỏi nó, nhưng Siry ghì chặt hắn đủ lâu để mình đứng dậy và thấy một thứ trên cây cung bỏ rơi. Siry đã đem về ba mũi tên tẩm t
Những tiếng nổ rung chuyển đường hầm. Tới lúc rồi. Mình chạy tới cây cung. Saint Dane sẽ không bị kềm chế lâu. May mắn thì mình sẽ bắn được một phát. Một phát quan trọng. Tay phải cầm tên, tay trái cầm cung. Lâu rồi không bắn cung, nhưng mình nghĩ điều đó không quan trọng. Vấn đề là tak, không cần thiết nhắm trúng hồng tâm. Gần trúng là đủ rồi.
Di chuyển nhanh chóng nhưng thận trọng, mình đứng thẳng, vai nghiêng về cuối đường hầm, gài tên lên dây cung. Phải thật tập trung. Chỉ có một cơ hội. Một sơ xảy sẽ thành thảm họa.
Sau cùng Saint Dane thoát khỏi Siry. Vẫn nằm ngửa hắn vặn người trườn tới mình. Mình có thể nhận ra cơn thịnh nộ của hắn. Chỉ vài giây nữa hắn sẽ đứng dậy, xông tới mình. Tay trái dang thẳng, mình nâng cung, kéo dây cho tới khi cảm thấy đuôi tên bằng lông vũ chạm má.
Saint Dane cố gắng đứng dậy. Siry kêu lớn:
- Pendragon!
Mình bình tĩnh ra lệnh:
- Nằm xuống.
Mình đã sẵn sàng. Một giây nữa thôi, Saint Dane sẽ lọt vào tầm nhắm. Phải thả tên bay thôi. Một thoáng trước khi mình buông dây cung, đầu Saint Dane lật ra sau, hắn ngã chúi mặt xuống đất. Siry gào lên:
- Bắn!
- Đây là sự kết thúc.
Mình nói và thả dây cung.
Một thoáng sau, Saint Dane tan thành khói, cuốn qua mình. Còn lại mình và Siry, cách Armageddon[19] năm mươi mét.
Mình gào lên:
- Chạy!
Buông cây cung, mình chạy. Siry. Chúng mình phóng chạy vì mạng sống. m thanh đàu tiên mình nghe là tiếng rít sắc gọn. Trước đây mình đã nghe âm thanh này. Đó là tiếng tak bắt cháy. Một giây sau…
Thế giới sụp đổ sau lưng hai đứa mình. Đường hầm sáng rực vì lửa phát ra từ chất nổ. Mình cảm thấy hơi nóng và rồi tiếng nổ đến không chịu nổi. Nhìn vội lại, mình thấy một quả bóng lửa đang đến gần đường hầm phía sau chúng mình. Mặt đất rung chuyển làm tụi mình rất khó chạy. Tưởng sẽ bị nấu chín, nhưng chúng mình gặp một giao lộ nhỏ hơn, vội nhảy tránh vừa lúc áp lực của tiếng nổ phóng qua. Làn sóng lửa khủng khiếp thổi qua, hơi nóng như đốt cháy xém mặt mình. Tưởng quần áo bị cháy rụi. Chúng mình tránh được ngọn lửa, nhưng sức nổ đang xé rách đường hầm. Đá cát trút xuống xung quanh. Chắng khác nào đang ở trong lòng đất giữa một trận địa chấn. Đường hầm chính biến hóa thành hỏa ngục. Hai đứa mình phải chạy sâu hơn vào đường hầm giao lộ.
Đẩy Siry tới trước, mình nói:
- Chắc phải có một lối ra khác.
Mặt đất rung chuyển làm hai đứa mất thăng bằng. Địa đạo cổ không chịu nổi. Đá liên tục thoi vào hai đứa mình. Vừa chạy chúng mình phải vừa choàng tay lên đầu. Đường hầm sau chúng mình sụp đổ. Nếu phía trước không còn đường nào khác nữa, hai đứa sẽ bị chôn vùi.
Chúng mình bị chôn thật.
Đường hầm phía trước cũng đã sụp đổ.
- Dưới kia.
Mình la lên, đẩy Siry xuống một khúc mái – hay sàn, hay bất cứ thứ gì – đã bị đổ. Đó là một tảng đá dài, rơi xuống và tạo thành một khoảng trống bên dưới. Trông nó có vẻ đủ mạnh để bảo vệ hai đứa khỏi bất cứ thứ gì từ trên trút xuống, cho đến khi nào chính nó không bị vỡ và nghiền nát chúng mình. Siry và mình cố lách vào khoảng trống, co sát vào nhau, chờ hồi kết cuộc. Một thế giới đất cát trút xuống như mưa. Mình gần như không thở nổi. Cảm giác như phổi đầy cát bụi. Mình và Siry ôm chặt nhau. Dù sống sót hay bị đè nát, hai đứa sẽ sống chết cùng nhau.
Ba mươi giây. Đó là phỏng đoán của mình từ lúc tak phát nổ tới khi sự chấn động lắng xuống. Ba mươi giây dài như một đời. Nhưng cả hai đứa mình đều còn thở. Chút chút thôi. Không knhiều. Hai đứa không nhúc nhích thật lâu. Vì sợ va chạm phải thứ gì đó gây sụp đổ.
Siry hiền lành hỏi:
- Hết rồi hả?
Mình nhìn qua hai cánh tay khoanh trước mặt. Chẳng có gì để nhìn. Mình từ từ lố đầu ra khỏi tảng đá. Không khí đầy bụi và đất, không thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngoài… đất và bụi. Mình kéo áo, che ngang miệng, cố ngăn bụi vào phổi. Từ từ, khó khăn, không khí thoáng dần. Sau mấy phút cực khổ, mình có được cái nhìn đầu tiên vào những gì hai đứa mình đang gặp phải.
Mình bật cười ha hả. Siry vội hỏi:
- Chuyện gì?
Đường hầm sụp đổ cả hai bên chúng mình, hóa ra lại là điều hay. Mình thấy một tia sáng mỏng manh rọi qua đống đổ nát. Khi bụi hoàn toàn lắng xuống, mình thấy một mảnh trời xanh. Mình kêu lên:
- Chúng ta có thể leo ra rồi.
Với ra sau, mình nắm tay Siry đang xòe ra và kéo nó ra khỏi nơi tạm trú. Hai đứa trườn lên hố đá dốc chẳng mấy chốc nhường chỗ cho cát. Chẳng bao lâu hai đứa đã tới mặt đất, lom lom nhìn Núi Hội Đồng. Còn nguyên.
Chỉ tay lên trên, Siry nói:
- Nhìn kìa!
Trên rìa núi là… người. Người của làng Rayne. Họ còn sống. Sống sót từ vụ nổ. Xúm xít bên nhau, lặng lẽ nhìn về làng của họ… và về tương lai
Mình và Siry leo ra khỏi đống đổ nát của đường hầm, tìm đường trở lại Núi Hội Đồng. Một đám khói và bụi lơ lửng trên ngôi làng phía sau, nên chúng mình không thể thấy những tổn thất do bom tak gây ra. Một thứ mình thấy ngay: đất không còn như xưa nữa. Sức mạnh của vụ nổ thật sự đã tác động như một vụ động đất. Những đợt tấn công náo động của lũ dado chắc đã bị đường hầm kéo đi. Kết quả là: chúng mình không thể tìm được đường trở lại núi, vì.. không có đường. Ít ra, trông nó không còn giống một con đường nữa.
- Pendragon!
Tiếng reo mừng vang lên. Đó là Alder. Còn sống. Anh chạy tới hai đứa mình từ một vòng bụi xoáy. Một hình ảnh đẹp nhất mà mình có thể mong chờ. Nụ cười tươi rói của anh nở rộng qua làn khói. Cả ba chúng mình ôm chặt lấy nhau.
Chàng dũng sĩ của Denduron lùi lại, hỏi:
- Này, hai cậu có nghe tiếng nổ đó không?
Siry và mình trố mắt nhìn anh ta. Alder nói ngay:
- Đùa thôi. Cậu không là người duy nhất có tinh thần hài hước đâu Pendragon.
Alder nói đùa. Một câu đùa ngớ ngẩn, nhưng vẫn là nói đùa. Mình phì cười:
- Ha, mình đoán đó là một thông báo chính thức. Halla sẽ không bao giờ giống trước nữa.
Anh thân mật bóp vai mình. Siry hỏi:
- Còn bọn dado sao rồi?
Alder nghiêm túc lại:
- Rất khó kềm chân nổi chúng. Đợt sau còn nhiều hơn đợt trước. Hơn rất nhiều. Tụi mình không thể ngăn chúng lâu hơn nữa.
Mình bảo
- Tôi muốn thấy chúng.
Alder dẫn tụi mình leo qua những mảnh đổ nát nhô lên từ lòng đất. Dường như bây giờ hầu hết địa đạo đã ở trên mặt đất. Nhưng không gian đầy bụi, mình không thể thấy gì cách xa chừng một mét.
Trên đường đi, Alder nói:
- Các cung thủ thật dũng cảm. Tôi từng chiến đấu bên những chiến binh tài năng hơn rất nhiều, nhưng không ai can trường như họ. Thậm chí khi quân số dado tăng gấp bội, họ không hề nao núng. Tôi chạy từ vị trí này tới vị trí khác, hướng dẫn cho họ cách giương cung tốt nhất để bắn tên trúng dado, nhưng không thể có mặt tại tất cả mọi nơi. Họ mau chóng tự học lẫn nhau.
Siry hỏi:
- Rồi khi tak phát nổ thì sao?
- Tôi cho họ biết, khi đất rung chuyển là dấu hiệu sắp nổ. Vì vậy họ đã không bối rối khi nghe tiếng nổ. Họ bỏ vũ khí để tháo chạy. Đất như đang trồi lên ngay dưới chân, quăng chúng tôi tới trước như một làn sóng. Nhưng tôi không tin không ai bị thương nặng. Chúng tôi đã rất may mắn.
Mình hỏi:
- Còn dado thì sao?
Anh ta đưa hai đứa mình tới một gò đá cát khổng lồ mới xuất hiện tại đây. Cả ba leo lên đỉnh gò, nhìn cho rõ chiến trường. Chính xác hơn, nhìn những gì còn lại của nó.
Khói lơ lửng như một lớp sương ma quái khắp nơi. Khi làn gió nhẹ nhiệt đới thổi mỏng làn khói, đủ lộ ra từng chi tiết, mình không tin vào những gì đang thấy. Tưởng chắc mình đã lầm.
Siry há hốc miệng kinh ngạc:
- Biến mất rồi!
Ngôi làng Rayne không còn nữa. Thay vào đó là một đống bừa bộn của những căn lều bị tàn phá và cây cối gục đổ. Ngay trước mắt chúng mình là một hố bom khổng lồ. Alder
- Chúng ở ngay trên tak. Mấy ngàn dado. Từ sau dồn lên còn nhiều hơn nữa. Mình tin chúng không còn tồn tại nữa. Không biết từ nào để diễn tả cho đúng.
- Bốc hơi.
- Đúng. Tên nào không bốc hơi thì nổ tan thành từng mảnh vụn. Có thể một số thoát thân qua đường biển, nhưng không nhiều.
Siry bàng hoàng nhìn mình hỏi:
- Có thể như thế không? Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ một đoàn quân?
Alder tuyên bố:
- Chính xác đó là điều chúng ta đã làm. Ibara an toàn rồi.
Bước khỏi hai người mấy bước, mình nhìn xuống tàn tích của ngôi làng. Đúng, chúng mình đã thắng. Bất chấp sự chênh lệch đáng kinh ngạc. Đáng lẽ mình phải ăn mừng. Nhưng không. Nhẹ lòng thì có, nhưng không hồ hởi như khi sút banh vào lưới. Trận chiến đã kết thúc. Saint Dane đã thất bại. Nhưng với giá nào? Làng Rayne bị phá hủy. Phải mấy thế hệ nữa mới có thể trở lại như xưa. Quan trọng hơn, bước ngoặt của Veelox đã đi chệch hướng. Dù cuộc chiến với dado thật ấn tượng, nhưng đó không là bước ngoặt. Bước ngoặt đã xảy ra từ khi những kẻ Đào tẩu tiêu diệt mấy con thuyền hành hương. Phải mất một thời gian dài, toàn thể Veelox mới có thể được tái tạo. Với mình, cảm giác như thắng một trận đánh, nhưng thua cả một cuộc chiến tranh.
Điều khốn khổ nhất là biết mình đã phải làm gì để thắng trận đánh này. Tự hạ mình ngang tầm Saint Dane, sử dụng kỹ thuật và phương tiện của các lãnh địa khác. Tất cả những chuyện đó đáng giá không? Với Ibara, là một thành công hay thất bại? Đứng đó, nhìn xuống cảnh tàn phá, mình không biết chính xác câu trả lời.
Nghe một tiếng quạ sắc gọn trên đầu, nhìn lên, mình thấy một con chim đen to lớn đang vút qua làng, như kiểm tra tổn thất. Mình biết đó là ai. Hắn đã mất một đoàn quân, nhưng hắn sẽ chiến đấu lại. Mưu ma chước quỉ tiếp theo của hắn sẽ là gì? Rồi kế tiếp đó? Rồi kế tiếp nữa? Chiến tranh này cứ thế tiếp tục cho đến khi cuối cùng, hắn tìm ra cách làm cho Hội Tụ xảy ra, để nắm quyền kiểm soát Halla? Rồi sau đó là gì? Hắn bảo Halla chỉ là bước “khởi đầu” là gì? Ngoài kia còn gì khác nữa? Tất cả nghe chừng đều vô vọng khủng khiếp.
Đứng trên gò, quan sát kết quả của một chiến thắng đáng ngờ, mình nhận ra trận đánh chưa kết thúc. Còn nhiều điều phải làm trên Ibara. Mình nói với Alder và Siry:
- Bây giờ chúng ta phải trở lại núi.
Siry hỏi:
- Vì sao? Kết thúc rồi mà.
- Chưa đâu.
Alder hỏi:
- Cậu nói gì vậy, Pendragon?
Nhìn xoáy vào mắt bạn, mình nói:
- Chúng ta đuổi theo Saint Dane.
Ba đứa mình chạy qua đống đổ nát của làng Rayne, tiến về Núi Hội Đồng. Nhiều cung thủ bị thương dẫn lối cho tụi mình tới thùng tak cuối cùng. Trong khi Alder vác thùng tak, mình chỉ thị cho Siry đem theo những vũ khí giết dado còn lại. Sau cùng, mình lấy cây cung và hai mũi tên tẩm tak của một cung thủ bị thương.
Alder hỏi:
- Kế hoạch của cậu là sao, Pendragon?
- Trước hết, chúng ta tới ống dẫn.
Sau khi Siry trở lại với vũ khí, chúng mình tiến ra bờ biển. Cảm giác đầy ủ ê khi đi qua tàn tích của ngôi làng. Quá nhiều năm nỗ lực đã bị tiêu hủy trong vài giây. Bởi tay mình. Thật đáng trách. Tụi mình thay phiên nhau vác thùng tak. Thùng nặng và rất khó đi. Tới bờ biển, mình ngạc nhiên thấy vực đá có ống dẫn còn nguyên vẹn. Sức nổ không ảnh hưởng tới nơi này. Chiếc dygo đậu tại cửa địa đạo mới khoan vẫn còn đó.
Mình nhìn ra biển. Nước xanh trong vẫn phẳng lặng như bao giờ. Khó hình dung nổi, vừa mới đây một hạm đội dado đã vượt qua nơi này. Điều đó thật sự cho mình hy vọng: Ibara có thể trở lại vẻ đẹp bơ của nó. Có thể nói đó cũng là hy vọng về toàn thể Veelox. Chính niềm hy vọng đó đã thuyết phục là mình sắp làm một việc đúng đắn. Mình nói:
- Trước hết, chúng ta trả lại những thứ này về đúng lãnh địa của chúng. Syri, cậu lái dygo được không?
- Chắc chắn được rồi!
- Đem nó lại Zadaa. Alder, đưa những vũ khí này lại Quillan. Đặt tại cổng vào ống dẫn. Dygo cũng vậy. Đặt tại cổng, rồi ra ngay.
Siry hỏi:
- Để tak lại? Đó là cách chúng ta sẽ hạ Saint Dane.
- Đúng. Để tak lại.
Alder hỏi:
- Sao việc này nghiêm trọng vậy, Pendragon?
- Trước hết là vì việc chúng ta gây ra vụ này tại đây là quá đủ tệ hại rồi. Tôi muốn chúng biến hết. Tất cả.
Siry hỏi:
- Còn dado và thuyền trượt? Chúng ta không thể trả lại tất cả thuyền trượt, đúng không? Và cũng không bao giờ thu dọn hết những mảnh vụn của dado.
Mình đáp ngay:
- Chúng ta không đem chúng tới đây. Tôi chỉ muốn tống đi những gì do chúng ta đem tới.
Alder và Siry nhìn nhau. Họ nghĩ mình điên rồi. Cũng không quá lầm. Alder nói:
- Thôi được. Nếu cậu cảm thấy là đúng.
Siry tiến tới dygo. Nó đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy cuộc “dạo chơi”. Khi nó sắp leo lên xe, mình gọi:
- Siry
Nó ngoái lại nhìn, mình tiếp:
- Cha cậu hẳn sẽ hãnh diện vì cậu.
Nó nở một nụ cười thân thiện ấm áp mà mình tưởng trong nó không có tình cảm đó.
Vào dygo, nó cho xe lăn ngay vào đường hầm, tiến tới ống dẫn. Alder và mình bước sau nó với tak và vũ khí của Quillan. Anh ta cứ liếc nhìn mình. Có chuyện gì đó làm anh ta bồn chồn. Mình không ngạc nhiên, Alder là một gã thông minh.
- Đang nghĩ gì vậy, Pendragon? Từ sau trận đánh, cậu lặng lẽ một cách kỳ lạ.
- Chỉ có suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Siry ngừng dygo gần chỗ sứt mình đã khoan qua cái ao là miệng ống dẫn. Nó mở cửa, nói:
- Ai muốn đi không? Vui lắm đó.
Thình lình nó lại như một đứa trẻ bình thường mười lăm tuổi. Mình kêu lên:
- Chúc chuyến đi vui vẻ.
Đóng cửa, rồi lại mở ra, nó la lớn:
- Zadaa!
Nó nhìn mình:
- Thấy không? Tôi đang học nè. Sẽ trở lại ngay.
Ống dẫn sống động. Nước xoay vòng. Mình chờ cho đến khi tiếng nhạc lên cao nhất, rồi ra hiệu cho nó tiến lên. Siry nhấn ga. Dygo lăn bánh vào ao nước tròn bằng đá, chúi tới, rồi như rơi vào ống dẫn. Một lát sau, nó biến mất.
Mình nói với Alder:
- Tới lượt anh.
Chàng hiệpĩ nhặt chỗ vũ khí còn lại lên, hỏi mình:
- Tiếp theo là gì?
- Như đã nói, chúng ta bám theo Saint Dane.
Alder gật, nhưng trong thâm tâm nghi hoặc mình không nói đúng sự thật. Anh ta biết có chuyện bất ổn.
- Cậu biết là mình luôn sẵn sàng có mặt vì cậu.
Gật đầu cảm ơn, nhưng mình thề là suýt bật khóc.
- Quillan!
Alder kêu lên và ống dẫn lại sống động. Mình ôm lấy anh:
- Tôi không biết phải nói gì.
- Nói là sẽ đắn đo cân nhắc trước khi làm điều gì đó có thể làm cậu ân hận.
Mình không trả lời. Alder nhìn sâu vào mắt mình. Anh ấy cố tìm kiếm dấu hiệu những gì mình đang suy nghĩ. Mình quay đi. Ánh mắt ấy giết mình mất. Alder bước đến miệng ao, nói:
- Tạm biệt bạn.
Ánh sáng tràn ngập đường hầm và anh ấy biến mất.
Không thể biết mình còn bao nhiêu thời gian cho đến khi họi trở lại, vì vậy mình hành động ngay. Chạy tới thùng tak, mình kéo vào trong hang động, nhẹ nhàng đặt lên cát, đối diện thẳng vòng đá vào ống dẫn. Không lãng phí một giây, mình nhặt cung tên lên, phóng ra khỏi đường hầm. Tới miệng hầm, mình quay lại, quì một gối:
- Quạ!
Tiếng kêu quen thuộc vang lên trên đầu. Ngước lên, mình thấy con chim đen đang bay vòng trên cao.
- Bây giờ chỉ còn ta và mi.
Mình tự nhủ. Hay nói với hắn. Mình nhì xuống nhẫn Lữ khách. Vẫn đang tỏa sáng. Mình đặt tên lên dây cung, chĩa vào đường hầm. Nhắm mắt trái, nhìn suốt chiều dài thân tên tới ống dẫn, mình thì thầm:
- Vĩnh biệt các bạn. Chúc may mắn.
Buông dây cho mũi tên bay tới, mình nhào xuống cát. Mũi tên rít lên khi phóng vào địa đạo tối tăm. Một tiếng nổ nhỏ, rồi một tiếng rít, tiếp theo là tiếng bộc phá vang ra. Nhảy bật dậy, mình chạy ra hướng biển, trước quả cầu lửa dội ra từ đường hầm. Sức chấn động quăng mạnh mình lên cát, hơi nóng bỏng rát lưng. Mình nằm im, không dám chuyển động. Những mảnh đá vụn trút xuống như mưa. Mình che đầu, sợ những mảnh lớn hơn rơi trúng. Tiếng nổ khủng khiếp vang dội ra xa. Chờ tới khi sỏi đá ngừng rơi, mình e dè nhìn lên để thấy những gì còn lại trên vách đá.
Chẳng còn gì nhiều. Mặt vách đá cao, dốc đứng bây giờ vỡ nát. Đường hầm đã biến mất dưới hàng tấn đá. Mình nhìn mặt nhẫn. Không còn tỏa sáng. Nó trở lại là mặt đá xám. Đó là bằng chứng mình cần.
Mình đã phá hủy ống dẫn trên Ibara.
Saint Dane sẽ không thể rời khỏi lãnh địa này.
Mình cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.