Chương 166: Thân bất do kỷ
Người Bí Ẩn
19/01/2020
Editor: Wave Literature
Nghênh Tân Lâu.
Đây là quán rượu lớn nhất Trần quận, phi thường náo nhiệt.
Chỉ có điều hôm nay không giống với ngày thường, trước cửa Nghênh Tân Lâu, còn có bốn vị hộ vệ của Tam Hà Bang.
Từng người bọn họ lưng hùm vai gấu, đôi mắt to như chương đồng, đứng thủ trước cửa, giống như bốn vị thần giữ cửa, hơi thở hung ác đập vào mặt, liền có thể đem những tên thực khác thông thường đuổi đi.
"Hộ pháp, ngài chọn bên đại phu nhân sao?"
Trên đường dài, Nhậm Viễn đi sát sau lưng Tôn Hằng, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như chúng ta tới đây, thì không cần đi tới chỗ của nhị phụ nhân chứ? Lấy lòng cùng lúc hai bên, cái này không được đâu."
Hắn không hiểu cách làm của Tôn Hằng, nếu đã đồng ý đến đây sự tiệc, mà vẫn tiếp tục đồng ý đến gặp nhị phu nhân.
Chúng ta không phải dây leo trên tường, rủ xuống hai bên đâu?
Đương nhiên, hắn không dám nói lời này ra trước mặt Tôn Hằng.
"Vì sao lại chỉ có thể chọn một bên?"
Tôn Hằng chắp tay sau lưng, hông đeo trường đao, không nhanh không chậm mà đi dọc đường phố, trong mắt không có vẻ vội vã lo lắng gì.
Hắn nhìn Nghênh Tân Lâu đang cách đó không xa, nói: "Với ta mà nói, thì chức vị bang chủ do ai ngồi, cũng giống nhau cả thôi!"
Hai phe mời hắn, là vị chức vị bang chủ của Dư Tĩnh Thạch.
Hai phe đại biểu cho hai vị phu nhân, chức bang chủ, tất nhiên là do con các nàng tranh đoạt!
Tôn Hằng vô ý dính vào, giống như lời của hắn nói, với hắn, thì ai làm bang chủ cũng được.
Không giống như những người khác, bọn họ coi Tam Hà Bang à toàn bộ thiên hạ, còn với hắn, Tam Hà Bang chẳng qua là một chỗ trú chân tạm thời mà thôi.
Bọn họ, cả đời đều không tính tới chuyện rời khỏi Tam Hà Bang!
"Hộ pháp!"
Nhậm Viễn không đồng ý với suy nghĩ của Tôn Hằng, đau khổ nói: "Chuyện này không đơn giản như ngài nói!"
Hắn láo liên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đây chính là công lớn nha! Bây giờ những cao thủ trong bang tử thương thảm trọng, nhất lưu cao thủ không còn mấy người, mặc kệ ngài đứng ở phe nào, thì đều là nhân vật đứng đầu."
So sánh với người khác,
Nhậm Viễn hiểu rõ thực lực của Tôn Hằng.
Hắn biết rõ.
Vị hộ pháp trẻ tuổi của nhà mình, tuy không có xuất hiện nhiều trên giang hồ, nhưng thực lực của hắn, sợ là có thể so sánh với tứ đại tuấn kiệt của Trần quận!
Có thể so với cao thủ nhất lưu!
Đương nhiên, sợ là hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới,ngay cả vị bang chủ chí cao vô thượng trong mắt của hắn, đều bị Tôn Hằng giết chết!
"Dựa vào thủ đoạn của ngài, chỉ cần thành công, chắc chắn sẽ kiếm được một chức phó đường chủ, đây cũng là chuyện bình thường."
Nhìn biểu cảm không nóng vội của Tôn Hằng, Nhậm Viễn chảy đầy mồ hôi: "Đây là cơ hội! Nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thì về sau sẽ ân hận cả đời!"
"Vậy nếu đứng sai phe thì sao?"
Phía trước, Tôn Hằng vẫn không nhanh không chậm bước đi.
"Đứng sai đội, còn lợi hơn không đứng bên đội nào nhiều!"
Nhậm Viễn trợn trắng mắt, nói: "Quyền lợi đảo qua đảo lại, đứng sai thì sẽ bị phạt, nhưng còn đỡ hơn việc không theo phe nào, cuối cùng không được chi chác gì cả, rời xa quyền lợi trung tâm? Với lại, hộ pháp cho rằng nếu như ngài không theo phe nào, là không có người nhằm vào chúng ta sao?"
"Hơn nữa, đại phu nhân có Nội Vụ Các, tam đại đường sông giúp đỡ, với lại Thiên Hùng thiếu gia của nhị phu nhân đang ở xa tít chân trời, làm sao có thể thua được?"
"Thì ra ngươi muốn gia nhập vào phe của đại phu nhân."
Tôn Hằng gật đầu, lại nói: " Không phải Đông Đường Sông thuộc phe của nhị phu nhân sao?"
"Đường chủ của Đông Đường Sông qua đời, bây giờ thuộc sự quản lý của Tô Dương phó đường chủ, tên này có xích mích với nhị phu nhân, nên đứng về phe của đại phu nhân.
Nhậm Viễn nghiêng đầu, nói: "Hộ pháp, ta cảm thấy, đây là một cơ hội tốt! Nếu không, bỏ qua cơ hội này, thì đến bao giờ ngài mới thăng chức được?"
"Ừ."
Tôn Hằng nghe vậy gật đầu, sắc mặt của Nhậm Viễn lập tức vui vẻ, nhưng câu tiếp theo của Tôn Hằng, lại đè ép sự vui vẻ của hắn xuống.
"Ta không có hứng với mấy chuyện như vậy, nếu như ngươi muốn, thì có thể tùy ý chọn vào phe nào đó đi, không cần quan tâm tới ta."
"Ách..."
Sắc mặt của Nhậm Viễn cứng đờ, thì thào nói: "Vậy sao được? Vậy sao được?"
Tuy nói không được, nhưng nhìn nét mặt của hắn, dường như là hắn đang muốn nương nhờ về phía đại phu nhân.
"Đứng lại!"
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa Nghênh Tân Lâu.
Bọn hắn đang muốn cất bước đi vào, lại bị bốn người đứng thủ cửa duỗi tay lớn ra, chặn đường đi.
"Làm gì?"
Không đợi Tôn Hằng mở miệng, Nhậm Viễn đang đứng sau lưng hắn đã tức giận nói: "Bọn ngươi không có mắt sao, ngay cả Tôn hộ pháp của Chấp Pháp Đường cũng không nhận ra sao?"
"Xin lỗi!"
Vị đại hán đứng đầu kia sắc mặt lạnh lùng, nói: "Chúng ta chỉ biết nếu như không có thiếp mời, thì hôm nay không thể đi vào trong!"
"A!"
Sắc mặt của Tôn Hằng bất động, nghe vậy gật đầu: "Nếu vậy, thì chúng ta đi về thôi."
"A!"
Nhậm Viễn ngẩn ngơ, vội vàng kéo Tôn Hằng lại: "Đừng đi, Tôn hộ pháp, Trịnh chấp sự vẫn còn chờ ở bên trong kìa."
"Bốn người các ngươi, đều không có mắt mà!"
Cùng lúc đó, cũng có một người chạy từ trên lầu xuống, nhìn bốn người kia rồi rống to: "Tôn hộ pháp là khách của ta, các ngươi muốn chết đúng không?"
Người tới sắc mặt lo lắng, chính là Nội Vụ Các Trịnh Luân.
"Không dám!"
Những đại hán canh cổng biến sắc, cúi đầu xuống, tản ra một con đường: "Chúng ta chỉ nghe theo sự sắp xếp của Đường chủ mà thôi."
"Đường chủ?"
Tôn Hằng nhìn về Nghênh Tân Lâu, nói: "Tô Dương là đường chủ? Không phải hắn chỉ là phó đường chủ sao?"
"À, à"
Trịnh Luân kéo Tôn Hằng, hòa hoãn cười: "Lão đường chủ là không có ở đây, nên Tô Dương thay vị trí của lão."
Hắn biết Tôn Hằng có mâu thuẫn với Tô Dương, vội vàng giải thích, sau đó nói: "Chúng ta lên lầu đi, lên lầu! Ta đã chuẩn bị rượu với thức ăn ngon rồi, huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, lần này phải uống không say không về!"
"Nhâm huynh đệ, đi chung luôn, mời!"
Ba người cất bước vào Nghênh Tân Lâu, hôm nay đa số khách là người của Tam Hà Bang, đầy đủ người của sáu đường.
Bây giờ, nơi này đã bị đại phu nhân làm nơi lôi kéo phe phái.
Không khí trong lầu đầy mùi rượu, mặt mũi ai cũng hồng hồng đỏ đỏ, tiếng ồn ào náo nhiệt. Xem ra, bọn họ giống như Nhậm Viễn, đều rất tin tưởng đại phu nhân.
"Kẽo kẹt…"
Cửa gỗ được mở ra, một bàn rượu và thức ăn tinh xảo lọt vào trong tầm mắt Tôn Hằng, mùi rượu xộc vào mũi, thức ăn còn mang theo khí nóng, tạo cảm giác thèm ăn cho người khác.
Trịnh Luân cười ha hả, mời Tôn Hằng ngồi xuống ghế, nói: "Tôn huynh đệ đến thật đúng lúc, ta mới kêu người mang thức ăn lên, ngươi có lộc ăn nha!"
Tôn Hằng quét mắt nhìn bàn rượu, nói: "Nhiều đồ ăn như vậy, chắc Trịnh huynh không chỉ mời mình ta nhỉ?"
"Tôn huynh đệ đoán không sai."
Trịnh Luân gật đầu, sau đó thở dài một hơi, nói: "Đáng tiếc, ngoài Tôn huynh đệ, thì những người khác đều không có tới đây. Nên vậy, nguyên bàn rượu thịt này ta sẽ đãi ngươi!"
"Tới, tới!"
Hắn duỗi một tay, chỉ về một dĩa thức ăn: "Đây chính là đặc sản của Nghênh Tân Lâu, Hỏa Chước Phì Ngưu, được lấy từ thịt những con trâu mập nhất, một ngày chỉ làm ba phần, Tôn huynh đệ có từng ăn chưa?"
"Ta chưa ăn, để nếm thử xem!"
Tôn Hằng cũng không khách khí, cầm đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Mặc dù hơi nhiều dầu nhưng không có ngán, cảm giác not nớt sướng miệng, đúng là một món ngon.
Chỉ có điều…
Trong món này còn thêm một ít thứ!
Đôi mắt của Tôn Hằng trở nên lạnh lẽo, nhưng lại không biểu lộ ra trên mặt, ăn thêm hai ba miếng thịt bò nữa.
Sau đó Tôn Hằng mới gật đầu, nói: "Đúng vậy, trước kia ta cũng hay tới Nghênh Tân Lâu, tiếc là chưa từng gọi món này, nay lại được Trịnh huynh đãi."
"Ngon như vậy sao?"
Nhậm Viễn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, lấy một đôi đũa, muốn gắp vài miếng.
"Bành!"
Một tiếng vỗ bàn trầm đục vào lên, khiến cho Nhậm Viễn giật mình một cái, dừng động tác lại.
"Nhậm Viễn, ta cho ngươi ngồi sao?"
"A?"
Nhậm Viễn sững sờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tôn Hằng, hắn đành ngượng ngùng cười, đặt đũa xuống, thành thật đứng sau lưng Tôn Hằng.
"Ha ha..."
Trịnh Luân ngồi xuống đối diện, cười nói: "Nhâm huynh đệ cũng không phải người ngoài, Tôn huynh đệ quá nghiêm khắc rồi."
"Thuộc hạ của ta không biết lễ phép, khiến cho Trịnh huynh chê cười rồi."
Tôn Hằng cầm chiếc đũa, không nhanh không chậm càn quét đồ ăn trên bàn, ăn rất nhiều.
Đương nhiên, dù ăn nhiều nhưng hắn vẫn không quên việc chính: "Trịnh huynh, ngươi mời ta đến đây, không chỉ để dùng cơm chứ?"
"Aizz!"
Trịnh Luân than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, cũng không phải người ngoài, ta cũng không quanh co nữa."
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Bây giờ bang chủ gặp chuyện không may, lòng người bất an, nên trong bang bây giờ rất hỗn loạn. Một quốc gia không thể thiếu vua, Tam Hà Bang của chúng ta cũng vậy, dù sao cũng nên chọn ra bang chủ mới, trấn an tình hình của bang phái, không còn hỗn loạn nữa."
"Trịnh huynh nói có lý."
Tôn Hằng gật đầu: "Không biết Trịnh huynh chọn ai?"
"Tất nhiên là Thiên Trạch Công Tử!"
Trịnh Luân nghiêm mặt, nói: "Sở dĩ Dư bang chủ có thể ngồi vô chức bang chủ, là do ngài ấy cưới con gái của lão bang chủ, là đại phu nhân đó. Bây giờ Dư bang chủ gặp nạn, chức bang chủ, phải trở lại tay của đại phu nhân."
"Nhưng mà, ta nghe nói Thiên Trạch công tử tính phong lưu, thích ăn diện uống rượu, không muốn tập võ, bây giờ đã ba mấy tuổi, mà mới tiến giai cảnh giới nội khí."
Tôn Hằng bưng chén rượu lên, rót vào trong miệng, nói: "Phẩm tính của hắn như vậy, không hợp làm bang chủ đâu?"
"Tôn huynh, đó là trước kia!"
Trịnh Luân nghiêm mặt nói: "Từ khi bang chủ gặp nạn, Thiên Trạch công tử đã thay đổi, trở thành một tên nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!"
"Mà Dư Thiên Hùng, chỉ là một tên nhóc mới mười hai tuổi, cho hắn làm bang chủ, thì rất ít người phục lắm?"
Nhưng có một điều hắn không nói, thiên phú của Dư Thiên Hùng rất cao, tuy còn trẻ, nhưng tu vi bằng với ca ca của hắn.
Hơn nữa hắn còn ở trong Âu Dương gia mấy năm.
Ngoài ra hắn cũng có quan hệ với Âu Dương gia, làm bang chủ,???
"Trịnh huynh."
Tôn Hằng than nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra ta không quan tâm tới việc ai làm bang chủ hết."
"Nhưng mà…"
Hắn cúi đầu, nhìn bàn thức ăn đầy ắp ở dưới, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Bây giờ ta cảm thấy, Dư Thiên Hùng làm bang chủ, hợp hơn Dư Thiên Trạch nhiều."
"Hả?"
Ở phía đối diện, sắc mặt của Trịnh Luân trầm xuống, nhìn chằm chằm Tôn Hằng nửa ngày, tới mức Nhậm Viễn mềm nhũn xuống, run sợ trong lòng, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Hắn đứng lên, quay người mở cửa phòng, nói: "Nếu như vậy, thì ta có mấy người muốn gặp Tôn huynh đệ đây."
Nghênh Tân Lâu.
Đây là quán rượu lớn nhất Trần quận, phi thường náo nhiệt.
Chỉ có điều hôm nay không giống với ngày thường, trước cửa Nghênh Tân Lâu, còn có bốn vị hộ vệ của Tam Hà Bang.
Từng người bọn họ lưng hùm vai gấu, đôi mắt to như chương đồng, đứng thủ trước cửa, giống như bốn vị thần giữ cửa, hơi thở hung ác đập vào mặt, liền có thể đem những tên thực khác thông thường đuổi đi.
"Hộ pháp, ngài chọn bên đại phu nhân sao?"
Trên đường dài, Nhậm Viễn đi sát sau lưng Tôn Hằng, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như chúng ta tới đây, thì không cần đi tới chỗ của nhị phụ nhân chứ? Lấy lòng cùng lúc hai bên, cái này không được đâu."
Hắn không hiểu cách làm của Tôn Hằng, nếu đã đồng ý đến đây sự tiệc, mà vẫn tiếp tục đồng ý đến gặp nhị phu nhân.
Chúng ta không phải dây leo trên tường, rủ xuống hai bên đâu?
Đương nhiên, hắn không dám nói lời này ra trước mặt Tôn Hằng.
"Vì sao lại chỉ có thể chọn một bên?"
Tôn Hằng chắp tay sau lưng, hông đeo trường đao, không nhanh không chậm mà đi dọc đường phố, trong mắt không có vẻ vội vã lo lắng gì.
Hắn nhìn Nghênh Tân Lâu đang cách đó không xa, nói: "Với ta mà nói, thì chức vị bang chủ do ai ngồi, cũng giống nhau cả thôi!"
Hai phe mời hắn, là vị chức vị bang chủ của Dư Tĩnh Thạch.
Hai phe đại biểu cho hai vị phu nhân, chức bang chủ, tất nhiên là do con các nàng tranh đoạt!
Tôn Hằng vô ý dính vào, giống như lời của hắn nói, với hắn, thì ai làm bang chủ cũng được.
Không giống như những người khác, bọn họ coi Tam Hà Bang à toàn bộ thiên hạ, còn với hắn, Tam Hà Bang chẳng qua là một chỗ trú chân tạm thời mà thôi.
Bọn họ, cả đời đều không tính tới chuyện rời khỏi Tam Hà Bang!
"Hộ pháp!"
Nhậm Viễn không đồng ý với suy nghĩ của Tôn Hằng, đau khổ nói: "Chuyện này không đơn giản như ngài nói!"
Hắn láo liên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đây chính là công lớn nha! Bây giờ những cao thủ trong bang tử thương thảm trọng, nhất lưu cao thủ không còn mấy người, mặc kệ ngài đứng ở phe nào, thì đều là nhân vật đứng đầu."
So sánh với người khác,
Nhậm Viễn hiểu rõ thực lực của Tôn Hằng.
Hắn biết rõ.
Vị hộ pháp trẻ tuổi của nhà mình, tuy không có xuất hiện nhiều trên giang hồ, nhưng thực lực của hắn, sợ là có thể so sánh với tứ đại tuấn kiệt của Trần quận!
Có thể so với cao thủ nhất lưu!
Đương nhiên, sợ là hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới,ngay cả vị bang chủ chí cao vô thượng trong mắt của hắn, đều bị Tôn Hằng giết chết!
"Dựa vào thủ đoạn của ngài, chỉ cần thành công, chắc chắn sẽ kiếm được một chức phó đường chủ, đây cũng là chuyện bình thường."
Nhìn biểu cảm không nóng vội của Tôn Hằng, Nhậm Viễn chảy đầy mồ hôi: "Đây là cơ hội! Nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thì về sau sẽ ân hận cả đời!"
"Vậy nếu đứng sai phe thì sao?"
Phía trước, Tôn Hằng vẫn không nhanh không chậm bước đi.
"Đứng sai đội, còn lợi hơn không đứng bên đội nào nhiều!"
Nhậm Viễn trợn trắng mắt, nói: "Quyền lợi đảo qua đảo lại, đứng sai thì sẽ bị phạt, nhưng còn đỡ hơn việc không theo phe nào, cuối cùng không được chi chác gì cả, rời xa quyền lợi trung tâm? Với lại, hộ pháp cho rằng nếu như ngài không theo phe nào, là không có người nhằm vào chúng ta sao?"
"Hơn nữa, đại phu nhân có Nội Vụ Các, tam đại đường sông giúp đỡ, với lại Thiên Hùng thiếu gia của nhị phu nhân đang ở xa tít chân trời, làm sao có thể thua được?"
"Thì ra ngươi muốn gia nhập vào phe của đại phu nhân."
Tôn Hằng gật đầu, lại nói: " Không phải Đông Đường Sông thuộc phe của nhị phu nhân sao?"
"Đường chủ của Đông Đường Sông qua đời, bây giờ thuộc sự quản lý của Tô Dương phó đường chủ, tên này có xích mích với nhị phu nhân, nên đứng về phe của đại phu nhân.
Nhậm Viễn nghiêng đầu, nói: "Hộ pháp, ta cảm thấy, đây là một cơ hội tốt! Nếu không, bỏ qua cơ hội này, thì đến bao giờ ngài mới thăng chức được?"
"Ừ."
Tôn Hằng nghe vậy gật đầu, sắc mặt của Nhậm Viễn lập tức vui vẻ, nhưng câu tiếp theo của Tôn Hằng, lại đè ép sự vui vẻ của hắn xuống.
"Ta không có hứng với mấy chuyện như vậy, nếu như ngươi muốn, thì có thể tùy ý chọn vào phe nào đó đi, không cần quan tâm tới ta."
"Ách..."
Sắc mặt của Nhậm Viễn cứng đờ, thì thào nói: "Vậy sao được? Vậy sao được?"
Tuy nói không được, nhưng nhìn nét mặt của hắn, dường như là hắn đang muốn nương nhờ về phía đại phu nhân.
"Đứng lại!"
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa Nghênh Tân Lâu.
Bọn hắn đang muốn cất bước đi vào, lại bị bốn người đứng thủ cửa duỗi tay lớn ra, chặn đường đi.
"Làm gì?"
Không đợi Tôn Hằng mở miệng, Nhậm Viễn đang đứng sau lưng hắn đã tức giận nói: "Bọn ngươi không có mắt sao, ngay cả Tôn hộ pháp của Chấp Pháp Đường cũng không nhận ra sao?"
"Xin lỗi!"
Vị đại hán đứng đầu kia sắc mặt lạnh lùng, nói: "Chúng ta chỉ biết nếu như không có thiếp mời, thì hôm nay không thể đi vào trong!"
"A!"
Sắc mặt của Tôn Hằng bất động, nghe vậy gật đầu: "Nếu vậy, thì chúng ta đi về thôi."
"A!"
Nhậm Viễn ngẩn ngơ, vội vàng kéo Tôn Hằng lại: "Đừng đi, Tôn hộ pháp, Trịnh chấp sự vẫn còn chờ ở bên trong kìa."
"Bốn người các ngươi, đều không có mắt mà!"
Cùng lúc đó, cũng có một người chạy từ trên lầu xuống, nhìn bốn người kia rồi rống to: "Tôn hộ pháp là khách của ta, các ngươi muốn chết đúng không?"
Người tới sắc mặt lo lắng, chính là Nội Vụ Các Trịnh Luân.
"Không dám!"
Những đại hán canh cổng biến sắc, cúi đầu xuống, tản ra một con đường: "Chúng ta chỉ nghe theo sự sắp xếp của Đường chủ mà thôi."
"Đường chủ?"
Tôn Hằng nhìn về Nghênh Tân Lâu, nói: "Tô Dương là đường chủ? Không phải hắn chỉ là phó đường chủ sao?"
"À, à"
Trịnh Luân kéo Tôn Hằng, hòa hoãn cười: "Lão đường chủ là không có ở đây, nên Tô Dương thay vị trí của lão."
Hắn biết Tôn Hằng có mâu thuẫn với Tô Dương, vội vàng giải thích, sau đó nói: "Chúng ta lên lầu đi, lên lầu! Ta đã chuẩn bị rượu với thức ăn ngon rồi, huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, lần này phải uống không say không về!"
"Nhâm huynh đệ, đi chung luôn, mời!"
Ba người cất bước vào Nghênh Tân Lâu, hôm nay đa số khách là người của Tam Hà Bang, đầy đủ người của sáu đường.
Bây giờ, nơi này đã bị đại phu nhân làm nơi lôi kéo phe phái.
Không khí trong lầu đầy mùi rượu, mặt mũi ai cũng hồng hồng đỏ đỏ, tiếng ồn ào náo nhiệt. Xem ra, bọn họ giống như Nhậm Viễn, đều rất tin tưởng đại phu nhân.
"Kẽo kẹt…"
Cửa gỗ được mở ra, một bàn rượu và thức ăn tinh xảo lọt vào trong tầm mắt Tôn Hằng, mùi rượu xộc vào mũi, thức ăn còn mang theo khí nóng, tạo cảm giác thèm ăn cho người khác.
Trịnh Luân cười ha hả, mời Tôn Hằng ngồi xuống ghế, nói: "Tôn huynh đệ đến thật đúng lúc, ta mới kêu người mang thức ăn lên, ngươi có lộc ăn nha!"
Tôn Hằng quét mắt nhìn bàn rượu, nói: "Nhiều đồ ăn như vậy, chắc Trịnh huynh không chỉ mời mình ta nhỉ?"
"Tôn huynh đệ đoán không sai."
Trịnh Luân gật đầu, sau đó thở dài một hơi, nói: "Đáng tiếc, ngoài Tôn huynh đệ, thì những người khác đều không có tới đây. Nên vậy, nguyên bàn rượu thịt này ta sẽ đãi ngươi!"
"Tới, tới!"
Hắn duỗi một tay, chỉ về một dĩa thức ăn: "Đây chính là đặc sản của Nghênh Tân Lâu, Hỏa Chước Phì Ngưu, được lấy từ thịt những con trâu mập nhất, một ngày chỉ làm ba phần, Tôn huynh đệ có từng ăn chưa?"
"Ta chưa ăn, để nếm thử xem!"
Tôn Hằng cũng không khách khí, cầm đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Mặc dù hơi nhiều dầu nhưng không có ngán, cảm giác not nớt sướng miệng, đúng là một món ngon.
Chỉ có điều…
Trong món này còn thêm một ít thứ!
Đôi mắt của Tôn Hằng trở nên lạnh lẽo, nhưng lại không biểu lộ ra trên mặt, ăn thêm hai ba miếng thịt bò nữa.
Sau đó Tôn Hằng mới gật đầu, nói: "Đúng vậy, trước kia ta cũng hay tới Nghênh Tân Lâu, tiếc là chưa từng gọi món này, nay lại được Trịnh huynh đãi."
"Ngon như vậy sao?"
Nhậm Viễn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, lấy một đôi đũa, muốn gắp vài miếng.
"Bành!"
Một tiếng vỗ bàn trầm đục vào lên, khiến cho Nhậm Viễn giật mình một cái, dừng động tác lại.
"Nhậm Viễn, ta cho ngươi ngồi sao?"
"A?"
Nhậm Viễn sững sờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tôn Hằng, hắn đành ngượng ngùng cười, đặt đũa xuống, thành thật đứng sau lưng Tôn Hằng.
"Ha ha..."
Trịnh Luân ngồi xuống đối diện, cười nói: "Nhâm huynh đệ cũng không phải người ngoài, Tôn huynh đệ quá nghiêm khắc rồi."
"Thuộc hạ của ta không biết lễ phép, khiến cho Trịnh huynh chê cười rồi."
Tôn Hằng cầm chiếc đũa, không nhanh không chậm càn quét đồ ăn trên bàn, ăn rất nhiều.
Đương nhiên, dù ăn nhiều nhưng hắn vẫn không quên việc chính: "Trịnh huynh, ngươi mời ta đến đây, không chỉ để dùng cơm chứ?"
"Aizz!"
Trịnh Luân than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, cũng không phải người ngoài, ta cũng không quanh co nữa."
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Bây giờ bang chủ gặp chuyện không may, lòng người bất an, nên trong bang bây giờ rất hỗn loạn. Một quốc gia không thể thiếu vua, Tam Hà Bang của chúng ta cũng vậy, dù sao cũng nên chọn ra bang chủ mới, trấn an tình hình của bang phái, không còn hỗn loạn nữa."
"Trịnh huynh nói có lý."
Tôn Hằng gật đầu: "Không biết Trịnh huynh chọn ai?"
"Tất nhiên là Thiên Trạch Công Tử!"
Trịnh Luân nghiêm mặt, nói: "Sở dĩ Dư bang chủ có thể ngồi vô chức bang chủ, là do ngài ấy cưới con gái của lão bang chủ, là đại phu nhân đó. Bây giờ Dư bang chủ gặp nạn, chức bang chủ, phải trở lại tay của đại phu nhân."
"Nhưng mà, ta nghe nói Thiên Trạch công tử tính phong lưu, thích ăn diện uống rượu, không muốn tập võ, bây giờ đã ba mấy tuổi, mà mới tiến giai cảnh giới nội khí."
Tôn Hằng bưng chén rượu lên, rót vào trong miệng, nói: "Phẩm tính của hắn như vậy, không hợp làm bang chủ đâu?"
"Tôn huynh, đó là trước kia!"
Trịnh Luân nghiêm mặt nói: "Từ khi bang chủ gặp nạn, Thiên Trạch công tử đã thay đổi, trở thành một tên nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!"
"Mà Dư Thiên Hùng, chỉ là một tên nhóc mới mười hai tuổi, cho hắn làm bang chủ, thì rất ít người phục lắm?"
Nhưng có một điều hắn không nói, thiên phú của Dư Thiên Hùng rất cao, tuy còn trẻ, nhưng tu vi bằng với ca ca của hắn.
Hơn nữa hắn còn ở trong Âu Dương gia mấy năm.
Ngoài ra hắn cũng có quan hệ với Âu Dương gia, làm bang chủ,???
"Trịnh huynh."
Tôn Hằng than nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra ta không quan tâm tới việc ai làm bang chủ hết."
"Nhưng mà…"
Hắn cúi đầu, nhìn bàn thức ăn đầy ắp ở dưới, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Bây giờ ta cảm thấy, Dư Thiên Hùng làm bang chủ, hợp hơn Dư Thiên Trạch nhiều."
"Hả?"
Ở phía đối diện, sắc mặt của Trịnh Luân trầm xuống, nhìn chằm chằm Tôn Hằng nửa ngày, tới mức Nhậm Viễn mềm nhũn xuống, run sợ trong lòng, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Hắn đứng lên, quay người mở cửa phòng, nói: "Nếu như vậy, thì ta có mấy người muốn gặp Tôn huynh đệ đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.