Chương 163: Vơ vét
Người Bí Ẩn
16/01/2020
Editor: Wave Literature
"Leng keng..."
Nhuyễn kiếm rơi xuống đất, nằm yên lặng dưới đất.
Trong sườn núi núi hoang này, trước đó không lâu còn có người nói người cười, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Tôn Hằng.
Sau khi kiểm tra thấy Dư Tĩnh Thạch đã triệt để tắt thở, Tôn Hằng mới khom người xuống, há mồm thở dốc.
Hắn duỗi hai tay ra, lòng bàn tay của hắn bị nhuyễn kiếm xoắn, máu thịt bị xé rách be bét, thậm chí còn lộ ra xương trắng.
Ở giữa trán, còn có đau nhức truyền đến, giống như bị búa tạ đập vào, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng biến thành màu đen, cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Nếu như Dư Tĩnh Thạch không bị thương, nếu như Sư Hống của mình không mạnh mẽ như vậy, nếu như Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật…
Thì cuộc chiến hôm nay, khó thể đoán được ai thắng ai thua!
Nhưng mà, trên đời này không có nếu như, người chết là Dư Tĩnh Thạch, người thắng là mình!
Thoáng hồi sức, Tôn Hằng ngồi thẳng lên, nhìn quét xung quanh.
Tuy nơi này vắng vẻ, nhưng khó có thể đảm bảo là không có người đi qua, hơn nữa tiếng hống của Sư Hống Công rất to, lỡ như có người lần theo tiếng hống này mà đến đây thì không ổn cho lắm.
Kiểm tra thi thể của Dư Tĩnh Thạch một chút, Tôn Hằng liền di chuyển, bước về căn tiểu viện kia.
Nơi giấu bảo vật của Phong đạo nhân, nơi mà khiến cho Dư Tĩnh Thạch và Ma Vân thượng nhân trở mặt, tuyệt không đơn giản!
Bước và tiểu viện, nhìn căn nhà được xây dựng tinh xảo trong đó, bài trí của căn nhà này, có thể nói là hết sức xa xỉ.
Đục lỗ nhìn vào, ở xa xa có một cái cây nhỏ, được điêu khắc bằng ngọc xanh, cành lá rất sống động, ở trên còn có sương sớm, giá trị của nó, sợ là khó có thể đoán được!
Còn có bàn đánh cờ, được làm bằng Huyền Ngọc, là một kiệt tác hiếm thấy.
Những con cờ đen trắng, từng viên từng viên có thể so với bảo châu.
Coi như là hai cái ghế đá kia, cũng rất huyền bí, có thể đoán được chất liệu của nó không đơn giản chút nào.
Thậm chí ngay cả mặt đường dưới chân, đều có thể so với bạc trắng nạm thêm những viên đá bằng Thiên Tinh.
Tôn Hằng đi vào trong, hắn mém chút nữa kích động tới mức không thở nổi, bước chân của hắn rất nhẹ nhàng, dường như hắn sợ mình đi hỏng mặt đường vậy.
Lấy lại bình tĩnh,
Tôn Hằng cưỡng ép khống chế sự điên cuồng trong lòng, đi dọc theo con đường nhỏ, bước vào trong căn nhà.
Vừa vào phòng, hai mắt của hắn tỏa sáng.
Ánh sáng chói mắt, rực rỡ nhiều màu!
Ánh sáng nhiều màu tách ra, từng cái từng cái tranh nhau khoe sắc, phong cảnh tuyệt đẹp, kinh động lòng người!
"Hít…"
Tôn Hằng hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn khắp gian phòng này, một lúc sau mới có thể khôi phục được một chút bình tĩnh.
Hắn cẩn thận nhìn lại, trong phòng này không có vật khác, chỉ có những cái bàn dài được làm bằng ngọc quý đặt ngay ngắn ở hai bên.
Trên mỗi bàn dài này đều đặt một món đồ, những bàn dài này tỏa ra ánh sáng bảy màu, bao phủ lấy món đồ kia, khiến cho người khác không thể nhìn kỹ những món này, cũng tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp trong căn phòng này.
Trước mặt của Tôn Hằng có một cái bàn được làm bằng ngọc, nhưng bên trên không có ánh sáng, chỉ có một quyển sách đang lật ngửa.
Xem ra, vì vậy này mà Dư Tĩnh Thạch trở mặt với Ma Vân thượng nhân, người này muốn đánh lén người khác, nên quyển sách này bị rớt xuống.
Tôn Hằng bước tới, cầm quyển sách lên, ba chữ lớn đập vào trong mắt của hắn.
Chân Ngôn Quyết!
Đây chính là công pháp tu hành của Phong đạo nhân.
Tiện tay lật ra xem, những thứ ghi bên trong đều rất huyền bí, Tôn Hằng ngơ ngác nhìn, không biết gì cả.
Đằng sau của cuốn sách giới thiệu một ít pháp thuật, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng tỏa sáng.
Chỉ tiếc, hắn là người tập võ, cũng không có pháp lực, nên chỉ có thể thèm thuồng nhìn mà thôi.
Sau khi lật qua một lần, Tôn Hằng mới đem quyển sách cất vào trong ngực, giữ trong người, sau đó nhìn về những cái bàn ngọc khác.
Thị lực của hắn rất tốt, cho dù những thứ này tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhưng Tôn Hằng cũng có thể nhìn thấy được tám chín phần mười.
Mà thứ được để trên chiếc bàn ngọc thứ bốn, để cho hắn động tâm.
Đây là một gốc thảo dược.
Cây thảo dược này to cỡ lòng bàn tay, cây thảo dược này rất huyền bí, lơ lửng trên không, không có rơi xuống đất.
Dưới quầng sáng bao phủ, thậm chí có thể thấy được rễ cây cành lá của nó đang chuyển động.
"Niếp Không Thảo!"
Thấy rõ vậy này, hai mắt của Tôn Hằng sáng lên, ánh sáng lấp lánh lộ ra ngoài, trong lòng điên cuồng.
Vậy này là thiên địa kỳ trân, ăn vào có thể bay lên không trung!
Trong sách có ghi lại, có một ông lão chưa bao giờ tập võ, ăn được thứ này, thân thể trở nên nhẹ như lông hồng, một bước có thể đi mấy trượng, coi như là cao thủ nội khí chuyên tu khinh công, tốc độ cũng không bằng hắn!
Nếu như cao thủ tập võ dùng vậy này, lại tu luyện khinh công, sợ là có thể bước đi trên không!
Vì vậy, Tôn Hằng mới có thể kích động tới mức quên cả thở, duỗi tay ra, sờ về phía cây thảo dược kia.
"Bành!"
Tay của hắn va chạm vào quầng sáng, quầng sáng đột nhiên hóa thành thật chất, giống như một quả cầu lấp lánh, bao bọc Niếp Không Thảo.
"Hả?"
Hừ nhẹ một cái, Tôn Hằng tiếp tục thăm dò.
Sức mạnh của hắn rất lớn, màn sáng kia bắt đầu trở nên chập chờn.
"Có thể lấy được!"
Khóe miệng của Tôn Hằng nhếch lên, bàn tay của hắn ầm ầm phát lực, đánh về phía vầng sáng kia.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, vầng sáng kia vỡ vụn, nhưng sắc mặt của Tôn Hằng cũng cứng lại, sau đó biến thành ảo não.
Mặc dù vầng sáng kia vỡ vụn, nhưng Niếp Không Thảo bị dư thế nghiền ép, hóa thành bột mịn!
"Bành!"
Cơn tức giận dâng lên trong lòng, khiến cho Tôn Hằng không nhịn được mà động thủ, đưa tay vỗ mạnh một cái, bàn ngọc dài ở trước người hắn bị vỗ tan bành.
Hai tay hắn nắm chặt, thậm chí còn nổi gân xanh lên.
Một lát sau, hắn mới bình tĩnh lại.
"Xem ra gần đây làm việc gì cũng như ý, nên khiến cho tâm tính của ta lơ mơ, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể kích thích mình tức giận, mất lý trí."
Lắc đầu, Tôn Hằng thở dài một hơi, thả lỏng tâm tình, hai con ngươi đang nhảy lên vì tức giận của hắn, cũng dần dần trở nên thanh minh.
Quét mắt nhìn xung quanh, Tôn Hằng không có tiếp tục lấy những vật này, cất bước đi vào gian phòng bên trái.
Đây chính là một cái phòng ngủ, trong phòng chỉ có một cái giường ngọc dài khoảng một trượng, trên giường cũng không có chăn nệm, chỉ có một tấm bồ đoàn.
Trên chiếc giường ngọc này có rất nhiều hoa văn phức tạp, nhưng mà bây giờ nó đã bị sức mạnh sấm sét của Ma Vân đạo nhân phá hư, xem ra đây chính là mắt trận pháp.
Hơi hơi trầm ngâm, Tôn Hằng duỗi tay ra, cái bồ đoàn kia rơi vào trong tay của hắn.
Tỉ mỉ đánh giá vậy này, quả nhiên không phải là thứ đơn giản, không biết cái bồ đoàn này được làm bằng vậy gì, mà khi chạm vào nó lại có cảm giác mềm mại như ngọc, dù cho lực tay của Tôn Hằng rất lớn, lại không có bị hư hại.
Hai tay vuốt ve bồ đoàn, một cảm giác mát mẻ truyền tới, làm cho tinh thần của Tôn Hằng chấn động, lửa nóng biến mất.
Vật này có khả năng tịnh tâm!
Cất kỹ bồ đoàn, Tôn Hằng xoay người đi về phía căn phòng bên phải.
Đây là một phòng sách, trên giá sách bày đầy sách vở, không giống như dự đoán của Tôn Hằng, những sách vở này đa số viết về thi ca thư pháp, thỉnh thoảng còn có du ký của những người tu pháp.
Về võ công, rồi về cách tu pháp, chỉ có lác đác mấy cuốn.
Tìm tới tìm lui mấy lần, thậm chí Tôn Hằng còn lật nền gạch lên để tìm kiếm, lại chỉ thấy hai lọ đan dược không biết công hiệu thế nào.
Còn về phần bí tịch, thì chỉ có được mấy cuốn.
Nhưng đối với Tôn Hằng, mấy cuốn này không có cũng được, dù sao nó còn không quan trọng bằng những quyển du ký của người tu pháp.
Quay người, đi ra ngoài.
Một lát sau, Tôn Hằng ôm hai cái bao tải nhỏ bước vào phòng nhỏ.
Mười lăm món đồ trên bàn ngọc, bị hỏng hai cái, còn lại mười ba món, tất cả đều bị hắn nhét vào trong bao tải.
Bàn ngọc dài cồng kềnh, không tiện mang theo, nhưng những viên bảo châu trang trí, đều bị Tôn Hằng nạy ra, cất vào trong túi quần.
Sau đó hắn tìm kiếm vài vòng quang phòng, chỉ cần những thứ gì đáng giá, đều bị hắn cất vào trong bao.
Trong khuôn viên nhà, cái cây được làm bằng ngọc kia bị hắn bẻ gãy, lấy những thứ có giá trị cao đi, quân cờ thì để vào trong bao tải, bàn cờ thì đập thành nhiều mảnh, thấy được thứ gì tốt thì lấy.
Nay cả những viên đá rực rỡ trên mặt đất, cũng bị Tôn Hằng nạy ra hơn mười viên.
Ngoài ra, hơn mười cây cờ trận cắm xung quanh tiểu viện này, đều vị hắn rút lên, sau đó cất lên xe ngựa cùng với đồ của Ma Vân thượng nhân.
Mà ở trên người của Ma Vân thượng nhân, Tôn Hằng còn lấy được một viên ngọc khí, hai xấp bùa, cùng với một quyển bí tịch về trận phán.
Mà trong cái xe ngựa xa hoa kia, lại có thêm một cái trận bàn!
Vậy này nằm trong một cái hộp gỗ hình tròn, đường kính dài tầm một xích(0.33m), trên trong còn có mấy cây cờ trận lớn cỡ bàn tay.
Trận bàn tương đương với một cái trận pháp đơn giản, có thể ngay lập tức thi triển, khó trách lúc đó Ma Vân thượng nhân muốn chạy về phía xe ngựa.
Sợ là một khi kích phát vật này, liền có thể đảm bảo được an toàn.
Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không thể giữ được tánh mạng.
Mà bây giờ, vật này lại rơi vào trong tay của Tôn Hằng.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chất đầy đồ, chậm rãi rời xuống dốc núi.
Sau lưng xe ngựa, là ngọn lửa cao ngút trời, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ đùng đùng, vang lên từ trong đám cháy này.
Lửa cháy hừng hực, đốt cháy tất cả, cháy luôn cả những dấu vết còn sót lại.
Phía trước, đường núi cô tịch, không có một bóng người.
Phía sau, là trời chiều chìm, mặt trời lặn xuống núi.
Trong thiên địa, chỉ có một chiếc xe ngựa lẻ loi trơ trọi, chậm chạp di chuyển.
Mà người lái xe, vẻ kích động trên mặt đã biến mất, chỉ có vẻ trầm tư thật sâu.
"Leng keng..."
Nhuyễn kiếm rơi xuống đất, nằm yên lặng dưới đất.
Trong sườn núi núi hoang này, trước đó không lâu còn có người nói người cười, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Tôn Hằng.
Sau khi kiểm tra thấy Dư Tĩnh Thạch đã triệt để tắt thở, Tôn Hằng mới khom người xuống, há mồm thở dốc.
Hắn duỗi hai tay ra, lòng bàn tay của hắn bị nhuyễn kiếm xoắn, máu thịt bị xé rách be bét, thậm chí còn lộ ra xương trắng.
Ở giữa trán, còn có đau nhức truyền đến, giống như bị búa tạ đập vào, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng biến thành màu đen, cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Nếu như Dư Tĩnh Thạch không bị thương, nếu như Sư Hống của mình không mạnh mẽ như vậy, nếu như Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật…
Thì cuộc chiến hôm nay, khó thể đoán được ai thắng ai thua!
Nhưng mà, trên đời này không có nếu như, người chết là Dư Tĩnh Thạch, người thắng là mình!
Thoáng hồi sức, Tôn Hằng ngồi thẳng lên, nhìn quét xung quanh.
Tuy nơi này vắng vẻ, nhưng khó có thể đảm bảo là không có người đi qua, hơn nữa tiếng hống của Sư Hống Công rất to, lỡ như có người lần theo tiếng hống này mà đến đây thì không ổn cho lắm.
Kiểm tra thi thể của Dư Tĩnh Thạch một chút, Tôn Hằng liền di chuyển, bước về căn tiểu viện kia.
Nơi giấu bảo vật của Phong đạo nhân, nơi mà khiến cho Dư Tĩnh Thạch và Ma Vân thượng nhân trở mặt, tuyệt không đơn giản!
Bước và tiểu viện, nhìn căn nhà được xây dựng tinh xảo trong đó, bài trí của căn nhà này, có thể nói là hết sức xa xỉ.
Đục lỗ nhìn vào, ở xa xa có một cái cây nhỏ, được điêu khắc bằng ngọc xanh, cành lá rất sống động, ở trên còn có sương sớm, giá trị của nó, sợ là khó có thể đoán được!
Còn có bàn đánh cờ, được làm bằng Huyền Ngọc, là một kiệt tác hiếm thấy.
Những con cờ đen trắng, từng viên từng viên có thể so với bảo châu.
Coi như là hai cái ghế đá kia, cũng rất huyền bí, có thể đoán được chất liệu của nó không đơn giản chút nào.
Thậm chí ngay cả mặt đường dưới chân, đều có thể so với bạc trắng nạm thêm những viên đá bằng Thiên Tinh.
Tôn Hằng đi vào trong, hắn mém chút nữa kích động tới mức không thở nổi, bước chân của hắn rất nhẹ nhàng, dường như hắn sợ mình đi hỏng mặt đường vậy.
Lấy lại bình tĩnh,
Tôn Hằng cưỡng ép khống chế sự điên cuồng trong lòng, đi dọc theo con đường nhỏ, bước vào trong căn nhà.
Vừa vào phòng, hai mắt của hắn tỏa sáng.
Ánh sáng chói mắt, rực rỡ nhiều màu!
Ánh sáng nhiều màu tách ra, từng cái từng cái tranh nhau khoe sắc, phong cảnh tuyệt đẹp, kinh động lòng người!
"Hít…"
Tôn Hằng hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn khắp gian phòng này, một lúc sau mới có thể khôi phục được một chút bình tĩnh.
Hắn cẩn thận nhìn lại, trong phòng này không có vật khác, chỉ có những cái bàn dài được làm bằng ngọc quý đặt ngay ngắn ở hai bên.
Trên mỗi bàn dài này đều đặt một món đồ, những bàn dài này tỏa ra ánh sáng bảy màu, bao phủ lấy món đồ kia, khiến cho người khác không thể nhìn kỹ những món này, cũng tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp trong căn phòng này.
Trước mặt của Tôn Hằng có một cái bàn được làm bằng ngọc, nhưng bên trên không có ánh sáng, chỉ có một quyển sách đang lật ngửa.
Xem ra, vì vậy này mà Dư Tĩnh Thạch trở mặt với Ma Vân thượng nhân, người này muốn đánh lén người khác, nên quyển sách này bị rớt xuống.
Tôn Hằng bước tới, cầm quyển sách lên, ba chữ lớn đập vào trong mắt của hắn.
Chân Ngôn Quyết!
Đây chính là công pháp tu hành của Phong đạo nhân.
Tiện tay lật ra xem, những thứ ghi bên trong đều rất huyền bí, Tôn Hằng ngơ ngác nhìn, không biết gì cả.
Đằng sau của cuốn sách giới thiệu một ít pháp thuật, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng tỏa sáng.
Chỉ tiếc, hắn là người tập võ, cũng không có pháp lực, nên chỉ có thể thèm thuồng nhìn mà thôi.
Sau khi lật qua một lần, Tôn Hằng mới đem quyển sách cất vào trong ngực, giữ trong người, sau đó nhìn về những cái bàn ngọc khác.
Thị lực của hắn rất tốt, cho dù những thứ này tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhưng Tôn Hằng cũng có thể nhìn thấy được tám chín phần mười.
Mà thứ được để trên chiếc bàn ngọc thứ bốn, để cho hắn động tâm.
Đây là một gốc thảo dược.
Cây thảo dược này to cỡ lòng bàn tay, cây thảo dược này rất huyền bí, lơ lửng trên không, không có rơi xuống đất.
Dưới quầng sáng bao phủ, thậm chí có thể thấy được rễ cây cành lá của nó đang chuyển động.
"Niếp Không Thảo!"
Thấy rõ vậy này, hai mắt của Tôn Hằng sáng lên, ánh sáng lấp lánh lộ ra ngoài, trong lòng điên cuồng.
Vậy này là thiên địa kỳ trân, ăn vào có thể bay lên không trung!
Trong sách có ghi lại, có một ông lão chưa bao giờ tập võ, ăn được thứ này, thân thể trở nên nhẹ như lông hồng, một bước có thể đi mấy trượng, coi như là cao thủ nội khí chuyên tu khinh công, tốc độ cũng không bằng hắn!
Nếu như cao thủ tập võ dùng vậy này, lại tu luyện khinh công, sợ là có thể bước đi trên không!
Vì vậy, Tôn Hằng mới có thể kích động tới mức quên cả thở, duỗi tay ra, sờ về phía cây thảo dược kia.
"Bành!"
Tay của hắn va chạm vào quầng sáng, quầng sáng đột nhiên hóa thành thật chất, giống như một quả cầu lấp lánh, bao bọc Niếp Không Thảo.
"Hả?"
Hừ nhẹ một cái, Tôn Hằng tiếp tục thăm dò.
Sức mạnh của hắn rất lớn, màn sáng kia bắt đầu trở nên chập chờn.
"Có thể lấy được!"
Khóe miệng của Tôn Hằng nhếch lên, bàn tay của hắn ầm ầm phát lực, đánh về phía vầng sáng kia.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, vầng sáng kia vỡ vụn, nhưng sắc mặt của Tôn Hằng cũng cứng lại, sau đó biến thành ảo não.
Mặc dù vầng sáng kia vỡ vụn, nhưng Niếp Không Thảo bị dư thế nghiền ép, hóa thành bột mịn!
"Bành!"
Cơn tức giận dâng lên trong lòng, khiến cho Tôn Hằng không nhịn được mà động thủ, đưa tay vỗ mạnh một cái, bàn ngọc dài ở trước người hắn bị vỗ tan bành.
Hai tay hắn nắm chặt, thậm chí còn nổi gân xanh lên.
Một lát sau, hắn mới bình tĩnh lại.
"Xem ra gần đây làm việc gì cũng như ý, nên khiến cho tâm tính của ta lơ mơ, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể kích thích mình tức giận, mất lý trí."
Lắc đầu, Tôn Hằng thở dài một hơi, thả lỏng tâm tình, hai con ngươi đang nhảy lên vì tức giận của hắn, cũng dần dần trở nên thanh minh.
Quét mắt nhìn xung quanh, Tôn Hằng không có tiếp tục lấy những vật này, cất bước đi vào gian phòng bên trái.
Đây chính là một cái phòng ngủ, trong phòng chỉ có một cái giường ngọc dài khoảng một trượng, trên giường cũng không có chăn nệm, chỉ có một tấm bồ đoàn.
Trên chiếc giường ngọc này có rất nhiều hoa văn phức tạp, nhưng mà bây giờ nó đã bị sức mạnh sấm sét của Ma Vân đạo nhân phá hư, xem ra đây chính là mắt trận pháp.
Hơi hơi trầm ngâm, Tôn Hằng duỗi tay ra, cái bồ đoàn kia rơi vào trong tay của hắn.
Tỉ mỉ đánh giá vậy này, quả nhiên không phải là thứ đơn giản, không biết cái bồ đoàn này được làm bằng vậy gì, mà khi chạm vào nó lại có cảm giác mềm mại như ngọc, dù cho lực tay của Tôn Hằng rất lớn, lại không có bị hư hại.
Hai tay vuốt ve bồ đoàn, một cảm giác mát mẻ truyền tới, làm cho tinh thần của Tôn Hằng chấn động, lửa nóng biến mất.
Vật này có khả năng tịnh tâm!
Cất kỹ bồ đoàn, Tôn Hằng xoay người đi về phía căn phòng bên phải.
Đây là một phòng sách, trên giá sách bày đầy sách vở, không giống như dự đoán của Tôn Hằng, những sách vở này đa số viết về thi ca thư pháp, thỉnh thoảng còn có du ký của những người tu pháp.
Về võ công, rồi về cách tu pháp, chỉ có lác đác mấy cuốn.
Tìm tới tìm lui mấy lần, thậm chí Tôn Hằng còn lật nền gạch lên để tìm kiếm, lại chỉ thấy hai lọ đan dược không biết công hiệu thế nào.
Còn về phần bí tịch, thì chỉ có được mấy cuốn.
Nhưng đối với Tôn Hằng, mấy cuốn này không có cũng được, dù sao nó còn không quan trọng bằng những quyển du ký của người tu pháp.
Quay người, đi ra ngoài.
Một lát sau, Tôn Hằng ôm hai cái bao tải nhỏ bước vào phòng nhỏ.
Mười lăm món đồ trên bàn ngọc, bị hỏng hai cái, còn lại mười ba món, tất cả đều bị hắn nhét vào trong bao tải.
Bàn ngọc dài cồng kềnh, không tiện mang theo, nhưng những viên bảo châu trang trí, đều bị Tôn Hằng nạy ra, cất vào trong túi quần.
Sau đó hắn tìm kiếm vài vòng quang phòng, chỉ cần những thứ gì đáng giá, đều bị hắn cất vào trong bao.
Trong khuôn viên nhà, cái cây được làm bằng ngọc kia bị hắn bẻ gãy, lấy những thứ có giá trị cao đi, quân cờ thì để vào trong bao tải, bàn cờ thì đập thành nhiều mảnh, thấy được thứ gì tốt thì lấy.
Nay cả những viên đá rực rỡ trên mặt đất, cũng bị Tôn Hằng nạy ra hơn mười viên.
Ngoài ra, hơn mười cây cờ trận cắm xung quanh tiểu viện này, đều vị hắn rút lên, sau đó cất lên xe ngựa cùng với đồ của Ma Vân thượng nhân.
Mà ở trên người của Ma Vân thượng nhân, Tôn Hằng còn lấy được một viên ngọc khí, hai xấp bùa, cùng với một quyển bí tịch về trận phán.
Mà trong cái xe ngựa xa hoa kia, lại có thêm một cái trận bàn!
Vậy này nằm trong một cái hộp gỗ hình tròn, đường kính dài tầm một xích(0.33m), trên trong còn có mấy cây cờ trận lớn cỡ bàn tay.
Trận bàn tương đương với một cái trận pháp đơn giản, có thể ngay lập tức thi triển, khó trách lúc đó Ma Vân thượng nhân muốn chạy về phía xe ngựa.
Sợ là một khi kích phát vật này, liền có thể đảm bảo được an toàn.
Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không thể giữ được tánh mạng.
Mà bây giờ, vật này lại rơi vào trong tay của Tôn Hằng.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chất đầy đồ, chậm rãi rời xuống dốc núi.
Sau lưng xe ngựa, là ngọn lửa cao ngút trời, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ đùng đùng, vang lên từ trong đám cháy này.
Lửa cháy hừng hực, đốt cháy tất cả, cháy luôn cả những dấu vết còn sót lại.
Phía trước, đường núi cô tịch, không có một bóng người.
Phía sau, là trời chiều chìm, mặt trời lặn xuống núi.
Trong thiên địa, chỉ có một chiếc xe ngựa lẻ loi trơ trọi, chậm chạp di chuyển.
Mà người lái xe, vẻ kích động trên mặt đã biến mất, chỉ có vẻ trầm tư thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.