Ma Cà Rồng 1000 Tuổi

Chương 4: Sinh Hoạt Bất Thường

Ma nữ mary

13/02/2021

Sau một lúc do dự, anh quyết định không gõ cửa. Đi xuống dưới làm đồ ăn khuya.

Anh không thích ăn đồ ăn được chế biến sẵn.

Mùi thức ăn thơm ngon bay khắp lâu dài khiến nó như có hơi ấm cúng. Cũng không khiến cô gái trên lâu tỉnh thức.

Anh tự khen tài nấu nướng của mình.

- Thật ngon nha.

Anh đã xin phép nghỉ làm việc ở quán Bar một tuần để sắp xếp công việc. Nên anh có nhiều thời gian để thích nghi với công việc mới ở lâu đài này. Anh cũng rất tò mò muốn biết chủ nhân của lâu đài này là ai.

Ăn xong bữa tối, anh ra ban công hóng gió đêm. Gió thổi mạnh khiến người ta sởn gai óc nhưng lại khiến anh nhớ đến quê nhà. Ở đó cũng mát mẻ như vậy. Trong thành phố rất nóng bức. Đôi khi, không khí quá nóng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Ngày thứ ba, anh bắt đầu dọn dẹp lại vườn hoa phía trước lâu đài và khu vườn cây xung quanh.

Dù buổi sáng nhưng ở trong khu rừng rậm này lại gần giống như ban đêm. Bầu trời âm u. Bởi bị che khuất dưới những hành cây chắc mấy trăm năm rồi.

Cánh cửa cuối lầu hai vẫn đóng. Anh không biết là họ có nhà hay là sau khi về lại đi rồi.

Mãi suy nghĩ khiến anh cắt phải tay. Kéo cắt tỉa cắt vào sâu thịt của anh. Dòng máu đỏ tươi chảy ra. Mùi máu bay đến mũi của cô gái đang ngủ say.

- Máu..

Cô lao nhanh xuống lầu vận tốc cực nhanh. Mút lấy tay của anh.

Anh kinh ngạc khi có bóng người xuất hiện. Đặc biệt là cô gái đang mút ngón tay đầy máu của anh khiến anh không nghĩ đến được nhiều. Không có một âm thanh bước chân nào vang lên phía sau anh. Anh giật mình nói:

- Sao cô ở đây?

Cô mới chịu buông ngón tay đang ngậm trong miệng ra:

- Tôi là chủ nhân ở đây. Lần sau nên cẩn thận hơn.

Ánh mắt tiếc nuối. Nếu người khác cô đã không nghĩ gì uống sạch máu của họ. Cô không muốn anh sợ hãi hay chết đi. Con mồi của cô phải để cô từ từ thưởng thức.



Anh lên tiếng:

- Tôi tên Hạo Thiên. Còn cô?

Cô trả lời:

- Mary. Bữa trưa không cần gọi tôi dậy. Anh đi băng tay lại đi. Không cần làm quá nhiều chỉ cần giữ cho nơi đây sạch sẽ là được rồi. Hôm nay, anh có thể tạm nghỉ.

Anh nghe cô nói lạnh nhạt nhưng lại đầy quan tâm như một dòng nước nhẹ nhàng chảy vào trong trái tim. Anh chưa từng có một người quan tâm như thế.

- Tôi không sao. Tôi có thể làm tiếp.

- Tùy anh. Nên cẩn thận hơn.

Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa lớn.

Một ngày làm việc ngoài trời khiến anh cảm thấy hơi mệt. Anh đi tắm rồi nấu bữa tối. Xong leo lên sô pha nằm ngủ.

Cô nằm trên chiếc giường lớn không ngừng lăn qua lăn lại. Trong đầu chỉ nghĩ đến:

- Máu... máu...

Bình thường có thể vài tháng cô không đi săn mồi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh. Nghĩ đến dòng máu nóng tươi ngon của anh. Cô lại không cách nào ngủ được. Con mồi tự chạy đến nhà của cô mà.

Đêm khuya, cô ngồi trước ghế sô pha nhìn ngắm con mồi đang say ngủ.

- Nên ăn hay không ăn đây?

Cô biết nếu hút quá nhiều máu anh sẽ suy nhược. Vì mỗi lần uống máu của anh cô lại không dừng được.

- Chỉ hút một chút thôi chắc không sao đâu.

Nói là làm. Cô lại cắn lên cổ của anh. Hai chiếc răng nanh đâm thẳng vào động mạch. Máu chảy vào miệng của cô. Cô liếm máu trên đôi môi:



- Ngọt quá! Anh sẽ ngủ đến trưa mới dậy.

Cô cười đắc ý đi lên lầu. Đóng cửa phòng ngủ. Ngủ thôi.

Anh phát hiện từ lúc đến lâu đài hình như anh ngủ nhiều hơn thì phải. Anh ít khi ngủ đến xế chiều, kể cả những ngày đi làm đêm.

Suy nghĩ chỉ thoáng qua. Anh lầm bầm:

- Chắc do vận động nhiều quá đây mà.

Chân tay rã rời anh bước vào phòng bếp. Anh thắc mắc:

- Cô ấy không ăn gì sao ta? Hay trong khi anh ngủ cô đã ra ngoài ăn cơm.

Anh thuần thục cắt rau bỏ vào nồi luộc. Lấy hai quả trứng đem chiên.

Bữa ăn, anh chỉ làm đơn giản thôi.

Lạc Thiên ăn cơm xong liền đi dạo quanh lâu đài cho tiêu cơm.

Anh nghĩ:

- Một cô gái sống một mình ở đây không thấy sợ hãi sao?

Đi đến dưới cửa sổ của cô. Ba ngày rồi, anh chưa thấy nó mở. Thật quái lạ.

Khi bước vào nhà, anh thấy trên tủ lạnh có thêm một tờ giấy dán.

- Anh có thể chọn một phòng trống bất kỳ trong lâu đài này.

Lúc dọn dẹp, anh biết ở đây có rất nhiều phòng. Hầu như đều trống rỗng. Chỉ có ba phòng bị khóa.

Anh đi đến một phòng trống có cửa sổ có thể nhìn ra cổng chính. Đặt chiếc va li xuống.

Anh lấy ra vài bộ quần áo treo vào trong tủ đồ. Lấy một bộ đồ thoải mái đi tắm rồi leo lên giường. Phải nói nằm trên giường vẫn êm hơn chiếc sô pha. Anh có thể đưa thẳng hai chân không sợ vướng víu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Cà Rồng 1000 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook