Chương 3: Chứng minh thời khắc.
Hết Say Tự Tỉnh
10/12/2020
- Mẫu...
- Không cho là không cho, ở nhà!
Lưu Dã khuôn mặt cười tựa cúc hoa dạng, trông kháu khỉnh cực kỳ, tiến đến bóp vai phụ nhân, ngọt miệng vừa nói.
Nhưng chưa kịp dứt lời thì phụ nhân đã cắt ngang lời hắn, quát đến Lưu Dã khuôn mặt trướng hồng.
- Không a! Lần này ta...
- Không nhưng nhị gì hết! Ngươi nhìn ngươi, rồi nhìn đám nhỏ trước sân đi, có giống tiểu hài tử bộ dạng không hả?
Phụ nhân đứng dậy, mặt ngọc đối với Lưu Dã nói. Kia cái nhăn mày kiều diễm, dù cho mẫu thân chịu đựng lam lũ nắng mưa, vẫn không thể che giấu đi xinh đẹp diện mạo của nàng.
- Biết a! Nhưng ta nghĩ ta đủ lớn, đã có thể bảo vệ mẫu thân. Ta muốn đi săn để muội muội có thịt ăn, còn phải trả nhân tình cho Diệp thôn lão hương thân nữa.
Lưu Dã tay nắm chặt quyền đầu, đối với nàng nói.
Dù sao trước mắt hắn, nhưng là ruột thịt mẹ. Kiếp trước hắn trải qua mồ côi cô độc, chưa bao giờ nhận được yêu thương từ một gia đình chân chính.
Vì đó mà Lưu Dã mới cố gắng đến như vậy. Dù sao kiếp này hắn có mẫu thân, hắn có muội muội, còn kia đáng chết biến mất phụ thân nữa.
Đây là gia đình của hắn, là gia đình đầu tiên, cũng sẽ là mãi mãi của hắn!
- Ai, nhưng ngươi còn quá nhỏ, đi săn rất nguy hiểm ngươi biết không? Đụng trúng dã thú lớn, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Phụ nhân ngọc thủ gõ lấy trán mập của hắn nói. Từ khi Lưu Dã biết đi biết nói, nàng đã nhận ra con của nàng là không tầm thường người.
Dù sao nàng nhưng là mẹ của hắn a! Sao không cảm nhận được?
Và cũng chỉ khi xuất hiện 2 đứa nhóc này, mới tiếp động lực cho nàng cố gắng sống tốt đến ngày hôm nay.
Yêu thương hắn chưa xong, hắn đã vội đi, nàng sao không lo sợ?
- Ngài yên tâm, ta nhưng là hài tử của Ngài a! Sao mà gặp hiểm nguy cho được!
Lưu Dã ánh mắt kiên định, cư xử tựa như ông cụ non để phụ nhân nhịn không cười phì cười.
- Ta biết Ngài không tin, để ta đến chứng minh!
Lưu Dã thấy phụ nhân nhìn hắn phì cười, hừ một tiếng nói.
- Được a! Vậy chứng minh cho ta thấy đi.
Phụ nhân xoa xoa đầu hắn nói.
Lưu Dã nghe vậy, nghiêm trang đi đến một cái cọc nhỏ.
Này cọc hắn vừa thay hôm qua, được xin từ Hầu tử, một thanh niên thợ săn trong thôn mà hắn quen nhất.
Này cọc gỗ cứng cáp hơn cọc gỗ trước rất nhiều, đầy đủ Lưu Dã vận hết khí lực cũng không thể gãy.
- Ngài chú ý a!
Lưu Dã nhìn phụ nhân nói xong sau đó. Hắn tụ quyền thế về một hướng, chân đạp địa lấy thế.
Hây a!
Lưu Dã họng gầm nhẹ, gân xanh nổi lên khắp người, tung ra một quyền về phía cọc gỗ!
Ầm! !
Rắc!
Chỉ nghe "bang" một tiếng, cọc gỗ chịu lấy đáng sợ quyền pháp của hắn, tựa như đạn pháo một dạng đụng trúng!
Âm thanh vang dội, để phụ nhân mặt cười đờ ra, trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh trước mắt.
- Ngài thấy thế nào, ta đủ sức đi săn đi!
Lưu Dã nhìn trước mắt quyền ấn còn hiện trên cọc gỗ, quay sang đối với phụ nhân đắc ý nói.
- Tụ Huyết nhất trọng?!!!!
Phụ nhân trong lòng rung động cực kỳ nhìn tình cảnh trước mắt, thầm nói nhỏ.
- Ngươi tập luyện từ bao giờ?
Nàng vội tiến đến gần hắn, sờ soạng cơ thể Lưu Dã, để hắn một hồi xấu hổ lùi lại phía sau.
- Ta mới luyện tập 2 năm a!
- 2 tuổi đã bắt đầu?
Phụ nhân âm thầm giật mình. Không ngờ tiểu tử này lại lén tu luyện ngay trước mắt của nàng, hơn nữa thiên phú lại cao tuyệt đến như vậy!
Còn nhớ trước kia...
Trong lòng nàng cười khổ lắc đầu, hậu sinh khả úy!
Đây nhưng là con ta!
Ánh mắt của nàng hơi ngấn lệ, tự hào cực kỳ. Nhưng nàng che giấu rất sâu, Lưu Dã không thể biết được.
Hắn khuôn mặt đầy đầu đều là chờ mong nàng đồng ý cho Lưu Dã đi săn.
- Được rồi, ngươi được quyền đi săn. Nhưng nghiêm cấm đi theo đám kia sâu vào Vân Lĩnh!
Phụ nhân giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc đối với hắn nói.
- Ách! Ta đã biết.
Lưu Dã nhận lấy khí trường của mẫu hậu đại nhân, trong lòng sợ hãi, vội vàng nghiêm túc đối đáp.
Hôm nay nàng đều nhận bất ngờ từ tiểu tử này quá lớn, thành ra phụ nhân rất nhanh tiến vào trong phòng của nàng, một lúc lâu sau, mới thấy nàng từ bên trong phòng vọng ra tiếng gọi.
- Còn nữa, ngươi vào đây.
Nghe thấy tiếng vọng từ phòng nàng, Lưu Dã vội vàng chạy đi vào.
Đây nhưng cũng là phòng ngủ của hắn. Dù sao nhà nhỏ, có chỗ ngủ đã tiện nghi.
Đây cũng là lý do Lưu Dã ngượng ngùng, có một thời gian đêm hắn đều trốn lên gốc cây gần Diệp thôn mà ngủ. Dẫn đến người trong thôn một thời tá hỏa đi tìm hắn, gà bay chó chạy.
Dù là mẫu tử đi nữa, với suy nghĩ cùng tư tưởng của thanh niên nhân như hắn, khá ngại ngùng khi gần nữ nhân a!
Nhất là kia tràng cảnh nàng cho muội muội hắn bú xấu hổ cảnh tượng, khụ khụ!
- Cầm lấy!
Phụ nhân nhét vào tay hắn một quyển kỳ lạ sách, bên trên có ghi Quân gia tam kiếm.
Hắn không biết bên trong có gì, còn như hỏi vì sao hắn đã biết chữ, cái này đều là từ học trộm lão ấu trong xóm.
Với người mạo hiểm tứ phương như hắn kiếp trước, học nhanh cơ bản ngữ pháp đối với hắn mà nói là chuyện bình thường.
Đã thế còn ở đây gần 3 năm trời, không học cũng tự biết a!
- Đem đi luyện tập, đi săn cho tiện. Nhớ! Không được nói với ai nghe chưa?
Phụ nhân mặt nghiêm trọng cực kỳ, đối với Lưu Dã nói.
- Vâng! Ta sẽ nhớ kỹ!
Lưu Dã nghe vậy, mắt bốc kim tinh, vội vàng gật đầu liên tục, ánh mắt đều chăm chú vào kia Quân gia tam kiếm.
- Được rồi đi ra, để mẹ còn ru muội ngươi ngủ.
Nghe vậy, Lưu Dã tay cầm quyển tịch, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn một phần là bị quyển sách hấp dẫn đến, phần còn lại là tự hỏi. Mẫu thân hắn tại sao lại có quyển này sách võ học?
Nhìn bìa điển tịch, đều là kim quang sáng chói, rồng bay phượng múa tự, chắc chắn vật này rất bất phàm.
Vậy mà mẫu thân hắn lại có?
- Sau này lớn lên, ta phải tìm hiểu mới được. Mẫu thân có khi, không tầm thường như thế này!
Trong lòng Lưu Dã thầm nói, lắc đầu, bị kia Quân gia tam kiếm hấp dẫn đi vào.
.....
- Ai! Không biết ta là sai, hay là đúng?
Phụ nhân đong đưa lấy võng nhỏ, trong lòng thầm nói.
Nàng mày liễu nhíu lại, tràn đầy lo lắng.
- Ngọc Lan, vết xe đổ của ngươi vẫn còn đó, chẳng lẽ lại để con ngươi đi theo này đường sao?
Phụ nhân ánh mắt tang thương, lệ dài trên má thầm nói. Nhìn lấy tiểu bảo bảo dần chìm vào giấc ngủ, nàng lau đi vệt nước mắt, nhìn về phương xa nơi thiên địa.
- Không cho là không cho, ở nhà!
Lưu Dã khuôn mặt cười tựa cúc hoa dạng, trông kháu khỉnh cực kỳ, tiến đến bóp vai phụ nhân, ngọt miệng vừa nói.
Nhưng chưa kịp dứt lời thì phụ nhân đã cắt ngang lời hắn, quát đến Lưu Dã khuôn mặt trướng hồng.
- Không a! Lần này ta...
- Không nhưng nhị gì hết! Ngươi nhìn ngươi, rồi nhìn đám nhỏ trước sân đi, có giống tiểu hài tử bộ dạng không hả?
Phụ nhân đứng dậy, mặt ngọc đối với Lưu Dã nói. Kia cái nhăn mày kiều diễm, dù cho mẫu thân chịu đựng lam lũ nắng mưa, vẫn không thể che giấu đi xinh đẹp diện mạo của nàng.
- Biết a! Nhưng ta nghĩ ta đủ lớn, đã có thể bảo vệ mẫu thân. Ta muốn đi săn để muội muội có thịt ăn, còn phải trả nhân tình cho Diệp thôn lão hương thân nữa.
Lưu Dã tay nắm chặt quyền đầu, đối với nàng nói.
Dù sao trước mắt hắn, nhưng là ruột thịt mẹ. Kiếp trước hắn trải qua mồ côi cô độc, chưa bao giờ nhận được yêu thương từ một gia đình chân chính.
Vì đó mà Lưu Dã mới cố gắng đến như vậy. Dù sao kiếp này hắn có mẫu thân, hắn có muội muội, còn kia đáng chết biến mất phụ thân nữa.
Đây là gia đình của hắn, là gia đình đầu tiên, cũng sẽ là mãi mãi của hắn!
- Ai, nhưng ngươi còn quá nhỏ, đi săn rất nguy hiểm ngươi biết không? Đụng trúng dã thú lớn, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Phụ nhân ngọc thủ gõ lấy trán mập của hắn nói. Từ khi Lưu Dã biết đi biết nói, nàng đã nhận ra con của nàng là không tầm thường người.
Dù sao nàng nhưng là mẹ của hắn a! Sao không cảm nhận được?
Và cũng chỉ khi xuất hiện 2 đứa nhóc này, mới tiếp động lực cho nàng cố gắng sống tốt đến ngày hôm nay.
Yêu thương hắn chưa xong, hắn đã vội đi, nàng sao không lo sợ?
- Ngài yên tâm, ta nhưng là hài tử của Ngài a! Sao mà gặp hiểm nguy cho được!
Lưu Dã ánh mắt kiên định, cư xử tựa như ông cụ non để phụ nhân nhịn không cười phì cười.
- Ta biết Ngài không tin, để ta đến chứng minh!
Lưu Dã thấy phụ nhân nhìn hắn phì cười, hừ một tiếng nói.
- Được a! Vậy chứng minh cho ta thấy đi.
Phụ nhân xoa xoa đầu hắn nói.
Lưu Dã nghe vậy, nghiêm trang đi đến một cái cọc nhỏ.
Này cọc hắn vừa thay hôm qua, được xin từ Hầu tử, một thanh niên thợ săn trong thôn mà hắn quen nhất.
Này cọc gỗ cứng cáp hơn cọc gỗ trước rất nhiều, đầy đủ Lưu Dã vận hết khí lực cũng không thể gãy.
- Ngài chú ý a!
Lưu Dã nhìn phụ nhân nói xong sau đó. Hắn tụ quyền thế về một hướng, chân đạp địa lấy thế.
Hây a!
Lưu Dã họng gầm nhẹ, gân xanh nổi lên khắp người, tung ra một quyền về phía cọc gỗ!
Ầm! !
Rắc!
Chỉ nghe "bang" một tiếng, cọc gỗ chịu lấy đáng sợ quyền pháp của hắn, tựa như đạn pháo một dạng đụng trúng!
Âm thanh vang dội, để phụ nhân mặt cười đờ ra, trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh trước mắt.
- Ngài thấy thế nào, ta đủ sức đi săn đi!
Lưu Dã nhìn trước mắt quyền ấn còn hiện trên cọc gỗ, quay sang đối với phụ nhân đắc ý nói.
- Tụ Huyết nhất trọng?!!!!
Phụ nhân trong lòng rung động cực kỳ nhìn tình cảnh trước mắt, thầm nói nhỏ.
- Ngươi tập luyện từ bao giờ?
Nàng vội tiến đến gần hắn, sờ soạng cơ thể Lưu Dã, để hắn một hồi xấu hổ lùi lại phía sau.
- Ta mới luyện tập 2 năm a!
- 2 tuổi đã bắt đầu?
Phụ nhân âm thầm giật mình. Không ngờ tiểu tử này lại lén tu luyện ngay trước mắt của nàng, hơn nữa thiên phú lại cao tuyệt đến như vậy!
Còn nhớ trước kia...
Trong lòng nàng cười khổ lắc đầu, hậu sinh khả úy!
Đây nhưng là con ta!
Ánh mắt của nàng hơi ngấn lệ, tự hào cực kỳ. Nhưng nàng che giấu rất sâu, Lưu Dã không thể biết được.
Hắn khuôn mặt đầy đầu đều là chờ mong nàng đồng ý cho Lưu Dã đi săn.
- Được rồi, ngươi được quyền đi săn. Nhưng nghiêm cấm đi theo đám kia sâu vào Vân Lĩnh!
Phụ nhân giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc đối với hắn nói.
- Ách! Ta đã biết.
Lưu Dã nhận lấy khí trường của mẫu hậu đại nhân, trong lòng sợ hãi, vội vàng nghiêm túc đối đáp.
Hôm nay nàng đều nhận bất ngờ từ tiểu tử này quá lớn, thành ra phụ nhân rất nhanh tiến vào trong phòng của nàng, một lúc lâu sau, mới thấy nàng từ bên trong phòng vọng ra tiếng gọi.
- Còn nữa, ngươi vào đây.
Nghe thấy tiếng vọng từ phòng nàng, Lưu Dã vội vàng chạy đi vào.
Đây nhưng cũng là phòng ngủ của hắn. Dù sao nhà nhỏ, có chỗ ngủ đã tiện nghi.
Đây cũng là lý do Lưu Dã ngượng ngùng, có một thời gian đêm hắn đều trốn lên gốc cây gần Diệp thôn mà ngủ. Dẫn đến người trong thôn một thời tá hỏa đi tìm hắn, gà bay chó chạy.
Dù là mẫu tử đi nữa, với suy nghĩ cùng tư tưởng của thanh niên nhân như hắn, khá ngại ngùng khi gần nữ nhân a!
Nhất là kia tràng cảnh nàng cho muội muội hắn bú xấu hổ cảnh tượng, khụ khụ!
- Cầm lấy!
Phụ nhân nhét vào tay hắn một quyển kỳ lạ sách, bên trên có ghi Quân gia tam kiếm.
Hắn không biết bên trong có gì, còn như hỏi vì sao hắn đã biết chữ, cái này đều là từ học trộm lão ấu trong xóm.
Với người mạo hiểm tứ phương như hắn kiếp trước, học nhanh cơ bản ngữ pháp đối với hắn mà nói là chuyện bình thường.
Đã thế còn ở đây gần 3 năm trời, không học cũng tự biết a!
- Đem đi luyện tập, đi săn cho tiện. Nhớ! Không được nói với ai nghe chưa?
Phụ nhân mặt nghiêm trọng cực kỳ, đối với Lưu Dã nói.
- Vâng! Ta sẽ nhớ kỹ!
Lưu Dã nghe vậy, mắt bốc kim tinh, vội vàng gật đầu liên tục, ánh mắt đều chăm chú vào kia Quân gia tam kiếm.
- Được rồi đi ra, để mẹ còn ru muội ngươi ngủ.
Nghe vậy, Lưu Dã tay cầm quyển tịch, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn một phần là bị quyển sách hấp dẫn đến, phần còn lại là tự hỏi. Mẫu thân hắn tại sao lại có quyển này sách võ học?
Nhìn bìa điển tịch, đều là kim quang sáng chói, rồng bay phượng múa tự, chắc chắn vật này rất bất phàm.
Vậy mà mẫu thân hắn lại có?
- Sau này lớn lên, ta phải tìm hiểu mới được. Mẫu thân có khi, không tầm thường như thế này!
Trong lòng Lưu Dã thầm nói, lắc đầu, bị kia Quân gia tam kiếm hấp dẫn đi vào.
.....
- Ai! Không biết ta là sai, hay là đúng?
Phụ nhân đong đưa lấy võng nhỏ, trong lòng thầm nói.
Nàng mày liễu nhíu lại, tràn đầy lo lắng.
- Ngọc Lan, vết xe đổ của ngươi vẫn còn đó, chẳng lẽ lại để con ngươi đi theo này đường sao?
Phụ nhân ánh mắt tang thương, lệ dài trên má thầm nói. Nhìn lấy tiểu bảo bảo dần chìm vào giấc ngủ, nàng lau đi vệt nước mắt, nhìn về phương xa nơi thiên địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.