Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 92: Rắn lớn bị đóng băng trong Hàn Trì

Phù Tô Công Tử

20/04/2018

Rõ ràng Túc Ly Mị vì Quý Phi Nhi mới có thể làm như vậy, ban đầu cứu Mẫu Đơn là còn phải nhìn mặt mũi của Quý Phi Nhi, bây giờ nàng lại nói giống như Túc Ly Mị quan tâm đến nàng nhiều như vậy, đơn thuần chính là biểu hiện vô sỉ.

Nhưng bây giờ, mọi người cũng không có thời gian đi chú ý vấn đề này.

Thấy Túc Ly Mị lại không nhúc nhích, hoàn toàn bị đóng băng, Thương Mặc Tuyết lo lắng hắn gặp nguy hiểm, vội vàng làm phép muốn làm tan mặt ngoài lớp băng, nhưng Hàn Trì này chính là hàn băng vạn năm ngưng tụ mà thành, cứng rắn vô cùng, khí lạnh bức người, pháp lực của hắn hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.

Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha, thấy Quý Phi Nhi đứng ở một bên ngẩn ngơ, hắn không vui nói: "Bây giờ Mị vì ngươi mà biến thành bộ dáng này, ngươi còn không qua đây nhìn hắn, hắn yêu ngươi như vậy, có lẽ chỉ có lời của ngươi, mới có thể gây phản ứng với hắn, làm cho hắn nghe vào. Bây giờ hắn đã bị đóng băng, chỉ có hắn mới có thể cứu chính mình."

Nhất định Túc Ly Mị tại lúc tu luyện, bởi vì chân khí quá yếu, nguyên nhân không địch lại khí lạnh cho nên mới phải bị đóng băng, lấy thực lực của hắn, không cách nào làm tan hàn băng này ra, cho nên chỉ có hết sức để Túc Ly Mị tỉnh lại.

Nhưng Quý Phi Nhi lại không phản ứng gì, cũng không có đi tới.

Mẫu Đơn đẩy nàng một cái: "Phi Nhi, mau đi thôi, còn như vậy nữa Mị sẽ xảy ra chuyện."

Chân Quý Phi Nhi như nhũn ra, đi qua sao? Lớn như vậy, xà đáng sợ như vậy. . . . .

Thường ngày nàng cả ngày ở chung một chỗ với Túc Ly Mị, hắn đều là bộ dạng hình người, để cho nàng thiếu chút nữa quên bản thể của hắn, mà nàng sợ nhất là xà.

Bây giờ nhìn thân thể khổng lồ của hắn như có thể che khuất bầu trời, nàng đứng trước mặt của hắn, là nhỏ bé dường nào, nếu để cho nàng cứ đi tới như vậy, nàng. . . . . . Thật sự cảm giác chân nhũn ra.

Thương Mặc Tuyết giận tái mặt: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì, còn như vậy nữa Mị nhất định sẽ chết, hắn tốt với ngươi như vậy, ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn chết sao?"

Cái chữ "Chết" này đã kích thích Quý Phi Nhi.

Người trước mắt, là nam nhân nàng yêu, là phu quân của nàng.

Hắn tốt với nàng như vậy, vì nàng mà bất chấp tất cả, thậm chí bao gồm tính mạng của hắn. Bây giờ hắn thân ở trong nguy hiểm, nàng vẫn còn ở cố kỵ gì chứ?

Trước mắt xà lại đáng sợ, nàng cũng biết, hắn là Túc Ly Mị, ở trên thế giới này chỉ có Túc Ly Mị thật tâm yêu nàng, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.

Nàng lập tức nhịn sợ hãi trong lòng, sau đó nhấc chân bước ra một bước, rất tốt, nàng cuối cùng đã đi qua đấy, đi tới bên người bạch xà.

Thân thể của hắn quá lớn, cho tới khi nàng đứng trước mặt của hắn, giống như hạt vừng hạt đậu lớn nhỏ, trước mắt đối diện, là đầu to lớn của bạch xà, chỉ là lúc này hắn nhắm nghiền hai mắt, giống như đã mất đi ý thức, chỉ có cái dấu Chu Sa đỏ thẫm trên trán làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, để cho nàng biết, con rắn trước mắt chính là Túc Ly Mị.

Quý Phi Nhi vươn tay, từ từ đụng vào lớp băng, nước mắt tuôn rơi: "Tiểu Bạch, ta tới chậm, thật xin lỗi, chàng vì ta nhẫn nhịn chịu khổ sở lớn như vậy, thậm chí mạo hiểm tính mạng, ta lại hoàn toàn không biết chuyện."

Sáng sớm thức dậy, bên cạnh trên giường ngay cả một tia hơi ấm cũng không có, hiển nhiên hắn đã sớm rời đi từ lâu, nàng lại không coi có chuyện gì to lớn, cho là hắn có chuyện quan trọng đi xử lý, tại sao nàng không hỏi thăm rõ ràng một chút chứ.

"Tiểu Bạch, chàng nhanh tỉnh lại một chút, chàng không cần làm ta sợ, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta phải làm thế nào?"

"Cái tên lường gạt này, chàng đã đồng ý sẽ làm bạn với ta vĩnh viễn, chẳng lẽ chàng muốn vứt bỏ ta tàn nhẫn như vậy sao?"

Cuối Cùng Quý Phi Nhi dứt khoát cách lớp băng tựa vào trên người của bạch xà, nước mắt từng viên lớn lăn xuống trên mặt băng cứng rắn, lớp băng này lại đột nhiên xuất hiện cái khe.

Đột nhiên, quanh thân phát ra tiếng vang ầm ầm, cả mặt băng giống như đều đang lay động.

Ở xa Thương Mặc Tuyết và Mẫu Đơn không đoán trước đây là tình huống như thế nào, giật mình, hắn vội vã ôm lấy Mẫu Đơn bay đến chỗ an toàn, chờ thời điểm hắn trở lại cứu Quý Phi Nhi, phát hiện thì ra là mặt băng đã hoàn toàn sụp xuống. Quý Phi Nhi đã. . . . . . Không thấy đâu!

Trong Lòng Thương Mặc Tuyết cảm thấy nặng nề, có chút nhất thời sợ hãi, Phi Nhi đi nơi nào rồi hả ? Chẳng lẽ là thời điểm xảy ra băng nứt, đã bị hút vào đáy hồ?

Nếu nói như vậy, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu như Phi Nhi chết rồi, vậy hắn giao phó với Mị thế nào?

Trong lòng hắn hối hận không nên mang Quý Phi Nhi tới chỗ như thế, đột nhiên, đáy hồ bộc phát ra một hồi tiếng vang thanh thế to lớn, hắn cả kinh, đột nhiên lúc này, một con bạch xà khổng lồ phóng lên cao, màu sắc như ngọc thấp thoáng ở trong sương mù, cũng không rõ ai trắng hơn ai một chút.

Thương Mặc Tuyết nhìn mọi thứ đang diễn ra, trong lòng một hồi vui mừng, Mị phá tan đóng băng đi ra? Cái này thật là quá tốt, chỉ là tim của hắn lập tức trầm xuống, nhưng Phi Nhi đã. . . . . .

Bạch xà sau khi rơi xuống đất, mở miệng to như chậu máu, đột nhiên, một người bé nhỏ từ trong miệng của hắn ra ngoài, chỉ là đã lâm vào hôn mê, đây chính là quý Phi nhi không có sai.

Thì ra là thời điểm băng vừa mới nứt, Túc Ly Mị đã thức tỉnh, hắn phá tan lớp băng muốn ra ngoài, lại phát hiện Quý Phi Nhi đang ở bên cạnh mình, e sợ băng tung tóe sẽ làm nàng bị thương, nên đã ngậm nàng vào trong miệng, bảo vệ an toàn của nàng.

Ở trong một tia ánh sáng, bạch xà hóa thành nam nhân tuyệt đẹp nhất, mặc lên người toàn thân áo trắng, nhưng không có loại tiên nhân hơi thở thoải mái như này, ngược lại ba phần mị hoặc, bảy phần xinh đẹp, đẹp không gì sánh nổi.

Hắn ôm Quý Phi Nhi bay khỏi Hàn Trì, ở bên cạnh Thương Mặc Tuyết rơi xuống đất, chỉ là vẻ mặt của hắn lại tràn đầy tức giận.

Thương Mặc Tuyết không rảnh bận tâm vẻ mặt của hắn, vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng kêu thành tiếng: "Mị, ngươi. . . . . . Ngươi đột phá cảnh giới?"

Trước kia Túc Ly Mị tu luyện công lực vẫn ở cảnh giới thứ chín, với người khác mà nói, cảnh giới thứ ba đã là độ cao khó có thể ngưỡng vọng, Thương Mặc Tuyết cũng chỉ là cảnh giới thứ năm mà thôi. Càng đi lên đột phá càng khó, mỗi một cảnh giới đột phá giống như trải qua một cuộc sống như chết đi vậy.

Tầng thứ mười, hoàn toàn chính là không thể đạt tới độ cao như vậy, ngay cả trời đất từ đơn giản đến phức tạp cũng không được, phụ thân của Túc Ly Mị cũng không thể đạt tới, mới vừa nhìn thấy hắn lại có thể từ Hàn Trì phá băng đi ra, cả người bao phủ tia ánh sáng, rõ ràng hắn chính là đã đột phá cảnh giới thứ mười.

Túc Ly Mị không để ý đến vấn đề của hắn, tức giận chất vấn: "Ngươi đưa Phi Nhi đến đây làm cái gì?"

Thương Mặc Tuyết nhìn Quý Phi Nhi hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn, trong lòng có chút áy náy: "Ta lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tới xem một chút, nàng cũng muốn đi theo, đây cũng là do nàng, hơn nữa tu vi của ngươi hao tổn cũng là bởi vì nàng, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm."

"Ngươi có biết hay không, nếu như mới vừa rồi không phải là ta kịp thời tỉnh táo, Phi Nhi đã bị hút vào trong hồ băng rồi, bây giờ nàng chỉ là một hồn phách phàm nhân, ngay cả ta đều không thể chống cự khí lạnh của Hàn Trì, ngươi lại để cho nàng một mình ở chỗ này."

"Ta. . . . . . Ta không phải cố ý." Lúc đó hắn chỉ muốn cứu Mẫu Đơn trước, chờ sau khi trở về, Quý Phi Nhi đã không thấy tăm hơi.

Túc Ly Mị hoàn toàn tức giận, lạnh lùng liếc hắn một cái, liền ôm Quý Phi Nhi nhanh chóng biến mất ở chỗ này.



Thương Mặc Tuyết có chút bất đắc dĩ nắm tóc, chuyện này. . . . . . Hắn thật sự làm không thỏa đáng.

May mà Quý Phi Nhi không có gặp chuyện không may, nàng là sinh mạng của Túc Ly Mị, nếu là nàng thật sự làm sao, đoán chừng hai người bọn họ cũng phải tuyệt giao.

Mẫu Đơn đứng ở bên ngoài Hàn Trì chờ cả ngày, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Thương Mặc Tuyết nửa ngày không ra, nàng không dám vào xem, nhớ đến mới vừa rồi bên trong truyền tới tiếng vang cực lớn, nàng cũng có chút thấp thỏm, sợ tự ý đi vào sẽ chết ở bên trong, nàng sợ chết, cho nên không muốn đi vào.

Lại một lát sau, nàng mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị rời đi, mới nhìn đến bóng dáng áo lam từ bên trong đi ra.

"Mặc Tuyết. . . . . ." Nàng lập tức nghênh đón, nhìn một chút, không thấy bóng dáng của Quý Phi Nhi, liền hỏi: "Phi nhi đâu?"

Sẽ không phải là chết đi? Lúc trước Thương Mặc Tuyết mang theo nàng ra ngoài, để cho nàng ở chỗ này chờ, thì trở lại cứu người, nàng ở bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng vang bên trong truyền tới, bây giờ nhìn thấy Thương Mặc Tuyết tự mình một người ra ngoài, chỉ có một giải thích như vậy thôi.

Thương Mặc Tuyết nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút chán nản, hắn thở dài, lắc đầu.

Thật ra hắn thì nghĩ biểu đạt là chuyện trở nên rất tệ, nhưng mà lúc Mẫu Đan nhìn ra lại trở thành một ý tứ khác.

Nàng khiếp sợ trợn to đôi mắt đẹp, nhìn từ bề ngoài cực độ bi thương, nhưng trên thực tế trong lòng hết sức vui mừng, cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật: "Phi Nhi nàng. . . . . . Nàng chết?"

Thương Mặc Tuyết lắc đầu một cái: "Không có, nhưng chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn."

"Cái gì? Nàng rốt cuộc thế nào?"

"Là Mị cứu Phi Nhi."

"Ngươi nói cái gì? Mị, hắn đã tỉnh rồi hả?"

"Đúng, hắn đã thức tỉnh, hơn nữa phá băng đi ra, cũng thành công đột phá cảnh giới, Phi nhi suýt chút nữa bị hút vào trong hồ băng, nếu như không phải là Mị kịp thời cứu nàng , nàng thiếu chút nữa sẽ phải. . . . . ." Nghĩ đến ánh mắt lúc ấy Túc Ly Mị nhìn hắn, trong lòng hắn có chút áy náy, chuyện này, chính xác là hắn không đúng.

Hắn mang Quý Phi Nhi đến nơi này, lại không thể bảo vệ nàng thật tốt, thiếu chút nữa thì để cho nàng xảy ra chuyện, Túc Ly Mị sinh ra tức giận cũng là bình thường.

Đây mới thật là chuyện đáng mừng, nhưng Mẫu Đơn có chút cười không nổi.

Mặc dù công lực Túc Ly Mị đột phá cảnh giới đây là một việc chuyện vui, nhưng là Quý Phi Nhi lại không có chết, lại để cho nàng hết sức tức giận.

"Vậy sao? Lúc ấy không phải Mị đã bị đóng băng rồi sao, thế nào đột nhiên phá tan tầng băng kia, không phải hàn băng vạn năm này cứng rắn vô cùng ai cũng không cách nào phá giải sao?"

"Cái này. . . . . . Ta cũng không biết, có thể là bởi vì có liên quan với Mị lúc đột phá cảnh giới đi, bây giờ Hàn Băng đã không trói được hắn, đây là một chuyện thật tốt, chẳng qua ta trở về phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ nói xin lỗi với Mị, Phi Nhi quan trọng với hắn như vậy, ngàn năm trước hắn mất đi Tử Huyên đã đủ để cho hắn sụp đổ rồi, ta thiếu chút nữa lại hại hắn mất đi nữ nhân hắn yêu, thật là có lỗi."

"Mặc Tuyết, ngươi cũng đừng tự trách, chuyện này không phải là lỗi của ngươi, hơn nữa ngươi cũng nhắc nhở qua Phi Nhi bảo nàng đừng đi theo vào, là nàng nhất định tiến vào, nếu Mị giận lây sang ngươi, ta đi giúp ngươi giải thích." Bây giờ Mẫu Đơn phát hiện chính mình không được Túc Ly Mị chào đón, nàng còn cố tình muốn ly gián tình cảm huynh đệ của bọn họ.

Rõ ràng Túc Ly Mị vì Quý Phi Nhi mới có thể làm như vậy, ban đầu cứu Mẫu Đơn là còn phải nhìn mặt mũi của Quý Phi Nhi, bây giờ nàng lại nói giống như Túc Ly Mị quan tâm đến nàng nhiều như vậy, đơn thuần chính là biểu hiện vô sỉ.

Nhưng bây giờ, mọi người cũng không có thời gian đi chú ý vấn đề này.

Thấy Túc Ly Mị lại không nhúc nhích, hoàn toàn bị đóng băng, Thương Mặc Tuyết lo lắng hắn gặp nguy hiểm, vội vàng làm phép muốn làm tan mặt ngoài lớp băng, nhưng Hàn Trì này chính là hàn băng vạn năm ngưng tụ mà thành, cứng rắn vô cùng, khí lạnh bức người, pháp lực của hắn hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.

Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha, thấy Quý Phi Nhi đứng ở một bên ngẩn ngơ, hắn không vui nói: "Bây giờ Mị vì ngươi mà biến thành bộ dáng này, ngươi còn không qua đây nhìn hắn, hắn yêu ngươi như vậy, có lẽ chỉ có lời của ngươi, mới có thể gây phản ứng với hắn, làm cho hắn nghe vào. Bây giờ hắn đã bị đóng băng, chỉ có hắn mới có thể cứu chính mình."

Nhất định Túc Ly Mị tại lúc tu luyện, bởi vì chân khí quá yếu, nguyên nhân không địch lại khí lạnh cho nên mới phải bị đóng băng, lấy thực lực của hắn, không cách nào làm tan hàn băng này ra, cho nên chỉ có hết sức để Túc Ly Mị tỉnh lại.

Nhưng Quý Phi Nhi lại không phản ứng gì, cũng không có đi tới.

Mẫu Đơn đẩy nàng một cái: "Phi Nhi, mau đi thôi, còn như vậy nữa Mị sẽ xảy ra chuyện."

Chân Quý Phi Nhi như nhũn ra, đi qua sao? Lớn như vậy, xà đáng sợ như vậy. . . . .

Thường ngày nàng cả ngày ở chung một chỗ với Túc Ly Mị, hắn đều là bộ dạng hình người, để cho nàng thiếu chút nữa quên bản thể của hắn, mà nàng sợ nhất là xà.

Bây giờ nhìn thân thể khổng lồ của hắn như có thể che khuất bầu trời, nàng đứng trước mặt của hắn, là nhỏ bé dường nào, nếu để cho nàng cứ đi tới như vậy, nàng. . . . . . Thật sự cảm giác chân nhũn ra.

Thương Mặc Tuyết giận tái mặt: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì, còn như vậy nữa Mị nhất định sẽ chết, hắn tốt với ngươi như vậy, ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn chết sao?"

Cái chữ "Chết" này đã kích thích Quý Phi Nhi.

Người trước mắt, là nam nhân nàng yêu, là phu quân của nàng.

Hắn tốt với nàng như vậy, vì nàng mà bất chấp tất cả, thậm chí bao gồm tính mạng của hắn. Bây giờ hắn thân ở trong nguy hiểm, nàng vẫn còn ở cố kỵ gì chứ?

Trước mắt xà lại đáng sợ, nàng cũng biết, hắn là Túc Ly Mị, ở trên thế giới này chỉ có Túc Ly Mị thật tâm yêu nàng, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.

Nàng lập tức nhịn sợ hãi trong lòng, sau đó nhấc chân bước ra một bước, rất tốt, nàng cuối cùng đã đi qua đấy, đi tới bên người bạch xà.

Thân thể của hắn quá lớn, cho tới khi nàng đứng trước mặt của hắn, giống như hạt vừng hạt đậu lớn nhỏ, trước mắt đối diện, là đầu to lớn của bạch xà, chỉ là lúc này hắn nhắm nghiền hai mắt, giống như đã mất đi ý thức, chỉ có cái dấu Chu Sa đỏ thẫm trên trán làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, để cho nàng biết, con rắn trước mắt chính là Túc Ly Mị.

Quý Phi Nhi vươn tay, từ từ đụng vào lớp băng, nước mắt tuôn rơi: "Tiểu Bạch, ta tới chậm, thật xin lỗi, chàng vì ta nhẫn nhịn chịu khổ sở lớn như vậy, thậm chí mạo hiểm tính mạng, ta lại hoàn toàn không biết chuyện."

Sáng sớm thức dậy, bên cạnh trên giường ngay cả một tia hơi ấm cũng không có, hiển nhiên hắn đã sớm rời đi từ lâu, nàng lại không coi có chuyện gì to lớn, cho là hắn có chuyện quan trọng đi xử lý, tại sao nàng không hỏi thăm rõ ràng một chút chứ.

"Tiểu Bạch, chàng nhanh tỉnh lại một chút, chàng không cần làm ta sợ, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta phải làm thế nào?"



"Cái tên lường gạt này, chàng đã đồng ý sẽ làm bạn với ta vĩnh viễn, chẳng lẽ chàng muốn vứt bỏ ta tàn nhẫn như vậy sao?"

Cuối Cùng Quý Phi Nhi dứt khoát cách lớp băng tựa vào trên người của bạch xà, nước mắt từng viên lớn lăn xuống trên mặt băng cứng rắn, lớp băng này lại đột nhiên xuất hiện cái khe.

Đột nhiên, quanh thân phát ra tiếng vang ầm ầm, cả mặt băng giống như đều đang lay động.

Ở xa Thương Mặc Tuyết và Mẫu Đơn không đoán trước đây là tình huống như thế nào, giật mình, hắn vội vã ôm lấy Mẫu Đơn bay đến chỗ an toàn, chờ thời điểm hắn trở lại cứu Quý Phi Nhi, phát hiện thì ra là mặt băng đã hoàn toàn sụp xuống. Quý Phi Nhi đã. . . . . . Không thấy đâu!

Trong Lòng Thương Mặc Tuyết cảm thấy nặng nề, có chút nhất thời sợ hãi, Phi Nhi đi nơi nào rồi hả ? Chẳng lẽ là thời điểm xảy ra băng nứt, đã bị hút vào đáy hồ?

Nếu nói như vậy, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu như Phi Nhi chết rồi, vậy hắn giao phó với Mị thế nào?

Trong lòng hắn hối hận không nên mang Quý Phi Nhi tới chỗ như thế, đột nhiên, đáy hồ bộc phát ra một hồi tiếng vang thanh thế to lớn, hắn cả kinh, đột nhiên lúc này, một con bạch xà khổng lồ phóng lên cao, màu sắc như ngọc thấp thoáng ở trong sương mù, cũng không rõ ai trắng hơn ai một chút.

Thương Mặc Tuyết nhìn mọi thứ đang diễn ra, trong lòng một hồi vui mừng, Mị phá tan đóng băng đi ra? Cái này thật là quá tốt, chỉ là tim của hắn lập tức trầm xuống, nhưng Phi Nhi đã. . . . . .

Bạch xà sau khi rơi xuống đất, mở miệng to như chậu máu, đột nhiên, một người bé nhỏ từ trong miệng của hắn ra ngoài, chỉ là đã lâm vào hôn mê, đây chính là quý Phi nhi không có sai.

Thì ra là thời điểm băng vừa mới nứt, Túc Ly Mị đã thức tỉnh, hắn phá tan lớp băng muốn ra ngoài, lại phát hiện Quý Phi Nhi đang ở bên cạnh mình, e sợ băng tung tóe sẽ làm nàng bị thương, nên đã ngậm nàng vào trong miệng, bảo vệ an toàn của nàng.

Ở trong một tia ánh sáng, bạch xà hóa thành nam nhân tuyệt đẹp nhất, mặc lên người toàn thân áo trắng, nhưng không có loại tiên nhân hơi thở thoải mái như này, ngược lại ba phần mị hoặc, bảy phần xinh đẹp, đẹp không gì sánh nổi.

Hắn ôm Quý Phi Nhi bay khỏi Hàn Trì, ở bên cạnh Thương Mặc Tuyết rơi xuống đất, chỉ là vẻ mặt của hắn lại tràn đầy tức giận.

Thương Mặc Tuyết không rảnh bận tâm vẻ mặt của hắn, vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng kêu thành tiếng: "Mị, ngươi. . . . . . Ngươi đột phá cảnh giới?"

Trước kia Túc Ly Mị tu luyện công lực vẫn ở cảnh giới thứ chín, với người khác mà nói, cảnh giới thứ ba đã là độ cao khó có thể ngưỡng vọng, Thương Mặc Tuyết cũng chỉ là cảnh giới thứ năm mà thôi. Càng đi lên đột phá càng khó, mỗi một cảnh giới đột phá giống như trải qua một cuộc sống như chết đi vậy.

Tầng thứ mười, hoàn toàn chính là không thể đạt tới độ cao như vậy, ngay cả trời đất từ đơn giản đến phức tạp cũng không được, phụ thân của Túc Ly Mị cũng không thể đạt tới, mới vừa nhìn thấy hắn lại có thể từ Hàn Trì phá băng đi ra, cả người bao phủ tia ánh sáng, rõ ràng hắn chính là đã đột phá cảnh giới thứ mười.

Túc Ly Mị không để ý đến vấn đề của hắn, tức giận chất vấn: "Ngươi đưa Phi Nhi đến đây làm cái gì?"

Thương Mặc Tuyết nhìn Quý Phi Nhi hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn, trong lòng có chút áy náy: "Ta lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tới xem một chút, nàng cũng muốn đi theo, đây cũng là do nàng, hơn nữa tu vi của ngươi hao tổn cũng là bởi vì nàng, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm."

"Ngươi có biết hay không, nếu như mới vừa rồi không phải là ta kịp thời tỉnh táo, Phi Nhi đã bị hút vào trong hồ băng rồi, bây giờ nàng chỉ là một hồn phách phàm nhân, ngay cả ta đều không thể chống cự khí lạnh của Hàn Trì, ngươi lại để cho nàng một mình ở chỗ này."

"Ta. . . . . . Ta không phải cố ý." Lúc đó hắn chỉ muốn cứu Mẫu Đơn trước, chờ sau khi trở về, Quý Phi Nhi đã không thấy tăm hơi.

Túc Ly Mị hoàn toàn tức giận, lạnh lùng liếc hắn một cái, liền ôm Quý Phi Nhi nhanh chóng biến mất ở chỗ này.

Thương Mặc Tuyết có chút bất đắc dĩ nắm tóc, chuyện này. . . . . . Hắn thật sự làm không thỏa đáng.

May mà Quý Phi Nhi không có gặp chuyện không may, nàng là sinh mạng của Túc Ly Mị, nếu là nàng thật sự làm sao, đoán chừng hai người bọn họ cũng phải tuyệt giao.

Mẫu Đơn đứng ở bên ngoài Hàn Trì chờ cả ngày, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Thương Mặc Tuyết nửa ngày không ra, nàng không dám vào xem, nhớ đến mới vừa rồi bên trong truyền tới tiếng vang cực lớn, nàng cũng có chút thấp thỏm, sợ tự ý đi vào sẽ chết ở bên trong, nàng sợ chết, cho nên không muốn đi vào.

Lại một lát sau, nàng mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị rời đi, mới nhìn đến bóng dáng áo lam từ bên trong đi ra.

"Mặc Tuyết. . . . . ." Nàng lập tức nghênh đón, nhìn một chút, không thấy bóng dáng của Quý Phi Nhi, liền hỏi: "Phi nhi đâu?"

Sẽ không phải là chết đi? Lúc trước Thương Mặc Tuyết mang theo nàng ra ngoài, để cho nàng ở chỗ này chờ, thì trở lại cứu người, nàng ở bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng vang bên trong truyền tới, bây giờ nhìn thấy Thương Mặc Tuyết tự mình một người ra ngoài, chỉ có một giải thích như vậy thôi.

Thương Mặc Tuyết nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút chán nản, hắn thở dài, lắc đầu.

Thật ra hắn thì nghĩ biểu đạt là chuyện trở nên rất tệ, nhưng mà lúc Mẫu Đan nhìn ra lại trở thành một ý tứ khác.

Nàng khiếp sợ trợn to đôi mắt đẹp, nhìn từ bề ngoài cực độ bi thương, nhưng trên thực tế trong lòng hết sức vui mừng, cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật: "Phi Nhi nàng. . . . . . Nàng chết?"

Thương Mặc Tuyết lắc đầu một cái: "Không có, nhưng chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn."

"Cái gì? Nàng rốt cuộc thế nào?"

"Là Mị cứu Phi Nhi."

"Ngươi nói cái gì? Mị, hắn đã tỉnh rồi hả?"

"Đúng, hắn đã thức tỉnh, hơn nữa phá băng đi ra, cũng thành công đột phá cảnh giới, Phi nhi suýt chút nữa bị hút vào trong hồ băng, nếu như không phải là Mị kịp thời cứu nàng , nàng thiếu chút nữa sẽ phải. . . . . ." Nghĩ đến ánh mắt lúc ấy Túc Ly Mị nhìn hắn, trong lòng hắn có chút áy náy, chuyện này, chính xác là hắn không đúng.

Hắn mang Quý Phi Nhi đến nơi này, lại không thể bảo vệ nàng thật tốt, thiếu chút nữa thì để cho nàng xảy ra chuyện, Túc Ly Mị sinh ra tức giận cũng là bình thường.

Đây mới thật là chuyện đáng mừng, nhưng Mẫu Đơn có chút cười không nổi.

Mặc dù công lực Túc Ly Mị đột phá cảnh giới đây là một việc chuyện vui, nhưng là Quý Phi Nhi lại không có chết, lại để cho nàng hết sức tức giận.

"Vậy sao? Lúc ấy không phải Mị đã bị đóng băng rồi sao, thế nào đột nhiên phá tan tầng băng kia, không phải hàn băng vạn năm này cứng rắn vô cùng ai cũng không cách nào phá giải sao?"

"Cái này. . . . . . Ta cũng không biết, có thể là bởi vì có liên quan với Mị lúc đột phá cảnh giới đi, bây giờ Hàn Băng đã không trói được hắn, đây là một chuyện thật tốt, chẳng qua ta trở về phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ nói xin lỗi với Mị, Phi Nhi quan trọng với hắn như vậy, ngàn năm trước hắn mất đi Tử Huyên đã đủ để cho hắn sụp đổ rồi, ta thiếu chút nữa lại hại hắn mất đi nữ nhân hắn yêu, thật là có lỗi."

"Mặc Tuyết, ngươi cũng đừng tự trách, chuyện này không phải là lỗi của ngươi, hơn nữa ngươi cũng nhắc nhở qua Phi Nhi bảo nàng đừng đi theo vào, là nàng nhất định tiến vào, nếu Mị giận lây sang ngươi, ta đi giúp ngươi giải thích." Bây giờ Mẫu Đơn phát hiện chính mình không được Túc Ly Mị chào đón, nàng còn cố tình muốn ly gián tình cảm huynh đệ của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook