Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
Chương 49: Thương Mặc Tuyết điên cuồng
Phù Tô Công Tử
24/10/2017
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bởi vì Quý Phi Nhi ở cùng một phòng với Mẫu Đơn nên buổi tối đi ngủ cũng ngủ chung trên một giường.
Nửa đêm, cả hai đã ngủ say, đột nhiên trong phòng lại xuất hiện một bóng người, có lẽ vì pháp lực của người tới quá mức thâm hậu nên bọn họ vẫn ngủ rất sâu, không hề phát hiện trong phòng có thêm một người.
Trong giấc mộng, đột nhiên Quý Phi Nhi cảm thấy thân thể mình như được nhẹ nhàng nâng lên, nàng đang nằm mơ sao? Nhất định là vậy, cho nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, nàng cảm giác có chút không đúng lắm.
Nếu trong lúc ngươi ngủ, có người ở bên cạnh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ngươi chòng chọc, cho dù ngủ rất sâu cũng không hoàn toàn không có cảm giác đúng không?
Quý Phi Nhi còn là kiểu người trời sinh đã có thần kinh nhạy cảm, cho nên rất nhanh đã cảm giác có chỗ không thích hợp.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc mông lung cảm thấy giống như có người đang ở cạnh nhìn mình, là Mẫu Đơn sao?
Nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, không đúng, Mẫu Đơn không thể dùng loại ánh mắt đáng sợ này nhìn mình, chợt nàng như nhớ tới cái gì, trong nháy mắt buồn ngủ bị quét sạch, đợi đến khi thấy rõ mặt của người kia, nàng sợ tới mức thét chói tai thành tiếng.
"A, ngươi...... Ngươi......"
Đột nhiên nàng mở to hai mắt, hết cả buồn ngủ, ông trời ơi, chuyện này quá đáng sợ, hắn...... Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nàng sợ quá bật dậy, nhìn ngó bốn phía, Mẫu Đơn đâu? Chẳng phải Mẫu Đơn ngủ ở bên cạnh nàng sao? Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, căn bản đây cũng không phải là phòng của nàng, hơn nữa trước đây nàng đã tới gian phòng này một lần.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, rốt cuộc nàng không nhịn được kêu to: "Thương Mặc Tuyết, tại sao lại là ngươi?"
Tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của Thương Mặc Tuyết? Chẳng phải nàng đang ngủ yên lành trên giường trong phòng mình sao?
"A...... Nhìn thấy ta mà kinh ngạc như vậy sao?"
Đây không phải là vấn đề kinh ngạc hay không, quan trọng là, tại sao nàng lại tới đây?
Nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn là áo ngủ mặc lúc ngủ, nhìn qua rất chỉnh tề, không có dấu vết bị động tới.
"Rốt cuộc huynh muốn làm gì? Tại sao đột nhiên ta lại ở chỗ này?" Nàng loại bỏ khả năng là tự mình đi tới, bởi vì nàng không có tật mộng du, vì vậy nhất định chính là Thương Mặc Tuyết dẫn nàng tới nơi này.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hơn nữa nam nhân trước mặt lại mang tới cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm, khiến cho nàng mơ hồ có chút sợ hãi.
"Thế nào, chẳng lẽ cô cảm thấy ta sẽ xâm phạm cô sao?"
"À...... Ta biết huynh sẽ không làm như vậy." Ngược lại nàng không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, nàng là thê tử của Túc Ly Mị, hắn lại thích Mẫu Đơn, cho nên hai người họ hoàn toàn không dính líu gì tứi nhau.
"Ta thấy, cô đã đoán sai." Vậy mà hắn lại nghiêng người tới, trực tiếp đè nàng ở dưới, thậm chí còn muốn xé rách quần áo trên người nàng.
Quý Phi Nhi sợ hết hồn, quả thật không thể nào tiếp thu được sự thật này, nàng liều mạng dùng dằng. "Thương Mặc Tuyết, có phải ngươi điên rồi không, ta chính là Quý Phi Nhi, ngươi đang làm cái gì?"
Hắn lại túm hai tay nàng ghìm lên đỉnh đầu, sau đó trực tiếp kéo thắt lưng của nàng, trung y mỏng manh bung ra, lộ ra áo ngực màu vàng nhạt bên trong.
"Dừng tay, dừng tay cho ta, Thương Mặc Tuyết, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
Thương Mặc Tuyết, vậy mà thật sự muốn xâm phạm nàng.
Bởi vì sợ hãi, nàng lớn tiếng tiếng thét: "Có ai không, cứu mạng, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, cô đang ở đâu, cứu ta...... Ưmh......"
Không muốn nghe nàng giãy giụa ồn ào nữa, hắn trực tiếp cúi người, hôn lê đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên vì sợ của nàng, đầu lưỡi muốn mạnh mẽ tiến vào, nhưng nàng cắn chặt răng, làm thế nào cũng không chịu há miệng ra. Nàng cảm thấy tất cả mọi thứ bây giờ quá hoang đường rồi, nhưng hắn là Thương Mặc Tuyết, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy với nàng, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt
Hắn lại có biện pháp, đưa tay phủ lên bộ ngay mềm mại của nàng, nàng vô thức phát ra một tiếng kêu, lưỡi của hắn liền luồn vào, cuốn lấy lưỡi thơm của nàng, cùng nhau chơi đùa.
Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt, Quý Phi Nhi có chút tuyệt vọng, nàng cảm thấy tất cả trước mắt là một giấc mộng.
Coi như thật sự có người muốn gây bất lợi cho nàng, nàng cũng không nghĩ Thương Mặc Tuyết sẽ làm loại sự tình này, cho nên bây giờ không thể nào chấp nhận nổi.
Rốt cuộc, nụ hôn mãnh liệt của hắn rời khỏi môi nàng, bắt đầu công kích xuống bên dưới, cơ thể Quý Phi Nhi bị ép chặt, cả người không thể động đậy, giọng nói run rẩy: "Thương Mặc Tuyết, ngươi làm như vậy, ngươi xứng đáng với Tiểu Bạch sao? Ngươi xứng đáng với Mẫu Đơn sao?"
Nàng không chịu nổi sự nhục nhã này, vừa chuẩn bị cắn lưỡi tự sát để bảo vệ trong sạch, nam nhân trên người giống như ý thức được chuyện gì, đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, ngăn cản nàng làm chuyện điên rồ. "Đáng chết, nàng định làm gì?"
Quý Phi Nhi đẩy cảnh tay đang ôm nàng ra, ôm cơ thể trần truồng rụt vào góc giường, run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn hắn. "Thương Mặc Tuyết, đồ cầm thú nhà ngươi!"
Bị nói là cầm thú, không ngờ hắn lại không tức giận, cũng không điên cuồng đáng sợ như vừa rồi, vẻ mặt bình tĩnh như nước, một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoa khuôn mặt nàng. "Cô có thể để cho nam nhân kia chạm vào, ôm, hôn, vì sao lại ghét bị ta đụng chạm như vậy?"
Nàng không rõ lời của hắn có ý gì, cũng không muốn hỏi, chỉ chám ghét tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, nước mắt trào ra.
Vừa nãy chỉ kém một chút thôi, nàng đã nghĩ nếu mình bị hắn xâm phạm, chỉ kém một chút, nàng muốn lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, rời khỏi thế giới này. Nàng tức giận nhìn hắn, quát: "Cho dù toàn bộ nam nhân trên thế gian này thương tổn tới ta, chỉ riêng ngươi là không thể! Thương Mặc Tuyết, Tiểu Bạch tin tưởng ngươi như vậy, coi ngươi là bạn sống chết, tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, tại sao có thể có lỗi với hắn?"
"Thương Mặc Tuyết, vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Túc Ly Mị."
Hắn đã làm ra chuyện này, còn dám nói thế nữa? Quý Phi Nhi không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn hoàn toàn bất đắc dĩ, vốn chỉ muốn thử dò xét, không ngờ chuyện sẽ tới mức này, khiến nàng bị tổn thương, mình cũng không chiếm được chỗ tốt nào, hơn nữa đến bây giờ, nàng vẫn chưa nhận ra hắn.
Hắn đưa tay ra, đau lòng lau nước mắt bên khóe mi của nàng. "Phi nhi, là ta!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Quý Phi Nhi ngẩn người, không dám tin nhìn hắn, có phải nàng nghe nhầm không, nếu không, tại sao nàng lại nghe được tiếng của Tiểu Bạch ở chỗ này, rõ ràng Tiểu Bạch vẫn còn ở đế đô mà.
"Vẫn chưa nhận ra ta sao? Vi phu đau lòng quá."
Lần này, rốt cuộc Quý Phi Nhi cũng khẳng định đáp án trong lòng, tay nàng run run, chỉ vào hắn: "Huynh là...... Tiểu Bạch?"
"Phải." Hắn gật đầu, ánh sáng bạc lóe ra, hắn lập tức khôi phục khuôn mặt vốn có của mình.
Quý Phi Nhi nhìn hắn chằm chằm, không thể tiếp tục đè nén tâm trạng của mình, nhào tới liều mạng đánh hắn. "Đồ khốn kiếp này, tại sao chàng lại khiến ta sợ như vậy, chàng có biết ta đã thật sự coi chàng thành Thương Mặc Tuyết rồi hay không?"
"Thật xin lỗi." Hắn chỉ có thể ôm nàng, khiến nàng an tâm.
"Hu hu...... Đồ trứng thối, ta hận chàng chết đi được, chàng lại dám giả làm Thương Mặc Tuyết để lừa gạt ta, chàng có biết ta sợ tới cỡ nào không? Suýt chút nữa ta đã cắn lưỡi tự sát, sẽ không còn được gặp lại chàng." Thần kinh đã tỉnh táo lại, nàng khóc lớn thành tiếng.
"Đều là ta không tốt, là ta thấy nàng và Cảnh Hiên ở cùng nhau nên mới nhất thời tức giận mất đi lý trí, cho dù thế nào, ta đều không nên làm nàng sợ như vậy."
Quý Phi Nhi khóc lóc một lúc lâu, hắn vừa an ủi vừa tự trách, cuối cùng tiếng khóc của nàng càng ngày càng nhỏ, từ từ chỉ còn lại tiếng nấc khe khẽ.
Đột nhiên nàng ý thức được một sự thật: "Sao chàng lại ở trong đây?"
"Ta vẫn luôn ở chỗ này!"
"Ý của ta là, không phải chàng đang ở lại Đế Cung kiềm chế Nguyệt Lưu Sương sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây đây?"
"Từ ngày đầu tiên nàng tới Hồ Tộc, ta vẫn trông nom bên cạnh nàng, ở cùng nàng."
"Chàng nói cái gì?" Quý Phi Nhi không dám tin nhìn hắn. "Vậy ra Thương Mặc Tuyết vẫn luôn đi chung với bọn ta, chính là chàng hóa thành sao?"
"Không sai, nếu không nàng nghĩ ta dễ dàng đồng ý cho nàng tới Hồ Tộc vậy sao, nơi này vô cùng nguy hiểm, sao ta có thể yên tâm để nàng tới đây, cho dù có Mặc Tuyết đi cùng ta cũng sẽ lo lắng, cho nên ta mới biến ảo thành khuôn mặt của hắn, đi chung với nàng tới đây."
Trời ạ, nói như vậy, người đi cùng các nàng mấy ngày nay căn bản không phải là Thương Mặc Tuyết, mà là Túc Ly Mị, vậy mà nàng...... Hoàn toàn không phát hiện ra.
Không trách được gần đây nàng cảm thấy Thương Mặc Tuyết có chút kỳ quái, nàng chỉ cho rằng là tính tình hắn vốn đã cổ quái, còn hay thay đổi, lại không ngờ hắn chính là Túc Ly Mị, thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy...... Thương Mặc Tuyết đâu? Huynh ấy đi đâu rồi hả ?"
"Cậu ta? Đương nhiên là ở lại Đế Cung, dùng thân phận của vi phu để xử lý chuyện trong Đế Cung, ứng phó Nguyệt Lưu Sương rồi."
Khóe miệng Quý Phi Nhi giật giật, nàng thật sự không ngờ chân tướng là thế này. "Nhưng bọn thiếp đã thương lượng xong với Thương Mặc Tuyết, để huynh ấy đi theo, chàng lại bắt huynh ấy ở lại, huynh ấy đồng ý sao?"
"Cho nên, ngày đó ta bảo hắn đi vào một mình, đánh ngất hắn, để lại một bức thư, sau đó biến thành bộ dáng của hắn rồi đi ra."
"Hoá ra là như vậy." Nàng nghĩ nghĩ, vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi. "Mặc dù thiếp cảm thấy gần đây Thương Mặc Tuyết rất kỳ quái, nhưng có thế nào cũng không nghĩ đến huynh ấy lại là một người khác, tại sao chàng lại không nói cho thiếp biết chứ!"
Túc Ly Mị ôm nàng vào ngực, đầy mùi dấm chua gặm cổ nàng. "Nàng còn dám nói, nàng liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, bị hắn hôn, bị hắn ôm, rõ ràng chính là không muốn để phu quân chính cống ta đây xuất hiện."
Cổ bị cắn thật là đau, nhưng Quý Phi Nhi không dám động đậy, ngoan ngoãn để hắn gặm.
Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khi nàng bị Cảnh Hiên sỗ sàng, Thương Mặc Tuyết lại tức giận như vậy, nàng vẫn cảm thấy hắn khó hiểu, thích xen vào việc của người khác, hóa ra hắn lại chính là Túc Ly Mị.
Vừa nghĩ tới thái độ tham muốn giữ lấy cực mạnh của phu quân nhà nàng nghĩ lại việc nàng đã làm, nàng cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại, còn may Túc Ly Mị kiềm chế được, không thật sự xẹt xẹt Cảnh Hiên kia tại chỗ, vậy đã là vô cùng hiếm có rồi.
Bởi vì Quý Phi Nhi ở cùng một phòng với Mẫu Đơn nên buổi tối đi ngủ cũng ngủ chung trên một giường.
Nửa đêm, cả hai đã ngủ say, đột nhiên trong phòng lại xuất hiện một bóng người, có lẽ vì pháp lực của người tới quá mức thâm hậu nên bọn họ vẫn ngủ rất sâu, không hề phát hiện trong phòng có thêm một người.
Trong giấc mộng, đột nhiên Quý Phi Nhi cảm thấy thân thể mình như được nhẹ nhàng nâng lên, nàng đang nằm mơ sao? Nhất định là vậy, cho nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, nàng cảm giác có chút không đúng lắm.
Nếu trong lúc ngươi ngủ, có người ở bên cạnh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ngươi chòng chọc, cho dù ngủ rất sâu cũng không hoàn toàn không có cảm giác đúng không?
Quý Phi Nhi còn là kiểu người trời sinh đã có thần kinh nhạy cảm, cho nên rất nhanh đã cảm giác có chỗ không thích hợp.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc mông lung cảm thấy giống như có người đang ở cạnh nhìn mình, là Mẫu Đơn sao?
Nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, không đúng, Mẫu Đơn không thể dùng loại ánh mắt đáng sợ này nhìn mình, chợt nàng như nhớ tới cái gì, trong nháy mắt buồn ngủ bị quét sạch, đợi đến khi thấy rõ mặt của người kia, nàng sợ tới mức thét chói tai thành tiếng.
"A, ngươi...... Ngươi......"
Đột nhiên nàng mở to hai mắt, hết cả buồn ngủ, ông trời ơi, chuyện này quá đáng sợ, hắn...... Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nàng sợ quá bật dậy, nhìn ngó bốn phía, Mẫu Đơn đâu? Chẳng phải Mẫu Đơn ngủ ở bên cạnh nàng sao? Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, căn bản đây cũng không phải là phòng của nàng, hơn nữa trước đây nàng đã tới gian phòng này một lần.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, rốt cuộc nàng không nhịn được kêu to: "Thương Mặc Tuyết, tại sao lại là ngươi?"
Tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của Thương Mặc Tuyết? Chẳng phải nàng đang ngủ yên lành trên giường trong phòng mình sao?
"A...... Nhìn thấy ta mà kinh ngạc như vậy sao?"
Đây không phải là vấn đề kinh ngạc hay không, quan trọng là, tại sao nàng lại tới đây?
Nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn là áo ngủ mặc lúc ngủ, nhìn qua rất chỉnh tề, không có dấu vết bị động tới.
"Rốt cuộc huynh muốn làm gì? Tại sao đột nhiên ta lại ở chỗ này?" Nàng loại bỏ khả năng là tự mình đi tới, bởi vì nàng không có tật mộng du, vì vậy nhất định chính là Thương Mặc Tuyết dẫn nàng tới nơi này.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hơn nữa nam nhân trước mặt lại mang tới cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm, khiến cho nàng mơ hồ có chút sợ hãi.
"Thế nào, chẳng lẽ cô cảm thấy ta sẽ xâm phạm cô sao?"
"À...... Ta biết huynh sẽ không làm như vậy." Ngược lại nàng không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, nàng là thê tử của Túc Ly Mị, hắn lại thích Mẫu Đơn, cho nên hai người họ hoàn toàn không dính líu gì tứi nhau.
"Ta thấy, cô đã đoán sai." Vậy mà hắn lại nghiêng người tới, trực tiếp đè nàng ở dưới, thậm chí còn muốn xé rách quần áo trên người nàng.
Quý Phi Nhi sợ hết hồn, quả thật không thể nào tiếp thu được sự thật này, nàng liều mạng dùng dằng. "Thương Mặc Tuyết, có phải ngươi điên rồi không, ta chính là Quý Phi Nhi, ngươi đang làm cái gì?"
Hắn lại túm hai tay nàng ghìm lên đỉnh đầu, sau đó trực tiếp kéo thắt lưng của nàng, trung y mỏng manh bung ra, lộ ra áo ngực màu vàng nhạt bên trong.
"Dừng tay, dừng tay cho ta, Thương Mặc Tuyết, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
Thương Mặc Tuyết, vậy mà thật sự muốn xâm phạm nàng.
Bởi vì sợ hãi, nàng lớn tiếng tiếng thét: "Có ai không, cứu mạng, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, cô đang ở đâu, cứu ta...... Ưmh......"
Không muốn nghe nàng giãy giụa ồn ào nữa, hắn trực tiếp cúi người, hôn lê đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên vì sợ của nàng, đầu lưỡi muốn mạnh mẽ tiến vào, nhưng nàng cắn chặt răng, làm thế nào cũng không chịu há miệng ra. Nàng cảm thấy tất cả mọi thứ bây giờ quá hoang đường rồi, nhưng hắn là Thương Mặc Tuyết, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy với nàng, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt
Hắn lại có biện pháp, đưa tay phủ lên bộ ngay mềm mại của nàng, nàng vô thức phát ra một tiếng kêu, lưỡi của hắn liền luồn vào, cuốn lấy lưỡi thơm của nàng, cùng nhau chơi đùa.
Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt, Quý Phi Nhi có chút tuyệt vọng, nàng cảm thấy tất cả trước mắt là một giấc mộng.
Coi như thật sự có người muốn gây bất lợi cho nàng, nàng cũng không nghĩ Thương Mặc Tuyết sẽ làm loại sự tình này, cho nên bây giờ không thể nào chấp nhận nổi.
Rốt cuộc, nụ hôn mãnh liệt của hắn rời khỏi môi nàng, bắt đầu công kích xuống bên dưới, cơ thể Quý Phi Nhi bị ép chặt, cả người không thể động đậy, giọng nói run rẩy: "Thương Mặc Tuyết, ngươi làm như vậy, ngươi xứng đáng với Tiểu Bạch sao? Ngươi xứng đáng với Mẫu Đơn sao?"
Nàng không chịu nổi sự nhục nhã này, vừa chuẩn bị cắn lưỡi tự sát để bảo vệ trong sạch, nam nhân trên người giống như ý thức được chuyện gì, đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, ngăn cản nàng làm chuyện điên rồ. "Đáng chết, nàng định làm gì?"
Quý Phi Nhi đẩy cảnh tay đang ôm nàng ra, ôm cơ thể trần truồng rụt vào góc giường, run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn hắn. "Thương Mặc Tuyết, đồ cầm thú nhà ngươi!"
Bị nói là cầm thú, không ngờ hắn lại không tức giận, cũng không điên cuồng đáng sợ như vừa rồi, vẻ mặt bình tĩnh như nước, một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoa khuôn mặt nàng. "Cô có thể để cho nam nhân kia chạm vào, ôm, hôn, vì sao lại ghét bị ta đụng chạm như vậy?"
Nàng không rõ lời của hắn có ý gì, cũng không muốn hỏi, chỉ chám ghét tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, nước mắt trào ra.
Vừa nãy chỉ kém một chút thôi, nàng đã nghĩ nếu mình bị hắn xâm phạm, chỉ kém một chút, nàng muốn lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, rời khỏi thế giới này. Nàng tức giận nhìn hắn, quát: "Cho dù toàn bộ nam nhân trên thế gian này thương tổn tới ta, chỉ riêng ngươi là không thể! Thương Mặc Tuyết, Tiểu Bạch tin tưởng ngươi như vậy, coi ngươi là bạn sống chết, tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, tại sao có thể có lỗi với hắn?"
"Thương Mặc Tuyết, vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Túc Ly Mị."
Hắn đã làm ra chuyện này, còn dám nói thế nữa? Quý Phi Nhi không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn hoàn toàn bất đắc dĩ, vốn chỉ muốn thử dò xét, không ngờ chuyện sẽ tới mức này, khiến nàng bị tổn thương, mình cũng không chiếm được chỗ tốt nào, hơn nữa đến bây giờ, nàng vẫn chưa nhận ra hắn.
Hắn đưa tay ra, đau lòng lau nước mắt bên khóe mi của nàng. "Phi nhi, là ta!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Quý Phi Nhi ngẩn người, không dám tin nhìn hắn, có phải nàng nghe nhầm không, nếu không, tại sao nàng lại nghe được tiếng của Tiểu Bạch ở chỗ này, rõ ràng Tiểu Bạch vẫn còn ở đế đô mà.
"Vẫn chưa nhận ra ta sao? Vi phu đau lòng quá."
Lần này, rốt cuộc Quý Phi Nhi cũng khẳng định đáp án trong lòng, tay nàng run run, chỉ vào hắn: "Huynh là...... Tiểu Bạch?"
"Phải." Hắn gật đầu, ánh sáng bạc lóe ra, hắn lập tức khôi phục khuôn mặt vốn có của mình.
Quý Phi Nhi nhìn hắn chằm chằm, không thể tiếp tục đè nén tâm trạng của mình, nhào tới liều mạng đánh hắn. "Đồ khốn kiếp này, tại sao chàng lại khiến ta sợ như vậy, chàng có biết ta đã thật sự coi chàng thành Thương Mặc Tuyết rồi hay không?"
"Thật xin lỗi." Hắn chỉ có thể ôm nàng, khiến nàng an tâm.
"Hu hu...... Đồ trứng thối, ta hận chàng chết đi được, chàng lại dám giả làm Thương Mặc Tuyết để lừa gạt ta, chàng có biết ta sợ tới cỡ nào không? Suýt chút nữa ta đã cắn lưỡi tự sát, sẽ không còn được gặp lại chàng." Thần kinh đã tỉnh táo lại, nàng khóc lớn thành tiếng.
"Đều là ta không tốt, là ta thấy nàng và Cảnh Hiên ở cùng nhau nên mới nhất thời tức giận mất đi lý trí, cho dù thế nào, ta đều không nên làm nàng sợ như vậy."
Quý Phi Nhi khóc lóc một lúc lâu, hắn vừa an ủi vừa tự trách, cuối cùng tiếng khóc của nàng càng ngày càng nhỏ, từ từ chỉ còn lại tiếng nấc khe khẽ.
Đột nhiên nàng ý thức được một sự thật: "Sao chàng lại ở trong đây?"
"Ta vẫn luôn ở chỗ này!"
"Ý của ta là, không phải chàng đang ở lại Đế Cung kiềm chế Nguyệt Lưu Sương sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây đây?"
"Từ ngày đầu tiên nàng tới Hồ Tộc, ta vẫn trông nom bên cạnh nàng, ở cùng nàng."
"Chàng nói cái gì?" Quý Phi Nhi không dám tin nhìn hắn. "Vậy ra Thương Mặc Tuyết vẫn luôn đi chung với bọn ta, chính là chàng hóa thành sao?"
"Không sai, nếu không nàng nghĩ ta dễ dàng đồng ý cho nàng tới Hồ Tộc vậy sao, nơi này vô cùng nguy hiểm, sao ta có thể yên tâm để nàng tới đây, cho dù có Mặc Tuyết đi cùng ta cũng sẽ lo lắng, cho nên ta mới biến ảo thành khuôn mặt của hắn, đi chung với nàng tới đây."
Trời ạ, nói như vậy, người đi cùng các nàng mấy ngày nay căn bản không phải là Thương Mặc Tuyết, mà là Túc Ly Mị, vậy mà nàng...... Hoàn toàn không phát hiện ra.
Không trách được gần đây nàng cảm thấy Thương Mặc Tuyết có chút kỳ quái, nàng chỉ cho rằng là tính tình hắn vốn đã cổ quái, còn hay thay đổi, lại không ngờ hắn chính là Túc Ly Mị, thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy...... Thương Mặc Tuyết đâu? Huynh ấy đi đâu rồi hả ?"
"Cậu ta? Đương nhiên là ở lại Đế Cung, dùng thân phận của vi phu để xử lý chuyện trong Đế Cung, ứng phó Nguyệt Lưu Sương rồi."
Khóe miệng Quý Phi Nhi giật giật, nàng thật sự không ngờ chân tướng là thế này. "Nhưng bọn thiếp đã thương lượng xong với Thương Mặc Tuyết, để huynh ấy đi theo, chàng lại bắt huynh ấy ở lại, huynh ấy đồng ý sao?"
"Cho nên, ngày đó ta bảo hắn đi vào một mình, đánh ngất hắn, để lại một bức thư, sau đó biến thành bộ dáng của hắn rồi đi ra."
"Hoá ra là như vậy." Nàng nghĩ nghĩ, vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi. "Mặc dù thiếp cảm thấy gần đây Thương Mặc Tuyết rất kỳ quái, nhưng có thế nào cũng không nghĩ đến huynh ấy lại là một người khác, tại sao chàng lại không nói cho thiếp biết chứ!"
Túc Ly Mị ôm nàng vào ngực, đầy mùi dấm chua gặm cổ nàng. "Nàng còn dám nói, nàng liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, bị hắn hôn, bị hắn ôm, rõ ràng chính là không muốn để phu quân chính cống ta đây xuất hiện."
Cổ bị cắn thật là đau, nhưng Quý Phi Nhi không dám động đậy, ngoan ngoãn để hắn gặm.
Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khi nàng bị Cảnh Hiên sỗ sàng, Thương Mặc Tuyết lại tức giận như vậy, nàng vẫn cảm thấy hắn khó hiểu, thích xen vào việc của người khác, hóa ra hắn lại chính là Túc Ly Mị.
Vừa nghĩ tới thái độ tham muốn giữ lấy cực mạnh của phu quân nhà nàng nghĩ lại việc nàng đã làm, nàng cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại, còn may Túc Ly Mị kiềm chế được, không thật sự xẹt xẹt Cảnh Hiên kia tại chỗ, vậy đã là vô cùng hiếm có rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.