Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
Chương 1: Tình tuyệt Tru Tiên Đài
Phù Tô Công Tử
05/04/2018
Mây ngũ sắc vạn trượng lượn quanh Tiên Cung, bề ngoài nhìn qua là một mảnh tốt lành, nhưng lại ẩn giấu sát khí vô tận.
Hai bờ sông Ngân Hà, hai bên thiên binh tiên giới và tướng sĩ yêu ma giới, chỉ chờ chủ công ra lệnh liền giết đối phương không còn một mảnh giáp, tốt nhất là đánh tan hồn phách, mãi mãi không được siêu sinh.
Lệ khí nơi Tru Tiên Đài bay lượn lờ, cho dù thần tiên nhảy xuống nhất định sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, nữ tử tuyệt mỹ một thân tử y lại bị hai thiên binh hung ác áp giải, một khi đã bị đẩy xuống chính là vạn kiếp bất phục.
"Ha ha ha, Túc Ly Mị, coi như ngươi thắng thì thế nào, nếu không đầu hàng, bản quân lập tức sẽ làm cho Tử Huyên hồn tiêu phách tán."
"Đáng chết, mau buông nàng ra, nếu ngươi dám thương tổn nàng một chút nào, ta nhất định để cho cả Tiên giới của ngươi chôn cùng." Nam tử một thân trường bào trắng như tuyết, sa y bạch sắc càng làm hắn thêm phiên nhiên như tiên, khí chất lại hoàn toàn không tương xứng với vẻ mê hoặc lòng người, mái tóc dài ngân sắc bay lượn theo gió, tuấn mỹ như thần biểu tình trên mặt lại băng lãnh như cốt, toàn thân tản ra khí phách cương quyết bướng bỉnh.
"Bản quân sợ ngươi sao, người tới, lập tức hành hình."
"Dừng tay!" Khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử bởi vì tức giận trở nên vặn vẹo, cho dù hắn có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng lúc này tính mạng nữ nhân hắn yêu lại bị người khác khống chế trong tay, đây là xương sườn mềm duy nhất của hắn, hắn hoàn toàn không thể làm gì, môi mỏng mím chặt, bắt đầu lần thỏa hiệp đầu tiên trong đời: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Túc Ly Mị, không ngờ ngươi cũng có hôm nay, không ngờ ngươi cũng rơi vào trong tay bản quân. Ha ha ha, hiện tại bản quân ra lệnh ngươi, lập tức tự hủy nguyên thần, Tử Huyên tự nhiên sẽ bình yên vô sự, mọi người trong yêu ma giới của ngươi ta cũng sẽ để bọn họ an toàn rời đi." Đấu mấy vạn năm, hắn muốn chinh phục, bất quá là do người nam nhân trước mắt này. Nếu không có hắn, giới yêu ma đã thành nam bè bảy mảng.
"Mị, đừng!" Nữ tử tử y không mảy may sợ hãi lệ khí dưới Tru Tiên Đài: "Ta không đáng giá để chàng làm như vậy, không đáng giá!"
Nam tử cuối cùng nhìn nàng thật sâu, bao hàm vô số quyến luyến cùng yêu thương, sau đó quay đầu đối mặt với Tiên Đế đang cười vì gian kế đạt được: "Ta có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng mà nếu như ngươi dám tổn thương Tử Huyên, ta biến thành lệ quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."
Hắn có thể quên, Tru Tiên Đài, thượng tru thần tiên, chém giết yêu ma, một khi nhảy xuống chính là hồn tiêu phách tán, vạn kiếp bất phục.
Sống còn trong nháy mắt, nữ tử yếu ớt lại không biết hơi sức từ nơi nào tới, tránh khỏi áp giải của thiên binh nàng. . . . . .
"Mị, thật xin lỗi, kiếp sau, ta nhất định sẽ làm thê tử của chàng, vĩnh viễn cùng với chàng."
Hắn đến đã không kịp ngăn cản, không còn kịp làm bất cứ chuyện gì, cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu nhảy xuống Tru Tiên Đài.
"Không!" Từ trên chín tầng mây, truyền đến một âm thanh kinh thiên địa, quỷ thần khiếp sợ thống khổ gầm thét, một bóng dáng bạch y bay xuống, đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia, nhưng chỉ kịp bắt được một phần tàn hồn cuối cùng của nàng.
Đại chiến tiên ma ngừng lại, nhưng lấy cái chết của một nữ tử làm đại giá.
Ngày ấy, trong mây ngũ sắc vạn trượng trên bầu trời đều biến thành màu đỏ, theo những người có mặt ở tiên ma giới lúc đó nói, đó là do mắt của Yêu Ma Vương Túc Ly Mị chảy ra huyết lệ nhuộm đỏ.
Vì cứu nàng, Túc Ly Mị cũng bị lệ khí của Tru Tiên Đài làm trọng thương, rơi vào trạng thái ngủ say. Từ đó, yêu ma giới trong tam giới từ từ biến mất.
Nhưng lại không biết, hắn thật sự không ngủ say, mà đi tìm dưới Tru Tiên Đài sợi hồn phách duy nhất của Tử Huyên nuôi dưỡng ở trong cơ thể của mình, hắn dùng chính nguyên thần của mình để dưỡng hồn.
Tử Huyên, ta nhất định sẽ cứu sống nàng, đời này kiếp này, vĩnh viễn, Túc Ly Mị ta cùng nàng sinh tử không xa không rời.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà đã một ngàn năm, rất nhiều chuyện liên quan đến thần tiên cũng dần dần rơi vào quên lãng, mà lúc này ở yêu ma giới, đám cưới của xà quân đang được tiến hành.
. . . . . .
Đây là một căn phòng cực kỳ hoa lệ.
Trên bàn phủ lên khăn trải bàn màu đỏ thêu kim tuyến, những chuỗi trước màn treo trên giường đều là vàng ròng, nạm ngọc thạch tinh xảo. Kim tương khảm ngọc, tượng trưng cho như ý cát tường. Bàn phía trước cách đó không xa, ánh sáng của nến long phượng làm cho cả gian phòng sáng như ban ngày, làm nổi bật chữ hỷ đỏ thẫm phát sáng trên giường.
Trong phòng trôi nổi một cỗ mùi hương như có như không, lần đầu ngửi thấy hương vị say nồng, làm người ta say mê, không lâu sau cảm giác cả người khô nóng, dục vọng khó nhịn, tiếp theo sẽ —— thất khiếu* chảy máu mà chết.
*Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Chỉ có như vậy, mới có thể lột ra một hồn phách hoàn chỉnh!
Hồn phách chết đi ở trạng thái cực độ sung sướng vui vẻ, mới có tư cách trở thành cống phẩm tư dưỡng ( tẩm bổ, bồi dưỡng) nữ nhân mà hắn yêu.
. . . . . .
Lúc Quý Phi Nhi vừa tỉnh lại, bị một mảnh đỏ thẫm trong phòng thiếu chút nữa nheo mắt.
Ôi mẹ nó, nàng không phải là lúc bắt đầu biểu diễn bị một người ái mộ nhiệt tình dưới kích động ném cây huỳnh quang trong tay lên, ngay giữa trán, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh tại chỗ, chẳng lẽ để lại hậu di chứng gì, mù mắt sao?
Nếu không bây giờ nàng đang ở bệnh viện thấy được chắc chắn là màu trắng, sao lại thành màu đỏ đây?
Không. . . . . . Không đúng, trừ màu đỏ ra, nàng thấy được những thứ khác.
Thân thể tráng kiện trắng bóng, đặc biệt là hai điểm màu đỏ tươi phía trên, mặt trên còn dính chất lỏng lấp lánh không rõ, rõ ràng chính là. . . . . . Quý Phi Nhi nuốt nước miếng một, bây giờ nàng không phải hoài nghi mình có phải mù hay không, mà bắt đầu cảm giác mình bị giáng một gậy vào đầu làm tinh thần xảy ra vấn đề hay không, bằng không làm sao trên giường lại xuất hiện một nam nhân lõa thể?
Theo lồng ngực tiếp tục nhìn lên trên, thấy được cái cằm kiên nghị, đường cong này quá hoàn mỹ, quả thật có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không đạt tới trình độ này. Cánh môi bạc lãnh (mỏng lạnh), vừa đúng là nàng thích. Đợi tầm mắt của nàng chống lại cặp huyết mâu mê hoặc lòng người kia, giữa mi tâm còn có dấu chu sa đỏ thẫm, trái tim lập tức lỡ một nhịp, ngay cả hô hấp đều muốn dừng lại.
Tuyệt mỹ đến không thể tưởng tượng nổi dung mạo gieo họa trăm họ, đến nàng được công nhận là đại mỹ nữ cũng muốn tự ti mặc cảm, nhất là đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, mới nhìn thì làm cho người ta sợ hãi, nhưng khi tỉ mỉ quan sát, lại có loại ý vị mê hoặc lòng người, dù sao nàng cũng bị điện giật rồi!
Tóc dài bạch kim theo xương quai xanh tinh sảo buông xuống, tán loạn trên giường màu đỏ thẫm. Đỏ tươi cùng tuyết trắng, làm chói mắt người nhìn.
Vốn Quý Phi Nhi định báo cảnh sát, nhưng bây giờ nàng lại tính toán vứt bỏ quyết định này, nàng là người trời sinh theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bộ dạng mình xinh xắn, nhất định phải tìm một người càng đẹp mắt hơn nàng mới có thể xứng đôi với mình.
. . . . . .
Thân thể vốn đã lạnh lẽo thế nhưng lại có nhiệt độ, còn có thể mở mắt tỉnh lại, thấy vô số trường hợp nam nhân có khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không khỏi xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn lại vẫn rất ung dung thản nhiên: "Đêm xuân ngắn ngủi, thời gian tốt này há có thể uổng phí, ý ái phi như thế nào?"
Quý Phi Nhi vừa nghĩ tới người này thật sự quá chuyên nghiệp, chơi cosplay sao? Tóc giả, đồng tử xinh đẹp đều chuẩn bị xong, ngay cả lý do giải thích cũng chuẩn bị, nàng có thể diễn cùng hắn, nhưng nam nhân cũng không thể nuông chiều, cho nên đập một lên lồng ngực bóng loáng như ngọc của hắn, hiểu được cảm xúc tuyệt hảo kia, vẫn không quên cãi lại một câu: "Gấp cái gì, hiện tại không phải nên bồi dưỡng tình cảm sao?"
Mặc dù bên cạnh nàng hoa đào vô số, nhưng hiện tại vẫn là một lão xử nữ, tình hình phía trên thật là siêu cấp tiểu bạch.
Nghe nàng nói lời đại bất kính như vậy, trong mắt nam nhân vẻ kinh ngạc càng sâu.
Chuyện gì xảy ra? Đầu tiên là khởi tử hoàn sinh, hiện tại ngay cả tính tình cũng thay đổi lớn như vậy, Nguyệt Phi Yên đúng là hậu nhân Hồ Tộc, trời sanh tô mị tận xương, mới vừa ở trên giường tìm mọi cách dẫn dụ lấy lòng hắn, hắn cũng không khách khí lúc hồn phách nàng ở cực độ vui thích đều thu hết, vốn để cho người mang thi thể ra ngoài, còn chưa kịp ra lệnh đã gặp loại chuyện không thể tưởng tượng này.
Đây, rất là cổ quái! Dám ở trước mặt hắn Đế Quân của yêu ma giới giở ra âm mưu thủ đoạn, thật đúng là chán sống rồi!
"Bây giờ ái phi chuẩn bị xong chưa?" Hắn đè xuống nghi vấn trong lòng, tiếp tục diễn tuồng vui này.
"Cái này, không được, chuyện như vậy sao có thể nói đến là đến, ta thấy chúng ta trước cứ yên lặng ngủ, ngày mai lại nói!" Quý Phi Nhi chuẩn bị kéo chăn, vừa cúi đầu, nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch, phát ra âm thanh cao vút thét chói tai: "A a a, khốn kiếp, sắc lang!"
Quý Phi Nhi lập tức không bình tĩnh. . . . . . Y phục của nàng đâu rồi, tại sao bây giờ toàn thân nàng lại xích lõa, trên da thịt trắng như tuyết còn có vài dấu vết ái muội rõ ràng, tuy nhưng thân thể cũng không có cảm giác gì quá khó chịu, nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận, tên khốn kiếp này rốt cuộc đã làm cái gì với nàng!
"Càn rỡ, Nguyệt Phi Yên, ngươi không muốn mạng sao?" Lại dám hô to gọi nhỏ, bất kính như vậy, Túc Ly Mị giận đến tái mặt, không vui nhíu mày.
"Ngươi mới là Nguyệt Phi Yên, bản tiểu thư đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Quý Phi Nhi!" Choáng nha, bị chiếm tiện nghi còn chưa tính, bây giờ ngay cả tên của nàng cũng gọi sai, mụ đản, nàng không nhịn được nữa bất ngờ văng tục, sẽ không phải bị làm thế thân chớ? Không ngờ nàng Quý Phi Nhi mỹ nữ siêu sao quốc tế nghìn vạn người theo đuổi sùng bái cũng có một ngày như thế.
Túc Ly Mị không thể tiếp tục dễ dàng tha thứ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hào quang màu bạc bắn ra, thân thể Quý Phi Nhi liền tự động ầm một bay lên không, mạnh mẽ ngã xuống đất cách gương đồng phía trước không xa.
Gương đồng mặc dù mơ hồ, nhưng tốt xấu gì nàng vẫn thấy rõ hình dáng, mặc dù gương mặt này đủ xinh đẹp, tuyệt mỹ, yêu mị, rõ ràng chính là bộ dáng một hồ ly tinh, nhưng mà, đây căn bản không phải là mặt của nàng!
Mỹ nam tuyệt sắc trên giường đã sửa sang xong quần áo đứng dậy, vẻ mặt mới vừa còn mỉm cười đã trở nên âm trầm, nhìn cũng không nhìn nàng một liền xoay người ra khỏi phòng, xem ra hắn nhất định muốn tra xem rốt cuộc chuyện này là sao.
Mới vừa rồi dùng linh lực tra xét, hồn phách của Nguyệt Phi Yên xác thực vẫn còn ở trong cơ thể nàng, nửa điểm dấu vết bị kéo đi cũng không có, không thể nghi ngờ đây chính là Nguyệt Phi Yên, nhưng hắn mới vừa rõ ràng đã tự tay lấy đi hồn phách của nàng, lại vẫn có thể chết đi sống lại, cái này căn bản không thể! Túc Ly Mị hắn sống ngàn vạn năm, chuyện gì chưa từng trải qua một lần, lại dám có người ngay dưới mí mắt hắn giở thủ đoạn.
Cả người Quý Phi Nhi đã rơi trạng thái phát điên, người duy nhất có thể cho nàng đáp án vấn đề lại đi mất, nàng nghĩ đi gọi hắn, hai bước đi nhanh va vào ghế dựa vặn ngã, hung hăng bị quăng ngã xuống đất, đau đớn làm nàng bắt đầu chú ý đến bố cục bên trong căn phòng.
Cửa, cửa sổ, cái bàn, cây nến. . . . . . Tất cả đều có một loại hơi thở cổ kính.
Hai bờ sông Ngân Hà, hai bên thiên binh tiên giới và tướng sĩ yêu ma giới, chỉ chờ chủ công ra lệnh liền giết đối phương không còn một mảnh giáp, tốt nhất là đánh tan hồn phách, mãi mãi không được siêu sinh.
Lệ khí nơi Tru Tiên Đài bay lượn lờ, cho dù thần tiên nhảy xuống nhất định sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, nữ tử tuyệt mỹ một thân tử y lại bị hai thiên binh hung ác áp giải, một khi đã bị đẩy xuống chính là vạn kiếp bất phục.
"Ha ha ha, Túc Ly Mị, coi như ngươi thắng thì thế nào, nếu không đầu hàng, bản quân lập tức sẽ làm cho Tử Huyên hồn tiêu phách tán."
"Đáng chết, mau buông nàng ra, nếu ngươi dám thương tổn nàng một chút nào, ta nhất định để cho cả Tiên giới của ngươi chôn cùng." Nam tử một thân trường bào trắng như tuyết, sa y bạch sắc càng làm hắn thêm phiên nhiên như tiên, khí chất lại hoàn toàn không tương xứng với vẻ mê hoặc lòng người, mái tóc dài ngân sắc bay lượn theo gió, tuấn mỹ như thần biểu tình trên mặt lại băng lãnh như cốt, toàn thân tản ra khí phách cương quyết bướng bỉnh.
"Bản quân sợ ngươi sao, người tới, lập tức hành hình."
"Dừng tay!" Khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử bởi vì tức giận trở nên vặn vẹo, cho dù hắn có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng lúc này tính mạng nữ nhân hắn yêu lại bị người khác khống chế trong tay, đây là xương sườn mềm duy nhất của hắn, hắn hoàn toàn không thể làm gì, môi mỏng mím chặt, bắt đầu lần thỏa hiệp đầu tiên trong đời: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Túc Ly Mị, không ngờ ngươi cũng có hôm nay, không ngờ ngươi cũng rơi vào trong tay bản quân. Ha ha ha, hiện tại bản quân ra lệnh ngươi, lập tức tự hủy nguyên thần, Tử Huyên tự nhiên sẽ bình yên vô sự, mọi người trong yêu ma giới của ngươi ta cũng sẽ để bọn họ an toàn rời đi." Đấu mấy vạn năm, hắn muốn chinh phục, bất quá là do người nam nhân trước mắt này. Nếu không có hắn, giới yêu ma đã thành nam bè bảy mảng.
"Mị, đừng!" Nữ tử tử y không mảy may sợ hãi lệ khí dưới Tru Tiên Đài: "Ta không đáng giá để chàng làm như vậy, không đáng giá!"
Nam tử cuối cùng nhìn nàng thật sâu, bao hàm vô số quyến luyến cùng yêu thương, sau đó quay đầu đối mặt với Tiên Đế đang cười vì gian kế đạt được: "Ta có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng mà nếu như ngươi dám tổn thương Tử Huyên, ta biến thành lệ quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."
Hắn có thể quên, Tru Tiên Đài, thượng tru thần tiên, chém giết yêu ma, một khi nhảy xuống chính là hồn tiêu phách tán, vạn kiếp bất phục.
Sống còn trong nháy mắt, nữ tử yếu ớt lại không biết hơi sức từ nơi nào tới, tránh khỏi áp giải của thiên binh nàng. . . . . .
"Mị, thật xin lỗi, kiếp sau, ta nhất định sẽ làm thê tử của chàng, vĩnh viễn cùng với chàng."
Hắn đến đã không kịp ngăn cản, không còn kịp làm bất cứ chuyện gì, cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu nhảy xuống Tru Tiên Đài.
"Không!" Từ trên chín tầng mây, truyền đến một âm thanh kinh thiên địa, quỷ thần khiếp sợ thống khổ gầm thét, một bóng dáng bạch y bay xuống, đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia, nhưng chỉ kịp bắt được một phần tàn hồn cuối cùng của nàng.
Đại chiến tiên ma ngừng lại, nhưng lấy cái chết của một nữ tử làm đại giá.
Ngày ấy, trong mây ngũ sắc vạn trượng trên bầu trời đều biến thành màu đỏ, theo những người có mặt ở tiên ma giới lúc đó nói, đó là do mắt của Yêu Ma Vương Túc Ly Mị chảy ra huyết lệ nhuộm đỏ.
Vì cứu nàng, Túc Ly Mị cũng bị lệ khí của Tru Tiên Đài làm trọng thương, rơi vào trạng thái ngủ say. Từ đó, yêu ma giới trong tam giới từ từ biến mất.
Nhưng lại không biết, hắn thật sự không ngủ say, mà đi tìm dưới Tru Tiên Đài sợi hồn phách duy nhất của Tử Huyên nuôi dưỡng ở trong cơ thể của mình, hắn dùng chính nguyên thần của mình để dưỡng hồn.
Tử Huyên, ta nhất định sẽ cứu sống nàng, đời này kiếp này, vĩnh viễn, Túc Ly Mị ta cùng nàng sinh tử không xa không rời.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà đã một ngàn năm, rất nhiều chuyện liên quan đến thần tiên cũng dần dần rơi vào quên lãng, mà lúc này ở yêu ma giới, đám cưới của xà quân đang được tiến hành.
. . . . . .
Đây là một căn phòng cực kỳ hoa lệ.
Trên bàn phủ lên khăn trải bàn màu đỏ thêu kim tuyến, những chuỗi trước màn treo trên giường đều là vàng ròng, nạm ngọc thạch tinh xảo. Kim tương khảm ngọc, tượng trưng cho như ý cát tường. Bàn phía trước cách đó không xa, ánh sáng của nến long phượng làm cho cả gian phòng sáng như ban ngày, làm nổi bật chữ hỷ đỏ thẫm phát sáng trên giường.
Trong phòng trôi nổi một cỗ mùi hương như có như không, lần đầu ngửi thấy hương vị say nồng, làm người ta say mê, không lâu sau cảm giác cả người khô nóng, dục vọng khó nhịn, tiếp theo sẽ —— thất khiếu* chảy máu mà chết.
*Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Chỉ có như vậy, mới có thể lột ra một hồn phách hoàn chỉnh!
Hồn phách chết đi ở trạng thái cực độ sung sướng vui vẻ, mới có tư cách trở thành cống phẩm tư dưỡng ( tẩm bổ, bồi dưỡng) nữ nhân mà hắn yêu.
. . . . . .
Lúc Quý Phi Nhi vừa tỉnh lại, bị một mảnh đỏ thẫm trong phòng thiếu chút nữa nheo mắt.
Ôi mẹ nó, nàng không phải là lúc bắt đầu biểu diễn bị một người ái mộ nhiệt tình dưới kích động ném cây huỳnh quang trong tay lên, ngay giữa trán, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh tại chỗ, chẳng lẽ để lại hậu di chứng gì, mù mắt sao?
Nếu không bây giờ nàng đang ở bệnh viện thấy được chắc chắn là màu trắng, sao lại thành màu đỏ đây?
Không. . . . . . Không đúng, trừ màu đỏ ra, nàng thấy được những thứ khác.
Thân thể tráng kiện trắng bóng, đặc biệt là hai điểm màu đỏ tươi phía trên, mặt trên còn dính chất lỏng lấp lánh không rõ, rõ ràng chính là. . . . . . Quý Phi Nhi nuốt nước miếng một, bây giờ nàng không phải hoài nghi mình có phải mù hay không, mà bắt đầu cảm giác mình bị giáng một gậy vào đầu làm tinh thần xảy ra vấn đề hay không, bằng không làm sao trên giường lại xuất hiện một nam nhân lõa thể?
Theo lồng ngực tiếp tục nhìn lên trên, thấy được cái cằm kiên nghị, đường cong này quá hoàn mỹ, quả thật có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không đạt tới trình độ này. Cánh môi bạc lãnh (mỏng lạnh), vừa đúng là nàng thích. Đợi tầm mắt của nàng chống lại cặp huyết mâu mê hoặc lòng người kia, giữa mi tâm còn có dấu chu sa đỏ thẫm, trái tim lập tức lỡ một nhịp, ngay cả hô hấp đều muốn dừng lại.
Tuyệt mỹ đến không thể tưởng tượng nổi dung mạo gieo họa trăm họ, đến nàng được công nhận là đại mỹ nữ cũng muốn tự ti mặc cảm, nhất là đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, mới nhìn thì làm cho người ta sợ hãi, nhưng khi tỉ mỉ quan sát, lại có loại ý vị mê hoặc lòng người, dù sao nàng cũng bị điện giật rồi!
Tóc dài bạch kim theo xương quai xanh tinh sảo buông xuống, tán loạn trên giường màu đỏ thẫm. Đỏ tươi cùng tuyết trắng, làm chói mắt người nhìn.
Vốn Quý Phi Nhi định báo cảnh sát, nhưng bây giờ nàng lại tính toán vứt bỏ quyết định này, nàng là người trời sinh theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bộ dạng mình xinh xắn, nhất định phải tìm một người càng đẹp mắt hơn nàng mới có thể xứng đôi với mình.
. . . . . .
Thân thể vốn đã lạnh lẽo thế nhưng lại có nhiệt độ, còn có thể mở mắt tỉnh lại, thấy vô số trường hợp nam nhân có khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không khỏi xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn lại vẫn rất ung dung thản nhiên: "Đêm xuân ngắn ngủi, thời gian tốt này há có thể uổng phí, ý ái phi như thế nào?"
Quý Phi Nhi vừa nghĩ tới người này thật sự quá chuyên nghiệp, chơi cosplay sao? Tóc giả, đồng tử xinh đẹp đều chuẩn bị xong, ngay cả lý do giải thích cũng chuẩn bị, nàng có thể diễn cùng hắn, nhưng nam nhân cũng không thể nuông chiều, cho nên đập một lên lồng ngực bóng loáng như ngọc của hắn, hiểu được cảm xúc tuyệt hảo kia, vẫn không quên cãi lại một câu: "Gấp cái gì, hiện tại không phải nên bồi dưỡng tình cảm sao?"
Mặc dù bên cạnh nàng hoa đào vô số, nhưng hiện tại vẫn là một lão xử nữ, tình hình phía trên thật là siêu cấp tiểu bạch.
Nghe nàng nói lời đại bất kính như vậy, trong mắt nam nhân vẻ kinh ngạc càng sâu.
Chuyện gì xảy ra? Đầu tiên là khởi tử hoàn sinh, hiện tại ngay cả tính tình cũng thay đổi lớn như vậy, Nguyệt Phi Yên đúng là hậu nhân Hồ Tộc, trời sanh tô mị tận xương, mới vừa ở trên giường tìm mọi cách dẫn dụ lấy lòng hắn, hắn cũng không khách khí lúc hồn phách nàng ở cực độ vui thích đều thu hết, vốn để cho người mang thi thể ra ngoài, còn chưa kịp ra lệnh đã gặp loại chuyện không thể tưởng tượng này.
Đây, rất là cổ quái! Dám ở trước mặt hắn Đế Quân của yêu ma giới giở ra âm mưu thủ đoạn, thật đúng là chán sống rồi!
"Bây giờ ái phi chuẩn bị xong chưa?" Hắn đè xuống nghi vấn trong lòng, tiếp tục diễn tuồng vui này.
"Cái này, không được, chuyện như vậy sao có thể nói đến là đến, ta thấy chúng ta trước cứ yên lặng ngủ, ngày mai lại nói!" Quý Phi Nhi chuẩn bị kéo chăn, vừa cúi đầu, nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch, phát ra âm thanh cao vút thét chói tai: "A a a, khốn kiếp, sắc lang!"
Quý Phi Nhi lập tức không bình tĩnh. . . . . . Y phục của nàng đâu rồi, tại sao bây giờ toàn thân nàng lại xích lõa, trên da thịt trắng như tuyết còn có vài dấu vết ái muội rõ ràng, tuy nhưng thân thể cũng không có cảm giác gì quá khó chịu, nhưng nàng vẫn không cách nào tiếp nhận, tên khốn kiếp này rốt cuộc đã làm cái gì với nàng!
"Càn rỡ, Nguyệt Phi Yên, ngươi không muốn mạng sao?" Lại dám hô to gọi nhỏ, bất kính như vậy, Túc Ly Mị giận đến tái mặt, không vui nhíu mày.
"Ngươi mới là Nguyệt Phi Yên, bản tiểu thư đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Quý Phi Nhi!" Choáng nha, bị chiếm tiện nghi còn chưa tính, bây giờ ngay cả tên của nàng cũng gọi sai, mụ đản, nàng không nhịn được nữa bất ngờ văng tục, sẽ không phải bị làm thế thân chớ? Không ngờ nàng Quý Phi Nhi mỹ nữ siêu sao quốc tế nghìn vạn người theo đuổi sùng bái cũng có một ngày như thế.
Túc Ly Mị không thể tiếp tục dễ dàng tha thứ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hào quang màu bạc bắn ra, thân thể Quý Phi Nhi liền tự động ầm một bay lên không, mạnh mẽ ngã xuống đất cách gương đồng phía trước không xa.
Gương đồng mặc dù mơ hồ, nhưng tốt xấu gì nàng vẫn thấy rõ hình dáng, mặc dù gương mặt này đủ xinh đẹp, tuyệt mỹ, yêu mị, rõ ràng chính là bộ dáng một hồ ly tinh, nhưng mà, đây căn bản không phải là mặt của nàng!
Mỹ nam tuyệt sắc trên giường đã sửa sang xong quần áo đứng dậy, vẻ mặt mới vừa còn mỉm cười đã trở nên âm trầm, nhìn cũng không nhìn nàng một liền xoay người ra khỏi phòng, xem ra hắn nhất định muốn tra xem rốt cuộc chuyện này là sao.
Mới vừa rồi dùng linh lực tra xét, hồn phách của Nguyệt Phi Yên xác thực vẫn còn ở trong cơ thể nàng, nửa điểm dấu vết bị kéo đi cũng không có, không thể nghi ngờ đây chính là Nguyệt Phi Yên, nhưng hắn mới vừa rõ ràng đã tự tay lấy đi hồn phách của nàng, lại vẫn có thể chết đi sống lại, cái này căn bản không thể! Túc Ly Mị hắn sống ngàn vạn năm, chuyện gì chưa từng trải qua một lần, lại dám có người ngay dưới mí mắt hắn giở thủ đoạn.
Cả người Quý Phi Nhi đã rơi trạng thái phát điên, người duy nhất có thể cho nàng đáp án vấn đề lại đi mất, nàng nghĩ đi gọi hắn, hai bước đi nhanh va vào ghế dựa vặn ngã, hung hăng bị quăng ngã xuống đất, đau đớn làm nàng bắt đầu chú ý đến bố cục bên trong căn phòng.
Cửa, cửa sổ, cái bàn, cây nến. . . . . . Tất cả đều có một loại hơi thở cổ kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.