Chương 103
madkun
11/03/2021
"Trong này chán thật! Không biết bao giờ mới được thả ra..." - Lilith than thở, nàng đang ngồi trên bãi cỏ, ánh mắt hướng lên bầu trời.
Lúc này hình dạng của Lilith không còn là quả cầu kim loại hay một thiếu nữ robot nữa, mà giống như một nữ thần.
Cơ thể của nàng được cấu tạo từ vô số điểm sáng, nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy mỗi điểm sáng lại được tạo ra từ những kí tự nhỏ li ti đang không ngừng chuyển động.
"Kia là hình dạng thật sự của Lây Lít sao?"
"Đúng vậy, Lilith là một A.I, cơ thể được tạo thành từ hàng tỷ tỷ tệp lệnh." - Lora khẽ gật đầu đáp lời.
Hình ảnh hiển thị trên màn hình lại tiếp tục thay đổi, dần dần phóng lớn lên, những điểm sáng và ký tự cũng lớn dần, giống như là đang chui vào bên trong cơ thể của Lilith.
Cuối cùng khi dừng lại thì trên màn hình chỉ còn là vô số ký tự đang không ngừng chuyển động, chớp tắt liên tục.
Theo sự điều khiển của Lora, những dòng lệnh liên tục di chuyển trên màn hình với một tốc độ chóng mặt. Chỉ xem một lúc đã khiến Tà Huyết cảm thấy hai mắt xoay tròn, giống như bị ảo giác. Còn Lora vẫn vô cùng tập trung theo dõi các tệp lệnh.
Cứ như vậy hơn một giờ trôi qua, Lora vẫn chăm chú theo dõi những ký tự lướt qua như điện xẹt trên màn hình. Còn Tà Huyết thì đã bỏ cuộc, hắn cảm thấy việc này thật buồn tẻ.
"Nàng đang tìm kiếm cái gì vậy?" - Tà Huyết lên tiếng hỏi.
Nhưng Lora không trả lời, lúc này nàng hoàn toàn chìm vào thế giới của những con số, nếu nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng thì có thể thấy vô số ký tự đang nhấp nháy.
"Nàng làm việc đi, ta không làm phiền nữa." - Tà Huyết hỏi vài lần nhưng không được đáp lại nên quyết định sẽ sự hướng chú ý vào những thứ vũ khí trong phòng.
Tà Huyết đi lại gần một dãy tủ kính, bên trong mỗi tủ kính là một thiết bị khác nhau.
Thứ hắn nhắm đến là một thỏi kim loại có hình dạng như chuôi kiếm.
"Mình đã thấy Lô La sử dụng thứ này, chỉ cần cẩn thận một chút chắc không sao đâu nhỉ?" - Hắn suy nghĩ trong đầu, ánh mắt liếc về phía Lora, khi chắc chắn Lora vẫn đang chăm chú với những con số trên màn hình thì Tà Huyết thò tay vào tủ kính, chộp lấy chuôi kiếm.
"Thứ này dùng sao nhỉ?" - Tà Huyết nắm chặt chuôi kiếm trong tay, thử truyền năng lượng vào nhưng chuôi kiếm chẳng phản ứng gì.
"Hừm, chắc là có cơ quan nào đó."
Tà Huyết đưa chuôi kiếm đến trước mặt, nhìn thật kỹ cấu tạo. Toàn bộ chuôi kiếm có màu đen tuyền, phía trên là một khe nhỏ giống như để gắn lưỡi kiếm, một bên mặt kiếm có khảm một viên ngọc màu đỏ.
"Chỉ khảm ngọc ở một bên, vậy chắc đây là nút khởi động." - Tà Huyết liền nhấn vào viên ngọc.
"Xoẹt... Lòe xòe..." - Chuôi kiếm sau khi khởi động rung lên nhè nhẹ, từ khe nhỏ phía trên phát ra ánh sáng, một lưỡi kiếm năng lượng từ từ xuất hiện, kéo dài hơn một mét.
"Đúng rồi, là thứ này. Trông cũng giống vũ khí năng lượng, trừ việc nó không có bản kiếm." - Tà Huyết vung vẩy thanh kiếm dao lượng trên tay, thứ này vô cùng nhẹ, khiến những nhát kiếm trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Hắn lấy ra từ không gian một thanh kiếm năng lượng và truyền năng lượng vào bên trong.
Lưỡi kiếm năng lượng trong tay Tà Huyết dần sáng rực lam quang, đây là một thanh kiếm làm từ Sắt Lạnh.
"Để xem ai mạnh hơn nào!"
Tà Huyết vung hai thanh kiếm về hai hướng, rồi chém mạnh vào nhau. Trái với suy nghĩ của hắn, khi hai thanh kiếm cắt nhau không hề vang lên tiếng kim loại va chạm. Lưỡi kiếm bằng ánh sáng của Lora dễ dàng lia qua lưỡi kiếm năng lượng giống như cắt qua không khí.
"Hừm, chẳng lẽ đây không phải kiếm mà chỉ là một cây đuốc?" - Tà Huyết bối rối nhìn thanh kiếm dao lượng trên tay, hắn từng nhìn thấy Lora sử dụng thứ này để cắt cơ thể lũ côn trùng, nhưng khi va chạm với vũ khí năng lượng thì lại không có phản ứng gì.
"Leng... Keng..." - Trong lúc hắn suy nghĩ thì năng lượng hắn truyền vào thanh kiếm năng lượng cũng yếu dần, khi năng lượng tắt hẳn thì cũng là lúc lưỡi kiếm rơi xuống đất, tạo ra âm thanh loảng xoảng.
Tà Huyết nhìn lại thanh kiếm gãy, giữa thanh kiếm là một vết cắt vô cùng ngọt.
"Hóa ra không phải không va chạm, mà là do thứ vũ khí này quá sắc bén nên mới có cảm giác giống như cắt không khí."
Tà Huyết lại lấy ra vài mảnh áo giáp, sau đó sử dụng kiếm dao lượng chém thử.
Kết quả vẫn như cũ, lưỡi kiếm ánh sáng dễ dàng lia qua những mảnh giáp. Tà Huyết khẽ chạm nhẹ vào những mảnh giáp liền khiến chúng tách rời.
"Thứ này hay thật đấy, nếu mình có thanh kiếm này thì việc cắt xẻ những mảnh giáp xác côn trùng sẽ dễ dàng hơn nhiều." - Hắn chậc lưỡi đánh giá, rồi bỏ chuôi kiếm lại vào bên trong tủ kính.
Ánh mắt Tà Huyết lại nhìn sang một tủ kính khác, bên trong là một hộp kim loại dài và dẹt màu đen.
"Trên cổ tay Lô La cũng có một hộp giống như thế này."
"Sử dụng như thế nào nhỉ?" - Tà Huyết khẽ nhấn vào những nút nhỏ trên bề mặt hộp lưu trữ, khiếc chiếc hộp lóe sáng.
Hắn nhấn thêm vài lần nữa thì ánh sáng trên chiếc hộp trở nên rực rỡ. Một luồng sáng cực mạnh phóng ra từ hộp lưu trữ, bao trùm lấy những tủ kính trước mặt Tà Huyết.
Khi ánh sáng yếu dần thì mọi thứ cũng đều biến mất.
"Chết tiệt! Thứ này không ngờ lại mạnh như vậy!" - Sắc mặt Tà Huyết trở nên xám xịt.
Ánh mắt nhìn về phía Lora, cô nàng vẫn đang mải miết gõ những con số vào màn hình mà không hề biết Tà Huyết đã làm cả kho vũ khí của nàng biến mất.
"Ực... Đáng lẽ mình nên nghe lời Lô La, những món vũ khí này quá đáng sợ rồi..." - Tà Huyết tràn ngập vẻ lo lắng, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Hắn không nghĩ đến cái hộp nhỏ trong tay hắn lại có khả năng làm mọi thứ biến mất trong nháy mắt.
Trong đầu hắn điên cuồng suy nghĩ, cố tìm ra một lời giải thích cho việc hắn vừa làm.
"Hay là mình đánh bài chuồn như mọi lần? Không được, như vậy thật là mất mặt." - Tà Huyết nảy ra ý tưởng quen thuộc, nhưng ngay lập tức loại nó ra khỏi đầu.
"Lô La rất tốt bụng, có lẽ chỉ cần xin lỗi và đền đá năng lượng cho nàng là được."
"Dù sao mình cũng cứu Lô La hai lần, cho dù tức giận thì chắc nàng cũng không làm gì mình." - Tà Huyết thở dài một hơi.
Hắn cầm chiếc hộp quay lại chỗ của Lora, trong đầu suy nghĩ cách giải thích.
"Xin lỗi Lô La, nhưng ta có một việc muốn nói với nàng." - Tà Huyết dùng giọng nói từ từ chậm rãi để nói chuyện.
"Có chuyện gì vậy? Tôi đang gõ CODE, nếu không quan trọng thì nói sau nhé." - Lora vẫn chăm chú nhập những ký tự vô nghĩa lên màn hình.
"Việc này rất quan trọng, nhưng nàng phải hứa sẽ không giận thì ta mới nói." - Tà Huyết e dè nói, hai mắt chăm chú quan sát nét mặt của Lora.
"Có chuyện gì vậy? Anh nói đi, tôi sẽ không tức giận." - Lora trả lời, nhưng hai tay vẫn liên tục gõ dữ liệu.
"Kho thiết bị của nàng biến mất rồi." - Tà Huyết cẩn thận nói rõ ràng từng chữ một.
"Hả?" - Lora giật mình quay lại, ánh mắt nhìn Tà Huyết trừng trừng, hai chiếc râu thịt màu trắng trên trán cũng trở nên nhọn hoắt.
"Không phải ta làm, là thứ này." - Sắc mặt Tà Huyết cũng thay đổi, ý định nhận lỗi ban đầu cũng bị hắn ném ra khỏi đầu.
"Là cái hộp này, khi ta đang quan sát những thiết bị thì nó đột nhiên phát sáng, sau đó mọi thứ liền biến mất." - Hắn ngay lập tức đổ tội cho hộp lưu trữ, đồng thời ném chiếc hộp về phía Lora, sau đó lùi về phía sau ba bước.
Lora chụp lấy hộp lưu trữ, ánh mắt nhìn về phía dãy tủ kính, nhưng chỉ còn lại sàn nhà trống rỗng.
Nàng khẽ nhấn vào những nút nhỏ trên hộp lưu trữ, một màn hình nhỏ xíu xuất hiện. Sau khi xem xét một chút thì nàng nhìn Tà Huyết bằng ánh mắt kỳ quái.
Ánh nhìn của Lora khiến Tà Huyết chột dạ, mặc dù trông nàng không có vẻ gì là tức giận, nhưng như thế càng làm Tà Huyết lo lắng hơn.
"Xin lỗi Lô La, thực ra mọi thứ là do ta làm, đáng lẽ ta không nên táy máy. Ta nhất định sẽ đền cho nàng bằng kết tinh và đá năng lượng." - Cuối cùng Tà Huyết tỏ ra ăn năn hối lỗi, thừa nhận hành động ngu ngốc của mình.
"Khúc khích... Được rồi, anh không cần phải bồi thường đâu, nhưng tốt nhất là đừng chạm vào những thiết bị này khi anh không hiểu rõ cách sử dụng." - Lora phá lên cười khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tà Huyết
"Nàng không giận sao? Thật tốt quá, ngay bây giờ ta sẽ đi săn để lấy kết tinh trả cho nàng." - Tà Huyết nghe Lora nói thì mừng rỡ, hắn vẫn lo lắng cô nàng này sẽ dùng chiếc hộp kia để làm hắn biến mất cho hả giận.
"Không cần đâu." - Lora lắc lắc đầu, nàng rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, đi về phía sàn kim loại trống.
Lora chạm vào màn hình phía trên hộp lưu trữ, mỗi lần nàng nhấn vào một ô trống thì một chùm sáng lại lóe lên, khi chùm sáng biến mất thì một tủ kính hiện ra.
Chỉ hơn một phút mọi thứ lại trở về như cũ, hộp lưu trữ trên tay Lora cũng trống rỗng, nàng đặt nó trở lại tủ kính.
"Đây là hộp lưu trữ công nghệ không gian bốn chiều, nó có thể phóng ra những chùm sáng có tác dụng thu nhỏ kích thước phân tử, từ đó thu nhỏ đồ vật lại hàng ngàn lần và chứa vào bên trong hộp."
"Còn đây là hộp lưu trữ sóng hạt NANO, có tác dụng phân rã vật chất về trạng thái hạt NANO rồi lưu trữ, khi cần sử dụng thì sẽ chuyển ngược về trạng thái vật chất." - Lora chỉ tay vào chiếc hộp kim loại trên cổ tay của nàng.
"Mặc dù sử dụng công nghệ khác nhau, nhưng chúng đều có tác dụng lưu trữ đồ vật." - Lora vừa giải thích vừa quay lại với cỗ máy tính và tiếp tục công việc.
Lúc này hình dạng của Lilith không còn là quả cầu kim loại hay một thiếu nữ robot nữa, mà giống như một nữ thần.
Cơ thể của nàng được cấu tạo từ vô số điểm sáng, nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy mỗi điểm sáng lại được tạo ra từ những kí tự nhỏ li ti đang không ngừng chuyển động.
"Kia là hình dạng thật sự của Lây Lít sao?"
"Đúng vậy, Lilith là một A.I, cơ thể được tạo thành từ hàng tỷ tỷ tệp lệnh." - Lora khẽ gật đầu đáp lời.
Hình ảnh hiển thị trên màn hình lại tiếp tục thay đổi, dần dần phóng lớn lên, những điểm sáng và ký tự cũng lớn dần, giống như là đang chui vào bên trong cơ thể của Lilith.
Cuối cùng khi dừng lại thì trên màn hình chỉ còn là vô số ký tự đang không ngừng chuyển động, chớp tắt liên tục.
Theo sự điều khiển của Lora, những dòng lệnh liên tục di chuyển trên màn hình với một tốc độ chóng mặt. Chỉ xem một lúc đã khiến Tà Huyết cảm thấy hai mắt xoay tròn, giống như bị ảo giác. Còn Lora vẫn vô cùng tập trung theo dõi các tệp lệnh.
Cứ như vậy hơn một giờ trôi qua, Lora vẫn chăm chú theo dõi những ký tự lướt qua như điện xẹt trên màn hình. Còn Tà Huyết thì đã bỏ cuộc, hắn cảm thấy việc này thật buồn tẻ.
"Nàng đang tìm kiếm cái gì vậy?" - Tà Huyết lên tiếng hỏi.
Nhưng Lora không trả lời, lúc này nàng hoàn toàn chìm vào thế giới của những con số, nếu nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng thì có thể thấy vô số ký tự đang nhấp nháy.
"Nàng làm việc đi, ta không làm phiền nữa." - Tà Huyết hỏi vài lần nhưng không được đáp lại nên quyết định sẽ sự hướng chú ý vào những thứ vũ khí trong phòng.
Tà Huyết đi lại gần một dãy tủ kính, bên trong mỗi tủ kính là một thiết bị khác nhau.
Thứ hắn nhắm đến là một thỏi kim loại có hình dạng như chuôi kiếm.
"Mình đã thấy Lô La sử dụng thứ này, chỉ cần cẩn thận một chút chắc không sao đâu nhỉ?" - Hắn suy nghĩ trong đầu, ánh mắt liếc về phía Lora, khi chắc chắn Lora vẫn đang chăm chú với những con số trên màn hình thì Tà Huyết thò tay vào tủ kính, chộp lấy chuôi kiếm.
"Thứ này dùng sao nhỉ?" - Tà Huyết nắm chặt chuôi kiếm trong tay, thử truyền năng lượng vào nhưng chuôi kiếm chẳng phản ứng gì.
"Hừm, chắc là có cơ quan nào đó."
Tà Huyết đưa chuôi kiếm đến trước mặt, nhìn thật kỹ cấu tạo. Toàn bộ chuôi kiếm có màu đen tuyền, phía trên là một khe nhỏ giống như để gắn lưỡi kiếm, một bên mặt kiếm có khảm một viên ngọc màu đỏ.
"Chỉ khảm ngọc ở một bên, vậy chắc đây là nút khởi động." - Tà Huyết liền nhấn vào viên ngọc.
"Xoẹt... Lòe xòe..." - Chuôi kiếm sau khi khởi động rung lên nhè nhẹ, từ khe nhỏ phía trên phát ra ánh sáng, một lưỡi kiếm năng lượng từ từ xuất hiện, kéo dài hơn một mét.
"Đúng rồi, là thứ này. Trông cũng giống vũ khí năng lượng, trừ việc nó không có bản kiếm." - Tà Huyết vung vẩy thanh kiếm dao lượng trên tay, thứ này vô cùng nhẹ, khiến những nhát kiếm trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Hắn lấy ra từ không gian một thanh kiếm năng lượng và truyền năng lượng vào bên trong.
Lưỡi kiếm năng lượng trong tay Tà Huyết dần sáng rực lam quang, đây là một thanh kiếm làm từ Sắt Lạnh.
"Để xem ai mạnh hơn nào!"
Tà Huyết vung hai thanh kiếm về hai hướng, rồi chém mạnh vào nhau. Trái với suy nghĩ của hắn, khi hai thanh kiếm cắt nhau không hề vang lên tiếng kim loại va chạm. Lưỡi kiếm bằng ánh sáng của Lora dễ dàng lia qua lưỡi kiếm năng lượng giống như cắt qua không khí.
"Hừm, chẳng lẽ đây không phải kiếm mà chỉ là một cây đuốc?" - Tà Huyết bối rối nhìn thanh kiếm dao lượng trên tay, hắn từng nhìn thấy Lora sử dụng thứ này để cắt cơ thể lũ côn trùng, nhưng khi va chạm với vũ khí năng lượng thì lại không có phản ứng gì.
"Leng... Keng..." - Trong lúc hắn suy nghĩ thì năng lượng hắn truyền vào thanh kiếm năng lượng cũng yếu dần, khi năng lượng tắt hẳn thì cũng là lúc lưỡi kiếm rơi xuống đất, tạo ra âm thanh loảng xoảng.
Tà Huyết nhìn lại thanh kiếm gãy, giữa thanh kiếm là một vết cắt vô cùng ngọt.
"Hóa ra không phải không va chạm, mà là do thứ vũ khí này quá sắc bén nên mới có cảm giác giống như cắt không khí."
Tà Huyết lại lấy ra vài mảnh áo giáp, sau đó sử dụng kiếm dao lượng chém thử.
Kết quả vẫn như cũ, lưỡi kiếm ánh sáng dễ dàng lia qua những mảnh giáp. Tà Huyết khẽ chạm nhẹ vào những mảnh giáp liền khiến chúng tách rời.
"Thứ này hay thật đấy, nếu mình có thanh kiếm này thì việc cắt xẻ những mảnh giáp xác côn trùng sẽ dễ dàng hơn nhiều." - Hắn chậc lưỡi đánh giá, rồi bỏ chuôi kiếm lại vào bên trong tủ kính.
Ánh mắt Tà Huyết lại nhìn sang một tủ kính khác, bên trong là một hộp kim loại dài và dẹt màu đen.
"Trên cổ tay Lô La cũng có một hộp giống như thế này."
"Sử dụng như thế nào nhỉ?" - Tà Huyết khẽ nhấn vào những nút nhỏ trên bề mặt hộp lưu trữ, khiếc chiếc hộp lóe sáng.
Hắn nhấn thêm vài lần nữa thì ánh sáng trên chiếc hộp trở nên rực rỡ. Một luồng sáng cực mạnh phóng ra từ hộp lưu trữ, bao trùm lấy những tủ kính trước mặt Tà Huyết.
Khi ánh sáng yếu dần thì mọi thứ cũng đều biến mất.
"Chết tiệt! Thứ này không ngờ lại mạnh như vậy!" - Sắc mặt Tà Huyết trở nên xám xịt.
Ánh mắt nhìn về phía Lora, cô nàng vẫn đang mải miết gõ những con số vào màn hình mà không hề biết Tà Huyết đã làm cả kho vũ khí của nàng biến mất.
"Ực... Đáng lẽ mình nên nghe lời Lô La, những món vũ khí này quá đáng sợ rồi..." - Tà Huyết tràn ngập vẻ lo lắng, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Hắn không nghĩ đến cái hộp nhỏ trong tay hắn lại có khả năng làm mọi thứ biến mất trong nháy mắt.
Trong đầu hắn điên cuồng suy nghĩ, cố tìm ra một lời giải thích cho việc hắn vừa làm.
"Hay là mình đánh bài chuồn như mọi lần? Không được, như vậy thật là mất mặt." - Tà Huyết nảy ra ý tưởng quen thuộc, nhưng ngay lập tức loại nó ra khỏi đầu.
"Lô La rất tốt bụng, có lẽ chỉ cần xin lỗi và đền đá năng lượng cho nàng là được."
"Dù sao mình cũng cứu Lô La hai lần, cho dù tức giận thì chắc nàng cũng không làm gì mình." - Tà Huyết thở dài một hơi.
Hắn cầm chiếc hộp quay lại chỗ của Lora, trong đầu suy nghĩ cách giải thích.
"Xin lỗi Lô La, nhưng ta có một việc muốn nói với nàng." - Tà Huyết dùng giọng nói từ từ chậm rãi để nói chuyện.
"Có chuyện gì vậy? Tôi đang gõ CODE, nếu không quan trọng thì nói sau nhé." - Lora vẫn chăm chú nhập những ký tự vô nghĩa lên màn hình.
"Việc này rất quan trọng, nhưng nàng phải hứa sẽ không giận thì ta mới nói." - Tà Huyết e dè nói, hai mắt chăm chú quan sát nét mặt của Lora.
"Có chuyện gì vậy? Anh nói đi, tôi sẽ không tức giận." - Lora trả lời, nhưng hai tay vẫn liên tục gõ dữ liệu.
"Kho thiết bị của nàng biến mất rồi." - Tà Huyết cẩn thận nói rõ ràng từng chữ một.
"Hả?" - Lora giật mình quay lại, ánh mắt nhìn Tà Huyết trừng trừng, hai chiếc râu thịt màu trắng trên trán cũng trở nên nhọn hoắt.
"Không phải ta làm, là thứ này." - Sắc mặt Tà Huyết cũng thay đổi, ý định nhận lỗi ban đầu cũng bị hắn ném ra khỏi đầu.
"Là cái hộp này, khi ta đang quan sát những thiết bị thì nó đột nhiên phát sáng, sau đó mọi thứ liền biến mất." - Hắn ngay lập tức đổ tội cho hộp lưu trữ, đồng thời ném chiếc hộp về phía Lora, sau đó lùi về phía sau ba bước.
Lora chụp lấy hộp lưu trữ, ánh mắt nhìn về phía dãy tủ kính, nhưng chỉ còn lại sàn nhà trống rỗng.
Nàng khẽ nhấn vào những nút nhỏ trên hộp lưu trữ, một màn hình nhỏ xíu xuất hiện. Sau khi xem xét một chút thì nàng nhìn Tà Huyết bằng ánh mắt kỳ quái.
Ánh nhìn của Lora khiến Tà Huyết chột dạ, mặc dù trông nàng không có vẻ gì là tức giận, nhưng như thế càng làm Tà Huyết lo lắng hơn.
"Xin lỗi Lô La, thực ra mọi thứ là do ta làm, đáng lẽ ta không nên táy máy. Ta nhất định sẽ đền cho nàng bằng kết tinh và đá năng lượng." - Cuối cùng Tà Huyết tỏ ra ăn năn hối lỗi, thừa nhận hành động ngu ngốc của mình.
"Khúc khích... Được rồi, anh không cần phải bồi thường đâu, nhưng tốt nhất là đừng chạm vào những thiết bị này khi anh không hiểu rõ cách sử dụng." - Lora phá lên cười khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tà Huyết
"Nàng không giận sao? Thật tốt quá, ngay bây giờ ta sẽ đi săn để lấy kết tinh trả cho nàng." - Tà Huyết nghe Lora nói thì mừng rỡ, hắn vẫn lo lắng cô nàng này sẽ dùng chiếc hộp kia để làm hắn biến mất cho hả giận.
"Không cần đâu." - Lora lắc lắc đầu, nàng rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, đi về phía sàn kim loại trống.
Lora chạm vào màn hình phía trên hộp lưu trữ, mỗi lần nàng nhấn vào một ô trống thì một chùm sáng lại lóe lên, khi chùm sáng biến mất thì một tủ kính hiện ra.
Chỉ hơn một phút mọi thứ lại trở về như cũ, hộp lưu trữ trên tay Lora cũng trống rỗng, nàng đặt nó trở lại tủ kính.
"Đây là hộp lưu trữ công nghệ không gian bốn chiều, nó có thể phóng ra những chùm sáng có tác dụng thu nhỏ kích thước phân tử, từ đó thu nhỏ đồ vật lại hàng ngàn lần và chứa vào bên trong hộp."
"Còn đây là hộp lưu trữ sóng hạt NANO, có tác dụng phân rã vật chất về trạng thái hạt NANO rồi lưu trữ, khi cần sử dụng thì sẽ chuyển ngược về trạng thái vật chất." - Lora chỉ tay vào chiếc hộp kim loại trên cổ tay của nàng.
"Mặc dù sử dụng công nghệ khác nhau, nhưng chúng đều có tác dụng lưu trữ đồ vật." - Lora vừa giải thích vừa quay lại với cỗ máy tính và tiếp tục công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.