Chương 27: Mất tích
madkun
11/03/2021
Thế giới của Tà Huyết gọi là thế giới Máu, đơn giản vì nó có màu máu nếu nhìn từ ngoài không gian.
Là một thế giới có kích thước tương đương với cả dải ngân hà gộp lại, lớn gấp hàng tỉ lần Trái Đất.
Bây giờ Tà Huyết đang trở về nhà sau một chuyến đi săn vất vả, nhà của hắn ở trên sườn núi, có một ngôi làng nhỏ của các loài Bán Ma Nhân ở đó.
Băng qua con đường gồ ghề với những bãi đá cứng rắn, Tà Huyết vác trên lưng một cái túi to lớn chứa đầy giáp xác của những con quái vật hắn săn được.
Thế giới của hắn đầy rẫy lũ quái vật, chúng là những con côn trùng khổng lồ to từ vài mét đến hàng trăm mét, những con cá có hàm răng sắc nhọn, có thể phá vỡ bất cứ con tàu nào, hay lũ thằn lằn bay biết phun lửa được gọi là Rồng.
Cái bao chứa đầy lớp vỏ cứng của côn trùng, nặng tới hơn trăm cân, những bước chân của Tà Huyết làm mặt đất lún xuống, phải mất nhiều công sức thì hắn mới có thể vác được đống chiến lợi phẩm về đến nhà.
"Két..." - Tà Huyết ném đống chiến lợi phẩm xuống đất, dùng sức đẩy cánh cửa đá nặng nề, mở cửa bước vào phòng.
Hắn bật chiếc đèn ma thuật duy nhất trong phòng, nó là một cái đèn khá cũ, nhưng vẫn sử dụng tốt. Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ cái đèn chiếu sáng căn phòng đá âm u.
"Chị ơi, em về rồi, hôm nay em săn được nhiều Giáp Giác Trùng lắm, chiều em sẽ đem xác của chúng đi bán" - Vừa về Tà Huyết liền lớn tiếng gọi Hải Lam, khoe khoang với nàng về những thứ hắn săn được.
Nhưng không có âm thanh của Hải Lam trả lời hắn như mọi ngày.
“Có lẽ chị đang ở trong bếp và chuẩn bị cho mình bữa tối ngon lành.” - Tà Huyết xoa xoa bụng, bây giờ hắn đói lả.
Hắn đi vào trong bếp nhưng bên trong cũng không có ai cả, gian bếp chìm trong không gian lạnh lẽo của bóng tối. Trong bếp chỉ có một cái bàn ma thuật làm bằng đá và một cái nồi cũ.
"Chị đâu rồi nhỉ?” - Tà Huyết gãi gãi đầu, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm
“Hay chị đi ra ngoài rồi.”
“Thôi kệ, mình sẽ tự nấu ăn vậy."
Tà Huyết lấy vài bình máu và gia vị từ chiếc tủ nhỏ trong bếp.
Hắn khởi động chiếc bàn ma thuật, những đường rãnh dẫn năng lượng màu đen trên chiếc bàn chỉ lóe sáng một chút rồi tắt. Bàn ma thuật là công cụ dùng để nấu nướng, nó có khả năng hút năng lượng từ đá năng lượng rồi biến thành nhiệt năng.
"Hừm, lại hết đá năng lượng rồi. Cái bàn này tốn kém thật." - Tà Huyết chặc lưỡi một cái.
Hắn lấy túi da đựng đá năng lượng bằng da của mình ra, đổ đống đá lên bàn. Những viên đá đen tuyền phát ra ánh sáng long lanh đầy huyền bí.
"Chỉ còn vài chục viên đá, may mắn là hôm nay mình đã săn được khá nhiều."
Sau đó hắn lấy những viên đá cũ ra khỏi cái bàn, nhét những viên đá mới vào các lỗ khảm đá năng lượng.
"Cách...Cách"
Tà Huyết gõ lên nút khởi động của bàn. Những viên đá bắt đầu phát sáng rồi từ từ lan tỏa năng lượng khắp mặt bàn.
Cuối cùng thì cái bàn cũng chịu hoạt động, nó hấp thu năng lượng từ những viên đá và tỏa nhiệt, ánh sáng từ cái bàn làm căn phòng bừng sáng.
Hắn đặt chiếc nồi lên bàn, cái nồi làm bằng Sắt Đen, nó khá lớn, có thể nấu một bữa ăn cho nhiều người. Sau khi được đặt lên bàn thì cái nồi bắt đầu nóng lên, đã có thể cho thức ăn vào để nấu.
"Mình đã cố gắng săn những con sâu, vậy nên sẽ ăn ngon một chút. Một bình máu này, vài con mắt sâu này, thêm một bình mật sâu này". – Tà Huyết quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon, nó bỏ vài nguyên liệu quý giá vào bên trong nồi.
Chiếc nồi bắt đầu sôi lên từng làn khói màu đỏ bốc lên, hương thơm của máu và mật tỏa khắp căn phòng.
"Thật là thơm." - Tà Huyết vui vẻ nhìn chất lỏng bên trong nồi.
Nó có màu đỏ nhạt, vị ngọt dịu, mùi rất thơm. Chẳng mấy chốc thì món canh máu cũng chín, hắn hăng hái múc một tô đầy.
Đặt cái tô lên bàn, Tà Huyết nhìn ra ngoài cửa, một cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa làm căn nhà lạnh lẽo thêm chút sự sống.
“Chắc chị sẽ không kịp về để ăn chung với mình rồi.” - Tà Huyết nhìn ra ngoài cửa, mong ngóng bóng dáng của Hải Lam, nàng vẫn thường vừa ngồi nhìn hắn ăn, vừa vui vẻ nói chuyện.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Hải Lam, hắn đành buồn bã uống cạn tô máu.
Đến khi trời tối mịt thì Hải Lam vẫn chưa trở về. Nét mặt Tà Huyết trở nên vô cùng buồn bã, từ khi Tà Huyết biết đi săn thì Hải Lam rất hiếm khi rời khỏi nhà, nàng thường dành hầu hết thời gian để chăm sóc Tà Huyết.
Hắn nằm trằn trọc trên giường, dù đã đóng kín cửa và đắp chăn, nhưng Tà Huyết vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Nụ cười dịu dàng của Hải Lam xuất hiện trong đầu Tà Huyết, càng khiến cho hắn bồn chồn bất an. Hắn nhớ nàng da diết, không sao ngủ được.
Ánh bình minh vừa ló rạng thì Tà Huyết liền vác lấy chiếc bao đựng chiến lợi phẩm, nặng nề rời khỏi nhà.
Ngôi làng của Tà Huyết nằm trên núi nằm sâu trong rừng xanh, tách biệt hoàn toàn với lãnh thổ của Ma Nhân. Ngôi làng này được gọi là Làng Thợ Săn, là nơi tập hợp những thợ săn và chiến binh mạnh mẽ nhất trong quận Trăng Non tới săn côn trùng, ngoài ra còn có rất nhiều thương nhân cũng đến đây mua nguyên liệu như sừng và vỏ giáp của côn trùng, vận chuyển về các tòa thành thị, chế tác thành vũ khí rồi đem đi bán.
Những ngôi nhà trong làng được xây dựng bằng đá tảng, vô cùng kiên cố vững trãi. Thậm chí có những ngôi nhà được xây vào trong hang đá, giống như một hang động nhân tạo có nhiều phòng, loại nhà kiểu này dù trăm năm ngàn năm trôi qua, vẫn sẽ không bị hư hại.
Bên dưới chân núi là một ma trận phòng hộ vô cùng mạnh mẽ có thể tạo ra những hàng rào năng lượng mạnh đến mức ngăn chặn được côn trùng Hạch Tâm kỳ tấn công.
Tà Huyết nặng nề vác cái bao đi đến khu vực mua bán trong làng, bây giờ nơi này đã tập trung vài người lái buôn.
Hắn đi tới gần một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, đeo một cái gọng kính bằng vàng. Trên tay ông ta đang xoay xoay một cái sừng bạc, không biết là sừng của loài côn trùng nào.
"Cái sừng Ngân Giác Trùng này chỉ là loại bình thường nhất, ta định giá mười đá năng lượng nhị giai." - Gã lái buôn săm soi chiếc sừng hồi lâu, rồi mới đưa ra giá của chiếc sừng.
Phía đối diện gã lái buôn là một thanh niên gầy gò xấu xí, trên người mọc đầy những sợi lông xám xanh, chính là người bạn Ma Nhân Chuột của Tà Huyết. Cậu ta cũng giống như Tà Huyết, đều là một thợ săn.
Có khoảng 30-40% ma quỷ làm nghề thợ săn.
Họ săn những con côn trùng khổng lồ trong rừng, giết chúng lấy thịt và bán các bộ phận như sừng, giáp xác cho lái buôn. Để đổi lấy đá năng lượng, chúng là nguồn năng lượng chính của Ma Quỷ. Đá năng lượng là kết tinh của các loại năng lượng, nằm sâu trong lòng đất cần các thợ mỏ khai thác đào lên.
Đá năng lượng được Ma Quỷ dùng làm nguồn năng lượng chính cho mọi thứ như ma trận, vũ khí, máy móc, công cụ....
Ma Quỷ cũng có thể hấp thu năng lượng từ đá năng lượng để tu luyện tiến hóa, hay chuyển hóa thành sức mạnh ma thuật, tung ra những kỹ năng mạnh mẽ tấn công kẻ thù.
Bởi vì có tác dụng quan trọng như vậy, là nguồn tài nguyên thiết yếu nên đá năng lượng cũng là đơn vị tiền tệ chính bên cạnh Kết Tinh và Hạch Tâm.
Đá năng lượng chia từ nhất giai đến cửu dựa trên lượng năng lượng ẩn chứa bên trong. Đá năng lượng nhất giai là loại đá có giá trị thấp nhất, chỉ dùng được vài lần là sẽ cạn kiệt năng lượng rồi trở nên vô dụng, cao cấp hơn là đá năng lượng nhị giai, nó chứa năng lượng gấp mười lần đá nhất giai, có thể sử dụng vài chục lần.
Đá năng lượng có rất nhiều loại, mỗi loại có một màu sắc khác nhau, năng lượng bên trong cũng khác nhau. Loại thông thường nhất là Đá Năng Lượng Bóng Tối, thường được gọi là Đá Đen, hai loại khác Là Đá Năng Lượng Lửa và Đá Năng Lượng Đất hay gọi là Đá Đỏ, Đá Nâu. Những loại khác như Đá Lam, Đá Xanh, Đá Vàng, Đá Ám, Đá Tím... ẩn chứa Năng Lượng Băng, Sự Sống, Cái Chết, Sấm Sét...
Gã Ma Nhân Chuột chần chừ hồi lâu khi nghe giá cả, hắn đã phải rất vất vả mới có thể giết chết Ngân Giác Trùng, cái sừng này là thứ quý giá nhất trên người nó, nếu chỉ bán được mười đá nhị giai thì sẽ lỗ nặng.
"Ông chủ, ngài có thể trả cho tôi mười hai đá nhị giai không?" - Gã Ma Nhân Chuột thử nâng giá.
"Khà khà, cậu với ta cũng là chỗ quen biết, ta luôn luôn mua bán một giá, tuyệt đối không nâng hay hạ giá. Thương buôn chữ tín làm đầu, cậu thông cảm nhé." - Gã lái buôn cười xuề xòa, đưa ra một lý do.
"Xem như lần này xui xẻo, đành bán cho lão ta vậy." - Gã Ma Nhân Chuột thở dài một hơi.
"Được rồi, tôi đồng ý bán cho ông." - Hắn gật đầu chấp nhận giá cả lão lái buôn đưa ra.
"Khoan đã!" - Tà Huyết đột ngột lên tiếng, hắn ném cái bao nặng nề xuống đất đánh kịch, sau đó chạy lại giữ tay gã lái buôn.
"Ông chủ có thể cho tôi mượn chiếc sừng này một lúc được không?"
Gã lái buôn hơi bất ngờ với hành động của Tà Huyết, nhưng rồi vẫn đưa cái sừng bạc cho hắn.
Tà Huyết cầm cái sừng trong tay, hắn vận chuyển năng lượng máu trong cơ thể, truyền vào bên trong chiếc sừng.
Cái sừng liền phát ra ánh bạc, trên thân cái sừng xuất hiện những đường vân lấp lánh mà lúc nãy không có.
Sắc mặt lão lái buôn và gã Ma Nhân Chuột đều thay đổi, gã Ma Nhân Chuột thì vui vẻ, còn lão lái buôn thì đầy vẻ khó chịu.
"Ông chủ, cái sừng này ít nhất cũng phải một trăm đá nhị giai."
"Ông xem này, những đường vân này là Ngân Văn, có tác dụng truyền dẫn năng lượng rất tốt, nếu đem rèn đúc thành kiếm năng lượng thì sẽ có thể phát huy được lượng lớn năng lượng do chủ nhân truyền vào, tăng mạnh uy lực của vũ khí."
"Tôi nói có đúng không?" - Tà Huyết hỏi lại.
"Đúng, cái này là do ta sơ sót không kiểm tra kỹ. Ta sẽ mua nó một trăm Đá Đen nhị giai." - Lão lái buôn cười ha hả, bị người khác bắt quả tang lão gian lận, nếu bị truyền ra ngoài thì sau này sẽ không ai bán vật liệu cho lão nữa.
Lão liền nhanh chóng lấy lại chiếc sừng từ tay Tà Huyết, sau đó lấy ra một cái túi, đếm kỹ một trăm viên Đá Đen bỏ vào bên trong, rồi đưa cho gã Ma Nhân Chuột.
"Lần sau bán cái gì nhớ đến chỗ ta nhé, ta làm ăn uy tín hơn năm mươi năm, già trẻ đều không gạt." - Lão lái buôn cười ha hả, vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột.
"Nhất định là như vậy, cảm ơn ông chủ." - Gã Ma Nhân Chuột cũng tươi cười nhận lấy túi tiền, đột nhiên giá trị vật phẩm tăng gấp mười lần, quả là một niềm vui ngoài ý muốn.
"Nhờ mày mà tao có được một khoản tiền lớn, lát nữa chúng ta tới quán rượu. Tao bao!" - Gã Ma Nhân Chuột vui vẻ nói với Tà Huyết.
"Được, nhưng đợi tao bán xong đống này đã." - Tà Huyết cũng tươi cười trả lời.
Hắn vác cái bao chứa đầy giáp xác tới trước mặt gã lái buôn.
"Ông kiểm hàng đi, tôi bán hết cho ông."
Gã lái buôn mở cái bao ra, bên trong đều là những mảnh giáp cứng nhất trên người côn trùng Luyện Thể Kỳ cửu giai, ngoài ra còn có rất nhiều sừng và vuốt côn trùng.
Lão kiểm tra một lượt, nhẩm tính trong đầu một lúc.
"Lần này phẩm chất vật liệu rất tốt, hai trăm Đá Đen nhị giai. Cậu thấy sao?" - Gã lái buôn đưa ra một con số, Tà Huyết là khách quen của lão, một mình hắn cung cấp số lượng vật liệu nhiều gấp mười lần người khác.
Tà Huyết cũng đã ước lượng từ trước, hắn tính toán số vật liệu này khoảng hơn hai trăm đá nhị giai.
"Thôi cũng được, nhưng tôi muốn lấy hai mươi đá tam giai." - Tà Huyết đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện.
"Được, được, tiền của cậu đây." - Lão lái buôn nhanh chóng lấy ra một cái túi đưa cho Tà Huyết, giờ lão chỉ cần chở đống vật liệu vừa mua được về thành là có thể bán được hơn ba trăm đá nhị giai, ăn lời được một con số không nhỏ.
"Lần sau bán gì nhớ kiếm ta nhé."
"Nhất định, nhất định." - Tà Huyết chắp tay chào lão lái buôn, rồi cùng gã Ma Nhân Chuột tiến về quán rượu trong trung tâm làng.
"Có lẽ tháng sau tao sẽ kết hôn, lúc đó mày nhớ tới dự." - Tà Huyết vui vẻ thông báo cho người bạn của mình.
"Kết hôn? Mày định cầu hôn Đuôi Nhỏ hả?" - Gã Ma Nhân Chuột chột dạ hỏi, hắn và Tà Huyết và Đuôi Nhỏ đã là bạn bè từ khi còn nhỏ.
Trong lòng hắn rất thích Đuôi Nhỏ, nhưng Đuôi Nhỏ lại có vẻ thích Tà Huyết hơn hắn. Tà Huyết là Quỷ Máu, xem như dòng dõi quý tộc, còn hắn chỉ là một tên Bán Ma Nhân xấu xí, việc Đuôi Nhỏ thích Tà Huyết hơn hắn là điều tất nhiên.
Trong đầu Tà Huyết xuất hiện hình bóng của Đuôi Nhỏ, bây giờ nàng cũng đã trở thành một thiếu nữ Ma Nhân Cáo xinh đẹp.
"Ha ha, không đâu, tao sẽ kết hôn với một người khác." - Tà Huyết vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột.
"Hả? Ai vậy?" - Gã Ma Nhân Chuột thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì hắn vẫn còn cơ hội theo đuổi Đuôi Nhỏ.
"Hải Lam." - Tà Huyết cười toe toét, nói ra tên người con gái hắn yêu.
"Đó không phải là chị của mày sao? Sao mày lại lấy chị gái mình được?" - Gã Ma Nhân Chuột bất ngờ với câu trả lời.
"Nàng chỉ là chị nuôi của tao, sao lại không thể lấy? Nàng còn rất xinh đẹp nữa." - Tà Huyết tươi cười trả lời.
"Lễ vật cầu hôn tao cũng chuẩn bị rồi, nàng nhất định sẽ đồng ý thôi."
"Ha ha, chúc mừng người anh em, nhất định tao sẽ đến dự hôn lễ của mày." - Gã Ma Nhân Chuột nghe vậy thì vui vẻ chúc mừng Tà Huyết, miễn không phải là tranh giành Đuôi Nhỏ với hắn, thì Tà Huyết lấy ai hắn cũng chúc mừng.
"Nếu mày thích Đuôi Nhỏ thì cũng nên chuẩn bị lễ vật cầu hôn nàng đi, đừng để thằng Hắc Ngưu đi trước một bước." - Tà Huyết đầy ẩn ý, nhắc nhở gã Ma Nhân Chuột.
Sắc mặt gã Ma Nhân Chuột liền trầm xuống, ngoài Tà Huyết còn có tên Hắc Ngưu cũng theo đuổi Đuôi Nhỏ, mà nói chính xác thì trong ngôi làng này, mấy tên thanh niên trạc tuổi Tà Huyết và hắn đều đang theo đuổi Đuôi Nhỏ.
"Nàng sẽ không chịu tao đâu." - Gã Ma Nhân Chuột ngán ngẩm thở dài.
"Tự tin lên người anh em, nhất cự ly nhì tốc độ, tao với mày thân với Đuôi Nhỏ nhất, mày chỉ cần cầu hôn nàng trước thằng Hắc Ngưu là được."
"Lễ vật cầu hôn tao có thể giúp mày chuẩn bị, nhiều thì tao không có, nhưng một viên Kết Tinh thì vẫn có thể kiếm giúp mày được." - Tà Huyết vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột, cổ vũ hắn.
"Mày là anh em tốt của tao, nhưng mà chuyện này tao tự lo được, nhất định trong năm nay tao cũng sẽ cầu hôn Đuôi Nhỏ." - Được Tà Huyết khích lệ, gã Ma Nhân Chuột giống như hiểu ra nhiều điều, dáng vẻ tự tin hơn hẳn.
"Khá lắm! Tao chờ tin tốt của mày."
Khi đi đến cửa quán rượu thì Tà Huyết chú ý đến bảng thông báo trước cửa. Bởi vì hầu hết thợ săn sau khi đi săn đều sẽ tới quán rượu nghỉ ngơi giải trí, nên bảng thông báo cũng được gắn ở đây.
"Thông báo từ trưởng làng.
Gần đây trong làng có nhiều thiếu nữ mất tích, e rằng đã có một tổ chức buôn nô lệ nhắm tới làng của chúng ta. Ta đưa ra thông báo này nhằm cảnh báo cho mọi người về nguy hiểm, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên ra khỏi làng. Ngoài ra ta muốn chiêu mộ các thợ săn tài giỏi trong làng, truy tìm lũ buôn nô lệ, giải cứu những thiếu nữ bị bắt cóc.
Tiền thưởng cho người tham gia là mười đá năng lượng nhị giai."
Tà Huyết đọc những dòng chữ thông báo, trong lòng trở nên xám xịt. Hải Lam đã ba ngày không trở về nhà, hắn rất lo lắng cho nàng.
"Mày uống một mình đi, tao phải về nhà có chuyện." - Tà Huyết chỉ nói một câu, liền sử dụng kỹ năng Gia Tốc Máu chạy như bay về nhà.
Hắn hớt hải mở cánh cửa đá.
"Chị ơi!" - Gọi to xem Hải Lam đã trở về hay chưa, nhưng căn nhà vắng lặng, không có một bóng người.
"Không biết nàng đi đâu rồi." - Tà Huyết thở dài, đôi khi Hải Lam cũng rời khỏi nhà, nhưng trước khi đi đều nói cho hắn biết, nhưng lần này nàng đi quá đột ngột, không để lại một lời nhắn.
Tà Huyết ngồi thẫn thờ, nhìn Hắc Nhật Tinh từ từ mọc lên cao, chiếu rọi những tia năng lượng bóng tối lạnh lẽo.
Là một thế giới có kích thước tương đương với cả dải ngân hà gộp lại, lớn gấp hàng tỉ lần Trái Đất.
Bây giờ Tà Huyết đang trở về nhà sau một chuyến đi săn vất vả, nhà của hắn ở trên sườn núi, có một ngôi làng nhỏ của các loài Bán Ma Nhân ở đó.
Băng qua con đường gồ ghề với những bãi đá cứng rắn, Tà Huyết vác trên lưng một cái túi to lớn chứa đầy giáp xác của những con quái vật hắn săn được.
Thế giới của hắn đầy rẫy lũ quái vật, chúng là những con côn trùng khổng lồ to từ vài mét đến hàng trăm mét, những con cá có hàm răng sắc nhọn, có thể phá vỡ bất cứ con tàu nào, hay lũ thằn lằn bay biết phun lửa được gọi là Rồng.
Cái bao chứa đầy lớp vỏ cứng của côn trùng, nặng tới hơn trăm cân, những bước chân của Tà Huyết làm mặt đất lún xuống, phải mất nhiều công sức thì hắn mới có thể vác được đống chiến lợi phẩm về đến nhà.
"Két..." - Tà Huyết ném đống chiến lợi phẩm xuống đất, dùng sức đẩy cánh cửa đá nặng nề, mở cửa bước vào phòng.
Hắn bật chiếc đèn ma thuật duy nhất trong phòng, nó là một cái đèn khá cũ, nhưng vẫn sử dụng tốt. Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ cái đèn chiếu sáng căn phòng đá âm u.
"Chị ơi, em về rồi, hôm nay em săn được nhiều Giáp Giác Trùng lắm, chiều em sẽ đem xác của chúng đi bán" - Vừa về Tà Huyết liền lớn tiếng gọi Hải Lam, khoe khoang với nàng về những thứ hắn săn được.
Nhưng không có âm thanh của Hải Lam trả lời hắn như mọi ngày.
“Có lẽ chị đang ở trong bếp và chuẩn bị cho mình bữa tối ngon lành.” - Tà Huyết xoa xoa bụng, bây giờ hắn đói lả.
Hắn đi vào trong bếp nhưng bên trong cũng không có ai cả, gian bếp chìm trong không gian lạnh lẽo của bóng tối. Trong bếp chỉ có một cái bàn ma thuật làm bằng đá và một cái nồi cũ.
"Chị đâu rồi nhỉ?” - Tà Huyết gãi gãi đầu, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm
“Hay chị đi ra ngoài rồi.”
“Thôi kệ, mình sẽ tự nấu ăn vậy."
Tà Huyết lấy vài bình máu và gia vị từ chiếc tủ nhỏ trong bếp.
Hắn khởi động chiếc bàn ma thuật, những đường rãnh dẫn năng lượng màu đen trên chiếc bàn chỉ lóe sáng một chút rồi tắt. Bàn ma thuật là công cụ dùng để nấu nướng, nó có khả năng hút năng lượng từ đá năng lượng rồi biến thành nhiệt năng.
"Hừm, lại hết đá năng lượng rồi. Cái bàn này tốn kém thật." - Tà Huyết chặc lưỡi một cái.
Hắn lấy túi da đựng đá năng lượng bằng da của mình ra, đổ đống đá lên bàn. Những viên đá đen tuyền phát ra ánh sáng long lanh đầy huyền bí.
"Chỉ còn vài chục viên đá, may mắn là hôm nay mình đã săn được khá nhiều."
Sau đó hắn lấy những viên đá cũ ra khỏi cái bàn, nhét những viên đá mới vào các lỗ khảm đá năng lượng.
"Cách...Cách"
Tà Huyết gõ lên nút khởi động của bàn. Những viên đá bắt đầu phát sáng rồi từ từ lan tỏa năng lượng khắp mặt bàn.
Cuối cùng thì cái bàn cũng chịu hoạt động, nó hấp thu năng lượng từ những viên đá và tỏa nhiệt, ánh sáng từ cái bàn làm căn phòng bừng sáng.
Hắn đặt chiếc nồi lên bàn, cái nồi làm bằng Sắt Đen, nó khá lớn, có thể nấu một bữa ăn cho nhiều người. Sau khi được đặt lên bàn thì cái nồi bắt đầu nóng lên, đã có thể cho thức ăn vào để nấu.
"Mình đã cố gắng săn những con sâu, vậy nên sẽ ăn ngon một chút. Một bình máu này, vài con mắt sâu này, thêm một bình mật sâu này". – Tà Huyết quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon, nó bỏ vài nguyên liệu quý giá vào bên trong nồi.
Chiếc nồi bắt đầu sôi lên từng làn khói màu đỏ bốc lên, hương thơm của máu và mật tỏa khắp căn phòng.
"Thật là thơm." - Tà Huyết vui vẻ nhìn chất lỏng bên trong nồi.
Nó có màu đỏ nhạt, vị ngọt dịu, mùi rất thơm. Chẳng mấy chốc thì món canh máu cũng chín, hắn hăng hái múc một tô đầy.
Đặt cái tô lên bàn, Tà Huyết nhìn ra ngoài cửa, một cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa làm căn nhà lạnh lẽo thêm chút sự sống.
“Chắc chị sẽ không kịp về để ăn chung với mình rồi.” - Tà Huyết nhìn ra ngoài cửa, mong ngóng bóng dáng của Hải Lam, nàng vẫn thường vừa ngồi nhìn hắn ăn, vừa vui vẻ nói chuyện.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Hải Lam, hắn đành buồn bã uống cạn tô máu.
Đến khi trời tối mịt thì Hải Lam vẫn chưa trở về. Nét mặt Tà Huyết trở nên vô cùng buồn bã, từ khi Tà Huyết biết đi săn thì Hải Lam rất hiếm khi rời khỏi nhà, nàng thường dành hầu hết thời gian để chăm sóc Tà Huyết.
Hắn nằm trằn trọc trên giường, dù đã đóng kín cửa và đắp chăn, nhưng Tà Huyết vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Nụ cười dịu dàng của Hải Lam xuất hiện trong đầu Tà Huyết, càng khiến cho hắn bồn chồn bất an. Hắn nhớ nàng da diết, không sao ngủ được.
Ánh bình minh vừa ló rạng thì Tà Huyết liền vác lấy chiếc bao đựng chiến lợi phẩm, nặng nề rời khỏi nhà.
Ngôi làng của Tà Huyết nằm trên núi nằm sâu trong rừng xanh, tách biệt hoàn toàn với lãnh thổ của Ma Nhân. Ngôi làng này được gọi là Làng Thợ Săn, là nơi tập hợp những thợ săn và chiến binh mạnh mẽ nhất trong quận Trăng Non tới săn côn trùng, ngoài ra còn có rất nhiều thương nhân cũng đến đây mua nguyên liệu như sừng và vỏ giáp của côn trùng, vận chuyển về các tòa thành thị, chế tác thành vũ khí rồi đem đi bán.
Những ngôi nhà trong làng được xây dựng bằng đá tảng, vô cùng kiên cố vững trãi. Thậm chí có những ngôi nhà được xây vào trong hang đá, giống như một hang động nhân tạo có nhiều phòng, loại nhà kiểu này dù trăm năm ngàn năm trôi qua, vẫn sẽ không bị hư hại.
Bên dưới chân núi là một ma trận phòng hộ vô cùng mạnh mẽ có thể tạo ra những hàng rào năng lượng mạnh đến mức ngăn chặn được côn trùng Hạch Tâm kỳ tấn công.
Tà Huyết nặng nề vác cái bao đi đến khu vực mua bán trong làng, bây giờ nơi này đã tập trung vài người lái buôn.
Hắn đi tới gần một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, đeo một cái gọng kính bằng vàng. Trên tay ông ta đang xoay xoay một cái sừng bạc, không biết là sừng của loài côn trùng nào.
"Cái sừng Ngân Giác Trùng này chỉ là loại bình thường nhất, ta định giá mười đá năng lượng nhị giai." - Gã lái buôn săm soi chiếc sừng hồi lâu, rồi mới đưa ra giá của chiếc sừng.
Phía đối diện gã lái buôn là một thanh niên gầy gò xấu xí, trên người mọc đầy những sợi lông xám xanh, chính là người bạn Ma Nhân Chuột của Tà Huyết. Cậu ta cũng giống như Tà Huyết, đều là một thợ săn.
Có khoảng 30-40% ma quỷ làm nghề thợ săn.
Họ săn những con côn trùng khổng lồ trong rừng, giết chúng lấy thịt và bán các bộ phận như sừng, giáp xác cho lái buôn. Để đổi lấy đá năng lượng, chúng là nguồn năng lượng chính của Ma Quỷ. Đá năng lượng là kết tinh của các loại năng lượng, nằm sâu trong lòng đất cần các thợ mỏ khai thác đào lên.
Đá năng lượng được Ma Quỷ dùng làm nguồn năng lượng chính cho mọi thứ như ma trận, vũ khí, máy móc, công cụ....
Ma Quỷ cũng có thể hấp thu năng lượng từ đá năng lượng để tu luyện tiến hóa, hay chuyển hóa thành sức mạnh ma thuật, tung ra những kỹ năng mạnh mẽ tấn công kẻ thù.
Bởi vì có tác dụng quan trọng như vậy, là nguồn tài nguyên thiết yếu nên đá năng lượng cũng là đơn vị tiền tệ chính bên cạnh Kết Tinh và Hạch Tâm.
Đá năng lượng chia từ nhất giai đến cửu dựa trên lượng năng lượng ẩn chứa bên trong. Đá năng lượng nhất giai là loại đá có giá trị thấp nhất, chỉ dùng được vài lần là sẽ cạn kiệt năng lượng rồi trở nên vô dụng, cao cấp hơn là đá năng lượng nhị giai, nó chứa năng lượng gấp mười lần đá nhất giai, có thể sử dụng vài chục lần.
Đá năng lượng có rất nhiều loại, mỗi loại có một màu sắc khác nhau, năng lượng bên trong cũng khác nhau. Loại thông thường nhất là Đá Năng Lượng Bóng Tối, thường được gọi là Đá Đen, hai loại khác Là Đá Năng Lượng Lửa và Đá Năng Lượng Đất hay gọi là Đá Đỏ, Đá Nâu. Những loại khác như Đá Lam, Đá Xanh, Đá Vàng, Đá Ám, Đá Tím... ẩn chứa Năng Lượng Băng, Sự Sống, Cái Chết, Sấm Sét...
Gã Ma Nhân Chuột chần chừ hồi lâu khi nghe giá cả, hắn đã phải rất vất vả mới có thể giết chết Ngân Giác Trùng, cái sừng này là thứ quý giá nhất trên người nó, nếu chỉ bán được mười đá nhị giai thì sẽ lỗ nặng.
"Ông chủ, ngài có thể trả cho tôi mười hai đá nhị giai không?" - Gã Ma Nhân Chuột thử nâng giá.
"Khà khà, cậu với ta cũng là chỗ quen biết, ta luôn luôn mua bán một giá, tuyệt đối không nâng hay hạ giá. Thương buôn chữ tín làm đầu, cậu thông cảm nhé." - Gã lái buôn cười xuề xòa, đưa ra một lý do.
"Xem như lần này xui xẻo, đành bán cho lão ta vậy." - Gã Ma Nhân Chuột thở dài một hơi.
"Được rồi, tôi đồng ý bán cho ông." - Hắn gật đầu chấp nhận giá cả lão lái buôn đưa ra.
"Khoan đã!" - Tà Huyết đột ngột lên tiếng, hắn ném cái bao nặng nề xuống đất đánh kịch, sau đó chạy lại giữ tay gã lái buôn.
"Ông chủ có thể cho tôi mượn chiếc sừng này một lúc được không?"
Gã lái buôn hơi bất ngờ với hành động của Tà Huyết, nhưng rồi vẫn đưa cái sừng bạc cho hắn.
Tà Huyết cầm cái sừng trong tay, hắn vận chuyển năng lượng máu trong cơ thể, truyền vào bên trong chiếc sừng.
Cái sừng liền phát ra ánh bạc, trên thân cái sừng xuất hiện những đường vân lấp lánh mà lúc nãy không có.
Sắc mặt lão lái buôn và gã Ma Nhân Chuột đều thay đổi, gã Ma Nhân Chuột thì vui vẻ, còn lão lái buôn thì đầy vẻ khó chịu.
"Ông chủ, cái sừng này ít nhất cũng phải một trăm đá nhị giai."
"Ông xem này, những đường vân này là Ngân Văn, có tác dụng truyền dẫn năng lượng rất tốt, nếu đem rèn đúc thành kiếm năng lượng thì sẽ có thể phát huy được lượng lớn năng lượng do chủ nhân truyền vào, tăng mạnh uy lực của vũ khí."
"Tôi nói có đúng không?" - Tà Huyết hỏi lại.
"Đúng, cái này là do ta sơ sót không kiểm tra kỹ. Ta sẽ mua nó một trăm Đá Đen nhị giai." - Lão lái buôn cười ha hả, bị người khác bắt quả tang lão gian lận, nếu bị truyền ra ngoài thì sau này sẽ không ai bán vật liệu cho lão nữa.
Lão liền nhanh chóng lấy lại chiếc sừng từ tay Tà Huyết, sau đó lấy ra một cái túi, đếm kỹ một trăm viên Đá Đen bỏ vào bên trong, rồi đưa cho gã Ma Nhân Chuột.
"Lần sau bán cái gì nhớ đến chỗ ta nhé, ta làm ăn uy tín hơn năm mươi năm, già trẻ đều không gạt." - Lão lái buôn cười ha hả, vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột.
"Nhất định là như vậy, cảm ơn ông chủ." - Gã Ma Nhân Chuột cũng tươi cười nhận lấy túi tiền, đột nhiên giá trị vật phẩm tăng gấp mười lần, quả là một niềm vui ngoài ý muốn.
"Nhờ mày mà tao có được một khoản tiền lớn, lát nữa chúng ta tới quán rượu. Tao bao!" - Gã Ma Nhân Chuột vui vẻ nói với Tà Huyết.
"Được, nhưng đợi tao bán xong đống này đã." - Tà Huyết cũng tươi cười trả lời.
Hắn vác cái bao chứa đầy giáp xác tới trước mặt gã lái buôn.
"Ông kiểm hàng đi, tôi bán hết cho ông."
Gã lái buôn mở cái bao ra, bên trong đều là những mảnh giáp cứng nhất trên người côn trùng Luyện Thể Kỳ cửu giai, ngoài ra còn có rất nhiều sừng và vuốt côn trùng.
Lão kiểm tra một lượt, nhẩm tính trong đầu một lúc.
"Lần này phẩm chất vật liệu rất tốt, hai trăm Đá Đen nhị giai. Cậu thấy sao?" - Gã lái buôn đưa ra một con số, Tà Huyết là khách quen của lão, một mình hắn cung cấp số lượng vật liệu nhiều gấp mười lần người khác.
Tà Huyết cũng đã ước lượng từ trước, hắn tính toán số vật liệu này khoảng hơn hai trăm đá nhị giai.
"Thôi cũng được, nhưng tôi muốn lấy hai mươi đá tam giai." - Tà Huyết đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện.
"Được, được, tiền của cậu đây." - Lão lái buôn nhanh chóng lấy ra một cái túi đưa cho Tà Huyết, giờ lão chỉ cần chở đống vật liệu vừa mua được về thành là có thể bán được hơn ba trăm đá nhị giai, ăn lời được một con số không nhỏ.
"Lần sau bán gì nhớ kiếm ta nhé."
"Nhất định, nhất định." - Tà Huyết chắp tay chào lão lái buôn, rồi cùng gã Ma Nhân Chuột tiến về quán rượu trong trung tâm làng.
"Có lẽ tháng sau tao sẽ kết hôn, lúc đó mày nhớ tới dự." - Tà Huyết vui vẻ thông báo cho người bạn của mình.
"Kết hôn? Mày định cầu hôn Đuôi Nhỏ hả?" - Gã Ma Nhân Chuột chột dạ hỏi, hắn và Tà Huyết và Đuôi Nhỏ đã là bạn bè từ khi còn nhỏ.
Trong lòng hắn rất thích Đuôi Nhỏ, nhưng Đuôi Nhỏ lại có vẻ thích Tà Huyết hơn hắn. Tà Huyết là Quỷ Máu, xem như dòng dõi quý tộc, còn hắn chỉ là một tên Bán Ma Nhân xấu xí, việc Đuôi Nhỏ thích Tà Huyết hơn hắn là điều tất nhiên.
Trong đầu Tà Huyết xuất hiện hình bóng của Đuôi Nhỏ, bây giờ nàng cũng đã trở thành một thiếu nữ Ma Nhân Cáo xinh đẹp.
"Ha ha, không đâu, tao sẽ kết hôn với một người khác." - Tà Huyết vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột.
"Hả? Ai vậy?" - Gã Ma Nhân Chuột thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì hắn vẫn còn cơ hội theo đuổi Đuôi Nhỏ.
"Hải Lam." - Tà Huyết cười toe toét, nói ra tên người con gái hắn yêu.
"Đó không phải là chị của mày sao? Sao mày lại lấy chị gái mình được?" - Gã Ma Nhân Chuột bất ngờ với câu trả lời.
"Nàng chỉ là chị nuôi của tao, sao lại không thể lấy? Nàng còn rất xinh đẹp nữa." - Tà Huyết tươi cười trả lời.
"Lễ vật cầu hôn tao cũng chuẩn bị rồi, nàng nhất định sẽ đồng ý thôi."
"Ha ha, chúc mừng người anh em, nhất định tao sẽ đến dự hôn lễ của mày." - Gã Ma Nhân Chuột nghe vậy thì vui vẻ chúc mừng Tà Huyết, miễn không phải là tranh giành Đuôi Nhỏ với hắn, thì Tà Huyết lấy ai hắn cũng chúc mừng.
"Nếu mày thích Đuôi Nhỏ thì cũng nên chuẩn bị lễ vật cầu hôn nàng đi, đừng để thằng Hắc Ngưu đi trước một bước." - Tà Huyết đầy ẩn ý, nhắc nhở gã Ma Nhân Chuột.
Sắc mặt gã Ma Nhân Chuột liền trầm xuống, ngoài Tà Huyết còn có tên Hắc Ngưu cũng theo đuổi Đuôi Nhỏ, mà nói chính xác thì trong ngôi làng này, mấy tên thanh niên trạc tuổi Tà Huyết và hắn đều đang theo đuổi Đuôi Nhỏ.
"Nàng sẽ không chịu tao đâu." - Gã Ma Nhân Chuột ngán ngẩm thở dài.
"Tự tin lên người anh em, nhất cự ly nhì tốc độ, tao với mày thân với Đuôi Nhỏ nhất, mày chỉ cần cầu hôn nàng trước thằng Hắc Ngưu là được."
"Lễ vật cầu hôn tao có thể giúp mày chuẩn bị, nhiều thì tao không có, nhưng một viên Kết Tinh thì vẫn có thể kiếm giúp mày được." - Tà Huyết vỗ vỗ vai gã Ma Nhân Chuột, cổ vũ hắn.
"Mày là anh em tốt của tao, nhưng mà chuyện này tao tự lo được, nhất định trong năm nay tao cũng sẽ cầu hôn Đuôi Nhỏ." - Được Tà Huyết khích lệ, gã Ma Nhân Chuột giống như hiểu ra nhiều điều, dáng vẻ tự tin hơn hẳn.
"Khá lắm! Tao chờ tin tốt của mày."
Khi đi đến cửa quán rượu thì Tà Huyết chú ý đến bảng thông báo trước cửa. Bởi vì hầu hết thợ săn sau khi đi săn đều sẽ tới quán rượu nghỉ ngơi giải trí, nên bảng thông báo cũng được gắn ở đây.
"Thông báo từ trưởng làng.
Gần đây trong làng có nhiều thiếu nữ mất tích, e rằng đã có một tổ chức buôn nô lệ nhắm tới làng của chúng ta. Ta đưa ra thông báo này nhằm cảnh báo cho mọi người về nguy hiểm, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên ra khỏi làng. Ngoài ra ta muốn chiêu mộ các thợ săn tài giỏi trong làng, truy tìm lũ buôn nô lệ, giải cứu những thiếu nữ bị bắt cóc.
Tiền thưởng cho người tham gia là mười đá năng lượng nhị giai."
Tà Huyết đọc những dòng chữ thông báo, trong lòng trở nên xám xịt. Hải Lam đã ba ngày không trở về nhà, hắn rất lo lắng cho nàng.
"Mày uống một mình đi, tao phải về nhà có chuyện." - Tà Huyết chỉ nói một câu, liền sử dụng kỹ năng Gia Tốc Máu chạy như bay về nhà.
Hắn hớt hải mở cánh cửa đá.
"Chị ơi!" - Gọi to xem Hải Lam đã trở về hay chưa, nhưng căn nhà vắng lặng, không có một bóng người.
"Không biết nàng đi đâu rồi." - Tà Huyết thở dài, đôi khi Hải Lam cũng rời khỏi nhà, nhưng trước khi đi đều nói cho hắn biết, nhưng lần này nàng đi quá đột ngột, không để lại một lời nhắn.
Tà Huyết ngồi thẫn thờ, nhìn Hắc Nhật Tinh từ từ mọc lên cao, chiếu rọi những tia năng lượng bóng tối lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.