Chương 3: Quá khứ, khao khát cái gọi là tình yêu thương?
Bất Nhập Vĩnh Sinh
30/08/2024
Loay hoay một lúc thì cũng đã xong "Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!" tâm trạng thoải mái Diệp Vô Mệnh nhìn thành phẩm sau vài tiếng làm việc có chút ngoài dự tính "Không ngờ nhanh vậy, có lẽ nhờ nó".
Cùng với ánh mắt hướng tới cuốn sách đang được đặt phía cuối bàn "Tam Sinh Quan".
Diệp Vô Mệnh trong lòng nghĩ tới chuyện lúc trước có chút hối hận, hắn cũng chẳng nghĩ là Thanh Hoa Ngọc sẽ bật khóc.
Cầm trên tay cuốn Tam Sinh Quan, Diệp Vô Mệnh bất giác cũng nở nụ cười cảm ơn.
"Có lẽ mình thật sự thích thể loại này!".
Vừa nghĩ tới Diệp Vô Mệnh đứng bật dậy, thu xếp đống lại đống bừa bộn trên bàn, chuẩn bị đi về.
Thuận tay lại vơ lấy cuốn sách kia, tiến ra quầy đăng ký.
"Xin chào!, tôi muốn đăng ký mượn cuốn này".
"Được, xin đợi một chút".
"Tên:
Lớp:
Hẹn Ngày trả
Ký tên
Xuất bản:..."
Đôi mắt khựng lại trên tờ văn bản "Thanh Hoa Ngọc...". Diệp Vô Mệnh tờ đó cũng phát sinh cái suy nghĩ báo đáp!.
làm xong thủ tục Diệp Vô Mệnh tiến về phía lớp "sau 5 phút nữa thì sẽ là cảm giác hưởng thụ hehe~". Bác giác Diệp Vô Mệnh trong lòng bông hoa yêu đời nở rộ, sớm đã quên đi cái chia tay hôm qua.
Tiến ra hành lang anh đột nhiên nhìn thấy Thanh Hoa Ngọc đang đứng ở cửa sổ nhìn ra sân trường.
Làng gió nhè nhẹ thổi qua, tóc cô tung bay trong khoảng khắc ấy thêm ánh sáng buổi chiều phẳng phất chiếu gọi qua tâm kính kế bên tựa như một nàng công chúa đang đợi hoàng tử.
Lại nói là nàng công chúa đang đợi...Diệp Vô Mệnh cũng chú ý vẻ đượm buồn trên khuôn mặt cô , Vô thức muốn tiến tới "ah-Thanh...".
Phía bên trong lớp học, tiếng kêu gọi của cô giáo khiến Diệp Vô Mệnh tỉnh mộng. Thu tay lại từng bước tiến vào lớp.
Nhanh nhẹn nộp bản thiết kế xông thẳng ra khỏi cửa, chung quanh là cái khoảng không trống rỗng chỉ có bước tường màu trắng xám, chỉ có cửa số phẳng phất ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Vô Mệnh vội chạy ra cửa số ngước nhìn xuống sân trường"Đâu rồi?".
Vốn dĩ Diệp Vô Mệnh chỉ muốn xin lỗi và cảm ơn nhưng cảm xúc của Diệp Vô Mệnh bất quá là vượt ngoài cái nhận thức của anh.
Bóp chặt lòng ngực Diệp Vô Mệnh ngồi xuống vò đầu "Tỉnh lại đi, mày ơi...người ta là bông hoa trên trời mày cũng chỉ là cộng cỏ trơ trội dưới mảnh đất này thôi". "Tỉnh lại đi..."
Diệp Vô Mệnh tinh thần cũng phấn chấn từng bước tiến xuống hành lang, trời cũng đã mất đi cái ánh sáng nhẹ nhàng đó bao phù bằng màn đêm vô tận.
Ánh sao trên bầu trời chiếu gọi thông qua tấm kính, xuyên qua tạo ra một chút ánh sáng hư ảo giữa hành lang u tối.
"Lạ thật đấy...". Diệp Vô Mệnh bước tới tủ để giấy, tiếng mở tủ cót két vang vọng khắp trường có chút rùng mình!.
"Hù!".
Giật bắn mình Diệp Vô Mệnh theo bản năng lùi ra xa, trước cái ánh sáng chập chờn kia thân hình một cô gái từ từ hiện ra, Diệp Vô Mệnh khẽ động miệng "Thanh Hoa Ngọc, cô chưa về...".
"Thế cậu ở đây làm gì?".
Diệp Vô Mệnh từ đứng dậy, để đôi giày vô tình ngăn nắp. "Nộp bài tập!".
"Ể, lạnh lùng vậy sao?". Thanh Hoa Ngọc đưa sát mặt Diệp Vô Mệnh, mới lúc trước còn tinh thần bất định không vì cái lý do gì tim lại đau nhói giờ đứng trước Thanh Hoa Ngọc, Diệp Vô Mệnh bất giác quỳ xuống.
Chẳng vì cái gì, Diệp Vô Mệnh cứ ngã gục xuống.
Mặc dù nói là cự tuyệt mạnh miệng là thế nhưng nội tâm Diệp Vô Mệnh sớm từ từ đã rạng nức, chờ một cái xúc tác mà vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Thanh Hoa Ngọc thấy dáng vẻ của Diệp Vô Mệnh cũng có chút bất ngờ. Trong lòng suy nghĩ "Không ngờ chỉ vì một cô gái mà trở nên như thế, có lẽ cậu ta đã sớm chết tâm?".
"Nhưng...làm gì đến nỗi thế".
Thanh Hoa Ngọc rời đi cũng không phải mít ướt chỉ ồm đầu khóc, cô lặng lẽ rà soát một ít thông tin về Diệp Vô Mệnh, cô cũng biết Diệp Vô Mệnh vừa mới bị bồ đá.
Trên hết là không một tí chần chừ, bao nhiêu năm lo lắng thế mà một cái dứt khoát chia tay, Thanh Hoa Ngọc cũng hiểu.
Nhưng cô cũng chỉ thấy đó là cái trước mắt, phần nổi trên tảng băng chìm.
Có lẽ là vì thương hại Thanh Hoa Ngọc ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Mệnh "Tương lai cậu còn ở phía trước mà, chỉ là...một cô gái thôi có cần phải vậy không hả, nào phấn chấn lên".
Giọng điệu an ủi, nở nụ cười hiền từ. nhìn Diệp Vô Mệnh.
Gương mặt không lấy một giọt nước mặt dựa vào Thanh Hoa Ngọc cất thanh giọng uất nghẹn không thành tiếng nói "Từ nhỏ bố mẹ ly hôn, tôi phải dọn về sống cùng bà nội từ sớm, năm 12 tuổi bà nội tôi mất tôi phải tự lo cho bản thân, cô đơn không một tí tình thương...năm 15 tuổi nhờ công việc làm thêm vô tình lọt vào mắt một công ty thiết kế, ưu ái được mời từ đó cuộc sống cũng dư giả...".
"Cũng cuối năm đó, tôi khao khát một tình yêu tình thương đích thực. Cũng tình cờ...tình cờ nhìn thấy một cô gái dáng vẻ bần thần ước át trên đường rủ lòng thương đem cô ta về chăm sóc".
"Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ vì cảm động mà ở bên tôi vĩnh viễn nhưng đó là chỉ là tôi tự cảm động...đối với cô ta chỉ là trách nhiệm cha con không hơn không kém..."
Không biết vì điều gì, vì cái cảm giác quen thuộc gì Diệp Vô Mệnh bất tri bất giác tự nói những lời đè nén trong lòng của mình đối với một cô gái mới quen vài tiếng trước.
"Tôi cũng chỉ khao khát cái gọi là tình yêu thương tại sao...tại sao!".
Thanh Hoa Ngọc nhìn Diệp Vô Mệnh không nói lấy một lời, càng ôm cậu ta chặt hơn.
Thời gian như dừng lại từng khắc từng tiếng tích tắc trôi qua, Diệp Vô Mệnh sớm đã vì quá mệt mà ngủ thiếp đi.
"Ể, ngủ rồi...".
"Này, này tỉnh dậy đi đây là ở trường đấy!".
Vẻ mặt có chút không tin, luống cuống thúc giục Diệp Vô Mệnh tỉnh dậy. Nhưng cậu tả cứ như đả chết không nhúc nhích.
Thở dài một tiếng, tựa vào Diệp Vô Mệnh, Thanh Hoa Ngọc từ từ dìu cậu ta về ký túc xá kế bên trường.
"Tại sao lại vướng vào cái này cơ chứ, biết thế đã không gặp rồi..." lại thở dài một tiếng "Vốn chỉ muốn xin lỗi cậu ta, không ngờ giờ lại vác cậu ta về phòng mình".
"Mất mặt quá đi...".
Sau mười phút Thanh Hoa Ngọc cùng Diệp Vô Mệnh cũng đã vẻ tới phòng, cứng rắn quăng cậu ta lên giường, Thanh Hoa Ngọc sắp xếp cho cậu ta xong cũng tựa vào ghế ngủ thiếp đi...
Tựa như một cái chớp mắt, Thanh Hoa Ngọc tờ mờ tỉnh dậy, có lẽ là vì ánh sáng bình minh đã đánh thức cô.
Thanh Hoa Ngọc sờ tay chung quanh có cảm giác không đúng "Ể, sao lại ở trên giường rồi?".
Cuộn tròn trong chiếc chăn bông, Thanh Hoa Ngọc có chút không tin vào mắt, "Diệp Vô Mệnh, cậu ta đâu?".
Cùng với ánh mắt hướng tới cuốn sách đang được đặt phía cuối bàn "Tam Sinh Quan".
Diệp Vô Mệnh trong lòng nghĩ tới chuyện lúc trước có chút hối hận, hắn cũng chẳng nghĩ là Thanh Hoa Ngọc sẽ bật khóc.
Cầm trên tay cuốn Tam Sinh Quan, Diệp Vô Mệnh bất giác cũng nở nụ cười cảm ơn.
"Có lẽ mình thật sự thích thể loại này!".
Vừa nghĩ tới Diệp Vô Mệnh đứng bật dậy, thu xếp đống lại đống bừa bộn trên bàn, chuẩn bị đi về.
Thuận tay lại vơ lấy cuốn sách kia, tiến ra quầy đăng ký.
"Xin chào!, tôi muốn đăng ký mượn cuốn này".
"Được, xin đợi một chút".
"Tên:
Lớp:
Hẹn Ngày trả
Ký tên
Xuất bản:..."
Đôi mắt khựng lại trên tờ văn bản "Thanh Hoa Ngọc...". Diệp Vô Mệnh tờ đó cũng phát sinh cái suy nghĩ báo đáp!.
làm xong thủ tục Diệp Vô Mệnh tiến về phía lớp "sau 5 phút nữa thì sẽ là cảm giác hưởng thụ hehe~". Bác giác Diệp Vô Mệnh trong lòng bông hoa yêu đời nở rộ, sớm đã quên đi cái chia tay hôm qua.
Tiến ra hành lang anh đột nhiên nhìn thấy Thanh Hoa Ngọc đang đứng ở cửa sổ nhìn ra sân trường.
Làng gió nhè nhẹ thổi qua, tóc cô tung bay trong khoảng khắc ấy thêm ánh sáng buổi chiều phẳng phất chiếu gọi qua tâm kính kế bên tựa như một nàng công chúa đang đợi hoàng tử.
Lại nói là nàng công chúa đang đợi...Diệp Vô Mệnh cũng chú ý vẻ đượm buồn trên khuôn mặt cô , Vô thức muốn tiến tới "ah-Thanh...".
Phía bên trong lớp học, tiếng kêu gọi của cô giáo khiến Diệp Vô Mệnh tỉnh mộng. Thu tay lại từng bước tiến vào lớp.
Nhanh nhẹn nộp bản thiết kế xông thẳng ra khỏi cửa, chung quanh là cái khoảng không trống rỗng chỉ có bước tường màu trắng xám, chỉ có cửa số phẳng phất ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Vô Mệnh vội chạy ra cửa số ngước nhìn xuống sân trường"Đâu rồi?".
Vốn dĩ Diệp Vô Mệnh chỉ muốn xin lỗi và cảm ơn nhưng cảm xúc của Diệp Vô Mệnh bất quá là vượt ngoài cái nhận thức của anh.
Bóp chặt lòng ngực Diệp Vô Mệnh ngồi xuống vò đầu "Tỉnh lại đi, mày ơi...người ta là bông hoa trên trời mày cũng chỉ là cộng cỏ trơ trội dưới mảnh đất này thôi". "Tỉnh lại đi..."
Diệp Vô Mệnh tinh thần cũng phấn chấn từng bước tiến xuống hành lang, trời cũng đã mất đi cái ánh sáng nhẹ nhàng đó bao phù bằng màn đêm vô tận.
Ánh sao trên bầu trời chiếu gọi thông qua tấm kính, xuyên qua tạo ra một chút ánh sáng hư ảo giữa hành lang u tối.
"Lạ thật đấy...". Diệp Vô Mệnh bước tới tủ để giấy, tiếng mở tủ cót két vang vọng khắp trường có chút rùng mình!.
"Hù!".
Giật bắn mình Diệp Vô Mệnh theo bản năng lùi ra xa, trước cái ánh sáng chập chờn kia thân hình một cô gái từ từ hiện ra, Diệp Vô Mệnh khẽ động miệng "Thanh Hoa Ngọc, cô chưa về...".
"Thế cậu ở đây làm gì?".
Diệp Vô Mệnh từ đứng dậy, để đôi giày vô tình ngăn nắp. "Nộp bài tập!".
"Ể, lạnh lùng vậy sao?". Thanh Hoa Ngọc đưa sát mặt Diệp Vô Mệnh, mới lúc trước còn tinh thần bất định không vì cái lý do gì tim lại đau nhói giờ đứng trước Thanh Hoa Ngọc, Diệp Vô Mệnh bất giác quỳ xuống.
Chẳng vì cái gì, Diệp Vô Mệnh cứ ngã gục xuống.
Mặc dù nói là cự tuyệt mạnh miệng là thế nhưng nội tâm Diệp Vô Mệnh sớm từ từ đã rạng nức, chờ một cái xúc tác mà vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Thanh Hoa Ngọc thấy dáng vẻ của Diệp Vô Mệnh cũng có chút bất ngờ. Trong lòng suy nghĩ "Không ngờ chỉ vì một cô gái mà trở nên như thế, có lẽ cậu ta đã sớm chết tâm?".
"Nhưng...làm gì đến nỗi thế".
Thanh Hoa Ngọc rời đi cũng không phải mít ướt chỉ ồm đầu khóc, cô lặng lẽ rà soát một ít thông tin về Diệp Vô Mệnh, cô cũng biết Diệp Vô Mệnh vừa mới bị bồ đá.
Trên hết là không một tí chần chừ, bao nhiêu năm lo lắng thế mà một cái dứt khoát chia tay, Thanh Hoa Ngọc cũng hiểu.
Nhưng cô cũng chỉ thấy đó là cái trước mắt, phần nổi trên tảng băng chìm.
Có lẽ là vì thương hại Thanh Hoa Ngọc ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Mệnh "Tương lai cậu còn ở phía trước mà, chỉ là...một cô gái thôi có cần phải vậy không hả, nào phấn chấn lên".
Giọng điệu an ủi, nở nụ cười hiền từ. nhìn Diệp Vô Mệnh.
Gương mặt không lấy một giọt nước mặt dựa vào Thanh Hoa Ngọc cất thanh giọng uất nghẹn không thành tiếng nói "Từ nhỏ bố mẹ ly hôn, tôi phải dọn về sống cùng bà nội từ sớm, năm 12 tuổi bà nội tôi mất tôi phải tự lo cho bản thân, cô đơn không một tí tình thương...năm 15 tuổi nhờ công việc làm thêm vô tình lọt vào mắt một công ty thiết kế, ưu ái được mời từ đó cuộc sống cũng dư giả...".
"Cũng cuối năm đó, tôi khao khát một tình yêu tình thương đích thực. Cũng tình cờ...tình cờ nhìn thấy một cô gái dáng vẻ bần thần ước át trên đường rủ lòng thương đem cô ta về chăm sóc".
"Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ vì cảm động mà ở bên tôi vĩnh viễn nhưng đó là chỉ là tôi tự cảm động...đối với cô ta chỉ là trách nhiệm cha con không hơn không kém..."
Không biết vì điều gì, vì cái cảm giác quen thuộc gì Diệp Vô Mệnh bất tri bất giác tự nói những lời đè nén trong lòng của mình đối với một cô gái mới quen vài tiếng trước.
"Tôi cũng chỉ khao khát cái gọi là tình yêu thương tại sao...tại sao!".
Thanh Hoa Ngọc nhìn Diệp Vô Mệnh không nói lấy một lời, càng ôm cậu ta chặt hơn.
Thời gian như dừng lại từng khắc từng tiếng tích tắc trôi qua, Diệp Vô Mệnh sớm đã vì quá mệt mà ngủ thiếp đi.
"Ể, ngủ rồi...".
"Này, này tỉnh dậy đi đây là ở trường đấy!".
Vẻ mặt có chút không tin, luống cuống thúc giục Diệp Vô Mệnh tỉnh dậy. Nhưng cậu tả cứ như đả chết không nhúc nhích.
Thở dài một tiếng, tựa vào Diệp Vô Mệnh, Thanh Hoa Ngọc từ từ dìu cậu ta về ký túc xá kế bên trường.
"Tại sao lại vướng vào cái này cơ chứ, biết thế đã không gặp rồi..." lại thở dài một tiếng "Vốn chỉ muốn xin lỗi cậu ta, không ngờ giờ lại vác cậu ta về phòng mình".
"Mất mặt quá đi...".
Sau mười phút Thanh Hoa Ngọc cùng Diệp Vô Mệnh cũng đã vẻ tới phòng, cứng rắn quăng cậu ta lên giường, Thanh Hoa Ngọc sắp xếp cho cậu ta xong cũng tựa vào ghế ngủ thiếp đi...
Tựa như một cái chớp mắt, Thanh Hoa Ngọc tờ mờ tỉnh dậy, có lẽ là vì ánh sáng bình minh đã đánh thức cô.
Thanh Hoa Ngọc sờ tay chung quanh có cảm giác không đúng "Ể, sao lại ở trên giường rồi?".
Cuộn tròn trong chiếc chăn bông, Thanh Hoa Ngọc có chút không tin vào mắt, "Diệp Vô Mệnh, cậu ta đâu?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.