Chương 63: Âm thầm đặt bẫy
Thanh Sắc Vũ Dực
28/11/2024
Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu đã có một lời thề cùng chết, điều này khiến Lạc Nhàn Vân không hổ thẹn với Bắc Thần Phái, cũng không hổ thẹn với Đoan Mộc Vô Cầu, mà còn có thể giải quyết nốt chuyện chưa hoàn thành hai trăm năm trước. Tâm trạng của y khá thoải mái, tạm thời áp chế được tâm ma, lấy lại lý trí và sự bình tĩnh.
Tuy vậy, Lạc Nhàn Vân chưa từng có ý định tha thứ cho kẻ đứng sau tất cả.
Đoan Mộc Vô Cầu đã nói hắn sẽ giải quyết phe Ma Đạo, thì bên Chính Đạo, cứ để Lạc Nhàn Vân lo.
Lạc Nhàn Vân nói với Tiêu Tuân: "Muốn giết Đoan Mộc Vô Cầu phải dụ hắn đến cột trụ trời. Ta không có khả năng làm việc đó. Tiêu trang chủ đã đưa ra đề xuất này thì chắc hẳn đã có cách dẫn dụ Đoan Mộc Vô Cầu, đúng không?"
Tiêu Tuân đáp: "Chuyện này không cần lo, bản tọa đã thuyết phục được tu sĩ của Tẩu Uyên Tông hợp tác với chúng ta, họ sẽ dẫn Đoan Mộc Vô Cầu đến cột trụ trời."
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Tiêu trang chủ hợp tác với Ma Tu?"
Tiêu Tuân không dám nhận tội này, liền giải thích: "Là Lão tổ Huyễn Sinh và những người khác tỉnh ngộ, tự nguyện hợp tác với chúng ta để cùng tiêu diệt Đoan Mộc Vô Cầu. Họ tuy là Ma Tu nhưng có lòng hướng thiện, nên cho họ cơ hội lập công chuộc tội."
Lạc Nhàn Vân hỏi tiếp: "Sao có thể đảm bảo họ chắc chắn sẽ dụ được Đoan Mộc Vô Cầu? Chúng ta bố trí trận pháp với bao nhiêu người, phải tính toán thiên thời địa lợi, không thể sai sót dù chỉ một ly."
Tiêu Tuân đáp: "Chuyện này Lạc trưởng lão có thể yên tâm. Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ ngạo mạn, nhỏ nhen, thù dai, dù biết là cái bẫy thì hắn cũng sẽ tự nguyện lao vào."
Lạc Nhàn Vân nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuân, khiến ông ta nổi da gà, sau đó mới từ tốn nói: "Tiêu trang chủ đã mạo hiểm thương lượng với Ma Tu, lại còn giao ra Di Vận Kính, quả là trung nghĩa. Lạc Nhàn Vân ta không thể để Tiêu trang chủ và các đạo hữu khác chết dưới tay Đoan Mộc Vô Cầu. Thế này đi, Bắc Thần Phái hiện tại không cần dùng đến Chuông tỉnh thế, ta sẽ học theo Tiêu trang chủ, lấy pháp bảo trấn phái ra để bảo vệ an toàn cho mọi người."
"Không cần đâu!" Tiêu Tuân hốt hoảng nói.
Thấy mọi người đều nhìn mình chăm chăm, Tiêu Tuân vội vàng giải thích: "Chuông tỉnh thế chỉ có Lạc trưởng lão mới sử dụng được, ngươi đã phải sử dụng hai đại thần khí là Di Vận Kính và kiếm Xích Huyết, nếu thêm Chuông tỉnh thế nữa, bản tọa e ngươi không trụ nổi."
"Cũng đúng, ta đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi." Lạc Nhàn Vân tự cười mỉa, "Ta sử dụng hai thần khí đã là miễn cưỡng rồi, sao có thể sử dụng thêm cái thứ ba."
Tiêu Tuân thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Lạc Nhàn Vân lại nói: "Thế này đi, ta sẽ dạy cách sử dụng Chuông tỉnh thế cho một cao thủ Pháp Thân, để người đó bảo vệ mọi người, được không?"
Mọi người ai cũng gật gù đồng ý.
Ai mà chẳng muốn có thêm cơ hội sống sót?
Mặt Tiêu Tuân tái mét, nói: "Chuông tỉnh thế dù sao cũng là bảo vật của Bắc Thần Phái, giao cho người ngoài sử dụng thì không hay cho lắm."
Lạc Nhàn Vân đáp: "Di Vận Kính cũng là bảo vật của Tứ Tượng Sơn Trang, chẳng phải Tiêu trang chủ cũng đã vô tư giao cho ta sử dụng đó ư? Vì cứu thế, vì bảo vệ nhiều đồng đạo hơn, ta tin rằng tổ tiên sẽ không trách ta vì đã tiết lộ cách sử dụng Chuông tỉnh thế."
Dung Lạc Sương lên tiếng ủng hộ: "Lạc trưởng lão nói đúng, Tiêu trang chủ rốt cuộc đang băn khoăn điều gì?"
Băn khoăn điều gì ư? Tất nhiên là sợ người ta phát hiện ra Chuông tỉnh thế đã bị tráo đổi!
Lạc Nhàn Vân nhắc đến Chuông tỉnh thế chính là để thử xem Tiêu Tuân có biết việc Chuông tỉnh thế đã bị tráo hay không.
Phản ứng đầy chống đối của Tiêu Tuân cho thấy ông ta biết rõ chuyện này.
Lạc Nhàn Vân lấy danh nghĩa bảo vệ sinh mạng của các đạo hữu để ép Tiêu Tuân phải đưa ra tung tích của Chuông tỉnh thế thật.
Giờ thì mọi người ai cũng muốn được Chuông tỉnh thế bảo vệ, Tiêu Tuân không còn lý do nào để từ chối.
Nếu Tiêu Tuân biết Chuông tỉnh thế đã bị tráo, điều đó chứng tỏ ông ta biết nó hiện đang nằm trong tay ai.
Một khi Chuông tỉnh thế được sử dụng trong trận chiến, để che giấu sự thật, Tiêu Tuân sẽ phải tìm cách đưa cái thật về.
Dù Chuông tỉnh thế đang nằm trong tay ai, đến ngày quyết chiến, cái chuông xuất hiện chắc chắn phải là hàng thật.
Như vậy, Lạc Nhàn Vân không cần tốn công sức mà vẫn có thể lấy lại bảo vật của môn phái.
Thấy mọi người nhìn mình đầy khó hiểu, Tiêu Tuân nghiến răng nói: "Thôi được, để bản tọa sử dụng Chuông tỉnh thế bảo vệ mọi người."
Trụ trì của Chân Ngôn Tự nói: "Tứ Tượng Sơn Trang giao Di Vận Kính cho Lạc trưởng lão, còn Bắc Thần Phái thì giao Chuông tỉnh thế cho Tiêu trang chủ. Hai người đổi bảo vật cho nhau, sau khi xong việc thì trả lại, như vậy là công bằng nhất."
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
Tiêu Tuân thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Lạc Nhàn Vân lại đứng dậy nói thêm: "Vậy thì để ta đi lấy Chuông tỉnh thế giao cho Tiêu trang chủ."
Thấy Lạc Nhàn Vân định đi lấy cái chuông giả, Tiêu Tuân vội vàng ngăn lại: "Không cần vội! Di Vận Kính của ta cũng chưa giao cho Lạc trưởng lão, đến ngày quyết chiến, chúng ta trao đổi bảo vật cùng lúc thì hơn."
"Cũng được." Lạc Nhàn Vân tạm thời buông tha cho Tiêu Tuân.
Vậy là trước ngày quyết chiến, Tiêu Tuân nhất định phải tìm cách trả lại Chuông tỉnh thế thật.
Hiện tại, có hai khả năng về tung tích của Chuông tỉnh thế: Một là nó đang nằm trong tay Mục Thiên Lý, người giả chết để ẩn mình; hai là Tiêu Tuân đã mượn dao giết người khi Đoan Mộc Vô Cầu tàn sát các cao thủ của Kiếm Phái Kình Thiên, ông ta giết nốt những người sống sót để cướp lấy Chuông tỉnh thế từ tay Mục Thiên Lý.
Dù thế nào, một khi Tiêu Tuân đã dám nhận lời, Chuông tỉnh thế chắc chắn sẽ được mang trả.
Chuông tỉnh thế là bảo vật trấn phái, dù hiện tại đang nằm trong tay ai, chắc chắn không ai dám yên tâm giao nó cho người khác giữ. Chỉ cần Lạc Nhàn Vân ở lại Bắc Thần Phái đến khi có người mang chuông trả về, y sẽ biết rõ toàn bộ sự thật.
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã tạm thời thoát khỏi tâm ma, trí tuệ lại vô cùng sắc bén. Chỉ cần khéo léo đùa giỡn tâm lý của đối phương, y có thể đạt được mục đích.
Kẻ tốn bao công sức đánh cắp Chuông tỉnh thế, giờ không phải cũng phải tự tay trả lại đó sao?
Tiêu Tuân nói: "Lạc trưởng lão, ngươi cần phải làm quen với Di Vận Kính, các trưởng lão của Tứ Tượng Sơn Trang không muốn ta mang Di Vận Kính ra khỏi sơn trang. Trong thời gian tới, ngươi có thể tạm ở lại Tứ Tượng Sơn Trang để luyện cách sử dụng không?"
Ông ta muốn tìm cách tống Lạc Nhàn Vân ra khỏi Bắc Thần Phái, lợi dụng khoảng thời gian đó để trả Chuông tỉnh thế thật.
Tất nhiên Lạc Nhàn Vân hiểu rõ ý đồ của Tiêu Tuân, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, không hề truy hỏi thêm.
Trong suy nghĩ của Tiêu Tuân, chỉ cần Lạc Nhàn Vân rời khỏi Bắc Thần Phái, sẽ không còn ai ở đó để canh chừng. Nhưng ông ta không biết rằng, Lạc Nhàn Vân đã có một quân cờ bí mật, chính là Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân vốn rất gan dạ và tinh tế. Trước khi rời đi, y đã gửi thư nhờ Đoan Mộc Vô Cầu ẩn mình trong Bắc Thần Phái, yêu cầu hắn phải bắt sống kẻ mang trả Chuông tỉnh thế, đừng có dại dột giết chết kẻ đó.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn có chút không yên tâm về tính cách bốc đồng của Đoan Mộc Vô Cầu, nên đã nhờ thêm Dung Lạc Sương quay lại sau khi mọi người rời khỏi Bắc Thần Phái để cùng Đoan Mộc Vô Cầu ẩn nấp, ngăn cản hắn trong trường hợp có hành động quá khích.
Theo những gì Lạc Nhàn Vân quan sát, y nghi ngờ Đoan Mộc Vô Cầu có phần thương hại và mềm lòng trước "em gái" Dung Lạc Sương. Vì vậy, chắc chắn hắn sẽ không làm hại cô.
Về phần Dung Lạc Sương, sau khi nghe Lạc Nhàn Vân giải thích hỏa châu là do Đoan Mộc Vô Cầu tặng, biết thêm chuyện Đoan Mộc Vô Cầu đã giết chết Tiêu Hoành Trụ, cô đã giảm bớt thành kiến với hắn.
Tứ Tượng Sơn Trang vốn là một môn phái rất bảo vệ đệ tử của mình, nhưng năm xưa họ buộc phải công khai trục xuất Tiêu Hoành Trụ ra khỏi sư môn. Lý do là gã đã phạm phải một tội ác động trời: Trong một lần luận đạo ba mươi năm một lần, gã dám quấy rối Dung Tĩnh Tuyết của Sương Hoa Cung – một trong những ngôi sao cứu thế.
Năm đó, đại hội luận đạo được tổ chức tại Sương Hoa Cung, Dung Tĩnh Tuyết đang dưỡng thương ở sau núi. Khi đại hội diễn ra, cô đang đi dạo ở đó, và Tiêu Hoành Trụ với tâm địa đen tối – đã mò tới sau núi với ý định trêu ghẹo một đệ tử thấp kém nào đó. Nhưng không ngờ, gã lại gặp Dung Tĩnh Tuyết.
Dung Tĩnh Tuyết tuy đã bị thương và công lực giảm sút, nhưng dung mạo vẫn tuyệt mỹ, trông chẳng khác nào một đệ tử trẻ tuổi tầm hai mươi. Tiêu Hoành Trụ nổi lòng tà, định giở trò đồi bại với cô. Dù bị thương, Dung Tĩnh Tuyết vẫn có khả năng tự vệ, cô đã cố gắng sử dụng pháp lực để đánh trọng thương Tiêu Hoành Trụ. Tuy nhiên làm vậy là ảnh hưởng đến vết thương cũ của cô, khiến cô kiệt sức và chết ngay trước khi có thể tung đòn kết liễu gã.
Nếu không có Tiêu Hoành Trụ, Dung Tĩnh Tuyết chắc đã bình an dưỡng thương và sống đến giờ.
Sương Hoa Cung vô cùng căm hận Tiêu Hoành Trụ, nhưng vì Dung Tĩnh Tuyết đã chết mà không để lại chứng cứ, nên cuối cùng Tứ Tượng Sơn Trang chỉ trục xuất Tiêu Hoành Trụ ra khỏi môn phái mà không phế bỏ công lực của gã.
Sau khi bị trục xuất, Tiêu Hoành Trụ bị đệ tử Sương Hoa Cung truy sát, buộc phải trốn vào Ma Tông, từ đó mất tích, Sương Hoa Cung vì thế mà mang mối thù với Ma Tông.
Khi biết rằng Tiêu Hoành Trụ đã chết dưới tay Đoan Mộc Vô Cầu, gã bị ngọn lửa của núi Thương Viêm nướng suốt một tháng trời trước khi chết, Dung Lạc Sương không những không còn oán hận Đoan Mộc Vô Cầu, mà còn sẵn sàng hợp tác với hắn để cùng nhau tấn công Tứ Tượng Sơn Trang.
Sau khi Lạc Nhàn Vân rời khỏi Bắc Thần Phái, Đoan Mộc Vô Cầu và Dung Lạc Sương lần lượt đến Bắc Thần Phái và gặp nhau tại Lăng Đô phong.
Dung Lạc Sương đang định mở miệng nói gì đó thì nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói trước: "Ngươi đã là em gái của Lạc Nhàn Vân, thì từ nay cũng là em gái của bản tọa."
Dung Lạc Sương: "..."
Cô vốn đâu phải em gái của Lạc Nhàn Vân, cô là chị của Hạ Kinh Luân cơ mà!
Nhưng vì Lạc Nhàn Vân đã thừa kế linh căn của Hạ Kinh Luân, nên giữa họ có mối liên hệ huyết thống. Lạc Nhàn Vân lại lớn tuổi hơn cô, thế là chẳng hiểu sao đang là chị, cô lại thành em. Và giờ đây, cô lại có thêm một ông anh mới.
Đoan Mộc Vô Cầu lại tiếp tục: "Từ nay về sau, nếu có ai khiến muội chướng mắt, cứ nói với huynh, huynh sẽ diệt sạch cả nhà nó cho muội."
Dung Lạc Sương: "..."
Cô vốn chỉ muốn dạy dỗ vài người ở Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói thế, cô không dám nói gì nữa. Cô chỉ định dạy dỗ vài kẻ, chứ không hề muốn liên lụy đến những đệ tử vô tội.
Nhờ việc tự dưng nhận được một ông anh, mối quan hệ giữa Dung Lạc Sương và Đoan Mộc Vô Cầu khá hòa hợp.
Đoan Mộc Vô Cầu không giỏi việc ẩn mình, nên Dung Lạc Sương đã thi triển thuật pháp hệ Thủy, giúp cả hai ẩn nấp dưới dòng suối bên cạnh Chuông tỉnh thế, không ai phát hiện ra họ.
Vào ban đêm, đúng như Lạc Nhàn Vân dự đoán, một người bí mật đến Bắc Thần Phái và lấy Chuông tỉnh thế thật ra, định tráo đổi với cái giả.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức ra tay. Để ngăn đối phương sử dụng Chuông tỉnh thế tự vệ, hắn mở không gian của Quan tài chôn trời một cách lặng lẽ, khiến người kia rơi vào giấc ngủ sâu.
Người đó bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đoan Mộc Vô Cầu thu hồi quan tài chôn trời, cùng Dung Lạc Sương tiến lên kiểm tra, bất ngờ phát hiện người đó chính là đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên – Mục Qua.
Trước đó Mục Qua đã chết trước mặt Dung Lạc Sương, vậy mà giờ đây lại sống lại một cách kỳ lạ.
Với sự giúp đỡ của Đoan Mộc Vô Cầu, Dung Lạc Sương ép hỏi Mục Qua và cuối cùng cũng biết được sự thật.
Mục Thiên Lý đã đoạt xá Mục Qua. Trong lúc Bắc Thần Phái bị diệt môn, Mục Thiên Lý đã trộm Chuông tỉnh thế. Sau khi trở về môn phái, việc trộm Chuông tỉnh thế bị Đoạn Thừa Ảnh phát hiện, nên ông không thể nhẫn nhịn thêm. Đoạn Thừa Ảnh nhất quyết không bao che cho Mục Thiên Lý lần nữa, yêu cầu lão ta trả lại Chuông tỉnh thế. Mục Thiên Lý không chịu, cả hai giao chiến kịch liệt.
Đoạn Thừa Ảnh vốn nương tay với Mục Thiên Lý, nhưng Mục Thiên Lý ra tay tàn độc, giết chết Đoạn Thừa Ảnh.
Sau khi giết Đoạn Thừa Ảnh, Mục Thiên Lý đang loay hoay tìm cách che giấu sự việc thì Đoan Mộc Vô Cầu đến. Lão đã xé da mặt Đoạn Thừa Ảnh, đốt thi thể của ông và dựng một bia mộ cho Mục Thiên Lý, bỏ tro cốt của Đoạn Thừa Ảnh vào trong mộ mình.
Sau đó lão ta đắp lớp da mặt Đoạn Thừa Ảnh lên và giả dạng làm chưởng môn để đối đầu với Đoan Mộc Vô Cầu. Lão khiêu khích Đoan Mộc Vô Cầu, ra lệnh cho đệ tử trong môn phái giết hắn, dẫn đến việc Đoan Mộc Vô Cầu đã tàn sát vô số đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu đánh đến sau núi và thấy bia mộ của Mục Thiên Lý, hắn tưởng Mục Thiên Lý đã chết thật nên cũng hạ hỏa rồi rời đi, bỏ lại những đệ tử bị trọng thương.
Khi đó, đa số đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên vẫn còn sống.
Mục Thiên Lý vốn không có ý định giết đệ tử trong môn phái mình. Nhưng không may, Đoan Mộc Vô Cầu ra tay quá mạnh, làm tróc một phần da mặt hắn, để lộ ra thân phận thật sự là Mục Qua, bị một đệ tử tinh mắt phát hiện.
Mục Thiên Lý không còn cách nào khác, đành phải giết hết những kẻ chứng kiến để bịt miệng.
Đúng lúc lão đang giết người diệt khẩu, Tiêu Tuân của Tứ Tượng Sơn Trang tình cờ đến.
Tiêu Tuân vốn được Đoạn Thừa Ảnh mời tới. Sau khi biết được chuyện của Mục Thiên Lý, Đoạn Thừa Ảnh đã định công khai xử lý lão, vì bản thân ông đã bao che cho Mục Thiên Lý vô số lần, tự thấy mình không còn tư cách để xử lý lão ta nữa, nên đã mời một chưởng môn của môn phái khác đến làm chủ công lý.
Đoạn Thừa Ảnh không tin tưởng Tiêu Tuân, trong thư ông chỉ nói có việc cần bàn, dự định sau khi Tiêu Tuân đến sẽ xem thái độ của ông ta rồi mới quyết định có nên nói ra sự thật hay không.
Tiêu Tuân nhận được thư, biết Đoạn Thừa Ảnh cần nhờ vả, liền nhân cơ hội này chần chừ để thử lòng ông, hy vọng sẽ vòi thêm được lợi lộc. Nhưng chính vì chậm trễ nửa ngày, mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Khi Tiêu Tuân đến nơi, ông ta bắt gặp Mục Thiên Lý đang giết người diệt khẩu.
Để giữ mạng và lôi kéo được một cao thủ từ môn phái lớn, Mục Thiên Lý đã kể rõ toàn bộ sự tình và nói cột trụ trời chỉ có thể chống đỡ thêm hai mươi năm nữa. Nếu Tiêu Tuân giúp lão lần này, đến khi diệt thế, lão sẽ dùng Chuông tỉnh thế để bảo toàn mạng sống cho cả Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân đồng ý giúp đỡ, giúp Mục Thiên Lý giết hết đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên, rồi còn diễn một vở kịch trước mặt Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương.
Mục Thiên Lý giả danh Mục Qua, đổ hết tội diệt môn cho Đoan Mộc Vô Cầu.
Sau khi nói xong lời vu khống, Tiêu Tuân đã bí mật dùng Di Vận Kính để hoán đổi vận mệnh của Mục Thiên Lý với một đệ tử đã chết. Thế là trong mắt Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương, họ thấy Mục Qua vừa nói xong đã chết ngay, nhưng thực tế là Mục Thiên Lý đã ngang nhiên lướt qua họ, mà họ lại tưởng một đệ tử chết khác là Mục Qua.
Di Vận Kính là thần khí, ngay cả Lạc Nhàn Vân cũng không phát hiện ra điểm sơ hở.
Sau đó Mục Thiên Lý ẩn náu tại Tứ Tượng Sơn Trang, còn Tiêu Tuân không cam lòng khi thế giới chỉ còn hai mươi năm nữa. Với việc Bắc Thần Phái và Kiếm Phái Kình Thiên đã bị diệt, nếu Đoan Mộc Vô Cầu cũng chết, thì Tứ Tượng Sơn Trang sẽ trở thành môn phái đứng đầu Chính Đạo. Sao Tiêu Tuân có thể chấp nhận thế giới bị diệt vong.
Vì thế Tiêu Tuân đã nghĩ ra kế hoạch sử dụng Đoan Mộc Vô Cầu để vá trời.
Để hoàn thành kế hoạch này, Tiêu Tuân ép Mục Thiên Lý phải trả lại Chuông tỉnh thế thật, nhưng Mục Thiên Lý không muốn. Tiêu Tuân liền đe dọa sẽ công khai chuyện lão đã diệt môn Kiếm Phái Kình Thiên nếu Mục Thiên Lý không nghe theo.
Tiêu Tuân hứa sau khi việc vá trời kết thúc, ông ta sẽ nhân lúc Lạc Nhàn Vân suy yếu mà giết y. Khi đó Bắc Thần Phái không còn ai, Chuông tỉnh thế vẫn sẽ thuộc về Mục Thiên Lý.
Bị Tiêu Tuân ép buộc, Mục Thiên Lý không còn cách nào khác, đành lén trả lại Chuông tỉnh thế thật.
Nhưng không ngờ đây lại chính là kế hoạch mà Lạc Nhàn Vân đã sắp đặt sẵn. Mục Thiên Lý, kẻ ẩn náu bấy lâu cuối cùng đã lật tẩy.
Mục Thiên Lý từng chứng kiến Đoan Mộc Vô Cầu giết người hai lần: Lần đầu là khi Bắc Thần Phái cầu viện, lão có đến nhưng ẩn mình trong bóng tối, không dám ra tay, chỉ có thể tận mắt chứng kiến Đoan Mộc Vô Cầu giết các tu sĩ có tu vi trên Pháp Thân như chém đậu phụ; lần thứ hai là ở Kiếm Phái Kình Thiên, lão lãnh đạo đệ tử trong môn phái nhưng cũng không thể cản được Đoan Mộc Vô Cầu.
Mục Thiên Lý cực kỳ sợ Đoan Mộc Vô Cầu. Lão khai toàn bộ sự thật nhưng không dám đề cập đến chuyện Tiêu Dao Cốc.
Tiêu Dao Cốc không phải do Tống Quy đốt, nhưng vì không còn ai sống sót để làm chứng, Mục Thiên Lý quyết định giấu nhẹm chuyện này.
Vì vậy cho đến cuối cùng, Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu đều không biết kẻ thật sự phá hủy Tiêu Dao Cốc là Mục Thiên Lý.
Tuy vậy, Lạc Nhàn Vân chưa từng có ý định tha thứ cho kẻ đứng sau tất cả.
Đoan Mộc Vô Cầu đã nói hắn sẽ giải quyết phe Ma Đạo, thì bên Chính Đạo, cứ để Lạc Nhàn Vân lo.
Lạc Nhàn Vân nói với Tiêu Tuân: "Muốn giết Đoan Mộc Vô Cầu phải dụ hắn đến cột trụ trời. Ta không có khả năng làm việc đó. Tiêu trang chủ đã đưa ra đề xuất này thì chắc hẳn đã có cách dẫn dụ Đoan Mộc Vô Cầu, đúng không?"
Tiêu Tuân đáp: "Chuyện này không cần lo, bản tọa đã thuyết phục được tu sĩ của Tẩu Uyên Tông hợp tác với chúng ta, họ sẽ dẫn Đoan Mộc Vô Cầu đến cột trụ trời."
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Tiêu trang chủ hợp tác với Ma Tu?"
Tiêu Tuân không dám nhận tội này, liền giải thích: "Là Lão tổ Huyễn Sinh và những người khác tỉnh ngộ, tự nguyện hợp tác với chúng ta để cùng tiêu diệt Đoan Mộc Vô Cầu. Họ tuy là Ma Tu nhưng có lòng hướng thiện, nên cho họ cơ hội lập công chuộc tội."
Lạc Nhàn Vân hỏi tiếp: "Sao có thể đảm bảo họ chắc chắn sẽ dụ được Đoan Mộc Vô Cầu? Chúng ta bố trí trận pháp với bao nhiêu người, phải tính toán thiên thời địa lợi, không thể sai sót dù chỉ một ly."
Tiêu Tuân đáp: "Chuyện này Lạc trưởng lão có thể yên tâm. Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ ngạo mạn, nhỏ nhen, thù dai, dù biết là cái bẫy thì hắn cũng sẽ tự nguyện lao vào."
Lạc Nhàn Vân nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuân, khiến ông ta nổi da gà, sau đó mới từ tốn nói: "Tiêu trang chủ đã mạo hiểm thương lượng với Ma Tu, lại còn giao ra Di Vận Kính, quả là trung nghĩa. Lạc Nhàn Vân ta không thể để Tiêu trang chủ và các đạo hữu khác chết dưới tay Đoan Mộc Vô Cầu. Thế này đi, Bắc Thần Phái hiện tại không cần dùng đến Chuông tỉnh thế, ta sẽ học theo Tiêu trang chủ, lấy pháp bảo trấn phái ra để bảo vệ an toàn cho mọi người."
"Không cần đâu!" Tiêu Tuân hốt hoảng nói.
Thấy mọi người đều nhìn mình chăm chăm, Tiêu Tuân vội vàng giải thích: "Chuông tỉnh thế chỉ có Lạc trưởng lão mới sử dụng được, ngươi đã phải sử dụng hai đại thần khí là Di Vận Kính và kiếm Xích Huyết, nếu thêm Chuông tỉnh thế nữa, bản tọa e ngươi không trụ nổi."
"Cũng đúng, ta đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi." Lạc Nhàn Vân tự cười mỉa, "Ta sử dụng hai thần khí đã là miễn cưỡng rồi, sao có thể sử dụng thêm cái thứ ba."
Tiêu Tuân thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Lạc Nhàn Vân lại nói: "Thế này đi, ta sẽ dạy cách sử dụng Chuông tỉnh thế cho một cao thủ Pháp Thân, để người đó bảo vệ mọi người, được không?"
Mọi người ai cũng gật gù đồng ý.
Ai mà chẳng muốn có thêm cơ hội sống sót?
Mặt Tiêu Tuân tái mét, nói: "Chuông tỉnh thế dù sao cũng là bảo vật của Bắc Thần Phái, giao cho người ngoài sử dụng thì không hay cho lắm."
Lạc Nhàn Vân đáp: "Di Vận Kính cũng là bảo vật của Tứ Tượng Sơn Trang, chẳng phải Tiêu trang chủ cũng đã vô tư giao cho ta sử dụng đó ư? Vì cứu thế, vì bảo vệ nhiều đồng đạo hơn, ta tin rằng tổ tiên sẽ không trách ta vì đã tiết lộ cách sử dụng Chuông tỉnh thế."
Dung Lạc Sương lên tiếng ủng hộ: "Lạc trưởng lão nói đúng, Tiêu trang chủ rốt cuộc đang băn khoăn điều gì?"
Băn khoăn điều gì ư? Tất nhiên là sợ người ta phát hiện ra Chuông tỉnh thế đã bị tráo đổi!
Lạc Nhàn Vân nhắc đến Chuông tỉnh thế chính là để thử xem Tiêu Tuân có biết việc Chuông tỉnh thế đã bị tráo hay không.
Phản ứng đầy chống đối của Tiêu Tuân cho thấy ông ta biết rõ chuyện này.
Lạc Nhàn Vân lấy danh nghĩa bảo vệ sinh mạng của các đạo hữu để ép Tiêu Tuân phải đưa ra tung tích của Chuông tỉnh thế thật.
Giờ thì mọi người ai cũng muốn được Chuông tỉnh thế bảo vệ, Tiêu Tuân không còn lý do nào để từ chối.
Nếu Tiêu Tuân biết Chuông tỉnh thế đã bị tráo, điều đó chứng tỏ ông ta biết nó hiện đang nằm trong tay ai.
Một khi Chuông tỉnh thế được sử dụng trong trận chiến, để che giấu sự thật, Tiêu Tuân sẽ phải tìm cách đưa cái thật về.
Dù Chuông tỉnh thế đang nằm trong tay ai, đến ngày quyết chiến, cái chuông xuất hiện chắc chắn phải là hàng thật.
Như vậy, Lạc Nhàn Vân không cần tốn công sức mà vẫn có thể lấy lại bảo vật của môn phái.
Thấy mọi người nhìn mình đầy khó hiểu, Tiêu Tuân nghiến răng nói: "Thôi được, để bản tọa sử dụng Chuông tỉnh thế bảo vệ mọi người."
Trụ trì của Chân Ngôn Tự nói: "Tứ Tượng Sơn Trang giao Di Vận Kính cho Lạc trưởng lão, còn Bắc Thần Phái thì giao Chuông tỉnh thế cho Tiêu trang chủ. Hai người đổi bảo vật cho nhau, sau khi xong việc thì trả lại, như vậy là công bằng nhất."
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
Tiêu Tuân thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Lạc Nhàn Vân lại đứng dậy nói thêm: "Vậy thì để ta đi lấy Chuông tỉnh thế giao cho Tiêu trang chủ."
Thấy Lạc Nhàn Vân định đi lấy cái chuông giả, Tiêu Tuân vội vàng ngăn lại: "Không cần vội! Di Vận Kính của ta cũng chưa giao cho Lạc trưởng lão, đến ngày quyết chiến, chúng ta trao đổi bảo vật cùng lúc thì hơn."
"Cũng được." Lạc Nhàn Vân tạm thời buông tha cho Tiêu Tuân.
Vậy là trước ngày quyết chiến, Tiêu Tuân nhất định phải tìm cách trả lại Chuông tỉnh thế thật.
Hiện tại, có hai khả năng về tung tích của Chuông tỉnh thế: Một là nó đang nằm trong tay Mục Thiên Lý, người giả chết để ẩn mình; hai là Tiêu Tuân đã mượn dao giết người khi Đoan Mộc Vô Cầu tàn sát các cao thủ của Kiếm Phái Kình Thiên, ông ta giết nốt những người sống sót để cướp lấy Chuông tỉnh thế từ tay Mục Thiên Lý.
Dù thế nào, một khi Tiêu Tuân đã dám nhận lời, Chuông tỉnh thế chắc chắn sẽ được mang trả.
Chuông tỉnh thế là bảo vật trấn phái, dù hiện tại đang nằm trong tay ai, chắc chắn không ai dám yên tâm giao nó cho người khác giữ. Chỉ cần Lạc Nhàn Vân ở lại Bắc Thần Phái đến khi có người mang chuông trả về, y sẽ biết rõ toàn bộ sự thật.
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã tạm thời thoát khỏi tâm ma, trí tuệ lại vô cùng sắc bén. Chỉ cần khéo léo đùa giỡn tâm lý của đối phương, y có thể đạt được mục đích.
Kẻ tốn bao công sức đánh cắp Chuông tỉnh thế, giờ không phải cũng phải tự tay trả lại đó sao?
Tiêu Tuân nói: "Lạc trưởng lão, ngươi cần phải làm quen với Di Vận Kính, các trưởng lão của Tứ Tượng Sơn Trang không muốn ta mang Di Vận Kính ra khỏi sơn trang. Trong thời gian tới, ngươi có thể tạm ở lại Tứ Tượng Sơn Trang để luyện cách sử dụng không?"
Ông ta muốn tìm cách tống Lạc Nhàn Vân ra khỏi Bắc Thần Phái, lợi dụng khoảng thời gian đó để trả Chuông tỉnh thế thật.
Tất nhiên Lạc Nhàn Vân hiểu rõ ý đồ của Tiêu Tuân, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, không hề truy hỏi thêm.
Trong suy nghĩ của Tiêu Tuân, chỉ cần Lạc Nhàn Vân rời khỏi Bắc Thần Phái, sẽ không còn ai ở đó để canh chừng. Nhưng ông ta không biết rằng, Lạc Nhàn Vân đã có một quân cờ bí mật, chính là Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân vốn rất gan dạ và tinh tế. Trước khi rời đi, y đã gửi thư nhờ Đoan Mộc Vô Cầu ẩn mình trong Bắc Thần Phái, yêu cầu hắn phải bắt sống kẻ mang trả Chuông tỉnh thế, đừng có dại dột giết chết kẻ đó.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn có chút không yên tâm về tính cách bốc đồng của Đoan Mộc Vô Cầu, nên đã nhờ thêm Dung Lạc Sương quay lại sau khi mọi người rời khỏi Bắc Thần Phái để cùng Đoan Mộc Vô Cầu ẩn nấp, ngăn cản hắn trong trường hợp có hành động quá khích.
Theo những gì Lạc Nhàn Vân quan sát, y nghi ngờ Đoan Mộc Vô Cầu có phần thương hại và mềm lòng trước "em gái" Dung Lạc Sương. Vì vậy, chắc chắn hắn sẽ không làm hại cô.
Về phần Dung Lạc Sương, sau khi nghe Lạc Nhàn Vân giải thích hỏa châu là do Đoan Mộc Vô Cầu tặng, biết thêm chuyện Đoan Mộc Vô Cầu đã giết chết Tiêu Hoành Trụ, cô đã giảm bớt thành kiến với hắn.
Tứ Tượng Sơn Trang vốn là một môn phái rất bảo vệ đệ tử của mình, nhưng năm xưa họ buộc phải công khai trục xuất Tiêu Hoành Trụ ra khỏi sư môn. Lý do là gã đã phạm phải một tội ác động trời: Trong một lần luận đạo ba mươi năm một lần, gã dám quấy rối Dung Tĩnh Tuyết của Sương Hoa Cung – một trong những ngôi sao cứu thế.
Năm đó, đại hội luận đạo được tổ chức tại Sương Hoa Cung, Dung Tĩnh Tuyết đang dưỡng thương ở sau núi. Khi đại hội diễn ra, cô đang đi dạo ở đó, và Tiêu Hoành Trụ với tâm địa đen tối – đã mò tới sau núi với ý định trêu ghẹo một đệ tử thấp kém nào đó. Nhưng không ngờ, gã lại gặp Dung Tĩnh Tuyết.
Dung Tĩnh Tuyết tuy đã bị thương và công lực giảm sút, nhưng dung mạo vẫn tuyệt mỹ, trông chẳng khác nào một đệ tử trẻ tuổi tầm hai mươi. Tiêu Hoành Trụ nổi lòng tà, định giở trò đồi bại với cô. Dù bị thương, Dung Tĩnh Tuyết vẫn có khả năng tự vệ, cô đã cố gắng sử dụng pháp lực để đánh trọng thương Tiêu Hoành Trụ. Tuy nhiên làm vậy là ảnh hưởng đến vết thương cũ của cô, khiến cô kiệt sức và chết ngay trước khi có thể tung đòn kết liễu gã.
Nếu không có Tiêu Hoành Trụ, Dung Tĩnh Tuyết chắc đã bình an dưỡng thương và sống đến giờ.
Sương Hoa Cung vô cùng căm hận Tiêu Hoành Trụ, nhưng vì Dung Tĩnh Tuyết đã chết mà không để lại chứng cứ, nên cuối cùng Tứ Tượng Sơn Trang chỉ trục xuất Tiêu Hoành Trụ ra khỏi môn phái mà không phế bỏ công lực của gã.
Sau khi bị trục xuất, Tiêu Hoành Trụ bị đệ tử Sương Hoa Cung truy sát, buộc phải trốn vào Ma Tông, từ đó mất tích, Sương Hoa Cung vì thế mà mang mối thù với Ma Tông.
Khi biết rằng Tiêu Hoành Trụ đã chết dưới tay Đoan Mộc Vô Cầu, gã bị ngọn lửa của núi Thương Viêm nướng suốt một tháng trời trước khi chết, Dung Lạc Sương không những không còn oán hận Đoan Mộc Vô Cầu, mà còn sẵn sàng hợp tác với hắn để cùng nhau tấn công Tứ Tượng Sơn Trang.
Sau khi Lạc Nhàn Vân rời khỏi Bắc Thần Phái, Đoan Mộc Vô Cầu và Dung Lạc Sương lần lượt đến Bắc Thần Phái và gặp nhau tại Lăng Đô phong.
Dung Lạc Sương đang định mở miệng nói gì đó thì nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói trước: "Ngươi đã là em gái của Lạc Nhàn Vân, thì từ nay cũng là em gái của bản tọa."
Dung Lạc Sương: "..."
Cô vốn đâu phải em gái của Lạc Nhàn Vân, cô là chị của Hạ Kinh Luân cơ mà!
Nhưng vì Lạc Nhàn Vân đã thừa kế linh căn của Hạ Kinh Luân, nên giữa họ có mối liên hệ huyết thống. Lạc Nhàn Vân lại lớn tuổi hơn cô, thế là chẳng hiểu sao đang là chị, cô lại thành em. Và giờ đây, cô lại có thêm một ông anh mới.
Đoan Mộc Vô Cầu lại tiếp tục: "Từ nay về sau, nếu có ai khiến muội chướng mắt, cứ nói với huynh, huynh sẽ diệt sạch cả nhà nó cho muội."
Dung Lạc Sương: "..."
Cô vốn chỉ muốn dạy dỗ vài người ở Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói thế, cô không dám nói gì nữa. Cô chỉ định dạy dỗ vài kẻ, chứ không hề muốn liên lụy đến những đệ tử vô tội.
Nhờ việc tự dưng nhận được một ông anh, mối quan hệ giữa Dung Lạc Sương và Đoan Mộc Vô Cầu khá hòa hợp.
Đoan Mộc Vô Cầu không giỏi việc ẩn mình, nên Dung Lạc Sương đã thi triển thuật pháp hệ Thủy, giúp cả hai ẩn nấp dưới dòng suối bên cạnh Chuông tỉnh thế, không ai phát hiện ra họ.
Vào ban đêm, đúng như Lạc Nhàn Vân dự đoán, một người bí mật đến Bắc Thần Phái và lấy Chuông tỉnh thế thật ra, định tráo đổi với cái giả.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức ra tay. Để ngăn đối phương sử dụng Chuông tỉnh thế tự vệ, hắn mở không gian của Quan tài chôn trời một cách lặng lẽ, khiến người kia rơi vào giấc ngủ sâu.
Người đó bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đoan Mộc Vô Cầu thu hồi quan tài chôn trời, cùng Dung Lạc Sương tiến lên kiểm tra, bất ngờ phát hiện người đó chính là đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên – Mục Qua.
Trước đó Mục Qua đã chết trước mặt Dung Lạc Sương, vậy mà giờ đây lại sống lại một cách kỳ lạ.
Với sự giúp đỡ của Đoan Mộc Vô Cầu, Dung Lạc Sương ép hỏi Mục Qua và cuối cùng cũng biết được sự thật.
Mục Thiên Lý đã đoạt xá Mục Qua. Trong lúc Bắc Thần Phái bị diệt môn, Mục Thiên Lý đã trộm Chuông tỉnh thế. Sau khi trở về môn phái, việc trộm Chuông tỉnh thế bị Đoạn Thừa Ảnh phát hiện, nên ông không thể nhẫn nhịn thêm. Đoạn Thừa Ảnh nhất quyết không bao che cho Mục Thiên Lý lần nữa, yêu cầu lão ta trả lại Chuông tỉnh thế. Mục Thiên Lý không chịu, cả hai giao chiến kịch liệt.
Đoạn Thừa Ảnh vốn nương tay với Mục Thiên Lý, nhưng Mục Thiên Lý ra tay tàn độc, giết chết Đoạn Thừa Ảnh.
Sau khi giết Đoạn Thừa Ảnh, Mục Thiên Lý đang loay hoay tìm cách che giấu sự việc thì Đoan Mộc Vô Cầu đến. Lão đã xé da mặt Đoạn Thừa Ảnh, đốt thi thể của ông và dựng một bia mộ cho Mục Thiên Lý, bỏ tro cốt của Đoạn Thừa Ảnh vào trong mộ mình.
Sau đó lão ta đắp lớp da mặt Đoạn Thừa Ảnh lên và giả dạng làm chưởng môn để đối đầu với Đoan Mộc Vô Cầu. Lão khiêu khích Đoan Mộc Vô Cầu, ra lệnh cho đệ tử trong môn phái giết hắn, dẫn đến việc Đoan Mộc Vô Cầu đã tàn sát vô số đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu đánh đến sau núi và thấy bia mộ của Mục Thiên Lý, hắn tưởng Mục Thiên Lý đã chết thật nên cũng hạ hỏa rồi rời đi, bỏ lại những đệ tử bị trọng thương.
Khi đó, đa số đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên vẫn còn sống.
Mục Thiên Lý vốn không có ý định giết đệ tử trong môn phái mình. Nhưng không may, Đoan Mộc Vô Cầu ra tay quá mạnh, làm tróc một phần da mặt hắn, để lộ ra thân phận thật sự là Mục Qua, bị một đệ tử tinh mắt phát hiện.
Mục Thiên Lý không còn cách nào khác, đành phải giết hết những kẻ chứng kiến để bịt miệng.
Đúng lúc lão đang giết người diệt khẩu, Tiêu Tuân của Tứ Tượng Sơn Trang tình cờ đến.
Tiêu Tuân vốn được Đoạn Thừa Ảnh mời tới. Sau khi biết được chuyện của Mục Thiên Lý, Đoạn Thừa Ảnh đã định công khai xử lý lão, vì bản thân ông đã bao che cho Mục Thiên Lý vô số lần, tự thấy mình không còn tư cách để xử lý lão ta nữa, nên đã mời một chưởng môn của môn phái khác đến làm chủ công lý.
Đoạn Thừa Ảnh không tin tưởng Tiêu Tuân, trong thư ông chỉ nói có việc cần bàn, dự định sau khi Tiêu Tuân đến sẽ xem thái độ của ông ta rồi mới quyết định có nên nói ra sự thật hay không.
Tiêu Tuân nhận được thư, biết Đoạn Thừa Ảnh cần nhờ vả, liền nhân cơ hội này chần chừ để thử lòng ông, hy vọng sẽ vòi thêm được lợi lộc. Nhưng chính vì chậm trễ nửa ngày, mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Khi Tiêu Tuân đến nơi, ông ta bắt gặp Mục Thiên Lý đang giết người diệt khẩu.
Để giữ mạng và lôi kéo được một cao thủ từ môn phái lớn, Mục Thiên Lý đã kể rõ toàn bộ sự tình và nói cột trụ trời chỉ có thể chống đỡ thêm hai mươi năm nữa. Nếu Tiêu Tuân giúp lão lần này, đến khi diệt thế, lão sẽ dùng Chuông tỉnh thế để bảo toàn mạng sống cho cả Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân đồng ý giúp đỡ, giúp Mục Thiên Lý giết hết đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên, rồi còn diễn một vở kịch trước mặt Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương.
Mục Thiên Lý giả danh Mục Qua, đổ hết tội diệt môn cho Đoan Mộc Vô Cầu.
Sau khi nói xong lời vu khống, Tiêu Tuân đã bí mật dùng Di Vận Kính để hoán đổi vận mệnh của Mục Thiên Lý với một đệ tử đã chết. Thế là trong mắt Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương, họ thấy Mục Qua vừa nói xong đã chết ngay, nhưng thực tế là Mục Thiên Lý đã ngang nhiên lướt qua họ, mà họ lại tưởng một đệ tử chết khác là Mục Qua.
Di Vận Kính là thần khí, ngay cả Lạc Nhàn Vân cũng không phát hiện ra điểm sơ hở.
Sau đó Mục Thiên Lý ẩn náu tại Tứ Tượng Sơn Trang, còn Tiêu Tuân không cam lòng khi thế giới chỉ còn hai mươi năm nữa. Với việc Bắc Thần Phái và Kiếm Phái Kình Thiên đã bị diệt, nếu Đoan Mộc Vô Cầu cũng chết, thì Tứ Tượng Sơn Trang sẽ trở thành môn phái đứng đầu Chính Đạo. Sao Tiêu Tuân có thể chấp nhận thế giới bị diệt vong.
Vì thế Tiêu Tuân đã nghĩ ra kế hoạch sử dụng Đoan Mộc Vô Cầu để vá trời.
Để hoàn thành kế hoạch này, Tiêu Tuân ép Mục Thiên Lý phải trả lại Chuông tỉnh thế thật, nhưng Mục Thiên Lý không muốn. Tiêu Tuân liền đe dọa sẽ công khai chuyện lão đã diệt môn Kiếm Phái Kình Thiên nếu Mục Thiên Lý không nghe theo.
Tiêu Tuân hứa sau khi việc vá trời kết thúc, ông ta sẽ nhân lúc Lạc Nhàn Vân suy yếu mà giết y. Khi đó Bắc Thần Phái không còn ai, Chuông tỉnh thế vẫn sẽ thuộc về Mục Thiên Lý.
Bị Tiêu Tuân ép buộc, Mục Thiên Lý không còn cách nào khác, đành lén trả lại Chuông tỉnh thế thật.
Nhưng không ngờ đây lại chính là kế hoạch mà Lạc Nhàn Vân đã sắp đặt sẵn. Mục Thiên Lý, kẻ ẩn náu bấy lâu cuối cùng đã lật tẩy.
Mục Thiên Lý từng chứng kiến Đoan Mộc Vô Cầu giết người hai lần: Lần đầu là khi Bắc Thần Phái cầu viện, lão có đến nhưng ẩn mình trong bóng tối, không dám ra tay, chỉ có thể tận mắt chứng kiến Đoan Mộc Vô Cầu giết các tu sĩ có tu vi trên Pháp Thân như chém đậu phụ; lần thứ hai là ở Kiếm Phái Kình Thiên, lão lãnh đạo đệ tử trong môn phái nhưng cũng không thể cản được Đoan Mộc Vô Cầu.
Mục Thiên Lý cực kỳ sợ Đoan Mộc Vô Cầu. Lão khai toàn bộ sự thật nhưng không dám đề cập đến chuyện Tiêu Dao Cốc.
Tiêu Dao Cốc không phải do Tống Quy đốt, nhưng vì không còn ai sống sót để làm chứng, Mục Thiên Lý quyết định giấu nhẹm chuyện này.
Vì vậy cho đến cuối cùng, Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu đều không biết kẻ thật sự phá hủy Tiêu Dao Cốc là Mục Thiên Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.