Chương 5: Lạc Nhàn Vân
Thanh Sắc Vũ Dực
28/11/2024
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ, việc này vừa phù hợp với truyền thống của Ma đạo – đưa người đến tận cửa, lại vừa tặng Bắc Thần phái một món quà lớn, đã cho Bắc Thần phái đủ thể diện, thì lý do gì họ lại từ chối yêu cầu của hắn được chứ?
Không ngờ chưởng môn Bắc Thần phái thấy đệ tử thân truyền bị đối xử nhục nhã như vậy thì tưởng thân phận gián điệp của Tống Quy đã bị lộ. Đoan Mộc Vô Cầu biết rõ điều này nhưng lại giả vờ không biết, mang Tống Quy đến tận cửa, ép Bắc Thần phái phải xử lý nội bộ.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu phát hiện ra thân phận của Tống Quy mà tự mình xử lý, chưởng môn Bắc Thần phái tuy đau lòng, căm hận nhưng vẫn có thể đổ trách nhiệm lên Ma đạo tàn ác, có thể tiếp tục hận Ma Đạo.
Nhưng bây giờ Đoan Mộc Vô Cầu ép ông tự tay giết đệ tử của mình, đó là sự tàn nhẫn đến tột cùng, là muốn ép ông sống trong tội lỗi cả đời, tâm đ*o không yên, bị tâm ma dày vò suốt kiếp.
Như vậy sau này nếu xảy ra đại chiến chính tà, Ma đạo chỉ cần dùng một chút thuật pháp kích động tâm ma là có thể dễ dàng tiêu diệt một cao thủ Chính đạo.
Quả là kế hay, thật quá thâm độc!
Chưởng môn Bắc Thần phái tức đến cười lớn, nói to với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tốt, tốt, tốt! Hahaha!"
Đoan Mộc Vô Cầu thấy ông vừa cười vừa nói "tốt" liên tục, cũng vui vẻ cười theo.
Thấy chưa, vấn đề này không phải đã được giải quyết dễ dàng rồi sao?
Hắn sắp được gặp Lạc Nhàn Vân rồi, một vị tiền bối có thể nghỉ ngơi suốt hai trăm năm!
Hai trăm năm đối với một tu sĩ trẻ tuổi như Đoan Mộc Vô Cầu quả là quá dài, hắn còn chưa gặp Lạc Nhàn Vân mà đã sinh lòng kính trọng và yêu mến.
Chưởng môn Bắc Thần phái lau nước mắt, đỡ Tống Quy dậy, tự tay cởi cái nơ bướm trên người đệ tử.
Tống Quy bị phong bế công lực không thể nói chuyện, thấy chưởng môn đau khổ, muốn nói mà lại không thể nói ra, cũng rơi nước mắt theo.
Chưởng môn thấy vậy càng nghĩ Tống Quy chịu nhiều ấm ức.
Ông kéo Tống Quy về phía sau, nghiêm giọng nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Đoan Mộc Vô Cầu, ta tuyệt đối không giết đệ tử của mình, dù Bắc Thần phái có mất mặt cũng không để ngươi toại nguyện!"
Nụ cười của Đoan Mộc Vô Cầu cứng lại.
Ơ kìa, chẳng phải chưởng môn Bắc Thần phái đã đồng ý với hắn rồi sao? Vừa nãy chưởng môn liên tục nói "tốt" mà.
Tu sĩ Chính đạo đều nói mà không giữ lời như vậy hả?
Đoan Mộc Vô Cầu không hài lòng: "Bản tôn đã đối đãi lịch sự, không ngờ danh môn chính phái các ngươi lại vô lý đến vậy, không thua kém gì những ma đầu mà bản tôn từng gặp."
"Bản tôn không quan tâm các ngươi có đồng ý nhận lễ hay không, tóm lại hôm nay bản tôn nhất định phải đạt được mục đích. Nếu các ngươi đồng ý, bản tôn chỉ cần một người; nếu không đồng ý, bản tôn sẽ phá sơn môn Bắc Thần phái mà cướp người, cũng không phải không thể!"
Cướp người mới là phương pháp quen thuộc của Đoan Mộc Vô Cầu. Hắn nghĩ lần này cần Lạc Nhàn Vân tự nguyện giúp đỡ, chủ động hợp tác, vui vẻ đồng ý nên mới chọn cách trước lễ sau binh, thử bàn bạc với Lạc Nhàn Vân.
Không ngờ Bắc Thần phái lại vô lý như vậy, nhận lễ (Tống Quy) mà không chịu thả người, kiểu ăn đen này còn hơn cả Ma đạo, Đoan Mộc Vô Cầu tức giận!
Chưởng môn Bắc Thần phái thấy Tống Quy, liền nghĩ cái gọi là "muốn một người" của Đoan Mộc Vô Cầu chính là Tống Quy, tưởng Đoan Mộc Vô Cầu bất kể thế nào cũng muốn giết Tống Quy nên cũng nổi giận.
"Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi quá đáng lắm rồi! Bắc Thần phái sao có thể để ngươi ức hiếp!"
Chưởng môn ra lệnh một tiếng, các đệ tử phía sau lập tức tung pháp bảo, lập trận thế. Đại chiến chuẩn bị bùng nổ.
Hệ thống Diệt thế lên tiếng: [Phát hiện thù hận giữa chủ nhân và Bắc Thần phái, nhiệm vụ "Diệt môn Bắc Thần phái" được kích hoạt sớm.]
[Gợi ý một, tuyệt đối không để ai gõ chuông Tỉnh Thế. Đề nghị chủ nhân lập kết giới quanh chuông Tỉnh Thế, không cho ai tiếp cận.]
[Gợi ý hai, đề nghị chủ nhân khóa mục tiêu là các cao thủ Pháp Thân kỳ của Bắc Thần phái, tìm cách giam cầm tất cả cao thủ Pháp Thân kỳ, không cho họ tiếp cận chuông Tỉnh Thế.]
[Nhiệm vụ "Diệt môn Bắc Thần phái" có ưu tiên thấp hơn nhiệm vụ "Ám sát Lạc Nhàn Vân", nếu gặp Lạc Nhàn Vân, hãy ưu tiên thực hiện nhiệm vụ ám sát trước.]
Hệ thống Diệt thế thông báo nhiệm vụ vào lúc này đúng là hợp ý Đoan Mộc Vô Cầu.
Hắn không khỏi cảm thấy hệ thống diệt thế cũng có lúc hữu ích.
Hộp thoại "Diệt môn Bắc Thần phái" hiện ra trước mắt Đoan Mộc Vô Cầu, lúc này nút "Đồng ý" trông vô cùng hấp dẫn, Đoan Mộc Vô Cầu đưa tay định nhấn "Đồng ý".
Đang căng thẳng, một giọng nói dễ nghe như làn gió mát thổi vào tai mọi người:
"Các vị, có phải có hiểu lầm gì không?"
Đoan Mộc Vô Cầu bỏ tay xuống, nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, đứng bên cạnh chưởng môn Bắc Thần phái. Tay áo rộng của y không gió mà tự bay, những đám mây thêu trên áo như đang di chuyển, khiến y trông như được bao phủ bởi mây khói, huyền bí biết bao.
Nam tử tuy có diện mạo trẻ trung tuấn tú, nhưng khí chất lại thần bí và trầm ổn, khiến người khác không dám coi thường.
Đây là người giống tiên nhất mà Đoan Mộc Vô Cầu từng gặp.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn vào bộ đồ mềm mại của người này, không khỏi tưởng tượng nếu có thể dùng nó làm chăn đắp khi ngủ, chắc chắn sẽ thoải mái như nằm trên mây.
Người này vừa xuất hiện, hộp thoại "Diệt môn Bắc Thần phái" trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu đã biến thành "Ám sát Lạc Nhàn Vân".
Có hệ thống gợi ý, không cần ai giới thiệu Đoan Mộc Vô Cầu cũng biết người này là Lạc Nhàn Vân.
Hắn bỏ tay xuống, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lạc Nhàn Vân, thầm tán thưởng.
Không hổ là người mà tâm (ma) của hắn luôn nghĩ đến, quả là đẹp thật!
Người ta đồn rằng khi bị tâm ma quấy nhiễu sẽ thấy đủ loại mỹ nhân. Có Ma tu còn tu luyện mười hai thiên ma đại pháp, mỗi lần thi triển đều vô cùng mê hoặc.
Nhưng tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu từ trước đến nay chưa từng xuất hiện mỹ nhân. Lần duy nhất hắn bị một Ma tu thi triển thuật tâm ma, mắt hắn toàn thấy giường, ghế mềm, ghế nằm, chứ chưa từng thấy mỹ nhân nào.
Hôm nay cuối cùng cũng thấy một mỹ nhân rồi.
Chưởng môn Bắc Thần phái thấy Lạc Nhàn Vân bèn thu lại cơn giận, lo lắng hỏi: "Sư đệ, sao đệ lại ra ngoài? Thương thế đã khỏi chưa?"
Lạc Nhàn Vân lắc đầu.
Y cũng không biết vì sao mình lại tỉnh giấc.
Cơ thể hiện tại của y chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ có cảnh giới mà không có pháp lực. Trông thì có vẻ cao siêu huyền bí, nhưng thực ra chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Nhưng so với ba người đã chết trong Bảy Ngôi Sao Cứu Thế, tình trạng của Lạc Nhàn Vân đã tốt lắm rồi.
Vết thương của y đang từ từ hồi phục.
Theo tính toán của Lạc Nhàn Vân, y nên tỉnh giấc vào lúc đại kiếp giáng xuống, khi đó công lực của y sẽ phục hồi đến mức toàn thịnh, đủ khả năng đối phó với đại kiếp lần này.
Khi tỉnh dậy, Lạc Nhàn Vân xem biểu đồ chiêm tinh, phát hiện mình tỉnh dậy trước đại kiếp vài chục năm.
Tỉnh dậy sớm, ắt có duyên cớ.
Lạc Nhàn Vân nhớ lại ký ức khi tỉnh dậy, chỉ nhớ mơ hồ có thứ gì đó đáng sợ đang tiến gần đến Bắc Thần phái. Nguy cơ diệt môn đã đánh thức y.
Lạc Nhàn Vân có ngộ tính rất cao, trực giác cũng vô cùng nhạy bén.
Một khi y đã tỉnh dậy sớm, chắc chắn có việc cần y giải quyết.
Y nhìn vào Quan Vân Kính, thấy được cuộc tranh cãi giữa Đoan Mộc Vô Cầu và Bắc Thần phái, thấy cả hai bên chuẩn bị bùng nổ xung đột, trực giác mách bảo đây chính là việc cần y giải quyết.
Nhưng với một người không có pháp lực như y, phải làm sao để hóa giải cuộc tranh chấp này đây?
Lạc Nhàn Vân nhớ lại câu đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu nói, nhắc đến việc muốn dùng Tống Quy đổi lấy Lạc Nhàn Vân.
Bắc Thần phái ai cũng nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu nói thế là cái cớ để gây chiến, vì Lạc Nhàn Vân đã bế quan nhiều năm, giới tu chân đồn đại y đã chết giống ba người trong Bảy Ngôi Sao Cứu Thế, chỉ là Bắc Thần phái không công bố ra ngoài.
Đoan Mộc Vô Cầu muốn gặp một người chết, không phải là cái cớ gây sự thì là gì?
Chỉ có Lạc Nhàn Vân tin rằng, nếu y tỉnh dậy vì Đoan Mộc Vô Cầu, biết đâu những lời hắn nói đều là thật lòng?
Thế nên y mới mạo hiểm đến gặp để xác nhận phán đoán của mình.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu thấy y, quả nhiên đã thu lại sát ý.
Xem ra y đoán không sai.
Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng gạt tay chưởng môn Bắc Thần phái ra, bước tới trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, ôn tồn nói: "Tại hạ là Lạc Nhàn Vân, không biết cao danh quý tính của các hạ?"
Có lẽ vì khí chất xuất trần của Lạc Nhàn Vân quá đỗi phiêu dật, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không nhịn được mà học theo, chắp tay có lễ đáp: "Bản tôn là Đoan Mộc Vô Cầu, tông chủ Đào Nguyên Tông, tự xưng Tiêu Dao Ma Tôn."
Mọi người trong Bắc Thần phái: "......"
Trong Ma đạo Đoan Mộc Vô Cầu không phải được xưng là Đồ Diệt Ma Tôn à? Nghe nói nơi hắn đi qua không còn ngọn cỏ, người nào dám trái ý hắn không sống qua ba ngày, hơi không vui là giết người ngay.
Ma đạo tàn nhẫn đến thế, Đoan Mộc Vô Cầu lại có thể trấn áp Ma tu bằng sức mạnh của một mình hắn, đúng là Ma tu trong các Ma tu, danh hiệu "Đồ Diệt" hoàn toàn xứng đáng.
Tiêu Dao Ma Tôn, ai cơ?
Lạc Nhàn Vân không biết gì về chiến tích của Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ cảm thấy hai chữ "Tiêu Dao" rất dễ nghe, bèn nói: "Đoan Mộc đạo hữu thân ở Ma đạo nhưng tâm hướng tiêu dao, quả là gần bùn mà chẳng biết hôi tanh mùi bùn. Tu đạo tức là tu tâm, có tâm tính này, dù lấy thân nuôi ma cũng có thể gọi là cao quý."
Khi Lạc Nhàn Vân nói, chưởng môn Bắc Thần phái liên tục kéo tay áo của y từ phía sau.
Lạc Nhàn Vân không hề nhúc nhích.
Đoan Mộc Vô Cầu nghe những lời của Lạc Nhàn Vân, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Hắn sống tới giờ chưa từng nghe được những lời xuôi tai đến vậy!
Trước khi trở thành Ma Tôn, Ma tu chỉ biết mắng chửi hắn.
Ma Đạo mà, ai cũng thô lỗ, Đoan Mộc Vô Cầu nghe đủ mọi lời chửi rủa.
Sau khi trở thành Ma Tôn, thuộc hạ vừa sợ vừa kính nể hắn, đứng trước mặt hắn không dám nói gì; hoặc là "muốn giết thì giết, đừng sỉ nhục ta"; hoặc như Tiêu Hoành Trụ, Tống Quy, ngoài mặt tâng bốc, thực ra là lừa hắn làm việc.
Chỉ có Lạc Nhàn Vân vừa gặp đã khen ngợi tên hiệu của hắn, còn khen hắn làm tốt, thái độ còn chân thành như vậy, Đoan Mộc Vô Cầu nghe mà lòng nở hoa.
Vừa gặp Lạc Nhàn Vân đã thấy vui vẻ, Lạc Nhàn Vân chắc chắn có cách giải quyết tâm ma của hắn.
Lạc Nhàn Vân vừa nói xong, trước mắt hiện ra một giao diện dài, phía dưới hiển thị "khóa mục tiêu, đang tải dữ liệu mục tiêu, vui lòng chờ".
Lạc Nhàn Vân nhìn mà mơ màng, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ, phong độ không giảm.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tống Quy ta trả lại cho các ngươi, xử lý thế nào là chuyện của các ngươi. Lạc Nhàn Vân, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."
"Láo xược!" Chưởng môn Bắc Thần phái vừa định lên tiếng đã bị Lạc Nhàn Vân ngăn lại.
"Được." Lạc Nhàn Vân gật đầu.
Y âm thầm truyền âm cho chưởng môn: "Sư huynh, đại kiếp sắp đến, chúng ta là tu sĩ Chính đạo phải cố gắng bảo toàn thực lực, giữ lại thân thể hữu dụng để đối phó với đại kiếp, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng nếu hắn muốn hại đệ..." Chưởng môn Bắc Thần phái truyền âm đáp.
"Không sao", Lạc Nhàn Vân nói, "Ở Lăng Đô Phong, đệ không dễ chết vậy đâu."
Trên Lăng Đô Phong có trận pháp do y bày ra lúc toàn thịnh, dù Đoan Mộc Vô Cầu mạnh đến đâu cũng có thể chống đỡ một thời gian.
"Đoan Mộc đạo hữu, xin mời." Lạc Nhàn Vân nói.
- ---------
Tác giả: Chưởng môn Bắc Thần phái: Sư đệ ta cái gì cũng tốt, khổ nỗi hơi có bệnh thánh mẫu =))
p.s: thật ra t thấy thụ ko thánh mẫu lắm, mấy bạn ko thích thánh mẫu thụ có thể yên tâm đọc tiếp, sau còn plot twist:v
Không ngờ chưởng môn Bắc Thần phái thấy đệ tử thân truyền bị đối xử nhục nhã như vậy thì tưởng thân phận gián điệp của Tống Quy đã bị lộ. Đoan Mộc Vô Cầu biết rõ điều này nhưng lại giả vờ không biết, mang Tống Quy đến tận cửa, ép Bắc Thần phái phải xử lý nội bộ.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu phát hiện ra thân phận của Tống Quy mà tự mình xử lý, chưởng môn Bắc Thần phái tuy đau lòng, căm hận nhưng vẫn có thể đổ trách nhiệm lên Ma đạo tàn ác, có thể tiếp tục hận Ma Đạo.
Nhưng bây giờ Đoan Mộc Vô Cầu ép ông tự tay giết đệ tử của mình, đó là sự tàn nhẫn đến tột cùng, là muốn ép ông sống trong tội lỗi cả đời, tâm đ*o không yên, bị tâm ma dày vò suốt kiếp.
Như vậy sau này nếu xảy ra đại chiến chính tà, Ma đạo chỉ cần dùng một chút thuật pháp kích động tâm ma là có thể dễ dàng tiêu diệt một cao thủ Chính đạo.
Quả là kế hay, thật quá thâm độc!
Chưởng môn Bắc Thần phái tức đến cười lớn, nói to với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tốt, tốt, tốt! Hahaha!"
Đoan Mộc Vô Cầu thấy ông vừa cười vừa nói "tốt" liên tục, cũng vui vẻ cười theo.
Thấy chưa, vấn đề này không phải đã được giải quyết dễ dàng rồi sao?
Hắn sắp được gặp Lạc Nhàn Vân rồi, một vị tiền bối có thể nghỉ ngơi suốt hai trăm năm!
Hai trăm năm đối với một tu sĩ trẻ tuổi như Đoan Mộc Vô Cầu quả là quá dài, hắn còn chưa gặp Lạc Nhàn Vân mà đã sinh lòng kính trọng và yêu mến.
Chưởng môn Bắc Thần phái lau nước mắt, đỡ Tống Quy dậy, tự tay cởi cái nơ bướm trên người đệ tử.
Tống Quy bị phong bế công lực không thể nói chuyện, thấy chưởng môn đau khổ, muốn nói mà lại không thể nói ra, cũng rơi nước mắt theo.
Chưởng môn thấy vậy càng nghĩ Tống Quy chịu nhiều ấm ức.
Ông kéo Tống Quy về phía sau, nghiêm giọng nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Đoan Mộc Vô Cầu, ta tuyệt đối không giết đệ tử của mình, dù Bắc Thần phái có mất mặt cũng không để ngươi toại nguyện!"
Nụ cười của Đoan Mộc Vô Cầu cứng lại.
Ơ kìa, chẳng phải chưởng môn Bắc Thần phái đã đồng ý với hắn rồi sao? Vừa nãy chưởng môn liên tục nói "tốt" mà.
Tu sĩ Chính đạo đều nói mà không giữ lời như vậy hả?
Đoan Mộc Vô Cầu không hài lòng: "Bản tôn đã đối đãi lịch sự, không ngờ danh môn chính phái các ngươi lại vô lý đến vậy, không thua kém gì những ma đầu mà bản tôn từng gặp."
"Bản tôn không quan tâm các ngươi có đồng ý nhận lễ hay không, tóm lại hôm nay bản tôn nhất định phải đạt được mục đích. Nếu các ngươi đồng ý, bản tôn chỉ cần một người; nếu không đồng ý, bản tôn sẽ phá sơn môn Bắc Thần phái mà cướp người, cũng không phải không thể!"
Cướp người mới là phương pháp quen thuộc của Đoan Mộc Vô Cầu. Hắn nghĩ lần này cần Lạc Nhàn Vân tự nguyện giúp đỡ, chủ động hợp tác, vui vẻ đồng ý nên mới chọn cách trước lễ sau binh, thử bàn bạc với Lạc Nhàn Vân.
Không ngờ Bắc Thần phái lại vô lý như vậy, nhận lễ (Tống Quy) mà không chịu thả người, kiểu ăn đen này còn hơn cả Ma đạo, Đoan Mộc Vô Cầu tức giận!
Chưởng môn Bắc Thần phái thấy Tống Quy, liền nghĩ cái gọi là "muốn một người" của Đoan Mộc Vô Cầu chính là Tống Quy, tưởng Đoan Mộc Vô Cầu bất kể thế nào cũng muốn giết Tống Quy nên cũng nổi giận.
"Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi quá đáng lắm rồi! Bắc Thần phái sao có thể để ngươi ức hiếp!"
Chưởng môn ra lệnh một tiếng, các đệ tử phía sau lập tức tung pháp bảo, lập trận thế. Đại chiến chuẩn bị bùng nổ.
Hệ thống Diệt thế lên tiếng: [Phát hiện thù hận giữa chủ nhân và Bắc Thần phái, nhiệm vụ "Diệt môn Bắc Thần phái" được kích hoạt sớm.]
[Gợi ý một, tuyệt đối không để ai gõ chuông Tỉnh Thế. Đề nghị chủ nhân lập kết giới quanh chuông Tỉnh Thế, không cho ai tiếp cận.]
[Gợi ý hai, đề nghị chủ nhân khóa mục tiêu là các cao thủ Pháp Thân kỳ của Bắc Thần phái, tìm cách giam cầm tất cả cao thủ Pháp Thân kỳ, không cho họ tiếp cận chuông Tỉnh Thế.]
[Nhiệm vụ "Diệt môn Bắc Thần phái" có ưu tiên thấp hơn nhiệm vụ "Ám sát Lạc Nhàn Vân", nếu gặp Lạc Nhàn Vân, hãy ưu tiên thực hiện nhiệm vụ ám sát trước.]
Hệ thống Diệt thế thông báo nhiệm vụ vào lúc này đúng là hợp ý Đoan Mộc Vô Cầu.
Hắn không khỏi cảm thấy hệ thống diệt thế cũng có lúc hữu ích.
Hộp thoại "Diệt môn Bắc Thần phái" hiện ra trước mắt Đoan Mộc Vô Cầu, lúc này nút "Đồng ý" trông vô cùng hấp dẫn, Đoan Mộc Vô Cầu đưa tay định nhấn "Đồng ý".
Đang căng thẳng, một giọng nói dễ nghe như làn gió mát thổi vào tai mọi người:
"Các vị, có phải có hiểu lầm gì không?"
Đoan Mộc Vô Cầu bỏ tay xuống, nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, đứng bên cạnh chưởng môn Bắc Thần phái. Tay áo rộng của y không gió mà tự bay, những đám mây thêu trên áo như đang di chuyển, khiến y trông như được bao phủ bởi mây khói, huyền bí biết bao.
Nam tử tuy có diện mạo trẻ trung tuấn tú, nhưng khí chất lại thần bí và trầm ổn, khiến người khác không dám coi thường.
Đây là người giống tiên nhất mà Đoan Mộc Vô Cầu từng gặp.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn vào bộ đồ mềm mại của người này, không khỏi tưởng tượng nếu có thể dùng nó làm chăn đắp khi ngủ, chắc chắn sẽ thoải mái như nằm trên mây.
Người này vừa xuất hiện, hộp thoại "Diệt môn Bắc Thần phái" trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu đã biến thành "Ám sát Lạc Nhàn Vân".
Có hệ thống gợi ý, không cần ai giới thiệu Đoan Mộc Vô Cầu cũng biết người này là Lạc Nhàn Vân.
Hắn bỏ tay xuống, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lạc Nhàn Vân, thầm tán thưởng.
Không hổ là người mà tâm (ma) của hắn luôn nghĩ đến, quả là đẹp thật!
Người ta đồn rằng khi bị tâm ma quấy nhiễu sẽ thấy đủ loại mỹ nhân. Có Ma tu còn tu luyện mười hai thiên ma đại pháp, mỗi lần thi triển đều vô cùng mê hoặc.
Nhưng tâm ma của Đoan Mộc Vô Cầu từ trước đến nay chưa từng xuất hiện mỹ nhân. Lần duy nhất hắn bị một Ma tu thi triển thuật tâm ma, mắt hắn toàn thấy giường, ghế mềm, ghế nằm, chứ chưa từng thấy mỹ nhân nào.
Hôm nay cuối cùng cũng thấy một mỹ nhân rồi.
Chưởng môn Bắc Thần phái thấy Lạc Nhàn Vân bèn thu lại cơn giận, lo lắng hỏi: "Sư đệ, sao đệ lại ra ngoài? Thương thế đã khỏi chưa?"
Lạc Nhàn Vân lắc đầu.
Y cũng không biết vì sao mình lại tỉnh giấc.
Cơ thể hiện tại của y chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ có cảnh giới mà không có pháp lực. Trông thì có vẻ cao siêu huyền bí, nhưng thực ra chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Nhưng so với ba người đã chết trong Bảy Ngôi Sao Cứu Thế, tình trạng của Lạc Nhàn Vân đã tốt lắm rồi.
Vết thương của y đang từ từ hồi phục.
Theo tính toán của Lạc Nhàn Vân, y nên tỉnh giấc vào lúc đại kiếp giáng xuống, khi đó công lực của y sẽ phục hồi đến mức toàn thịnh, đủ khả năng đối phó với đại kiếp lần này.
Khi tỉnh dậy, Lạc Nhàn Vân xem biểu đồ chiêm tinh, phát hiện mình tỉnh dậy trước đại kiếp vài chục năm.
Tỉnh dậy sớm, ắt có duyên cớ.
Lạc Nhàn Vân nhớ lại ký ức khi tỉnh dậy, chỉ nhớ mơ hồ có thứ gì đó đáng sợ đang tiến gần đến Bắc Thần phái. Nguy cơ diệt môn đã đánh thức y.
Lạc Nhàn Vân có ngộ tính rất cao, trực giác cũng vô cùng nhạy bén.
Một khi y đã tỉnh dậy sớm, chắc chắn có việc cần y giải quyết.
Y nhìn vào Quan Vân Kính, thấy được cuộc tranh cãi giữa Đoan Mộc Vô Cầu và Bắc Thần phái, thấy cả hai bên chuẩn bị bùng nổ xung đột, trực giác mách bảo đây chính là việc cần y giải quyết.
Nhưng với một người không có pháp lực như y, phải làm sao để hóa giải cuộc tranh chấp này đây?
Lạc Nhàn Vân nhớ lại câu đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu nói, nhắc đến việc muốn dùng Tống Quy đổi lấy Lạc Nhàn Vân.
Bắc Thần phái ai cũng nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu nói thế là cái cớ để gây chiến, vì Lạc Nhàn Vân đã bế quan nhiều năm, giới tu chân đồn đại y đã chết giống ba người trong Bảy Ngôi Sao Cứu Thế, chỉ là Bắc Thần phái không công bố ra ngoài.
Đoan Mộc Vô Cầu muốn gặp một người chết, không phải là cái cớ gây sự thì là gì?
Chỉ có Lạc Nhàn Vân tin rằng, nếu y tỉnh dậy vì Đoan Mộc Vô Cầu, biết đâu những lời hắn nói đều là thật lòng?
Thế nên y mới mạo hiểm đến gặp để xác nhận phán đoán của mình.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu thấy y, quả nhiên đã thu lại sát ý.
Xem ra y đoán không sai.
Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng gạt tay chưởng môn Bắc Thần phái ra, bước tới trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, ôn tồn nói: "Tại hạ là Lạc Nhàn Vân, không biết cao danh quý tính của các hạ?"
Có lẽ vì khí chất xuất trần của Lạc Nhàn Vân quá đỗi phiêu dật, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không nhịn được mà học theo, chắp tay có lễ đáp: "Bản tôn là Đoan Mộc Vô Cầu, tông chủ Đào Nguyên Tông, tự xưng Tiêu Dao Ma Tôn."
Mọi người trong Bắc Thần phái: "......"
Trong Ma đạo Đoan Mộc Vô Cầu không phải được xưng là Đồ Diệt Ma Tôn à? Nghe nói nơi hắn đi qua không còn ngọn cỏ, người nào dám trái ý hắn không sống qua ba ngày, hơi không vui là giết người ngay.
Ma đạo tàn nhẫn đến thế, Đoan Mộc Vô Cầu lại có thể trấn áp Ma tu bằng sức mạnh của một mình hắn, đúng là Ma tu trong các Ma tu, danh hiệu "Đồ Diệt" hoàn toàn xứng đáng.
Tiêu Dao Ma Tôn, ai cơ?
Lạc Nhàn Vân không biết gì về chiến tích của Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ cảm thấy hai chữ "Tiêu Dao" rất dễ nghe, bèn nói: "Đoan Mộc đạo hữu thân ở Ma đạo nhưng tâm hướng tiêu dao, quả là gần bùn mà chẳng biết hôi tanh mùi bùn. Tu đạo tức là tu tâm, có tâm tính này, dù lấy thân nuôi ma cũng có thể gọi là cao quý."
Khi Lạc Nhàn Vân nói, chưởng môn Bắc Thần phái liên tục kéo tay áo của y từ phía sau.
Lạc Nhàn Vân không hề nhúc nhích.
Đoan Mộc Vô Cầu nghe những lời của Lạc Nhàn Vân, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Hắn sống tới giờ chưa từng nghe được những lời xuôi tai đến vậy!
Trước khi trở thành Ma Tôn, Ma tu chỉ biết mắng chửi hắn.
Ma Đạo mà, ai cũng thô lỗ, Đoan Mộc Vô Cầu nghe đủ mọi lời chửi rủa.
Sau khi trở thành Ma Tôn, thuộc hạ vừa sợ vừa kính nể hắn, đứng trước mặt hắn không dám nói gì; hoặc là "muốn giết thì giết, đừng sỉ nhục ta"; hoặc như Tiêu Hoành Trụ, Tống Quy, ngoài mặt tâng bốc, thực ra là lừa hắn làm việc.
Chỉ có Lạc Nhàn Vân vừa gặp đã khen ngợi tên hiệu của hắn, còn khen hắn làm tốt, thái độ còn chân thành như vậy, Đoan Mộc Vô Cầu nghe mà lòng nở hoa.
Vừa gặp Lạc Nhàn Vân đã thấy vui vẻ, Lạc Nhàn Vân chắc chắn có cách giải quyết tâm ma của hắn.
Lạc Nhàn Vân vừa nói xong, trước mắt hiện ra một giao diện dài, phía dưới hiển thị "khóa mục tiêu, đang tải dữ liệu mục tiêu, vui lòng chờ".
Lạc Nhàn Vân nhìn mà mơ màng, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ, phong độ không giảm.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tống Quy ta trả lại cho các ngươi, xử lý thế nào là chuyện của các ngươi. Lạc Nhàn Vân, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."
"Láo xược!" Chưởng môn Bắc Thần phái vừa định lên tiếng đã bị Lạc Nhàn Vân ngăn lại.
"Được." Lạc Nhàn Vân gật đầu.
Y âm thầm truyền âm cho chưởng môn: "Sư huynh, đại kiếp sắp đến, chúng ta là tu sĩ Chính đạo phải cố gắng bảo toàn thực lực, giữ lại thân thể hữu dụng để đối phó với đại kiếp, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng nếu hắn muốn hại đệ..." Chưởng môn Bắc Thần phái truyền âm đáp.
"Không sao", Lạc Nhàn Vân nói, "Ở Lăng Đô Phong, đệ không dễ chết vậy đâu."
Trên Lăng Đô Phong có trận pháp do y bày ra lúc toàn thịnh, dù Đoan Mộc Vô Cầu mạnh đến đâu cũng có thể chống đỡ một thời gian.
"Đoan Mộc đạo hữu, xin mời." Lạc Nhàn Vân nói.
- ---------
Tác giả: Chưởng môn Bắc Thần phái: Sư đệ ta cái gì cũng tốt, khổ nỗi hơi có bệnh thánh mẫu =))
p.s: thật ra t thấy thụ ko thánh mẫu lắm, mấy bạn ko thích thánh mẫu thụ có thể yên tâm đọc tiếp, sau còn plot twist:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.