Chương 37: Tha cho cậu ta
Thanh Sắc Vũ Dực
28/11/2024
Trước yêu cầu của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân chỉ thốt ra một câu: "Người của Thiên Thọ phái đã tỉnh hết rồi. Trước đó vì trận đấu giữa Đoạn chưởng môn và Hạ Diên Niên mà họ không dám tới gần. Giờ thì trận đấu kết thúc rồi, họ sẽ tới đây ngay thôi."
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức đứng thẳng, tay chắp sau lưng, kiêu hãnh mà nói: "Một Hạ Diên Niên bé tẹo, bản tôn chỉ cần bóp nhẹ là tan ngay. Ông ta chưa đủ tư cách để bản tôn hao tổn chân nguyên đâu."
Có người lạ tới đây, dù Đoan Mộc Vô Cầu có cạn kiệt chân nguyên thật thì cũng sẽ làm bộ như vẫn còn đầy.
Lạc Nhàn Vân cười thầm trong lòng.
Tống Quy chỉ lặng lẽ thở dài. Người của Thiên Thọ phái sắp tới rồi, Đoan Mộc Vô Cầu lại bắt đầu bày ra phong thái Ma Tôn. Nhưng ở đây bấy lâu nay, Đoan Mộc Vô Cầu đã gối đầu lên đùi, dựa vào Lạc Nhàn Vân mà nũng nịu đủ kiểu, làm hết mọi chuyện mà chẳng thèm kiêng dè gì trước mặt Tống Quy. Chẳng biết là hắn không coi Tống Quy là người ngoài, hay là không coi Tống Quy là người luôn nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hai cái đó hình như cũng chả khác gì nhau mấy.
Tống Quy đành cam chịu mà chấp nhận sự thật này.
Đoạn Thừa Ảnh thấy bộ mặt trước sau bất nhất của Đoan Mộc Vô Cầu, cũng định lên tiếng. Nhưng nghĩ tới việc vừa nãy bị Đoan Mộc Vô Cầu đập cho một trận thì thông minh mà học cách ngậm miệng lại, cũng đứng cạnh Tống Quy.
Đoạn Thừa Ảnh luôn cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu đánh ông, một phần là muốn thi triển Pháp Thiên Tượng Địa. Phạm vi của Pháp Thiên Tượng Địa này quá lớn, nên phải đuổi ông đi trước để tránh bị dính đòn; phần còn lại thì thật sự là muốn đánh ông, có khi từ lâu đã muốn rồi, từ lúc ở Xích Huyết Phong đã muốn đánh rồi, giờ chỉ mượn cớ mà ra tay thôi.
Giờ phút này, cuối cùng Đoạn Thừa Ảnh cũng nhận ra khoảng cách rõ ràng giữa thực lực của mình và Đoan Mộc Vô Cầu, cùng với vị trí của ông trong lòng hắn. Ông thấy mình thậm chí còn không bằng Tống Quy, không bằng cả con hạc tiên đã được cho linh đan ở núi Thiên Thọ.
Sau khi nhận thức được thực tế này, Đoạn Thừa Ảnh cũng học được cách cam chịu.
Lạc Nhàn Vân đoán không sai, chỉ một lúc sau, đã có một nhóm người Thiên Thọ phái đã đổ tới.
Trong số đó có người là sư huynh đệ của Hạ Diên Niên, có người là hậu bối của ông ta. Hai vị trưởng bối duy nhất đã bị Hạ Diên Niên giết, nên trong số này người có cấp bậc cao nhất cũng chỉ đạt đến Pháp Thân.
Người đứng đầu là sư huynh của Hạ Diên Niên, Tiết Hoa Thanh. Ông ta dẫn đầu các đệ tử cúi đầu cảm tạ Lạc Nhàn Vân và những người khác vì đã cứu mạng họ.
Lạc Nhàn Vân vội vàng đỡ mọi người dậy, tiến lên trao đổi vài câu xã giao với họ, nào là "Chưởng môn đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý, Thiên Thọ phái không còn mặt mũi nào đối diện với đồng đạo giới tu chân" hay "Tất cả đều do một mình Hạ Diên Niên gây ra, mọi người cũng là nạn nhân thôi" các kiểu.
Đoan Mộc Vô Cầu đứng ở bên cạnh, dáng người thẳng tắp nhưng ánh mắt thì dần trở nên mơ màng, linh hồn như đã du hành ra ngoài vũ trụ.
Nếu không phải vì còn phải giữ hình tượng trước người ngoài, chắc hắn đã bắt đầu ngả nghiêng rồi.
Lạc Nhàn Vân vừa trao đổi vừa quan sát Đoan Mộc Vô Cầu, lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thấy tội nghiệp cho hắn. Rõ ràng hắn mới là người mệt nhất, vậy mà lại không được nghỉ ngơi.
Lạc Nhàn Vân rất giỏi nói những lời xã giao của Chính đạo, biết cách sử dụng những lời tưởng chừng như sáo rỗng để đạt được mục đích của mình.
Sau bao chuyện xảy ra, Lạc Nhàn Vân không định bỏ qua chỉ vì Hạ Diên Niên đã bị phế.
Thiên kiếp biến mất, nhưng ma chướng trong lòng người lại âm thầm sinh sôi. Lạc Nhàn Vân cảm thấy những người như Mục Thiên Lý và Hạ Diên Niên không phải là ngoại lệ, nếu không kịp thời cảnh báo, những việc ác này có thể dần được bình thường hoá.
Y muốn đàm phán với Thiên Thọ phái, yêu cầu họ tổ chức một hội nghị giới tu chân, công khai xét xử Hạ Diên Niên và Mục Thiên Lý, giết gà dọa khỉ, ổn định lòng người để các môn phái cảnh giác, tự kiểm tra nội bộ, tránh xảy ra thêm nhiều chuyện tương tự.
Đoạn chưởng môn rất hợp tác, tuyên bố quyết tâm của Kiếm phái Kình Thiên ra toàn thiên hạ.
Nhưng điều này cũng vì Mục Thiên Lý không phải chưởng môn, và Kiếm phái Kình Thiên đủ mạnh, không sợ vạch áo cho người xem lưng.
Còn Thiên Thọ phái vốn đã yếu thế, mấy trăm năm qua chỉ nhờ vào Hạ Diên Niên mà mạnh lên một chút. Giờ chưởng môn phạm tội, môn phái xử lý nội bộ một cách lặng lẽ, đổi chưởng môn là xong. Thế mà còn phải công khai xét xử thì chẳng khác nào giẫm đạp lên mặt mũi của Thiên Thọ phái. Nếu làm vậy, Thiên Thọ phái sẽ bị ghim chặt trên cột ô nhục cả ngàn năm sau.
Lạc Nhàn Vân biết Thiên Thọ phái sẽ không đồng ý, nhưng y tự tin có thể thuyết phục họ.
Lúc đầu y tự tin đàm phán với Thiên Thọ phái, nhưng mắt thoáng thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang nhịn ngáp, bỗng thấy chán hẳn.
Giống Đoạn Thừa Ảnh vốn đã biết rõ những gì Mục Thiên Lý đã làm, Lạc Nhàn Vân cũng tin trong Thiên Thọ phái chắc chắn cũng có người nhận thấy sự bất thường của Hạ Diên Niên, chỉ là họ không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.
Loại hy vọng mong manh này sẽ không biến mất, ngay cả khi y công khai xét xử hai người này, các môn phái khác cũng chưa chắc đã được cảnh tỉnh bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân bỗng thấy mất hứng, không muốn dây dưa với những người này nữa.
Thậm chí y còn vô thức muốn ngáp. Nhận ra điều này, y hít một hơi thật sâu rồi nói với người của Thiên Thọ phái: "Vết thương của ta chưa lành, thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát. Có chuyện gì mọi người cứ bàn với Đoạn chưởng môn đi."
Nói rồi Lạc Nhàn Vân lui về, giao mọi việc lại cho Đoạn Thừa Ảnh và Tống Quy, còn mình thì nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Sư đệ, đệ đỡ ta xuống nghỉ ngơi đi."
Đoan Mộc Vô Cầu đã sớm không kiên nhẫn nữa rồi, nghe Lạc Nhàn Vân nói vậy thì lập tức đỡ y, tay vòng qua ôm lấy eo y, cả người dán sát vào.
Lạc Nhàn Vân: "..."
Kể từ sau nụ hôn đó, Đoan Mộc Vô Cầu ngày càng lấn lướt.
Nhưng y cũng hơi mệt, không muốn đẩy Đoan Mộc Vô Cầu ra.
Hệ thống Cứu thế hứng khởi nói: [Chủ nhân đã bắt đầu không phản kháng sự tiếp xúc cơ thể của Đoan Mộc Vô Cầu nữa, đây là dấu hiệu chấp nhận rồi đấy!]
Lần này Lạc Nhàn Vân không từ chối mà thừa nhận: "Đúng vậy."
Hệ thống Cứu thế bỗng ngẩn ra, nó hỏi: [Chẳng phải chủ nhân nên nói, "Ở đây đông người, không thể không giữ thể diện cho Đoan Mộc Vô Cầu, đợi đến chỗ không người rồi tự nhiên tách ra" sao?]
Lạc Nhàn Vân đáp trong lòng: "Hệ thống, ngươi ở trong ý thức của ta, ta không cần phải nói dối ngươi. Lý do ngươi nghĩ ra, đúng là ta có thể nói, nhưng đó không phải là suy nghĩ thật của ta. Thực ra ta cũng chỉ là một con người, cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng cần Đoan Mộc Vô Cầu tiếp thêm sức mạnh cho ta."
Dù là cứu thế, ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu hay đối mặt với trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên, Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng đối mặt với những người Thiên Thọ phái không chịu tỉnh ngộ này, Lạc Nhàn Vân lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Rõ ràng họ là nạn nhân, họ cảm nhận được nỗi đau khi linh hồn bị hút vào trận pháp, nhưng dù vậy họ vẫn muốn che giấu chuyện này, định tuyên bố ra ngoài rằng Hạ Diên Niên tu luyện gặp vấn đề, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Lạc Nhàn Vân hiểu được ý định của họ, nhưng không thể đồng tình.
Y có thể dùng vô số cách buộc họ phải đồng ý, nhưng lúc này lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Nhân tính phức tạp, dù trở thành tu sĩ thì vẫn là con người, không thể vượt qua trần tục.
Lúc này, cái ngáp của Đoan Mộc Vô Cầu lại khiến Lạc Nhàn Vân thấy có thêm chút sức lực.
Lạc Nhàn Vân nói với hệ thống: "Tính cách Đoan Mộc Vô Cầu đơn thuần ngây thơ, loại tính cách này thường xuất hiện ở những người được bao bọc yêu thương. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không phải vậy, hắn lớn lên trong môi trường tối tăm nhất thế gian, chứng kiến vô số tội ác mà vẫn giữ được sự thiện lương trong tâm hồn mình, ta cảm thấy hắn rất mạnh mẽ, là người có nội tâm rất kiên cường."
"Một mình hắn chống lại tất cả thù hận, hiểu lầm, bôi nhọ, ám toán từ toàn thiên hạ, nhưng vẫn có những quy tắc của riêng mình, chưa bao giờ thay đổi lòng mình. Về điểm này, ta không bằng hắn."
Hệ thống Cứu thế nghe vậy liền lo lắng nói: [Nói với hệ thống thì có ích gì, ngươi phải nói thẳng với Đoan Mộc Vô Cầu chứ! Hắn nhất định sẽ rất vui đấy!]
Lạc Nhàn Vân lại mỉm cười không nói gì, tạm thời y không thể nói với Đoan Mộc Vô Cầu về sự yếu đuối trong lòng mình.
"Chúng ta đi đâu nghỉ ngơi?" Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng rực hỏi.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Đến hang băng."
Vừa bước vào hang băng nơi Hạ Kinh Luân đang say ngủ, Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Chỗ này lạnh lắm, may ta có áo choàng lông hồ ly có thể chống lạnh, nhưng ta chỉ có một cái, sư huynh đành phải dùng chung với ta vậy."
Lời Đoan Mộc Vô Cầu có ẩn ý, Lạc Nhàn Vân nghe cái là hiểu ngay.
Chỉ tiếc lần này Đoan Mộc Vô Cầu lại phải thất vọng rồi.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta muốn đánh thức Hạ Kinh Luân."
"Ồ." Đoan Mộc Vô Cầu đáp, nhìn có vẻ hơi cụt hứng.
Lạc Nhàn Vân nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải đệ rất muốn rút linh căn của Hạ Kinh Luân cho ta dùng à?"
Đoan Mộc Vô Cầu lắc đầu: "Lúc trước ta không biết linh căn có thể mang theo một phần ý thức của chủ nhân. Nếu huynh sử dụng linh căn của Hạ Kinh Luân, bị ý thức của cậu ta ảnh hưởng thì huynh sẽ không còn là chính mình nữa."
Đoan Mộc Vô Cầu thở dài.
Từ khi gặp gỡ đến khi quen biết, Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ thấy Đoan Mộc Vô Cầu thở dài. Hắn rất hiếm khi phiền muộn điều gì, luôn có mục đích rõ ràng khi làm việc. Nếu việc đó thất bại, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ xử lý những kẻ cản đường hắn, giải quyết hết rắc rối rồi tiếp tục làm việc mình đã quyết tâm.
Nhưng lần này, hắn lại thở dài.
Lạc Nhàn Vân thấy hắn cúi đầu, khí thế thường ngày biến mất, trông vô cùng khổ sở.
Kìm lòng chẳng đặng, Lạc Nhàn Vân đưa tay xoa tóc Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ đang lo lắng điều gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Ta muốn cứu huynh, nhưng không thể dùng cách cũ để giúp huynh. Rõ ràng "thuốc" đang ở ngay trước mặt mà ta lại không thể dùng, thật khó chịu."
Lạc Nhàn Vân nói: "Còn một cách khác, có thể diệt thần thức của Hạ Kinh Luân trước, biến cậu ấy thành một người sống mà như đã chết, cơ thể còn sống nhưng tinh thần đã chết. Như vậy thì linh căn của cậu ấy sẽ không còn ý thức sót lại."
Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng hơn, nhưng khi thấy Hạ Kinh Luân đang ngủ say trong quan tài băng, hắn lắc đầu, nhịn đau mà nói: "Thôi bỏ đi."
Lạc Nhàn Vân có chút bất ngờ, y đề xuất cách này là muốn chờ Đoan Mộc Vô Cầu đồng ý, rồi sẽ bày tỏ sự chán ghét của mình với phương pháp đó để đạt được mục đích giáo dục. Không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại từ chối.
"Tại sao? Điều này không giống với phong cách của sư đệ." Lạc Nhàn Vân hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nôn khan, biểu cảm rất khó chịu.
Hắn trải áo choàng lông hồ ly xuống đất, hai người ngồi lên, lưng dựa vào quan tài băng.
"Chuyện này kinh lắm, ta không muốn kể với huynh." Đoan Mộc Vô Cầu u ám nói.
Lạc Nhàn Vân cười: "Sức chịu đựng của ta lớn hơn đệ tưởng đấy."
Vai của Đoan Mộc Vô Cầu chạm vào vai của Lạc Nhàn Vân mới có chút sức lực, chịu đựng sự ghê tởm để kể lại cho Lạc Nhàn Vân những gì hắn nghe được từ tiếng lòng của Hạ Diên Niên qua Thiên Tâm Thông.
Kể xong hắn hận đến mức nhổ một bãi nước bọt: "May là bản tôn đã tự tay rút cạn chân nguyên của Hạ Diên Niên, nếu không thì chuyện này sẽ mãi như cái xương gà mắc ở cổ, khiến bản tôn khó chịu. Tâm ma thật độc ác, lại nghĩ ra cách này để hành hạ bản tôn!"
Lạc Nhàn Vân nghe xong không quá ngạc nhiên, độ chấp nhận của y cao hơn Đoan Mộc Vô Cầu nhiều.
Y đã sớm biết rằng lòng người phức tạp, không thể đánh giá đơn giản bằng thiện ác.
Lạc Nhàn Vân nói: "Bảo sao lúc đó đệ nhất quyết tự tay giết Hạ Diên Niên, hóa ra là do bị tra tấn như vậy. Thế sao đệ không giết Hạ Diên Niên luôn mà chỉ rút cạn chân nguyên của ông ta thôi?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Khi bản tôn đấu với Hạ Diên Niên, bản tôn chợt nghĩ, chỉ nghe được tiếng lòng của ông ta mà ta đã kinh tởm đến thế, thì Hạ Kinh Luân bị ông ta nuôi nấng suốt mười sáu năm, rồi lại bị đóng băng hai trăm năm, chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều. Bản tôn tha mạng cho Hạ Diên Niên là muốn giao ông ta cho Hạ Kinh Luân xử lý. Sư huynh, trước khi Hạ Kinh Luân xử lý Hạ Diên Niên, liệu có thể tạm thời để cậu ta sống, không dùng đến linh căn của cậu ta không?"
Lạc Nhàn Vân hơi nghiêng đầu, nhìn Đoan Mộc Vô Cầu từ mọi góc độ, như muốn khắc ghi lại toàn bộ con người hắn.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác với trước đây, trong lòng đang rất khó chịu. Hắn không biết đối diện với sư huynh ra sao, bèn đứng dậy một cách lúng túng, đối diện với Hạ Kinh Luân đang say ngủ và nói:
"Đừng tưởng bản tôn sẽ tha cho ngươi, đợi ngươi giải quyết xong ân oán với Hạ Diên Niên, bản tôn vẫn sẽ lấy linh căn của ngươi! Đến lúc đó nếu ngươi biết điều thì tự hủy ý thức, tự đào linh căn dâng cho sư huynh ta, tránh để bản tôn phải ra tay!"
Lạc Nhàn Vân cố nhịn cười, bình tĩnh nói: "Cậu ấy không nghe thấy đâu, đệ phải đánh thức cậu ấy rồi nói lại lần nữa."
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Lệnh của bản tôn chưa bao giờ nói hai lần! Hạ Kinh Luân không nghe thấy thì đó là lỗi của cậu ta, chả liên quan gì đến bản tôn!"
Nếu không vì giữ chút thể diện ít ỏi của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân đã cười phá lên rồi.
Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày nghe được từ miệng Đoan Mộc Vô Cầu câu "tạm thời giữ mạng Hạ Kinh Luân", rõ ràng trước nay Đoan Mộc Vô Cầu luôn muốn giết Hạ Kinh Luân, mà giờ lại như đang cầu xin cho Hạ Kinh Luân vậy.
Lạc Nhàn Vân đã khuyên rất nhiều lần, thử đủ mọi cách mà vẫn khó làm Đoan Mộc Vô Cầu từ bỏ ý định "giết Hạ Kinh Luân", thế mà Hệ thống Diệt thế chỉ cần dùng một hình phạt đã làm được.
Hệ thống Diệt thế dùng đủ cách để cám dỗ Đoan Mộc Vô Cầu, không ngờ cuối cùng lại phản tác dụng, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Trong thời kỳ đỉnh cao, y cũng có thể sử dụng Thiên Tâm Thông. Tiếc là y không đủ mạnh, không thể dùng Thiên Tâm Thông để giao tiếp với Đoan Mộc Vô Cầu, nếu không thì đã chẳng cần Hệ thống Diệt thế phải hao tâm tổn sức "trừng phạt" Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta nghĩ Hạ Kinh Luân sẽ không giết Hạ Diên Niên đâu. Hạ Diên Niên có tâm địa bất chính, nhưng ông ta lại đặt lý tưởng của mình lên Hạ Kinh Luân, hy vọng Hạ Kinh Luân sẽ trở thành người chăm chỉ, kiên cường, đầy lòng chính nghĩa, một lòng vì Thiên Thọ phái, sẵn sàng hy sinh cho bách tính. Điều ông ta không làm được, ông ta mong Hạ Kinh Luân sẽ làm được."
"Hạ Kinh Luân ghét sự kiểm soát của Hạ Diên Niên, nhưng cậu ấy vẫn dần dần trở thành hình mẫu mà Hạ Diên Niên mong muốn."
"Cậu ấy là người chính trực, dù có oán hận cũng sẽ không làm chuyện giết cha. Cậu ấy sẽ chỉ giao Hạ Diên Niên cho chưởng môn mới của Thiên Thọ phái, để môn quy xử lý Hạ Diên Niên, chứ không để thù riêng lấn át."
"Đó là chuyện của cậu ta, ta chỉ cho cơ hội này, còn lại để cậu ta tự lựa chọn." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Vừa dứt lời, Hệ thống Diệt thế lên tiếng: [Nhiệm vụ "thu phục Lạc Nhàn Vân" đã hoàn thành 70%.]
Đoan Mộc Vô Cầu ghét Hệ thống Diệt thế, nhưng lại rất quan tâm đến nhiệm vụ này, nên hỏi sau lưng sư huynh: [Khi nhiệm vụ đạt 100% sẽ thế nào? Đến lúc đó, sư huynh có tự nguyện...]
Hắn không dám nghĩ đến từ đó, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh mình hôn Lạc Nhàn Vân lúc nãy.
Hệ thống Diệt thế phát ra những tiếng "ù ù" nặng nề, như một cỗ máy đang vận hành khó khăn, lại như một người đang chìm vào suy nghĩ bế tắc, không thể gĩ thêm gì.
Một lúc sau, tiếng "ù ù" biến mất, Hệ thống Diệt thế bình thản nói: [Chủ nhân cứ mạnh dạn lên, không cần phải hạn chế suy nghĩ của mình thế đâu.]
Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng rực, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta có thể khiến sư huynh tự nguyện... hôn ta..."
Nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ bừng, không dám nghĩ tiếp.
Hệ thống Diệt thế: [... Hệ thống muốn nói là, ngươi có thể khiến y tự nguyện chết thay mình.]
"Ồ, vậy thôi bỏ qua." Đoan Mộc Vô Cầu nói với vẻ mặt chẳng mấy mặn mà.
Hắn vẫn nên đánh thức Hạ Kinh Luân đi.
Sau khi chắc chắn Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không làm hại Hạ Kinh Luân, Lạc Nhàn Vân để Đoan Mộc Vô Cầu đưa Hạ Kinh Luân ra khỏi quan tài băng, truyền cho hắn một khẩu quyết để đánh thức người bị đóng băng.
Lạc Nhàn Vân không thể khiến người bị đóng băng trở nên bất tử, nhưng việc đánh thức thì không thành vấn đề.
Sau khi Đoan Mộc Vô Cầu thi triển thuật pháp, lớp băng phủ trên người Hạ Kinh Luân tan biến, cậu từ từ mở mắt.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức đứng thẳng, tay chắp sau lưng, kiêu hãnh mà nói: "Một Hạ Diên Niên bé tẹo, bản tôn chỉ cần bóp nhẹ là tan ngay. Ông ta chưa đủ tư cách để bản tôn hao tổn chân nguyên đâu."
Có người lạ tới đây, dù Đoan Mộc Vô Cầu có cạn kiệt chân nguyên thật thì cũng sẽ làm bộ như vẫn còn đầy.
Lạc Nhàn Vân cười thầm trong lòng.
Tống Quy chỉ lặng lẽ thở dài. Người của Thiên Thọ phái sắp tới rồi, Đoan Mộc Vô Cầu lại bắt đầu bày ra phong thái Ma Tôn. Nhưng ở đây bấy lâu nay, Đoan Mộc Vô Cầu đã gối đầu lên đùi, dựa vào Lạc Nhàn Vân mà nũng nịu đủ kiểu, làm hết mọi chuyện mà chẳng thèm kiêng dè gì trước mặt Tống Quy. Chẳng biết là hắn không coi Tống Quy là người ngoài, hay là không coi Tống Quy là người luôn nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hai cái đó hình như cũng chả khác gì nhau mấy.
Tống Quy đành cam chịu mà chấp nhận sự thật này.
Đoạn Thừa Ảnh thấy bộ mặt trước sau bất nhất của Đoan Mộc Vô Cầu, cũng định lên tiếng. Nhưng nghĩ tới việc vừa nãy bị Đoan Mộc Vô Cầu đập cho một trận thì thông minh mà học cách ngậm miệng lại, cũng đứng cạnh Tống Quy.
Đoạn Thừa Ảnh luôn cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu đánh ông, một phần là muốn thi triển Pháp Thiên Tượng Địa. Phạm vi của Pháp Thiên Tượng Địa này quá lớn, nên phải đuổi ông đi trước để tránh bị dính đòn; phần còn lại thì thật sự là muốn đánh ông, có khi từ lâu đã muốn rồi, từ lúc ở Xích Huyết Phong đã muốn đánh rồi, giờ chỉ mượn cớ mà ra tay thôi.
Giờ phút này, cuối cùng Đoạn Thừa Ảnh cũng nhận ra khoảng cách rõ ràng giữa thực lực của mình và Đoan Mộc Vô Cầu, cùng với vị trí của ông trong lòng hắn. Ông thấy mình thậm chí còn không bằng Tống Quy, không bằng cả con hạc tiên đã được cho linh đan ở núi Thiên Thọ.
Sau khi nhận thức được thực tế này, Đoạn Thừa Ảnh cũng học được cách cam chịu.
Lạc Nhàn Vân đoán không sai, chỉ một lúc sau, đã có một nhóm người Thiên Thọ phái đã đổ tới.
Trong số đó có người là sư huynh đệ của Hạ Diên Niên, có người là hậu bối của ông ta. Hai vị trưởng bối duy nhất đã bị Hạ Diên Niên giết, nên trong số này người có cấp bậc cao nhất cũng chỉ đạt đến Pháp Thân.
Người đứng đầu là sư huynh của Hạ Diên Niên, Tiết Hoa Thanh. Ông ta dẫn đầu các đệ tử cúi đầu cảm tạ Lạc Nhàn Vân và những người khác vì đã cứu mạng họ.
Lạc Nhàn Vân vội vàng đỡ mọi người dậy, tiến lên trao đổi vài câu xã giao với họ, nào là "Chưởng môn đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý, Thiên Thọ phái không còn mặt mũi nào đối diện với đồng đạo giới tu chân" hay "Tất cả đều do một mình Hạ Diên Niên gây ra, mọi người cũng là nạn nhân thôi" các kiểu.
Đoan Mộc Vô Cầu đứng ở bên cạnh, dáng người thẳng tắp nhưng ánh mắt thì dần trở nên mơ màng, linh hồn như đã du hành ra ngoài vũ trụ.
Nếu không phải vì còn phải giữ hình tượng trước người ngoài, chắc hắn đã bắt đầu ngả nghiêng rồi.
Lạc Nhàn Vân vừa trao đổi vừa quan sát Đoan Mộc Vô Cầu, lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thấy tội nghiệp cho hắn. Rõ ràng hắn mới là người mệt nhất, vậy mà lại không được nghỉ ngơi.
Lạc Nhàn Vân rất giỏi nói những lời xã giao của Chính đạo, biết cách sử dụng những lời tưởng chừng như sáo rỗng để đạt được mục đích của mình.
Sau bao chuyện xảy ra, Lạc Nhàn Vân không định bỏ qua chỉ vì Hạ Diên Niên đã bị phế.
Thiên kiếp biến mất, nhưng ma chướng trong lòng người lại âm thầm sinh sôi. Lạc Nhàn Vân cảm thấy những người như Mục Thiên Lý và Hạ Diên Niên không phải là ngoại lệ, nếu không kịp thời cảnh báo, những việc ác này có thể dần được bình thường hoá.
Y muốn đàm phán với Thiên Thọ phái, yêu cầu họ tổ chức một hội nghị giới tu chân, công khai xét xử Hạ Diên Niên và Mục Thiên Lý, giết gà dọa khỉ, ổn định lòng người để các môn phái cảnh giác, tự kiểm tra nội bộ, tránh xảy ra thêm nhiều chuyện tương tự.
Đoạn chưởng môn rất hợp tác, tuyên bố quyết tâm của Kiếm phái Kình Thiên ra toàn thiên hạ.
Nhưng điều này cũng vì Mục Thiên Lý không phải chưởng môn, và Kiếm phái Kình Thiên đủ mạnh, không sợ vạch áo cho người xem lưng.
Còn Thiên Thọ phái vốn đã yếu thế, mấy trăm năm qua chỉ nhờ vào Hạ Diên Niên mà mạnh lên một chút. Giờ chưởng môn phạm tội, môn phái xử lý nội bộ một cách lặng lẽ, đổi chưởng môn là xong. Thế mà còn phải công khai xét xử thì chẳng khác nào giẫm đạp lên mặt mũi của Thiên Thọ phái. Nếu làm vậy, Thiên Thọ phái sẽ bị ghim chặt trên cột ô nhục cả ngàn năm sau.
Lạc Nhàn Vân biết Thiên Thọ phái sẽ không đồng ý, nhưng y tự tin có thể thuyết phục họ.
Lúc đầu y tự tin đàm phán với Thiên Thọ phái, nhưng mắt thoáng thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang nhịn ngáp, bỗng thấy chán hẳn.
Giống Đoạn Thừa Ảnh vốn đã biết rõ những gì Mục Thiên Lý đã làm, Lạc Nhàn Vân cũng tin trong Thiên Thọ phái chắc chắn cũng có người nhận thấy sự bất thường của Hạ Diên Niên, chỉ là họ không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.
Loại hy vọng mong manh này sẽ không biến mất, ngay cả khi y công khai xét xử hai người này, các môn phái khác cũng chưa chắc đã được cảnh tỉnh bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân bỗng thấy mất hứng, không muốn dây dưa với những người này nữa.
Thậm chí y còn vô thức muốn ngáp. Nhận ra điều này, y hít một hơi thật sâu rồi nói với người của Thiên Thọ phái: "Vết thương của ta chưa lành, thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát. Có chuyện gì mọi người cứ bàn với Đoạn chưởng môn đi."
Nói rồi Lạc Nhàn Vân lui về, giao mọi việc lại cho Đoạn Thừa Ảnh và Tống Quy, còn mình thì nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Sư đệ, đệ đỡ ta xuống nghỉ ngơi đi."
Đoan Mộc Vô Cầu đã sớm không kiên nhẫn nữa rồi, nghe Lạc Nhàn Vân nói vậy thì lập tức đỡ y, tay vòng qua ôm lấy eo y, cả người dán sát vào.
Lạc Nhàn Vân: "..."
Kể từ sau nụ hôn đó, Đoan Mộc Vô Cầu ngày càng lấn lướt.
Nhưng y cũng hơi mệt, không muốn đẩy Đoan Mộc Vô Cầu ra.
Hệ thống Cứu thế hứng khởi nói: [Chủ nhân đã bắt đầu không phản kháng sự tiếp xúc cơ thể của Đoan Mộc Vô Cầu nữa, đây là dấu hiệu chấp nhận rồi đấy!]
Lần này Lạc Nhàn Vân không từ chối mà thừa nhận: "Đúng vậy."
Hệ thống Cứu thế bỗng ngẩn ra, nó hỏi: [Chẳng phải chủ nhân nên nói, "Ở đây đông người, không thể không giữ thể diện cho Đoan Mộc Vô Cầu, đợi đến chỗ không người rồi tự nhiên tách ra" sao?]
Lạc Nhàn Vân đáp trong lòng: "Hệ thống, ngươi ở trong ý thức của ta, ta không cần phải nói dối ngươi. Lý do ngươi nghĩ ra, đúng là ta có thể nói, nhưng đó không phải là suy nghĩ thật của ta. Thực ra ta cũng chỉ là một con người, cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng cần Đoan Mộc Vô Cầu tiếp thêm sức mạnh cho ta."
Dù là cứu thế, ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu hay đối mặt với trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên, Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng đối mặt với những người Thiên Thọ phái không chịu tỉnh ngộ này, Lạc Nhàn Vân lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Rõ ràng họ là nạn nhân, họ cảm nhận được nỗi đau khi linh hồn bị hút vào trận pháp, nhưng dù vậy họ vẫn muốn che giấu chuyện này, định tuyên bố ra ngoài rằng Hạ Diên Niên tu luyện gặp vấn đề, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Lạc Nhàn Vân hiểu được ý định của họ, nhưng không thể đồng tình.
Y có thể dùng vô số cách buộc họ phải đồng ý, nhưng lúc này lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Nhân tính phức tạp, dù trở thành tu sĩ thì vẫn là con người, không thể vượt qua trần tục.
Lúc này, cái ngáp của Đoan Mộc Vô Cầu lại khiến Lạc Nhàn Vân thấy có thêm chút sức lực.
Lạc Nhàn Vân nói với hệ thống: "Tính cách Đoan Mộc Vô Cầu đơn thuần ngây thơ, loại tính cách này thường xuất hiện ở những người được bao bọc yêu thương. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không phải vậy, hắn lớn lên trong môi trường tối tăm nhất thế gian, chứng kiến vô số tội ác mà vẫn giữ được sự thiện lương trong tâm hồn mình, ta cảm thấy hắn rất mạnh mẽ, là người có nội tâm rất kiên cường."
"Một mình hắn chống lại tất cả thù hận, hiểu lầm, bôi nhọ, ám toán từ toàn thiên hạ, nhưng vẫn có những quy tắc của riêng mình, chưa bao giờ thay đổi lòng mình. Về điểm này, ta không bằng hắn."
Hệ thống Cứu thế nghe vậy liền lo lắng nói: [Nói với hệ thống thì có ích gì, ngươi phải nói thẳng với Đoan Mộc Vô Cầu chứ! Hắn nhất định sẽ rất vui đấy!]
Lạc Nhàn Vân lại mỉm cười không nói gì, tạm thời y không thể nói với Đoan Mộc Vô Cầu về sự yếu đuối trong lòng mình.
"Chúng ta đi đâu nghỉ ngơi?" Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng rực hỏi.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Đến hang băng."
Vừa bước vào hang băng nơi Hạ Kinh Luân đang say ngủ, Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Chỗ này lạnh lắm, may ta có áo choàng lông hồ ly có thể chống lạnh, nhưng ta chỉ có một cái, sư huynh đành phải dùng chung với ta vậy."
Lời Đoan Mộc Vô Cầu có ẩn ý, Lạc Nhàn Vân nghe cái là hiểu ngay.
Chỉ tiếc lần này Đoan Mộc Vô Cầu lại phải thất vọng rồi.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta muốn đánh thức Hạ Kinh Luân."
"Ồ." Đoan Mộc Vô Cầu đáp, nhìn có vẻ hơi cụt hứng.
Lạc Nhàn Vân nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải đệ rất muốn rút linh căn của Hạ Kinh Luân cho ta dùng à?"
Đoan Mộc Vô Cầu lắc đầu: "Lúc trước ta không biết linh căn có thể mang theo một phần ý thức của chủ nhân. Nếu huynh sử dụng linh căn của Hạ Kinh Luân, bị ý thức của cậu ta ảnh hưởng thì huynh sẽ không còn là chính mình nữa."
Đoan Mộc Vô Cầu thở dài.
Từ khi gặp gỡ đến khi quen biết, Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ thấy Đoan Mộc Vô Cầu thở dài. Hắn rất hiếm khi phiền muộn điều gì, luôn có mục đích rõ ràng khi làm việc. Nếu việc đó thất bại, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ xử lý những kẻ cản đường hắn, giải quyết hết rắc rối rồi tiếp tục làm việc mình đã quyết tâm.
Nhưng lần này, hắn lại thở dài.
Lạc Nhàn Vân thấy hắn cúi đầu, khí thế thường ngày biến mất, trông vô cùng khổ sở.
Kìm lòng chẳng đặng, Lạc Nhàn Vân đưa tay xoa tóc Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ đang lo lắng điều gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Ta muốn cứu huynh, nhưng không thể dùng cách cũ để giúp huynh. Rõ ràng "thuốc" đang ở ngay trước mặt mà ta lại không thể dùng, thật khó chịu."
Lạc Nhàn Vân nói: "Còn một cách khác, có thể diệt thần thức của Hạ Kinh Luân trước, biến cậu ấy thành một người sống mà như đã chết, cơ thể còn sống nhưng tinh thần đã chết. Như vậy thì linh căn của cậu ấy sẽ không còn ý thức sót lại."
Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng hơn, nhưng khi thấy Hạ Kinh Luân đang ngủ say trong quan tài băng, hắn lắc đầu, nhịn đau mà nói: "Thôi bỏ đi."
Lạc Nhàn Vân có chút bất ngờ, y đề xuất cách này là muốn chờ Đoan Mộc Vô Cầu đồng ý, rồi sẽ bày tỏ sự chán ghét của mình với phương pháp đó để đạt được mục đích giáo dục. Không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại từ chối.
"Tại sao? Điều này không giống với phong cách của sư đệ." Lạc Nhàn Vân hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nôn khan, biểu cảm rất khó chịu.
Hắn trải áo choàng lông hồ ly xuống đất, hai người ngồi lên, lưng dựa vào quan tài băng.
"Chuyện này kinh lắm, ta không muốn kể với huynh." Đoan Mộc Vô Cầu u ám nói.
Lạc Nhàn Vân cười: "Sức chịu đựng của ta lớn hơn đệ tưởng đấy."
Vai của Đoan Mộc Vô Cầu chạm vào vai của Lạc Nhàn Vân mới có chút sức lực, chịu đựng sự ghê tởm để kể lại cho Lạc Nhàn Vân những gì hắn nghe được từ tiếng lòng của Hạ Diên Niên qua Thiên Tâm Thông.
Kể xong hắn hận đến mức nhổ một bãi nước bọt: "May là bản tôn đã tự tay rút cạn chân nguyên của Hạ Diên Niên, nếu không thì chuyện này sẽ mãi như cái xương gà mắc ở cổ, khiến bản tôn khó chịu. Tâm ma thật độc ác, lại nghĩ ra cách này để hành hạ bản tôn!"
Lạc Nhàn Vân nghe xong không quá ngạc nhiên, độ chấp nhận của y cao hơn Đoan Mộc Vô Cầu nhiều.
Y đã sớm biết rằng lòng người phức tạp, không thể đánh giá đơn giản bằng thiện ác.
Lạc Nhàn Vân nói: "Bảo sao lúc đó đệ nhất quyết tự tay giết Hạ Diên Niên, hóa ra là do bị tra tấn như vậy. Thế sao đệ không giết Hạ Diên Niên luôn mà chỉ rút cạn chân nguyên của ông ta thôi?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Khi bản tôn đấu với Hạ Diên Niên, bản tôn chợt nghĩ, chỉ nghe được tiếng lòng của ông ta mà ta đã kinh tởm đến thế, thì Hạ Kinh Luân bị ông ta nuôi nấng suốt mười sáu năm, rồi lại bị đóng băng hai trăm năm, chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều. Bản tôn tha mạng cho Hạ Diên Niên là muốn giao ông ta cho Hạ Kinh Luân xử lý. Sư huynh, trước khi Hạ Kinh Luân xử lý Hạ Diên Niên, liệu có thể tạm thời để cậu ta sống, không dùng đến linh căn của cậu ta không?"
Lạc Nhàn Vân hơi nghiêng đầu, nhìn Đoan Mộc Vô Cầu từ mọi góc độ, như muốn khắc ghi lại toàn bộ con người hắn.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác với trước đây, trong lòng đang rất khó chịu. Hắn không biết đối diện với sư huynh ra sao, bèn đứng dậy một cách lúng túng, đối diện với Hạ Kinh Luân đang say ngủ và nói:
"Đừng tưởng bản tôn sẽ tha cho ngươi, đợi ngươi giải quyết xong ân oán với Hạ Diên Niên, bản tôn vẫn sẽ lấy linh căn của ngươi! Đến lúc đó nếu ngươi biết điều thì tự hủy ý thức, tự đào linh căn dâng cho sư huynh ta, tránh để bản tôn phải ra tay!"
Lạc Nhàn Vân cố nhịn cười, bình tĩnh nói: "Cậu ấy không nghe thấy đâu, đệ phải đánh thức cậu ấy rồi nói lại lần nữa."
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Lệnh của bản tôn chưa bao giờ nói hai lần! Hạ Kinh Luân không nghe thấy thì đó là lỗi của cậu ta, chả liên quan gì đến bản tôn!"
Nếu không vì giữ chút thể diện ít ỏi của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân đã cười phá lên rồi.
Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày nghe được từ miệng Đoan Mộc Vô Cầu câu "tạm thời giữ mạng Hạ Kinh Luân", rõ ràng trước nay Đoan Mộc Vô Cầu luôn muốn giết Hạ Kinh Luân, mà giờ lại như đang cầu xin cho Hạ Kinh Luân vậy.
Lạc Nhàn Vân đã khuyên rất nhiều lần, thử đủ mọi cách mà vẫn khó làm Đoan Mộc Vô Cầu từ bỏ ý định "giết Hạ Kinh Luân", thế mà Hệ thống Diệt thế chỉ cần dùng một hình phạt đã làm được.
Hệ thống Diệt thế dùng đủ cách để cám dỗ Đoan Mộc Vô Cầu, không ngờ cuối cùng lại phản tác dụng, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Trong thời kỳ đỉnh cao, y cũng có thể sử dụng Thiên Tâm Thông. Tiếc là y không đủ mạnh, không thể dùng Thiên Tâm Thông để giao tiếp với Đoan Mộc Vô Cầu, nếu không thì đã chẳng cần Hệ thống Diệt thế phải hao tâm tổn sức "trừng phạt" Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta nghĩ Hạ Kinh Luân sẽ không giết Hạ Diên Niên đâu. Hạ Diên Niên có tâm địa bất chính, nhưng ông ta lại đặt lý tưởng của mình lên Hạ Kinh Luân, hy vọng Hạ Kinh Luân sẽ trở thành người chăm chỉ, kiên cường, đầy lòng chính nghĩa, một lòng vì Thiên Thọ phái, sẵn sàng hy sinh cho bách tính. Điều ông ta không làm được, ông ta mong Hạ Kinh Luân sẽ làm được."
"Hạ Kinh Luân ghét sự kiểm soát của Hạ Diên Niên, nhưng cậu ấy vẫn dần dần trở thành hình mẫu mà Hạ Diên Niên mong muốn."
"Cậu ấy là người chính trực, dù có oán hận cũng sẽ không làm chuyện giết cha. Cậu ấy sẽ chỉ giao Hạ Diên Niên cho chưởng môn mới của Thiên Thọ phái, để môn quy xử lý Hạ Diên Niên, chứ không để thù riêng lấn át."
"Đó là chuyện của cậu ta, ta chỉ cho cơ hội này, còn lại để cậu ta tự lựa chọn." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Vừa dứt lời, Hệ thống Diệt thế lên tiếng: [Nhiệm vụ "thu phục Lạc Nhàn Vân" đã hoàn thành 70%.]
Đoan Mộc Vô Cầu ghét Hệ thống Diệt thế, nhưng lại rất quan tâm đến nhiệm vụ này, nên hỏi sau lưng sư huynh: [Khi nhiệm vụ đạt 100% sẽ thế nào? Đến lúc đó, sư huynh có tự nguyện...]
Hắn không dám nghĩ đến từ đó, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh mình hôn Lạc Nhàn Vân lúc nãy.
Hệ thống Diệt thế phát ra những tiếng "ù ù" nặng nề, như một cỗ máy đang vận hành khó khăn, lại như một người đang chìm vào suy nghĩ bế tắc, không thể gĩ thêm gì.
Một lúc sau, tiếng "ù ù" biến mất, Hệ thống Diệt thế bình thản nói: [Chủ nhân cứ mạnh dạn lên, không cần phải hạn chế suy nghĩ của mình thế đâu.]
Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng rực, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta có thể khiến sư huynh tự nguyện... hôn ta..."
Nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ bừng, không dám nghĩ tiếp.
Hệ thống Diệt thế: [... Hệ thống muốn nói là, ngươi có thể khiến y tự nguyện chết thay mình.]
"Ồ, vậy thôi bỏ qua." Đoan Mộc Vô Cầu nói với vẻ mặt chẳng mấy mặn mà.
Hắn vẫn nên đánh thức Hạ Kinh Luân đi.
Sau khi chắc chắn Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không làm hại Hạ Kinh Luân, Lạc Nhàn Vân để Đoan Mộc Vô Cầu đưa Hạ Kinh Luân ra khỏi quan tài băng, truyền cho hắn một khẩu quyết để đánh thức người bị đóng băng.
Lạc Nhàn Vân không thể khiến người bị đóng băng trở nên bất tử, nhưng việc đánh thức thì không thành vấn đề.
Sau khi Đoan Mộc Vô Cầu thi triển thuật pháp, lớp băng phủ trên người Hạ Kinh Luân tan biến, cậu từ từ mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.