Chương 58: Vừa gặp đã rung động
Thanh Sắc Vũ Dực
28/11/2024
Lạc Nhàn Vân mở thức hải, giải phóng những mảnh ký ức bị phong ấn trước đây.
Vô số ký ức đan xen như những sợi tơ, hợp lại với hệ thống cứu thế, trình chiếu cảnh Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu từ "kiếp trước."
Thần thức của Lạc Nhàn Vân chìm sâu vào những hình ảnh này, không thể thoát ra.
Ban đầu sự việc diễn ra đúng như y đoán: Tiêu Dao Cốc bị hủy, Bắc Thần phái diệt vong, Thiên Thọ phái mất hết sinh cơ, Lạc Nhàn Vân nhận linh căn của Hạ Kinh Luân.
Lúc đó cả hai đều chưa biết về Mục Thiên Lý, nên Kiếm phái Kình Thiên vẫn còn ổn. Lạc Nhàn Vân đúng như y dự đoán, rời núi Thiên Thọ, mang tro cốt của Hạ Kinh Luân đến Sương Hoa Cung, nơi y thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Hạ Kinh Luân. Trước khi chết, Hạ Kinh Luân bày tỏ rằng cả đời chưa từng rời khỏi núi Thiên Thọ, muốn sau khi chết được chôn ở nơi khác.
Sau khi hấp thụ linh căn của Hạ Kinh Luân, Lạc Nhàn Vân cảm nhận được chút cảm xúc của cậu, nảy sinh mâu thuẫn giữa sự căm ghét đối với Thiên Thọ phái và tình cảm gắn bó với gia đình. Vì thế Lạc Nhàn Vân đưa tro cốt của Hạ Kinh Luân đến tìm chị song sinh của cậu, Dung Lạc Sương.
Dung Lạc Sương đau buồn khi biết Hạ Kinh Luân đã qua đời, quyết định chôn cậu bên cạnh mẹ, hoàn thành tâm nguyện của Hạ Kinh Luân.
Cùng lúc đó, Lạc Nhàn Vân cũng nghĩ, việc kế thừa linh căn của Hạ Kinh Luân nghĩa là y phải gánh vác trách nhiệm của cậu. Nếu Dung Lạc Sương cần giúp đỡ, Lạc Nhàn Vân sẵn sàng ra tay tương trợ.
Vừa hay Dung Lạc Sương đang phiền lòng vì đệ tử bị Ma tu sát hại, thấy Lạc Nhàn Vân có sức mạnh vượt trội có thể đánh thắng Ma tu, bèn nhờ y giúp đỡ.
Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương đến Đoạn Long Uyên, gặp Đoan Mộc Vô Cầu đang chém giết đệ tử ở Đàn Bỏ Đạo.
Từ đây, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi dự đoán của Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân đã ngủ hai trăm năm, chưa bao giờ thấy mặt Đoan Mộc Vô Cầu. Y chỉ biết Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ diệt Bắc Thần Phái vì chưởng môn Bắc Thần từng để lại tin tức trước khi lên đường báo thù cho Tống Quy.
Chưởng môn Bắc Thần nhiều năm xem Lăng Đô Phong như nơi trút bầu tâm sự, nơi không ai trách mắng ông, Lạc Nhàn Vân còn dịu dàng tặng cơn gió mát cho ông mỗi khi cần an ủi.
Trước khi đi, chưởng môn lo lắng không thể thắng Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng vẫn phải báo thù cho Tống Quy. Vì Tống Quy vốn lấy danh nghĩa đệ tử bị Bắc Thần Phái bỏ rơi mà nằm vùng trong Ma đạo, chưởng môn không thể nhờ các phái khác trợ giúp, sợ rằng sự bốc đồng của mình sẽ làm hại môn phái.
Chưởng môn khóc một hồi trên Lăng Đô Phong, rồi nhớ ra mình có một đồng minh, có thể nhờ người này liên hệ với Kiếm phái Kình Thiên để hợp lực diệt Đoan Mộc Vô Cầu.
Điều này khiến Lạc Nhàn Vân không lường trước được. Chưởng môn không tiết lộ đồng minh là ai, chỉ nói là người của Kiếm phái Kình Thiên. Lạc Nhàn Vân đoán là Đoạn Thừa Ảnh.
Hai trăm năm trước quan hệ giữa Đoạn Thừa Ảnh và Bắc Thần phái có địa vị tương đương. Bắc Thần phái có thanh danh đệ nhất, Kiếm phái Kình Thiên có thực lực vô song. Hai phái vốn có quan hệ cạnh tranh ngầm, vốn chẳng thân thiết là bao.
Kiếp trước Lạc Nhàn Vân nào biết chuyện của Mục Thiên Lý, chỉ nghĩa khi Bắc Thần phái đang đứng trước nguy cơ diệt môn nên bắt tay làm hòa với Kiếm phái Kình Thiên.
Chương môn Bắc Thần phái một đi không trở lại. Lạc Nhàn Vân bị mùi máu đánh thức mà xuất quan, phát hiện môn phái đã bị diệt, biết Đoan Mộc Vô Cầu gây ra nhưng chưa biết dung mạo Đoan Mộc Vô Cầu ra làm sao.
Nên Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương đến Đàn Bỏ Đạo, y thấy một đám người Ma đạo đang vây đánh Đoan Mộc Vô Cầu, còn ra tay rất tàn nhẫn. Nhìn thấy tình cảnh đó, Lạc Nhàn Vân lập tức giúp đỡ mà không hề ngờ rằng người bị vây đánh chính là Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong lúc chiến đấu, Đoan Mộc Vô Cầu không quan tâm đến việc mình bị thương, thích dùng chiêu "lấy vết thương đổi vết thương."
Lạc Nhàn Vân không giết người, phần lớn thời gian chỉ ngăn những đòn đánh về phía Đoan Mộc Vô Cầu và ngăn hắn đá bay y.
Lúc ấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lạc Nhàn Vân thấy người này chẳng giống tu sĩ Chính đạo chút nào, có khả năng là ma tu. Nhưng y chưa từng thấy Ma tu nào ra tay hung ác với đồng bọn mình đến thế, nói không chừng có thể mượn sức ma tu này, từ đó lấy thêm được thông tin về Đoan Mộc Vô Cầu.
Vì thời gian có hạn, Lạc Nhàn Vân lại mang ý đồ riêng, nên y không hề liên tưởng người này là Đoan Mộc Vô Cầu.
Đánh xong, Đoan Mộc Vô Cầu liếc qua Lạc Nhàn Vân vài lần nhưng không đá bay nổi, bực bội nói: "Đừng xen vào chuyện người khác."
Lạc Nhàn Vân thì lại là người có tính tình điềm đạm, không chấp chuyện nhỏ nhặt. Y mỉm cười dịu dàng: "Là tại hạ sai, đã đánh giá thấp đạo hữu, ra tay đường đột, không kính trọng đạo hữu. Nhưng cũng vì ta lo lắng đạo hữu sẽ bị thương, vì ý tốt này của ta, mong đạo hữu không trách."
Đoan Mộc Vô Cầu chưa gặp ai như Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu vốn là người rõ ràng, hắn biết cái người tu sĩ Chính đạo chẳng biết từ đâu xông ra này đã giúp mình. Cũng nhờ có y, hắn mới không bị thương.
Quan Tài Chôn Trời xuất thân từ Đoạn Long Uyên, cũng là nơi duy nhất không thể sử dụng được nó. Có lẽ là vì Quan Tài Chôn Trời là ý thức của cự long thượng cổ, nên không muốn tấn công chính cơ thể của mình.
Nơi đây cũng là Đào Nguyên Tông của Đoan Mộc Vô Cầu, là nơi giam giữ đám ma tu kia. Hắn không muốn sử dụng Pháp tướng để phá hỏng kết cấu của Đoạn Long Uyên, một khi kết giới của Đoạn Long Uyên bị phá, thì chẳng gì chặn đám ma tu kia lại nữa.
Thế là hai sát chiêu của Đoan Mộc Vô Cầu đều chẳng dùng được, chỉ có thể dùng thực lực mà đánh đấm, nên tất nhiên không thể tránh khỏi vết thương ngoài da. Hắn đã chuẩn bị từ trước rồi, nên cũng chẳng để tâm lắm.
Vốn dĩ hắn muốn giết sạch Đàn Bỏ đạo, là vì Tống Quy từng ở đấy.
Ban đầu Đoan Mộc Vô Cầu vì báo thù cho Vượng Tài, chim, cá, cây cỏ hoa lá trong Tiêu Dao Cốc nên hắn diệt Bắc Thần phái, nhưng có vẫn còn nghi ngờ, nên hắn tiếp tục điều tra xem Tống Quy còn đồng phạm nào ở Đàn Bỏ đạo không.
Hắn cũng đâu có định giết người, vốn định tra hỏi thôi.
Đoan Mộc Vô Cầu không biết Tống Quy có Tàng Phong, cứ ngỡ Tống Quy không có cách nào ra khỏi Đoạn Long Uyên, nên việc Tống Quy đến được Tiêu Dao Cốc chắc chắn là vì có đồng phạm.
Thông minh như Đoan Mộc Vô Cầu, hẳn là sẽ nghĩ đến mấy đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang đầu tiên.
Đệ tử Tứ Tượng Sơn Trang nào phải đối thủ của Đoan Mộc Vô Cầu, bèn khai ra việc chúng trốn đi rình theo hắn, rồi dùng cá để truy tìm ra vị trí của Tiêu Dao Cốc, còn khai luôn với Đoan Mộc Vô Cầu là Lão tổ Huyễn Sinh cũng biết chuyện này.
Đoan Mộc Vô Cầu biết được Đàn Bỏ đạo có liên quan đến việc Tiêu Dao Cốc bị hủy, thế là ra tay giết sạch tất cả. Cảnh này vừa hay bị Lạc Nhàn Vân bắt gặp.
Đó giờ Đoan Mộc Vô Cầu không hay để ý dung mạo của người khác, chỉ nhớ mang máng đặc điểm của họ, như là đàn ông trung niên, người già, người trẻ, phụ nữ, tóc trắng,.. Thoạt đầu hắn cũng chẳng để ý Lạc Nhàn Vân trông ra sao, chỉ biết y là một tu sĩ Chính đạo mặc đồ trắng muốt.
Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra Lạc Nhàn Vân là tu sĩ Chính đạo thì chả muốn sánh vai chiến đấu cùng làm gì, thử đá bay y mấy cái mà không được, lúc ấy mới nhìn y bằng con mắt khác.
Rồi chuyển sang nhìn dung mạo y, phát hiện có lẽ đây là người đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời.
Có điều Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng phải loại trông mặt mà bắt hình dong, nên việc Lạc Nhàn Vân đẹp và việc hắn muốn đá bay y chẳng có gì mâu thuẫn cả. Hắn vẫn cứ một bên đánh đám Ma tu, một bên bớt chút thời gian đá bay Lạc Nhàn Vân.
Tiếc là hắn không chỉ không đá trúng y, còn được Lạc Nhàn Vân bảo vệ vài lần. Với cái tính cách nghiện mà còn ngại của Đoan Mộc Vô Cầu, tất nhiên hắn thấy giận lắm.
Hắn nghĩ việc cái người trẻ tuổi này xen vào việc của người khác, cố ý giúp hắn để khiến hắn mang nợ thiên hạ.
Với suy luận của Đoan Mộc Vô Cầu, hắn nghĩ cái người trông đẹp đẹp này bảo vệ hắn đôi lần, thì hắn của phải bảo vệ y đôi lần, thế mới công bằng.
Nhưng thế thì phiền chết.
Đoan Mộc Vô Cầu vốn chỉ muốn sống cuộc sống nhàn tản, chẳng lo việc chi. Ai ngờ mọi chuyện cứ ấp đến nhiều như cành mẹ đẻ cành con, thế mà tương lai còn phải bảo vệ thêm cái người đẹp đẹp này, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.
Cái câu "đừng xen vào việc của người khác" của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân tự dịch thành: "Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, Vô Cầu ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay của đạo hữu."
Thật lòng mà nói, những lời Đoan Mộc Vô Cầu dành cho Lạc Nhàn Vân vốn đã có ý tốt, nhưng chẳng ai nghe ra được ý tốt đó.
May mà Lạc Nhàn Vân lúc này dù chưa thành thạo "kỹ năng dịch ngôn ngữ Vô Cầu", nhưng với bản năng khiêm tốn và cách nói chuyện vốn có, y vẫn đưa cậu trả lời rất chuẩn mực, tránh được tranh chấp với Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu, ấn tượng về Lạc Nhàn Vân đã trở thành "người đẹp đẹp nói chuyện rất dễ nghe".
Thế là Đoan Mộc Vô Cầu phán: "Biết mình vướng chân mà vẫn lao lên, đúng là không biết sống chết. Bản tôn ta tay đấm chân đá không nể mặt ai, có lỡ tay giết ngươi cũng là ngươi tự chuốc họa vào thân."
Lạc Nhàn Vân dịch ra lại là: "Lần sau ra tay nhớ báo bản tôn trước một tiếng, tránh để bản tôn vô tình làm ngươi bị thương."
Lạc Nhàn Vân lần đầu gặp phải kiểu người khó ưa thế này nên chưa hiểu hết ý thực sự của hắn, vẫn loay hoay nghĩ cách đối phó với Đoan Mộc Vô Cầu, mong dụ hắn tiết lộ thông tin về Ma Tôn.
Trong lúc Lạc Nhàn Vân điều chỉnh tư duy mất chút thời gian, thì Dung Lạc Sương không chịu nổi nữa, lớn tiếng mắng: "Lạc trưởng lão có lòng giúp ngươi, ngươi lại ăn nói hỗn xược, đúng là kẻ không biết điều, toàn thói ma đạo!"
Lời của Dung Lạc Sương nghe mới đúng kiểu Đoan Mộc Vô Cầu quen thuộc. Thái độ này làm hắn thấy thoải mái hơn hẳn.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức khoanh tay, hống hách đáp: "Bản tôn là người đứng đầu Ma đạo, bản tôn có thói ma đạo thì lạ lắm chắc?"
"Ngươi là Đoan Mộc Vô Cầu?" Lạc Nhàn Vân buột miệng hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu khẽ nhướn mày, nhìn sang người đẹp đẹp nói chuyện dễ nghe kia với vẻ kiêu ngạo: "Ngươi cũng có mắt đấy. Bản tôn cho phép ngươi xưng tên ra."
Bản đã dịch: "Ngươi đúng là có mắt nhìn, ta muốn biết tên ngươi, muốn kết bạn với ngươi."
Lạc Nhàn Vân tràn đầy hận thù nhưng vẫn lịch sự đáp: "Tại hạ, Lạc Nhàn Vân, của Bắc Thần phái."
Nghe đến ba chữ "Bắc Thần phái", Đoan Mộc Vô Cầu thôi không làm bộ làm tịch nữa, quay lại nhìn thẳng vào Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu không ngờ người đầu tiên hắn muốn kết bạn, người đẹp đẹp nói chuyện dễ nghe này lại chính là đệ tử Bắc Thần phái – môn phái mà hắn vừa diệt.
Hắn hít một hơi sâu, cố tìm chút hy vọng, hỏi: "Bắc Thần phái? Bản tôn nhớ là mình vừa diệt phái đó mà, sao còn sót lại ngươi? Ngươi với Bắc Thần phái có quan hệ không tốt à, lúc diệt môn sao lại không có mặt?"
Bản đã dịch: "Ta mong ngươi giống Tống Quy, đều phản bội Bắc Thần phái."
Nhưng câu trả lời của Lạc Nhàn Vân khiến Đoan Mộc Vô Cầu như rơi vào hầm băng: "Tại hạ lớn lên ở Bắc Thần phái, đó là nhà của ta. Kẻ nào làm hại Bắc Thần phái, ta sẽ lấy máu hắn tế Bắc Thần phái."
Đoan Mộc Vô Cầu lại hít một hơi sâu, quay lưng về phía hai người: "Hôm nay bản tôn không muốn giết người, cũng lười diệt cỏ tận gốc. Hai ngươi biến đi."
Với tính cách của Đoan Mộc Vô Cầu, tha cho Lạc Nhàn Vân lúc này đã là ưu đãi lớn nhất rồi.
Trong lòng Đoan Mộc, Bắc Thần phái phá nhà của hắn, hắn phá nhà của Lạc Nhàn Vân, vậy coi như hai bên hòa.
Nhưng ai mà hiểu được cái tư duy này của Đoan Mộc Vô Cầu? Dung Lạc Sương bước ra chỉ trích Đoan Mộc độc ác, còn tra hỏi hắn có liên quan đến việc đệ tử Sương Hoa cung bị hại không.
Đoan Mộc Vô Cầu khó chịu đáp: "Người của môn phái các ngươi chết thì liên quan gì đến bản tôn?"
Dung Lạc Sương và Lạc Nhàn Vân đều tin Đoan Mộc Vô Cầu đang ngụy biện, không thừa nhận tội ác của mình.
Vậy là Đoan Mộc Vô Cầu phải gánh trên lưng ba tội danh lớn: diệt Bắc Thần phái, phá hủy núi Thiên Thọ làm nhục đệ tử Sương Hoa cung.
Lạc Nhàn Vân khó mà tiếp tục chuyện trò với Đoan Mộc Vô Cầu, thế là ba người lao vào đánh nhau.
Đoan Mộc Vô Cầu ở Đoạn Long Uyên không thể sử dụng hai tuyệt chiêu mạnh nhất là Quan tài chôn trời và Pháp Thiên Tượng Địa, trong khi Lạc Nhàn Vân lại có rất nhiều chiêu thức, thực lực thì khỏi bàn. Giai đoạn đầu, Đoan Mộc Vô Cầu bị hai người kia đánh cho tơi tả, thương tích đầy mình.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu đã trải qua bao trận chiến, làm gì có chuyện dễ dàng chịu chết như vậy.
Vừa đánh vừa chuyển địa điểm, hắn dần dần rời xa Đoạn Long Uyên, cuối cùng đến Biển Vô Tận, nơi sinh vật thưa thớt.
Vừa đến nơi, Đoan Mộc Vô Cầu lập tức thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, khiến Dung Lạc Sương bị thương nặng.
Lạc Nhàn Vân cũng thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, hai gã khổng lồ đen trắng không mặt đánh nhau dữ dội, đất trời rung chuyển.
Lần đầu tiên trong đời Đoan Mộc Vô Cầu gặp phải người mạnh ngang mình, trong lòng hắn hiện tại, Lạc Nhàn Vân là người vừa cứu mạng hắn, lại đẹp đẽ, giọng nói dễ nghe, thực lực còn có thể so kè với hắn.
Nhược điểm duy nhất là cả hai lại có thù oán với nhau.
Khi thanh kiếm của Lạc Nhàn Vân lần thứ năm đâm vào người Đoan Mộc Vô Cầu, hắn mới thở dài: "Lạc Nhàn Vân, ngươi từng thay bản tôn đỡ năm đòn, bản tôn trả lại ngươi năm kiếm, chúng ta không còn nợ nhau gì nữa. Từ giờ, bản tôn sẽ không nương tay với ngươi nữa."
Lạc Nhàn Vân cũng đáp: "Ngươi và ta không phải không còn nợ nần gì, ngươi vẫn còn món nợ máu của Bắc Thần phái trên vai."
Đoan Mộc Vô Cầu không đáp lời, chỉ giơ một tay lên, triệu hồi Quan Tài Chôn Trời.
Quan Tài Chôn Trời giam cầm Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương bên trong. Lạc Nhàn Vân nhận ra món vũ khí tà ác này, bèn nhắm mắt đợi chết.
Ai ngờ không chết, chỉ ngủ thiếp đi.
Khi y và Dung Lạc Sương tỉnh dậy, hai người đã quay lại Sương Hoa Cung.
Theo lời đệ tử Sương Hoa Cung kể lại, có một bóng đen lướt qua trước cổng, ném hai người xuống trước cửa.
Vì Sương Hoa Cung nằm ở vùng cực lạnh, bên cạnh hai người còn đặt mỗi người một viên hỏa châu, giúp sưởi ấm để họ khỏi bị đóng băng.
Hỏa châu này hình như chỉ có thể tìm thấy trong dung nham của núi Thương Viêm, là bảo vật giúp hỏa linh căn tu luyện, cũng có thể dùng để luyện khí, vô cùng hiếm có.
Sương Hoa Cung lạnh lẽo, những đệ tử công lực thấp thường phải chịu đựng cái rét khổ sở. Dung Lạc Sương luôn mong có được một viên hỏa châu, đặt ở nơi các đệ tử cấp thấp sống để sưởi ấm cho họ.
Chỉ tiếc là chẳng ai đi núi Thương Viêm để lấy hỏa châu cả. Sương Hoa Cung lại thuộc tính lạnh, tới núi Thương Viêm thì công lực giảm đi, không thể lấy được hỏa châu.
Hơn nữa chính đạo còn coi đây là một cách tu luyện, nên Dung Lạc Sương ngại không dám nhờ vả các môn phái khác giúp đỡ.
Cho đến giờ, cô mới có được một viên hỏa châu.
Cô cầm viên hỏa châu, nghi hoặc hỏi: "Ai đã cứu chúng ta, lại còn tặng cho chúng ta báu vật như hỏa châu? Làm việc tốt mà không để lại tên, chắc hẳn là bậc cao nhân đắc đạo có phẩm hạnh cao thượng."
Lạc Nhàn Vân cầm viên hỏa châu của mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ mà chính y cũng không tin nổi: "Không lẽ là Đoan Mộc Vô Cầu?"
Kẻ đã diệt Bắc Thần phái, một ma tôn tàn nhẫn không tha cho đồng môn ma đạo, chẳng lẽ lại tha cho y và Dung Lạc Sương, còn cất công đi núi Thương Viêm lấy hỏa châu về chỉ vì không muốn họ bị lạnh cóng?
Lạc Nhàn Vân không thể tin nổi.
Nhưng Quan Tài Chôn Trời mạnh như vậy, trong thiên hạ ngoài Đoan Mộc Vô Cầu ra, còn ai có thể mở nó, thả họ ra ngoài?
Lạc Nhàn Vân không muốn để tình cảm chi phối mình, tạm thời gác lại mối thù với Đoan Mộc Vô Cầu, bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.
Lúc này, y mới nhớ ra chuyện chưởng môn Bắc Thần phái từng nhắc đến đồng minh.
Chưởng môn Bắc Thần phái sẽ không dễ dàng đưa đệ tử vào chỗ chết, ông dám đi tìm Đoan Mộc Vô Cầu tính sổ, chắc chắn là đã có sự đồng ý của đồng minh, và tin rằng sẽ có người giúp đỡ.
Nhưng trong toàn bộ chuyện này, ngoài Bắc Thần phái bị tiêu diệt, Lạc Nhàn Vân hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về Kiếm phái Kình Thiên gặp nạn.
Nếu Bắc Thần phái được trợ giúp, thì hoặc Đoan Mộc Vô Cầu đã chết, hoặc Kiếm phái Kình Thiên cũng phải chịu tổn thất nặng nề, không thể nào giới tu chân lại không có lấy một tin tức nào.
Lạc Nhàn Vân dò hỏi Sương Hoa Cung, phát hiện Kiếm phái Kình Thiên vẫn bình an vô sự.
Đoan Mộc Vô Cầu đã thừa nhận mình diệt Bắc Thần phái, chuyện đó không thể nghi ngờ. Lạc Nhàn Vân biết rằng dù Kiếm phái Kình Thiên có hứa hẹn trợ giúp rồi phản bội, kẻ thù thật sự vẫn là Đoan Mộc Vô Cầu, không thể đổ lỗi cho Kiếm phái Kình Thiên.
Nhưng trong chuyện này, Lạc Nhàn Vân vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vì vậy, y gửi tin đến Kiếm phái Kình Thiên, hỏi rõ tình hình.
Nhưng không nhận được phản hồi.
Lạc Nhàn Vân quyết định tự mình đến Kiếm phái Kình Thiên.
Tuy nhiên do đã bị thương trong trận chiến với Đoan Mộc Vô Cầu, và biết đến Kiếm phái Kình Thiên có khả năng phải dùng vũ lực để tra hỏi sự thật, Lạc Nhàn Vân quyết định dưỡng thương trước.
Y ở lại Sương Hoa Cung dưỡng thương ba tháng, đợi đến khi khỏi hẳn mới xuất phát đi Kiếm phái Kình Thiên.
Lúc này thương tích của Dung Lạc Sương cũng đã khỏi được tám phần, nên cô quyết định đi cùng Lạc Nhàn Vân đến Kiếm phái Kình Thiên.
Nhưng mục đích của Dung Lạc Sương là hy vọng Kiếm phái Kình Thiên có thể liên thủ với họ, tấn công Tẩu Uyên Tông.
Dung Lạc Sương còn hy vọng Kiếm phái Kình Thiên có thể cho họ mượn kiếm Xích Huyết, vì chỉ có kiếm Xích Huyết mới có khả năng phá vỡ không gian của Quan Tài Chôn Trời trong một nhát kiếm.
Hai người mang theo mục đích riêng lên đường đến Kiếm phái Kình Thiên, nhưng không ngờ, khi đến nơi thì phát hiện Kiếm phái Kình Thiên cũng đã bị Đoan Mộc Vô Cầu tiêu diệt.
Khi họ đến, chỉ còn mỗi một đệ tử của Kiếm phái Kình Thiên là Mục Qua còn thoi thóp thở. Trước khi chết, Mục Qua nói với họ rằng Đoan Mộc Vô Cầu đã tàn sát cả Kiếm phái Kình Thiên một cách vô cớ.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Mục Qua cầu xin Lạc Nhàn Vân báo thù cho mình, và tiết lộ cho y bí quyết rút kiếm Xích Huyết.
Đến lúc này, Đoan Mộc Vô Cầu đã mang trên mình tội ác diệt bốn môn phái, khiến Chính đạo không thể nào dung tha tên ma đầu này nữa.
Vô số ký ức đan xen như những sợi tơ, hợp lại với hệ thống cứu thế, trình chiếu cảnh Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu từ "kiếp trước."
Thần thức của Lạc Nhàn Vân chìm sâu vào những hình ảnh này, không thể thoát ra.
Ban đầu sự việc diễn ra đúng như y đoán: Tiêu Dao Cốc bị hủy, Bắc Thần phái diệt vong, Thiên Thọ phái mất hết sinh cơ, Lạc Nhàn Vân nhận linh căn của Hạ Kinh Luân.
Lúc đó cả hai đều chưa biết về Mục Thiên Lý, nên Kiếm phái Kình Thiên vẫn còn ổn. Lạc Nhàn Vân đúng như y dự đoán, rời núi Thiên Thọ, mang tro cốt của Hạ Kinh Luân đến Sương Hoa Cung, nơi y thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Hạ Kinh Luân. Trước khi chết, Hạ Kinh Luân bày tỏ rằng cả đời chưa từng rời khỏi núi Thiên Thọ, muốn sau khi chết được chôn ở nơi khác.
Sau khi hấp thụ linh căn của Hạ Kinh Luân, Lạc Nhàn Vân cảm nhận được chút cảm xúc của cậu, nảy sinh mâu thuẫn giữa sự căm ghét đối với Thiên Thọ phái và tình cảm gắn bó với gia đình. Vì thế Lạc Nhàn Vân đưa tro cốt của Hạ Kinh Luân đến tìm chị song sinh của cậu, Dung Lạc Sương.
Dung Lạc Sương đau buồn khi biết Hạ Kinh Luân đã qua đời, quyết định chôn cậu bên cạnh mẹ, hoàn thành tâm nguyện của Hạ Kinh Luân.
Cùng lúc đó, Lạc Nhàn Vân cũng nghĩ, việc kế thừa linh căn của Hạ Kinh Luân nghĩa là y phải gánh vác trách nhiệm của cậu. Nếu Dung Lạc Sương cần giúp đỡ, Lạc Nhàn Vân sẵn sàng ra tay tương trợ.
Vừa hay Dung Lạc Sương đang phiền lòng vì đệ tử bị Ma tu sát hại, thấy Lạc Nhàn Vân có sức mạnh vượt trội có thể đánh thắng Ma tu, bèn nhờ y giúp đỡ.
Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương đến Đoạn Long Uyên, gặp Đoan Mộc Vô Cầu đang chém giết đệ tử ở Đàn Bỏ Đạo.
Từ đây, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi dự đoán của Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân đã ngủ hai trăm năm, chưa bao giờ thấy mặt Đoan Mộc Vô Cầu. Y chỉ biết Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ diệt Bắc Thần Phái vì chưởng môn Bắc Thần từng để lại tin tức trước khi lên đường báo thù cho Tống Quy.
Chưởng môn Bắc Thần nhiều năm xem Lăng Đô Phong như nơi trút bầu tâm sự, nơi không ai trách mắng ông, Lạc Nhàn Vân còn dịu dàng tặng cơn gió mát cho ông mỗi khi cần an ủi.
Trước khi đi, chưởng môn lo lắng không thể thắng Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng vẫn phải báo thù cho Tống Quy. Vì Tống Quy vốn lấy danh nghĩa đệ tử bị Bắc Thần Phái bỏ rơi mà nằm vùng trong Ma đạo, chưởng môn không thể nhờ các phái khác trợ giúp, sợ rằng sự bốc đồng của mình sẽ làm hại môn phái.
Chưởng môn khóc một hồi trên Lăng Đô Phong, rồi nhớ ra mình có một đồng minh, có thể nhờ người này liên hệ với Kiếm phái Kình Thiên để hợp lực diệt Đoan Mộc Vô Cầu.
Điều này khiến Lạc Nhàn Vân không lường trước được. Chưởng môn không tiết lộ đồng minh là ai, chỉ nói là người của Kiếm phái Kình Thiên. Lạc Nhàn Vân đoán là Đoạn Thừa Ảnh.
Hai trăm năm trước quan hệ giữa Đoạn Thừa Ảnh và Bắc Thần phái có địa vị tương đương. Bắc Thần phái có thanh danh đệ nhất, Kiếm phái Kình Thiên có thực lực vô song. Hai phái vốn có quan hệ cạnh tranh ngầm, vốn chẳng thân thiết là bao.
Kiếp trước Lạc Nhàn Vân nào biết chuyện của Mục Thiên Lý, chỉ nghĩa khi Bắc Thần phái đang đứng trước nguy cơ diệt môn nên bắt tay làm hòa với Kiếm phái Kình Thiên.
Chương môn Bắc Thần phái một đi không trở lại. Lạc Nhàn Vân bị mùi máu đánh thức mà xuất quan, phát hiện môn phái đã bị diệt, biết Đoan Mộc Vô Cầu gây ra nhưng chưa biết dung mạo Đoan Mộc Vô Cầu ra làm sao.
Nên Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương đến Đàn Bỏ Đạo, y thấy một đám người Ma đạo đang vây đánh Đoan Mộc Vô Cầu, còn ra tay rất tàn nhẫn. Nhìn thấy tình cảnh đó, Lạc Nhàn Vân lập tức giúp đỡ mà không hề ngờ rằng người bị vây đánh chính là Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong lúc chiến đấu, Đoan Mộc Vô Cầu không quan tâm đến việc mình bị thương, thích dùng chiêu "lấy vết thương đổi vết thương."
Lạc Nhàn Vân không giết người, phần lớn thời gian chỉ ngăn những đòn đánh về phía Đoan Mộc Vô Cầu và ngăn hắn đá bay y.
Lúc ấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lạc Nhàn Vân thấy người này chẳng giống tu sĩ Chính đạo chút nào, có khả năng là ma tu. Nhưng y chưa từng thấy Ma tu nào ra tay hung ác với đồng bọn mình đến thế, nói không chừng có thể mượn sức ma tu này, từ đó lấy thêm được thông tin về Đoan Mộc Vô Cầu.
Vì thời gian có hạn, Lạc Nhàn Vân lại mang ý đồ riêng, nên y không hề liên tưởng người này là Đoan Mộc Vô Cầu.
Đánh xong, Đoan Mộc Vô Cầu liếc qua Lạc Nhàn Vân vài lần nhưng không đá bay nổi, bực bội nói: "Đừng xen vào chuyện người khác."
Lạc Nhàn Vân thì lại là người có tính tình điềm đạm, không chấp chuyện nhỏ nhặt. Y mỉm cười dịu dàng: "Là tại hạ sai, đã đánh giá thấp đạo hữu, ra tay đường đột, không kính trọng đạo hữu. Nhưng cũng vì ta lo lắng đạo hữu sẽ bị thương, vì ý tốt này của ta, mong đạo hữu không trách."
Đoan Mộc Vô Cầu chưa gặp ai như Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu vốn là người rõ ràng, hắn biết cái người tu sĩ Chính đạo chẳng biết từ đâu xông ra này đã giúp mình. Cũng nhờ có y, hắn mới không bị thương.
Quan Tài Chôn Trời xuất thân từ Đoạn Long Uyên, cũng là nơi duy nhất không thể sử dụng được nó. Có lẽ là vì Quan Tài Chôn Trời là ý thức của cự long thượng cổ, nên không muốn tấn công chính cơ thể của mình.
Nơi đây cũng là Đào Nguyên Tông của Đoan Mộc Vô Cầu, là nơi giam giữ đám ma tu kia. Hắn không muốn sử dụng Pháp tướng để phá hỏng kết cấu của Đoạn Long Uyên, một khi kết giới của Đoạn Long Uyên bị phá, thì chẳng gì chặn đám ma tu kia lại nữa.
Thế là hai sát chiêu của Đoan Mộc Vô Cầu đều chẳng dùng được, chỉ có thể dùng thực lực mà đánh đấm, nên tất nhiên không thể tránh khỏi vết thương ngoài da. Hắn đã chuẩn bị từ trước rồi, nên cũng chẳng để tâm lắm.
Vốn dĩ hắn muốn giết sạch Đàn Bỏ đạo, là vì Tống Quy từng ở đấy.
Ban đầu Đoan Mộc Vô Cầu vì báo thù cho Vượng Tài, chim, cá, cây cỏ hoa lá trong Tiêu Dao Cốc nên hắn diệt Bắc Thần phái, nhưng có vẫn còn nghi ngờ, nên hắn tiếp tục điều tra xem Tống Quy còn đồng phạm nào ở Đàn Bỏ đạo không.
Hắn cũng đâu có định giết người, vốn định tra hỏi thôi.
Đoan Mộc Vô Cầu không biết Tống Quy có Tàng Phong, cứ ngỡ Tống Quy không có cách nào ra khỏi Đoạn Long Uyên, nên việc Tống Quy đến được Tiêu Dao Cốc chắc chắn là vì có đồng phạm.
Thông minh như Đoan Mộc Vô Cầu, hẳn là sẽ nghĩ đến mấy đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang đầu tiên.
Đệ tử Tứ Tượng Sơn Trang nào phải đối thủ của Đoan Mộc Vô Cầu, bèn khai ra việc chúng trốn đi rình theo hắn, rồi dùng cá để truy tìm ra vị trí của Tiêu Dao Cốc, còn khai luôn với Đoan Mộc Vô Cầu là Lão tổ Huyễn Sinh cũng biết chuyện này.
Đoan Mộc Vô Cầu biết được Đàn Bỏ đạo có liên quan đến việc Tiêu Dao Cốc bị hủy, thế là ra tay giết sạch tất cả. Cảnh này vừa hay bị Lạc Nhàn Vân bắt gặp.
Đó giờ Đoan Mộc Vô Cầu không hay để ý dung mạo của người khác, chỉ nhớ mang máng đặc điểm của họ, như là đàn ông trung niên, người già, người trẻ, phụ nữ, tóc trắng,.. Thoạt đầu hắn cũng chẳng để ý Lạc Nhàn Vân trông ra sao, chỉ biết y là một tu sĩ Chính đạo mặc đồ trắng muốt.
Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra Lạc Nhàn Vân là tu sĩ Chính đạo thì chả muốn sánh vai chiến đấu cùng làm gì, thử đá bay y mấy cái mà không được, lúc ấy mới nhìn y bằng con mắt khác.
Rồi chuyển sang nhìn dung mạo y, phát hiện có lẽ đây là người đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời.
Có điều Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng phải loại trông mặt mà bắt hình dong, nên việc Lạc Nhàn Vân đẹp và việc hắn muốn đá bay y chẳng có gì mâu thuẫn cả. Hắn vẫn cứ một bên đánh đám Ma tu, một bên bớt chút thời gian đá bay Lạc Nhàn Vân.
Tiếc là hắn không chỉ không đá trúng y, còn được Lạc Nhàn Vân bảo vệ vài lần. Với cái tính cách nghiện mà còn ngại của Đoan Mộc Vô Cầu, tất nhiên hắn thấy giận lắm.
Hắn nghĩ việc cái người trẻ tuổi này xen vào việc của người khác, cố ý giúp hắn để khiến hắn mang nợ thiên hạ.
Với suy luận của Đoan Mộc Vô Cầu, hắn nghĩ cái người trông đẹp đẹp này bảo vệ hắn đôi lần, thì hắn của phải bảo vệ y đôi lần, thế mới công bằng.
Nhưng thế thì phiền chết.
Đoan Mộc Vô Cầu vốn chỉ muốn sống cuộc sống nhàn tản, chẳng lo việc chi. Ai ngờ mọi chuyện cứ ấp đến nhiều như cành mẹ đẻ cành con, thế mà tương lai còn phải bảo vệ thêm cái người đẹp đẹp này, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.
Cái câu "đừng xen vào việc của người khác" của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân tự dịch thành: "Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, Vô Cầu ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay của đạo hữu."
Thật lòng mà nói, những lời Đoan Mộc Vô Cầu dành cho Lạc Nhàn Vân vốn đã có ý tốt, nhưng chẳng ai nghe ra được ý tốt đó.
May mà Lạc Nhàn Vân lúc này dù chưa thành thạo "kỹ năng dịch ngôn ngữ Vô Cầu", nhưng với bản năng khiêm tốn và cách nói chuyện vốn có, y vẫn đưa cậu trả lời rất chuẩn mực, tránh được tranh chấp với Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu, ấn tượng về Lạc Nhàn Vân đã trở thành "người đẹp đẹp nói chuyện rất dễ nghe".
Thế là Đoan Mộc Vô Cầu phán: "Biết mình vướng chân mà vẫn lao lên, đúng là không biết sống chết. Bản tôn ta tay đấm chân đá không nể mặt ai, có lỡ tay giết ngươi cũng là ngươi tự chuốc họa vào thân."
Lạc Nhàn Vân dịch ra lại là: "Lần sau ra tay nhớ báo bản tôn trước một tiếng, tránh để bản tôn vô tình làm ngươi bị thương."
Lạc Nhàn Vân lần đầu gặp phải kiểu người khó ưa thế này nên chưa hiểu hết ý thực sự của hắn, vẫn loay hoay nghĩ cách đối phó với Đoan Mộc Vô Cầu, mong dụ hắn tiết lộ thông tin về Ma Tôn.
Trong lúc Lạc Nhàn Vân điều chỉnh tư duy mất chút thời gian, thì Dung Lạc Sương không chịu nổi nữa, lớn tiếng mắng: "Lạc trưởng lão có lòng giúp ngươi, ngươi lại ăn nói hỗn xược, đúng là kẻ không biết điều, toàn thói ma đạo!"
Lời của Dung Lạc Sương nghe mới đúng kiểu Đoan Mộc Vô Cầu quen thuộc. Thái độ này làm hắn thấy thoải mái hơn hẳn.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức khoanh tay, hống hách đáp: "Bản tôn là người đứng đầu Ma đạo, bản tôn có thói ma đạo thì lạ lắm chắc?"
"Ngươi là Đoan Mộc Vô Cầu?" Lạc Nhàn Vân buột miệng hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu khẽ nhướn mày, nhìn sang người đẹp đẹp nói chuyện dễ nghe kia với vẻ kiêu ngạo: "Ngươi cũng có mắt đấy. Bản tôn cho phép ngươi xưng tên ra."
Bản đã dịch: "Ngươi đúng là có mắt nhìn, ta muốn biết tên ngươi, muốn kết bạn với ngươi."
Lạc Nhàn Vân tràn đầy hận thù nhưng vẫn lịch sự đáp: "Tại hạ, Lạc Nhàn Vân, của Bắc Thần phái."
Nghe đến ba chữ "Bắc Thần phái", Đoan Mộc Vô Cầu thôi không làm bộ làm tịch nữa, quay lại nhìn thẳng vào Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu không ngờ người đầu tiên hắn muốn kết bạn, người đẹp đẹp nói chuyện dễ nghe này lại chính là đệ tử Bắc Thần phái – môn phái mà hắn vừa diệt.
Hắn hít một hơi sâu, cố tìm chút hy vọng, hỏi: "Bắc Thần phái? Bản tôn nhớ là mình vừa diệt phái đó mà, sao còn sót lại ngươi? Ngươi với Bắc Thần phái có quan hệ không tốt à, lúc diệt môn sao lại không có mặt?"
Bản đã dịch: "Ta mong ngươi giống Tống Quy, đều phản bội Bắc Thần phái."
Nhưng câu trả lời của Lạc Nhàn Vân khiến Đoan Mộc Vô Cầu như rơi vào hầm băng: "Tại hạ lớn lên ở Bắc Thần phái, đó là nhà của ta. Kẻ nào làm hại Bắc Thần phái, ta sẽ lấy máu hắn tế Bắc Thần phái."
Đoan Mộc Vô Cầu lại hít một hơi sâu, quay lưng về phía hai người: "Hôm nay bản tôn không muốn giết người, cũng lười diệt cỏ tận gốc. Hai ngươi biến đi."
Với tính cách của Đoan Mộc Vô Cầu, tha cho Lạc Nhàn Vân lúc này đã là ưu đãi lớn nhất rồi.
Trong lòng Đoan Mộc, Bắc Thần phái phá nhà của hắn, hắn phá nhà của Lạc Nhàn Vân, vậy coi như hai bên hòa.
Nhưng ai mà hiểu được cái tư duy này của Đoan Mộc Vô Cầu? Dung Lạc Sương bước ra chỉ trích Đoan Mộc độc ác, còn tra hỏi hắn có liên quan đến việc đệ tử Sương Hoa cung bị hại không.
Đoan Mộc Vô Cầu khó chịu đáp: "Người của môn phái các ngươi chết thì liên quan gì đến bản tôn?"
Dung Lạc Sương và Lạc Nhàn Vân đều tin Đoan Mộc Vô Cầu đang ngụy biện, không thừa nhận tội ác của mình.
Vậy là Đoan Mộc Vô Cầu phải gánh trên lưng ba tội danh lớn: diệt Bắc Thần phái, phá hủy núi Thiên Thọ làm nhục đệ tử Sương Hoa cung.
Lạc Nhàn Vân khó mà tiếp tục chuyện trò với Đoan Mộc Vô Cầu, thế là ba người lao vào đánh nhau.
Đoan Mộc Vô Cầu ở Đoạn Long Uyên không thể sử dụng hai tuyệt chiêu mạnh nhất là Quan tài chôn trời và Pháp Thiên Tượng Địa, trong khi Lạc Nhàn Vân lại có rất nhiều chiêu thức, thực lực thì khỏi bàn. Giai đoạn đầu, Đoan Mộc Vô Cầu bị hai người kia đánh cho tơi tả, thương tích đầy mình.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu đã trải qua bao trận chiến, làm gì có chuyện dễ dàng chịu chết như vậy.
Vừa đánh vừa chuyển địa điểm, hắn dần dần rời xa Đoạn Long Uyên, cuối cùng đến Biển Vô Tận, nơi sinh vật thưa thớt.
Vừa đến nơi, Đoan Mộc Vô Cầu lập tức thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, khiến Dung Lạc Sương bị thương nặng.
Lạc Nhàn Vân cũng thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, hai gã khổng lồ đen trắng không mặt đánh nhau dữ dội, đất trời rung chuyển.
Lần đầu tiên trong đời Đoan Mộc Vô Cầu gặp phải người mạnh ngang mình, trong lòng hắn hiện tại, Lạc Nhàn Vân là người vừa cứu mạng hắn, lại đẹp đẽ, giọng nói dễ nghe, thực lực còn có thể so kè với hắn.
Nhược điểm duy nhất là cả hai lại có thù oán với nhau.
Khi thanh kiếm của Lạc Nhàn Vân lần thứ năm đâm vào người Đoan Mộc Vô Cầu, hắn mới thở dài: "Lạc Nhàn Vân, ngươi từng thay bản tôn đỡ năm đòn, bản tôn trả lại ngươi năm kiếm, chúng ta không còn nợ nhau gì nữa. Từ giờ, bản tôn sẽ không nương tay với ngươi nữa."
Lạc Nhàn Vân cũng đáp: "Ngươi và ta không phải không còn nợ nần gì, ngươi vẫn còn món nợ máu của Bắc Thần phái trên vai."
Đoan Mộc Vô Cầu không đáp lời, chỉ giơ một tay lên, triệu hồi Quan Tài Chôn Trời.
Quan Tài Chôn Trời giam cầm Lạc Nhàn Vân và Dung Lạc Sương bên trong. Lạc Nhàn Vân nhận ra món vũ khí tà ác này, bèn nhắm mắt đợi chết.
Ai ngờ không chết, chỉ ngủ thiếp đi.
Khi y và Dung Lạc Sương tỉnh dậy, hai người đã quay lại Sương Hoa Cung.
Theo lời đệ tử Sương Hoa Cung kể lại, có một bóng đen lướt qua trước cổng, ném hai người xuống trước cửa.
Vì Sương Hoa Cung nằm ở vùng cực lạnh, bên cạnh hai người còn đặt mỗi người một viên hỏa châu, giúp sưởi ấm để họ khỏi bị đóng băng.
Hỏa châu này hình như chỉ có thể tìm thấy trong dung nham của núi Thương Viêm, là bảo vật giúp hỏa linh căn tu luyện, cũng có thể dùng để luyện khí, vô cùng hiếm có.
Sương Hoa Cung lạnh lẽo, những đệ tử công lực thấp thường phải chịu đựng cái rét khổ sở. Dung Lạc Sương luôn mong có được một viên hỏa châu, đặt ở nơi các đệ tử cấp thấp sống để sưởi ấm cho họ.
Chỉ tiếc là chẳng ai đi núi Thương Viêm để lấy hỏa châu cả. Sương Hoa Cung lại thuộc tính lạnh, tới núi Thương Viêm thì công lực giảm đi, không thể lấy được hỏa châu.
Hơn nữa chính đạo còn coi đây là một cách tu luyện, nên Dung Lạc Sương ngại không dám nhờ vả các môn phái khác giúp đỡ.
Cho đến giờ, cô mới có được một viên hỏa châu.
Cô cầm viên hỏa châu, nghi hoặc hỏi: "Ai đã cứu chúng ta, lại còn tặng cho chúng ta báu vật như hỏa châu? Làm việc tốt mà không để lại tên, chắc hẳn là bậc cao nhân đắc đạo có phẩm hạnh cao thượng."
Lạc Nhàn Vân cầm viên hỏa châu của mình, trong đầu lóe lên một ý nghĩ mà chính y cũng không tin nổi: "Không lẽ là Đoan Mộc Vô Cầu?"
Kẻ đã diệt Bắc Thần phái, một ma tôn tàn nhẫn không tha cho đồng môn ma đạo, chẳng lẽ lại tha cho y và Dung Lạc Sương, còn cất công đi núi Thương Viêm lấy hỏa châu về chỉ vì không muốn họ bị lạnh cóng?
Lạc Nhàn Vân không thể tin nổi.
Nhưng Quan Tài Chôn Trời mạnh như vậy, trong thiên hạ ngoài Đoan Mộc Vô Cầu ra, còn ai có thể mở nó, thả họ ra ngoài?
Lạc Nhàn Vân không muốn để tình cảm chi phối mình, tạm thời gác lại mối thù với Đoan Mộc Vô Cầu, bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.
Lúc này, y mới nhớ ra chuyện chưởng môn Bắc Thần phái từng nhắc đến đồng minh.
Chưởng môn Bắc Thần phái sẽ không dễ dàng đưa đệ tử vào chỗ chết, ông dám đi tìm Đoan Mộc Vô Cầu tính sổ, chắc chắn là đã có sự đồng ý của đồng minh, và tin rằng sẽ có người giúp đỡ.
Nhưng trong toàn bộ chuyện này, ngoài Bắc Thần phái bị tiêu diệt, Lạc Nhàn Vân hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về Kiếm phái Kình Thiên gặp nạn.
Nếu Bắc Thần phái được trợ giúp, thì hoặc Đoan Mộc Vô Cầu đã chết, hoặc Kiếm phái Kình Thiên cũng phải chịu tổn thất nặng nề, không thể nào giới tu chân lại không có lấy một tin tức nào.
Lạc Nhàn Vân dò hỏi Sương Hoa Cung, phát hiện Kiếm phái Kình Thiên vẫn bình an vô sự.
Đoan Mộc Vô Cầu đã thừa nhận mình diệt Bắc Thần phái, chuyện đó không thể nghi ngờ. Lạc Nhàn Vân biết rằng dù Kiếm phái Kình Thiên có hứa hẹn trợ giúp rồi phản bội, kẻ thù thật sự vẫn là Đoan Mộc Vô Cầu, không thể đổ lỗi cho Kiếm phái Kình Thiên.
Nhưng trong chuyện này, Lạc Nhàn Vân vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vì vậy, y gửi tin đến Kiếm phái Kình Thiên, hỏi rõ tình hình.
Nhưng không nhận được phản hồi.
Lạc Nhàn Vân quyết định tự mình đến Kiếm phái Kình Thiên.
Tuy nhiên do đã bị thương trong trận chiến với Đoan Mộc Vô Cầu, và biết đến Kiếm phái Kình Thiên có khả năng phải dùng vũ lực để tra hỏi sự thật, Lạc Nhàn Vân quyết định dưỡng thương trước.
Y ở lại Sương Hoa Cung dưỡng thương ba tháng, đợi đến khi khỏi hẳn mới xuất phát đi Kiếm phái Kình Thiên.
Lúc này thương tích của Dung Lạc Sương cũng đã khỏi được tám phần, nên cô quyết định đi cùng Lạc Nhàn Vân đến Kiếm phái Kình Thiên.
Nhưng mục đích của Dung Lạc Sương là hy vọng Kiếm phái Kình Thiên có thể liên thủ với họ, tấn công Tẩu Uyên Tông.
Dung Lạc Sương còn hy vọng Kiếm phái Kình Thiên có thể cho họ mượn kiếm Xích Huyết, vì chỉ có kiếm Xích Huyết mới có khả năng phá vỡ không gian của Quan Tài Chôn Trời trong một nhát kiếm.
Hai người mang theo mục đích riêng lên đường đến Kiếm phái Kình Thiên, nhưng không ngờ, khi đến nơi thì phát hiện Kiếm phái Kình Thiên cũng đã bị Đoan Mộc Vô Cầu tiêu diệt.
Khi họ đến, chỉ còn mỗi một đệ tử của Kiếm phái Kình Thiên là Mục Qua còn thoi thóp thở. Trước khi chết, Mục Qua nói với họ rằng Đoan Mộc Vô Cầu đã tàn sát cả Kiếm phái Kình Thiên một cách vô cớ.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Mục Qua cầu xin Lạc Nhàn Vân báo thù cho mình, và tiết lộ cho y bí quyết rút kiếm Xích Huyết.
Đến lúc này, Đoan Mộc Vô Cầu đã mang trên mình tội ác diệt bốn môn phái, khiến Chính đạo không thể nào dung tha tên ma đầu này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.