Mạc Hậu

Chương 49

Phong Xuy Tiễn Vũ

04/04/2017

Edit by: Yến Phi Ly

Phong Thiếu Phi vì scandal, lại thêm bị Cảnh Du hại thảm, chương trình học tăng thêm thì không cần phải nói, còn gia tăng khóa trắc nghiệm, khiến cho hắn một nam nhân hơn ba mươi tuổi còn phải ngồi ở bàn học làm bài trắc nghiệm.

Cảnh Du ra đủ loại đề, rất nhiều là đề suy luận hoặc là khái niệm, căn bản không có cái gọi là đáp án chính xác, cũng không phải hắn học bằng cách nhớ có thể viết ra, bởi vậy hắn mỗi lần tới cuối tuần trong lòng không khỏi run rẩy.

Từ khi lần trước xảy ra scandal, Yến Cẩn lại yên lặng, vừa mới trở về diễn một bộ phim, lại một đoạn thời gian thật dài không nghe nói tin tức của cậu, vì thế, Phong Thiếu Phi rất tự trách.

Hắn biết Yến Cẩn thích đóng phim, mới có thể lựa chọn trở lại giới giải trí, chính là lại bởi vì hắn xúc động mà không cẩn thận, gây ra sự tình lớn như vậy, cơ hồ là đã khiến cho Yến Cẩn công khai giới tính.

Hắn không thể xuất đầu lộ diện, mũi nhọn liền tấn công chỉa hết về Yến Cẩn, may mắn Cảnh Du lợi dụng scandal của Cảnh Thâm cùng Đào Hoan, đem chuyện này áp chế xuống. Sau đó nghe Cảnh Du nói, Cảnh Viêm mua hết ảnh chụp về.

Phong Thiếu Phi vẫn cảm thấy hắn nên tìm thời gian cùng Cảnh Viêm nói chuyện, không chỉ là thừa nhận tình cảm của hắn cùng Yến Cẩn, càng là muốn xin lỗi vì lỗ mãng của mình mà rước lấy phiền toái.

Cảnh Du biết ý nghĩ của hắn, vỗ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía: “Cháu trai à, khó được cậu có tâm như thế, anh hai chỉ là thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thật rất dễ nói chuyện, hai cha con có cái gì không thể nói, cậu cùng anh ấy ngồi xuống, nói chuyện rõ ràng đi.”

Phong Thiếu Phi được Cảnh Du cổ vũ, càng quyết tâm cùng Cảnh Viêm nói chuyện, bởi vậy hắn tìm Ngụy Hoa, hỏi hành trình gần đây của Cảnh Viêm, biết được vừa vặn chủ nhật này Cảnh Viêm có thời gian rảnh rỗi.

“Ừ, vậy ngày đó tôi đến, đừng sắp xếp công việc gì cho ông ấy.” Phong Thiếu Phi nói, Ngụy Hoa gật gật đầu, cầm lấy bút đánh một ký hiệu trong lịch công tác, đem thời gian rảnh ngày chủ nhật cho thành việc cá nhân.

Đợi tới thứ bảy, Phong Thiếu Phi trong giờ học hỏi Cảnh Du có biết món ăn mà Cảnh Viêm thích hay không, Cảnh Du nhíu mày, kinh ngạc hỏi lại, “Sao vậy, cậu còn muốn tự mình xuống bếp?”

“Ừ, trước kia một mình sinh hoạt, ít nhiều sẽ tự làm đồ ăn, muốn hỏi một chút, cha có cái gì tương đối thích ăn hay không?” Phong Thiếu Phi hỏi.

“Thích ăn a… Anh hai tựa hồ thích ăn cá, cũng có thể ăn cay, đại khái là như vậy.” Cảnh Du suy nghĩ cả buổi, liền cho hai cái phương hướng mơ hồ như vậy.

Bất quá cho dù bình thường Phong Thiếu Phi thường xuyên cùng Cảnh Viêm ăn cơm, quả thật nhìn không ra đối phương yêu thích cái gì, Cảnh Viêm không kén chọn, trên bàn cơm có món gì, ông liền ăn món đó.

Cuối cùng hắn tìm đầu bếp biệt thự, hỏi thăm khẩu vị Cảnh Viêm, liền cho đầu bếp hôm sau nghỉ một ngày, hắn sẽ phụ trách ba bữa cho Cảnh Viêm. Đầu bếp cùng người hầu đều cảm thấy thực kinh ngạc, thiếu gia là muốn tự mình xuống bếp sao?

Ngay cả quản gia nghe được cũng chạy tới hỏi, Phong Thiếu Phi có chút buồn cười, chẳng lẽ hắn xuống bếp, là chuyện đáng kinh ngạc như vậy? Sau khi đuổi quản gia đi, hắn liền bắt đầu định ra thực đơn cho ngày mai.

Việc Phong Thiếu Phi cho đầu bếp nghỉ một ngày, Cảnh Viêm cùng ngày hôm đó đã biết, buổi tối ông vừa về tới biệt thự, quản gia liền báo cáo với ông, có điều ông chỉ thản nhiên đáp ứng, không có ý kiến khác.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Cảnh Viêm xuống lầu, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, chỉ là bữa sáng đơn giản gồm sandwich, kèm một quả trứng ốp la, còn có một ly nước chanh.

Phong Thiếu Phi biết Cảnh Viêm quen ăn bữa sáng kiểu Tây, cho nên sáng sớm liền dậy chuẩn bị. Cảnh Viêm đi vào nhà ăn, hắn đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm chờ.

“Sáng tốt lành.” Phong Thiếu Phi mở miệng chào, Cảnh Viêm thản nhiên lên tiếng đáp lại, hai cha con bắt đầu yên lặng hưởng thụ bữa sáng.

Tuy rằng Phong Thiếu Phi tay nghề so ra kém đầu bếp chuyên nghiệp, có điều đối với Cảnh Viêm mà nói, đây chính là bữa sáng con trai tự mình làm, hương vị chính là đặc biệt mỹ vị; dẫu chỉ là trứng ốp la bình thường, ăn cũng vô cùng ngon.

Dùng xong bữa sáng, Phong Thiếu Phi còn ân cần bưng trà rót nước, đưa báo cho Cảnh Viêm, quả thực là ôm đồm toàn bộ công việc của người hầu. Cảnh Viêm nhìn bộ dáng con trai bận rộn, trong đầu có chút buồn cười.

Ông đã nghe Cảnh Du nói, con trai mình muốn cùng ông nói chuyện, bất quá ông lại thật không ngờ, con trai sẽ lựa chọn tự mình xuống bếp lấy lòng ông. Kỳ thật biết Phong Thiếu Phi nấu cơm, Cảnh Viêm cũng không quá kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua, Phong Thiếu Phi đều một mình bươn chải.

Trong lòng ông thực áy náy với con trai, cảm thấy mình quá vô năng, mới khiến cho bọn họ người một nhà chia lìa. Chỉ cần nghĩ tới Tâm Ngôn, trái tim ông lại quặn đau, còn có Đàm Tranh, đứa con mà ông chưa kịp nhận thức.

Cảnh Viêm ngồi trên ghế sa lông phòng khách, tuy rằng cầm báo nhưng một chữ cũng không vào, chỉ cần nghĩ tới Tâm Ngôn và Đàm Tranh, trong lòng ông liền dâng lên một ngọn lửa giận.

Đàm Tranh, ông trước kia từng nghe qua về diễn viên này, lại chưa từng nghĩ hắn chính là con trai của mình. Ngày đó tìm được Tâm Nhu, ông mới biết được cái tên Đàm Tranh này, vẫn luôn là ám hiệu Tâm Ngôn và Tâm Nhu lưu lại cho ông.

Ông cùng Tâm Ngôn trước kia đã từng nói qua, nếu bọn họ về sau có con trai, hy vọng đối phương có thể trở thành nam tử hán tranh tranh thiết cốt. Tâm Ngôn cũng đặc biệt thích chữ ‘tranh’ này, nói tên con trai sau này nhất định phải có một chữ tranh.

Đàm Tranh, Đàm Tranh, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, ông đều không phát hiện ám hiệu này, Ngôn Viêm Đàm, chính là Ngôn của Tâm Ngôn, cùng Viêm trong Cảnh Viêm a! Nếu ông sớm một chút lĩnh ngộ, có phải hay không có thể cứu được Đàm Tranh?

Ông hít một hơi, không khỏi có chút cảm tạ Tâm Ngôn sinh cho ông một cặp song sinh, tuy rằng ông mất đi một đứa con trai, ít nhất còn có một đứa để ông đúng lúc tìm về.

Bất quá ngẫm lại duyên phận thật sự là kỳ diệu, Đàm Tranh cùng Phong Thiếu Phi hai người cùng tồn tại trong giới giải trí, nói vậy cũng gặp qua không ít lần, nhưng họ lại không biết là anh em ruột của nhau.

Nghĩ đến đây, ông đột nhiên mở miệng gọi Phong Thiếu Phi, “Thiếu Phi, con lại đây.” Phong Thiếu Phi vốn đang muốn đi lấy thêm chút hoa quả, nghe thấy Cảnh Viêm gọi, vội đi đến bên ghế sa lông ngồi xuống.

“Con cùng cha nói về Đàm Tranh đi, lần trước có chút vội vàng, nói đến cũng chưa nhiều, cha muốn biết nhiều hơn một ít về Đàm Tranh.” Cảnh Viêm buông báo trong tay, thản nhiên nói.

Phong Thiếu Phi thật không ngờ Cảnh Viêm gọi hắn lại, là vì hỏi chuyện Đàm Tranh, hắn châm chước một hồi, bắt đầu chậm rãi nói về Đàm Tranh. Lúc này đây, hắn không chút cất giấu, mà là nói lên tư tưởng chân chính của Đàm Tranh.

Đàm Tranh trong miệng Phong Thiếu Phi, cùng Cảnh Viêm hiểu biết cách rất xa, kỳ thật cũng phải, Cảnh Viêm đối với chuyện của Đàm Tranh đều là từ miệng người khác, hoặc là do điều tra.

Đàm Tranh trước mặt người khác cùng con người thật sự của hắn, cá tính hoàn toàn bất đồng, nếu không phải người thật sự thân cận sẽ không có khả năng biết đến. Mà ngay cả Cảnh Thâm cũng không dám nói hoàn toàn hiểu biết Đàm Tranh, huống chi là những người khác.

Cho nên hiện tại Cảnh Viêm nghe Đàm Tranh trong miệng Phong Thiếu Phi, cảm thấy thực kinh ngạc, bất quá ông kiềm chế nghi hoặc, cứ như vậy lẳng lặng nghe đối phương miêu tả Đàm Tranh mà ông chưa kịp nhận thức.

Đợi cho Phong Thiếu Phi nói xong, Cảnh Viêm mới mở miệng: “Đàm Tranh theo lời con cùng những gì cha biết thực không giống, tư liệu mà cha xem qua, con và Đàm Tranh cũng không quen biết, những điều mà ngay cả Cảnh Thâm cũng không biết…. Đàm Tranh mà con nói, cùng với những gì Tâm Nhu nói cho cha biết rất giống.”

Phong Thiếu Phi trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về Cảnh Viêm, khẽ mím môi nói: “Ba, hôm nay con muốn nói, chính là về Đàm Tranh cùng Yến Cẩn.” Dừng một chút, có chút tự giễu: “Đây là lần đầu tiên con không phải bởi vì diễn kịch, mà gọi lên một tiếng ba.”

Cảnh Viêm nhíu nhíu mày, không hiểu lắm câu kia của Phong Thiếu Phi có ý gì, nghe ra thì đối phương chẳng lẽ từng đi đóng phim? Chính là tư liệu viết rất rõ ràng, Phong Thiếu Phi chỉ là người đại diện, chưa từng có kinh nghiệm đóng phim.

Không đợi ông suy nghĩ tường tận, Phong Thiếu Phi chậm rãi mở miệng: “Ba, kế tiếp có lẽ ba sẽ cảm thấy con đang bịa chuyện, hoặc là cảm thấy con điên rồi, nhưng con hy vọng ba có thể nghe hết câu chuyện này….”

Phong Thiếu Phi bắt đầu nói về Đàm Tranh, nói về cái ngày nổ súng đó, nói về cái chết của hắn, sau khi mở mắt, lại thay đổi một thân phận khác. Hắn nói rất chậm, lần đầu tiên trước mặt người khác phân tích chi tiết bị bắn, khiến trong lòng hắn rất khó chịu; còn có sau khi tỉnh lại, cái cảm giác mờ mịt cùng kinh hoảng khi thay đổi thân phận.

Những điều này, hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào, ngay cả Yến Cẩn hắn cũng không nói, chính là hiện tại đối mặt với Cảnh Viêm, hắn không tự chủ được mà nói ra. Có lẽ là thiên tính cha con, khi hắn gọi một tiếng ‘Ba’ kia, trong lòng liền chắc chắn, đối phương sẽ bao dung hết thảy của mình, mặc kệ hắn là ai.

Hắn nói thật lâu, đợi cho hắn rốt cục nói xong, cũng gần đến thời gian chuẩn bị cơm trưa, hắn nhìn vẻ mặt khiếp sợ lâm vào trầm tư của Cảnh Viêm, thấp giọng nói: “Ba, con nói hết thảy đều là thật sự, con đi nấu cơm trước.”

Nói hắn trốn tránh cũng được, cho dù cảm thấy Cảnh Viêm sẽ tiếp thu hết thảy, hắn vẫn sợ hãi trong mắt cha của mình sẽ xuất hiện chán ghét hoặc e ngại, cho dù chỉ trong nháy mắt hoặc là một chút ít, liền đủ khiến hắn khó chịu.

Sau khi Phong Thiếu Phi rời khỏi phòng khách, Cảnh Viêm còn chưa phục hồi tinh thần, hắn còn đang tiêu hóa tin tức đối phương nói ra. Với hắn mà nói, mượn xác hoàn hồn hoặc là cái gì mà xuyên qua sống lại, quá mức tưởng tượng, đây cũng không phải phim truyền hình hay là viết tiểu thuyết.

Chính là ông tĩnh tâm một lúc, cẩn thận hồi tưởng những điều Phong Thiếu Phi nói một lần, không nói điều tra trước khi mượn xác hoàn hồn mà chỉ nói những gì Đàm Tranh trải qua khi bị bắn, hắn miêu tả rất rõ ràng, rất nhiều chi tiết căn bản ngay cả ông cũng chưa tra được.

Nếu không phải là chính nạn nhân hoặc là hung thủ, căn bản không có khả năng biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nhưng Phong Thiếu Phi tuyệt đối không phải hung thủ, bởi vì lúc ấy hắn đang nằm trong bệnh viện, cho nên sau khi loại trừ khả năng hắn là hung thủ, cũng chỉ còn lại có khả năng hắn chính là nạn nhân.

Nhưng mà khả năng này quá mức huyền huyễn, mộ Đàm Tranh ông từng tới thăm, Tâm Nhu cũng làm tận mắt thấy Đàm Tranh nằm trong quan tài, thế nhưng Phong Thiếu Phi lại nói, hắn là Đàm Tranh.

Cảnh Viêm sống hơn năm mươi tuổi, vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện ly kỳ như vậy, ông ngồi ngốc trên ghế sa lông, không biết được có nên tin tưởng lời Phong Thiếu Phi hay không.

Bất quá trừ bỏ mượn xác hoàn hồn, Phong Thiếu Phi còn nói về Yến Cẩn, điều này cũng giải thích, vì sao quan hệ hai người vốn không tốt, thế nhưng sẽ đột nhiên yêu nhau.

Phong Thiếu Phi nói Yến Cẩn yêu Đàm Tranh mười năm, vì Đàm Tranh mới bước vào giới giải trí, lại vì Đàm Tranh mà đánh thẳng vào mặt Cảnh Thâm. Điều này cũng gián tiếp chứng minh, Phong Thiếu Phi chính là Đàm Tranh, nếu không tình cảm Yến Cẩn đối với Đàm Tranh sâu như vậy, như thế nào sẽ đột nhiên thay đổi?

Tuy rằng Cảnh Viêm vẫn không biết, tình cảm giữa hai nam nhân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chính là nghe xong tình yêu mà Yến Cẩn giành cho Đàm Tranh, cũng không khỏi có chút động lòng. Người cả đời có thể có bao nhiêu lần mười năm? Yến Cẩn lại đem những năm tháng đẹp nhất trong đời đều đặt hết trên người Đàm Tranh.

Bỏ qua chuyện Yến Cẩn là nam, tình cảm của cậu với Đàm Tranh tựa như chính mình đối Lục Tâm Ngôn. Cho dù Tâm Ngôn vào lúc ông hai mươi mấy tuổi liền rời bỏ ông, nhưng ba mươi năm nay, ông cũng chưa từng quên đối phương.

Đột nhiên, tâm tình Cảnh Viêm đối với Yến Cẩn, sinh ra cảm động cùng đồng cảm, bọn họ cũng chỉ là yêu một người. Có lẽ tình yêu của Yến Cẩn có chút kinh thế hãi tục, nhưng so với tình yêu ngắn ngủi chớp nhoáng thời nay, hoặc là tạp giao lạm giao, đơn thuần cùng chấp nhất của Yến Cẩn, đã khiến cho Cảnh Viêm thực vừa lòng.

Cảnh Viêm ngồi trên ghế sa lông suy nghĩ sâu xa, đợi cho Phong Thiếu Phi gọi ông tới ăn cơm trưa, ông mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, con trai gọi ông là ba! Nghe một tiếng ba từ con trai, khóe miệng Cảnh Viêm liền nhịn không được hơi hơi cong lên.



Đi vào phòng ăn, kinh ngạc nhìn thức ăn đầy bàn, ông biết Phong Thiếu Phi nấu cơm, lại cho rằng đối phương chẳng qua sẽ vài món đơn giản, không nghĩ tới đối phương còn có thể nấu đủ loại thức ăn phức tạp thế này.

Ông ngồi xuống, gắp một miếng cá chua cay, nếm xong liền liên tục gật đầu, tay nghề con trai thật không tôi. Ông phá lệ, lần đầu tiên mở miệng khi đang dùng cơm, “Ăn thật ngon, làm rất tốt.”

Phong Thiếu Phi âm thầm thở phào một hơi, sau đó cơm trưa liền trôi qua trong không khí thoải mái vui vẻ. Sau khi ăn no, Cảnh Viêm không để cho Phong Thiếu Phi thu thập, mà là đưa đối phương vào thư phòng.

Vào trong, Phong Thiếu Phi ngồi xuống ghế sa lông, dáng ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc, Cảnh Viêm nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, có chút buồn cười, mở miệng nói: “Thoải mái một chút, ta là cha của con, sẽ không ăn thịt con.”

Không nghĩ tới Cảnh Viêm còn nói giỡn, Phong Thiếu Phi kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng không khỏi có chút mừng thầm, thái độ của cha thoạt nhìn, tựa hồ là tiếp nhận thân phận hắn, hơn nữa cũng tiếp nhận tình cảm của hắn và Yến Cẩn.

“Chuyện con vừa nói, khiến cha vô cùng kinh ngạc, cũng thực khó tin, dù sao hiện tại hết thảy đều coi trọng khoa học, gặp được con với ta mà nói, quả thực là Thiên phương dạ đàm(*), chẳng khác gì thần thoại.” Cảnh Viêm mở miệng nói thẳng vào chủ đề chính.

(*)Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, không thực.

“Có điều, con hiểu rõ Đàm Tranh như vậy, nhất là chi tiết nổ súng đêm đó, rất nhiều thứ ngay cả ta cũng không điều tra ra, con lại biết, loại trừ khả năng con là hung thủ tính, ta bắt đầu có chút tin tưởng con chính là Đàm Tranh.”

Phong Thiếu Phi lẳng lặng nghe, Cảnh Viêm tiếp tục nói: “Kế tiếp con còn nói về tình cảm Yến Cẩn đối với Đàm Tranh, nếu Yến Cẩn đúng như con đã nói, là kẻ ngốc nghếch chấp nhất như vậy, cậu ta chỉ mấy tháng sau khi Đàm Tranh chết liền yêu người khác khả năng rất thấp.”

“Tổng hợp lại các điểm ở trên, cha không thể không tin tưởng, con chính là Đàm Tranh.” Cảnh Viêm đưa ra kết luận, dừng một chút sau, hít một hơi nói: “Tuy rằng thực khó, nhưng cha quyết định tin con.”

“Ba, cám ơn ba.” Phong Thiếu Phi trầm mặc một giây, cũng chỉ nói được vài chữ này. Cảnh Viêm thấy hắn kích động, khóe mắt còn hơi hơi phiếm đỏ, thấp giọng nói: “Mặc kệ con là Đàm Tranh hay là Phong Thiếu Phi, tóm lại đều là con ta.”

“Vâng, không dối cha, lúc trước khi biết thân thế của mình, con rất thống khổ, bởi vì con đột nhiên phát hiện, cái tên Đàm Tranh chỉ là ám hiệu, hết thảy của con đều là giả.” Phong Thiếu Phi sau khi bình tâm, chậm rãi lên tiếng.

Cảnh Viêm nghe vậy khựng lại, không nghĩ tới trong lòng đối phương lúc đầu là nghĩ như vậy. Tiếp theo lại nghe đối hắn tiếp tục nói: “Chính là yêu thương mà mẹ dành cho con là thật, còn có Yến Cẩn, hai người bọn họ là căn cứ xác minh con đã từng tồn tại.”

“Không có mẹ, sẽ không có Đàm Tranh, không có Yến Cẩn, sẽ không có Phong Thiếu Phi hiện giờ.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói.

Lúc này trên mặt Cảnh Viêm đã chan chứa hối hận cùng thống khổ, ông mở miệng gian nan nói một câu: “Thiếu Phi, Đàm Tranh… cha thật sự có lỗi với hai đứa… càng có lỗi mẹ của các con.”

“Ba, đều đã qua, mẹ khẳng định sẽ không trách ba.” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng an ủi, hắn không biết khi mẹ qua đời trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng Cảnh Tâm Nhu cho tới bây giờ chưa từng nói xấu về Cảnh Viêm dù chỉ một câu.

Cảnh Tâm Nhu và Lục Tâm Ngôn là tri kỷ, là bạn thân tri kỷ, Cảnh Tâm Nhu không oán không hối giúp Lục Tâm Ngôn nuôi nấng con trai, còn nói với con trai bao nhiêu lời tốt đẹp về người cha không rõ, có phải có thể phỏng đoán, đây là di ngôn hoặc là tâm nguyện của Lục Tâm Ngôn?

Mặc kệ có phải hay không, Cảnh Viêm nghe thấy lời an ủi, trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn. Hai cha con yên lặng một hồi, Cảnh Viêm mới lại mở miệng: “Về sau cha gọi còn là gì?”

Phong Thiếu Phi cũng không nghĩ tới, cha hỏi vấn đề này, Yến Cẩn lúc trước cũng hỏi qua hắn, khóe miệng hắn mang ý cười: “Hiện giờ con là Phong Thiếu Phi, Đàm Tranh đã mất, về sau con sẽ lấy thân phận Phong Thiếu Phi tiếp tục sống, cho nên ba vẫn gọi con Thiếu Phi đi.”

“Ừ, một khi đã như vậy, tên liền không thay đổi.” Cảnh Viêm gật gật đầu, Phong Thiếu Phi thế mới biết, mấy ngày nữa về Cảnh gia nhận tổ quy tông, khi nhập gia phả, tên của hắn sẽ đổi thành Cảnh Thiếu Phi.

“Cha cũng sẽ viết tên Đàm tranh vào gia phả.” Cảnh Viêm đột nhiên bổ sung một câu, Phong Thiếu Phi ngẩn người, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm áp. Cái tên Đàm Tranh này, cuối cùng cũng có tác dụng, mẹ của hắn nếu ở thiên đường có hay, hẳn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Sau đó hai người lại nói đến vấn đề tình cảm, Cảnh Viêm thản nhiên nói: “Chuyện con và Yến Cẩn cha đã biết từ trước, vẫn luôn không biết nên làm cái gì.”

Phong Thiếu Phi trong lòng bồn chồn, không hiểu được Cảnh Viêm rốt cuộc là đồng ý hay là phản đối, hắn không lên tiếng, nên nói là, lúc ở phòng khách dưới lầu, những gì cần nói hắn đều đã nói qua.

“Tuy rằng con là con của cha, nhưng cha sẽ không buộc con cưới vợ sinh con, cha đã nợ mẹ con con rất nhiều, cha hy vọng con có thể sống thật hạnh phúc.” Cảnh Viêm lên tiếng, không đợi Phong Thiếu Phi mở miệng, lại nói tiếp: “Hương khói Cảnh gia còn có tiểu Du, vốn cha tính toán, nếu không tìm được các con, sẽ cho con của nó kế thừa Cảnh gia.”

Phong Thiếu Phi thế mới biết, vì cái gì Cảnh Du có thể tiêu diêu thảnh thơi đến thế, là Cảnh Viêm cảm thấy có lỗi với đối phương, cho nên mặc kệ đối phương hưởng thụ cuộc sống.

Không biết Cảnh Du có biết hay không, anh cả của cậu đã sớm đem trọng trách truyền thừa hương khói Cảnh gia đặt ở trên người cậu. Phỏng chừng là không biết đi, nếu không sao còn có thể vui vẻ tự tại như vậy.

“Bất quá con cũng đừng vội vui mừng, khi con chưa thể một mình đảm đương tương lai, cha không tán thành hai đứa công khai quan hệ.” Cảnh Viêm nhìn vẻ mặt Phong Thiếu Phi đã lộ ra vui mừng, mở miệng dạy bảo.

“Con đã biết.” Phong Thiếu Phi gật gật đầu, khi hắn còn chưa đủ năng lực bảo vệ Yến Cẩn, hắn cũng không muốn công khai đoạn tình cảm này.

“Gần đây, biểu hiện của con rất khá, Ngụy Hoa cùng tiểu Du nói con tiến bộ rất nhiều, thế nhưng còn chưa đủ, với năng lực hiện tại của con còn chưa đủ để cha đem công ty giao cho con.” Cảnh Viêm lại chuyển chủ đề câu chuyện, trầm giọng nói.“Con sẽ tiếp tục cố gắng.” Phong Thiếu Phi nghiêm túc đáp lời, hắn cũng biết năng lực của mình còn chưa đủ, bởi vậy đối với phê bình của Cảnh Viêm liền khiêm tốn tiếp thu, tuyệt không nổi giận.

“Có điều tâm tính con tiến bộ rất nhiều, cuối cùng đã có bộ dáng người nhà họ Cảnh.” Cảnh Viêm cho một gậy, lại lập tức cho một viên kẹo ngọt, làm cho Phong Thiếu Phi có chút buồn cười.

Khó trách Cảnh Du luôn miệng nói Cảnh Viêm chiều con trai, hắn hiện tại cũng coi như hiểu cá tính của cha, tuy rằng đối phương luôn làm mặt lạnh, có điều đối với hắn thật sự rất rất tốt.

Phong Thiếu Phi không khỏi cảm tạ trời xanh, không chỉ cho hắn sống lại, còn có thể cho hắn nhận cha. Hắn không hiểu được những người khác cùng với cha mình là bộ dạng thế nào, hắn chỉ cảm thấy, Cảnh Viêm thật sự là người cha tốt nhất rồi.

Hai cha con lại tán gẫu vài chuyện, vào buổi tối Cảnh Viêm còn đưa Phong Thiếu Phi ra ngoài ăn cơm. Bọn họ đi vào một nhà hàng cao cấp cách khu biệt thự không xa, gọi một phòng riêng.

“Đúng rồi, chủ nhà hàng này con cũng quen đấy, chính là con trai của Tề gia.” Sau khi vào phòng, Cảnh Viêm đột nhiên mở miệng.

“Tề Trăn?” Phong Thiếu Phi thực kinh ngạc, tay cầm chén cũng trà khựng lại, hắn không nghĩ tới Tề Trăn cũng mở nhà hàng.

“Tề gia vốn kinh doanh nhà hàng lớn nhất nhì trong nước, Tề Trăn đầu tư một nhà hàng là chuyện cực kì bình thường.” Cảnh Viêm thản nhiên nói. Phong Thiếu Phi thế mới biết, thì ra Tề Trăn là người Tề gia, Tề gia có rất nhiều chuỗi nhà hàng nổi tiếng, bao gồm cả khách sạn cấp năm sao.

Hai người đang ăn cơm thì vang lên tiếng gõ cửa, vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa tiến vào, thấp giọng bên Cảnh Viêm nói nói mấy câu, chỉ thấy Cảnh Viêm nhíu nhíu mày, thản nhiên phân phó: “Bảo nó chờ bên ngoài.”

“Làm sao vậy?” Phong Thiếu Phi đợi cho vệ sĩ lui ra ngoài mới mở miệng hỏi, Cảnh Viêm ngẩng đầu, vẻ mặt cứng nhắc nói: “Cảnh Thâm ở bên ngoài, nói có chuyện tìm cha.”

Phong Thiếu Phi đồng tử co rụt lại, tay cầm đũa nháy mắt siết chặt, “rắc” một tiếng thế nhưng bẻ gãy chiếc đũa. Cảnh Viêm thấy hắn kích động như vậy, mở miệng nói: “Con yên tâm, cha sẽ không bỏ qua cho nó.”

“Cha….” Phong Thiếu Phi ấp úng mở miệng, Cảnh Viêm nheo mắt, cười lạnh: “Nó dám xuống tay với con, ta tuyệt đối sẽ bắt nó trả giá!” Khẩu khí Cảnh Viêm lạnh lẽo, vẻ mặt không đổi sắc.

“Mẹ có biết không?” Phong Thiếu Phi thấp giọng hỏi, Cảnh Viêm ngẩn người, gọi phục vụ thay cho hắn đôi đũa khác, mới mở miệng: “Mẹ con rời khỏi Cảnh gia lâu lắm rồi, Cảnh Thâm lại là con cháu nhánh bên, mẹ con căn bản sẽ không nghĩ đối phương là người Cảnh gia.”

“Yến Cẩn nói sau chuyện kia, Cảnh Thâm còn tới nhà con.” Phong Thiếu Phi thấp giọng, Cảnh Viêm trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng: “Con đừng lo lắng, mẹ con đã biết bộ mặt thật của nó.”

“Mẹ đã biết?” Phong Thiếu Phi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hỏi lại.

“Ừ, cha cũng đem con… chính là thân thế Thiếu Phi cũng nói cho bà ấy, lần sau con về thì có thể cùng bà nhận thức lẫn nhau.” Cảnh Viêm để đũa xuống, uống một ngụm trà rồi thong thả nói.

“Vâng.” Phong Thiếu Phi lên tiếng, tâm tình rốt cục tốt hơn, không khỏi âm thầm vạch kế hoạch, khi nào thì trở về thăm mẹ.

“Đúng rồi, cha, mẹ không về Cảnh gia sao?” Phong Thiếu Phi đột nhiên nghĩ đến, mở miệng hỏi.

“Con đừng lo lắng, chuyện của mẹ cha sẽ xử lý.” Cảnh Viêm trả lời, năm đó Cảnh Tâm Nhu vì bảo vệ con của ông, mang theo Lục Tâm Ngôn rời đi, chính bà lại đeo trên lưng tiếng xấu bỏ trốn theo trai.

Vốn Cảnh lão gia tử rất thích bà, biết bà mất tích còn đau lòng không thôi, phái rất nhiều người đi tìm. Bất quá sau lại nghe người dưới truyền miệng, biết bà là bỏ trốn theo người, trong cơn tức giận liền gọi hết người về, giận dỗi đến mức không chịu tìm nữa.

Đợi cho khi hết giận muốn đi tìm, nhưng không biết tìm ở đâu, thế rồi chớp mắt một cái đã là ba mươi năm, Cảnh lão gia tử còn nhắc tới bà, Cảnh Viêm lúc ấy liền đem sự thật nói ra.

Cảnh lão gia tử có thể nói tạo nghiệp chướng, hết thảy đều là tội nghiệt Tống gia cùng Cảnh gia bọn họ tạo nên, lại liên lụy đến hai cô gái đáng thương Cảnh Tâm Nhu và Lục Tâm Ngôn lưu lạc bên ngoài, càng liên lụy tới hai đứa trẻ vô tội.

Cảnh Viêm phục hồi lại tinh thần, âm thầm hít một hơi, sau khi cùng Phong Thiếu Phi dùng xong cơm, cũng không lập tức gọi Cảnh Thâm vào, mà là bắt hắn đợi một hồi lâu, mới cho vệ sĩ gọi vào.

Cảnh Thâm vừa tiến vào phòng, liền thấy Phong Thiếu Phi ngồi ở một bên, ánh mắt của hắn hiện lên một tia đố kị, lại biến mất nhanh tới mức người khác khó phát giác. Hắn đi đến trước mặt Cảnh Viêm, vô cùng lễ phép chào hỏi.

“Ừ, nghe nói cậu có chuyện tìm ta?” Cảnh Viêm không muốn cùng hắn vô nghĩa, cũng không bảo hắn ngồi, mở miệng trực tiếp hỏi trọng điểm.

“Chú, là như vậy….” Cảnh Thâm đứng trước mặt Cảnh Viêm, như là cấp dưới báo cáo với cấp trên, hai tay để xuôi theo thân, đứng thẳng tắp, vừa thấy liền biết hắn đang rất khẩn trương.

Bất quá Phong Thiếu Phi cũng không nghĩ tới, Cảnh Thâm tìm đến Cảnh Viêm là để nói chuyện hợp tác, hắn trước kia chỉ biết, Cảnh Thâm tựa hồ có đang đầu tư cổ phiếu hoặc đầu tư vốn gì đó, bất quá hắn không quen tìm hiểu riêng tư người khác, cũng sẽ không hỏi nhiều.

Hiện tại nghe thấy, có vẻ như là Cảnh Thâm đầu tư công ty nhỏ, có một vụ làm ăn muốn bàn với Cảnh gia, lại không có cửa, cuối cùng Cảnh Thâm đành phải ra mặt, trực tiếp tìm tới Cảnh Viêm.



“Ừ, ta đã biết.” Cảnh Viêm nghe xong, cũng không tỏ thái độ, đối với hồ sơ Cảnh Thâm mang đến càng không ngó ngàng, liền để qua một bên. Cảnh Thâm cũng không dám nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn.

“Ăn no rồi sao?” Cảnh Viêm hỏi Phong Thiếu Phi một câu, Phong Thiếu Phi gật gật đầu, Cảnh Viêm liền đứng lên, mang theo Phong Thiếu Phi định rời đi. Cảnh Thâm nóng nảy, mở miệng hỏi một câu, “Chú, chuyện này….”

“Hử? Cậu nên nói chuyện với giám đốc bộ phận đầu tư của công ty ta, mà không phải nói với ta.” Cảnh Viêm chậm rãi trả lời một câu, nói xong dẫn Phong Thiếu Phi rời đi, tuyệt tình đến mức khiến cho Cảnh Thâm không kịp nói gì nữa.

Đối với chuyện xen vào nho nhỏ này, hai cha con tự nhiên không để trong lòng, qua vài ngày, chính là ngày Phong Thiếu Phi phải về Cảnh gia. Lúc này đây không giống lần trước, mà là chính thức nhận tổ quy tông.

Sáng sớm Phong Thiếu Phi liền bị dựng dậy, làm tóc, thay đổi quần áo, thật vất vả mới bị chuyên viên trang điểm gây sức ép xong, liền đi theo Cảnh Viêm lên xe, đi về hướng Cảnh gia.

Bọn họ vẫn đi từ cổng lớn của Cảnh gia, có điều Cảnh lão gia tử mang theo người trong nhà, cùng người ở nhánh phụ, chờ ở nhà chính. Sau khi Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm đến, Cảnh lão gia tử đưa Phong Thiếu Phi đến từ đường, hắn quỳ lạy tổ tiên xong liền lấy ra gia phả, trịnh trọng ở trên mặt tăng thêm hai cái tên Cảnh Thiếu Tranh cùng Cảnh Thiếu Phi.

Tiếp đó Phong Thiếu Phi lại nhất nhất chào hỏi trưởng bối trong gia tộc, người trong nhà, người bên nhánh phụ, xưng hô cùng bối phận cơ hồ làm cho hắn muốn hôn mê, thật vất vả chào hỏi xong hắn mới chính thức trở thành người Cảnh gia.

Rời khỏi từ đường trở lại nhà chính, vào đêm còn có một buổi tiệc, lúc này đây Phong Thiếu Phi sẽ chính thức lấy thân phận Cảnh gia thiếu gia xuất hiện trước mặt mọi người.

Lần trước còn là do Cảnh Viêm nói miệng nhận con, lúc này đây Phong Thiếu Phi đã bái tổ tông, ghi vào gia phả, chân chân chính chính trở thành tiểu thiếu gia của Cảnh gia.

Tiệc tối tụ tập rất nhiều phóng viên truyền thông, lần này bọn họ có thể đăng tin về người con trai mới nhận về, giới giải trí lại sắp có một lần rung chuyển, ai có thể ngờ được, Phong Thiếu Phi vốn chỉ là một người đại diện giờ lại biến hóa nhanh chóng, trở thành Cảnh gia thiếu gia.

Rất nhiều phóng viên đều thầm hồi tưởng trong lòng, mình có từng đắc tội với đối phương hay không? Hoặc là báo chí, tạp chí, có từng viết tin tức xấu gì về hắn?

Chưa từng có chuyện dĩ nhiên rất thản nhiên an tâm, phóng viên đã từng gây chuyện với Phong Thiếu Phi trong lòng tự nhiên lo lắng vô cùng, chỉ sợ đối phương ngày sau trả thù, công tác của bọn họ liền khó giữ.

Mặc kệ ở đây trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, vào lúc bữa tiệc bắt đầu, Phong Thiếu Phi quả thật xuất hết nổi bật. Hắn dáng vẻ thành thạo, phong độ nhẹ nhàng tiếp nhận câu hỏi của phóng viên, đối với chuyện mình đã từng đảm nhiệm vai trò người đại diện, tuyệt không e dè.

Thậm chí trong lời nói, còn để lộ ra khả năng sẽ trở lại giới giải trí. Hắn nói không loại trừ về sau đi theo bước đường của chú trẻ, đem Cảnh gia tiến quân giới giải trí. Ngày hôm sau tiêu đề nổi bật trên báo, tạp chí đều là Phong Thiếu Phi, hơn nữa hắn có ý trở về giới giải trí, càng dẫn tới rung chuyển lớn trong giới.

Cảnh gia tiểu thiếu gia dám nói lời này, có phải hay không được Cảnh Viêm bày mưu đặt kế? Xem ra Cảnh gia thật sự muốn xâm nhập chiếm lĩnh giới giải trí, trước đó Cảnh Du nhập cổ phần vào Thiểm Diệu Quốc Tế, quả nhiên chính là một tín hiệu.

Kỳ thật đó cũng là kết quả thảo luận mà Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm cùng thống nhất, Phong Thiếu Phi cũng phân tích qua với Cảnh Viêm, giới giải trí tuyệt đối là một khối bánh lớn, là nơi có thể thâm nhập.

Vốn Cảnh Viêm đã có ý nhăm nhe giới giải trí, hơn nữa có Cảnh Du đi trước dò đường, bởi vậy quyết định để Phong Thiếu Phi đi thử. Dù sao đối phương cũng lăn lộn trong cái giới đó nhiều năm như vậy, nói thế nào thì cũng có kinh nghiệm.

Đối với Phong Thiếu Phi vừa mới rời khỏi giới giải trí không lâu, hiện tại lập tức được trở về, hơn nữa giá trị còn tăng gấp bội, trực tiếp từ người đại diện biến thành công tử hào môn, khiến cho rất nhiều người trong giới đều thực kinh ngạc.

Người ở đó đại đa số đều xem báo chí hoặc tin tức, mới biết được con trai thất lạc nhiều năm của Cảnh Viêm chính là Phong Thiếu Phi, điều này khiến mọi người rất quan tâm phản ứng của Tinh Hải cùng STARS.

Mọi người đều biết, Phong Thiếu Phi nói muốn trở về giới giải trí, nhất định sẽ tới Thiểm Diệu Quốc Tế, dù sao hắn nói, muốn đi theo bước chân chú trẻ. Chú của hắn không phải là Cảnh Du sao? Cảnh Du bây giờ là nửa chủ nhân của Thiểm Diệu Quốc Tế, Phong Thiếu Phi lại gia nhập, chẳng khác nào Cảnh gia đứng sau lưng Thiểm Diệu Quốc Tế?

Sức mạnh của Thiểm Diệu Quốc Tế lập tức sẽ tăng thêm mười phần, liền không còn ngang tầm với Tinh Hải và STARS, có thể làm ra ứng đối hoặc phản ứng gì đối với chuyện này hay không?

Tựa như mọi người đoán, Lâm Siêu tuy rằng biết trước, Phong Thiếu Phi là con trai Cảnh Viêm, nhưng hắn cho rằng đối phương rút khỏi giới, chính là ý của Cảnh gia. Nhưng hắn không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi sẽ trở về, sự trở lại này quá mức đột ngột, đánh cho hắn trở tay không kịp.

Hắn tin tưởng STARS khẳng định cũng rất kinh ngạc.

Cảnh Du gia nhập Thiểm Diệu Quốc Tế, đã làm cho bọn họ cảm thấy áp lực, hiện tại Phong Thiếu Phi lại tuyên bố muốn xâm nhập giới giải trí, khiến cho Tinh Hải cùng STARS nháy mắt lại đề cao cảnh giác.

Phương Lỗi và Yến Cẩn cũng nghe nói, hơn nữa Phương gia đồng thời nghênh đón hai vị khách, Phong Thiếu Phi mang theo Cảnh Viêm, đột nhiên tới nhà cậu, dọa Phương Lỗi cùng Yến Cẩn một trận mất hồn.

Bọn họ chọn một ngày chủ nhật bình thường, hỏi thăm rõ thời điểm Phương Lỗi có nhà, liền mang quà đến chào hỏi. Sau khi vào Phương gia, Phương Lỗi nhìn thấy Cảnh Viêm thật sự là có chút chân tay luống cuống, vô cùng câu nệ.

Yến Cẩn tuy rằng cũng rất khẩn trương, có điều cậu vốn là mặt không đổi sắc, thoạt nhìn ngược lại so với Phương Lỗi bình tĩnh hơn không ít. Cảnh Viêm ngồi trong phòng khách Phương gia, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi không thông báo trước, mạo muội đến thăm.”

“Cảnh tiên sinh ngài khách khí rồi, ngài có thể đến, là vinh hạnh của chúng tôi.” Phương Lỗi nhanh chóng mở miệng đáp, trong lòng đồng thời cũng đang nghi hoặc không rõ mục đích Cảnh Viêm tới cửa.

Chẳng lẽ là tới khuyên Yến Cẩn chia tay Phong Thiếu Phi? Phương Lỗi trong lòng nhảy dựng, thần sắc nhất thời có chút cứng ngắc. Chớ trách anh nghĩ như vậy, anh vẫn cho rằng Cảnh gia là dòng họ thế gia, khẳng định rất khó tiếp thu Phong Thiếu Phi cùng một người đàn ông cùng một chỗ.

“Tôi hôm nay là đến gặp Yến Cẩn.” Cảnh Viêm cũng thực thẳng thắn, trực tiếp nói ra mục đích. Điều này càng làm cho Phương Lỗi tin tưởng, đối phương tới là muốn tách Yến Cẩn khỏi Phong Thiếu Phi.

“Cảnh tiên sinh, em trai của tôi là một người như thế nào, tôi rõ ràng nhất, ngài cũng không cần nhiều lời, em trai của tôi không phải đứa quấn riết không buông, ông yên tâm đi.” Phương Lỗi đột nhiên không nể mặt, lạnh lùng mở miệng.

Điều này làm cho ba người còn lại ở đây đều có chút khó xử, Phương Lỗi nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, bất quá Cảnh Viêm phản ứng rất nhanh, đoán được nguyên nhân đối phương thay đổi sắc mặt như vậy, có chút buồn cười, thanh thanh yết hầu nói: “Khụ khụ, cậu có lẽ hiểu lầm ý đồ tôi đến đây, tôi chỉ là muốn đến xem người mà con tôi thích thôi.”

Cảnh Viêm vừa nói ra lời này, Phương Lỗi cùng Yến Cẩn đều kinh ngạc, Phong Thiếu Phi sờ sờ cái mũi tiếp lời: “Anh hai à, anh quá kích động rồi, ba của em không phải đến chia rẽ em và Yến Cẩn.”

Phương Lỗi thật sự là hận không thể có một kẽ nứt, có thể cho anh chui xuống, mặt anh cứng ngắc, cố ra vẻ trấn định: “Thật sự là thật xin lỗi, vừa rồi khẩu khí của tôi không tốt, xin Cảnh tiên sinh thứ lỗi.”

“Không sao, tôi biết cậu cũng là sốt ruột vì em trai.” Cảnh Viêm thản nhiên nói, lúc trước Phong Thiếu Phi hình dung qua về tính cách Phương Lỗi và Yến Cẩn với ông. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên chuẩn xác vô cùng.

Yến Cẩn biết Cảnh Viêm tới gặp cậu, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, cậu đột nhiên hiểu cái cảm giác con dâu xấu phải gặp cha mẹ chồng là thế nào. Hiện tại, Yến Cẩn chỉ sợ Cảnh Viêm có gì bất mãn với cậu.

“Con đừng khẩn trương, Thiếu Phi đã nói với ta về con, vất vả cho con.” Cảnh Viêm chuyển hướng Yến Cẩn, ngữ điệu chậm lại. Đây là ông lần đầu tiên nhìn thấy Yến Cẩn, lại không thừa nhận cũng không được, chàng trai này bộ dạng rất đẹp, mặt mày như họa, trên người khí chất thanh lãnh, cho dù không mở miệng nói chuyện, cũng thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người.

“Không khổ chút nào.” Yến Cẩn nhàn nhạt đáp lời, nói xong đầu lập tức hướng về Phong Thiếu Phi gửi đi ánh mắt cầu cứu, lời vừa ra khỏi miệng cậu đã cảm thấy mình làm sai rồi, sao có thể nói với trưởng bối như vậy?

Bất quá Phong Thiếu Phi trước đó đã đem cá tính cùng phản ứng của Yến Cẩn kể rất rõ ràng, cho nên Cảnh Viêm cũng không bởi vì ngữ khí của cậu mà hiểu lầm, ngược lại bởi vì đối phương không giả tạo mà càng thêm vừa lòng.

Bốn người ngồi trong phòng khách hàn huyên một lúc, Cảnh Viêm liền tìm lý do, đem Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đuổi ra ngoài, Phương Lỗi cảm thấy rùng mình, biết Cảnh Viêm rốt cục muốn nói trọng điểm.

Về phần hai người bị Cảnh Viêm đuổi đi, cả hai liền về biệt thự Phong Thiếu Phi. Phong Thiếu Phi rất ít trở lại biệt thự này, với hắn mà nói, nơi này tựa như là nhà của người khác, khiến hắn có chút không được tự nhiên.

Hắn trước đây thường ở nhờ biệt thự Yến Cẩn, cùng lúc chiếu cố ăn uống cuộc sống hàng ngày của cậu, quan trọng hơn là, nơi đó vốn là biệt thự của hắn, hắn ở lại tương đối thoải mái an tâm.

Sau khi vào biệt thự, Yến Cẩn nhìn quanh một vòng, mở miệng nói: “Thật trống vắng ha, chẳng có chút nhân khí.”

“Sau khi anh tỉnh lại ở bệnh viện, rất ít ở nơi này, có nhân khí mới là kỳ quái.” Phong Thiếu Phi nhún nhún vai, dẫn Yến Cẩn đi vào, có điều ngay cả bản thân hắn thoạt nhìn cũng giống như là khách vậy.

“Bác trai sao đột nhiên lại tới?” Hai người ngồi ở trên ghế sa lông sau, Yến Cẩn mở miệng hỏi. Phong Thiếu Phi cười cười, kề sát vào cậu nói: “Bàn chuyện hợp tác trong tương lai.”

“Hợp tác?” Yến Cẩn ngẩn người, Phong Thiếu Phi vươn tay ôm eo cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Ừ, hợp tác, anh sắp trở thành chủ tịch Thiểm Diệu Quốc Tế, Yến thiên vương, quy tắc ngầm không cần anh nhiều lời chứ?”

“Quy tắc ngầm?” Yến Cẩn tựa hồ quá mức kinh ngạc, chỉ biết lặp lại lời của đối phương. Phong Thiếu Phi ngả ngớn nắm cằm cậu, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, “Đúng vậy, quy tắc ngầm, muốn diễn nam chính, trước hết phải qua một cửa này.”

Yến Cẩn cuối cùng tiêu hóa hoàn toàn lời Phong Thiếu Phi, mắt thấy tư thế hai người đã thực ái muội, cậu cố ý nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Có phải ngài chủ tịch cao hứng, tôi có thể diễn nam chính hay không?”

“Hư, em thật biết điều.” Phong Thiếu Phi tiến lên, liếm liếm cánh môi đối phương, Yến Cẩn liếc hắn một cái, ánh mắt lại không có nhiều sắc bén, ngược lại có chút hương vị dục cự còn nghênh.

Hai người tách ra đã đã nhiều ngày, một đêm trước gặp gỡ cũng chỉ hôn hôn, sau đó lại bởi vì xuất hiện scandal khiến cho Phong Thiếu Phi không dám lại đến tìm Yến Cẩn.

Hiện tại thật vất vả ôm người vào trong ngực, Phong Thiếu Phi đã muốn hưng phấn, hơn nữa cái liếc mắt vừa rồi của Yến Cẩn, hắn cảm thấy nếu nhịn nữa thì đã có thể so sánh với Liễu Hạ Huệ.

Hắn đem người áp đảo trên ghế sa lông, vừa hôn môi vừa cởi quần áo đối phương, sau đó kéo tay của cậu, giúp chính mình cởi bỏ quần áo. Đợi cho da thịt cùng da thịt không còn bị ngăn trở, hai người ôm chặt lấy nhau, phát ra một tiếng thỏa mãn.

Khuỷu tay hắn chống bên cạnh khuôn mặt Yến Cẩn, nằm trên nhìn đối phương, sô pha bằng da màu đen, càng làm tôn thêm da thịt trắng nõn của Yến Cẩn, cũng kích thích hiệu quả thị giác. Hắn vươn tay, xoa ***g ngực trần trụi của đối phương, cánh tay màu đồng, đối lập với hai điểm phấn hồng bên trên.

Con ngươi Phong Thiếu Phi trầm xuống, cúi đầu đoạt lấy đôi môi đối phương. Yến Cẩn ngửa cổ, thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt thình lình xảy ra, cánh tay trắng nõn quàng lên cổ đối phương, từ xa nhìn lại, một trắng một nâu đồng, nằm trên ghế màu đen, ngược lại có vẻ hài hòa dị thường.

“Tiểu Cẩn, anh đã trở về.” Phong Thiếu Phi vừa hôn, vừa nỉ non. Yến Cẩn giơ lên một chân, cọ xát đối phương, ôn nhu nói: “Mừng anh trở về, tình yêu của em.” Sau đó cảm thụ cơn đau đớn cùng sự thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook