Chương 267: Vỡ nước ối
Chỉ Thị Y Duy
29/08/2021
Phụ nữ mang thai thường hay đi vệ sinh, Mạc Nghiên nghĩ thầm, cô vừa mở cửa ra đã cảm thấy có gì đó không ổn, cửa nào cũng không có ai, có tiếng hít thở sau lưng cô, cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong đầu. Mạc Nghiên xoay người giả vờ bình tĩnh, nhìn như thong thả, nhưng bước chân lại có chút gấp gáp.
Vừa đi được vài bước, một cơn gió thổi qua, cô cảm thấy đầu đau nhức, bị ai đó kéo lại, thật sự cô đã va vào người phía sau, cái chạm nhẹ cho cô biết đó là một người phụ nữ, môi cô khẽ mở, khi cô định hét lên thì lưỡi dao sắc bén đã ngay lập tức chạm tới động mạch cổ của cô, khiến cô im lặng ngay lập tức.
"Đúng rồi! Đừng la hét."
Giọng của người phụ nữ vang lên từ sau tai, tay trái đang kéo chặt tóc Mạc Nghiên, dao mổ tay trái cứa nhẹ lên cần cổ trắng nõn của cô, chảy ra một tia máu.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Mạc Nghiên đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói:
“Cô là ai?”
“Mày không cần quan tâm tao là ai, chỉ cần tao biết mày là được, Mạc Nghiên, con tiện nhân mày dụ dỗ năm người bọn họ đúng không?”
Lời nói mang theo ý xúc phạm khiến Mạc Nghiên chú ý đến cảm xúc của người phụ nữ kia có chút không ổn.
Mạc Nghiên khẽ mím môi: "Đừng kích động, không cẩn thận lại tự làm thương chính mình."
"Câm miệng! Không cần mày dạy tao, mày dùng khuôn mặt xinh đẹp này để đi dụ dỗ bọn họ đúng không? Mày nghĩ mang cốt nhục có thể trói chặt trái tim anh Dịch sao, mày sai rồi, anh ấy là của tao! ”
Người phụ nữ kia dường như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, di chuyển con dao lên má Mạc Nghiên.
Mạc Nghiên cụp mắt không nói gì, nhưng lông mi run rẩy có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô.
Khuôn mặt người phụ nữ càng lúc càng méo mó, sự ghen tuông khiến cô ta phát điên lên, ánh mắt khát máu, con dao trên tay không ngừng găm vào mặt:
"Nói đi? Mày là con hồ ly tinh? Thật ra mày chơi đùa với rất nhiều bọn đàn ông, mày còn cả gan câu dẫn anh Dịch của tao. Nếu không có đứa nhỏ, mày nghĩ anh ấy coi trọng mày?"
Mạc Nghiên đột nhiên đập đầu về phía sau trong khi người phụ nữ kia đang nghịch dao, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt qua cánh tay trắng nõn của cô.
"Aaa..."
Cơ thể không vững ngã xuống mặt đất, cơn đau bụng ập đến từng cơn, nước da lập tức trắng bệch.
"Muốn chạy! Ha, nhưng rất tiếc...tao lập tức cho mày và đứa nghiệt chủng trong bụng cùng nhau xuống gặp Diêm Vương."
Khuôn mặt của cô ta trở nên méo mó vì đố kị, cô ta lấy ống tiêm trong túi ra, Mạc Nghiên hoảng sợ nói:
“Cô muốn làm gì?”
Hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, một tia cảnh giác lóe lên trong mắt, tay trái nhanh chóng ấn vào nút bên hông chiếc vòng tay phải.
“Bịch !” Cánh cửa bị mấy người đá ra trong tích tắc, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt ngăn lại.
“Vương Nhược Tình!”
Tư Đồ Dịch vẻ mặt nặng nề gầm lên, trong mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm.
Khi ống tiêm sắp chạm vào làn da của Mạc Nghiên, một cú đá mạnh khiến cô ta bay lên không trung đập mạnh vào tường phòng vệ sinh, đôi môi hồng nhuận phun ra một ngụm máu, Vương Nhược Tình trong mắt tràn đầy oán hận và tức giận:
"Con tiện nhân kia có cái gì tốt, hồ ly tinh, mang thai nghiệt chủng không biết của tên đàn ông nào, nhưng không quan hệ, anh Dịch, em sẽ tha thứ cho anh!”
Cung Kỳ Diệp từng bước tiến về phía người phụ nữ đang nằm trên sàn, mũi giày da bóng loáng đá vào cằm cô ta, đôi mắt đen vô hình ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận.
"Vào bằng cách nào?"
"Ha! Anh cũng chỉ là một trong số đàn ông của nó, sao, tư vị cùng con hồ ly tinh kia lên giường như thế nào, phốc!"
Vừa dứt lời, người đàn ông lại đạp lên người cô, giẫm mạnh lên cổ cô ta bằng một chân, cảm giác ngột ngạt khiến cô ta hoảng hốt tránh giày của anh, gần như tắt thở, Cung Kỳ Diệp lúc này mới đặt chân xuống, lạnh lùng nói:
“Đồng bọn đâu?”
“Ha… Ha! Hừ .... Tôi ... không biết, tôi đã thuê luật sư, cút...đừng dùng cái chân bẩn thỉu chạm vào tôi."
Vương Nhược Tình xoa xoa lồng ngực. Mỗi lần cô ta hít thở cảm thấy đau đớn ở ngực, nghẹt thở, không thở được.
"Hừ! Sẽ không có luật sư."
Mộc Trạch Uyên cười lạnh.
"Cô đây chính là cố ý muốn gϊếŧ người. Cho dù dựa vào thế lực của Vương thị, cũng đừng hòng thoát tội, nhưng ... trước khi bị kết án phải chào hỏi nhau cái đã."
Hai người áo đen bước lên về phía trước nắm tóc kéo cô ta đi.
Tiếng kêu kinh ngạc của đám người, nhìn thấy dòng nước trong suốt chảy ra giữa hai chân Mạc Nghiên.
Tư Đồ Dịch nghiêm nghị ra lệnh: "Vỡ ối rồi! Kêu Quý Toàn Lâm chuẩn bị, Nghiên Nhi sắp sinh rồi."
Vừa đi được vài bước, một cơn gió thổi qua, cô cảm thấy đầu đau nhức, bị ai đó kéo lại, thật sự cô đã va vào người phía sau, cái chạm nhẹ cho cô biết đó là một người phụ nữ, môi cô khẽ mở, khi cô định hét lên thì lưỡi dao sắc bén đã ngay lập tức chạm tới động mạch cổ của cô, khiến cô im lặng ngay lập tức.
"Đúng rồi! Đừng la hét."
Giọng của người phụ nữ vang lên từ sau tai, tay trái đang kéo chặt tóc Mạc Nghiên, dao mổ tay trái cứa nhẹ lên cần cổ trắng nõn của cô, chảy ra một tia máu.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Mạc Nghiên đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói:
“Cô là ai?”
“Mày không cần quan tâm tao là ai, chỉ cần tao biết mày là được, Mạc Nghiên, con tiện nhân mày dụ dỗ năm người bọn họ đúng không?”
Lời nói mang theo ý xúc phạm khiến Mạc Nghiên chú ý đến cảm xúc của người phụ nữ kia có chút không ổn.
Mạc Nghiên khẽ mím môi: "Đừng kích động, không cẩn thận lại tự làm thương chính mình."
"Câm miệng! Không cần mày dạy tao, mày dùng khuôn mặt xinh đẹp này để đi dụ dỗ bọn họ đúng không? Mày nghĩ mang cốt nhục có thể trói chặt trái tim anh Dịch sao, mày sai rồi, anh ấy là của tao! ”
Người phụ nữ kia dường như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, di chuyển con dao lên má Mạc Nghiên.
Mạc Nghiên cụp mắt không nói gì, nhưng lông mi run rẩy có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô.
Khuôn mặt người phụ nữ càng lúc càng méo mó, sự ghen tuông khiến cô ta phát điên lên, ánh mắt khát máu, con dao trên tay không ngừng găm vào mặt:
"Nói đi? Mày là con hồ ly tinh? Thật ra mày chơi đùa với rất nhiều bọn đàn ông, mày còn cả gan câu dẫn anh Dịch của tao. Nếu không có đứa nhỏ, mày nghĩ anh ấy coi trọng mày?"
Mạc Nghiên đột nhiên đập đầu về phía sau trong khi người phụ nữ kia đang nghịch dao, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt qua cánh tay trắng nõn của cô.
"Aaa..."
Cơ thể không vững ngã xuống mặt đất, cơn đau bụng ập đến từng cơn, nước da lập tức trắng bệch.
"Muốn chạy! Ha, nhưng rất tiếc...tao lập tức cho mày và đứa nghiệt chủng trong bụng cùng nhau xuống gặp Diêm Vương."
Khuôn mặt của cô ta trở nên méo mó vì đố kị, cô ta lấy ống tiêm trong túi ra, Mạc Nghiên hoảng sợ nói:
“Cô muốn làm gì?”
Hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, một tia cảnh giác lóe lên trong mắt, tay trái nhanh chóng ấn vào nút bên hông chiếc vòng tay phải.
“Bịch !” Cánh cửa bị mấy người đá ra trong tích tắc, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt ngăn lại.
“Vương Nhược Tình!”
Tư Đồ Dịch vẻ mặt nặng nề gầm lên, trong mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm.
Khi ống tiêm sắp chạm vào làn da của Mạc Nghiên, một cú đá mạnh khiến cô ta bay lên không trung đập mạnh vào tường phòng vệ sinh, đôi môi hồng nhuận phun ra một ngụm máu, Vương Nhược Tình trong mắt tràn đầy oán hận và tức giận:
"Con tiện nhân kia có cái gì tốt, hồ ly tinh, mang thai nghiệt chủng không biết của tên đàn ông nào, nhưng không quan hệ, anh Dịch, em sẽ tha thứ cho anh!”
Cung Kỳ Diệp từng bước tiến về phía người phụ nữ đang nằm trên sàn, mũi giày da bóng loáng đá vào cằm cô ta, đôi mắt đen vô hình ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận.
"Vào bằng cách nào?"
"Ha! Anh cũng chỉ là một trong số đàn ông của nó, sao, tư vị cùng con hồ ly tinh kia lên giường như thế nào, phốc!"
Vừa dứt lời, người đàn ông lại đạp lên người cô, giẫm mạnh lên cổ cô ta bằng một chân, cảm giác ngột ngạt khiến cô ta hoảng hốt tránh giày của anh, gần như tắt thở, Cung Kỳ Diệp lúc này mới đặt chân xuống, lạnh lùng nói:
“Đồng bọn đâu?”
“Ha… Ha! Hừ .... Tôi ... không biết, tôi đã thuê luật sư, cút...đừng dùng cái chân bẩn thỉu chạm vào tôi."
Vương Nhược Tình xoa xoa lồng ngực. Mỗi lần cô ta hít thở cảm thấy đau đớn ở ngực, nghẹt thở, không thở được.
"Hừ! Sẽ không có luật sư."
Mộc Trạch Uyên cười lạnh.
"Cô đây chính là cố ý muốn gϊếŧ người. Cho dù dựa vào thế lực của Vương thị, cũng đừng hòng thoát tội, nhưng ... trước khi bị kết án phải chào hỏi nhau cái đã."
Hai người áo đen bước lên về phía trước nắm tóc kéo cô ta đi.
Tiếng kêu kinh ngạc của đám người, nhìn thấy dòng nước trong suốt chảy ra giữa hai chân Mạc Nghiên.
Tư Đồ Dịch nghiêm nghị ra lệnh: "Vỡ ối rồi! Kêu Quý Toàn Lâm chuẩn bị, Nghiên Nhi sắp sinh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.