Chương 4:
TTP
07/02/2021
Chiều hôm sau tôi lại đến nhà nàng, hôm nay tôi mặc một cái áo may ô (Hay còn gọi là áo ba lỗ ý). Không phải tự hào gì đâu, nhưng tôi rất hay chơi thể thao, bóng bàn, bóng đá, bóng chuyền, bơi… v… v… Nên tôi dù đang học lớp 11, nhưng cơ thể đã sớm nẩy nở hơn các bạn cùng trang lứa, tuy không được cơ bắp như mấy anh thể hình, nhưng cũng vâm lắm. Trong đầu tôi đang có những kế hoạch táo bạo mà tôi chưa từng nghĩ đến, và cái áo may ô này cũng là một phần trong kễ hoạch đó, từ hôm qua đến hôm nay, dù chỉ trong một ngày ngắn ngủi tôi đã bản lĩnh lên nhiều, có lẽ bởi cái mùi kích thích ở chiếc quần lót của nàng đã thôi thúc tôi muốn khám phá những điều mới lạ hơn…
Tiết trời tháng 11 ở miền Bắc lúc chuẩn bị giao mùa thu sang đông thật kỳ lạ, hôm qua nắng gắt thì hôm nay lại se lạnh. Sáng nắng chiều mưa phùn, tôi đi đường mà thấy hơi lạnh ngấm vào người, nghĩ hôm nay mình mặc cái áo này đến nhà nàng thật kỳ quá, nhưng vì tôi đã có kế hoạch ắt sẽ có lý do để văn vở nàng.
Đúng như tôi nghĩ, nàng ra mở cửa và tròn xoe mắt ngac nhiên:
– Trời, hôm nay thời tiết thay đổi mà Hiếu mặc vậy, không thấy lạnh sao!
Tôi cười xoà:
– Chiều nay khu tớ có trận đá bóng giao hữu với tổ 12, nên tớ mặc vậy để khi nào làm báo xong là phi ra đó luôn, không phải về nhà thay áo nữa, chút nữa đi đá bóng tớ còn cởi trần nữa cơ, lạnh thế này thấm tháp gì đâu, mùa đông có khi còn phải sợ tớ nữa là!
Câu nói vô lý và pha trò nhạt nhẽo của tôi cũng có thể khiến nàng cười khúc khích, nhưng nàng vẫn gườm gườm:
– Hiếu mặc thế này đến nhà tớ bố mẹ tớ mà về thấy thì kỳ quá!
Tôi lấp lửng:
– Thì tớ về trước khi bố mẹ ấy về mà, lo gì, thôi mình vào bắt đầu tiếp tục công việc đi, cho mau để tớ còn về cho kịp trận bóng, không đến muộn các anh ý mắng!
Thế rồi tôi lại theo nàng vào nhà, hôm nay nàng không mặc váy mà mặc một bộ thun bó sát, tôi bước theo sau và thả hồn theo đôi mông tròn chắc nịch uyển chuyển lắc lư theo từng nhịp của nàng, viền quần lót ẩn hiện sau chiếc quần thun khiến tôi rạo rực, và tôi càng quyết tâm hơn…
Chúng tôi say mê tiếp tục công việc cho tập thể, nhưng trong tôi đầy những toan tính của dục vọng cá nhân, hôm nay tôi cố gắng ngồi sát nàng hơn nữa, 2 đùi chúng tôi chạm sát vào nhau, 2 tay cũng vậy. Chúng tôi say mê với những thiết kế hoạ tiết, những lời văn ý nghĩa, trau chuốt cho bài báo của mình, bất giác đầu tôi với nàng cụng nhẹ vào nhau, tôi nhìn sang nàng, bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang nhìn tôi… nàng quay mặt đi ngượng ngùng nói lảng:
– Theo tớ thì mục truyện cười nên đặt sau trang văn thơ, cậu thấy sao?
Mặc dù cũng đang run bắn, nhưng đã có chủ đích nên tôi vẫn là người bình tĩnh hơn, tôi nhoài người ra lật lật trang báo nói:
– Vậy thì chỗ này mình để mục nào cho thích hợp đây?
Tôi cố tình nhoài người ra để có cơ hội cọ sát hơn nữa vào người nàng, tôi còn cố tình gồng cứng người lên để nàng có thể cảm nhận được cơ thể chắc nịch của tôi, có lẽ nàng chưa bao giờ đụng chạm thân mật với một người khác giới đến như vậy, tôi có thể thấy rõ sự lúng túng đang hiện hữu trên khuôn mặt nàng. Tôi liền ngồi lại ngay ngắn để nàng có thể trấn tĩnh hơn. Bước đầu của tôi đã phát huy tác dụng, tôi bắt đầu thấy thi thoảng nàng lại liếc sang nhìn tôi, nhìn cơ thể tôi với đôi mắt khá tò mò xen lẫn một chút… đề phòng.
Ngồi thêm nửa tiếng, tôi bảo nàng cứ ngồi làm tiếp tôi đi vệ sinh. Thực chất tôi đã không thể kìm nén thêm được nữa, tôi bước nhanh đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại và đứng trấn tĩnh một lát, rồi theo thói quen tôi bắt đầu đảo mắt tìm kiếm… Kia rồi! Đống quần áo nàng thay ra trưa nay, chưa vứt vào chậu mà vẫn ngoắc trên tường, chiếc quần chip nhỏ xíu màu hồng đang treo trên đó mời gọi, tôi mừng rỡ chụp lấy như vớ đc bảo vật, tôi úp thẳng vào mặt mà hít hà mùi hương mơ ước đã theo tôi vào cả giấc mơ đêm qua, lần này thì có lẽ tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi tụt quần xuống, dương vật của tôi đã ngỏng lên, tôi nhẹ nhàng quấn nhẹ quần lót của nàng vào đầy nâng niu và trìu mến, trong đầu tôi hiện lên cảnh làm tình của cậu tôi, rồi hình ảnh các bạn gái đi vệ sinh trên đồi, rồi hình ảnh của cô giáo Anh Văn với vùng tam giác đem sâu thẳm đầy lôi cuốn… và rồi cuối cùng là đọng lại hình ảnh của nàng… phải rồi, tôi yêu nàng, yêu nàng say đắm mà… nàng đang cười với tôi qua những câu chuyện tâm sư kìa… đôi mắt to tròn đen lắy đang mơ màng điều gì kia… đôi má hồng lớt phớt những sợi tơ như trái đào… cái miệng nhoẻn cười thật vô tư và hồn nhiên làm sao… ôi!! Cặp đùi trắng nõn và đôi chân thon của nàng, đôi mông tròn chắc lẳn… tất cả những cái đó đang chờ tôi khám phá, mở ra một thế giới thần tiên…
Tay tôi sục nhanh dần theo từng dòng suy nghĩ… tim tôi đập nhanh hơn… tôi vơ nốt luôn cả đống quần áo trên mắc của nàng mà hít mà ngửi… ôi!! Sáng nay những thứ này còn đang bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà của nàng… còn đây mùi mô hôi, mùi thơm xử nữ… tôi vục mặt vào đó, mê say… tay tôi nhanh dần lên… rồi người tôi cứng đờ, từng thớ thịt của tôi đang dãn nở và giật giật theo mỗi dòng tinh nóng hổi đang xuất vào chính quần lót của nàng, một cảm xúc khó tả không sao nói được thành lời… tôi nhẹ nhàng nâng chiếc quần lót của nàng lên nhìn, ôi!! Nước trong cơ thể thanh niên của tôi đang hoà với nước con gái của nàng… tôi ngắm nghía đầy thoả mãn! Tôi nhẹ nhàng mắc nó lại như cũ, rửa tay và ngắm nghía lại một lần nữa… Sau đó tôi trở về phòng. Nàng vẫn đang cắm cúi chăm chỉ làm việc, có biết đâu tôi vừa làm những điều thật xấu xa… Tôi ngồi xuống bên nàng, ngắm nghía nàng đầy thoả mãn. Nàng quay sang tôi, thấy anh mắt của tôi như vậy nàng bối rối vô cùng:
– Sao Hiếu cứ nhìn Ngọc vậy, hôm nay trông Ngọc buồn cười lắm hay sao?
Tôi giật mình, và hơi hối hận với phút lơ đãng vừa rồi, bỗng nhiên tôi buột miệng:
– Tại Ngọc xinh quá…
Câu buột miệng của tôi khiến mặt nàng đỏ như gấc và… mặt tôi cũng đỏ không kém, đó là lần đầu tiên tôi biết khen một người con gái, và cũng có thể nói là một câu tán tỉnh đầu tiên của tôi, dù chỉ là buột miệng. Cả 2 chúng tôi đều tránh những ánh mắt nhìn vào nhau, nàng cúi gằm xuống, cầm bút nguệch ngoạc những dòng vô nghĩa, tôi cũng quay mặt đi, ngoáy bút liên tục… bầu không khí trôi qua thật nặng nề. Là người gây ra nên tôi phải mở lời xoá tan bầu không khí yên lặng này:
– Thôi chết, Ngọc viết cái gì vào mục đố vui vậy?
Nàng sực tỉnh, và tái mặt:
– Thôi chết tớ xin lỗi… không hiểu sao… tớ!
Tôi nhanh nhảu:
– Không sao đâu, chỗ này hoạ tiết không phức tạp, tớ vẽ lại nhanh thôi mà! Không vấn đề gì đâu!
Nàng quay sang nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng nhìn nàng cười, nhưng anh mắt của chúng tôi khi ấy đã khác hẳn, tôi nhìn thấy một điều gì đó trìu mến trong ánh mắt nàng nhìn tôi… và tôi tin là tôi đang đi đúng hướng!
Cuối giờ chiều hôm ấy chúng tôi đã hoàn thành tương đối, chắc chỉ còn một buổi nữa là xong. Tôi ra về, nàng tiễn tôi ra cổng… và tôi đã bắt đầu thấy sự lưu luyến trong ánh mắt của nàng… Tôi cứ đứng tần ngần nhìn nàng và nàng cũng vậy. Bỗng có tiếng ho húng hắng của bà nội trong nhà xóa tan những cảm xúc đang nhen nhúm trong lòng 2 chúng tôi, nàng giật mình, rồi cúi xuống vân vê vạt áo, ngượng ngùng nói:
– Hiếu về đi cho kịp giờ đá bóng kìa!
Tôi gật đầu:
– Ngọc vào nhà đi… à, mai tớ thấy bảo có gió mùa đông bắc thổi về đấy, mai Ngọc đi học nhớ mặc áo ấm vào kẻo lạnh nhé!
Nàng ngước lên nhìn tôi:
– Ngọc biết rồi.
Tôi đạp xe phóng đi, rất hài lòng với câu nói thể hiện sự quan tâm của mình với nàng, đi một quãng xa tôi lén quay đầu nhìn lại, thấy bóng nàng vẫn đứng tần ngần nhìn theo dưới gốc bàng đã trụi gần hết lá… một cơn gió lạnh thổi thốc qua… lá bay xào xạc… nhưng tôi thấy lòng vẫn ấm áp vô cùng… Trong đầu tôi bắt đầu tự tin hơn và có thêm niềm tin vào chiều mai… Tôi mỉm cười mãn nguyện…
Tiết trời tháng 11 ở miền Bắc lúc chuẩn bị giao mùa thu sang đông thật kỳ lạ, hôm qua nắng gắt thì hôm nay lại se lạnh. Sáng nắng chiều mưa phùn, tôi đi đường mà thấy hơi lạnh ngấm vào người, nghĩ hôm nay mình mặc cái áo này đến nhà nàng thật kỳ quá, nhưng vì tôi đã có kế hoạch ắt sẽ có lý do để văn vở nàng.
Đúng như tôi nghĩ, nàng ra mở cửa và tròn xoe mắt ngac nhiên:
– Trời, hôm nay thời tiết thay đổi mà Hiếu mặc vậy, không thấy lạnh sao!
Tôi cười xoà:
– Chiều nay khu tớ có trận đá bóng giao hữu với tổ 12, nên tớ mặc vậy để khi nào làm báo xong là phi ra đó luôn, không phải về nhà thay áo nữa, chút nữa đi đá bóng tớ còn cởi trần nữa cơ, lạnh thế này thấm tháp gì đâu, mùa đông có khi còn phải sợ tớ nữa là!
Câu nói vô lý và pha trò nhạt nhẽo của tôi cũng có thể khiến nàng cười khúc khích, nhưng nàng vẫn gườm gườm:
– Hiếu mặc thế này đến nhà tớ bố mẹ tớ mà về thấy thì kỳ quá!
Tôi lấp lửng:
– Thì tớ về trước khi bố mẹ ấy về mà, lo gì, thôi mình vào bắt đầu tiếp tục công việc đi, cho mau để tớ còn về cho kịp trận bóng, không đến muộn các anh ý mắng!
Thế rồi tôi lại theo nàng vào nhà, hôm nay nàng không mặc váy mà mặc một bộ thun bó sát, tôi bước theo sau và thả hồn theo đôi mông tròn chắc nịch uyển chuyển lắc lư theo từng nhịp của nàng, viền quần lót ẩn hiện sau chiếc quần thun khiến tôi rạo rực, và tôi càng quyết tâm hơn…
Chúng tôi say mê tiếp tục công việc cho tập thể, nhưng trong tôi đầy những toan tính của dục vọng cá nhân, hôm nay tôi cố gắng ngồi sát nàng hơn nữa, 2 đùi chúng tôi chạm sát vào nhau, 2 tay cũng vậy. Chúng tôi say mê với những thiết kế hoạ tiết, những lời văn ý nghĩa, trau chuốt cho bài báo của mình, bất giác đầu tôi với nàng cụng nhẹ vào nhau, tôi nhìn sang nàng, bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang nhìn tôi… nàng quay mặt đi ngượng ngùng nói lảng:
– Theo tớ thì mục truyện cười nên đặt sau trang văn thơ, cậu thấy sao?
Mặc dù cũng đang run bắn, nhưng đã có chủ đích nên tôi vẫn là người bình tĩnh hơn, tôi nhoài người ra lật lật trang báo nói:
– Vậy thì chỗ này mình để mục nào cho thích hợp đây?
Tôi cố tình nhoài người ra để có cơ hội cọ sát hơn nữa vào người nàng, tôi còn cố tình gồng cứng người lên để nàng có thể cảm nhận được cơ thể chắc nịch của tôi, có lẽ nàng chưa bao giờ đụng chạm thân mật với một người khác giới đến như vậy, tôi có thể thấy rõ sự lúng túng đang hiện hữu trên khuôn mặt nàng. Tôi liền ngồi lại ngay ngắn để nàng có thể trấn tĩnh hơn. Bước đầu của tôi đã phát huy tác dụng, tôi bắt đầu thấy thi thoảng nàng lại liếc sang nhìn tôi, nhìn cơ thể tôi với đôi mắt khá tò mò xen lẫn một chút… đề phòng.
Ngồi thêm nửa tiếng, tôi bảo nàng cứ ngồi làm tiếp tôi đi vệ sinh. Thực chất tôi đã không thể kìm nén thêm được nữa, tôi bước nhanh đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại và đứng trấn tĩnh một lát, rồi theo thói quen tôi bắt đầu đảo mắt tìm kiếm… Kia rồi! Đống quần áo nàng thay ra trưa nay, chưa vứt vào chậu mà vẫn ngoắc trên tường, chiếc quần chip nhỏ xíu màu hồng đang treo trên đó mời gọi, tôi mừng rỡ chụp lấy như vớ đc bảo vật, tôi úp thẳng vào mặt mà hít hà mùi hương mơ ước đã theo tôi vào cả giấc mơ đêm qua, lần này thì có lẽ tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi tụt quần xuống, dương vật của tôi đã ngỏng lên, tôi nhẹ nhàng quấn nhẹ quần lót của nàng vào đầy nâng niu và trìu mến, trong đầu tôi hiện lên cảnh làm tình của cậu tôi, rồi hình ảnh các bạn gái đi vệ sinh trên đồi, rồi hình ảnh của cô giáo Anh Văn với vùng tam giác đem sâu thẳm đầy lôi cuốn… và rồi cuối cùng là đọng lại hình ảnh của nàng… phải rồi, tôi yêu nàng, yêu nàng say đắm mà… nàng đang cười với tôi qua những câu chuyện tâm sư kìa… đôi mắt to tròn đen lắy đang mơ màng điều gì kia… đôi má hồng lớt phớt những sợi tơ như trái đào… cái miệng nhoẻn cười thật vô tư và hồn nhiên làm sao… ôi!! Cặp đùi trắng nõn và đôi chân thon của nàng, đôi mông tròn chắc lẳn… tất cả những cái đó đang chờ tôi khám phá, mở ra một thế giới thần tiên…
Tay tôi sục nhanh dần theo từng dòng suy nghĩ… tim tôi đập nhanh hơn… tôi vơ nốt luôn cả đống quần áo trên mắc của nàng mà hít mà ngửi… ôi!! Sáng nay những thứ này còn đang bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà của nàng… còn đây mùi mô hôi, mùi thơm xử nữ… tôi vục mặt vào đó, mê say… tay tôi nhanh dần lên… rồi người tôi cứng đờ, từng thớ thịt của tôi đang dãn nở và giật giật theo mỗi dòng tinh nóng hổi đang xuất vào chính quần lót của nàng, một cảm xúc khó tả không sao nói được thành lời… tôi nhẹ nhàng nâng chiếc quần lót của nàng lên nhìn, ôi!! Nước trong cơ thể thanh niên của tôi đang hoà với nước con gái của nàng… tôi ngắm nghía đầy thoả mãn! Tôi nhẹ nhàng mắc nó lại như cũ, rửa tay và ngắm nghía lại một lần nữa… Sau đó tôi trở về phòng. Nàng vẫn đang cắm cúi chăm chỉ làm việc, có biết đâu tôi vừa làm những điều thật xấu xa… Tôi ngồi xuống bên nàng, ngắm nghía nàng đầy thoả mãn. Nàng quay sang tôi, thấy anh mắt của tôi như vậy nàng bối rối vô cùng:
– Sao Hiếu cứ nhìn Ngọc vậy, hôm nay trông Ngọc buồn cười lắm hay sao?
Tôi giật mình, và hơi hối hận với phút lơ đãng vừa rồi, bỗng nhiên tôi buột miệng:
– Tại Ngọc xinh quá…
Câu buột miệng của tôi khiến mặt nàng đỏ như gấc và… mặt tôi cũng đỏ không kém, đó là lần đầu tiên tôi biết khen một người con gái, và cũng có thể nói là một câu tán tỉnh đầu tiên của tôi, dù chỉ là buột miệng. Cả 2 chúng tôi đều tránh những ánh mắt nhìn vào nhau, nàng cúi gằm xuống, cầm bút nguệch ngoạc những dòng vô nghĩa, tôi cũng quay mặt đi, ngoáy bút liên tục… bầu không khí trôi qua thật nặng nề. Là người gây ra nên tôi phải mở lời xoá tan bầu không khí yên lặng này:
– Thôi chết, Ngọc viết cái gì vào mục đố vui vậy?
Nàng sực tỉnh, và tái mặt:
– Thôi chết tớ xin lỗi… không hiểu sao… tớ!
Tôi nhanh nhảu:
– Không sao đâu, chỗ này hoạ tiết không phức tạp, tớ vẽ lại nhanh thôi mà! Không vấn đề gì đâu!
Nàng quay sang nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng nhìn nàng cười, nhưng anh mắt của chúng tôi khi ấy đã khác hẳn, tôi nhìn thấy một điều gì đó trìu mến trong ánh mắt nàng nhìn tôi… và tôi tin là tôi đang đi đúng hướng!
Cuối giờ chiều hôm ấy chúng tôi đã hoàn thành tương đối, chắc chỉ còn một buổi nữa là xong. Tôi ra về, nàng tiễn tôi ra cổng… và tôi đã bắt đầu thấy sự lưu luyến trong ánh mắt của nàng… Tôi cứ đứng tần ngần nhìn nàng và nàng cũng vậy. Bỗng có tiếng ho húng hắng của bà nội trong nhà xóa tan những cảm xúc đang nhen nhúm trong lòng 2 chúng tôi, nàng giật mình, rồi cúi xuống vân vê vạt áo, ngượng ngùng nói:
– Hiếu về đi cho kịp giờ đá bóng kìa!
Tôi gật đầu:
– Ngọc vào nhà đi… à, mai tớ thấy bảo có gió mùa đông bắc thổi về đấy, mai Ngọc đi học nhớ mặc áo ấm vào kẻo lạnh nhé!
Nàng ngước lên nhìn tôi:
– Ngọc biết rồi.
Tôi đạp xe phóng đi, rất hài lòng với câu nói thể hiện sự quan tâm của mình với nàng, đi một quãng xa tôi lén quay đầu nhìn lại, thấy bóng nàng vẫn đứng tần ngần nhìn theo dưới gốc bàng đã trụi gần hết lá… một cơn gió lạnh thổi thốc qua… lá bay xào xạc… nhưng tôi thấy lòng vẫn ấm áp vô cùng… Trong đầu tôi bắt đầu tự tin hơn và có thêm niềm tin vào chiều mai… Tôi mỉm cười mãn nguyện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.