Chương 5:
TTP
07/02/2021
Hôm sau trời trở lạnh thật, nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm nhiều đến chuyện thời tiết lắm, trong đầu tôi lúc này chỉ có nàng mà thôi. Tôi nhanh chân đạp xe đến trường, sao hôm nay trường tôi lại xa thế, tôi chỉ mong mau chóng đến thật nhanh, để được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của nàng, đôi mắt trìu mến đầy lưu luyến ấy khiến cho cả đêm qua tôi không thể chợp mắt, chỉ mong trời mau sáng…
Giữa chúng tôi đang tồn tại một cái gì đó thật khó tả, tôi mong chờ gặp nàng là thế, nhưng khi gặp tôi lại thấy một điều rất lạ, chúng tôi đã không được tự nhiên như ngày xưa nữa, chúng tôi chào nhau và cười một cách gượng gạo như để khoả lấp cảm xúc và nỗi ngượng ngùng đang trào dâng, tôi vui vẻ cười đùa với lũ con trai, nàng cũng xúm lại nói chuyện với tụi con gái, nhưng thi thoảng nàng lại quay sang nhìn lén tôi, và tôi cũng vậy, có lúc chúng tôi lại chạm mắt nhau để rồi bối rối, rồi chạy trốn những cái nhìn của nhau. Nhưng tôi biết là tôi luôn quan tâm đến nàng và nàng cũng thế. Có lẽ đó là buổi học đầu tiên chúng tôi ít nói với nhau đến vậy, có chăng chỉ là những ánh mắt nhìn lén vội vã…
Đầu giờ chiều tôi lại chuẩn bị đến nhà nàng. Thời tiết kể cũng lạ, sáng thì lạnh là vậy thế mà trưa lại đổ nắng, tôi cũng thầm cám ơn trời vì điều đó, ít ra tôi cũng không mong muốn ngồi bên nàng với chiếc áo rét to sụ…
Nàng ra mở cổng cho tôi, không vồn vã tự nhiên như mọi hôm. Nàng rụt rè mời tôi vào nhà. Hôm nay nàng mặc một bộ nỉ, để tóc xõa. Tôi theo chân nàng bước lên phòng, nhìn theo đôi mông của nàng, tôi biết hôm nay sẽ là cơ hội cuối cùng giành cho tôi. Nếu không thành công thì đôi mông này, cặp chân thon này, và chiếc quần lót… mùi hương… sẽ chỉ còn là những kỷ niệm…
Chúng tôi lẳng lặng tiếp tục công việc của mình, không trao đổi sôi nổi như mọi hôm, và tôi để ý thấy nàng ngồi hơi giữ khoảng cách với tôi. Tôi thất vọng và bắt đầu lo lắng… Không lẽ linh cảm của tôi là sai sao?
Không thể nào như vậy được, tôi tự trấn tĩnh, và tôi bắt đầu trao đổi với nàng về tờ báo sắp hoàn thiện xem cần sửa những gì, chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện và bình luận, đánh giá, dần dần tôi cảm thấy bức tường vô hình giữa tôi và nàng đã được dỡ bỏ, tôi nhích lại gần nàng hơn, cũng không thấy nàng phản ứng gì cả. Chúng tôi lại gần gũi và hồn nhiên như buổi đầu tiên tôi đến đây vậy, xen lẫn những bình luận sôi nổi là những câu chuyện pha trò hài hước của tôi, và nụ cười khúc khích trong trẻo của nàng…
Đang lúc vui vẻ thì nàng làm rơi cái bút, chẳng ai bảo ai, cả tôi và nàng cùng cúi xuống nhặt, đầu chúng tôi lại cụng nhẹ vào nhau, tôi và nàng cùng cầm cái bút lên, tay 2 đứa vẫn nắm chạt cái bút, tôi sửng sốt nhìn nàng và bắt gặp anh mắt của nàng cũng sửng sốt không kém. Hai chúng tôi nhìn nhau và thời gian như ngưng đọng lại… Bỗng nhiên nàng buông bút ra và rụt tay lại… Tự nhiên theo phản xạ, mà không hiểu sao tôi lại phản xạ như vậy, tôi chộp lấy tay nàng. Nàng thảng thốt nhìn tôi:
– Hiếu… Sao lại..??
Đến nước này thì tôi cũng đành phải theo lao, nhìn thẳng vào mắt nàng tôi lắp bắp:
– Hiếu… Hiếu… rất mến Ngọc… thật đấy!
Nàng cố rút tay ra nhưng bị tôi giữ chặt, nàng hoảng loạn:
– Không phải vậy chứ… đừng trêu Ngọc nữa mà..!
Tôi nói rành rọt hơn:
– Ngọc biết là Hiếu không nói đùa mà, Hiếu rất mến Ngọc…
Rồi không hiểu dũng khí ở đâu tràn về tôi chồm tới ôm chầm lấy nàng và đặt lên môi nàng nụ hôn đầu đời của tôi và cũng là của nàng, tuy chỉ là 2 cái môi chạm nhau, dừng lại trong một khoảng khắc, nhưng đối với tôi thì đó là một nụ hôn ngọt ngào nhất… Tôi vẫn cứ ồm chầm lấy nàng bằng sức mạnh của mình, nàng chống cự khá là quyết liệt:
– Hiếu… không… không!
Cũng may là bà nội nàng bị nặng tai không thì đã nghe thấy tiếng thét của nàng. Tôi ghì nàng trong lòng mà tim đập thình thịch, vì… không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc này nỗi sợ hãi và hối hận đã lấn át hết cảm xúc của tôi, tôi chỉ sợ nàng sẽ vùng vẫy ra được và chạy xuống mách người lớn là tôi tiêu đời, tim tôi thậm trí còn đập mạnh hơn nàng, tôi còn run bắn cả người lên… Rồi tôi thấy nàng chống cự yếu dần, người nàng cứ mềm dần trong tay tôi, nàng úp đầu vào ngực tôi bật khóc tức tưởi.
Tôi cũng chẳng biết phải làm sao nên cũng… bật khóc theo!! Thậm trí có lúc còn khóc to hơn cả nàng (Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật giống Chí phèo quá). Đang lúc mếu máo nước mắt nước mũi đầm đìa thì một bàn tay nhỏ nhắn bụm miệng tôi lại, tôi nín bặt mở mắt ra, qua làn nước mắt tôi thấy nàng đang ngước nhìn tôi, đôi mắt vẫn mọng nước và nước mắt khiến tóc nàng hơi bết vào má, khiến cho nàng càng thêm kiều diễm, tôi nhìn nàng với đôi mắt của một kẻ hối lỗi, nhưng vẫn không dấu được vẻ đắm đuối của một gã si tình. Nàng cựa nhẹ và nói khẽ:
– Hiếu… buông Ngọc ra đã… Ngọc sắp nghẹt thở rồi…
Tôi giật nảy người và thấy mình vẫn đang ôm chặt nàng, nhẹ nhàng tôi buông nàng ra. Tôi cúi gằm mặt xuống không giám nhìn thẳng:
– Hiếu xin lỗi… chắc Ngọc đang giận Hiếu lắm… Hiếu…
Nàng thỏ thẻ:
– Ngọc không giận Hiếu… nhưng khi nãy Hiếu làm Ngọc sợ lắm Hiếu biết không?
Tôi lắp bắp:
– Hiếu… xin lỗi… cũng chỉ vì Hiếu rất… mến Ngọc… nên… Hiếu cũng chẳng hiểu sao Hiếu lại làm như vậy nữa…
Bỗng nhiên nàng đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, một hành động khiến tôi bất ngờ, nàng nói:
– Thế chẳng lẽ cứ mến người ta… không biết ý của người ta ra sao mà đã có những hành động như vậy được hả!? Xưa nay Ngọc cứ nghĩ Hiếu là một người hiền lành và nhút nhát, ai ngờ..!
Tôi ngượng ngập:
– Hiếu xin lỗi… chắc giờ Ngọc ghét Hiếu lắm phải không… chắc giờ Hiếu cũng không giám gặp Ngọc nữa, chẳng còn mặt mũi nào gặp Ngọc nữa…
Nói chưa hết câu tôi lập bập đứng dậy thu dọn bút và định ra về, nhưng bước ra đến cửa phòng thì trọng nói trong trẻo của nàng lại cất lên:
– Nhưng Ngọc vẫn muốn Hiếu gặp Ngọc nữa đấy…
Tôi sững người quay lại, nàng ngước nhìn tôi, đôi má ửng hồng, tôi run run:
– Vì bài báo chưa hoàn thiện sao?
Nàng mỉm cười lắc đầu:
– Chỉ đúng một phần thôi!
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
– Không lẽ Ngọc cũng…
Đôi mắt long lanh của nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng khẽ gật đầu.
Suýt chút nữa là tôi đã nhảy cẫng và hét lên sung sướng, nếu nàng không ra giấu hiệu bảo tôi im lặng vì bà nội đang ngủ dưới nhà. Tôi lao tới ôm chầm lấy nàng, lần này tuyệt nhiên không có sự kháng cự nào cả. Không còn sự sợ hãi và hồi hộp như lúc nãy, giờ tôi bắt đầu cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng đang ở trong vòng tay tôi, một thành công ngoài sức mong đợi, tôi hôn nhẹ lên tóc nàng, mùi thơm từ mái tóc của nàng lan toả làm tôi ngất ngây trong hạnh phúc, tôi thì thầm:
– Từ khi nào… từ khi nào… vậy Ngọc?
Khẽ tựa đầu vào vai tôi, nàng thỏ thẻ:
– Hiếu nói gì Ngọc không hiểu?
– Ý Hiếu muốn hỏi là Ngọc cũng… mến Hiếu từ khi nào!?
Nàng ngượng ngùng đẩy tôi ra:
– Ai lại đi hỏi người ta câu đó, tự đi mà tìm câu trả lời đi, thôi giờ tập trung làm nốt cho xong đi kẻo mai nộp rồi, không xong việc Hiếu đi mà chịu trách nhiệm với cô nhé!
Tôi nháy mắt tinh nghịch:
– Vâng, thưa sếp!
Nàng cười khúc khích và bẹo má tôi một cái. Rồi chúng tôi bắt đầu công việc mà lòng rộn ràng hạnh phúc. Trong khi làm việc chúng tôi có thể công khai trao cho nhau những ánh mắt yêu thương, thể hiện sự quan tâm, âu yếm nhau, dù vẫn còn một chút bỡ ngỡ và ngại ngần, chưa quen với những cảm xúc mới lạ này…
Giữa chúng tôi đang tồn tại một cái gì đó thật khó tả, tôi mong chờ gặp nàng là thế, nhưng khi gặp tôi lại thấy một điều rất lạ, chúng tôi đã không được tự nhiên như ngày xưa nữa, chúng tôi chào nhau và cười một cách gượng gạo như để khoả lấp cảm xúc và nỗi ngượng ngùng đang trào dâng, tôi vui vẻ cười đùa với lũ con trai, nàng cũng xúm lại nói chuyện với tụi con gái, nhưng thi thoảng nàng lại quay sang nhìn lén tôi, và tôi cũng vậy, có lúc chúng tôi lại chạm mắt nhau để rồi bối rối, rồi chạy trốn những cái nhìn của nhau. Nhưng tôi biết là tôi luôn quan tâm đến nàng và nàng cũng thế. Có lẽ đó là buổi học đầu tiên chúng tôi ít nói với nhau đến vậy, có chăng chỉ là những ánh mắt nhìn lén vội vã…
Đầu giờ chiều tôi lại chuẩn bị đến nhà nàng. Thời tiết kể cũng lạ, sáng thì lạnh là vậy thế mà trưa lại đổ nắng, tôi cũng thầm cám ơn trời vì điều đó, ít ra tôi cũng không mong muốn ngồi bên nàng với chiếc áo rét to sụ…
Nàng ra mở cổng cho tôi, không vồn vã tự nhiên như mọi hôm. Nàng rụt rè mời tôi vào nhà. Hôm nay nàng mặc một bộ nỉ, để tóc xõa. Tôi theo chân nàng bước lên phòng, nhìn theo đôi mông của nàng, tôi biết hôm nay sẽ là cơ hội cuối cùng giành cho tôi. Nếu không thành công thì đôi mông này, cặp chân thon này, và chiếc quần lót… mùi hương… sẽ chỉ còn là những kỷ niệm…
Chúng tôi lẳng lặng tiếp tục công việc của mình, không trao đổi sôi nổi như mọi hôm, và tôi để ý thấy nàng ngồi hơi giữ khoảng cách với tôi. Tôi thất vọng và bắt đầu lo lắng… Không lẽ linh cảm của tôi là sai sao?
Không thể nào như vậy được, tôi tự trấn tĩnh, và tôi bắt đầu trao đổi với nàng về tờ báo sắp hoàn thiện xem cần sửa những gì, chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện và bình luận, đánh giá, dần dần tôi cảm thấy bức tường vô hình giữa tôi và nàng đã được dỡ bỏ, tôi nhích lại gần nàng hơn, cũng không thấy nàng phản ứng gì cả. Chúng tôi lại gần gũi và hồn nhiên như buổi đầu tiên tôi đến đây vậy, xen lẫn những bình luận sôi nổi là những câu chuyện pha trò hài hước của tôi, và nụ cười khúc khích trong trẻo của nàng…
Đang lúc vui vẻ thì nàng làm rơi cái bút, chẳng ai bảo ai, cả tôi và nàng cùng cúi xuống nhặt, đầu chúng tôi lại cụng nhẹ vào nhau, tôi và nàng cùng cầm cái bút lên, tay 2 đứa vẫn nắm chạt cái bút, tôi sửng sốt nhìn nàng và bắt gặp anh mắt của nàng cũng sửng sốt không kém. Hai chúng tôi nhìn nhau và thời gian như ngưng đọng lại… Bỗng nhiên nàng buông bút ra và rụt tay lại… Tự nhiên theo phản xạ, mà không hiểu sao tôi lại phản xạ như vậy, tôi chộp lấy tay nàng. Nàng thảng thốt nhìn tôi:
– Hiếu… Sao lại..??
Đến nước này thì tôi cũng đành phải theo lao, nhìn thẳng vào mắt nàng tôi lắp bắp:
– Hiếu… Hiếu… rất mến Ngọc… thật đấy!
Nàng cố rút tay ra nhưng bị tôi giữ chặt, nàng hoảng loạn:
– Không phải vậy chứ… đừng trêu Ngọc nữa mà..!
Tôi nói rành rọt hơn:
– Ngọc biết là Hiếu không nói đùa mà, Hiếu rất mến Ngọc…
Rồi không hiểu dũng khí ở đâu tràn về tôi chồm tới ôm chầm lấy nàng và đặt lên môi nàng nụ hôn đầu đời của tôi và cũng là của nàng, tuy chỉ là 2 cái môi chạm nhau, dừng lại trong một khoảng khắc, nhưng đối với tôi thì đó là một nụ hôn ngọt ngào nhất… Tôi vẫn cứ ồm chầm lấy nàng bằng sức mạnh của mình, nàng chống cự khá là quyết liệt:
– Hiếu… không… không!
Cũng may là bà nội nàng bị nặng tai không thì đã nghe thấy tiếng thét của nàng. Tôi ghì nàng trong lòng mà tim đập thình thịch, vì… không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc này nỗi sợ hãi và hối hận đã lấn át hết cảm xúc của tôi, tôi chỉ sợ nàng sẽ vùng vẫy ra được và chạy xuống mách người lớn là tôi tiêu đời, tim tôi thậm trí còn đập mạnh hơn nàng, tôi còn run bắn cả người lên… Rồi tôi thấy nàng chống cự yếu dần, người nàng cứ mềm dần trong tay tôi, nàng úp đầu vào ngực tôi bật khóc tức tưởi.
Tôi cũng chẳng biết phải làm sao nên cũng… bật khóc theo!! Thậm trí có lúc còn khóc to hơn cả nàng (Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật giống Chí phèo quá). Đang lúc mếu máo nước mắt nước mũi đầm đìa thì một bàn tay nhỏ nhắn bụm miệng tôi lại, tôi nín bặt mở mắt ra, qua làn nước mắt tôi thấy nàng đang ngước nhìn tôi, đôi mắt vẫn mọng nước và nước mắt khiến tóc nàng hơi bết vào má, khiến cho nàng càng thêm kiều diễm, tôi nhìn nàng với đôi mắt của một kẻ hối lỗi, nhưng vẫn không dấu được vẻ đắm đuối của một gã si tình. Nàng cựa nhẹ và nói khẽ:
– Hiếu… buông Ngọc ra đã… Ngọc sắp nghẹt thở rồi…
Tôi giật nảy người và thấy mình vẫn đang ôm chặt nàng, nhẹ nhàng tôi buông nàng ra. Tôi cúi gằm mặt xuống không giám nhìn thẳng:
– Hiếu xin lỗi… chắc Ngọc đang giận Hiếu lắm… Hiếu…
Nàng thỏ thẻ:
– Ngọc không giận Hiếu… nhưng khi nãy Hiếu làm Ngọc sợ lắm Hiếu biết không?
Tôi lắp bắp:
– Hiếu… xin lỗi… cũng chỉ vì Hiếu rất… mến Ngọc… nên… Hiếu cũng chẳng hiểu sao Hiếu lại làm như vậy nữa…
Bỗng nhiên nàng đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, một hành động khiến tôi bất ngờ, nàng nói:
– Thế chẳng lẽ cứ mến người ta… không biết ý của người ta ra sao mà đã có những hành động như vậy được hả!? Xưa nay Ngọc cứ nghĩ Hiếu là một người hiền lành và nhút nhát, ai ngờ..!
Tôi ngượng ngập:
– Hiếu xin lỗi… chắc giờ Ngọc ghét Hiếu lắm phải không… chắc giờ Hiếu cũng không giám gặp Ngọc nữa, chẳng còn mặt mũi nào gặp Ngọc nữa…
Nói chưa hết câu tôi lập bập đứng dậy thu dọn bút và định ra về, nhưng bước ra đến cửa phòng thì trọng nói trong trẻo của nàng lại cất lên:
– Nhưng Ngọc vẫn muốn Hiếu gặp Ngọc nữa đấy…
Tôi sững người quay lại, nàng ngước nhìn tôi, đôi má ửng hồng, tôi run run:
– Vì bài báo chưa hoàn thiện sao?
Nàng mỉm cười lắc đầu:
– Chỉ đúng một phần thôi!
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
– Không lẽ Ngọc cũng…
Đôi mắt long lanh của nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng khẽ gật đầu.
Suýt chút nữa là tôi đã nhảy cẫng và hét lên sung sướng, nếu nàng không ra giấu hiệu bảo tôi im lặng vì bà nội đang ngủ dưới nhà. Tôi lao tới ôm chầm lấy nàng, lần này tuyệt nhiên không có sự kháng cự nào cả. Không còn sự sợ hãi và hồi hộp như lúc nãy, giờ tôi bắt đầu cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng đang ở trong vòng tay tôi, một thành công ngoài sức mong đợi, tôi hôn nhẹ lên tóc nàng, mùi thơm từ mái tóc của nàng lan toả làm tôi ngất ngây trong hạnh phúc, tôi thì thầm:
– Từ khi nào… từ khi nào… vậy Ngọc?
Khẽ tựa đầu vào vai tôi, nàng thỏ thẻ:
– Hiếu nói gì Ngọc không hiểu?
– Ý Hiếu muốn hỏi là Ngọc cũng… mến Hiếu từ khi nào!?
Nàng ngượng ngùng đẩy tôi ra:
– Ai lại đi hỏi người ta câu đó, tự đi mà tìm câu trả lời đi, thôi giờ tập trung làm nốt cho xong đi kẻo mai nộp rồi, không xong việc Hiếu đi mà chịu trách nhiệm với cô nhé!
Tôi nháy mắt tinh nghịch:
– Vâng, thưa sếp!
Nàng cười khúc khích và bẹo má tôi một cái. Rồi chúng tôi bắt đầu công việc mà lòng rộn ràng hạnh phúc. Trong khi làm việc chúng tôi có thể công khai trao cho nhau những ánh mắt yêu thương, thể hiện sự quan tâm, âu yếm nhau, dù vẫn còn một chút bỡ ngỡ và ngại ngần, chưa quen với những cảm xúc mới lạ này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.