Quyển 2 - Chương 12: Nàng không được phép quan tâm nam nhân nào khác
Sophia Mặc
03/08/2020
Lúc này nam nhân kia mới chịu nhìn nàng, mỉm cười. Nhưng hình như có gì đó không đúng ở đây, sao có cảm giác như nàng đang dỗ dành một đứa trẻ vậy chứ?
– Mấy hôm vừa rồi là đại lễ, hắn cần phải canh gác vương phủ nghiêm ngặt hơn bao giờ hết nên có chút mệt mỏi, mấy hôm nữa sắp xếp cho hắn nghỉ vài ngày là ổn thôi.
Không ngờ hắn lại chủ động giải thích dài như thế. Sau khi nói xong, hắn còn thêm.
– Ta muốn nàng đồng ý một chuyện nữa. – Hắn đợi nhận được cái gật đầu của nàng mới chịu nói tiếp. – Từ nay nàng không được phép quan tâm nam nhân nào khác.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của hắn khiến Tiểu Duệ không nhịn được mà bật cười.
– Huynh ghen hả?
– Dĩ nhiên. Vương phi của ta xinh đẹp như hoa, làm sao có thể không đề phòng cho được?
Có phải mấy ngày nay quá nhàn rỗi khiến Lâm Vũ vương gia trở nên trẻ con như thế? Nhưng đồng thời Tiểu Duệ cũng thấy rằng, thực ra nàng yêu dáng vẻ có chút trẻ con, vô lý này của hắn hơn. Cảm giác chân thực hơn một Lâm Vũ vương gia cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách.
Hai người đứng trước hai con ngựa trắng như tuyết. Một con lớn, một con nhỏ hơn. Con nhỏ chắc chắn là con ngựa non hắn dành riêng cho nàng rồi. Ngựa non rất hiền, cũng rất dễ cưỡi, nhưng nhược điểm lớn nhất chính là không thể chạy nhanh, càng không thể oai phong như ngựa trưởng thành.
Tiểu Duệ ngắm nhìn con ngựa non, nàng không quá am hiểu về ngựa, nhưng thoạt nhìn đã biết đây là một con ngựa quý, chân dài, những thớ cơ săn chắc nổi rõ. Đầu nó ngẩng cao, khoe đôi tai thon kiêu hãnh. Bờm cổ được chải cẩn thận, chiếc bờm lông trắng này khi cưỡi chạy trên thảo nguyên xanh bát ngát sẽ càng nổi bật, nhất định là rất đẹp. Con ngựa non nhìn nàng, đôi mắt nó to, tròn, vừa hiền hòa vừa lanh lợi.
Tiểu Duệ vui vẻ xoa xoa đầu nó, vì được huấn luyện đặc biệt cho những người mới tập cưỡi nên con ngựa rất ngoan ngoãn phối hợp cúi đầu. Tiểu Duệ vui vẻ cười, quay qua hỏi Dương Thiên Vũ.
– Thiên Vũ, con ngựa này tên là gì thế?
– Vẫn chưa có tên, nàng đặt cho nó một cái tên đi.
– Ừ. – Tiểu Duệ nghĩ ngợi. – Lông nó màu trắng y như áo huynh, vậy đặt tên là Tiểu Tuyết đi.
Dương Thiên Vũ đen mặt, thứ lý luận gì vậy hả? Kiểu đặt tên gì vậy hả? Nhưng trước dáng vẻ cực kỳ hào hứng của ai kia, hắn đâu dám phản đối, chỉ biết nhẫn nhịn gật đầu đồng ý. Dương Thiên Vũ đang định giúp Tiểu Duệ thì nàng đã nhảy phóc một cái lên lưng ngựa, võ công của Tiểu Duệ không bằng Dương Thiên Vũ, nhưng thân thủ cũng không đến nỗi tệ, mấy việc này đối với nàng chỉ là chuyện vặt. Hô to một tiếng, tay vung roi quất vào mông ngựa, con ngựa lập tức nhấc chân, chạy.
Dương Thiên Vũ thấy vậy cũng lập tức lên ngựa đuổi theo. Cũng may con ngựa non này rất thuần nên chạy đều bước, không chậm cũng không nhanh. Tiếng vó ngựa khua vang động trên đồng cỏ xanh mướt rộng lớn. Tiếng cười lanh lảnh vang hòa trong gió. Hai con ngựa trắng chạy song song. Bờm ngựa và vạt áo trắng như tuyết cùng tung bay trong gió, giữa mênh mông cỏ xanh, trời xanh. Đẹp đến nao lòng! Tự do, phóng khoáng như chim ưng bay lượn trên thảo nguyên. Lần đầu tiên một kẻ sinh ra, trưởng thành trong hoàng thất như Dương Thiên Vũ cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa hai từ “tự do”. Hóa ra cảm giác tự do là thế này, quả thực xứng đáng để người ta cố gắng đánh đổi mà giành lấy. Châu báu, quyền uy, hắn chưa từng thiếu, nhưng vui vẻ, tự do chưa khi nào hắn có đủ. Bây giờ hắn thấy hắn đủ rồi, mọi thứ đều có. Hắn có Tiểu Duệ, có hạnh phúc, có cả cảm giác sảng khoái này. Hắn muốn thúc ngựa phi nhanh hơn một chút, nhưng nghĩ Tiểu Duệ ở bên nên ghìm lòng lại. Tiểu Duệ cũng đang vô cùng vui vẻ, luôn tay giục ngựa chạy hết tốc độ, nàng giống như ngọn gió trên thảo nguyên, phóng khoáng, vô tư.
Chạy một vòng, hai người cho ngựa đi nước tiểu, thong dong dạo chơi. Hai con ngựa trắng đi gần kề bên nhau, Tiểu Duệ vui vẻ kể mấy chuyện vặt vãnh trước đây khi còn ở trong ngôi nhà nhỏ, mỗi lần vào chợ đều nghe tiên sinh kể chuyện nên lâu ngày cũng gom nhặt được một mớ chuyện bát quái linh tinh.
– A, còn một việc nữa. – Như chợt nhớ ra, nàng reo lên. – Hồi ấy có một đợt các vị tiên sinh cực kỳ thích kể về Lâm Vũ vương gia.
– Về ta?
– Đúng vậy.
– Họ kể gì?
Thực ra Dương Thiên Vũ chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện đồn thổi linh tinh ngoài dân gian, nhưng Tiểu Duệ đang rất vui vẻ, hắn không muốn làm nàng mất hứng.
– Họ kể rất nhiều chuyện, toàn về những chiến công hiển hách của huynh, về tài năng của huynh, nhưng chuyện khiến mọi người hứng thú nhất, luôn hấp dẫn người nghe nhất lại là cái khác.
Tiểu Duệ lấp lửng, cố ý học cách lôi kéo sự tò mò của người nghe như mấy vị tiên sinh kể chuyện trên phố. Nhưng, sao hắn lại có cảm giác chẳng lành nhỉ?
– Cái khác?
Tiểu Duệ trộm cười một cái, sau đó thấp giọng, làm ra vẻ thần thần bí bí.
– Huynh chưa từng nghe sao? Nhớ hồi đó, mỗi khi tiên sinh kể mấy chuyện này, người nghe đông nghịt một góc phố, đến nỗi sai nha phải đi dẹp bớt vì sợ đông quá dễ sinh mấy chuyện ồn ào.
Càng nghe Tiểu Duệ nói, linh cảm của hắn càng khẳng định đây không phải chuyện tốt đẹp gì rồi. Nàng vẫn nói bằng giọng thần bí.
– Người ta nói Lâm Vũ vương gia là… đoạn tụ.
– Ta? Đoạn tụ? – Dương Thiên Vũ kinh ngạc thốt lên, không giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày.
– Đúng vậy. Có rất nhiều chuyện đoạn tụ của huynh được lưu truyền trong dân gian nữa kia.
Mặt Dương Thiên Vũ hơi đen lại, nhưng Tiểu Duệ đang cực kỳ hào hứng khi bàn tới mấy chuyện bát quái, đâu tinh ý nhận ra tâm trạng ai kia đang biến đổi chứ.
– Họ nói, khi đó huynh đã hai mươi mấy tuổi, không lập vương phi cũng đành, nhưng thứ phi, thông phòng, thiếp phòng gì đó cũng đều không có. Bình thường các hoàng tử mười mấy tuổi đã bắt đầu lập thê thiếp. Cứ cho rằng khi đó huynh còn trẻ, chưa muốn thì hơn hai mươi mấy tuổi chưa từng có một thông phòng, thiếp phòng nào cũng là điều vô cùng kỳ quái, vô cùng không hợp lẽ. Cả một Lâm Vũ vương phủ rộng lớn như thế nhưng chỉ có vài nha hoàn, còn lại đều là nam nhân. Lâm Vũ vương gia không bị đồn là đoạn tụ mới là lạ.
Mỗi câu Tiểu Duệ nói ra, mặt Dương Thiên Vũ lại đen thêm một ít. Hắn nhớ đến việc bản thân tới Nam Thương Lâu bắt người nào đó trốn đi chơi về, mà lúc ấy nàng lại cải trang thành nam nhân. Có phải giống như bằng cớ hùng hồn cho mấy tin đồn thất thiệt kia rồi không?
– Mấy ngày trước trên phố còn có tin đồn huynh lập ta làm vương phi chỉ là bình phong, nhằm che mắt bịt miệng thế gian, để tiện cho việc đoạn tụ của bản thân.
– Nàng…
Dương Thiên Vũ thực sự nổi giận rồi. Hắn không quan tâm đến mấy tin đồn vớ vẩn, thuộc hạ lại càng nghiêm cẩn để những tin đồn đó không lọt đến tai hắn. Nhưng bản thân bị bôi nhọ đến mức đấy, ai mà không nổi giận? Lúc này, Tiểu Duệ bên kia vẫn đang nói.
– Lúc trước ta cũng rất thích nghe mấy chuyện bát quái đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại ta mới hiểu vì sao huynh lại bị đồn ra như thế. Hóa ra bao nhiêu năm qua, huynh không lập thê thiếp là vì ta, đúng không?
Dương Thiên Vũ sững người trước câu nói đó của nàng. Hắn không ngờ nàng lại nói như vậy. Tiểu Duệ mỉm cười dịu dàng.
– Chẳng phải huynh từng nói cả đời này chỉ muốn có một thê tử là ta thôi sao?
– Đúng vậy.
Tất cả giận dữ của Dương Thiên Vũ đều tiêu tan. Đối với hắn giờ phút này, cả thiên hạ nghĩ gì đều không quan trọng, chỉ cần nàng hiểu hắn, thế là đủ lắm rồi.
– Nếu… không tìm được ta…
Dương Thiên Vũ lắc đầu.
– Ta luôn tin nàng còn sống, cũng luôn dốc sức tìm kiếm nàng. Đời này không phải nàng, ta không cần nữ nhân nào khác.
Tiểu Duệ nhìn hắn, ánh mắt hắn thâm tình, kiên định, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn lộ ra chút xúc động. Cả hai không nói gì, chỉ một ánh mắt ấy cũng hơn thiên ngôn vạn ngữ rồi. Yêu, là khắc cốt ghi tâm, là trọn đời trọn kiếp, là trong mắt chỉ có duy nhất một người mà thôi.
– Thiên Vũ, ta muốn cưỡi con ngựa đó.
– Không được, con ngựa này trưởng thành rồi, nàng đợi ít nữa thành thục hơn ta sẽ để nàng cưỡi, nhé!
Hắn dịu dàng dỗ dành, sợ rằng nàng nổi hứng đòi cưỡi con ngựa trưởng thành này chạy nhanh, rất dễ xảy ra chuyện. Tiểu Duệ nghịch ngợm nháy mắt.
– Huynh… thật ngốc.
Dương Thiên Vũ đột nhiên “đại ngộ”, hắn cũng bật cười. Sau đó hắn kéo cương, cho ngựa dừng lại. Tiểu Tuyết cũng dừng lại bên cạnh. Hắn ngồi lui lại sau một chút, vươn tay đón. Tiểu Duệ xoay người, khinh công nàng không trác tuyệt như Dương Thiên Vũ, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ một cú nhảy nhẹ nhàng, duyên dáng như chim yến, nàng đã yên vị trên lưng ngựa, ngay phía trước Dương Thiên Vũ. Hương hoa hồng trên tóc nàng thoang thoảng quanh mũi hắn, Dương Thiên Vũ vòng tay, ôm lấy nàng, giục ngựa chạy.
Hắn chỉ để ngựa chạy không quá nhanh, Tiểu Tuyết phía sau không phải chở người nên vẫn thoải mái đuổi kịp. Hắn nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn. Cả hai cùng không nói gì, chỉ im lặng cảm nhận không khí này, niềm hạnh phúc này.
Những người yêu nhau, hiểu nhau đủ nhiều sẽ không còn cần nói quá nhiều, chỉ một ánh nhìn, một cái nhíu mày cũng đủ để họ hiểu rõ tâm can đối phương. Dưới ánh mặt trời ấm áp, trên đồng cỏ xanh bạt ngàn, họ đều ước thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng, có một điều, đời người như nước chảy mây trôi. Hạnh phúc đấy mà bất hạnh cũng có thể theo đến liền ngay. Sống giờ khắc nào hãy trân trọng khoảnh khắc đấy. Bởi có thể chỉ vừa mới quay đầu, lầu vàng hạnh phúc đã tan biến như một bóng mây, một giấc mơ trưa ngắn ngủi…
– Mấy hôm vừa rồi là đại lễ, hắn cần phải canh gác vương phủ nghiêm ngặt hơn bao giờ hết nên có chút mệt mỏi, mấy hôm nữa sắp xếp cho hắn nghỉ vài ngày là ổn thôi.
Không ngờ hắn lại chủ động giải thích dài như thế. Sau khi nói xong, hắn còn thêm.
– Ta muốn nàng đồng ý một chuyện nữa. – Hắn đợi nhận được cái gật đầu của nàng mới chịu nói tiếp. – Từ nay nàng không được phép quan tâm nam nhân nào khác.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của hắn khiến Tiểu Duệ không nhịn được mà bật cười.
– Huynh ghen hả?
– Dĩ nhiên. Vương phi của ta xinh đẹp như hoa, làm sao có thể không đề phòng cho được?
Có phải mấy ngày nay quá nhàn rỗi khiến Lâm Vũ vương gia trở nên trẻ con như thế? Nhưng đồng thời Tiểu Duệ cũng thấy rằng, thực ra nàng yêu dáng vẻ có chút trẻ con, vô lý này của hắn hơn. Cảm giác chân thực hơn một Lâm Vũ vương gia cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách.
Hai người đứng trước hai con ngựa trắng như tuyết. Một con lớn, một con nhỏ hơn. Con nhỏ chắc chắn là con ngựa non hắn dành riêng cho nàng rồi. Ngựa non rất hiền, cũng rất dễ cưỡi, nhưng nhược điểm lớn nhất chính là không thể chạy nhanh, càng không thể oai phong như ngựa trưởng thành.
Tiểu Duệ ngắm nhìn con ngựa non, nàng không quá am hiểu về ngựa, nhưng thoạt nhìn đã biết đây là một con ngựa quý, chân dài, những thớ cơ săn chắc nổi rõ. Đầu nó ngẩng cao, khoe đôi tai thon kiêu hãnh. Bờm cổ được chải cẩn thận, chiếc bờm lông trắng này khi cưỡi chạy trên thảo nguyên xanh bát ngát sẽ càng nổi bật, nhất định là rất đẹp. Con ngựa non nhìn nàng, đôi mắt nó to, tròn, vừa hiền hòa vừa lanh lợi.
Tiểu Duệ vui vẻ xoa xoa đầu nó, vì được huấn luyện đặc biệt cho những người mới tập cưỡi nên con ngựa rất ngoan ngoãn phối hợp cúi đầu. Tiểu Duệ vui vẻ cười, quay qua hỏi Dương Thiên Vũ.
– Thiên Vũ, con ngựa này tên là gì thế?
– Vẫn chưa có tên, nàng đặt cho nó một cái tên đi.
– Ừ. – Tiểu Duệ nghĩ ngợi. – Lông nó màu trắng y như áo huynh, vậy đặt tên là Tiểu Tuyết đi.
Dương Thiên Vũ đen mặt, thứ lý luận gì vậy hả? Kiểu đặt tên gì vậy hả? Nhưng trước dáng vẻ cực kỳ hào hứng của ai kia, hắn đâu dám phản đối, chỉ biết nhẫn nhịn gật đầu đồng ý. Dương Thiên Vũ đang định giúp Tiểu Duệ thì nàng đã nhảy phóc một cái lên lưng ngựa, võ công của Tiểu Duệ không bằng Dương Thiên Vũ, nhưng thân thủ cũng không đến nỗi tệ, mấy việc này đối với nàng chỉ là chuyện vặt. Hô to một tiếng, tay vung roi quất vào mông ngựa, con ngựa lập tức nhấc chân, chạy.
Dương Thiên Vũ thấy vậy cũng lập tức lên ngựa đuổi theo. Cũng may con ngựa non này rất thuần nên chạy đều bước, không chậm cũng không nhanh. Tiếng vó ngựa khua vang động trên đồng cỏ xanh mướt rộng lớn. Tiếng cười lanh lảnh vang hòa trong gió. Hai con ngựa trắng chạy song song. Bờm ngựa và vạt áo trắng như tuyết cùng tung bay trong gió, giữa mênh mông cỏ xanh, trời xanh. Đẹp đến nao lòng! Tự do, phóng khoáng như chim ưng bay lượn trên thảo nguyên. Lần đầu tiên một kẻ sinh ra, trưởng thành trong hoàng thất như Dương Thiên Vũ cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa hai từ “tự do”. Hóa ra cảm giác tự do là thế này, quả thực xứng đáng để người ta cố gắng đánh đổi mà giành lấy. Châu báu, quyền uy, hắn chưa từng thiếu, nhưng vui vẻ, tự do chưa khi nào hắn có đủ. Bây giờ hắn thấy hắn đủ rồi, mọi thứ đều có. Hắn có Tiểu Duệ, có hạnh phúc, có cả cảm giác sảng khoái này. Hắn muốn thúc ngựa phi nhanh hơn một chút, nhưng nghĩ Tiểu Duệ ở bên nên ghìm lòng lại. Tiểu Duệ cũng đang vô cùng vui vẻ, luôn tay giục ngựa chạy hết tốc độ, nàng giống như ngọn gió trên thảo nguyên, phóng khoáng, vô tư.
Chạy một vòng, hai người cho ngựa đi nước tiểu, thong dong dạo chơi. Hai con ngựa trắng đi gần kề bên nhau, Tiểu Duệ vui vẻ kể mấy chuyện vặt vãnh trước đây khi còn ở trong ngôi nhà nhỏ, mỗi lần vào chợ đều nghe tiên sinh kể chuyện nên lâu ngày cũng gom nhặt được một mớ chuyện bát quái linh tinh.
– A, còn một việc nữa. – Như chợt nhớ ra, nàng reo lên. – Hồi ấy có một đợt các vị tiên sinh cực kỳ thích kể về Lâm Vũ vương gia.
– Về ta?
– Đúng vậy.
– Họ kể gì?
Thực ra Dương Thiên Vũ chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện đồn thổi linh tinh ngoài dân gian, nhưng Tiểu Duệ đang rất vui vẻ, hắn không muốn làm nàng mất hứng.
– Họ kể rất nhiều chuyện, toàn về những chiến công hiển hách của huynh, về tài năng của huynh, nhưng chuyện khiến mọi người hứng thú nhất, luôn hấp dẫn người nghe nhất lại là cái khác.
Tiểu Duệ lấp lửng, cố ý học cách lôi kéo sự tò mò của người nghe như mấy vị tiên sinh kể chuyện trên phố. Nhưng, sao hắn lại có cảm giác chẳng lành nhỉ?
– Cái khác?
Tiểu Duệ trộm cười một cái, sau đó thấp giọng, làm ra vẻ thần thần bí bí.
– Huynh chưa từng nghe sao? Nhớ hồi đó, mỗi khi tiên sinh kể mấy chuyện này, người nghe đông nghịt một góc phố, đến nỗi sai nha phải đi dẹp bớt vì sợ đông quá dễ sinh mấy chuyện ồn ào.
Càng nghe Tiểu Duệ nói, linh cảm của hắn càng khẳng định đây không phải chuyện tốt đẹp gì rồi. Nàng vẫn nói bằng giọng thần bí.
– Người ta nói Lâm Vũ vương gia là… đoạn tụ.
– Ta? Đoạn tụ? – Dương Thiên Vũ kinh ngạc thốt lên, không giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày.
– Đúng vậy. Có rất nhiều chuyện đoạn tụ của huynh được lưu truyền trong dân gian nữa kia.
Mặt Dương Thiên Vũ hơi đen lại, nhưng Tiểu Duệ đang cực kỳ hào hứng khi bàn tới mấy chuyện bát quái, đâu tinh ý nhận ra tâm trạng ai kia đang biến đổi chứ.
– Họ nói, khi đó huynh đã hai mươi mấy tuổi, không lập vương phi cũng đành, nhưng thứ phi, thông phòng, thiếp phòng gì đó cũng đều không có. Bình thường các hoàng tử mười mấy tuổi đã bắt đầu lập thê thiếp. Cứ cho rằng khi đó huynh còn trẻ, chưa muốn thì hơn hai mươi mấy tuổi chưa từng có một thông phòng, thiếp phòng nào cũng là điều vô cùng kỳ quái, vô cùng không hợp lẽ. Cả một Lâm Vũ vương phủ rộng lớn như thế nhưng chỉ có vài nha hoàn, còn lại đều là nam nhân. Lâm Vũ vương gia không bị đồn là đoạn tụ mới là lạ.
Mỗi câu Tiểu Duệ nói ra, mặt Dương Thiên Vũ lại đen thêm một ít. Hắn nhớ đến việc bản thân tới Nam Thương Lâu bắt người nào đó trốn đi chơi về, mà lúc ấy nàng lại cải trang thành nam nhân. Có phải giống như bằng cớ hùng hồn cho mấy tin đồn thất thiệt kia rồi không?
– Mấy ngày trước trên phố còn có tin đồn huynh lập ta làm vương phi chỉ là bình phong, nhằm che mắt bịt miệng thế gian, để tiện cho việc đoạn tụ của bản thân.
– Nàng…
Dương Thiên Vũ thực sự nổi giận rồi. Hắn không quan tâm đến mấy tin đồn vớ vẩn, thuộc hạ lại càng nghiêm cẩn để những tin đồn đó không lọt đến tai hắn. Nhưng bản thân bị bôi nhọ đến mức đấy, ai mà không nổi giận? Lúc này, Tiểu Duệ bên kia vẫn đang nói.
– Lúc trước ta cũng rất thích nghe mấy chuyện bát quái đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại ta mới hiểu vì sao huynh lại bị đồn ra như thế. Hóa ra bao nhiêu năm qua, huynh không lập thê thiếp là vì ta, đúng không?
Dương Thiên Vũ sững người trước câu nói đó của nàng. Hắn không ngờ nàng lại nói như vậy. Tiểu Duệ mỉm cười dịu dàng.
– Chẳng phải huynh từng nói cả đời này chỉ muốn có một thê tử là ta thôi sao?
– Đúng vậy.
Tất cả giận dữ của Dương Thiên Vũ đều tiêu tan. Đối với hắn giờ phút này, cả thiên hạ nghĩ gì đều không quan trọng, chỉ cần nàng hiểu hắn, thế là đủ lắm rồi.
– Nếu… không tìm được ta…
Dương Thiên Vũ lắc đầu.
– Ta luôn tin nàng còn sống, cũng luôn dốc sức tìm kiếm nàng. Đời này không phải nàng, ta không cần nữ nhân nào khác.
Tiểu Duệ nhìn hắn, ánh mắt hắn thâm tình, kiên định, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn lộ ra chút xúc động. Cả hai không nói gì, chỉ một ánh mắt ấy cũng hơn thiên ngôn vạn ngữ rồi. Yêu, là khắc cốt ghi tâm, là trọn đời trọn kiếp, là trong mắt chỉ có duy nhất một người mà thôi.
– Thiên Vũ, ta muốn cưỡi con ngựa đó.
– Không được, con ngựa này trưởng thành rồi, nàng đợi ít nữa thành thục hơn ta sẽ để nàng cưỡi, nhé!
Hắn dịu dàng dỗ dành, sợ rằng nàng nổi hứng đòi cưỡi con ngựa trưởng thành này chạy nhanh, rất dễ xảy ra chuyện. Tiểu Duệ nghịch ngợm nháy mắt.
– Huynh… thật ngốc.
Dương Thiên Vũ đột nhiên “đại ngộ”, hắn cũng bật cười. Sau đó hắn kéo cương, cho ngựa dừng lại. Tiểu Tuyết cũng dừng lại bên cạnh. Hắn ngồi lui lại sau một chút, vươn tay đón. Tiểu Duệ xoay người, khinh công nàng không trác tuyệt như Dương Thiên Vũ, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ một cú nhảy nhẹ nhàng, duyên dáng như chim yến, nàng đã yên vị trên lưng ngựa, ngay phía trước Dương Thiên Vũ. Hương hoa hồng trên tóc nàng thoang thoảng quanh mũi hắn, Dương Thiên Vũ vòng tay, ôm lấy nàng, giục ngựa chạy.
Hắn chỉ để ngựa chạy không quá nhanh, Tiểu Tuyết phía sau không phải chở người nên vẫn thoải mái đuổi kịp. Hắn nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn. Cả hai cùng không nói gì, chỉ im lặng cảm nhận không khí này, niềm hạnh phúc này.
Những người yêu nhau, hiểu nhau đủ nhiều sẽ không còn cần nói quá nhiều, chỉ một ánh nhìn, một cái nhíu mày cũng đủ để họ hiểu rõ tâm can đối phương. Dưới ánh mặt trời ấm áp, trên đồng cỏ xanh bạt ngàn, họ đều ước thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng, có một điều, đời người như nước chảy mây trôi. Hạnh phúc đấy mà bất hạnh cũng có thể theo đến liền ngay. Sống giờ khắc nào hãy trân trọng khoảnh khắc đấy. Bởi có thể chỉ vừa mới quay đầu, lầu vàng hạnh phúc đã tan biến như một bóng mây, một giấc mơ trưa ngắn ngủi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.