Quyển 2 - Chương 23: Thiên long xuất thế, vũ động càn khôn
Sophia Mặc
03/08/2020
Trên ba chiếc ghế hoàn toàn trống không, tất cả dân chúng đều nhìn thấy như vậy, nhưng ba chiếc chén đựng rượu kia lại từ từ được nâng lên, nâng lên. Không chỉ dừng lại ở đó, ba chiếc chén ấy tự động hơi nghiêng một chút. Mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm. Lát sau, ba chiếc chén chậm rãi hạ xuống bàn. Thái Huyền chân nhân cũng đặt chén xuống, mỉm cười nhìn mọi người. Ông ta đứng lên, lần lượt cầm ba chiếc chén đó, dốc ngược, trong chén hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng thần tiên đã uống cạn chỗ rượu đó.
Bên dưới lập tức ồn ào không dứt, khóe môi Thái Huyền chân nhân hơi cong lên, mỉm cười, bắt đầu giảng về Đạo pháp cao thâm, huyền diệu, về thế giới thần tiên chỉ toàn là hạnh phúc, sung sướng. Nhưng tu đạo khó khăn, cần linh căn, lại càng cần nỗ lực, không phải ai cũng có thể thực hành được con đường tu luyện cô đơn, gian khổ đó. Nay Thái Huyền chân nhân đã cầu xin Thái Thượng Lão Quân được một ít linh đan, nước thánh để giúp chúng sinh. Linh đan, nước thánh này uống vào, mọi bệnh tật đều được tiêu trừ, mạnh khỏe, may mắn, tài lộc tự tìm đến cửa. Như vậy phàm nhân cũng có thể nếm trải cảm giác hạnh phúc của cuộc sống thần tiên, không bệnh tật, âu lo.
Dĩ nhiên, tất cả những người đến xem khi nghe thấy hai từ “một ít” thì đều cảm thấy mình nhất định phải giành lấy số tiên dược hiếm hoi này. Huống hồ đây lại là tiên dược của chính Thái Thượng Lão Quân, như vậy khẳng định vô cùng trân quý. Trong đám đông bắt đầu xuất hiện tình trạng chen lấn, xô đẩy.
Thấy vậy, Thái Huyền chân nhân lập tức yêu cầu mọi người bình tĩnh lại. Sau đó hắn nói, bởi vì số lượng tiên dược và nước thánh có hạn, thêm nữa là là căn cơ mỗi người khác nhau, nên có thể dùng được hay không cũng còn phải kiểm tra nữa. Vì vậy đệ tử của Thái Huyền chân nhân đã dựng sẵn một căn lều nhỏ để mọi người lát nữa có thể vào đó kiểm tra căn cơ và cầu đan. Dĩ nhiên, tất cả đều hiểu tiên nhân thì không bàn đến mấy chuyện tiền bạc phàm tục, vậy nên tiền bạc đều là lễ vật dâng trước cầu tiên dược, mấy lễ vật này đều đưa cho đệ tử của Thái Huyền chân nhân. Nhưng lần này tiên dược quý giá như vậy, không biết lễ vật bao nhiêu mới đủ cầu?
Khi mọi người còn đang băn khoăn không biết làm cách nào mới có được tiên dược thì Thái Huyền chân nhân lại lên tiếng.
– Các vị, mọi người không cần gấp. Không phải ai cũng có thể dùng được tiên dược do đích thân Thái Thượng Lão Quân luyện chế. Nhưng đan do bần đạo đích thân luyện thì lại hoàn toàn phù hợp với phàm nhân. Đan này là Thái Thượng Lão Quân hướng dẫn, bần đạo nghiên cứu nhiều năm nữa mới tạo ra được. Người ốm uống vào sẽ khỏi bệnh. Người không có bệnh uống vào sẽ càng khang kiện, mạnh mẽ. Mọi người có thể qua chiếc bàn bên phải này. – Hắn chỉ tay về phía chiếc bàn dài có bốn, năm đạo sĩ đang ngồi. – Để nhận đan dược.
Nghe đến đây, tất cả đều vui mừng ra mặt. Bởi lẽ tiên dược của Thái Thượng Lão Quân chắc chắn phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, phải dâng cả gia tài cũng chưa chắc cầu nổi. Nhưng linh đan của Thái Huyền chân nhân luyện chắc chắn rẻ hơn rất nhiều, số lượng chắc chắn cũng lớn hơn.
– Các vị, ta còn lời cuối cùng muốn nói!
Tất cả đang ồn ào lập tức im lặng.
– Bần đạo nghe đệ tử báo rằng mấy ngày nay trên phố xuất hiện tin đồn phía tây sinh dị tượng. Bần đạo quả thực không biết tin đồn này lan truyền từ đâu. Nhưng ba ngày trước ta thấy phía tây xuất hiện ngũ sắc cát vân báo hiệu điềm lành, lập tức thử gieo một quẻ, quẻ nói rằng thiên long giáng thế, vũ động càn khôn.
Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thì hắn đã chịu lòi cái đuôi ra. Mấy chiêu trò linh đan thần dược kia chẳng qua chỉ là để mê hoặc dân chúng, dụ dỗ mọi người tin theo. Điều quan trọng nhất ngày hôm nay chính là mấy lời cuối cùng này. Sau đó, Thái Huyền chân nhân nói thêm vài câu rồi lui xuống. Lúc này Dương Thiên Vũ cũng kéo Tiểu Duệ ra, tránh để bị đám đông đang chen nhau cầu đan kia va phải.
Hai người không ngồi xe ngựa mà đi bộ trở lại vương phủ. Đi ra khỏi phố Tự Thanh, họ kinh ngạc khi thấy hóa ra mấy khu phố gần đó cũng vắng hoe. Đi thêm một lát nữa mới thấy có một quán trà mở cửa, hai người cùng ghé vào. Dương Thiên Vũ gọi một ấm trà thượng hạng và mấy món ăn nhưng tiểu nhị nói hôm nay không có khách, đến cả đầu bếp cũng chạy đi xem buổi giảng pháp của Thái Huyền chân nhân rồi nên quán chỉ có một mình hắn, chỉ có trà mà thôi. Dương Thiên Vũ gật đầu, nhưng Tiểu Duệ nhìn hắn kỳ quái.
– Mọi người đều đi xem, tại sao ngươi không đi?
Tiểu nhị nghe thấy nàng hỏi thì thở dài, ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp lời.
– Tiểu thư, năm xưa cha ta đam mê đạo giáo, luôn thích luyện đan, tu tiên mà bỏ bê ta và mẫu thân, chưa từng quan tâm. Năm ta lên sáu tuổi thì ông ấy vì luyện đan mà mất mạng. Mẫu thân ta bệnh nặng, một mình ta phải lăn lộn bên ngoài mười mấy năm để chăm sóc mẫu thân. Ta chưa bao giờ muốn đặt chân vào mấy đạo quán hay nghe đạo pháp gì đó.
– Ngươi hận ư?
Tiểu nhị gật đầu, vành mắt hắn đã đỏ hoe.
– Thực ra đạo cũng có năm bảy đường. Cha ngươi mê muội, như vậy là đi lầm vào ma đạo, đạo là để dạy người ta giải thoát khỏi phiền não chốn nhân gian, có thể hưởng tự do tự tại, không ràng buộc vướng thân. Ngươi không nên hận, mà nên thương xót cha mình vì bị kẻ xấu mê hoặc mà lầm đường. Nếu thấy những người bị mê lầm như thế, ngươi cũng nên nhắc nhở họ đôi câu.
Tiểu nhị thở dài.
– Mười mấy năm rồi, hận hay không chẳng giải quyết được gì. Những kẻ khát cầu thành tiên, tiểu thư nói có thể khuyên giải được họ sao?
Khi hai người đang nói chuyện thì có một vị khách bước vào quán, tiểu nhị thấy thế vội vàng chào qua quýt rồi chạy ra đón khách mới. Vì cả quán chỉ có một người từ pha trà đến phục vụ, đón khách nên hai người phải chờ một lúc lâu mới có trà.
– Huynh thấy việc vừa rồi ra sao?
Dương Thiên Vũ nâng chén trà, nhìn nước trà xanh màu ngọc bích bên trong, cất tiếng.
– Có lẽ hoàng thượng sẽ phải nghiêm trị những kẻ này. Một triều đại có vững bền hay không phải xem ở nhân tâm, nếu để bọn chúng tự do sẽ mê hoặc dân chúng, rất nguy hại.
– Có sợ hệ lụy kéo theo?
Dương Thiên Vũ thở dài, lắc đầu thể hiện điều đó phải chấp nhận thôi, cũng không còn cách nào khác. Sau khi hai người uống hết một tuần trà thì Hắc Mã đưa xe ngựa đến đón cả hai cùng trở về phủ. Lúc này đã giữa trưa nhưng trời vẫn rất lạnh, Tiểu Duệ nhìn những bông tuyết trắng xóa bay lất phất đầy trời như lông ngỗng, đột nhiên có chút cảm khái trong lòng. Nàng vươn tay ra khỏi cửa sổ, một bông tuyết rơi trúng giữa tay nàng, lạnh lẽo. Vừa khi ấy, người ngồi bên cạnh kéo tay nàng lại, nắm trong tay mình.
– Cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười, vươn tay xoa xoa ấn đường của hắn. Lập tức hai hàng lông mày tuấn mỹ giãn ra, khóe môi cũng nở một nụ cười ấm áp.
***
Sau ngày Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ ra phố xem vị Thái Huyền chân nhân kia lập pháp đài mê hoặc dân chúng thì một loạt đạo sĩ trên cả nước cũng đồng loạt tuyên truyền trời sinh dị tượng, thiên long xuất thế, vũ động càn khôn. Hoàng thượng ra lệnh bắt giam toàn bộ các đạo sĩ và những đệ tử thân tín nhất của họ. Một loạt đạo sĩ có tiếng vang, nhiều đồ đệ bị bắt giam không khỏi kéo theo làn sóng lo sợ trong cả nước. Những người tu đạo dù chính dù tà đều có phần thu liễm lại. Tuy bề mặt phần nào đã yên ổn, mấy tin đồn kia không còn lan rộng nữa, nhưng ai cũng hiểu, hoàng thượng lại càng hiểu đạo lý bề ngoài càng yên bình, bên dưới sóng ngầm càng dữ dội.
Nhưng hoàng thượng cũng không phải kẻ gặp chiêu tiếp chiêu, sau khi tạm giải quyết bề mặt vấn đề này, liền lập tức bày binh bố trận để đáp trả lại kẻ đứng đằng sau giật dây tung tin đồn. Chiêu mà hoàng thượng sử dụng chính là “lấy gậy ông đập lưng ông”. Một loạt sĩ phu có tài ăn nói, thuyết khách được sử dụng; một loạt tiên sinh kể chuyện có cơ hội phát lộ tài năng; một loạt đạo sĩ, cao tăng nhận được thư do đích thân hoàng thượng viết…
Bên cạnh đó, theo lệnh của hoàng thượng, Lưu Uy tướng quân dẫn theo mười vạn binh mã tiến về phía tây, chọn dừng ở Ô Chu. Ngoài ra, hoàng thượng cũng phái một số vị tướng khác dẫn quân đến trấn giữ biên ải giáp với các phía bắc, nam, đông để đề phòng bọn họ mượn gió bẻ măng. Lưu Uy là một vị tướng trẻ, mới ngoài hai mươi, không chỉ có tài thao lược, còn rất uy vũ, thiện chiến. Trước khi xuất chinh, đích thân hoàng thượng đã tổ chức một bữa tiệc rượu, tiễn Lưu Uy cùng các tướng sĩ ra đến ngoài cổng thành. Nhìn hoàng thượng đứng trên cao, vạt hoàng bào bay bay trong gió, ánh mắt nặng trĩu lo lắng cho giang sơn xã tắc, tất cả đều thề với lòng phải quyết tâm đánh đuổi quân giặc, giữ cho giang sơn đất nước mãi mãi thanh bình, trường tồn cùng nhật nguyệt.
Dương Thiên Vũ cũng có mặt trong buổi tiệc rượu ấy, đứng sau lưng hoàng thượng. Hắn vẫn một thân bạch y phiêu diêu thoát tục, nhưng ánh mắt cũng nặng trĩu lo lắng. Hắn và hoàng thượng đều có chung mối lo, Lưu Uy tuy uy dũng thiện chiến nhưng tính tình nóng nảy, mà đối phương là kẻ cực kỳ giảo hoạt, đa mưu túc trí, chỉ một bước sơ sảy, có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nguy hại.
Đoàn quân như thủy triều chầm chậm rời xa kinh thành, tiến về phía trời tây, tạo thành một vệt đen to lớn trên nền tuyết trắng.
Bên dưới lập tức ồn ào không dứt, khóe môi Thái Huyền chân nhân hơi cong lên, mỉm cười, bắt đầu giảng về Đạo pháp cao thâm, huyền diệu, về thế giới thần tiên chỉ toàn là hạnh phúc, sung sướng. Nhưng tu đạo khó khăn, cần linh căn, lại càng cần nỗ lực, không phải ai cũng có thể thực hành được con đường tu luyện cô đơn, gian khổ đó. Nay Thái Huyền chân nhân đã cầu xin Thái Thượng Lão Quân được một ít linh đan, nước thánh để giúp chúng sinh. Linh đan, nước thánh này uống vào, mọi bệnh tật đều được tiêu trừ, mạnh khỏe, may mắn, tài lộc tự tìm đến cửa. Như vậy phàm nhân cũng có thể nếm trải cảm giác hạnh phúc của cuộc sống thần tiên, không bệnh tật, âu lo.
Dĩ nhiên, tất cả những người đến xem khi nghe thấy hai từ “một ít” thì đều cảm thấy mình nhất định phải giành lấy số tiên dược hiếm hoi này. Huống hồ đây lại là tiên dược của chính Thái Thượng Lão Quân, như vậy khẳng định vô cùng trân quý. Trong đám đông bắt đầu xuất hiện tình trạng chen lấn, xô đẩy.
Thấy vậy, Thái Huyền chân nhân lập tức yêu cầu mọi người bình tĩnh lại. Sau đó hắn nói, bởi vì số lượng tiên dược và nước thánh có hạn, thêm nữa là là căn cơ mỗi người khác nhau, nên có thể dùng được hay không cũng còn phải kiểm tra nữa. Vì vậy đệ tử của Thái Huyền chân nhân đã dựng sẵn một căn lều nhỏ để mọi người lát nữa có thể vào đó kiểm tra căn cơ và cầu đan. Dĩ nhiên, tất cả đều hiểu tiên nhân thì không bàn đến mấy chuyện tiền bạc phàm tục, vậy nên tiền bạc đều là lễ vật dâng trước cầu tiên dược, mấy lễ vật này đều đưa cho đệ tử của Thái Huyền chân nhân. Nhưng lần này tiên dược quý giá như vậy, không biết lễ vật bao nhiêu mới đủ cầu?
Khi mọi người còn đang băn khoăn không biết làm cách nào mới có được tiên dược thì Thái Huyền chân nhân lại lên tiếng.
– Các vị, mọi người không cần gấp. Không phải ai cũng có thể dùng được tiên dược do đích thân Thái Thượng Lão Quân luyện chế. Nhưng đan do bần đạo đích thân luyện thì lại hoàn toàn phù hợp với phàm nhân. Đan này là Thái Thượng Lão Quân hướng dẫn, bần đạo nghiên cứu nhiều năm nữa mới tạo ra được. Người ốm uống vào sẽ khỏi bệnh. Người không có bệnh uống vào sẽ càng khang kiện, mạnh mẽ. Mọi người có thể qua chiếc bàn bên phải này. – Hắn chỉ tay về phía chiếc bàn dài có bốn, năm đạo sĩ đang ngồi. – Để nhận đan dược.
Nghe đến đây, tất cả đều vui mừng ra mặt. Bởi lẽ tiên dược của Thái Thượng Lão Quân chắc chắn phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, phải dâng cả gia tài cũng chưa chắc cầu nổi. Nhưng linh đan của Thái Huyền chân nhân luyện chắc chắn rẻ hơn rất nhiều, số lượng chắc chắn cũng lớn hơn.
– Các vị, ta còn lời cuối cùng muốn nói!
Tất cả đang ồn ào lập tức im lặng.
– Bần đạo nghe đệ tử báo rằng mấy ngày nay trên phố xuất hiện tin đồn phía tây sinh dị tượng. Bần đạo quả thực không biết tin đồn này lan truyền từ đâu. Nhưng ba ngày trước ta thấy phía tây xuất hiện ngũ sắc cát vân báo hiệu điềm lành, lập tức thử gieo một quẻ, quẻ nói rằng thiên long giáng thế, vũ động càn khôn.
Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thì hắn đã chịu lòi cái đuôi ra. Mấy chiêu trò linh đan thần dược kia chẳng qua chỉ là để mê hoặc dân chúng, dụ dỗ mọi người tin theo. Điều quan trọng nhất ngày hôm nay chính là mấy lời cuối cùng này. Sau đó, Thái Huyền chân nhân nói thêm vài câu rồi lui xuống. Lúc này Dương Thiên Vũ cũng kéo Tiểu Duệ ra, tránh để bị đám đông đang chen nhau cầu đan kia va phải.
Hai người không ngồi xe ngựa mà đi bộ trở lại vương phủ. Đi ra khỏi phố Tự Thanh, họ kinh ngạc khi thấy hóa ra mấy khu phố gần đó cũng vắng hoe. Đi thêm một lát nữa mới thấy có một quán trà mở cửa, hai người cùng ghé vào. Dương Thiên Vũ gọi một ấm trà thượng hạng và mấy món ăn nhưng tiểu nhị nói hôm nay không có khách, đến cả đầu bếp cũng chạy đi xem buổi giảng pháp của Thái Huyền chân nhân rồi nên quán chỉ có một mình hắn, chỉ có trà mà thôi. Dương Thiên Vũ gật đầu, nhưng Tiểu Duệ nhìn hắn kỳ quái.
– Mọi người đều đi xem, tại sao ngươi không đi?
Tiểu nhị nghe thấy nàng hỏi thì thở dài, ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp lời.
– Tiểu thư, năm xưa cha ta đam mê đạo giáo, luôn thích luyện đan, tu tiên mà bỏ bê ta và mẫu thân, chưa từng quan tâm. Năm ta lên sáu tuổi thì ông ấy vì luyện đan mà mất mạng. Mẫu thân ta bệnh nặng, một mình ta phải lăn lộn bên ngoài mười mấy năm để chăm sóc mẫu thân. Ta chưa bao giờ muốn đặt chân vào mấy đạo quán hay nghe đạo pháp gì đó.
– Ngươi hận ư?
Tiểu nhị gật đầu, vành mắt hắn đã đỏ hoe.
– Thực ra đạo cũng có năm bảy đường. Cha ngươi mê muội, như vậy là đi lầm vào ma đạo, đạo là để dạy người ta giải thoát khỏi phiền não chốn nhân gian, có thể hưởng tự do tự tại, không ràng buộc vướng thân. Ngươi không nên hận, mà nên thương xót cha mình vì bị kẻ xấu mê hoặc mà lầm đường. Nếu thấy những người bị mê lầm như thế, ngươi cũng nên nhắc nhở họ đôi câu.
Tiểu nhị thở dài.
– Mười mấy năm rồi, hận hay không chẳng giải quyết được gì. Những kẻ khát cầu thành tiên, tiểu thư nói có thể khuyên giải được họ sao?
Khi hai người đang nói chuyện thì có một vị khách bước vào quán, tiểu nhị thấy thế vội vàng chào qua quýt rồi chạy ra đón khách mới. Vì cả quán chỉ có một người từ pha trà đến phục vụ, đón khách nên hai người phải chờ một lúc lâu mới có trà.
– Huynh thấy việc vừa rồi ra sao?
Dương Thiên Vũ nâng chén trà, nhìn nước trà xanh màu ngọc bích bên trong, cất tiếng.
– Có lẽ hoàng thượng sẽ phải nghiêm trị những kẻ này. Một triều đại có vững bền hay không phải xem ở nhân tâm, nếu để bọn chúng tự do sẽ mê hoặc dân chúng, rất nguy hại.
– Có sợ hệ lụy kéo theo?
Dương Thiên Vũ thở dài, lắc đầu thể hiện điều đó phải chấp nhận thôi, cũng không còn cách nào khác. Sau khi hai người uống hết một tuần trà thì Hắc Mã đưa xe ngựa đến đón cả hai cùng trở về phủ. Lúc này đã giữa trưa nhưng trời vẫn rất lạnh, Tiểu Duệ nhìn những bông tuyết trắng xóa bay lất phất đầy trời như lông ngỗng, đột nhiên có chút cảm khái trong lòng. Nàng vươn tay ra khỏi cửa sổ, một bông tuyết rơi trúng giữa tay nàng, lạnh lẽo. Vừa khi ấy, người ngồi bên cạnh kéo tay nàng lại, nắm trong tay mình.
– Cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười, vươn tay xoa xoa ấn đường của hắn. Lập tức hai hàng lông mày tuấn mỹ giãn ra, khóe môi cũng nở một nụ cười ấm áp.
***
Sau ngày Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ ra phố xem vị Thái Huyền chân nhân kia lập pháp đài mê hoặc dân chúng thì một loạt đạo sĩ trên cả nước cũng đồng loạt tuyên truyền trời sinh dị tượng, thiên long xuất thế, vũ động càn khôn. Hoàng thượng ra lệnh bắt giam toàn bộ các đạo sĩ và những đệ tử thân tín nhất của họ. Một loạt đạo sĩ có tiếng vang, nhiều đồ đệ bị bắt giam không khỏi kéo theo làn sóng lo sợ trong cả nước. Những người tu đạo dù chính dù tà đều có phần thu liễm lại. Tuy bề mặt phần nào đã yên ổn, mấy tin đồn kia không còn lan rộng nữa, nhưng ai cũng hiểu, hoàng thượng lại càng hiểu đạo lý bề ngoài càng yên bình, bên dưới sóng ngầm càng dữ dội.
Nhưng hoàng thượng cũng không phải kẻ gặp chiêu tiếp chiêu, sau khi tạm giải quyết bề mặt vấn đề này, liền lập tức bày binh bố trận để đáp trả lại kẻ đứng đằng sau giật dây tung tin đồn. Chiêu mà hoàng thượng sử dụng chính là “lấy gậy ông đập lưng ông”. Một loạt sĩ phu có tài ăn nói, thuyết khách được sử dụng; một loạt tiên sinh kể chuyện có cơ hội phát lộ tài năng; một loạt đạo sĩ, cao tăng nhận được thư do đích thân hoàng thượng viết…
Bên cạnh đó, theo lệnh của hoàng thượng, Lưu Uy tướng quân dẫn theo mười vạn binh mã tiến về phía tây, chọn dừng ở Ô Chu. Ngoài ra, hoàng thượng cũng phái một số vị tướng khác dẫn quân đến trấn giữ biên ải giáp với các phía bắc, nam, đông để đề phòng bọn họ mượn gió bẻ măng. Lưu Uy là một vị tướng trẻ, mới ngoài hai mươi, không chỉ có tài thao lược, còn rất uy vũ, thiện chiến. Trước khi xuất chinh, đích thân hoàng thượng đã tổ chức một bữa tiệc rượu, tiễn Lưu Uy cùng các tướng sĩ ra đến ngoài cổng thành. Nhìn hoàng thượng đứng trên cao, vạt hoàng bào bay bay trong gió, ánh mắt nặng trĩu lo lắng cho giang sơn xã tắc, tất cả đều thề với lòng phải quyết tâm đánh đuổi quân giặc, giữ cho giang sơn đất nước mãi mãi thanh bình, trường tồn cùng nhật nguyệt.
Dương Thiên Vũ cũng có mặt trong buổi tiệc rượu ấy, đứng sau lưng hoàng thượng. Hắn vẫn một thân bạch y phiêu diêu thoát tục, nhưng ánh mắt cũng nặng trĩu lo lắng. Hắn và hoàng thượng đều có chung mối lo, Lưu Uy tuy uy dũng thiện chiến nhưng tính tình nóng nảy, mà đối phương là kẻ cực kỳ giảo hoạt, đa mưu túc trí, chỉ một bước sơ sảy, có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nguy hại.
Đoàn quân như thủy triều chầm chậm rời xa kinh thành, tiến về phía trời tây, tạo thành một vệt đen to lớn trên nền tuyết trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.