Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 357: Trốn tránh
Cá Basa
04/08/2019
Cuối cùng thân xác của Bạch Linh vẫn được mang về Mẫu Đơn Các cất giữ để chuẩn bị cho ngày mai sưu hồn, Mẫu Đơn cũng liên hệ hệ thống mua về một đống nguyên phụ liệu mà Lâm Thiên Bảo yêu cầu.
Lúc đi dạo qua phòng của Cẩm Nhuệ, nàng chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là mở cửa tiến vào. Nàng cảm thấy chuyện của Lam Tu, vẫn là nên báo cho Cẩm Nhuệ một tiếng.
“Cô chưa ngủ sao?” Mẫu Đơn mở cửa đi vào, không biết nói gì, đành phải bắt chuyện bằng một câu hỏi sáo rỗng.
Cẩm Nhuệ ngẩng đầu lên khỏi cuốn tiểu hoàng văn mà cô ta đọc cả mấy năm trời vẫn chưa xong kia, xua xua tay nói: “Cô có gì muốn nói thì nhanh nói, không cần phải làm cái điệu bộ ngại ngùng đó với tôi!”
“Tôi là tới nói về Lam Tu!”
Cẩm Nhuệ nghe tới hai chữ này, giống như vết thương lại bị cào vào, đau xót mà rỉ máu. Cô ta cười nhẹ, lại cúi đầu nhìn vào cuốn tiểu hoàng thư nói: “Lam Tu là ai, tôi không biết, nếu như cô nói về mấy cái vô nghĩa này thì tốt nhất là nên trở về phòng mà đi ngủ đi.”
Mẫu Đơn bị cái thái độ cố ý bỏ qua này của Cẩm Nhuệ làm cho vô cùng tức giận. Rõ ràng là một người phụ nữ vô cùng thông minh và khôn khéo, khi nói tới chuyện tình yêu liền chỉ trốn tránh và trốn tránh!
Cẩm Nhuệ à, cô hèn lắm biết không hả!!?
“Nếu như tôi nói là hắn sắp chết, thậm chí là sống không bằng chết thì sao? Cẩm Nhuệ, cô muốn trốn tránh cả đời, trốn tránh tới bao giờ hắn chết đi khỏi thế giới này mới ngừng phải không!!?” Mẫu Đơn hét lên, sau đó tức giận đóng sập cửa lại mà bỏ đi.
Nàng niệm ân tình của Cẩm Nhuệ với nàng cho nên mới cố gắng nói với nàng ta lần này, chỉ là có lẽ là nàng đa tâm rồi. Người phụ nữ này quá máu lạnh, quá tuyệt tình, chắc chắn đời này sẽ không bao giờ có cơ hội yêu một ai cả!
“Cộp.”
Cẩm Nhuệ đặt xuống cuốn sách, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trên trần nhà. Trốn tránh sao… trốn tránh đã quá lâu, liền thành một loại bản năng a…
Lúc đi dạo qua phòng của Cẩm Nhuệ, nàng chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là mở cửa tiến vào. Nàng cảm thấy chuyện của Lam Tu, vẫn là nên báo cho Cẩm Nhuệ một tiếng.
“Cô chưa ngủ sao?” Mẫu Đơn mở cửa đi vào, không biết nói gì, đành phải bắt chuyện bằng một câu hỏi sáo rỗng.
Cẩm Nhuệ ngẩng đầu lên khỏi cuốn tiểu hoàng văn mà cô ta đọc cả mấy năm trời vẫn chưa xong kia, xua xua tay nói: “Cô có gì muốn nói thì nhanh nói, không cần phải làm cái điệu bộ ngại ngùng đó với tôi!”
“Tôi là tới nói về Lam Tu!”
Cẩm Nhuệ nghe tới hai chữ này, giống như vết thương lại bị cào vào, đau xót mà rỉ máu. Cô ta cười nhẹ, lại cúi đầu nhìn vào cuốn tiểu hoàng thư nói: “Lam Tu là ai, tôi không biết, nếu như cô nói về mấy cái vô nghĩa này thì tốt nhất là nên trở về phòng mà đi ngủ đi.”
Mẫu Đơn bị cái thái độ cố ý bỏ qua này của Cẩm Nhuệ làm cho vô cùng tức giận. Rõ ràng là một người phụ nữ vô cùng thông minh và khôn khéo, khi nói tới chuyện tình yêu liền chỉ trốn tránh và trốn tránh!
Cẩm Nhuệ à, cô hèn lắm biết không hả!!?
“Nếu như tôi nói là hắn sắp chết, thậm chí là sống không bằng chết thì sao? Cẩm Nhuệ, cô muốn trốn tránh cả đời, trốn tránh tới bao giờ hắn chết đi khỏi thế giới này mới ngừng phải không!!?” Mẫu Đơn hét lên, sau đó tức giận đóng sập cửa lại mà bỏ đi.
Nàng niệm ân tình của Cẩm Nhuệ với nàng cho nên mới cố gắng nói với nàng ta lần này, chỉ là có lẽ là nàng đa tâm rồi. Người phụ nữ này quá máu lạnh, quá tuyệt tình, chắc chắn đời này sẽ không bao giờ có cơ hội yêu một ai cả!
“Cộp.”
Cẩm Nhuệ đặt xuống cuốn sách, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trên trần nhà. Trốn tránh sao… trốn tránh đã quá lâu, liền thành một loại bản năng a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.