Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 151: Hôn lễ của A Mẫn

Nguyệt Thủy

13/02/2024

A Mẫn không nói gì, Tô Tuyết Đồng chỉ mới vào tù vài tháng mà tính cách cũng có chút thay đổi. Nếu như nhận ra sớm hơn có phải Tô Tuyết Đồng cũng sẽ có được hạnh phúc hay không? Đó là câu hỏi mà chắc chỉ có Tô Tuyết Đồng mới rõ câu trả lời.

“Tuyết Đồng, cảm ơn cô hôm đó đã nhắc nhở tôi. Tôi hy vọng cô sau khi ra tù sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.” A Mẫn nhìn Tô Tuyết Đồng cười, nụ cười động viên chứ không phải nụ cười khinh bỉ hay là chế giễu.

Tô Tuyết Đồng nhìn A Mẫn cười nhạt, cho dù ra tù thì cũng không có gì tốt đẹp. Không ai chấp nhận một người từng có tiền sử phạm tội cả. Cô ta thật may mắn là còn giữ lại được tấm ảnh từng chụp chung với K khi dự tiệc sinh nhật lúc ở Long Gia. Nhờ vậy mà Tô Tuyết Đồng mới không cảm thấy cô đơn khi ở nơi này.

A Mẫn nhìn tấm ảnh sau đó lại nhìn Tô Tuyết Đồng, nhận ra cũng đã quá muộn rồi. Thật tình khi thấy Tô Tuyết Đồng như thế này A Mẫn cũng không đành lòng mà ghét bỏ, dù sau thì cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Tô Tuyết Đồng.

“A Mẫn, cô xứng đáng có được hạnh phúc. Xin lỗi vì đã hại cô ra nông nỗi này!” Tô Tuyết Đồng rời khỏi ghế đứng đối diện A Mẫn cúi người xin lỗi khiến A Mẫn bất ngờ, cô liền lại gần đỡ Tô Tuyết Đồng ngẩng mặt lên sau đó nói: “Đừng làm vậy! Đừng áy náy nữa, dù sau mọi chuyện cũng qua rồi.”

Tô Tuyết Đồng nhìn A Mẫn rưng rưng, cô ta thật sự hối hận rồi. Nếu như nghe lời K quay đầu sớm hơn thì tốt biết mấy. A Mẫn khuyên nhủ Tuyết Đồng vài lời thì Long Ngạo Thiên mở cửa vào đứng nhìn A Mẫn nói: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

“Tuyết Đồng, cô bây giờ có phải là đã biết cái sai của mình rồi không. Thay vì cảm thấy có lỗi thì hãy sống thật tốt, như vậy mới không phụ người khác.”

“A Mẫn, cô cũng vậy nha! Chúc cô và Thiên răng long đầu bạc.”

Tô Tuyết Đồng nhìn A Mẫn thì A Mẫn chỉ cười sau đó cùng Long Ngạo Thiên rời đi. Tô Tuyết Đồng nhìn theo chỉ im lặng không nói gì nữa, những gì A Mẫn nói Tô Tuyết Đồng thật sự thấm rồi.

Long Ngạo Thiên sau đó đưa A Mẫn đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Lần này không ép buộc nữa mà là đường đường chính chính cùng cô kết hôn. Hai người ký tên và nhận giấy ra về. Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nhưng đều là hướng về đối phương.

Vài ngày sau Long Gia mở cổng lớn đón khách, bàn tiệc cũng được bày sẵn. Mới sáng sớm nên mọi người đều tất bật làm việc còn A Mẫn lại đang ngủ say. Đến trưa thì khách bắt đầu đến đông hơn, lúc này Tiểu Lan mới đi lên lầu gọi A Mẫn dậy.

Tiểu Lan đứng ở ngoài gõ cửa mãi A Mẫn cũng không mở nên liền đi tìm Long Ngạo Thiên. Anh sau đó lên phòng mở cửa thì thấy A Mẫn vẫn còn nằm trên giường ngủ. Anh lại gần gọi A Mẫn, “Mẫn Nhi! Khách đến rồi, em định không làm lễ cùng anh sao?”

“Ưm… Em muốn ngủ thêm chút nữa!” A Mẫn lăn trên giường, Long Ngạo Thiên liền chặn lại kéo cô ngồi dậy rồi nói: “Nếu không phải em đang mang thai thì em toi đời rồi đấy.”



Long Ngạo Thiên bế A Mẫn vào nhà tắm sau đó đặt cô xuống, đồ cũng đã chuẩn bị hết rồi. A Mẫn dụi dụi mắt sau đó nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Anh ra ngoài đi, em chuẩn bị rồi ra ngay.”

“Nếu em không nhanh thì tối nay em đừng mong ngủ. Anh có cách trị em cả đấy, cho nên em đừng có mong anh bỏ qua.” Long Ngạo Thiên trước khi ra khỏi nhà tắm thì hăm dọa A Mẫn khiến cô phải chuẩn bị nhanh.

Gì chứ lời Long Ngạo Thiên nói là sẽ làm, cô không muốn như vậy đâu. Sau một lúc A Mẫn cũng tắm rửa thay đồ xong, cô bước ra ngoài thì lễ phục đã được để sẵn. Lúc này A Mẫn mới đuổi Long Ngạo Thiên, “Ra ngoài đi! Không cho anh nhìn, bằng không thì mất hết vẻ đẹp của em.”

“Vậy anh nhờ Tiểu Lan ở lại giúp em! Cô ấy cũng rất biết trang điểm, để cô ấy làm luôn cho.”

“Ừm! Vậy anh kêu Tiểu Lan qua đây đi.”

Long Ngạo Thiên rời đi, một lúc sau thì Tiểu Lan quay lại. A Mẫn bắt đầu thay lễ phục với sự giúp đỡ của Tiểu Lan vì tay phải của cô không thể cử động mạnh được. Tiểu Lan sau đó cũng trang điểm cho A Mẫn, khi đến vai thì Tiểu Lan có chút chần chừ hỏi: “Vết sẹo này có cần làm mờ luôn không?”

“Không cần đâu! Đây là vết sẹo chứng minh tôi và Thiên là một đôi đó.” A Mẫn cười cười, nhờ nó mới có ngày hôm nay.

Phía bên dưới sảnh Long Gia đã đông kín người, bạn bè của hai bên đều đến rất nhiều. Tiểu Lan trang điểm xong thì đưa gương cho A Mẫn xem, “Có phải rất đẹp không?”

“Tiểu Lan, có cần quá mức như thế không? Lỡ đâu Thiên không nhận ra tôi thì sao?”

“Thiếu gia sẽ nhận ra mà! Như vậy rất đẹp đó. Chúng ta mau xuống lầu thôi, mọi người đều đang đợi cô đấy.”

Tiểu Lan nói rồi dẫn A Mẫn xuống lầu, vì đang mang thai nên đầm của A Mẫn cũng được thiết kế ngắn đi để tránh bị người khác đạp phải làm A Mẫn ngã. Cô xuống lầu và ra ngoài sảnh thì mọi người đều trầm trồ khen ngợi khiến A Mẫn có chút ngại.

Cáp Lai Nhĩ cũng có tham dự, cậu đi cùng A Nhất đến. Vừa thấy A Mẫn thì Cáp Lai Nhĩ lại gần với một món quà nhỏ trên tay đưa cho A Mẫn, “Tặng cho em con dấu của hai hòn đảo nước Z, hy vọng em sẽ thích nó.”

“Cảm ơn anh!” A Mẫn cười nhận quà, nụ cười này Cáp Lai Nhĩ đã muốn thấy từ lâu, hôm nay cũng đã được thấy.



Long Ngạo Thiên thấy hai người cười nói liền đi lại kéo A Mẫn về phía mình và ôm eo cô, ánh mắt nhìn về Cáp Lai Nhĩ nói: “Mẫn Nhi là của tôi, cậu đừng mong quyến rũ cô ấy nữa.”

“Thiên, Cáp Lai Nhĩ là có ý tốt thôi. Đừng có mà ghen vô cớ như vậy.” A Mẫn nhíu mày sau đó nhìn Cáp Lai Nhĩ, “Kệ anh ấy đi! Anh với A Nhất và mọi người nói chuyện đi, tôi và Thiên bây giờ đi làm lễ.”

Cáp Lai Nhĩ gật đầu sau đó cùng mọi người ngồi vào bàn xem A Mẫn làm lễ. Vì A Mẫn ghét dài dòng nên cô bỏ hết mọi nghi thức mà chỉ chừa lại nghi thức trao nhẫn mà thôi. Cả hai trao nhẫn cho nhau thì cũng dành một nụ hôn tình cảm.

Buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu, vì là A Mẫn cho nên buổi tiệc đám cưới của cô như tiệc buffet vậy. Mọi người đều tự do ăn uống vui chơi đến tận tối, lúc này A Mẫn mới lên tiếng: “Khoan hãy về! Đây là màn gây cấn nhất đấy.”

A Mẫn nói xong thì cầm bó hoa trên tay đi một khoảng xa khiến mọi người khó hiểu. Cô làm vậy là để không ai chú ý sau đó liền thảy bó hoa về phía bọn họ. Tiểu Cửu đột nhiên đưa tay lên chụp lấy khiến mọi người trầm trồ.

A Mẫn lại chỗ Tiểu Cửu sau đó trêu: “Tôi rất chờ mong thiệp của cô và A Tam đấy.”

“A Mẫn, đừng có mong chờ sớm.” A Tam nhìn A Mẫn cười nói khiến mọi người cũng hiểu ý nhau.

Hôn lễ của A Mẫn chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng có đầy đủ mọi người đến tham gia. Cô cũng cảm thấy hôm nay là ngày may mắn và vui vẻ nhất đời mình. Dù là sau buổi này dọn dẹp sẽ hơi cực nhưng vẫn không sao.

Sau bao sóng gió cuối cùng mọi chuyện đều trở lại quỹ đạo bình thường của nó. A Mẫn theo ước nguyện ban đầu của ba mẹ không báo thù, những thế hệ sau mới có thể thân thiết với nhau. Cô cùng Long Ngạo Thiên sau khi kết hôn thì cũng đi rất nhiều nơi và không hề có điểm dừng.

Cả hai đứng trên sân thượng ngắm nhìn bầu trời đêm, lúc này A Mẫn đã mang thai được hơn năm tháng rồi. Kết quả siêu âm là con trai khiến cả Long Gia đều ăn mừng rất lớn. Long Ngạo Thiên xoa bụng A Mẫn sau đó hỏi: “Sau này em định đặt tên con là gì?”

“Anh cảm thấy cái tên Long Thiên Ca như thế nào?”

“Rất được, vậy thì cứ lấy tên là Long Thiên Ca đi.”

Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn từ đằng sau, hai người rất quý trọng những ngày tháng ở bên nhau. Ngoài ra còn dạy cho Thiên An và Mẫn An rất nhiều thứ, bọn họ chỉ muốn rằng những đứa trẻ sau khi lớn lên sẽ làm việc đúng với ý mình. Con đường đối với hai người còn rất dài nhưng không có khó khăn nào ngăn cản được họ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook