Chương 0
Đồng Ny
27/01/2013
Mở đầu
Đường Cao Tông, niên hiệu Lân Đức
Sau khi tan triều, Yến quốc công Vu Chí Ninh đuổi theo ngự sử Mạc Ly : “ Lão đệ, đi thong thả , đợi lão ca một chút”
Mạc Ly trong lòng như có lửa, dung nhan tuấn tú phiếm hồng, hai mắt phụt ra tinh quang sang ngời. Đôi mày nhíu lại. Thấy Chí Ninh tóc hoa râm đang chạy theo ( NV là chạy trốn nhưng ta nghĩ là chạy theo thì đúng hơn) thở hồng hộc, khóe môi khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ mỉm cười thật nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng cũng đủ làm nổi bật vẻ anh tuấn của chàng
“ Vu đại ca, đi chậm một chút”. Hắn đi nhanh đến, đỡ lấy lão nhân bảy mươi kia “ Tiểu đệ sẽ không chạy mất, đại ca không cần nóng vội như thế”. Hai người cùng chí hướng làm quan, tuổi mặc dù hơn kém nhau gần một giáp nhưng tính tình hợp ý nên gọi nhau là huynh đệ.
Vu Chí Ninh bám vào Mạc Ly, chân tay lão run rẩy
Mạc Ly nắm lấy cổ tay lão, truyền chân khí qua cơ thể lão, tuổi lớn, thân thể chung quy là kém a. Mỗi lần vận công điều trị cho lão là một lần hắn cảm thán năm tháng vô tình
Dần dần, Vu Chí Ninh cũng hồi phục khí lực, rồi vẫn như cũ kéo tay Mạc Ly không buông “ Vài năm nay nếu không có lão đệ, chỉ sợ ta đã sớm xuống mồ rồi”
“ Làm sao có thể như vậy, Vu đại ca gừng càng già càng cay mà”
“ Thật sự là đã già rồi” Vu Chí Ninh lắc lắc đầu. Quan trường chìm nổi, không ít tâm phúc vì mình mà hy sinh, dạy qua hai thái tử mà nay thế nào?. Còn không phải bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Lần này trở về, hắn có dự cảm, kiếp này đã vĩnh viễn không thể như trước. Nhưng hắn tính cáo lão hồi hương, chỉ lo tiểu lão đệ này tuổi trẻ khí thịnh, trọng tình trọng nghĩa, lại rất ngoan cố, không tùy cơ ứng biến, sớm hay muộn sẽ ở giữa triều đình gây ra sóng gió. “ Lão đệ, nghe lời khuyên của đại ca, phải biết co duỗi. Ngươi tuy là ngự sử, nhưng can gián bề trên cũng nên vừa phải, mới không làm chính mình bực tức”
“ Như thế nào vừa phải đây?” Võ hậu ương ngạnh , mạnh mẽ tham gia vào chính sự, cái này ai cũng đều thấy, nhưng đều ngại cường quyền, không dám can gián, cứ để thế mãi, Đại Đường ta không thể phục hồi. Tiểu đệ thân là thần tử, không cách nào ngồi yên được”
“ Võ hậu tham gia vào chính sự, quyền lực đó là do ai cấp? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, người như thế nào có thể thay đổi?”
“ Hoàng thượng cũng sẽ phạm sai lầm, cho nên mới cần chúng ta ra mặt can gián”
“ Thần tử can gián là đương nhiên, vấn đề là ở thái độ của ngươi a. Lão đệ, ngươi cứ như vậy cùng hoàng thượng và võ hậu đối nghịch, ngươi….còn thể thống gì ?” Vu Chí Ninh thật rất muốn mắng hắn là con chuột liếm mũi mèo, thật là muốn chết a
Mạc Ly cũng thật là chỉ biết có công lý mà không thức thời.
Vũ Chí Ninh im lặng, thật lâu sau mới khẽ thở dài. Thân hình già cả lắc lắc, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Mạc Ly nghiến răng nghiến lợi đứng đó. Một dạ trung thành, hắn tự nhận chính nghĩa, cứ như thế nên cũng không có cùng vị đồng liêu nào thân tín, duy nhất cùng Vu Chí Ninh hợp ý, trở thành tri kỉ, nhưng lão cũng không hiểu rõ sự lo lắng của hắn. Dã tâm của Võ hậu thật lớn, sẽ không chịu ngồi mãi phía sau màn , hắn sợ cuối cùng sẽ có một ngày, Võ hậu đường đường chính chính đi lên Kim Loan điện của Đại Đường……
Đến lúc đó, ai có thể giữ được quốc gia ? Hắn lực bất tòng tâm a
Năm Lân Đức thứ hai, Vũ Chí Ninh mất, Mạc Ly bị giáng chức, Hoàng thượng ngày càng tin dung Võ hậu
Mạc Ly một ngày dâng mười đạo tấu chương, không cầu quan lớn, chỉ vì lòng tận tậm, nhưng lại không được hồi đáp, rốt cuộc chán nản, từ quan lưu lạc giang hồ
Đảo mắt đã ba năm, triều đình mất đi một vị ngự sử uy nghiêm, nhưng giang hồ lại có thêm một vị kim bút ngọc phán, trọng nghĩa khinh tài, hào khí trọng tình, dân chúng ai ai cũng biết hắn anh hùng hiệp nghĩa.
Có ai có thể ngờ tuy hắn tùy hứng phóng túng nhưng vẫn không thôi lo nghĩ , không được một ngày an tâm. Võ hậu thủ đoạn độc ác, cố loại bỏ những người cùng mình đối nghịch, tiếp theo rồi sẽ đến ai?. Có hay không một ngày, trị vì thiên hạ không còn là Lý gia thiên tử, mà quyền lớn đều nằm trong tay Võ thị
Nghĩ đến việc đó, mồ hôi hắn chày ròng ròng, không khỏi cảm thấy ớn lạnh
Đường Cao Tông, niên hiệu Lân Đức
Sau khi tan triều, Yến quốc công Vu Chí Ninh đuổi theo ngự sử Mạc Ly : “ Lão đệ, đi thong thả , đợi lão ca một chút”
Mạc Ly trong lòng như có lửa, dung nhan tuấn tú phiếm hồng, hai mắt phụt ra tinh quang sang ngời. Đôi mày nhíu lại. Thấy Chí Ninh tóc hoa râm đang chạy theo ( NV là chạy trốn nhưng ta nghĩ là chạy theo thì đúng hơn) thở hồng hộc, khóe môi khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ mỉm cười thật nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng cũng đủ làm nổi bật vẻ anh tuấn của chàng
“ Vu đại ca, đi chậm một chút”. Hắn đi nhanh đến, đỡ lấy lão nhân bảy mươi kia “ Tiểu đệ sẽ không chạy mất, đại ca không cần nóng vội như thế”. Hai người cùng chí hướng làm quan, tuổi mặc dù hơn kém nhau gần một giáp nhưng tính tình hợp ý nên gọi nhau là huynh đệ.
Vu Chí Ninh bám vào Mạc Ly, chân tay lão run rẩy
Mạc Ly nắm lấy cổ tay lão, truyền chân khí qua cơ thể lão, tuổi lớn, thân thể chung quy là kém a. Mỗi lần vận công điều trị cho lão là một lần hắn cảm thán năm tháng vô tình
Dần dần, Vu Chí Ninh cũng hồi phục khí lực, rồi vẫn như cũ kéo tay Mạc Ly không buông “ Vài năm nay nếu không có lão đệ, chỉ sợ ta đã sớm xuống mồ rồi”
“ Làm sao có thể như vậy, Vu đại ca gừng càng già càng cay mà”
“ Thật sự là đã già rồi” Vu Chí Ninh lắc lắc đầu. Quan trường chìm nổi, không ít tâm phúc vì mình mà hy sinh, dạy qua hai thái tử mà nay thế nào?. Còn không phải bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Lần này trở về, hắn có dự cảm, kiếp này đã vĩnh viễn không thể như trước. Nhưng hắn tính cáo lão hồi hương, chỉ lo tiểu lão đệ này tuổi trẻ khí thịnh, trọng tình trọng nghĩa, lại rất ngoan cố, không tùy cơ ứng biến, sớm hay muộn sẽ ở giữa triều đình gây ra sóng gió. “ Lão đệ, nghe lời khuyên của đại ca, phải biết co duỗi. Ngươi tuy là ngự sử, nhưng can gián bề trên cũng nên vừa phải, mới không làm chính mình bực tức”
“ Như thế nào vừa phải đây?” Võ hậu ương ngạnh , mạnh mẽ tham gia vào chính sự, cái này ai cũng đều thấy, nhưng đều ngại cường quyền, không dám can gián, cứ để thế mãi, Đại Đường ta không thể phục hồi. Tiểu đệ thân là thần tử, không cách nào ngồi yên được”
“ Võ hậu tham gia vào chính sự, quyền lực đó là do ai cấp? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, người như thế nào có thể thay đổi?”
“ Hoàng thượng cũng sẽ phạm sai lầm, cho nên mới cần chúng ta ra mặt can gián”
“ Thần tử can gián là đương nhiên, vấn đề là ở thái độ của ngươi a. Lão đệ, ngươi cứ như vậy cùng hoàng thượng và võ hậu đối nghịch, ngươi….còn thể thống gì ?” Vu Chí Ninh thật rất muốn mắng hắn là con chuột liếm mũi mèo, thật là muốn chết a
Mạc Ly cũng thật là chỉ biết có công lý mà không thức thời.
Vũ Chí Ninh im lặng, thật lâu sau mới khẽ thở dài. Thân hình già cả lắc lắc, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Mạc Ly nghiến răng nghiến lợi đứng đó. Một dạ trung thành, hắn tự nhận chính nghĩa, cứ như thế nên cũng không có cùng vị đồng liêu nào thân tín, duy nhất cùng Vu Chí Ninh hợp ý, trở thành tri kỉ, nhưng lão cũng không hiểu rõ sự lo lắng của hắn. Dã tâm của Võ hậu thật lớn, sẽ không chịu ngồi mãi phía sau màn , hắn sợ cuối cùng sẽ có một ngày, Võ hậu đường đường chính chính đi lên Kim Loan điện của Đại Đường……
Đến lúc đó, ai có thể giữ được quốc gia ? Hắn lực bất tòng tâm a
Năm Lân Đức thứ hai, Vũ Chí Ninh mất, Mạc Ly bị giáng chức, Hoàng thượng ngày càng tin dung Võ hậu
Mạc Ly một ngày dâng mười đạo tấu chương, không cầu quan lớn, chỉ vì lòng tận tậm, nhưng lại không được hồi đáp, rốt cuộc chán nản, từ quan lưu lạc giang hồ
Đảo mắt đã ba năm, triều đình mất đi một vị ngự sử uy nghiêm, nhưng giang hồ lại có thêm một vị kim bút ngọc phán, trọng nghĩa khinh tài, hào khí trọng tình, dân chúng ai ai cũng biết hắn anh hùng hiệp nghĩa.
Có ai có thể ngờ tuy hắn tùy hứng phóng túng nhưng vẫn không thôi lo nghĩ , không được một ngày an tâm. Võ hậu thủ đoạn độc ác, cố loại bỏ những người cùng mình đối nghịch, tiếp theo rồi sẽ đến ai?. Có hay không một ngày, trị vì thiên hạ không còn là Lý gia thiên tử, mà quyền lớn đều nằm trong tay Võ thị
Nghĩ đến việc đó, mồ hôi hắn chày ròng ròng, không khỏi cảm thấy ớn lạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.