Quyển 18 - Chương 258: Địa Minh Sơn (2)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Khoa Phụ thấy thế nhíu mày:
- Thời khắc mấu chốt, Kỷ Ninh, không thể tùy hứng.
- Khoa Phụ đạo hữu không cần lo lắng, lúc trước bản tôn của ta bị Vô Gian Môn hủy diệt, không phải cũng sống lại sao?
Kỷ Ninh nhìn Khoa Phụ.
Khoa Phụ sững sờ, lập tức gật đầu:
- Ngươi đã không muốn trốn, vậy tùy ngươi. Như vậy đi, ngươi ở trong trận pháp của chúng ta. . . Nếu có tập kích từ bên ngoài đến, trận pháp này có thể giúp ngươi ngăn cản một chút. Trận pháp này. . . Phòng bên ngoài không phòng bên trong, ngươi ở bên trong đồng dạng có thể ra tay công giết bên ngoài.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu đáp ứng.
Khoa Phụ, Hình Thiên, Hi Hoàng, Phong Cơ, Khổng Tú, Lục Ngô, thần lực bắt đầu khởi động, kim quang vờn quanh, chống cự nguy hiểm, mà Kỷ Ninh thì ở trong đại trận.
Sáu vị Chân Thần lẫn nhau trao đổi ánh mắt, cũng rất bất đắc dĩ, theo bọn họ Bắc Minh Kiếm Tiên này có chút cuồng ngạo, Địa Minh Sơn nguy hiểm như thế, coi như là bọn hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, thậm chí mời Phật Tổ đến. Mà Kỷ Ninh này lại muốn ở bên ngoài. . . Ai, vẫn là thời gian tu luyện quá ngắn, quá mức tự tin rồi!
- Đông!
- Đông!
- Đông!
Bỗng nhiên Địa Minh âm trở nên vội vàng.
Hoàn cảnh chung quanh cũng biến hóa, trước đó vẫn là nước chảy vô tận, bỗng nhiên chung quanh biến thành rừng nhiệt đới rậm rạp.
Đám người Kỷ Ninh đều đứng ở trong rừng.
- Đi nhanh lên, bay ra rừng nhiệt đới.
Khoa Phụ nói.
Vèo.
Bọn hắn đều bay lên, thế nhưng mà mặc cho bọn hắn bay như thế nào, như trước vẫn ở trong rừng.
- Bay không ra đâu, không khám phá được chân thật của Địa Minh Sơn, căn bản là không ra Địa Minh Sơn được.
Phong Cơ Đạo Tổ quan sát, lắc đầu nói.
- Năm đó Tam Thanh đạo nhân bị nhốt ở Địa Minh Sơn, bằng vào thực lực rất mạnh ngăn cản được nguy hiểm, bị nhốt trong đó hơn ba ngàn năm, mới nhìn trộm ra tình cảnh chân thật của Địa Minh Sơn, thoát khỏi hiểm cảnh.
- Những cái này đều là ảo cảnh.
Khổng Tú cũng lo lắng nói.
- Chúng ta không có cách nào xuyên thấu qua ảo cảnh, nhìn trộm ra Địa Minh Sơn hư thật.
Hình Thiên cũng lo lắng.
Kỷ Ninh đang cẩn thận quan sát.
Địa Minh Sơn danh khí rất lớn.
Một khi tiến vào trong đó, sẽ gặp phải ảo cảnh vô tận, vĩnh viễn vây ở trong ảo cảnh. Mặc dù là Đại Năng Giả, liều mạng bay rất xa, nhưng trên thực tế vẫn là ở trong Địa Minh Sơn, căn bản bay không ra ngoài được.
Có hai biện pháp, một là có được thực lực tuyệt đối! Trực tiếp hủy diệt toàn bộ Địa Minh Sơn, thế nhưng mà loại hiểm địa này, ngay cả Tam Thanh đạo nhân năm đó cũng không có cách nào hủy diệt, chỉ sợ cũng chỉ có Thế Giới Thần Nữ Oa Nương Nương mới có thể làm được, đám người Kỷ Ninh căn bản không có hi vọng phá Địa Minh Sơn.
Biện pháp thứ hai, chính là như Tam Thanh đạo nhân, có thể xuyên thấu qua ảo cảnh, nhìn ra Địa Minh Sơn chân thật, có thể lập tức đi ra Địa Minh Sơn!
Như Lai ở phương diện nhìn trộm ảo cảnh là cực kỳ am hiểu, Phật môn, vốn là am hiểu dùng ảo cảnh a.
- Phốc!
Bỗng nhiên một công kích đáng sợ giáng lâm, trực tiếp đâm về phía Lục Ngô Chân Thần, mặt ngoài Lục Ngô Chân Thần vờn quanh trận trận kim quang bị xuyên thấu, có một kỳ vật phảng phất như mũi nhọn đang tiến hành công kích.
Lục Ngô Chân Thần sợ tới mức liên tục huy động roi sắt ngăn cản, hơn nữa thân chớp liên tục.
Xùy...
Phần bụng của Lục Ngô Chân Thần bị xẹt qua, miệng vết thương máu chảy đầm đìa, rất nhanh thần lực bắt đầu khởi động liền khôi phục.
- Mọi người cẩn thận, Địa Minh Sơn công kích cực kỳ mạnh.
Lục Ngô Chân Thần nói.
- Trận pháp căn bản không có cách nào hoàn toàn ngăn trở, bất quá trận pháp có thể suy yếu kỳ vật công kích. . . Nếu không vừa rồi cũng không phải là mất chút thịt, mà là trực tiếp bị xé nứt.
- Cẩn thận, chung quanh nhìn như là rừng nhiệt đới.
Phong Cơ Đạo Tổ càng nghiêm mặt nói.
- Trên thực tế rừng nhiệt đới chỉ là ảo cảnh, tràng cảnh chân thật là có thêm kỳ vật đang công kích chúng ta.
Kỷ Ninh cũng nhíu mày.
Kỳ vật kia trải qua trận pháp suy yếu, cũng có thể đơn giản tổn thương thân thể Chân Thần, cái này thật đáng sợ. Trí mạng nhất chính là. . . Căn bản phát hiện không được kỳ vật ở chỗ nào, chờ lúc phát hiện, công kích đã đến trước người.
- Làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát bốn phía, trong mắt ánh nến thiêu đốt, Chúc Long Chi Nhãn cẩn thận quan sát. . . Chung quanh là cây cối rừng nhiệt đới, lá cây càng thêm rõ ràng, thậm chí chứng kiến mạch lạc cùng với giọt sương trên phiến lá, căn bản tìm không thấy chút dấu vết nào.
- Khám phá ảo cảnh, nhìn trộm chân thật.
- Đến cùng làm như thế nào. . . Năm đó Tam Thanh đạo nhân bị nhốt ở đây, cuối cùng chính là nhìn trộm ra chân thật, mới đi ra được.
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Nhưng làm sao nhìn trộm ra chân thật?
Kỷ Ninh dùng mắt thường cẩn thận quan sát, tâm thức dò xét, ngay cả Tâm Lực cũng dò xét.
Thế nhưng mà hết thảy dò xét đều là tình cảnh con mắt chứng kiến, phảng phất như những rừng nhiệt đới này là thật, kỳ thật ngẫm lại cũng có thể minh bạch, ngay cả Tam Thanh đạo nhân cũng bị quấn hơn ba nghìn năm mới nhìn trộm ra chân thật, có thể thấy sự tình không dễ dàng như vậy.
Ông...
Tâm Lực của Kỷ Ninh thi triển lấy pháp môn mà Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền lại, phảng phất như gợn sóng nhộn nhạo, càn quét qua mỗi một tấc không gian, điều tra cẩn thận có thể nói đệ nhất Tam Giới, vượt qua bất luận pháp môn tìm tòi nào, ngay cả chút ít Thần Ma ở Cửu Phương Hỗn Độn Quốc, Kỷ Ninh cũng không có phát hiện pháp môn Tâm Lực dò xét của ai có thể so với mình.
Bỗng nhiên, Tâm Lực giống như gợn sóng kia, ẩn ẩn phát giác được một tia chấn động.
Phốc!
Một kỳ vật nhìn không thấy đâm xuyên qua tầng tầng kim quang phòng ngự, trực tiếp đâm về Hi Hoàng Đạo Tổ.
Cái kỳ vật kia đâm thủng tầng tầng kim quang, lúc này Hi Hoàng Đạo Tổ mới phát hiện, biến sắc:
- Không tốt.
Liên tục né tránh, đồng thời huy động ống tay áo để ngăn cản, xôn xao, kỳ vật sắc bén đụng vào ống tay áo, sau đó bay khỏi.
- Mọi người cẩn thận.
Hi Hoàng Đạo Tổ nói.
- Nó quá nhanh, không thể phân tâm chút nào.
- Hình Thiên, ngươi còn có pháp bảo tấm chắn khác không?
Lục Ngô Chân Thần nói.
- Có.
Trong tay Hình Thiên hiện ra một tấm chắn nhỏ, bay về phía Lục Ngô Chân Thần, nhanh chóng biến lớn, gần như cao cỡ nửa người. Lục Ngô Chân Thần một tay bắt lấy tấm chắn, một tay cầm roi sắt.
Hình Thiên cũng đồng dạng một tay tấm chắn, một tay Hình Thiên Phủ, đồng thời hỏi:
- Ai còn cần tấm chắn?
- Thời khắc mấu chốt, Kỷ Ninh, không thể tùy hứng.
- Khoa Phụ đạo hữu không cần lo lắng, lúc trước bản tôn của ta bị Vô Gian Môn hủy diệt, không phải cũng sống lại sao?
Kỷ Ninh nhìn Khoa Phụ.
Khoa Phụ sững sờ, lập tức gật đầu:
- Ngươi đã không muốn trốn, vậy tùy ngươi. Như vậy đi, ngươi ở trong trận pháp của chúng ta. . . Nếu có tập kích từ bên ngoài đến, trận pháp này có thể giúp ngươi ngăn cản một chút. Trận pháp này. . . Phòng bên ngoài không phòng bên trong, ngươi ở bên trong đồng dạng có thể ra tay công giết bên ngoài.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu đáp ứng.
Khoa Phụ, Hình Thiên, Hi Hoàng, Phong Cơ, Khổng Tú, Lục Ngô, thần lực bắt đầu khởi động, kim quang vờn quanh, chống cự nguy hiểm, mà Kỷ Ninh thì ở trong đại trận.
Sáu vị Chân Thần lẫn nhau trao đổi ánh mắt, cũng rất bất đắc dĩ, theo bọn họ Bắc Minh Kiếm Tiên này có chút cuồng ngạo, Địa Minh Sơn nguy hiểm như thế, coi như là bọn hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, thậm chí mời Phật Tổ đến. Mà Kỷ Ninh này lại muốn ở bên ngoài. . . Ai, vẫn là thời gian tu luyện quá ngắn, quá mức tự tin rồi!
- Đông!
- Đông!
- Đông!
Bỗng nhiên Địa Minh âm trở nên vội vàng.
Hoàn cảnh chung quanh cũng biến hóa, trước đó vẫn là nước chảy vô tận, bỗng nhiên chung quanh biến thành rừng nhiệt đới rậm rạp.
Đám người Kỷ Ninh đều đứng ở trong rừng.
- Đi nhanh lên, bay ra rừng nhiệt đới.
Khoa Phụ nói.
Vèo.
Bọn hắn đều bay lên, thế nhưng mà mặc cho bọn hắn bay như thế nào, như trước vẫn ở trong rừng.
- Bay không ra đâu, không khám phá được chân thật của Địa Minh Sơn, căn bản là không ra Địa Minh Sơn được.
Phong Cơ Đạo Tổ quan sát, lắc đầu nói.
- Năm đó Tam Thanh đạo nhân bị nhốt ở Địa Minh Sơn, bằng vào thực lực rất mạnh ngăn cản được nguy hiểm, bị nhốt trong đó hơn ba ngàn năm, mới nhìn trộm ra tình cảnh chân thật của Địa Minh Sơn, thoát khỏi hiểm cảnh.
- Những cái này đều là ảo cảnh.
Khổng Tú cũng lo lắng nói.
- Chúng ta không có cách nào xuyên thấu qua ảo cảnh, nhìn trộm ra Địa Minh Sơn hư thật.
Hình Thiên cũng lo lắng.
Kỷ Ninh đang cẩn thận quan sát.
Địa Minh Sơn danh khí rất lớn.
Một khi tiến vào trong đó, sẽ gặp phải ảo cảnh vô tận, vĩnh viễn vây ở trong ảo cảnh. Mặc dù là Đại Năng Giả, liều mạng bay rất xa, nhưng trên thực tế vẫn là ở trong Địa Minh Sơn, căn bản bay không ra ngoài được.
Có hai biện pháp, một là có được thực lực tuyệt đối! Trực tiếp hủy diệt toàn bộ Địa Minh Sơn, thế nhưng mà loại hiểm địa này, ngay cả Tam Thanh đạo nhân năm đó cũng không có cách nào hủy diệt, chỉ sợ cũng chỉ có Thế Giới Thần Nữ Oa Nương Nương mới có thể làm được, đám người Kỷ Ninh căn bản không có hi vọng phá Địa Minh Sơn.
Biện pháp thứ hai, chính là như Tam Thanh đạo nhân, có thể xuyên thấu qua ảo cảnh, nhìn ra Địa Minh Sơn chân thật, có thể lập tức đi ra Địa Minh Sơn!
Như Lai ở phương diện nhìn trộm ảo cảnh là cực kỳ am hiểu, Phật môn, vốn là am hiểu dùng ảo cảnh a.
- Phốc!
Bỗng nhiên một công kích đáng sợ giáng lâm, trực tiếp đâm về phía Lục Ngô Chân Thần, mặt ngoài Lục Ngô Chân Thần vờn quanh trận trận kim quang bị xuyên thấu, có một kỳ vật phảng phất như mũi nhọn đang tiến hành công kích.
Lục Ngô Chân Thần sợ tới mức liên tục huy động roi sắt ngăn cản, hơn nữa thân chớp liên tục.
Xùy...
Phần bụng của Lục Ngô Chân Thần bị xẹt qua, miệng vết thương máu chảy đầm đìa, rất nhanh thần lực bắt đầu khởi động liền khôi phục.
- Mọi người cẩn thận, Địa Minh Sơn công kích cực kỳ mạnh.
Lục Ngô Chân Thần nói.
- Trận pháp căn bản không có cách nào hoàn toàn ngăn trở, bất quá trận pháp có thể suy yếu kỳ vật công kích. . . Nếu không vừa rồi cũng không phải là mất chút thịt, mà là trực tiếp bị xé nứt.
- Cẩn thận, chung quanh nhìn như là rừng nhiệt đới.
Phong Cơ Đạo Tổ càng nghiêm mặt nói.
- Trên thực tế rừng nhiệt đới chỉ là ảo cảnh, tràng cảnh chân thật là có thêm kỳ vật đang công kích chúng ta.
Kỷ Ninh cũng nhíu mày.
Kỳ vật kia trải qua trận pháp suy yếu, cũng có thể đơn giản tổn thương thân thể Chân Thần, cái này thật đáng sợ. Trí mạng nhất chính là. . . Căn bản phát hiện không được kỳ vật ở chỗ nào, chờ lúc phát hiện, công kích đã đến trước người.
- Làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát bốn phía, trong mắt ánh nến thiêu đốt, Chúc Long Chi Nhãn cẩn thận quan sát. . . Chung quanh là cây cối rừng nhiệt đới, lá cây càng thêm rõ ràng, thậm chí chứng kiến mạch lạc cùng với giọt sương trên phiến lá, căn bản tìm không thấy chút dấu vết nào.
- Khám phá ảo cảnh, nhìn trộm chân thật.
- Đến cùng làm như thế nào. . . Năm đó Tam Thanh đạo nhân bị nhốt ở đây, cuối cùng chính là nhìn trộm ra chân thật, mới đi ra được.
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Nhưng làm sao nhìn trộm ra chân thật?
Kỷ Ninh dùng mắt thường cẩn thận quan sát, tâm thức dò xét, ngay cả Tâm Lực cũng dò xét.
Thế nhưng mà hết thảy dò xét đều là tình cảnh con mắt chứng kiến, phảng phất như những rừng nhiệt đới này là thật, kỳ thật ngẫm lại cũng có thể minh bạch, ngay cả Tam Thanh đạo nhân cũng bị quấn hơn ba nghìn năm mới nhìn trộm ra chân thật, có thể thấy sự tình không dễ dàng như vậy.
Ông...
Tâm Lực của Kỷ Ninh thi triển lấy pháp môn mà Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền lại, phảng phất như gợn sóng nhộn nhạo, càn quét qua mỗi một tấc không gian, điều tra cẩn thận có thể nói đệ nhất Tam Giới, vượt qua bất luận pháp môn tìm tòi nào, ngay cả chút ít Thần Ma ở Cửu Phương Hỗn Độn Quốc, Kỷ Ninh cũng không có phát hiện pháp môn Tâm Lực dò xét của ai có thể so với mình.
Bỗng nhiên, Tâm Lực giống như gợn sóng kia, ẩn ẩn phát giác được một tia chấn động.
Phốc!
Một kỳ vật nhìn không thấy đâm xuyên qua tầng tầng kim quang phòng ngự, trực tiếp đâm về Hi Hoàng Đạo Tổ.
Cái kỳ vật kia đâm thủng tầng tầng kim quang, lúc này Hi Hoàng Đạo Tổ mới phát hiện, biến sắc:
- Không tốt.
Liên tục né tránh, đồng thời huy động ống tay áo để ngăn cản, xôn xao, kỳ vật sắc bén đụng vào ống tay áo, sau đó bay khỏi.
- Mọi người cẩn thận.
Hi Hoàng Đạo Tổ nói.
- Nó quá nhanh, không thể phân tâm chút nào.
- Hình Thiên, ngươi còn có pháp bảo tấm chắn khác không?
Lục Ngô Chân Thần nói.
- Có.
Trong tay Hình Thiên hiện ra một tấm chắn nhỏ, bay về phía Lục Ngô Chân Thần, nhanh chóng biến lớn, gần như cao cỡ nửa người. Lục Ngô Chân Thần một tay bắt lấy tấm chắn, một tay cầm roi sắt.
Hình Thiên cũng đồng dạng một tay tấm chắn, một tay Hình Thiên Phủ, đồng thời hỏi:
- Ai còn cần tấm chắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.