Quyển 18 - Chương 256: Địa phương nguy hiểm
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
- Tộc địa của U Tịch nhất tộc. . .
Kỷ Ninh âm thầm cảm thán.
Cái này là cuộc chiến sinh tồn, vì trận doanh Nữ Oa sinh tồn, địch quân hoặc đầu hàng, chạy trốn, hoặc chết, không có lựa chọn khác.
- Đi, ở U Tịch thế giới hao phí năm ngày, đã quét sạch mấy lần, nên đi thế giới khác.
Khoa Phụ nói.
- Đi.
- Đi.
Lúc này đám người Kỷ Ninh lại tiếp tục đạp vào hành trình.
******
Một đường cực kỳ nhẹ nhõm, cho dù có chút phiền phức, nhưng đám người Khoa Phụ đều có thể giải quyết, căn bản không cần Kỷ Ninh ra tay, Kỷ Ninh cũng không vội. Hắn đến Thượng Cổ phế tích là để chinh chiến, là để thắng lợi, cần ở thời khắc mấu chốt lại ra tay cũng không muộn. Nếu như có thể một mực không ra tay liền thắng được trận này, vậy thì càng tốt.
Kỷ Ninh một mực rất bình tĩnh, từ khi thực lực đạt tới cấp độ lĩnh tụ, hắn phát hiện mình càng thêm thản nhiên.
- Quả thật là sau khi chân chính có thực lực, mới có thể càng thêm thản nhiên đối mặt hết thảy.
Trong lòng Kỷ Ninh yên lặng nói.
. . .
Tam Giới, hoàng cung của Thượng Cổ Nhân tộc, cũng là hoàng cung của Đại Vũ thế giới.
Vạn Tộc Điện.
Đây là lúc Thượng Cổ, Nhân tộc triệu tập đại năng khắp nơi, thời điểm Nhân tộc cường thịnh nhất chính là Thượng Cổ chi chủ, rất nhiều Thần Ma như Hình Thiên, Ứng Long... đã sớm đứng ở bên Nhân tộc.
Trong điện, Nhân tộc Tam Hoàng, lĩnh tụ của Phật môn Đạo Môn, cùng với Bồ Đề Đạo Tổ, Hậu Nghệ đại thần, Phật môn Phật chủ, Đạo môn Đạo Tổ, một ít Đại Năng Giả nhàn tản,… hôm nay lại tề tụ, bọn hắn đã tụ tập ở đây hơn nửa năm, từ khi khai chiến với Thượng Cổ phế tích, bọn hắn liền tề tụ.
Đương nhiên đa số chỉ là hóa thân, phân thân ở đây! Vì chính là có thể tùy thời cùng nhau hành động.
- Đám người Phục Hy đã tiến nhập Thiên Sơn thế giới cực kỳ nguy hiểm.
Toại Nhân thị mở miệng nói.
- Đây là sau khi đám người Phục Hy đánh Thượng Cổ phế tích, trải qua một thế giới nguy hiểm nhất!
- Những dị tộc kia rất giảo hoạt.
Tam Thanh đạo nhân gật đầu nói.
- Một mực không muốn chính diện chém giết, chúng ta cũng chưa từng tìm được sào huyệt chính thức của bọn hắn, những thế giới đơn giản tương đối an toàn đã đánh không sai biệt lắm, hiện tại chỉ có thể đánh một ít thế giới cực kỳ nguy hiểm.
- Theo ta thấy…
Bỗng nhiên một thân ảnh mặc giáp khải ngăm đen ngồi phía dưới, thanh âm hùng hồn nói.
- Kỷ Ninh kia đột nhiên gia nhập trong đội ngũ Đạo Tổ chinh chiến, mấy tháng trước khá tốt, bởi vì một mực xông đều là thế giới tương đối an toàn. Thậm chí trên đường đi không có cần hắn ra tay, đám người Khoa Phụ lão ca đã hỗ trợ giải quyết! Nhưng hiện tại tiến vào Thiên Sơn thế giới, đây là thế giới cực kỳ nguy hiểm, trước mắt một ít nguy hiểm, chỉ sợ đám người Khoa Phụ tự bảo vệ mình còn không kịp, càng đừng nói tới bảo hộ Kỷ Ninh, lúc này Kỷ Ninh ngược lại sẽ thành vướng bận!
- Ta tuy không thích tính tình của Lôi Thần.
Phía dưới lại có một lão giả tiên phong đạo cốt nói.
- Nhưng hắn nói cũng có đạo lý, lần này đội ngũ đi chinh chiến, là trải qua thương lượng cẩn thận quyết định, lẫn nhau đều có thể dùng trận pháp phối hợp. Mà Kỷ Ninh lẫn vào, mặc kệ theo đội ngũ nào, cũng không có cách nào tiến hành trận pháp phối hợp. . . Đặc biệt là hiện tại, hoàn toàn chính xác dễ dàng thành vướng bận, ta lo lắng hắn sẽ ảnh hưởng đám người Khoa Phụ.
Phía dưới cả đám Đại Năng Giả nói.
Mấy tháng trước, Kỷ Ninh mới vừa tiến vào Thượng Cổ phế tích, bọn hắn liền thảo luận qua việc này, bất quá khi đó tình thế rất tốt, cũng không có kinh nghiệm nguy hiểm gì, nên bọn hắn không có nhiều lời, dù sao sư phó của Kỷ Ninh là Bồ Đề, sư huynh của Kỷ Ninh là Hậu Nghệ, bọn hắn cũng phải xem mặt mũi của hai vị này.
- Bồ Đề.
Tam Thanh đạo nhân trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía Bồ Đề Đạo Tổ.
Thần Nông thị cũng nhìn về phía Bồ Đề.
Tuy bọn hắn đều rất ưa thích Kỷ Ninh, nhưng đại sự như thế không thể dung tình cảm, hết thảy đều phải vì trận doanh chiến thắng mà cân nhắc.
- Ha ha. . .
Bồ Đề nở nụ cười.
Phía dưới Đại Năng Giả đều nghi hoặc nhìn Bồ Đề.
- Bồ Đề, ngươi cười cái gì?
Lôi Thần Thiên Tôn cau mày nói.
Bồ Đề liếc mắt nhìn Lôi Thần Thiên Tôn nói:
- Kỷ Ninh tuyệt đối sẽ không thành vướng bận.
- A?
Bên cạnh Thần Nông thị, Tam Thanh đạo nhân, Toại Nhân thị… đều lộ ra vẻ tò mò, Đại Năng Giả phía dưới càng nghị luận nhao nhao.
Bồ Đề cười, lại không nói thêm lời.
- Còn che giấu.
Tam Thanh đạo nhân lắc đầu.
- Đến lúc đó các ngươi tự biết.
Bồ Đề nhắm mắt tĩnh tọa, Hậu Nghệ ngồi ở bên cạnh thì nở một nụ cười, hắn và Bồ Đề ở chung thời gian quá lâu quá lâu, rất rõ ràng tính tình của sư phó.
. . .
Các Đại Năng Giả tụ tập đàm tiếu, đối với mấy Đại Năng Giả có được tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, lẫn nhau luận đạo ngàn năm vạn năm cũng cực kỳ bình thường, thời điểm không có hạo kiếp, hai vị Tiên Ma đánh cờ, chỉ đi một nước cũng trên trăm năm thời gian.
Lại qua gần nửa ngày.
- Không tốt.
Thiếu nữ xinh đẹp ôn nhu ngồi ở dưới bỗng nhiên biến sắc, liền nói.
- Chư vị.
Lập tức các Đại Năng Giả ở đây đều quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Khổng Tú.
Khổng Tú, năm phân thân phân biệt theo bốn chi đội ngũ, một cái ở Vạn Tộc Điện phụ trách truyền đạt tin tức.
Chứng kiến sắc mặt của Khổng Tú trịnh trọng như thế, trong nội tâm hết thảy Đại Năng Giả đều xiết chặt.
- Ngay mới vừa rồi, đám người Khoa Phụ lâm vào nguy hiểm, là tuyệt địa Địa Minh Sơn .
Khổng Tú nói.
- Địa Minh Sơn?
Các Đại Năng Giả giật mình.
Địa Minh Sơn là một hiểm địa danh khí cực kỳ lớn, bởi vì ở trước đây thật lâu, Đại Năng Giả bên Tam Giới đi vào mạo hiểm ma luyện, thì có Đạo Tổ chết ở nơi kia!
- Địa Minh Sơn cực kỳ nguy hiểm.
Tam Thanh đạo nhân biến sắc.
- Ta đi qua một lần, khốn ở trong đó hơn ba ngàn năm, tranh thủ thời gian để cho Như Lai đi qua. Như Lai. . . Là có nắm chắc có thể phá giải Địa Minh Sơn nhất.
- Vâng.
Khổng Tú liên tục gật đầu.
- Ta đã nói cho Như Lai Phật Tổ, đám người Như Lai đang tiến đến.
**************
Thượng Cổ phế tích, Thiên Sơn thế giới.
Kỷ Ninh đi vào Thượng Cổ phế tích cũng hơn ba tháng rồi, đi theo đám người Khoa Phụ, một mực không có gặp được đại nguy hiểm gì.
- Đây là Thiên Sơn thế giới, chúng ta phải cẩn thận.
Khổng Tú nhắc nhở.
- Ha ha ha, có nguy hiểm gì, một cước giẫm diệt.
Khoa Phụ cầm mộc trượng cười nói, bất quá cười xong vẫn nhắc nhở Phong Cơ Đạo Tổ một tiếng.
Kỷ Ninh âm thầm cảm thán.
Cái này là cuộc chiến sinh tồn, vì trận doanh Nữ Oa sinh tồn, địch quân hoặc đầu hàng, chạy trốn, hoặc chết, không có lựa chọn khác.
- Đi, ở U Tịch thế giới hao phí năm ngày, đã quét sạch mấy lần, nên đi thế giới khác.
Khoa Phụ nói.
- Đi.
- Đi.
Lúc này đám người Kỷ Ninh lại tiếp tục đạp vào hành trình.
******
Một đường cực kỳ nhẹ nhõm, cho dù có chút phiền phức, nhưng đám người Khoa Phụ đều có thể giải quyết, căn bản không cần Kỷ Ninh ra tay, Kỷ Ninh cũng không vội. Hắn đến Thượng Cổ phế tích là để chinh chiến, là để thắng lợi, cần ở thời khắc mấu chốt lại ra tay cũng không muộn. Nếu như có thể một mực không ra tay liền thắng được trận này, vậy thì càng tốt.
Kỷ Ninh một mực rất bình tĩnh, từ khi thực lực đạt tới cấp độ lĩnh tụ, hắn phát hiện mình càng thêm thản nhiên.
- Quả thật là sau khi chân chính có thực lực, mới có thể càng thêm thản nhiên đối mặt hết thảy.
Trong lòng Kỷ Ninh yên lặng nói.
. . .
Tam Giới, hoàng cung của Thượng Cổ Nhân tộc, cũng là hoàng cung của Đại Vũ thế giới.
Vạn Tộc Điện.
Đây là lúc Thượng Cổ, Nhân tộc triệu tập đại năng khắp nơi, thời điểm Nhân tộc cường thịnh nhất chính là Thượng Cổ chi chủ, rất nhiều Thần Ma như Hình Thiên, Ứng Long... đã sớm đứng ở bên Nhân tộc.
Trong điện, Nhân tộc Tam Hoàng, lĩnh tụ của Phật môn Đạo Môn, cùng với Bồ Đề Đạo Tổ, Hậu Nghệ đại thần, Phật môn Phật chủ, Đạo môn Đạo Tổ, một ít Đại Năng Giả nhàn tản,… hôm nay lại tề tụ, bọn hắn đã tụ tập ở đây hơn nửa năm, từ khi khai chiến với Thượng Cổ phế tích, bọn hắn liền tề tụ.
Đương nhiên đa số chỉ là hóa thân, phân thân ở đây! Vì chính là có thể tùy thời cùng nhau hành động.
- Đám người Phục Hy đã tiến nhập Thiên Sơn thế giới cực kỳ nguy hiểm.
Toại Nhân thị mở miệng nói.
- Đây là sau khi đám người Phục Hy đánh Thượng Cổ phế tích, trải qua một thế giới nguy hiểm nhất!
- Những dị tộc kia rất giảo hoạt.
Tam Thanh đạo nhân gật đầu nói.
- Một mực không muốn chính diện chém giết, chúng ta cũng chưa từng tìm được sào huyệt chính thức của bọn hắn, những thế giới đơn giản tương đối an toàn đã đánh không sai biệt lắm, hiện tại chỉ có thể đánh một ít thế giới cực kỳ nguy hiểm.
- Theo ta thấy…
Bỗng nhiên một thân ảnh mặc giáp khải ngăm đen ngồi phía dưới, thanh âm hùng hồn nói.
- Kỷ Ninh kia đột nhiên gia nhập trong đội ngũ Đạo Tổ chinh chiến, mấy tháng trước khá tốt, bởi vì một mực xông đều là thế giới tương đối an toàn. Thậm chí trên đường đi không có cần hắn ra tay, đám người Khoa Phụ lão ca đã hỗ trợ giải quyết! Nhưng hiện tại tiến vào Thiên Sơn thế giới, đây là thế giới cực kỳ nguy hiểm, trước mắt một ít nguy hiểm, chỉ sợ đám người Khoa Phụ tự bảo vệ mình còn không kịp, càng đừng nói tới bảo hộ Kỷ Ninh, lúc này Kỷ Ninh ngược lại sẽ thành vướng bận!
- Ta tuy không thích tính tình của Lôi Thần.
Phía dưới lại có một lão giả tiên phong đạo cốt nói.
- Nhưng hắn nói cũng có đạo lý, lần này đội ngũ đi chinh chiến, là trải qua thương lượng cẩn thận quyết định, lẫn nhau đều có thể dùng trận pháp phối hợp. Mà Kỷ Ninh lẫn vào, mặc kệ theo đội ngũ nào, cũng không có cách nào tiến hành trận pháp phối hợp. . . Đặc biệt là hiện tại, hoàn toàn chính xác dễ dàng thành vướng bận, ta lo lắng hắn sẽ ảnh hưởng đám người Khoa Phụ.
Phía dưới cả đám Đại Năng Giả nói.
Mấy tháng trước, Kỷ Ninh mới vừa tiến vào Thượng Cổ phế tích, bọn hắn liền thảo luận qua việc này, bất quá khi đó tình thế rất tốt, cũng không có kinh nghiệm nguy hiểm gì, nên bọn hắn không có nhiều lời, dù sao sư phó của Kỷ Ninh là Bồ Đề, sư huynh của Kỷ Ninh là Hậu Nghệ, bọn hắn cũng phải xem mặt mũi của hai vị này.
- Bồ Đề.
Tam Thanh đạo nhân trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía Bồ Đề Đạo Tổ.
Thần Nông thị cũng nhìn về phía Bồ Đề.
Tuy bọn hắn đều rất ưa thích Kỷ Ninh, nhưng đại sự như thế không thể dung tình cảm, hết thảy đều phải vì trận doanh chiến thắng mà cân nhắc.
- Ha ha. . .
Bồ Đề nở nụ cười.
Phía dưới Đại Năng Giả đều nghi hoặc nhìn Bồ Đề.
- Bồ Đề, ngươi cười cái gì?
Lôi Thần Thiên Tôn cau mày nói.
Bồ Đề liếc mắt nhìn Lôi Thần Thiên Tôn nói:
- Kỷ Ninh tuyệt đối sẽ không thành vướng bận.
- A?
Bên cạnh Thần Nông thị, Tam Thanh đạo nhân, Toại Nhân thị… đều lộ ra vẻ tò mò, Đại Năng Giả phía dưới càng nghị luận nhao nhao.
Bồ Đề cười, lại không nói thêm lời.
- Còn che giấu.
Tam Thanh đạo nhân lắc đầu.
- Đến lúc đó các ngươi tự biết.
Bồ Đề nhắm mắt tĩnh tọa, Hậu Nghệ ngồi ở bên cạnh thì nở một nụ cười, hắn và Bồ Đề ở chung thời gian quá lâu quá lâu, rất rõ ràng tính tình của sư phó.
. . .
Các Đại Năng Giả tụ tập đàm tiếu, đối với mấy Đại Năng Giả có được tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, lẫn nhau luận đạo ngàn năm vạn năm cũng cực kỳ bình thường, thời điểm không có hạo kiếp, hai vị Tiên Ma đánh cờ, chỉ đi một nước cũng trên trăm năm thời gian.
Lại qua gần nửa ngày.
- Không tốt.
Thiếu nữ xinh đẹp ôn nhu ngồi ở dưới bỗng nhiên biến sắc, liền nói.
- Chư vị.
Lập tức các Đại Năng Giả ở đây đều quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Khổng Tú.
Khổng Tú, năm phân thân phân biệt theo bốn chi đội ngũ, một cái ở Vạn Tộc Điện phụ trách truyền đạt tin tức.
Chứng kiến sắc mặt của Khổng Tú trịnh trọng như thế, trong nội tâm hết thảy Đại Năng Giả đều xiết chặt.
- Ngay mới vừa rồi, đám người Khoa Phụ lâm vào nguy hiểm, là tuyệt địa Địa Minh Sơn .
Khổng Tú nói.
- Địa Minh Sơn?
Các Đại Năng Giả giật mình.
Địa Minh Sơn là một hiểm địa danh khí cực kỳ lớn, bởi vì ở trước đây thật lâu, Đại Năng Giả bên Tam Giới đi vào mạo hiểm ma luyện, thì có Đạo Tổ chết ở nơi kia!
- Địa Minh Sơn cực kỳ nguy hiểm.
Tam Thanh đạo nhân biến sắc.
- Ta đi qua một lần, khốn ở trong đó hơn ba ngàn năm, tranh thủ thời gian để cho Như Lai đi qua. Như Lai. . . Là có nắm chắc có thể phá giải Địa Minh Sơn nhất.
- Vâng.
Khổng Tú liên tục gật đầu.
- Ta đã nói cho Như Lai Phật Tổ, đám người Như Lai đang tiến đến.
**************
Thượng Cổ phế tích, Thiên Sơn thế giới.
Kỷ Ninh đi vào Thượng Cổ phế tích cũng hơn ba tháng rồi, đi theo đám người Khoa Phụ, một mực không có gặp được đại nguy hiểm gì.
- Đây là Thiên Sơn thế giới, chúng ta phải cẩn thận.
Khổng Tú nhắc nhở.
- Ha ha ha, có nguy hiểm gì, một cước giẫm diệt.
Khoa Phụ cầm mộc trượng cười nói, bất quá cười xong vẫn nhắc nhở Phong Cơ Đạo Tổ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.