Quyển 18 - Chương 364: Một trạch viện bên hồ (1)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
- Đi!
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, chớp mắt đã lên hơn ngàn dặm.
Con quái vật vảy màu lam trắng tiếp tục truy sát:
- Trốn?
Kỷ Ninh bò lên trên, đôi khi ngăn cản quái vật, chợt phát hiện bên dưới có một luồng sáng bay lên:
- Đó là cái gì?
Kỷ Ninh sợ đứng tim:
- Lại một con nữa? Đi đi đi!
Kỷ Ninh thật sự sốt ruột, bốn tay điên cuồng leo, rảnh hai tay ngẫu nhiên chém con phong thú truy sát mình. Mỗi nhát chém tiêu hao nhiều lực lượng sương khói hoa xanh. Con phong thú thì chỉ bị chút vết thương nhẹ, vẫn truy sát cắn chết không nhã.
Vù vù vù vù vù!
Kỷ Ninh vọt lên cao:
- Cách lối ra bên trên còn mấy ngàn dặm, chờ ra ngoài sẽ không bị cuồng phong xám ảnh hưởng, tốc độ bay của ta dễ dàng vợt cực hạn thiên đạo, đối phó quái vật này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Một luồng sáng đã đến gần:
- Một kẻ xâm nhập mà cũng không giải quyết được?
Phong thú ban đầu hét to:
- Giết hắn giúp ta!
Kỷ Ninh nghiến răng:
- Chết tiệt!
Vì Kỷ Ninh thấy sâu trong hang lại có một luồng sáng bay ra.
- Rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật vậy?
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, rảnh hai bàn tay một cái cầm chiến đao thi triển kiếm chiêu vô cùng cuồng mãnh, tay còn lại nắm chặt tấm thẻ. Một nhuyễn kiếm nhô ra từ tấm thẻ, là món Đạo Chi Thần Binh khác Kỷ Ninh lấy được.
Trong phút chốc chiến đao thi triển kiếm chiêu cuồng mãnh, nhuyễn kiếm thì thi triển những kiếm chiêu quỷ dị tà dị như Vô Ảnh thức.
Bốn tay còn lại hùng hục bò nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Giết!
Hai con phong thú điên cuồng vây công, Kỷ Ninh đấu với chúng nó vừa phải leo nhanh. Lúc này con phong thú thứ ba rượt tới.
- Cái . . . này . . . thì . . .
Kỷ Ninh đã đối mặt ba con phong thú vây công, làm hắn câm nín là thấy hai luồng sáng bắn ra từ sâu dưới đáy hang, một luồng sáng tốc độ rất nhanh, mau nhất trong năm con phong thú hắn đụng độ.
- Bị chúng nó vây quanh thì chết chắc!
Kỷ Ninh liều mạng ngăn cản, hắn sử dụng hai món Đạo Chi Thần Binh, còn lấy sức mượn sức khiến ba con phong thú ảnh hưởng nhau.
Kỷ Ninh đã nhìn thấy miệng hang phát sáng:
- Ngay bên trên! Lao ra!
Kỷ Ninh cũng thấy con phong thú thứ bốn bay nhanh nhất từ dưới vọt lên trên áp sát.
Bùm!
Kỷ Ninh cố ý hứng chịu một móng vuốt.
Vèo!
Mượn xung lực Kỷ Ninh vọt ra khỏi miệng hang.
- Grào!
- Phục, ngươi không giết được hắn còn liên lụy ta.
- Tại ngươi ngốc, một mình ta cũng khiến hắn không chịu nổi, ngươi đến ngược lại vô dụng.
- Hai ngươi câm mồm hết đi!
Con phong thú thứ bốn đến cuối cùng rống to:
- Ba đồ ngu im đi!
Ba con phong thú khác im thin thít.
Bốn con phong thú ở trong vực sâu ngước nhìn bên trên, mắt màu vàng sậm lóe tia tức giận và kiêng dè. Chúng nó không dám bay ra, di tích quá nguy hiểm, dù là chúng nó cũng chỉ sống thoải mái trong một khu vực ở Tố Phong Bách Lưu. Còn rất nhiều nơi là tuyệt địa đối với chúng nó.
Kỷ Ninh bay ra miệng hang né cuồng phong xám, đáp xuống đất, hắn ngạc nhiên nhìn miệng hang không đáy to lớn phía xa.
- Ủa? Không đi ra sao? Phù, coi như thoát một kiếp.
Kỷ Ninh bấu mặt đất, thấy đàn phong thú không đi ra thì thở phào, có rảnh rỗi nhìn xung quanh.
Kỷ Ninh chậm rãi đứng lên, giật mình nhìn canh giờ:
- A?
Trên bầu trời mênh mông có từng dòng khí màu xám, khí xam đan chéo nhau trên trời cao. Cái hang không đáy lúc trước Kỷ Ninh chạy ra cũng có một dòng khí xám. Kỷ Ninh chợt hiểu dòng khí xám thật ra là gió màu xám, lúc trước hắn và Ngục Kiếm Thần bị gió xám hút vào.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát bốn phía:
- lúc ta và Ngục Kiếm Thần đánh nhau không biết đụng vào cấm chế gì bị cuốn vào cuồng phong đó. Hơn nữa bầy phong thú không dám đi ra chứng minh bên ngoài cũng có chút nguy hiểm.
Đây là mảnh đất rộng lớn, trừ một số hang động to lớn ra còn thấy đất liền, sơn cốc, hồ nước.
Một mảnh yên bình.
Nhưng Kỷ Ninh cảm giác tim đập chân run, từ khi chín tầng cấm chế hợp nhất ngưng tụ thành ấn ký hoa xanh thì hắn cảm ứng căn nguyên vận mệnh rõ ràng hơn. Vận mệnh vài phàm nhân chỉ cần bị Kỷ Ninh liếc sơ là xem thấu, bây giờ hắn cảm nhận uy hiếp lớn trong vô hình, dường như đất đai, sơn cốc, hồ nước yên bình này toàn là mối nguy hiểm.
- Làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh ngước đầu nhìn bầu trời lại ngó bốn phương tám hướng:
- Hướng nào đều có uy hiếp lớn, chỗ nào cũng nguy hiểm, trong hang thì một bầy phong thú. Thôi kệ nó, chọn đại một hướng rồi xem vận may vậy.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ sau đó dứt khoát quyết tâm, hai tay cầm chiến đao và kiếm mềm cẩn thận đi tới. Hướng nào cũng có uy hiếp lớn nên chọn đâu đều giống nhau.
Kỷ Ninh từ hoang nguyên đi tới bãi cỏ, vẫn luôn cảm giác uy hiếp chực chờ nhưng còn đang an toàn.
Kỷ Ninh tự an ủi mình:
- Không chừng ta cứ thế này đi ra ngoài. A, hồ nước thật đẹp.
Bãi cổ trước mặt hắn có hồ nước đẹp như giọt nước mắt của mỹ nhân tuyệt trần.
Kỷ Ninh chưa từng vơi bớt lòng cảnh giác, quanh hắn lơ lửng chư thiên tinh kim châu để trước tiên phát hiện chút nguy hiểm. Nhưng cách biệt cảnh giới thì có cảnh giác đến mấy cũng vô ích.
- Tốt nhất đừng có nguy hiểm gì trồi lên từ hồ nước.
Vèo!
Đột nhiên dao động bao bọc Kỷ Ninh, hắn cảm giác trước mắt cảnh tượng biến đổi.
Kỷ Ninh nhìn phía trước:
- Đây là?
Vẫn là hồ nước xinh đẹp nhưng bờ hồ có một trạch viện tĩnh lặng, trạch viện tỏa ra dao động mạnh mẽ, uy hiếp khiến Kỷ Ninh run rẩy.
- Sao có thể như vậy?
Kỷ Ninh cảm giác trạch viện mang đến uy hiếp đáng sợ, hắn muốn lùi ra xa chút, nhưng mặc cho hắn đi thế nào cũng không thể ra khỏi mảnh đất ba dặm quanh trạch viện, như thể không gian đã vặn vẹo.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Nếu vậy thì đi vào nhìn xem, chủ nhân xây trạch viện có thực lực vượt qua ta rất xa, nếu muốn giết ta thì có trốn cũng không thoát.
Không có đường lựa chọn, Kỷ Ninh chỉ có thể tiến lên, đẩy nhẹ, cửa viện mở ra.
Trong trạch viện có vườn hoa, bãi cỏ, rải rác các căn nhà. Một căn nhà trang nhã tỏa ra dao động cực kỳ cường đại, Kỷ Ninh bước đến gần.
Căn nhà trang nhã ba mặt có cửa sổ, một khung có cửa đóng, hai khung khác là rào chắn gỗ có thể thấy bên trong.
- A?
Kỷ Ninh lờ mờ thấy một bóng người ngồi xếp bằng, làm hắn thót tim. Kỷ Ninh vẫn đến trước cửa cái căn phòng trang nhã.
Một lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm phất trần. Lão nhắm mắt ngồi trong nhà, bên cạnh đặt một tháp nhỏ chín tầng.
Đạo bào, phất trần, bồ đoàn, chín tầng tháp nhỏ tỏa ra dao động hơi thở vô cùng kinh người.
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, chớp mắt đã lên hơn ngàn dặm.
Con quái vật vảy màu lam trắng tiếp tục truy sát:
- Trốn?
Kỷ Ninh bò lên trên, đôi khi ngăn cản quái vật, chợt phát hiện bên dưới có một luồng sáng bay lên:
- Đó là cái gì?
Kỷ Ninh sợ đứng tim:
- Lại một con nữa? Đi đi đi!
Kỷ Ninh thật sự sốt ruột, bốn tay điên cuồng leo, rảnh hai tay ngẫu nhiên chém con phong thú truy sát mình. Mỗi nhát chém tiêu hao nhiều lực lượng sương khói hoa xanh. Con phong thú thì chỉ bị chút vết thương nhẹ, vẫn truy sát cắn chết không nhã.
Vù vù vù vù vù!
Kỷ Ninh vọt lên cao:
- Cách lối ra bên trên còn mấy ngàn dặm, chờ ra ngoài sẽ không bị cuồng phong xám ảnh hưởng, tốc độ bay của ta dễ dàng vợt cực hạn thiên đạo, đối phó quái vật này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Một luồng sáng đã đến gần:
- Một kẻ xâm nhập mà cũng không giải quyết được?
Phong thú ban đầu hét to:
- Giết hắn giúp ta!
Kỷ Ninh nghiến răng:
- Chết tiệt!
Vì Kỷ Ninh thấy sâu trong hang lại có một luồng sáng bay ra.
- Rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật vậy?
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, rảnh hai bàn tay một cái cầm chiến đao thi triển kiếm chiêu vô cùng cuồng mãnh, tay còn lại nắm chặt tấm thẻ. Một nhuyễn kiếm nhô ra từ tấm thẻ, là món Đạo Chi Thần Binh khác Kỷ Ninh lấy được.
Trong phút chốc chiến đao thi triển kiếm chiêu cuồng mãnh, nhuyễn kiếm thì thi triển những kiếm chiêu quỷ dị tà dị như Vô Ảnh thức.
Bốn tay còn lại hùng hục bò nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Giết!
Hai con phong thú điên cuồng vây công, Kỷ Ninh đấu với chúng nó vừa phải leo nhanh. Lúc này con phong thú thứ ba rượt tới.
- Cái . . . này . . . thì . . .
Kỷ Ninh đã đối mặt ba con phong thú vây công, làm hắn câm nín là thấy hai luồng sáng bắn ra từ sâu dưới đáy hang, một luồng sáng tốc độ rất nhanh, mau nhất trong năm con phong thú hắn đụng độ.
- Bị chúng nó vây quanh thì chết chắc!
Kỷ Ninh liều mạng ngăn cản, hắn sử dụng hai món Đạo Chi Thần Binh, còn lấy sức mượn sức khiến ba con phong thú ảnh hưởng nhau.
Kỷ Ninh đã nhìn thấy miệng hang phát sáng:
- Ngay bên trên! Lao ra!
Kỷ Ninh cũng thấy con phong thú thứ bốn bay nhanh nhất từ dưới vọt lên trên áp sát.
Bùm!
Kỷ Ninh cố ý hứng chịu một móng vuốt.
Vèo!
Mượn xung lực Kỷ Ninh vọt ra khỏi miệng hang.
- Grào!
- Phục, ngươi không giết được hắn còn liên lụy ta.
- Tại ngươi ngốc, một mình ta cũng khiến hắn không chịu nổi, ngươi đến ngược lại vô dụng.
- Hai ngươi câm mồm hết đi!
Con phong thú thứ bốn đến cuối cùng rống to:
- Ba đồ ngu im đi!
Ba con phong thú khác im thin thít.
Bốn con phong thú ở trong vực sâu ngước nhìn bên trên, mắt màu vàng sậm lóe tia tức giận và kiêng dè. Chúng nó không dám bay ra, di tích quá nguy hiểm, dù là chúng nó cũng chỉ sống thoải mái trong một khu vực ở Tố Phong Bách Lưu. Còn rất nhiều nơi là tuyệt địa đối với chúng nó.
Kỷ Ninh bay ra miệng hang né cuồng phong xám, đáp xuống đất, hắn ngạc nhiên nhìn miệng hang không đáy to lớn phía xa.
- Ủa? Không đi ra sao? Phù, coi như thoát một kiếp.
Kỷ Ninh bấu mặt đất, thấy đàn phong thú không đi ra thì thở phào, có rảnh rỗi nhìn xung quanh.
Kỷ Ninh chậm rãi đứng lên, giật mình nhìn canh giờ:
- A?
Trên bầu trời mênh mông có từng dòng khí màu xám, khí xam đan chéo nhau trên trời cao. Cái hang không đáy lúc trước Kỷ Ninh chạy ra cũng có một dòng khí xám. Kỷ Ninh chợt hiểu dòng khí xám thật ra là gió màu xám, lúc trước hắn và Ngục Kiếm Thần bị gió xám hút vào.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát bốn phía:
- lúc ta và Ngục Kiếm Thần đánh nhau không biết đụng vào cấm chế gì bị cuốn vào cuồng phong đó. Hơn nữa bầy phong thú không dám đi ra chứng minh bên ngoài cũng có chút nguy hiểm.
Đây là mảnh đất rộng lớn, trừ một số hang động to lớn ra còn thấy đất liền, sơn cốc, hồ nước.
Một mảnh yên bình.
Nhưng Kỷ Ninh cảm giác tim đập chân run, từ khi chín tầng cấm chế hợp nhất ngưng tụ thành ấn ký hoa xanh thì hắn cảm ứng căn nguyên vận mệnh rõ ràng hơn. Vận mệnh vài phàm nhân chỉ cần bị Kỷ Ninh liếc sơ là xem thấu, bây giờ hắn cảm nhận uy hiếp lớn trong vô hình, dường như đất đai, sơn cốc, hồ nước yên bình này toàn là mối nguy hiểm.
- Làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh ngước đầu nhìn bầu trời lại ngó bốn phương tám hướng:
- Hướng nào đều có uy hiếp lớn, chỗ nào cũng nguy hiểm, trong hang thì một bầy phong thú. Thôi kệ nó, chọn đại một hướng rồi xem vận may vậy.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ sau đó dứt khoát quyết tâm, hai tay cầm chiến đao và kiếm mềm cẩn thận đi tới. Hướng nào cũng có uy hiếp lớn nên chọn đâu đều giống nhau.
Kỷ Ninh từ hoang nguyên đi tới bãi cỏ, vẫn luôn cảm giác uy hiếp chực chờ nhưng còn đang an toàn.
Kỷ Ninh tự an ủi mình:
- Không chừng ta cứ thế này đi ra ngoài. A, hồ nước thật đẹp.
Bãi cổ trước mặt hắn có hồ nước đẹp như giọt nước mắt của mỹ nhân tuyệt trần.
Kỷ Ninh chưa từng vơi bớt lòng cảnh giác, quanh hắn lơ lửng chư thiên tinh kim châu để trước tiên phát hiện chút nguy hiểm. Nhưng cách biệt cảnh giới thì có cảnh giác đến mấy cũng vô ích.
- Tốt nhất đừng có nguy hiểm gì trồi lên từ hồ nước.
Vèo!
Đột nhiên dao động bao bọc Kỷ Ninh, hắn cảm giác trước mắt cảnh tượng biến đổi.
Kỷ Ninh nhìn phía trước:
- Đây là?
Vẫn là hồ nước xinh đẹp nhưng bờ hồ có một trạch viện tĩnh lặng, trạch viện tỏa ra dao động mạnh mẽ, uy hiếp khiến Kỷ Ninh run rẩy.
- Sao có thể như vậy?
Kỷ Ninh cảm giác trạch viện mang đến uy hiếp đáng sợ, hắn muốn lùi ra xa chút, nhưng mặc cho hắn đi thế nào cũng không thể ra khỏi mảnh đất ba dặm quanh trạch viện, như thể không gian đã vặn vẹo.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Nếu vậy thì đi vào nhìn xem, chủ nhân xây trạch viện có thực lực vượt qua ta rất xa, nếu muốn giết ta thì có trốn cũng không thoát.
Không có đường lựa chọn, Kỷ Ninh chỉ có thể tiến lên, đẩy nhẹ, cửa viện mở ra.
Trong trạch viện có vườn hoa, bãi cỏ, rải rác các căn nhà. Một căn nhà trang nhã tỏa ra dao động cực kỳ cường đại, Kỷ Ninh bước đến gần.
Căn nhà trang nhã ba mặt có cửa sổ, một khung có cửa đóng, hai khung khác là rào chắn gỗ có thể thấy bên trong.
- A?
Kỷ Ninh lờ mờ thấy một bóng người ngồi xếp bằng, làm hắn thót tim. Kỷ Ninh vẫn đến trước cửa cái căn phòng trang nhã.
Một lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm phất trần. Lão nhắm mắt ngồi trong nhà, bên cạnh đặt một tháp nhỏ chín tầng.
Đạo bào, phất trần, bồ đoàn, chín tầng tháp nhỏ tỏa ra dao động hơi thở vô cùng kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.