Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!
Chương 78: Ích kỷ một chút
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
09/02/2023
"Em định từ bỏ những người kia luôn sao?"
Lộ Nguyên Hầu vuốt nhẹ đôi má hao gầy của tiểu Beta, đặc biệt ôn nhu hỏi.
Hắn biết tiểu Beta vẫn rất để ý tình thân, muốn biết cậu có còn ý nghĩ gì nữa không.
Hạ Mễ Chúc bị ánh mắt dịu dàng kia dỗ dành, hơi cụp mắt xuống, đầu nghiêng nghiêng dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, giọng điệu đáng thương nói: "Là họ không cần em mà."
"Nếu họ đến tìm em thì sao?"
Ánh mắt người đàn ông càng thêm ôn nhu, ngón cái khẽ miết vành tai nhỏ của thiếu niên, dẫn dắt tâm tình của cậu.
"Không đâu..."
Hạ Mễ Chúc ngước mắt lên nhìn hắn: "Cho dù họ có đến tìm, cũng không phải vì nhớ em, thật tâm muốn tìm lại em."
Còn có thể mang đến cho cậu càng nhiều hơn khổ sở bởi vì tình thân bị lợi dụng. Thứ tình cảm đã không bình thường, liệu có tốt đẹp không?
Cậu đâu phải không hiểu... Cậu vốn là vô nghĩa đối với những người đó. Cho dù cậu bỗng nhiên có nghĩa, đó cũng là có lợi ích đối với họ, chứ không phải với cậu.
"Ừm."
Lộ Nguyên Hầu ôm cậu vào lòng: "Có tôi thương em là được rồi."
Hạ Mễ Chúc lòng ngực như chảy xuôi từng dòng nước ấm. Cậu vòng tay siết chặt lấy lưng eo người đàn ông, đầu áp nơi ngực trái, cảm thụ nhịp đập vững chắc mang lại cho cậu an toàn kia.
"Tiên sinh... Em thật sự có thể sao..."
Cậu mơ hồ hỏi.
"Có tôi ở đây."
Có tôi ở đây...
Tiên sinh, em luyến tiếc buông ra ngài.
Có phải em rất ích kỷ không...1
...
"Bệ hạ, sao ngài lại đồng ý với yêu cầu này của họ?"
Lão quản gia không dưới mười lần hỏi câu này, Nguyên Dực đầu muốn nứt ra tới nơi.
Rõ ràng bầu bạn bên cạnh bao nhiêu năm, sao giờ ông lại cảm thấy lão như ngốc đi vậy nhỉ?
"Nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Yêu cầu này không tính là quá đáng, đối với chúng ta cũng rất tốt."
Dùng hai suất học đổi lấy bình yên biên giới, có gì mà phải tính toán chứ.
"Nhưng ngài làm vậy không sợ đại gia càng thêm không vui ngài sao?"
Lão quản gia thở dài nói.
"Nó không vui ta đâu phải là ngày một ngày hai."
Nguyên Dực bực bội nói.
"Ngài cũng biết à..."
Lão quản gia không sợ chết nói thầm.
Nguyên Dực bất lực vạn phần đưa tay vuốt vuốt mi tâm: "Nó tự biết phải làm thế nào."
Ông thở dài.
Có một đứa con ưu tú không dựa dẫm vào như thế, không biết là nên vui hay nên buồn.
Nói thì nói vậy thôi, chỉ cần Lộ Nguyên Hầu biết nguyên nhân là gì thì hắn cũng sẽ tác thành cách làm này. Còn về việc tiểu hoàng tử của Hạ quốc... Nếu họ đã tự tin như vậy thì cứ để họ làm, chỉ cần hắn không muốn, không lay chuyển được thì không thể tạo thành vấn đề gì cả.
"Đã điều tra được là ai tiết lộ chuyện này chưa?"
Nguyên Dực nghiêm nghị hỏi.
"Vẫn chưa."
Lão quản gia thẳng lưng đáp: "Có lẽ đại gia bên kia cũng sẽ tìm hiểu, bệ hạ ngài không cần quá lao lực đâu."
"Haizz..."
Nguyên Dực day day mi tâm.
Rõ ràng ông có ba người con trai, nhưng hai đứa chỉ lo tranh giành hoàng vị theo thời gian vốn đã không nhiều ý nghĩa, một đứa lại vì nước vì dân mà bôn ba nhiều năm không về. Cũng không biết là phúc hay họa.
"Hai đứa kia ở trong quân khu thế nào rồi?"
Không biết có gây thêm phiền toái đến cho đứa lớn hay không.
"Không biết hai người họ chọc đại gia cái gì mà hiện tại còn chẳng có thời gian đi làm chuyện bậy bạ nữa. Thế nhưng tiểu hoàng tử Hạ quốc xuất hiện, có lẽ họ sẽ không chịu an phận nữa đâu."
Một Omega cấp S thật sự rất có sức hấp dẫn. Mà thêm địa vị của Khúc Ninh nữa, chưa đợi ba người con của vua đấu đá nhau, có khi hai vị hoàng tử huyết mạch ruột thịt nhất sẽ quay đầu đâm sau lưng nhau mất.
"Phu nhân bên kia có rục rịt gì không?"
"Này thì không có."
Cũng đúng thôi, dù là ai trong hai người con của bà ta lên ngôi thì vẫn là bà ta được lợi. Mười mấy năm nay bà ấy không ngừng tìm kiếm hướng đi của đại gia, nói sao thì đó cũng là mối uy hiếp duy nhất đối với hai đứa con bà ấy. Thế nhưng đại gia biệt tích hơn mười năm, những năm này mới có thành tích... Thời gian thật sự có thể xóa mờ rất nhiều vết tích, cũng tạo nên rất nhiều thứ.
Hiện tại dù đại gia trở về cũng chưa chắc bà ta làm nên được chuyện gì.
"Lão nghĩ nó sẽ muốn cái chỗ ngồi này không?"
Nguyên Dực bâng quơ hỏi.
Lão quản gia nhìn ông, trong lòng thở dài. Thật ra bệ hạ vẫn là muốn chọn đại gia, nhiều năm như vậy ý nghĩ này lại càng thêm lớn. Nhưng chính là đại gia chỉ nghĩ...
"Trước không có... Hiện tại khó mà nói."
Lão quản gia suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
"Ồ?"
Lời này lập tức đánh động tinh thần đang uể oải của Nguyên Dực.
"Đại gia trước thân cô thế cô, một mình một cõi cũng chẳng sợ ai sờ ai mó. Nhưng hiện tại không giống. Trực giác của lão nói với lão, chuyện này còn có cơ xoay chuyển."
Cho dù đại gia là bị ép thì vẫn là...
Nguyên Dực dù sao cũng là Quốc Vương một nước, đương nhiên rất nhanh đã hiểu ý lão.
"Nhưng mà bệ hạ này, ngài cũng đừng nhúng tay vào làm cái gì cả, tránh cho chuyển cơ không thành, lại khiến cho đại gia càng không vui ngài."
Lão quản gia lập tức nhắc nhở những ý tưởng đang rục rịt trong đầu bệ hạ nhà mình: "Cho dù bệ hạ ngài không làm gì, tin chắc cũng sẽ có người không chịu để yên. Ngài vẫn nên ngồi đó nhìn xem, lại đúng lúc vươn cành oliu ra thôi."
"Ừm."
Nguyên Dực bất lực thả lỏng vai, xem như chấp nhận lời can gián của lão bạn già lâu năm.
Lão quản gia xem trong mắt, cũng là thở dài thật sâu.
Nào phải lão gia sốt ruột, đến cả lão cũng rất mong. Có lẽ đến cuối cùng họ cũng sẽ không nhịn được mà động tay động chân, nhưng đó là chuyện sau này.
...
"Ưm..."
Tiểu Beta mềm nhũn theo bản năng nuốt xuống viên thuốc nhỏ tiên sinh nhà mình dùng miệng đút cho.
Đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo nên có chút xấu hổ mà hơi rút người vào trong chăn, chỉ để lộ nữa khuôn mặt ửng hồng, mắt cũng không dám nhìn thân ảnh nam nhân đang lượn lờ trong phòng. Ngẫm lại thì thấy, hôm nay tiên sinh có phần mãnh liệt hơn mọi khi, cũng không biết có phải do tâm trạng hay không.
Cậu mãi lo mơn man không nhận ra người đàn ông đã lên giường lúc nào. Đến khi bàn tay lớn mang theo chút lạnh vươn đến, chạm vào da thịt vẫn còn nóng rực thì Hạ Mễ Chúc mới hoàn hồn, nhưng người cũng là bị vớt đến trong lòng ai đó rồi.
Cảm nhận đến cơ thể trần trụi của hai người quấn quýt dưới chăn, mặt Hạ Mễ Chúc không hiểu mà nóng hơn nữa, nhắm tịt mắt không dám loạn nhìn hình ảnh ẩn hiện kia.
"Có làm em mệt không?"
Bàn tay nam nhân hữu lực nhẹ xoa nắn vòng eo đau mỏi của cậu, đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi han khàn khàn ôn nhu lại khiến người mê luyến.
Hạ Mễ Chúc ở trong lòng ngực hắn lắc lư cái đầu nhỏ, lại không biết hành động này mang đến xao động cho người đàn ông vừa mới được ăn no. Tuy không thể khiến cho nguyên tắc của Lộ tướng bị phá vỡ, thế nhưng một đoàn hỏa kia vẫn là nhắc nhở cho hắn tình huống của bản thân cũng không giống bình thường.
"Tiểu Beta."
"Dạ..."
Rõ ràng tiếng gọi này rất bình thường, thế nhưng Hạ Mễ Chúc trong lòng lại cảm thấy nó mang theo gì đó không tầm thường. Cậu bất giác nhỏ giọng nhu thuận đáp lại một tiếng, đổi lại là cái ôm siết của tiên sinh nhà mình.
"Nếu em chịu không nổi cũng không được gắng gượng, phải nói cho tôi biết."1
Lộ Nguyên Hầu vuốt nhẹ đôi má hao gầy của tiểu Beta, đặc biệt ôn nhu hỏi.
Hắn biết tiểu Beta vẫn rất để ý tình thân, muốn biết cậu có còn ý nghĩ gì nữa không.
Hạ Mễ Chúc bị ánh mắt dịu dàng kia dỗ dành, hơi cụp mắt xuống, đầu nghiêng nghiêng dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, giọng điệu đáng thương nói: "Là họ không cần em mà."
"Nếu họ đến tìm em thì sao?"
Ánh mắt người đàn ông càng thêm ôn nhu, ngón cái khẽ miết vành tai nhỏ của thiếu niên, dẫn dắt tâm tình của cậu.
"Không đâu..."
Hạ Mễ Chúc ngước mắt lên nhìn hắn: "Cho dù họ có đến tìm, cũng không phải vì nhớ em, thật tâm muốn tìm lại em."
Còn có thể mang đến cho cậu càng nhiều hơn khổ sở bởi vì tình thân bị lợi dụng. Thứ tình cảm đã không bình thường, liệu có tốt đẹp không?
Cậu đâu phải không hiểu... Cậu vốn là vô nghĩa đối với những người đó. Cho dù cậu bỗng nhiên có nghĩa, đó cũng là có lợi ích đối với họ, chứ không phải với cậu.
"Ừm."
Lộ Nguyên Hầu ôm cậu vào lòng: "Có tôi thương em là được rồi."
Hạ Mễ Chúc lòng ngực như chảy xuôi từng dòng nước ấm. Cậu vòng tay siết chặt lấy lưng eo người đàn ông, đầu áp nơi ngực trái, cảm thụ nhịp đập vững chắc mang lại cho cậu an toàn kia.
"Tiên sinh... Em thật sự có thể sao..."
Cậu mơ hồ hỏi.
"Có tôi ở đây."
Có tôi ở đây...
Tiên sinh, em luyến tiếc buông ra ngài.
Có phải em rất ích kỷ không...1
...
"Bệ hạ, sao ngài lại đồng ý với yêu cầu này của họ?"
Lão quản gia không dưới mười lần hỏi câu này, Nguyên Dực đầu muốn nứt ra tới nơi.
Rõ ràng bầu bạn bên cạnh bao nhiêu năm, sao giờ ông lại cảm thấy lão như ngốc đi vậy nhỉ?
"Nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Yêu cầu này không tính là quá đáng, đối với chúng ta cũng rất tốt."
Dùng hai suất học đổi lấy bình yên biên giới, có gì mà phải tính toán chứ.
"Nhưng ngài làm vậy không sợ đại gia càng thêm không vui ngài sao?"
Lão quản gia thở dài nói.
"Nó không vui ta đâu phải là ngày một ngày hai."
Nguyên Dực bực bội nói.
"Ngài cũng biết à..."
Lão quản gia không sợ chết nói thầm.
Nguyên Dực bất lực vạn phần đưa tay vuốt vuốt mi tâm: "Nó tự biết phải làm thế nào."
Ông thở dài.
Có một đứa con ưu tú không dựa dẫm vào như thế, không biết là nên vui hay nên buồn.
Nói thì nói vậy thôi, chỉ cần Lộ Nguyên Hầu biết nguyên nhân là gì thì hắn cũng sẽ tác thành cách làm này. Còn về việc tiểu hoàng tử của Hạ quốc... Nếu họ đã tự tin như vậy thì cứ để họ làm, chỉ cần hắn không muốn, không lay chuyển được thì không thể tạo thành vấn đề gì cả.
"Đã điều tra được là ai tiết lộ chuyện này chưa?"
Nguyên Dực nghiêm nghị hỏi.
"Vẫn chưa."
Lão quản gia thẳng lưng đáp: "Có lẽ đại gia bên kia cũng sẽ tìm hiểu, bệ hạ ngài không cần quá lao lực đâu."
"Haizz..."
Nguyên Dực day day mi tâm.
Rõ ràng ông có ba người con trai, nhưng hai đứa chỉ lo tranh giành hoàng vị theo thời gian vốn đã không nhiều ý nghĩa, một đứa lại vì nước vì dân mà bôn ba nhiều năm không về. Cũng không biết là phúc hay họa.
"Hai đứa kia ở trong quân khu thế nào rồi?"
Không biết có gây thêm phiền toái đến cho đứa lớn hay không.
"Không biết hai người họ chọc đại gia cái gì mà hiện tại còn chẳng có thời gian đi làm chuyện bậy bạ nữa. Thế nhưng tiểu hoàng tử Hạ quốc xuất hiện, có lẽ họ sẽ không chịu an phận nữa đâu."
Một Omega cấp S thật sự rất có sức hấp dẫn. Mà thêm địa vị của Khúc Ninh nữa, chưa đợi ba người con của vua đấu đá nhau, có khi hai vị hoàng tử huyết mạch ruột thịt nhất sẽ quay đầu đâm sau lưng nhau mất.
"Phu nhân bên kia có rục rịt gì không?"
"Này thì không có."
Cũng đúng thôi, dù là ai trong hai người con của bà ta lên ngôi thì vẫn là bà ta được lợi. Mười mấy năm nay bà ấy không ngừng tìm kiếm hướng đi của đại gia, nói sao thì đó cũng là mối uy hiếp duy nhất đối với hai đứa con bà ấy. Thế nhưng đại gia biệt tích hơn mười năm, những năm này mới có thành tích... Thời gian thật sự có thể xóa mờ rất nhiều vết tích, cũng tạo nên rất nhiều thứ.
Hiện tại dù đại gia trở về cũng chưa chắc bà ta làm nên được chuyện gì.
"Lão nghĩ nó sẽ muốn cái chỗ ngồi này không?"
Nguyên Dực bâng quơ hỏi.
Lão quản gia nhìn ông, trong lòng thở dài. Thật ra bệ hạ vẫn là muốn chọn đại gia, nhiều năm như vậy ý nghĩ này lại càng thêm lớn. Nhưng chính là đại gia chỉ nghĩ...
"Trước không có... Hiện tại khó mà nói."
Lão quản gia suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
"Ồ?"
Lời này lập tức đánh động tinh thần đang uể oải của Nguyên Dực.
"Đại gia trước thân cô thế cô, một mình một cõi cũng chẳng sợ ai sờ ai mó. Nhưng hiện tại không giống. Trực giác của lão nói với lão, chuyện này còn có cơ xoay chuyển."
Cho dù đại gia là bị ép thì vẫn là...
Nguyên Dực dù sao cũng là Quốc Vương một nước, đương nhiên rất nhanh đã hiểu ý lão.
"Nhưng mà bệ hạ này, ngài cũng đừng nhúng tay vào làm cái gì cả, tránh cho chuyển cơ không thành, lại khiến cho đại gia càng không vui ngài."
Lão quản gia lập tức nhắc nhở những ý tưởng đang rục rịt trong đầu bệ hạ nhà mình: "Cho dù bệ hạ ngài không làm gì, tin chắc cũng sẽ có người không chịu để yên. Ngài vẫn nên ngồi đó nhìn xem, lại đúng lúc vươn cành oliu ra thôi."
"Ừm."
Nguyên Dực bất lực thả lỏng vai, xem như chấp nhận lời can gián của lão bạn già lâu năm.
Lão quản gia xem trong mắt, cũng là thở dài thật sâu.
Nào phải lão gia sốt ruột, đến cả lão cũng rất mong. Có lẽ đến cuối cùng họ cũng sẽ không nhịn được mà động tay động chân, nhưng đó là chuyện sau này.
...
"Ưm..."
Tiểu Beta mềm nhũn theo bản năng nuốt xuống viên thuốc nhỏ tiên sinh nhà mình dùng miệng đút cho.
Đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo nên có chút xấu hổ mà hơi rút người vào trong chăn, chỉ để lộ nữa khuôn mặt ửng hồng, mắt cũng không dám nhìn thân ảnh nam nhân đang lượn lờ trong phòng. Ngẫm lại thì thấy, hôm nay tiên sinh có phần mãnh liệt hơn mọi khi, cũng không biết có phải do tâm trạng hay không.
Cậu mãi lo mơn man không nhận ra người đàn ông đã lên giường lúc nào. Đến khi bàn tay lớn mang theo chút lạnh vươn đến, chạm vào da thịt vẫn còn nóng rực thì Hạ Mễ Chúc mới hoàn hồn, nhưng người cũng là bị vớt đến trong lòng ai đó rồi.
Cảm nhận đến cơ thể trần trụi của hai người quấn quýt dưới chăn, mặt Hạ Mễ Chúc không hiểu mà nóng hơn nữa, nhắm tịt mắt không dám loạn nhìn hình ảnh ẩn hiện kia.
"Có làm em mệt không?"
Bàn tay nam nhân hữu lực nhẹ xoa nắn vòng eo đau mỏi của cậu, đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi han khàn khàn ôn nhu lại khiến người mê luyến.
Hạ Mễ Chúc ở trong lòng ngực hắn lắc lư cái đầu nhỏ, lại không biết hành động này mang đến xao động cho người đàn ông vừa mới được ăn no. Tuy không thể khiến cho nguyên tắc của Lộ tướng bị phá vỡ, thế nhưng một đoàn hỏa kia vẫn là nhắc nhở cho hắn tình huống của bản thân cũng không giống bình thường.
"Tiểu Beta."
"Dạ..."
Rõ ràng tiếng gọi này rất bình thường, thế nhưng Hạ Mễ Chúc trong lòng lại cảm thấy nó mang theo gì đó không tầm thường. Cậu bất giác nhỏ giọng nhu thuận đáp lại một tiếng, đổi lại là cái ôm siết của tiên sinh nhà mình.
"Nếu em chịu không nổi cũng không được gắng gượng, phải nói cho tôi biết."1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.